Nếu yêu, khoảng cách địa lý có thật sự là khoảng cách...?

Đã hơn hai tháng Phách Thái Anh ở lại Vĩnh Nhạc quận, trừ lúc đầu rất bận rộn vì chính vụ và nhân sự phải xử lý. Những ngày nghỉ ngơi, cô thường đi thị sát với kỵ binh đến những khu phố thương mại sầm uất của Vĩnh Nhạc quận, đến nơi nông trường xem người dân làm nông nghiệp để thấy được sự tiến bộ trong canh tác. Đêm đến khi trút bỏ thân phận Trường Nhạc quận chúa, là một Phách Thái Anh say mê với âm nhạc- thứ chảy trong huyết mạch của cô kể từ khi cô chào đời. Mọi thứ vẫn thế trôi qua...

Vụ đông năm nay tuy đã lường trước sẽ có tuyết rơi dầy và lớn, dù thủy kính và nông sản vẫn an toàn nhưng lại có sự cố lớn như tuyết lỡ xuất hiện ở phía Bắc Vĩnh Nhạc quận- nơi biên giới lạnh lẽo giáp hải ngoại. Nghe tin quân lính canh biên giới, và một số hộ gần đó gặp tuyết lở phủ quận chúa cử ba đội kỵ sỹ vệ binh ba ngàn người đến giúp đỡ. Nhưng đến lúc thấy chiếc trực thăng hoàng gia đáp xuống kèm theo đó là một bóng người thiếu nữ thẳng tắp, tóc vàng bạch kim đang khoác chiếc áo măng-tô đen mềm mại với sắc mặt hơi tái vì lạnh. Quân lính và người dân biên giới đều cảm thấy ấm áp, cảm động vì lãnh đạo của họ- Phách Thái Anh thực sự rất quan tâm họ khi không màng thiên tai nguy hiểm mà đến đây vì họ.

Phách Thái Anh nghe báo cáo thiệt hại và nhìn sơ qua hiện trường, rồi chỉ huy kỵ sỹ dọn dẹp cứu hộ và giúp đỡ. Bận rộn như một cánh bướm bay qua bay lại, nhưng vẫn tỉnh táo đưa ra những quyết định chuẩn chỉnh làm mọi người ai cũng thán phục.

Đêm đến, khi mọi việc đã tạm ổn. Vì mọi người nhiệt tình mời ở lại tham gia lửa trại và ăn uống nông sản trong thủy kính ở gần đó, nên quận chúa điện hạ lúc này đã thấm mệt nhưng thần thái vẫn ôn hòa cũng mỉm cười gật đầu đồng ý. Ngoài trời tuyết vẫn rơi dầy, trong chiếc bạt trại to lớn là những con người đã trải qua hoạn nạn cùng nhau:có những người lính, những người dân biên giới bình thường, những kỵ sỹ và cả một tồn tại cao quý của hoàng gia giờ đây đang quây quần bên lửa trại và những món ăn dân dã. 

Phách Thái Anh tay phải cầm một chiếc bát gỗ vừa được gọt đẽo, tay trái cầm muỗng gỗ khuấy nhẹ bát súp rau củ với thịt hun khói nóng hổi đưa lên miệng ăn. Dù cho có là một món ăn bình thường thì mọi người trong lòng có áy náy khi để cho điện hạ ăn như vậy nhưng khi nhìn điện hạ của họ ăn một cách ngon lành mà không hề nhăn mày một cái, động tác thì ưu nhã như đang thưởng thức một món trong ngự thiện của hoàng đế thì ai cũng cảm thấy quận chúa điện hạ của họ thực quá tốt rồi. Mọi người thở phào, cũng ăn đồ ăn và uống một chút rượu gạo để làm ấm người. Khi ai cũng lâng lâng với cảm giác ấm áp của đồ ăn và rượu đem lại cảm hứng nghệ thuật nổi dậy, một cô gái đứng lên nhảy một bài góp vui. Sau đó cô gái bạo gan lên tiếng mong muốn Phách Thái Anh hát một bài cho mọi người nghe vì ai ai cũng biết quận chúa Trường Nhạc của đại đế chính là hiện thân của một nữ thần âm nhạc, sẽ thật vinh hạnh cho đời họ nếu được nghe điện hạ hát một bài.

Phách Thái Anh vốn là một người hòa nhã đối với những người lương thiện, vốn có chút lâng lâng vì rượu gạo lại thấy ánh mắt tha thiết của cô gái nhỏ đã lên tiếng khẩn cầu thì cũng mỉm cười gật đầu đưa chiếc áo măng-tô trên vai cho Lệ Hoa rồi đi lên trung tâm lửa trại. 

-" Tôi cần một nhạc cụ, gì cũng được." Phách Thái Anh ngồi xuống ghế gỗ, lưng thẳng tắp nói với mọi người xung quanh. Một người đưa cho cô chiếc đàn bốn dây nhỏ màu nâu hơi cũ- đàn Ukulele xuất sứ từ đảo hải ngoại xa xôi. Nhẹ nhàng điều chỉnh cần và thử âm Phách Thái Anh khẽ hít một hơi tay vuốt ve những sợi dây đàn. Giọng hát thánh thót, truyền cảm với tiếng đàn rung rung như vờn nhẹ trái tim người nghe, mái tóc vàng bạch kim khẽ bay bay theo những lần cử động của đôi vai gầy của Phách Thái Anh

Lời bài hát The Only Exception :

When I was younger I saw my daddy cry 

And curse at the wind

 He broke his own heart and I watchedAs he tried to reassemble it 

And my momma sworeThat she would never let herself forget

 And that was the day that I promisedI'd never sing of love if it does not exist

 But darling, you are the only exceptionYou are the only exception 

You are the only exception 

You are the only exception

 Maybe I know somewhere deep in my soul 

That love never lastsAnd we've got to find other ways to make it alone 

Or keep a straight faceAnd I've always lived like thisKeeping a comfortable distance 

And up until now I had sworn to myself 

That I'm content with lonelinessBecause none of it was ever worth the risk 

But you are the only exceptionYou are the only exception

Giữa vòng tròn nơi liều trại ấm áp, khi mà một thiên thần đang hát mọi người chìm vào trong những hồi ức nỗi đau, sự chữa lành trong tâm hồn.... Không một ai nhìn thấy nơi góc tối của một cây đại thụ: Ly Sa khoác trên người bộ trang phục màu tối lấm tấm tuyết đọng lại, lưng dựa vào cây mắt lặng lẽ ngắm nhìn thân ảnh cô gái như phát ra ánh sáng trong đêm tối đang hát. Ly Sa vẫn còn nhớ rõ tâm trạng lo lắng của bản thân lúc nghe người trong quân báo lên Đại Đế khi ông đang ngự giá vào quân đội. Ly Sa đã phóng chiếc Mercedes G63 như bay trên cao tốc, nhờ vào mối quan hệ mà liên lạc với bộ giao thông để vượt đèn đỏ và mọi chốt kiểm tra quân sự, chạy ròng rã 15 tiếng. Từ khu quân sự đến Vĩnh Nhạc quận này chỉ để nhìn xem Phách Thái Anh có bình an hay không...

Đêm tối nơi biên giới, trong hoàng trại mà đội kỵ sỹ dựng lên cho Phách Thái Anh nghỉ ngơi. Chiếc nệm dã ngoại bằng lông ngỗng trắng tinh lún xuống như ôm ấp người đang hơi say vì men rượu. Phách Thái Anh mơ màng ngủ say, cô có một giấc mơ thật ơ thấy một người với ánh nhìn ôn nhu nhìn mình một hồi lâu, sau đó khẽ đưa tay lên vuốt ve gò má cô, hôn lên trên đôi má trắng mịn hơi ửng đỏ vì men rượu. Người ấy như cũng nhiễm phải chút hơi men của cô, giọng nói quen thuộc mà đã lâu cô không được nghe vang bên tai. Như thủ thỉ rằng từng nghe người ta nói khi ta dùng cả trái tim và trí tuệ chạy đến nơi có người ta yêu thì trong lúc đó có thể xuyên cả thời không, Thái Anh tôi đã hiểu được câu nói vô lý đó đấy... Phách Thái Anh trong cơn mơ khẽ chau mày khó chịu, khẽ nghiêng đầu chui vào lòng cơ thể ấm áp đang ngồi cạnh như mơ lại như thực. Mùi hương bạc hà mát lạnh và mùi men trên người đang say giấc quyện nhẹ vào nhau khiến bầu không khí trở nên ấm áp lạ thường...

Lệ Hoa vừa rời hoàng trại để đun nước ấm cho Phách Thái Anh trở về, nhìn thấy hai kỵ sỹ gác trại đang ngủ gật thì nổi giận kêu dậy mà nghiêm khắc răng đe rồi bước vào trong. Hai vị kỵ sỹ dù bị phạt nhưng vẫn mơ hồ khó hiểu nhìn nhau. Quái, rõ ràng trời lạnh chứ không ấm áp gì hai người cũng đang nói chuyện với nhau sao lại tự dưng lăn đùng ra ngủ đây nhưng trên người cũng không nghe đau hay gì nên họ bỏ qua khả năng bị người ta đánh ngất. Còn Lệ Hoa bước vô hoàng trại thấy Phách Thái Anh đang nằm trên nệm ngủ rất say, trên môi còn nở nụ cười ngây ngô, mền cũng được đắp cẩn thận thầm nghĩ chắc quận chúa lạnh nên dù say cũng tự đắp mền kỹ đến không lộ một ngón chân ra.

Bóng Ly Sa hòa vào màn đêm lạnh lẽo, miệng khẽ nhướng một nụ cười :

-" Quận chúa của tớ, ngủ ngon và hẹn gặp lại.."

*Cậu có biết khoảng cách xa nhất trên Trái Đất này không? 

- Chính là hai người không yêu nhau lại giả vờ như yêu nhau.

*Vậy khoảng cách gần nhất?

-Chính là tớ yêu cậu, cậu yêu tớ. Giữa chúng ta dù cách trở địa lý hay không gian thì hai trái tim vẫn đập cùng một nhịp.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro