12
"Cô sợ tôi hiểu lầm sao?" Haerin đứng lên, đi qua người Hanni, để lại nàng một mình đứng trên sườn núi .
.........
Hanni ra khỏi rừng, lập tức nhìn thấy cách đó không xa có một chiếc xe thể thao màu hồng. Quả nhiên nàng vừa di tới, cửa xe thể thao liền mở ra, chờ nàng tiến vào. Nàng thấy Minji ngồi trên ghế lái, một thân cao gầy, trên người vẫn mặc đồng phục học sinh màu đen lúc sáng sớm khi ra khỏi cửa. Đôi mắt âm trầm nheo lại, nhìn nàng đang từ từ tiến đến.
"Phanh" cửa xe đóng lại, bầu không khí trong xe bỗng trở nên tù túng. Hanni nắm chắc ví da, không phải nói Danielle tới đón nàng sao, thế nào lại là Minji.
"Danielle đâu?" Nàng nhẹ giọng hỏi.
"Cô nhớ nó ?" Minji nhíu mày.
"Không phải..."
"Tôi tới đón khiến cô thất vọng sao?" Minji nắm cằm nàng, ép buộc nàng nhìn mình.
"Không có." Hanni rũ mắt, đôi mắt kia thật lạnh lùng, nàng cảm thấy sợ hãi.
Thiếu nữ nhìn thấy trên tay nàng có một chiếc hộp nhỏ, "Đây là gì?" Cô vừa nói vừa chộp lấy chiếc hộp trên tay nàng.
"Đó là bánh trứng sữa học sinh tặng tôi." Hanni giải thích.
"Nam sinh cũng làm những thứ như vậy sao?" Minji cười khẽ.
"Là mẹ em ấy làm." nhìn thấy vẻ mặt của cô Hanni không thể nào nói dối.
Minji quay cửa kính xe xuống, vung tay lên, chiếc hộp lập tức bị ném bay ra ngoài. "Sau này tuyệt đối không được nhận quà của nam sinh." Cô bá đạo ra lệnh.
"Cô... Vì sao ném nó đi? Đó là tâm ý của học sinh muốn tặng tôi" Hanni tức giận nói.
Kỳ quái ở chỗ, Minji đối với sự lên án của nàng không hề có phản ứng. Cô chỉ nghiêng mặt, ánh mắt nhìn nơi hộp bánh bị ném. Nắp chiếc hộp bật mở, lộ ra chiếc bánh trứng giờ đã thành một mớ hỗn độn, cùng một phong thư màu trắng.
"Tiểu thư, có thể giúp tôi nhặt phong thư kia được không?" Minji nhờ một bạn học nữ, giọng điệu tuy nhẹ nhàng nhưng lạnh lẽo.
"Được chứ." nữ sinh đỏ mặt, trên mặt tràn ngập ngượng ngùng cùng vui sướng. Nàng nhặt phong thư đưa cho Minji, mắt hướng tới Hanni, Hanni vội vã xoay người, nàng thấy trong mắt thiếu nữ ấy tràn đầy sự đố kỵ.
"Cám ơn" Minji nhẹ cong khóe miệng, quay cửa kính xe xuống, không để ý thiếu nữ còn đang sùng bái nhìn theo cô.
Hanni không ngờ trong hộp bánh lại có một phong thư. Nàng nhìn Minji xé phong bì, rút ra một tờ giấy.
"Cô giáo, em thích cô....Jang Hae" Minji nghiền ngẫm nhớ kỹ tên Jang Hae, Hanni đột nhiên lạnh cả người, nàng nhìn Minji lúc này như một con báo, đôi đồng tử đen lười biếng nheo lại, thanh âm đặc biệt nhu hòa dường như vô hại, nhưng vô hình lại có lực sát thương.
Sao Jang Hae có thể viết như vậy, Hanni không thể ngờ tới. "Jang Hae là lớp trưởng lớp chúng tôi, em ấy rất có năng lực lãnh đạo, viết phong thư này có thể do nhất thời nhầm lẫn, ngộ nhận. Tôi sẽ tìm cơ hội giải thích cho em ấy hiểu. "
"Tìm cơ hội giải thích?" Minji cười rộ lên "Bảo bối của tôi thật đơn thuần, cô có biết lúc cô dành thời gian giảng đạo lý, bọn họ sẽ chỉ nghĩ làm thế nào có thể ăn cô, Jang Hae cũng không ngoại lệ "
"Đây chẳng qua là suy nghĩ của cô..." Hanni cãi lại, nàng ngừng nói, bởi nàng nhìn thấy đôi mắt nguy hiểm của Minji ."Chợt" một tiếng, xe thể thao màu hồng lao ra vườn trường, Hanni nhất thời bị bất ngờ, ngã dúi dụi về phái trước.
Xe chạy vào một con đường khác, Hanni còn chưa kịp ngồi dậy liền bị một thân hình cao lớn đè lên, tư thế ái muội vô cùng. Một mùi hương nhàn nhạt phả vào mũi, mặt Minji gần sát mặt nàng, khuôn mặt cô đẹp không tì vết.
Minji vuốt ve tóc nàng, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng hoàn toàn hiện rõ trước mắt cô "Bảo bối, từ lúc nào đã học được cách cãi lời tôi ?"
Hanni lắc đầu, nàng cảm giác nguy hiểm đang tới gần "Không có, tôi chỉ muốn nói Jang Hae là một học sinh ngoan..."
"Câm miệng!" Minji gầm nhẹ, vẻ mặt mất đi sự bình tĩnh. Cô ít khi bị làm cho tức giận " Còn thay tên đấy nói thêm lời nào, tôi sẽ không để cô được yên thân ngày ấy."
Hanni bị cô dọa cho sợ run.
"Nhất định là cô mê hoặc hắn, hắn mới có thể viết thư cho cô, là cô làm cho thiếu niên ngây ngô nảy sinh tình cảm không nên có, sớm biết cô phóng đãng như vậy, chúng tôi đã không để cô chạy loạn bên ngoài."
"Không phải... Không phải..."
"Tôi quên mất, cô trời sinh dáng vẻ đã lẳng lơ, đi đến đâu là khiến người khác nhộn nhạo đến đấy. Chúng tôi cũng không muốn chưa gì đã bị cắm sừng...."
"Đừng, đừng nói nữa! Tôi không phải..." Hanni chợt cảm thấy vô cùng tủi nhục, chưa từng có người nào nói nàng như vậy.
"Còn không thừa nhận..." Nhìn thấy trong đôi mắt ngập tràn nước mắt, lã chã chực khóc, cô ngừng nói, để nàng ngồi dậy "Đừng lấy nước mắt làm vũ khí, chờ về đến nhà tôi sẽ tính sổ với cô."
Minji không thèm để ý đến nàng nữa, dường như nàng không hề tồn tại. Cô xe lái rất nhanh, chiếc xe lao vun vút trên đường. Những hang cây lia qua trong vội vã. Hanni ngồi thu mình trên ghế, nước mắt lặng lẽ rơi.
"Cô giáo, cô về rồi." Cửa vừa mở, Danielle cười vô cùng rạng rỡ. Nhìn thấy Hanni núp phía sau Minji. Khuôn mặt tràn đầy nước mắt khiến cô không khỏi kinh ngac, "Làm sao vậy, cô giáo, Minji lại khi dễ cô? Tôi đã nói tôi sẽ đi đón cô, nhưng chị ấy không cho."
"Em nhìn đi!" Danielle đem phong thư ném cho cô, đi vào phòng thay đồ.
"Thư tình?" Hanni nhìn Danielle không khỏi căng thẳng trong lòng. Không ngờ Danielle lại đi tới, khuôn mặt khôi ngô mang theo nụ cười "Chỉ là một bức thư tình thôi mà, đâu cần phải ngạc nhiên."
Nghe xong câu này, cơn tủi thân của Hanni bỗng cuộn lên như song trào. Nàng không cầm lòng bắt đầu nức nở "Được rồi, được rồi không có gì đâu." Danielle cao hơn nàng cả cái đầu. Lúc này cô mặc nhiên coi nàng như một đứa trẻ nhẹ nhàng dỗ dành.
Hanni tựa ở trong ngực của cô. Cái ôm của cô vừa rộng lại ấm áp. Mặc kệ cô là ai, nàng chỉ cần một nơi tựa vào để khóc cho thỏa thích.
Minji vừa mới tắm xong. Mái tóc rối ẩm ướt tạo nên vẻ mị hoặc mê người. Cô nhìn đôi hai người kia đang ôm nhau trước mặt.
Danielle cười cười nói "Có người viết thư tình cho bảo bối, chứng tỏ cô ấy rất có sức quyến rũ. Người con gái của chúng ta nếu không có người theo đuổi, chẳng phải ngầm ám chỉ mắt nhìn người của chúng ta rất kém cỏi hay sao?"
Minji trừng mắt liếc cô một cái. Cô đốt một điếu thuốc, trong không khí rất nhanh ngập tràn hương thuốc lá.
Hôm nay Danielle bỗng nhiên muốn học kèm. Vì vậy Hanni liền chuẩn bị tài liệu dạy thêm cho cô. Nàng chợt phát hiện ra kì thực cô rất thông minh. Nói một biết mười. Nàng nghiêm túc giảng bài, cảm giác dường như đang đứng lớp, mỗi lần như vậy nàng sẽ quên mất thân phận của chính mình, chỉ nhớ rõ mình là một cô giáo.
Trong khi đó, một đôi mắt màu hổ phách cứ chăm chăm nhìn nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro