Chương 36: Chúng ta quay lại với nhau đi!


Tử Du ngồi trước máy tính, sau khi xác nhận rằng không có kế hoạch nào khác về Đa Hân trong máy tính, nàng nhìn dòng chữ ngắn ngủi một lúc lâu.

Bây giờ, nàng không thể hiểu được bản thân mình mười năm sau, nhưng nàng có thể mơ hồ tưởng tượng được trong mười năm qua, những chuyện nàng đã trải qua hẳn là phức tạp hơn những gì nàng suy đoán. Nếu không, nàng sẽ không thể không biết bắt đầu từ đâu, thậm chí còn không thể lập ra một kế hoạch.

Sự bi quan được bộc lộ một cách mờ nhạt trong đoạn văn này, dường như có nghĩa là nàng không có ý định quay lại với Đa Hân, ngay cả khi nàng không thể theo đuổi lại, nàng cũng cam tâm tình nguyện?

Tại sao mình lại trở nên như vậy chứ?

Tử Du đưa hai tay lên má, chìm đắm trong suy nghĩ.

Nàng thường xuyên đi ra ngoài, không nghe lời ở nhà đợi, thật ra Đa Hân đã phát hiện ra điều đó. Có một hôm, cô muốn về nhà lấy đồ nên từ công ty trở về, không tìm thấy Tử Du ở phòng khách, phòng ngủ hay phòng làm việc. Cô tìm cớ, nhắn tin hỏi Tử Du: [Trời hơi nhiều mây, không biết có mưa hay không, em xem giúp tôi cửa sổ phòng làm việc có đóng chưa? Nếu còn mở thì đóng lại]

Đa Hân đang ngồi trong phòng làm việc, nhìn vào cửa sổ đang mở, chờ Tử Du trả lời.

Tử Du nhanh chóng trả lời cô: [Đã đóng cửa]

Khi Đa Hân trở lại vào buổi tối, cửa sổ phòng làm việc đã được đóng lại.

Đa Hân chắc chắn, Tử Du đang làm chuyện gì đó mà không nói với cô, nhưng nếu Tử Du không nói gì, cô cũng sẽ không hỏi. Sau đó, có hai lần công việc ở công ty đã xong nên tan làm sớm, Tử Du cũng không có ở nhà. Khi trở lại lúc 6 giờ, cô thấy nàng đang ngồi trong phòng khách, nàng giải thích rằng đã đến thư viện để đọc sách. Nếu nàng nói đi hiệu sách, Đa Hân còn có thể hỏi Tiêu Chương, còn thư viện thì cô không có cách nào.

Ngày tháng giống như nước chảy, trôi về phía trước không nhanh không chậm, tháng 8, kỳ nghỉ hè hai tháng sắp kết thúc, cũng là lúc Tử Du phải đến trường đại học báo danh.

Xuất phát từ tình nghĩa bạn cùng phòng, đêm trước đó, Đa Hân chủ động đề nghị nói: "Tôi đi cùng với em?"

Tử Du cầm điều khiển từ xa trong tay, vô định điều chỉnh kênh truyền hình, hỏi: "Có tiện hay không?"

Đa Hân kỳ quái nói: "Có gì bất tiện?"

Tử Du liếc nhìn cô, bộ dáng muốn nói lại thôi.

Đa Hân tự cho là hiểu ý trả lời: "Chỉ cần xin nghỉ nửa ngày là được thôi."

Tử Du dừng lại vài giây, nói: "Em không hỏi điều này, ý em là khuôn viên trường đại học, chị có muốn vào không?"

Đa Hân giật mình, nói: "Muốn nha, tại sao không muốn?" Cô nhanh chóng hiểu ý, cười nói: "Em sẽ không nghĩ rằng tôi không được vào đại học nên bài xích đi vào trường đại học chứ?"

Tử Du mím môi, đó là dáng vẻ ngầm thừa nhận.

Đa Hân lấy một quả quýt trong đĩa trái cây rồi bóc vỏ, nói: "Tôi nào có trái tim thủy tinh như vậy? Trước kia tôi còn từng học dự thính ở trường đại học nữa kìa."

Tử Du mắt sáng lên: "Khi nào? Có thể nói cho em biết một chút được không?" Nàng không biết chuyện này.

"Chúng ta chia —— "

Đôi mi dài của Tử Du run lên.

Đa Hân dừng lại đúng lúc, suy nghĩ một chút, đổi thành năm bình thường: "20... Năm 2010, Tỉnh Đào, chính là người bạn mà tôi đã đưa em đến gặp mặt trước đây."

Tử Du nói: "Phóng viên Bình."

Đa Hân cười nói: "Đúng vậy, phóng viên Bình, lúc đó cậu ấy còn chưa phải là phóng viên, đang học đại học, tôi và cậu ấy là bạn bè của nhau. Khi tôi nghỉ làm, cậu ấy thỉnh thoảng đưa tôi đến các lớp môn học tự chọn của cậu ấy, chính là loại phòng học rất lớn, giáo viên không thể nhận ra ai là ai. Lúc đầu, tôi rất miễn cưỡng. Tỉnh Đào nói rằng nhiều người đều mang đối tượng theo đi học, tôi nói tôi cũng không phải là đối tượng của cậu ấy. Tỉnh Đào nói tôi cứng đầu*, lôi kéo bắt ép tôi đi học cho bằng được."

(* Nguyên bản là du mộc đầu (榆木脑袋): cây du chuyên dùng để bó củi, chế tạo gia cụ, cực kỳ dẻo dai cứng cỏi, để nói người ngoan cố, không chịu thông suốt, bảo thủ, bướng bỉnh.)

Có thể lúc này bầu không khí trong nhà quá tốt, quýt trong miệng quá ngọt, ánh đèn phòng khách quá ấm áp, Đa Hân khó có dịp muốn tán gẫu.

Tử Du thả nhẹ hơi thở, kiên nhẫn lắng nghe, không dám quấy rầy cô.

Đa Hân kể tiếp: "Môn học lúc đó hình như gọi là truyền thông gì gì đó, tên rất dài, tôi không nhớ hết được. Giáo viên nói một tràn, người bên dưới xì xào bàn tán. Tối nhớ rõ nửa đoạn sau giáo viên đều sử dụng đa phương tiện để chiếu phim."

Tử Du hỏi xen vào đúng lúc đó: "Có những bộ phim nào vậy?"

Đa Hân nói: "Chương trình Truman", "12 Người Đàn Ông Giận Dữ", "Rashōmon", "7 Tội Lỗi Chết Người", chúng đều thuộc loại này, khá cũ."

Tử Du nói: "Trí nhớ của chị rất tốt."

Đa Hân nói: "Vẫn còn tốt, hồi đó ít xem phim nên nhớ kỹ."

Tử Du nhớ lại một chút chuyện cũ.

Nàng đều đã xem qua những bộ phim này và cũng rất thích.

Ba mẹ nàng đã tận tâm giáo dục nàng thành người thừa kế ưu tú từ khi nàng còn nhỏ. Nàng được dạy về thiên văn, địa lý, vật lý, hóa học và âm nhạc. Tử Du thiên tư thông minh, cái gì cũng đều học được, hơn nữa còn học rất tốt, điển hình của "Con nhà người ta". Sau một thời gian dài sống theo quy tắc, Tử Du dần trở thành dáng vẻ mà ba mẹ nàng mong muốn, có tri thức hiểu lễ nghĩa, tiểu thư khuê các, biết tiến biết lùi, hòa đồng với người khác, từ nhỏ đến lớn đều là người giỏi nhất lớp. Nhưng sau đó xảy ra bất đồng, gia đình nàng làm kinh doanh, ba mẹ muốn nàng du học về kinh doanh, sau khi về nước kế thừa việc kinh doanh của gia đình. Nhưng Tử Du không thích kinh doanh dù chỉ một chút, hết lần này tới lần khác yêu thích Văn học, chính là thứ "không có tiền đồ" trong miệng ba mẹ. Khi nộp hồ sơ vào trường đại học ở nước ngoài, nàng và ba mẹ xảy ra mâu thuẫn. Ba mẹ nàng nhất quyết không đồng ý, thà để nàng về học thêm một năm nữa còn hơn để nàng thi vào Khoa Văn học của một trường đại học danh tiếng mười phần.

"Con học những thứ đó có ích lợi gì?" Ba Chu gần như phát điên khi biết nàng đã nộp đơn vào Khoa Văn học. Ba Chu luôn từ tốn nhã nhặn, gọi nàng vào phòng làm việc, nghiêm nghị chất vấn nàng.

"Tại sao ba luôn dùng "hữu dụng" và "vô dụng" để cân đo mọi thứ?" Tử Du nắm chặt tay, ngẩng đầu nhìn ba mình với vẻ mặt không kiêu ngạo cũng không tự ti.

"Không phải ba nói nó vô dụng, mà chính là vô dụng trong xã hội. Ba biết con thích những thứ này, nhưng hoàn toàn có thể coi đó là sở thích. Con bình thường thích đọc sách, thích xem phim, ba chưa bao giờ nói con cái gì, ba vẫn khuyến khích con, tìm bản độc nhất khắp nơi cho con. Nhưng nếu con coi đó là nghề nghiệp chính đáng cả đời này, ba kiên quyết không đồng ý! " Từ nhỏ, Ba Chu đã yêu thương nàng, không nói điều gì nặng lời với nàng, nhìn nàng nắm chặt tay, mí mắt ửng đỏ, giọng điệu ông ấy chậm lại, khuyên nàng bằng giọng nói dễ chịu: "Ba là vì lợi ích của con, nếu con học Văn học, dù học tốt đến đâu đi nữa, trong tương lai, con sẽ chỉ là một giáo viên hoặc sẽ thức đêm viết những bài luận trên máy tính mà không nhiều người có thể đọc hiểu được. Thành tích của con tốt như vậy, tại sao phải lãng phí vào nó chứ?"

Ba Chu biết động bằng tình cảm, hiểu bằng lý trí*: "Con nhìn ba và mẹ con vất vả cả nửa đời người, cuối cùng cũng dành dụm được khối gia tài to lớn, cho con một cuộc sống dư dả. Sau này ba mẹ già rồi, công ty đều được giao cho con. Nếu con không tiếp quản, ba mẹ đi tìm ai đây, con nhẫn tâm phó mặc tâm huyết của ba mẹ sao?"

(* Làm lay động trái tim người ta bằng cảm xúc, khiến người ta thấu hiểu bằng lý trí.)

Tử Du không nói một lời.

Ba Chu nghĩ rằng thái độ của nàng đã buông lỏng, vì vậy không ngừng cố gắng nói: "Con là một đứa trẻ ngoan, nhất định sẽ nghe lời đúng không?"

Yết hầu của Tử Du nghẹn lại, ngẩng đầu nhìn ông ấy, nói: "Ba, thật xin lỗi."

Ba Chu tức giận, vô cùng thất vọng nói: "Sao bây giờ con lại trở thành như thế này?"

Mẹ Chu nghe thấy tiếng động từ phòng làm việc, mở cửa bước vào, hai người thay phiên nhau thuyết phục nàng. Tử Du vẫn không động lòng, một lòng một dạ kiên định. Không khí trong nhà lạnh lẽo, mây đen bao trùm.

Mỗi ngày, Tử Du có thể nhìn thấy ba mẹ càng ngày càng thất vọng, ánh mắt mang hàm ý trách móc, áp lực đến mức nàng gần như không thể thở nổi. Nhưng ba mẹ Chu không có ý định từ bỏ hay tôn trọng quyết định của nàng.

Ba mẹ cảm thấy nàng thay đổi, nhất định là có ai đó làm hỏng nàng rồi. Sau đó, họ dò hỏi bảo mẫu và tài xế trong nhà, từ đó họ dồn nghi ngờ lên đầu Đa Hân.

Tử Du gần như phát điên.

Rốt cuộc nàng vẫn là một đứa trẻ, làm sao có thể che giấu lòng dạ trước mặt ba mẹ nàng. Sau khi nộp đơn vào trường, trong nhà lại nổi lên một cơn bão lớn hơn.

Ba Chu rất tức giận, định tìm đến nói chuyện với Đa Hân, nhưng lúc ấy, Đa Hân đang bôn ba ở bệnh viện vì bệnh tình của bà ngoại, tinh thần gần như suy sụp. Nếu ba Chu lại tìm cô, sợ rằng sẽ trở thành cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà.

Tử Du quỳ trên mặt đất, ôm lấy chân ba nàng đau khổ cầu xin, mới khiến ba Chu tạm thời gạt bỏ ý định này.

......

"Tử Du?"

"Tử Du."

"Tử Du?"

Một bàn tay đang vẫy vẫy xuất hiện trong tầm nhìn của Tử Du. Những ngón tay mảnh khảnh và làn da trắng ngần thuộc về một người phụ nữ.

Tử Du nắm lấy bàn tay đó với một lực cực mạnh.

Đa Hân sửng sốt, phản xạ có điều kiện muốn tránh đi, nhưng nhìn đến đôi mắt đỏ hoe của nàng, tạm thời để nàng nắm lấy, một tay sờ trán nàng, quan tâm nói: "Em làm sao vậy?"

Hình ảnh trước mắt Tử Du dần dần trở nên rõ ràng, vẻ mặt lo lắng của Đa Hân chỉ cách nàng trong gang tấc, khẽ vươn tay liền có thể chạm vào.

Nhưng nàng không thể.

Tử Du kiềm chế mà thu tay lại, giọng nói khàn khàn: "Hơi đau đầu."

"Lại tái phát?" Đa Hân nói, "Tôi đi lấy thuốc giảm đau cho em."

Tử Du co đầu gối lại, ôm lấy chính mình, thất hồn lạc phách gật đầu: "Ừm."

Đa Hân đi đến cửa phòng làm việc, trầm ngâm quay đầu nhìn lại. Trông dáng vẻ của nàng không giống đau đầu lắm? Là nhớ tới điều gì đó sao?

Tử Du vốn chỉ viện cớ, nhưng nàng thật sự rất đau đầu, lần này đau dữ dội hơn bao giờ hết. Những mảnh ký ức rời rạc đang ùa về trong tâm trí nàng mà không có quy luật nào.

Nàng đau đến mức lăn lộn trên giường, thuốc giảm đau cũng vô ích. Đa Hân cũng đành bất lực, chỉ có thể nhìn nàng vật lộn thống khổ với đôi mắt đỏ hoe, cuối cùng ngất đi.

Tử Du đổ mồ hôi lạnh, cả người ướt sũng như vừa được vớt ra khỏi mặt nước. Đa Hân biết rõ thân thể của nàng yếu ớt, để như vậy ngủ một đêm chắc chắn ngày mai sẽ bị phát sốt cảm lạnh. Xoắn xuýt một hồi, cô cởi quần áo cho Tử Du, lòng không tạp niệm lau người cho nàng, dùng máy sấy thổi khô quần áo cho nàng rồi lại mặc vào, đắp kín chăn rồi lui ra ngoài.

Ngày hôm sau, Tử Du dậy hơi muộn, đứng dậy rồi nói cảm ơn với Đa Hân: "Tối qua em lại làm phiền chị."

Đa Hân đang làm bữa sáng trong bếp, quay lưng về phía nàng nói: "Không có gì đâu."

Tử Du hỏi: "Tại sao giờ này chị vẫn còn ở nhà?"

Đa Hân nói: "Không phải đã nói sẽ đưa em đến trường học báo danh sao?"

Tử Du hơi mờ mịt rồi lại nhớ ra, hình như tối qua nàng đã nói về chủ đề này trước khi rơi vào trạng thái xuất thần, khẽ "Ừm" một tiếng.

Đa Hân quay đầu lại nhìn nàng, vẫn là bộ quần áo nàng mặc trước khi đi ngủ ngày hôm qua, không dám nhìn nhiều hơn, nhẹ giọng thúc giục nàng: "Nhanh đi tắm đi, tắm rửa xong là vừa lúc ăn sáng."

Tử Du nói: "Vâng."

Sau bữa sáng, Đa Hân giúp Tử Du kiểm tra các giấy tờ cần thiết, sau khi chắc chắn rằng không có thiếu sót, hai người cùng nhau đến Đại học Lâm Thành. Giáo viên báo danh sớm hơn sinh viên nhập học nên trường học còn tương đối vắng vẻ, sinh viên thưa thớt. Phong cảnh của Đại học Lâm Thành rất tốt, cây cối rợp bóng mát, Đa Hân rảnh rỗi thường đến đây tản bộ, còn theo nhân sự của công ty đến đây tuyển dụng sinh viên mới ra trường, nên nhìn chung cũng hiểu rõ.

Thời tiết nóng chưa giảm, ánh nắng như thiêu như đốt. Đa Hân cầm dù che nắng, cố gắng đi dưới bóng râm hết sức có thể, vừa đi vừa giới thiệu cho Tử Du: "Đây là tòa nhà ký túc xá sinh viên, tất cả một dãy đó."

Đa Hân chỉ vào bên đường: "Chỗ đó là sân chơi mưa gió, bình thường khi đi học sẽ có rất nhiều sinh viên chơi bóng ở đây, trai đẹp... quên mất em không thích trai đẹp."

Tử Du nói đùa: "Ai nói em không thích trai đẹp?"

Đa Hân nghe vậy cũng mỉm cười, phối hợp nói: "Chà, trường này có rất nhiều trai đẹp, dáng người cũng không tệ lắm. Khi tan học, em không có việc gì thì có thể đến xem một chút."

Tử Du nghiêng đầu nói: "Chị đã xem qua?"

Đa Hân sờ mũi nói: "Đi ngang qua sẽ nhìn xem, bản tính con người nha*."

(* Từ gốc là Thực sắc tính dã (食色性也): Thực (ăn uống) và Sắc (chuyện nam nữ) là bản tính của con người.)

Tử Du nhìn một vòng sân bóng rổ, nói: "Em nhớ lúc trước chị rất cao, người ta còn nghi ngờ chị chơi cho đội bóng rổ của trường, nếu không thì cũng phải là người mẫu."

Đa Hân mỉm cười nói: "Đáng tiếc tôi đều không phải."

Tử Du dừng lại vài giây, sau đó đột nhiên nói: "Em rất muốn xem chị chơi bóng rổ."

Đa Hân có vẻ ngạc nhiên, nói: "Trước kia em cũng từng nói lời này."

Tử Du làm ra vẻ nghi ngờ: "Thật không?"

Đa Hân cười nói: "Đúng vậy. Sau đó có tiết học thể dục, em tới chỗ bạn học nam mượn một quả bóng rổ, để tôi ném rổ cho em xem..." Cô ngừng nói, bán tín bán nghi.

Tử Du đã đoán được kết quả không tốt lắm, cười hỏi: "Sau đó xảy ra chuyện gì?"

Đa Hân cho biết: "Liền... quăng vào nha."

Tử Du hừ một tiếng, đau răng nói: "Tại sao em lại không tin được nhỉ?"

Đa Hân nói: "A... Bị em phát hiện ra." Đó là một giọng điệu rất nghịch ngợm, có lẽ là tâm trạng rất tốt.

Trái tim Tử Du rung động, cố gắng nhịn xuống ý định muốn nắm tay cô.

Đa Hân nói: "Tôi đã thực hiện mười lượt ném, nhưng không trúng một lượt nào. Lượt cuối cùng rất tức giận, ném rất mạnh, bóng đập vào tấm bảng, sau đó bật ngược trở lại suýt nữa tự đập thẳng vào người mình. Nếu tôi trốn muộn chút nữa, nói không chừng bị hủy dung nhan."

Tử Du cười to.

Đa Hân cũng cười theo.

Tử Du xoay mặt nhìn Đa Hân, đôi mắt sáng ngời, niềm vui không che giấu được.

Đa Hân tránh né ánh mắt của nàng, đột nhiên hỏi: "Trí nhớ của em có khôi phục được một chút nào hay không?"

Tử Du hoảng sợ một hồi, giơ ngón tay vén sợi tóc dài quanh tai, khéo léo che đậy, bình tĩnh nói: "Không có."

Đa Hân hỏi: "Tôi nói chuyện trước kia, em không có ấn tượng chút nào sao?"

Tử Du lắc đầu, nói: "Không có."

Đa Hân hơi thất vọng, nói: "Được rồi."

Tử Du nói: "Cho nên chị nói những điều đó, chỉ là muốn em nhớ tới chuyện trước kia?"

Đa Hân nói: "Phải."

Tâm trạng tươi sáng của Tử Du biến mất, nàng bất đắc dĩ cong khóe miệng: "Cảm ơn."

"Không có gì." Đa Hân tiếp tục giới thiệu cho nàng về thư viện, tòa nhà Khoa Văn học, tòa nhà Thạc sĩ Tiến sĩ...

Khi đến Phòng Tổ chức Cán bộ của Tòa nhà Văn phòng Tổng hợp, nộp tài liệu, điền các mẫu đơn, ký hợp đồng. Lúc ký hợp đồng, bởi vì Tử Du là Tiến sĩ học ở nước ngoài nên thủ tục phức tạp hơn và mất rất nhiều thời gian. Sau đó, mang giấy thông báo đến các bộ phận liên quan của Khoa Văn học để xử lý lương khởi điểm, bảo hiểm xã hội và y tế, thẻ trường, v.v... phức tạp hơn so với tưởng tượng. Chạy cả buổi sáng vẫn chưa xong, Đa Hân gọi điện cho Giám đốc xin nghỉ thêm một buổi chiều, Giám đốc vui vẻ đồng ý. Buổi trưa ăn cơm ở căn tin của trường học, quẹt thẻ mới của Tử Du.

Trên thẻ có ảnh chụp của Tử Du, khi Đa Hân nhận lấy, cô đã xem đi xem lại. Đa Hân thật sự bị thuyết phục bởi giá trị nhan sắc của nàng, cô không thể cưỡng lại vẻ đẹp của nàng.

Cô nhịn không được suy nghĩ thêm một chút nữa. Trong trường chắc hẳn sẽ có rất nhiều người theo đuổi Tử Du, không chỉ giáo viên, mà đoán chừng sinh viên cũng không thể thiếu được. Thời cấp 3, mọi người thầm nhận xét hoa khôi của trường, Tử Du đứng hàng đầu. Rất nhiều người viết thư tình cho nàng rồi nhét vào ngăn kéo, Tử Du rất phiền đến mức không thèm đọc mà trực tiếp ném nó đi.

Đa Hân lấy hai chén canh, đặt một chén trước mặt Tử Du, ngước nhìn nàng một cái.

Tóc dài, đuôi tóc hơi xoăn, son môi màu nhạt, gương mặt thanh tú rũ xuống, lộ ra vẻ lạnh lùng xa cách, nhưng cái lạnh lùng này không phải tảng băng cao xa vạn dặm, mà là hoa lan trong sơn cốc* nở rộ đẹp đẽ, toát ra vẻ quyến rũ chết người.

(* Không cốc u lan - 空谷幽兰: hoa lan trong sơn cốc, tả một vẻ đẹp u buồn mỹ lệ, nổi bật như hoa lan sinh trưởng trong sơn cốc, chỉ phẩm chất thanh cao.)

Ngoại hình tốt, phong cách thời trang tốt, khí chất tốt, đi đứng tỏa ra hoóc-môn.

Tử Du: "???"

Tử Du nói: "Làm sao vậy?"

Đa Hân: "Không có gì." Đa Hân không sợ có người đuổi theo nàng, nhưng cô sợ Tử Du mất trí nhớ sẽ không biết nhìn người, dễ dàng sa vào thủ đoạn của người khác, hiện nay có nhiều người tâm địa gian giảo như vậy. Nhưng sau khi nghĩ lại, coi như Tử Du chỉ mới 17 tuổi, thì những người có thể suy nghĩ hơn được nàng rất ít, không đến phiên chính mình nhọc lòng.

Khi Tử Du cúi đầu xuống, một lọn tóc mái từ sau tai rơi xuống mắt, che khuất tầm mắt. Một tay nàng cầm muỗng, tay còn lại đặt trên đùi nhưng lại lười nhác nâng tay lên nên há miệng thổi một ngụm ngược lên phía trên. Đương nhiên, mái tóc vào nếp chỉ bồng bềnh lên một chút rồi lại xõa xuống ngay sau đó.

Tử Du cắn môi, hướng mắt nhìn lên trên rồi tức giận thổi một lần nữa.

Cùng tóc so xem bên nào khỏe hơn.

Khi phồng má lên quả thật đáng yêu đến phạm tội.

Trong lòng Đa Hân bị cào nhẹ một chút, hơi nghiêng người, đưa tay vuốt ra sau tai cho nàng, đạm nhiên nói: "Ăn cơm đi, đừng nghịch nữa."

Tử Du cúi đầu ăn canh, một nụ cười ranh mãnh lướt qua mắt nàng.

Buổi chiều, tiếp tục đến hai nơi để giúp nàng lấy tài khoản của Hệ thống Văn phòng trường, còn hỏi về Quỹ Khởi nghiệp Nghiên cứu khoa học và trợ cấp nhà trong hợp đồng. Đa Hân chăm chú lắng nghe và ghi vào sổ ghi nhớ. Trước đây cô không học đại học, nhưng rất rõ ràng về chế độ đãi ngộ cho giáo viên đại học, hỏi vấn đề gì cũng rất chuyên nghiệp, rõ ràng như trước đây đã từng làm bài tập về nhà.

Từ sáng đến chiều, cả quá trình đều là Đa Hân chạy tới chạy lui, Tử Du chỉ có nhiệm vụ đi theo phía sau, mỉm cười lắng nghe, những lúc cần nàng thì ra mặt và hiện hình người. Có Đa Hân ở bên thì không cần suy nghĩ bất cứ điều gì, không cần lo lắng bất cứ điều gì. Đa Hân quan tâm nàng hơn chính bản thân mình, bản năng này dường như đã khắc sâu vào xương tủy cô, từ trước đến nay chưa từng thay đổi.

Tử Du cảm thấy hoảng hốt khi nhìn vào bộ dạng nghiêm túc của cô, cứ như thể họ đã trải qua 10 năm êm đềm, chưa bao giờ tách rời nhau. Nhưng ngay sau đó, hiện thực lạnh lùng sẽ nhắc nhở nàng rằng họ đã sớm không còn là người yêu của nhau nữa.

Tử Du đã làm thủ tục báo danh suôn sẻ, công việc cũng đi vào quỹ đạo.

Vào ngày đầu tiên lên lớp khai giảng, Đa Hân đang ngồi trước bàn làm việc, đan chéo mười ngón tay chống cằm, tinh thần không tập trung vào trước máy tính trước mặt. Cho đến khi Tử Du gửi cho cô một tin nhắn: [Tan học rồi, không có vấn đề gì, sinh viên đều rất thích em, lên lớp cũng rất nghiêm túc. Em nghĩ chắc không phải chỉ bởi vì khuôn mặt của em?]

Nàng vẫn còn tâm trạng để nói đùa.

Đa Hân thở phào nhẹ nhõm, đặc biệt chờ 5 phút rồi mới trả lời: [Tốt, tôi tiếp tục làm việc]

Ngày 10 tháng 9, Ngày Nhà giáo, cũng chính là sinh nhật lần thứ 28 của Tử Du. Đa Hân tan sở đúng giờ, phóng xe đến cổng trường Đại học Lâm Thành để đón nàng đi ăn và tổ chức sinh nhật cho nàng.

[Tôi vừa mới tới]

[Chờ một chút, em đang ra khỏi tòa nhà văn phòng]

Đa Hân xem lại tin nhắn của Tử Du, ngả người ra sau, dùng ngón tay gõ nhẹ vào vô lăng, hơi nheo mắt rồi ánh mắt băn khoăn ở cổng trường. Không lâu sau, một bóng dáng màu trắng lọt vào mi mắt cô.

Có rất nhiều người lui tới ở cổng trường, nhưng Đa Hân đã bắt gặp nàng trong nháy mắt.

Tử Du không phải làm việc theo ca, sáng nay nàng ra ngoài muộn hơn Đa Hân, Đa Hân không biết nàng mặc gì, bây giờ mới thấy rõ. Giống như trong bức ảnh lần đầu tiên cô nhìn thấy, Tử Du mặc một chiếc váy kapok màu trắng có dây treo, mái tóc dài hơi xoăn buông nhẹ quanh vai như lụa, với chiếc túi xách cùng màu trên tay.

Khung xương mảnh khảnh, thân hình mảnh mai, lông mày dịu ngoan, đôi môi mỏng nhẹ.

Khi bước qua, nhiều người dừng lại nhìn nàng.

Đa Hân đẩy cửa bước xuống xe, đi về phía trước vài bước để giúp nàng che chắn ánh mắt dò xét như có như không.

Đa Hân mở cửa xe chỗ ghế lái phụ, đặt tay ngăn trên đỉnh đầu nàng, Tử Du cúi xuống ngồi vào: "Cảm ơn."

Đa Hân đặt một nhà hàng Tây bên hồ, hai người vừa ăn vừa ngắm cảnh đêm, cuối cùng một chiếc bánh kem tinh xảo được đặt lên, cắm nến vào. Tử Du nhắm mắt lại cầu nguyện, bầu không khí không mập mờ nhưng rất ấm áp.

Tử Du thậm chí còn xa xỉ nghĩ rằng hai người có thể duy trì mối quan hệ như vậy mãi mãi.

"Em no chưa?" Đa Hân hỏi nàng.

Tử Du gật đầu.

Đa Hân đi thanh toán, Tử Du đi theo sau cô, trong mắt nàng hiện lên tình ý chưa tan.

Hai người sóng vai đi ra ngoài, vừa ra khỏi cửa nhà hàng, điện thoại của Đa Hân đã đổ chuông, cô nghi hoặc nhìn số của người gọi trong hai giây, cau mày nghe máy, giọng nói rất lạ: "Xin chào, xin hỏi bạn là... "

Tử Du đứng cách cô hai bước, lắng nghe.

Giọng điệu của Đa Hân trở nên lạnh lùng, nói: "Tìm tôi có chuyện gì không?"

Một lúc sau, Đa Hân thở dài: "Bây giờ tôi đi qua, cô ở yên tại chỗ chờ tôi, đừng có chạy lung tung."

Tử Du liếc nhìn Đa Hân.

Đa Hân cúp điện thoại, nói: "Tôi có việc phải làm, tôi đưa em về nhà trước."

Tử Du gật đầu.

Đa Hân đưa Tử Du đến cổng tiểu khu. Tử Du bước xuống xe, hỏi cô, "Khi nào chị trở về?"

Đa Hân nói: "Không chắc, có thể sẽ mất một khoảng thời gian."

Tử Du nói: "Được rồi, tạm biệt."

Đa Hân lái xe rời đi.

Tử Du đè lên vị trí trái tim, không thể xem nhẹ cảm giác khủng hoảng đột nhiên dâng trào, vươn tay chặn một chiếc taxi, nhanh chóng mở cửa ngồi vào, trầm giọng nói: "Bác tài, theo sau chiếc Lexus màu xám bạc phía trước, biển số xe là xxxxx."

"Được." Rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên tài xế làm loại việc này, lập tức tăng tốc.

Tim của Tử Du tăng tốc không thể kiểm soát, như thể có điều gì đó tồi tệ xảy ra.

Tài xế hỏi: "Xe phía trước là bạn trai của cô sao?"

Tử Du trả lời qua loa: "Vâng."

Tài xế rất đắc ý nói: "Đừng lo lắng, tôi chắc chắn sẽ không làm mất dấu."

Tử Du lòng bàn tay đẫm mồ hôi: "Xin làm phiền."

Đa Hân không phát hiện có một chiếc xe luôn theo sau cô, cuối cùng dừng xe bên ngoài một quán bar, thậm chí không cầm lấy túi xách, chỉ cầm điện thoại, bước nhanh vào trong.

Tử Du theo sát sau đó không xa.

Đa Hân mở nhật ký cuộc gọi, bấm số điện thoại vừa rồi, giọng điệu lạnh lùng: "Cô đang ở đâu?"

Bên kia nói vài câu, Đa Hân không cúp máy, chậm rãi đi theo hướng dẫn của cô ấy. Tử Du đi theo Đa Hân đến một bồn hoa, một người phụ nữ ngồi trên mép bồn hoa, mặc áo thun quần đùi, vẫn là một người phụ nữ xinh đẹp.

Đa Hân cất điện thoại, đi về phía bên kia.

Hai người dường như đang nói chuyện, Tử Du không thể nghe rõ, đi vòng ra sau một cái cây bên trái họ rồi chăm chú lắng nghe.

Đa Hân tỏ vẻ thờ ơ, đưa tay về phía người phụ nữ: "Điện thoại của cô đâu? Tôi sẽ gọi cho bạn của cô."

Người phụ nữ không cho, ngẩng đầu nhìn Đa Hân, nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào nói một câu.

"Đa Hân, em rất hối hận, chúng ta quay lại với nhau đi."

Từng tiếng lọt vào tai.

Đôi mắt của Tử Du rung lên mạnh mẽ, tai nàng ù đi, huyết sắc trên mặt nàng biến mất sạch sẽ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro