Chương 64

Ngọn lửa nhanh chóng lan rộng trong hành lang, cũng không biết lỗ thông gió được ở nơi nào mà lửa trong không gian kín như vậy vẫn không bị tắt. Đàm Trình và Ngô Hải bắt đầu cảm thấy chóng mặt vì thiếu oxy.

"Ngô Hải nhanh lên..."

Lời nói của Đàm Trình bị lấn áp bởi một tiếng nổ mạnh, cậu theo quán tính nhìn lại và hoảng sợ khi thấy trần mộ bị sụp xuống một mảng, đất đá của ngọn núi cũng sụp xuống theo chặn kín hành lang.

Quả nhiên cái đường hầm đầy lưu huỳnh và phốt pho như thế này sớm muộn gì cũng nổ mạnh!

Toàn thân của Đàm Trình toát mồ hôi lạnh, cậu không cảm nhận được đau đớn do thiếu oxy, cậu vươn tay túm chặt lấy cánh tay Ngô Hải, nghiêng ngả lảo đảo chạy thẳng về phía đường hầm vừa nãy phát hiện.

Ở lại nơi này chỉ có đường chết, chi bằng thử liều một phen. Đường hầm này chắc chắn là do bọn trộm mộ đào từ trước, nếu... nó vẫn chưa bịt kín thì vẫn còn cơ hội sống.

Cửa đường hầm không xa, nhưng Đàm Trình lại có cảm giác mình đã đi 10km. Khi cậu đến miệng đường hầm, cậu cũng kiệt sức ngã xuống.

Đường hầm này cách mặt đất khoảng 1m5, cửa hầm rất hẹp và rất khó để trèo lên. Đàm Trình thở hổn hển, lúc này ý thức của cậu dần mất đi, cậu biết đây là triệu chứng sắp sửa hôn mê vì thiếu oxy.

"Ngô... Ngô Hải... cậu giẫm lên vai tôi leo lên đi... cậu vẫn còn sức, lên rồi cậu kéo tôi lên sau..."

"Mẹ kiếp, cậu nói cái quái gì thế!"

Ngô Hải không quan tâm lời của Đàm Trình mà kéo cậu lên. Do mất máu quá nhiều và gần như hôn mê nên cậu không thể cảm giác được, nhưng Ngô Hải có thể nhận ra rằng tới gần cửa đường hầm hít thổ dễ dàng hơn, chứng tỏ lối ra có thể ở phía trước.

Đường hầm này đào ở vị trí đường nằm ngang khu mộ hình chữ T, trong đó rất tối, không thấy được gì, Ngô Hải vội vàng lấy đèn pin trong túi ra rọi vào xem thử. Đập ngay vào mắt là một chồng xương người trắng hếu làm cậu ta rùng hết cả mình.

Sau khi ổn định lại nhịp thở, Ngô Hải lại nhìn vào bên trong, lúc này mới phát hiện bên kia cửa đường hầm lại là một gian mộ thất khác.

Không kịp nghĩ nhiều, Ngô Hải quay sang nói với Đàm Trình.

"Bên trong có xương người, đường hầm này thông qua một mộ thất khác, như thế nào thì tôi không nhìn rõ. Tôi nâng cậu lên, cậu bò vào trước đi, ở đây hô hấp đã đỡ hơn nên tôi có thể tự mình trèo lên sau."

Đàm Trình cũng không từ chối, nhắm hai mắt gật đầu nói.

"Được..."

...

Khúc Chí Văn cũng khá may mắn, lúc Túc Cảnh Mặc bận đi theo Khúc Chí Văn ra khỏi cửa đường hầm, ba vị bán tiên đã lặng lẽ thoát được ra ngoài.

Ba người không thể vào địa cung, huông chi là thi triển thuật pháp. Họ chỉ biết trơ mắt nhìn Khúc Chí Văn bay vọt ra ngoài và muốn đuổi theo, nhưng họ bị ngăn bởi vị đế vương bên trong.

Ba người nhăn nhó, vô cùng tức giận hồn phách vị đế vương này đi xen vào việc của người khác, nhưng bọn hắn cũng biết chủ nhân địa cung này là người như thế nào. Ba bán tiên bọn hắn tính ra cũng chỉ hơn 400 tuổi mà thôi, còn vị đế vương này tuy chết trẻ, nhưng thời gian thành quỷ của y lâu hơn thời gian ba bọn hắn làm tiên quá nhiều. Quỷ hồn hơn 1000 năm này nếu thật sự muốn động thủ, e là bọn hắn cũng khó có thể thắng được.

Tiến cũng không được lui cũng không xong, nhưng nếu không đuổi theo bây giờ sẽ mất dấu Khúc Chí Văn. Một người tóc bạc trắng nhưng gương mặt vẫn là của thanh suy nghĩ một lúc rồi quyết định quay mặt về phía sâu trong địa cung, khom lưng chắp tay, cung kính nói.

"Ba người chúng tôi tự tiện xông vào địa cung của thiên tử là không đúng, nhưng đây cũng là bất đắc dĩ. Mong thiên tử có thể cho phép ba người chúng tôi rời đi."

Hắn vốn không phải người cổ đại nên phải suy nghĩ rất lâu mới có thể nói những lời này. Khi nói hắn ta tự cảm thấy sượng mồm, lắp ba lắp bắp sợ vị hoàng đế nghe không hiểu hắn nói cái gì.

Nhưng mà sau khi nghe câu nói của hắn, linh hồn vị đế vương ở sâu bên trong địa cung vẫn không đáp lại một tiếng nào.

Nhìn cánh cửa địa cung vẫn đóng chặt, thanh niên tóc bạc nghĩ rằng hoàng đế không nghe rõ, vì thế hít hơi vận dụng thuật pháp truyền âm ngàn dặm nói lại một lần nữa.

Nhưng vẫn không có lời đáp lại từ sâu bên trong địa cung.

Kỹ thuật truyền âm ngàn dặm cũng dùng rồi, không cần nghĩ cũng biết không phải vị đế vương kia không nghe, mà là không quan tâm đến bọn họ. Người thanh niên đầu bạc bắt đầu bực mình nói.

"Lời hay ta cũng nói, nếu thiên tử vẫn cố chấp thì cũng đừng trách ba người chúng ta bất kính!"

"Vậy sao?"

Thanh niên tóc bạc còn chưa kịp nói xong, đã nghe một giọng cười của đàn ông vang từ sâu bên trong địa cung.

Túc Cảnh Mặc vén lên sợi tóc trên trán, đi đến bàn đá, cầm một quyển sách sử, vừa lật sách vừa nói.

"Trẫm muốn thử xem ba bán tiên các ngươi có năng lực gì."

Thanh niên tóc bạc thật ra cũng chỉ nói suông mà thôi, hắn không ngốc, đương nhiên biết vị đế vương này chỉ muốn giữ chân bọn hắn để có thời gian cho Khúc Chí Văn trốn đi.

Hai ông già bên cạnh cũng biết không thể lãng phí thêm thời gian ở chỗ này.

Một ông già với dáng người cao khom lưng nói.

"Vừa rồi lão hữu của tôi vì gấp gáp nên nói lời thất kính, tôi nghĩ thiên tử biết chúng tôi đang muốn tìm bắt Khúc Chí Văn, nhưng lý do vì sao thì chắc người không biết."

Nói đến đây, ông già cao giọng nói tiếp.

"Khúc Chí Văn kia trộm mất bảo vật của ba chúng tôi, nếu là người thường nhặt được thứ đó, chúng tôi cũng không sốt sắng thế này. Nhưng vấn đề là Khúc Chí Văn cực kỳ thông hiểu kỳ hoàng chi thuật và tiên phép, nếu cậu ta sử dụng thứ đó, chỉ sợ sẽ gây thành đại họa."

Ông già đó cách đến 30m ngoài cổng địa cung, nhưng âm thanh thì như kè sát vào tai y khiến y không thể phớt lời nó. Túc Cảnh Mặc không thích cảm giác bị ép phải nghe những thứ không muốn nghe.

Sắc mặt của Túc Cảnh Mặc tối sầm lại, y hừ lạnh một tiếng nói.

"Liên quan gì đến trẫm?"

Quỷ khí xung quanh càng trở nên dày đặc, ba người biết hoàng đế đã tức giận, thanh niên đầu bạc nôn nóng đến mức bật thốt ra.

"Chuyện này không phải không có liên quan đến thiên tử!"

Ngón tay đang lật sách chợt khựng lạnh, nhưng nhanh chóng tiếp tục lật sang trang khác, nhìn một nhà sử học vô danh đời sau bình luận về Tần Thủy Hoàng 'công đức lúc còn sống là quan trọng nhất, sao cứ phải chấp nhất chuyện sinh tử?'

Lung lay ánh mắt, Túc Cảnh Mặc buông quyển sách trong tay xuống hỏi.

"Ý gì?"

"Tôi nghĩ thiên tử chắc cũng biết trong khu mộ này có gì mà phải không? Ngột Cốt... thứ này lúc còn sống người ắt biết, không có ai có thể cưỡng lại được sự cám dỗ của việc trường sinh bất lão, thiên tử người chỉ sợ cũng không ngoại lệ. Nhưng vì sao đến giờ người vẫn chỉ là một hồn phách tàn? Mấy ngàn năm trôi qua, dù Tần Thủy Hoàng hay Hán Cao Tổ hay tất cả những hoàng đế khác, một khi biết được sự tồn tại của Ngột Cốt, tất cả đều sẽ trong tối ngoài sáng tranh nhau đi tìm. Khẳng định cũng có người tìm được, nhưng mà, chỉ sợ người cũng biết, mấy ngàn năm qua, không có ai có thể trường sinh bất lão, nhưng lại có quá nhiều người mất mạng vì nó, tại sao thế?"

Ý của thanh niên tóc bạc, Túc Cảnh Mặc cũng hiểu được đại khái.

"Ý của ngươi là, thứ các ngươi mất có liên quan đến Ngột Cốt?"

"Đúng vậy, chúng tôi tu tiên nên cũng không già đi, nhưng người phàm lại khác..."

Thanh niên tóc bạc nói tới đây thì ông già bên cạnh vỗ vỗ vai hắn, ý bảo hắn không cần nói thêm gì nữa.

Thanh niên tóc bạc gật đầu, nói đơn giản lại.

"Khúc Chí Văn đã trộm một bảo vật mà ba chúng tôi đang canh giữ, mục đích không đơn giản, e rằng sẽ gây bất lợi với thiên tử đây."

Sinh ra và trưởng thành trong một môi trường luôn phải tranh đấu, Túc Cảnh Mặc dĩ nhiên sẽ không hoàn toàn tin lời. Tiên nhân nói Túc Cảnh Mặc còn không tin, huống chi ba tên bán tiên này?

Nhưng có một điều Túc Cảnh Mặc chắc chắn, đó là không ai làm gì mà không có lợi ích cho bản thân. Khúc Chí Văn xuất hiện rất đúng lúc, cậu ta nói đến đây để trợ giúp tên cảnh sát mà Đàm Trình đã nhắc đến. Nhưng tự mình dấn thân vào bãi nước bùn như thế, nhưng lại không có chút lợi ích nào cho bản thân thì Túc Cảnh Mặc không tin.

Khúc Chí Văn thông hiểu kỳ hoàng chi thuật và tiên thuật, trình độ thậm chí ngang ngửa với một ít kẻ được gọi là thượng tiên, chỉ là hắn thiếu tiên cốt tiên gân, bị hạn chế bởi xác thịt của người trần, nên khả năng cao hắn cũng muốn có Ngột Cốt kia.

Tuy nhiên, Khúc Chí Văn không hề tỏ ra sự thèm muốn có được Ngột Cốt, giống như vừa rồi, Khúc Chí Văn có thể cảm nhận được nó nhưng lại không đi lấy, ánh mắt không hề có một tia tham vọng giống hệt như Đàm Trình.

Tên Khúc Chí Văn kia rốt cuộc muốn cái gì? Hay hắn ẩn giấu tâm tư quá sâu? Nhưng là hắn ta chưa làm gì có tổn hại đến Túc Cảnh Mặc, ngược lại còn có một chút công dụng.

Nếu không phải lúc này đang muốn Khúc Chí Văn đi giúp đỡ Đàm Trình, y thật sự rất muốn xem Khúc Chí Văn sẽ đấu như thế nào với ba bán tiên này. Nhưng mà, chẳng phải vở kịch sẽ càng hay và hấp dẫn hơn hay sao?

Nhưng giờ chuyện duy nhất có thể làm y quan tâm, cũng chỉ là chuyện liên quan đến cái tên ngốc si cuồng với khảo cổ... với Túc Cảnh Mặc y.

Y biết Đàm Trình đi chuyến này sẽ không quá thuận lợi, nhưng y lại không nghĩ rằng bản thân mình có thể lo lắng đến như vậy, đây là một cảm giác rất kỳ quái.

Kỳ thực y đã lấy một phần Ngột Cốt dung nhập vào mảnh ngọc bội kia vì lo sợ Đàm Trình sẽ xảy ra chuyện.

Ngọc bội đưa cho Đàm Trình vốn cũng không phải là ngọc bình thường, chưa kể tới hoa văn mỹ diệu tuyệt luân kia, bản thân chất ngọc ôn nhuận không tì vết, tỏa ánh sáng trắng vàng kia đã là ngọc quý trăm năm khó gặp rồi. Túc Cảnh Mặc sinh ra là hoàng tử, hoàng tử vốn tôn quý, sau lại thành thiên tử, phiến ngọc bội này từ lúc sinh ra đến khi Túc Cảnh Mặc chết đi đều luôn theo bên cạnh y, nó cũng đồng nghĩa với việc nhiều lần được các cao tăng đắc đạo và pháp sư khai quang.

Vô giá.

Nhưng mà dù ngọc này có quý giá đến thế nào, 1600 năm trước, nó cũng không có tác dụng đuổi quỷ hay có khả năng nhìn thấy ma quỷ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro