Chương 77

Cho dù Túc Cảnh Mặc không nói, Đàm Trình cũng biết mình nên sớm quay về, vết thương trên người cậu vẫn chưa khỏi hẳn, cần phải nghỉ ngơi để sau này 'xử lý' những chuyện như vậy cũng không đến nổi lực bất tòng tâm.

Và đúng là cậu có rất nhiều chuyện muốn hỏi Khúc Chí Văn, như chuyện Ngột Cốt hay chuyện dây tơ hồng mà Túc Cảnh Mặc nhắc đến.

Trước kia Túc Cảnh Mặc không muốn nhiều lời, nhưng bây giờ cậu đã biết Ngột Cốt có thể hồi sinh người chết, cậu phải tìm hiểu rõ ràng.

Nhưng trước khi cậu đi tìm Khúc Chí Văn, cậu trở lại ký túc xá đã thấy Trương Tuấn chờ ở dưới lầu, bên cạnh còn có Ngô Hải.

"Cậu đây rồi!"

Trương Tuấn nhanh chóng đi đến cạnh Đàm Trình, nhìn cậu một vòng rồi nhíu mày nói.

"Giày cậu toàn bùn đất... cậu lại đi tới đại mộ kia nữa sao? Điện thoại cậu là đồ trang trí sao, chẳng bao giờ gọi được. Cậu đang tìm chết đấy à?"

Đàm Trình ở trong đại mộ cả đêm, lúc về trời cũng đã sáng. Xem vẻ mặt của hai người, chắc là đêm qua họ đã tới tìm cậu.

Đàm Trình không phủ nhận liền hỏi.

"Sao thế, trong cậu có vẻ không ổn, đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Còn hỏi xảy ra chuyện gì? Mẹ kiếp, Đàm Trình. Cậu và Ngô Hải lúc đi nói là Quốc Khánh xong sẽ về, nhưng không ngờ lại biến mất mấy ngày liền, cả điện thoại cũng không gọi được! Cậu còn dám hỏi là có chuyện gì?! Ông đây suýt vỡ tìm mà chết đó!"

Đàm Trình bật cười, gác tay lên vai Trương Tuấn nói.

"Xin lỗi, tôi với Ngô Hải cũng không nghĩ tới."

Tính tình Ngô Hải hơi khó gần, nhưng mà sau chuyến đi lần này, cậu ta và Đàm Trình cũng thành anh em cùng khổ, cũng cười nói theo.

"Đúng vậy, thật là suýt chết mà..."

Thấy hai người này đi một chuyến thì thân nhau hơn, Trương Tuấn hứ một cái nói.

"Giờ hai cậu lơ tôi luôn rồi, biết thế tôi đi cùng luôn cho rồi..."

Tuy nhiên, khi vừa nói đến đây thì cậu ta thấy không ít người từ ký túc xá 'lơ đãng' đánh giá cả ba, liền thu lại nửa câu còn lại vào mồm, lớn tiếng nói.

"Cậu đi nghỉ trước đi, tôi thấy cậu không khỏe lắm đâu. Ngủ dậy rồi chúng ta hẹn gặp, có nhiều chuyện tôi muốn nói với cậu."

Đàm Trình quả thực rất mệt mỏi khi thức cả một đêm, cậu và Ngô Hải biến mất lâu như vậy, lúc trở vể lại đi cùng cảnh sát, có lẽ Trương Tuấn cũng vướng bận không ít chuyện. Đàm Trình suy nghĩ một chút rồi nói.

"Tôi cũng không mệt lắm, không bằng..."

"Thôi đừng, Đàm đại soái ca à. Mặt cậu còn trắng hơn mặt bạn gái tôi lúc dặm phấn đó, đi nghỉ nhanh đi, lát nữa chúng ta sẽ tìm chỗ nói chuyện sau."

"Trương Tuấn nói đúng đó, sức khỏe quan trọng hơn, còn nhiều việc nên không cần gấp gáp."

Thấy hai người đều nói như vậy, Đàm Trình gật đầu nói.

"Được rồi, lát nữa tôi gọi lại cho hai cậu sau."

"Này, đợi một chút."

Trương Tuấn đưa hộp cơm sáng cho Đàm Trình nói.

"Cậu ăn cái này rồi đi ngủ, lát nữa tôi với Ngô Hải ra mua lại sau."

"Cảm ơn."

Đàm Trình cười nói, đưa tay nhận lấy hộp cơm.

Trương Tuấn xua tay, nhếch miệng cười.

"Ơn nghĩa gì, toàn alfm ra vẻ! Đi về ngủ mau lên, tôi với Ngô Hải ra nhà ăn đây."

Trương Tuấn nói như vậy, Đàm Trình cũng vui vẻ tạm biệt rồi lên phòng ký túc xá.

Lúc trở lại ký túc xá, Đàm Trình không nghĩ rằng bạn cùng phòng đã dọn ra lại quay về, mà cũng hơn nửa năm rồi còn gì.

Vốn cũng không thân lắm với người này, nên Đàm Trình cũng không biết nói gì mà chỉ cười nói.

"Đã trở lại rồi à."

Thấy cậu ta cũng không có ý muốn nói chuyện, Đàm Trình cũng lười nói tiếp, ngồi ăn cơm, tắm rửa một chút rồi bò lên giường ngủ.

Có lẽ vì quá mệt nên thính giác cũng suy giảm, trong phòng còn một người nhưng Đàm Trình vẫn cảm giác như chẳng có ai, an an tĩnh tĩnh nên rất nhanh cậu liền ngủ.

Ngủ một giấc không mơ.

Khi tỉnh dậy lần nữa, trời đã chiều, còn là nhờ vào chuông báo thức của điện thoại gọi dậy. Bạn cùng phòng nửa năm năm qua mới thấy vài lần đã không còn trong phòng. Nhìn màn hình điện thoại, thấy đã năm giờ chiều, Đàm Trình cười khổ, giờ giấc sinh hoạt của cậu đúng là bị đảo loạn.

Xoay người ra khỏi giường, Đàm Trình gọi điện thoại cho Trương Tuấn. Cậu ngủ đến đau đầu, phải đưa tay xoa huyệt thái dương. Đi đến bàn học ngồi xuống, Đàm Trình lôi ra sổ tay ghi chép mọi ngày chuẩn bị viết tiếp, nhưng lúc vươn tay, bàn tay lại hạ xuống trong khoảng không.

Bàn làm việc và kệ sách vẫn chỉnh tề không có gì khác biệt, nhưng chỉ có Đàm Trình biết vị trí cậu để sổ tay đã bị thay đổi. Cậu để sách vở rất ngăn nắp và cố định để dễ dàng tìm kiếm, còn sổ tay ghi chép thường xuyên sử dụng nên Đàm Trình đặt ở nơi vừa tầm tay với, chứ chưa từng để dựa vào trong như thế này.

Ngoại trừ cậu là người có chìa khóa phòng này thì cũng chỉ có người bạn cùng phòng...

Đàm Trình vội vàng thò tay xem túi đựng ngọc bội và Ngột Cốt, cũng may khối ngọc bội và hạt ngọc Cốt bé bằng đậu nành vẫn còn nguyên. Cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

Điện thoại trong tay vừa lúc kết nối, sau khi nghe giọng Trương Tuấn, cậu nghĩ một chút rồi nói.

"Chúng ta tìm chỗ nào nói chuyện đi, tôi nghĩ vài ngày nữa tôi sẽ dọn ra ngoài... cậu xem giúp tôi có chỗ nào tốt không, hai ngày nữa tôi dọn đi."

Ba người hẹn nhau ở một quán cà phê cách trường học rất xa. Mới vừa thấy mặt, Trương Tuấn đã hỏi ngay.

"Sao đột nhiên cậu lại muốn thuê nhà? Phòng ký túc xá cũng chỉ có một mình cậu, có khác gì ở nhà riêng đâu, muốn mang bạn gái về cũng đâu có việc gì?"

Sau khi nghe xong, Ngô Hải quay sang nhìn Đàm Trình một cái, chuyện này cậu ta cũng mới biết.

Vì... bạn gái...? Điều này làm cho Ngô Hải có chút khó hiểu hỏi Đàm Trình.

"Cậu có bạn gái khi nào... không phải cậu..." thích cái người trong mộ kia sao...

Ngô Hải không nói hết câu, nhưng Đàm Trình đương nhiên hiểu ý, xua tay nói.

"Không phải, mấy cậu nghĩ đi đâu vậy."

Nói đến đây, vẻ mặt của Đàm Trình nghiêm túc lại.

"Tôi vừa phát hiện sổ tay ghi chép về đại mộ ở thôn Ninh Hóa của tôi bị ai đó xem qua."

"Ý cậu là, bạn cùng phòng của cậu? Không phải cậu ta chuyển đi rồi sao?"

Đàm Trình nhìn Ngô Hải gật đầu.

"Đúng là đã chuyển đi, nhưng không biết vì sao hôm nay lại quay về. Tôi ngủ một giấc thì phát hiện đồ của mình bị lục lọi."

Nghe thế, Trương Tuấn và Ngô Hải đều lo lắng, đối với người làm học thuật, loại hành vi này thật sự nghiêm trọng.

"Ghi chép của cậu có thông tin gì quan trọng không?"

"Tôi thật ra không quan tâm cậu ta nhìn lén nó, mấy thứ ghi trong đó cũng chưa kết luận gì, chỉ là tôi lo lắng chuyện khác."

"Chuyện gì?"

Trương Tuấn và Ngô Hải cùng đồng thanh hỏi.

"Chắc hai cậu không biết bạn cùng phòng của tôi, hai cậu biết cậu ta thân với ai không?"

Nghe đến đây, Trương Tuấn cũng đoán được một ít, người gần nhất bọn cậu hoài nghi là Đường Gia Minh, Đàm Trình cảm thấy lo lắng thì chắc chắn người đó có quan hệ với Đường Gia Minh rồi.

"Ý cậu là..."

Đã cùng Đàm Trình trải qua sự uy hiếp của bọn nhà họ Đường kia, Ngô Hải càng nghĩ nhanh hơn Trương Tuấn.

"Đúng vậy, đó chính là người àm các cậu nghĩ đến. Trước đây tôi không nghĩ quá nhiều, nhưng hiện tjai thì khác. Cậu ta và Đường Gia Minh có quan hệ rất tốt, có lẽ Đường Gia Minh nhờ cậu ta đến tìm thứ gì đó..."

Đàm Trình kinh hãi khi đột nhiên nghĩ đến Ngột Cốt. Nếu Đường Gia Minh có liên quan đến chuyện này, vậy thì mục tiêu của anh ta không phải là sổ ghi chép, mà là miếng Ngột Cốt lấy được từ đại mộ kia!

"Trương Tuấn, bên này có xảy ra chuyện kỳ quái gì không? Lý..."

Đàm Trình còn chưa nói xong, cửa quán đột nhiên bị đẩy ra, Khúc Chí Văn đứng trước cửa nhìn Đàm Trình cười nói.

"Ba người các anh vẫn phải chú ý một chút, tuy người thường không nghe được các anh nói gì ở đây, nhưng... người biết đạo pháp thì lại khác."

Vừa nói xong, Khúc Chí Văn bước ra sau lưng Đàm Trình, thò tay túm lấy một con trùng nhỏ bám trên cổ áo cậu và bóp nát nó, một tia sáng lóe lên, sau đó biến mất.

"Nếu để thứ này nghe được thì không hay đâu..."

Đàm Trình và Ngô Hải sau khi trải qua nhiều chuyện cũng không còn kinh ngạc, nhưng Trương Tuấn thì không như vậy. Đây là lần đầu tiên cậu ta thấy những cảnh như thế này, liên túc hít hà hỏi.

"Thứ vừa nãy là gì thế? Tại sao nó lại phát sang lên khi bị bóp nát?"

"À, đây là trò vặt của các thuật sĩ dùng để nghe ngón tin tức thôi... nhưng nếu tôi không xuất hiện, bọn chúng sẽ nghe hết những gì ba người các anh nói."

Lời nói của Khúc Chí Văn làm Đàm Trình nhíu mày, cậu nhìn Khúc Chí Văn, biểu cảm trên khuông mặt không còn. Cậu không ngu ngốc và nghĩ đây là gặp mặt tình cờ. Khúc Chí Văn có lẽ đã ở trong quán cà phê từ lâu rồi, không xuất hiện ngay lúc đầu lại chọn lúc này, có lẽ để chứng minh cho ban người bọn cậu thấy, muốn đáu với Đường Gia Minh thì phải dựa vào cậu ta...

Đàm Trình vốn cũng đang muốn Khúc Chí Văn hỗ trợ, đương nhiên, cậu cũng không nghĩ cậu ta sẽ hỗ trợ không công...

"Ý cậu là muốn giúp bọn tôi sao?"

Đàm Trình đứng lên, mặt đối mặt với Khúc Chí Văn hỏi.

"Cậu biết hiện giờ tôi đang muốn gì sao? Cậu có thể giúp được sao?"

Trong lời nói của Đàm Trình mang theo ý mỉa mai, nhưng Khúc Chí Văn không thèm quan tâm mà chỉ cười nói.

"Tôi không có năng lực làm thứ anh muốn, nhưng ít ra tôi có thể giúp anh không bị chết bất đắc kỳ tử."

Đây là một lời nói thực sự khó nghe, làm Trương Tuấn và Ngô Hải ngồi kế bên cũng không nhịn được đứng lên và mắng.

"Mẹ kiếp, cậu có ý gì!"

"Nói cái quái gì vậy!"

Khúc Chí Văn bị mắng cũng không thèm để ý, chỉ cười tiếp tục nói.

"Nói đến đây, tôi nghĩ Đàm Trình cũng hiểu ý tôi rồi chứ."

Đàm Trình lạnh lùng nhìn Khúc Chí Văn, một hồi lâu mới hỏi.

"Cậu muốn cái gì?"

"Đào Ngột Cốt."

Nghe ba chữ không có gì là bất ngờ này, Đàm Trình cười nói.

"Cũng vừa lúc, tôi có một số việc muốn hỏi cậu..."






Đàm Trình nói còn chưa dứt lời, cửa quán đột nhiên bị đẩy ra, Khúc Chí Văn đứng trước cửa nhìn Đàm Trình cười nói "Ba người các anh vẫn phải chú ý một chút, tuy người thường không nghe được các anh nói gì ở đây, nhưng...... người biết đạo pháp thì không như thế."

Dứt lời, Khúc Chí Văn bước ra sau lưng Đàm Trình, thò tay túm ra một con trùng nhỏ bám trên cổ áo cậu, bóp nát, một tia sáng lóe lên qua kẽ tay, sau đó biến mất.

"Để thứ này nghe được thì không hay đâu......."

Đàm Trình và Ngô Hải đã trải qua những chuyện còn kinh thiên động địa hơn, nên cũng không kinh ngạc. Nhưng Trương Tuấn thì khác, lần đầu tiên cậu ta thấy những cảnh như thế này, hít hà liên tục "Hả cái hồi nãy là gì vậy! Tại sao bóp nát nó sáng lên?"

"À, trò vặt của các thuật sĩ dùng để nghe ngóng tin tức thôi...... Nhưng mà nếu tôi không xuất hiện, ba anh cứ nói tiếp như thế thì bọn chúng cũng sẽ nghe được hết."

Sự xuất hiện của Khúc Chí Văn làm Đàm Trình nhíu mày. Cậu không ngốc, dĩ nhiên không nghĩ đây là gặp mặt tình cờ. Khúc Chí Văn có lẽ đã ở trong quán cà phê từ lâu rồi, không xuất hiện ngay lúc đầu lại chọn lúc này, có lẽ để chứng minh cho ba người cậu thấy, muốn đấu với Đường Gia Minh thì phải dựa vào cậu ta......

Nhưng mà, Đàm Trình cũng đúng là đang muốn Khúc Chí Văn hỗ trợ, đương nhiên, cậu cũng không nghĩ cậu ta sẽ hỗ trợ không công....

"Ý cậu là muốn giúp bọn tôi à?"

Đàm Trình đứng lên, mặt đối mặt với Khúc Chí Văn "Cậu biết hiện giờ tôi đang muốn gì sao? Cậu có thể giúp được?"

Đàm Trình móc mỉa trong lời nói, nhưng Khúc Chí Văn cũng không thèm quan tâm, chỉ cười nói "Cái anh muốn tôi không đủ sức làm, nhưng mà, ít nhất có thể giúp anh không bị đột tử thời gian tới."

Đột tử là một từ thực sự khó nghe, làm Trương Tuấn và Ngô Hải ngồi kế bên cũng không nhịn được.

"Mẹ nó cậu có ý gì."

"Nói cái thứ chó má gì vậy!"

Khúc Chí Văn bị mắng cũng không thèm để ý, chỉ cười tiếp tục nói "Nói đến đây, tôi nghĩ Đàm Trình cũng hiểu ý tôi rồi chứ."

Đàm Trình lạnh lùng nhìn Khúc Chí Văn, một hồi lâu mới nói "Cậu muốn cái gì?"

"Đào Ngột Cốt."

Nghe xong ba chữ không có gì bất ngờ này, Đàm Trình cười cười "Cũng vừa lúc, tôi có một số việc muốn nhờ cậu......"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro