Chương 40: Tử Du, chị yêu em
"Tiếp tục đi." Đa Hân trở lại phòng họp, đặt điện thoại sang một bên.
Các thành viên trong nhóm nhìn cô trả lời điện thoại trở lại, vẻ mặt nghiêm túc ban đầu càng trở nên nghiêm túc hơn, bọn họ lén lút trao đổi ánh mắt với nhau, nơm nớp lo sợ.
"Chị Kim."
"Chị Kim?"
Đa Hân ngẩng đầu lên khỏi tập tài liệu trước mặt: "Hả? Cái gì?"
Cô gái vẽ tranh nguyên bản nhìn mặt cô, cẩn thận hỏi: "Chị nghĩ đề nghị em vừa đưa ra có khả thi không?"
Đa Hân: "......"
Cô đóng tập tài liệu lại: "Hôm nay đến đây thôi, mọi người làm việc của mình đi, tan họp."
Hai màn hình máy tính tự động chuyển sang trạng thái tối, máy tính cũng chuyển sang chế độ sleep.
Đa Hân cầm điện thoại, bấm vào tin nhắn SMS, trong đó có tin nhắn của Tử Du: [Em đã nhớ hết mọi chuyện, kể cả sự thật về việc tại sao năm đó em đi nước ngoài, em chỉ muốn ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng với chị]
Đa Hân tự hỏi bản thân, cô thật sự không muốn biết sao? Vẫn sợ rằng sau khi biết được sự thật, sẽ lại lần nữa dao động rồi vướng víu không rõ với Tử Du? Trong suốt bốn năm chờ đợi Tử Du, cô hầu như không khắc nào không nghĩ đến lý do vì sao Tử Du rời bỏ cô. Có phải cô không đủ tốt, có phải cô không xứng với tình yêu, bà ngoại là ngoài ý muốn không thể kháng cự, tại sao Tử Du cũng như vậy?
Cho dù sau này cô cố tình quên đi cái tên đó, nhưng thỉnh thoảng vẫn không kiểm soát được mà nhớ tới sau giấc mộng nửa đêm, sau đó bừng tỉnh trong cơn ác mộng, cố gắng mở to hai mắt, chịu đựng không cho những giọt nước mắt chảy ra.
Đây là nút thắt của cô, cũng là khổ nạn của cô.
Tử Du ngồi trong xe một tiếng đồng hồ, nhắm mắt lại, cầm chặt điện thoại trong tay.
Cuối cùng, nàng cũng đợi được câu trả lời của Đa Hân.
[Được rồi, 12 giờ trưa hôm nay, địa điểm em quyết định đi]
Đa Hân thu lại cảm xúc, gõ cửa phòng Giám đốc. Giám đốc từ sau bàn làm việc ngẩng đầu nhìn cô, mỉm cười khi thấy cô: "Mời vào".
Đa Hân bước vào cửa, đi vào vài bước, nói: "Giám đốc Trương, tôi muốn xin nghỉ nửa ngày."
Giám đốc tỏ vẻ thất vọng: "Chỉ có nửa ngày thôi sao?" Cô ấy cũng không phải nhân từ như vậy, chính là gần đây Đa Hân đã tăng ca quá điên cuồng. Nếu hai ngày trước không ra lệnh cưỡng chế Đa Hân về nhà nghỉ ngơi, nói không chừng cô đều sống ở công ty suốt kỳ nghỉ lễ Quốc khánh.
Đa Hân: "......"
Giám đốc hào phóng phê chuẩn: "Cho em nghỉ một ngày, nghỉ ngơi thật tốt."
Đa Hân đi ra ngoài, cô hoàn toàn không thể tập trung vào công việc. Cô tắt máy tính, hai tay giao nhau chống cằm xuất thần.
Điện thoại đinh một tiếng, màn hình ngay lập tứcsáng lên.
Tử Du gửi tới địa chỉ và số phòng.
Đa Hân đi vào toilet, nhìn vào trong gương chỉnhlại lớp trang điểm rồi giẫm dép thấp rời khỏi công ty, gọi một chiếc taxi ở cửarồi trực tiếp đến địa điểm đã hẹn.
Tụ Tiên Lâu.
Đa Hân nhìn lên bảng hiệu, đứng ở cửa điều chỉnhhô hấp, bước vào với vẻ mặt trầm tư. Nhân viên lễ tân nở nụ cười ngọt ngào hỏi:"Xin chào, xin hỏi có đặt chỗ trước không?"
Đa Hân chống một tay lên quầy, liếc nhìn vào bêntrong: "Có, một cô gái họ Chu, cô ấy đến chưa?"
Nhân viên lễ tân cười nói: "Cô Chu đếnrồi, đến sớm hơn chị vài phút."
Đa Hân không kiểm soát được mà thở nhanh mộtnhịp.
"Mời đi theo tôi." Một nhân viên phụcvụ hơi nghiêng người, dẫn Đa Hân đến phòng. Khi đến cửa, nhân viên phục vụchuẩn bị giơ tay lên gõ cửa, Đa Hân làm động tác im lặng, nhân viên phục vụhiểu ý lui xuống.
Đa Hân đứng trước cửa, dáng vẻ sợ sệt một hồi.Ngày ấy gặp lại, cô cũng đứng ngoài cửa như vậy, lòng tràn đầy mong đợi, nhưngkhông ngờ lại gặp phải người ảnh hưởng đến cô vô cùng sâu sắc.
Đa Hân hít một hơi thật sâu, hơi nâng cánh taylên, trước khi chạm vào cánh cửa, cửa phòng đã mở ra từ bên trong.
Tử Du lặng lẽ đứng trước mặt cô trong ánh sáng.
Hai người bốn mắt đối diện nhau.
Giữa một ánh nhìn, vô số thăng trầm.
Thời gian dường như ngừng trôi vào lúc này, lạidường như quay lại rất nhanh.
Đầu xuân năm đó, gió tháng ba đánh thức đấttrời, Tử Du vui vẻ giống như chim chóc, trên tay cầm hai cây kẹo hồ lô. Còn côđeo hai chiếc cặp sách phía trước và sau lưng, cúi đầu tràn ngập ngọt ngào vàngây ngô ngậm quả táo gai bọc đường mà người yêu đút tới.
Đa Hân suýt nữa không kìm được cảm giác hốc mắtchợt dâng lên chua xót, từ từ cụp mắt xuống che giấu sự ướŧ áŧ dưới đáy mắt.
Trước khi cô kịp nói gì, Tử Du đã bước sang mộtbên, nói một cách lịch sự: "Mời vào."
Đa Hân bước vào ngồi xuống.
Tử Du lễ phép cười, lấy ra hai cái ly từ trongkhay, rót một ly trà rồi đẩy qua cho Đa Hân: "Không ngờ chị đến sớm nhưvậy, bây giờ mới mười giờ."
Đa Hân nói: "Không cần khách sáo, muốn nóigì cứ nói thẳng ra, tôi bận rộn nhiều việc."
Đáy mắt của Tử Du tràn ngập yêu thương, nàng ônnhu gọi cô: "Tiểu Hân."
Đa Hân đóng chặt hàm răng, nhẫn tâm dời ánh mắt.
Tử Du nói: "Uống chút trà đi, một đường đếnđây đều khát rồi, em không phải muốn ôn chuyện cũ với chị."
Đa Hân quay mặt lại nhìn nàng, nhưng vẫn khôngchạm vào ly trà.
Tử Du không tiếp tục thuyết phục nữa, uống mộtngụm trà ấm trước mặt, nhìn cô chằm chằm, chua xót nói: "Nếu như em nói,năm đó em bị ba mẹ lừa ra nước ngoài, chị có tin không?"
Hai con ngươi của Đa Hân run lên, tràn đầy vẻkhó tin: "Em nói cái gì?"
Tử Du nói: "Lúc đó, em cãi nhau với chị mộttrận, tâm trạng rất tệ. Ba mẹ em biết chuyện của chúng ta, nói sẽ đưa em ranước ngoài để giải sầu một chút, em đã đồng ý. Nhưng không nghĩ tới vừa đếnnước ngoài, họ đã giữ hết tất cả giấy tờ của em, giam lỏng em bốn tháng, khitrở lại đã không tìm thấy chị nữa."
Làm sao một đứa trẻ 18 tuổi có thể phòng vệ bamẹ đáng tin cậy nhất của mình? Đặc biệt là trước đó, ba mẹ Chu đã cốtình bày ra dáng vẻ thỏa hiệp để làm nàng tê liệt. Sau khi bị giam lỏng, Tử Duvô cùng tức giận, nổi trận lôi đình, vứt bỏ mọi thứ có thể ném trong phòng, thửrất nhiều cách để phản kháng, nhưng cuối cùng khi nàng rốt cuộc có thể trở vềnước, thế giới đã thay đổi chỉ sau một đêm.
Bà ngoại của Đa Hân qua đời, cô thi rớt đại học,nàng không tìm được cô, không ai biết cô đã đi đâu.
"Trước khi ra nước ngoài, em đã suy nghĩkỹ, chờ mấy ngày nữa em trở về, em sẽ xin lỗi chị, sau này sẽ không nói nhữngđiều vô nghĩa như vậy nữa." Tử Du khàn giọng nói, "Nhưng em lại khôngđợi được một cơ hội để nói lời xin lỗi."
Đa Hân im lặng trong chốc lát, thình lình cườimỉa mai một tiếng, tràn đầy tự giễu.
Nguyên lai cơn ác mộng đeo bám cô suốt nhiều nămqua chỉ vì một lý do đơn giản như vậy. Tử Du bị ba mẹ bắt đi nên nàng rời đikhông lời từ biệt là rất hợp lý, rất chính đáng, cũng không có cách nào để nóirằng nàng sai.
Nàng cũng là một nạn nhân.
Đa Hân đột nhiên ngẩng đầu, a một tiếng.
Nhưng mọi thứ đã trôi qua nhiều năm như vậy, nóinhững thứ này có ích lợi gì đâu? Chẳng lẽ đến đây phân ra đúng sai trắng đenrồi xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra sao?
Đa Hân nhẹ nhàng hít một hơi, thu lại dáng vẻthất thố từng chút từng chút, bình tĩnh nói: "Tôi biết rồi, em còn cóchuyện gì sao?"
Tử Du cúi đầu nói: "Không thể cùng chị đưatiễn bà ngoại đoạn đường cuối cùng, em rất xin lỗi."
Đôi mắt của Đa Hân bỗng đỏ hoe, như bị mắc xươngtrong cổ họng, cô nghiến chặt hàm răng, không hề hé răng.
Tử Du giả vờ như không nhìn thấy sự thay đổi cảmxúc của cô, tiếp tục nói, giọng điệu tràn ngập quyến luyến: "Khi còn sống,bà ngoại tốt với em như vậy. Khi em đến bệnh viện gặp bà, bà luôn nói với emrằng em là một đứa trẻ rất ưu tú, trường đại học ở nước ngoài nhất định sẽ chọnem. Bà đối xử với em còn tốt hơn với chị, thường xuyên bắt chị học theo em, chịcó nhớ không?"
Đa Hân đè nén lửa giận ngút trời, không chỉ hốcmắt, mà trong mắt cũng bắt đầu sung huyết, mắt trừng trừng nhìn nàng như muốnnứt ra.
Tử Du hỏi bất chấp: "Sau khi em đi rồi, bàngoại có hỏi về em không?"
Đa Hân đột nhiên nổ tung, nói: "Em đừngnhắc đến bà ngoại với tôi!" Cuồng loạn, tràn đầy nước mắt, giống như mộtcon dã thú có vết sẹo bị xé rách một lần nữa máu chảy đầm đìa, gầm thét về phíanàng.
Ngón tay của Tử Du dùng sức bóp mạnh lấy lòngbàn tay chính mình, nàng hơi nghiêng đầu, hỏi cô với vẻ rất kỳ quái: "Tạisao em không thể hỏi? Em cũng rất tôn trọng và yêu thương bà, em muốn biết khicòn sống, bà có lời nào muốn để lại cho em không, em không có quyền được biếtsao?"
Đa Hân tức giận đến mức phát run cả người:"Bà ngoại có để lại, bà có để lại lời nói, em hài lòng chưa?"
Tử Du hỏi: "Bà ngoại nói gì?"
Hai mắt của Đa Hân đỏ hoe, tràn ngập nước mắt,cô thở gấp hổn hển, nghiến răng nghiến lợi nói: "Trước khi qua đời, bàngoại đã hỏi tôi, em đang ở đâu."
Tử Du cố gắng hết sức chống lại xúc động muốnkhóc, bình tĩnh hỏi cô: "Còn gì nữa không?"
Đa Hân nói: "Còn."
Khóe mắt của Tử Du ửng đỏ, ánh mắt thâm thúynhìn chằm chằm Đa Hân, nàng nói: "Nói cho em."
Đa Hân gằn từng chữ một: "Nói, em là mộtđứa trẻ tốt, nói cho tôi cố gắng trân trọng. Nói, bà ngoại đi rồi, em là ngườiduy nhất trên đời đối xử tối với tôi, nói cho tôi nhường em một chút, đừng cãinhau với em. Còn nói, có em ở đây, bà ngoại có thể an tâm rời xa nhân thế. Cuốicùng nói, mong hai chúng ta bình an."
Vào thời điểm đó, Đa Hân đã chia tay Tử Du đượcmột tháng, bà ngoại vẫn không hề hay biết.
Sau đó, bà ngoại thường xuyên ngủ mê không tỉnh,phải dựa vào máy thở và nhiều dụng cụ khác để duy trì sự sống. Lúc hiếm khitỉnh dậy, bà lại nhìn xung quanh, phát hiện chỉ có một mình Đa Hân, hỏi cô vớihơi thở yếu ớt: "Tử Du ở đâu?"
Đa Hân nắm tay bà, cố nén nước mắt nói dối bà:"Tử Du đã đến đây khi bà còn ngủ." Còn cho bà ngoại nhìn trái cây cômua, nói dối với bà là Tử Du mua. Bà ngoại cười nhẹ một tiếng rồi lại ngủ thiếpđi.
Thời khắc hấp hối, bà ngoại luôn muốn gặp Tử Du,muốn tự tay phó thác mối bận tâm duy nhất trên thế giới của bà cho Tử Du. ĐaHân lại nói dối bà rằng Tử Du đã đậu hồ sơ vào một trường đại học ở nước ngoài,đã đến Mỹ để hoàn thành các thủ tục, không thể quay lại. Trước khi đi, bà ngoạicòn nhìn về phía cửa, hi vọng kỳ tích có thể xuất hiện, cuối cùng bà đã nhắmmắt lại một cách tiếc nuối, đến chết cũng không thể nhìn thấy nàng.
Đa Hân nhướng đôi mắt đỏ hoe, hỏi Tử Du:"Em có hài lòng chưa?"
Tử Du tựa lưng vào ghế, ngẩng đầu lên, hai mắtđẫm lệ, nhẹ giọng nói: "Hài lòng."
Đa Hân đứng dậy, cầm lấy túi xách trên bàn đitới, từ trên cao nhìn xuống, châm chọc nhìn nàng: "Thu hồi nước mắt của emđi, bây giờ có khóc bà ngoại cũng không nhìn thấy được đâu."
Tử Du cũng đứng lên, đưa tay gạt đi nước mắttrên mặt rồi cúi người xuống nói: "Thật xin lỗi. Một tiếng này là vì nămđó em không nên nóng nảy nói ra lời chia tay, nói ra những lời không hay, làmtổn thương trái tim chị."
Nàng đứng thẳng lên rồi lại cúi người xuống:"Thật xin lỗi." Nàng hít một hơi thật chậm, rồi tiếp tục nghẹn ngàonói: "Một tiếng này là vì bà ngoại, em không gặp được bà lần cuối, em phụsự chờ mong của bà."
Đa Hân vô cảm nói: "Tôi chỉ chấp nhận tiếngđầu tiên, tha thứ cho việc em rời đi không lời từ biệt. Còn lời kia em tự đếntrước mộ bà ngoại, chính miệng nói với bà đi, tôi có thể đi chưa?"
Tử Du cản trước mặt cô mà không di chuyển chân.
Đa Hân cau mày, lách qua người nàng, thời điểmcô đi ngang qua, Tử Du đưa tay ra nắm chặt tay cô. Đa Hân quay đầu lại, lạnhlùng nói: "Em còn muốn làm gì nữa?"
Tử Du đột nhiên tiến lên một bước, ôm chặt lấycô, siết chặt vòng tay, như thể muốn cô tan vào bên trong cốt nhục của mình.
"Buông ra!" Đa Hân vô cùng tức giận rasức vùng vẫy. Sức lực bình thường của cô lớn hơn Tử Du rất nhiều, Tử Du phải cốgắng hết sức mới có thể khó khăn ép người kia vào trong ngực, làm nổi cả gânxanh trên trán và mu bàn tay.
Trong lúc giằng co, eo của Tử Du đập vào cạnhbàn. Hai người im lặng chống cự trong khu vực một mét vuông này, một người muốntrốn, một người không cho trốn, hai người đều không lưu tình với nhau.
Không biết từ khi nào, Đa Hân giải tỏa sức lực,từ bỏ phản kháng, mặc cho người bên kia ôm cô vào lòng.
Đây là một cái ôm đã muộn màng mười năm.
Đáng tiếc là đã quá muộn.
Đa Hân trở tay ôm lấy eo Tử Du, vùi mặt vào vainàng, lẩm bẩm: "Sao bây giờ em mới trở về?"
Tử Du giật mình, mắt nàng ngay lập tức đầy nước.
Đa Hân nói: "Em có biết làm thế nào tôi đếnđược ngày hôm nay không?"
Tử Du mở miệng nhưng phát hiện mình nói không ralời, gật đầu hai lần, nước mắt rơi xuống.
Nàng biết rõ Đa Hân phải chịu đựng rất nhiều đaukhổ.
Đa Hân lui khỏi vòng tay của nàng, nhìn xuốngrồi lắc đầu nhẹ nhàng nói: "Em không biết."
Tử Du không ôm cô nữa, trượt tay khỏi cánh taycô, nắm lấy tay cô, Đa Hân không từ chối.
Tử Du lại kéo cô ngồi xuống ghế, hai người đốimặt nhau. Tử Du ngẩng đầu lên, dịu dàng chạm vào mái tóc của Đa Hân, sau đó cúingười hôn lên trán cô: "Chị muốn nói cho em nghe sao?"
Đa Hân gật gật đầu, lông mi của cô vẫn còn ẩmướt, rất yên tĩnh nhu thuận. Lúc trước cô bị ủy khuất, cũng có thể kể với Tử Dunhư vậy, nhưng lần này khác với mọi lần.
Tử Du cười khổ trong lòng.
Đa Hân thở ra một hơi dài, đảo mắt vô hồn mờmịt. Bắt đầu nói từ đâu đây? Có lẽ là chuyện rất lâu trước đây, vậy nói từ khibắt đầu đi.
Đa Hân kể lại một cách bình tĩnh, giọng nói nhạtđến mức có vẻ như đang nói về chuyện của người khác.
"Sau khi em rời đi, bệnh tình của bà ngoạingày càng nghiêm trọng, bà không qua nổi đợt hóa trị thứ tư. Bệnh tình độtnhiên xấu đi, không cứu chữa được mà qua đời. May mà mẹ tôi còn chút lương tâm,trả tiền cho bà mua một khối mộ. Đau khổ cả đời, sau khi qua đời, tốt xấu gìcũng được an nghỉ. Sau này tôi trở về Lâm Thành, một phần nguyên nhân cũng làvì mộ của bà ngoại ở đây.
"Sau khi bà ngoại đi, còn nửa tháng nữa mớithi đại học. Tôi nhớ tới em dặn tôi chăm chỉ học tập, tôi nghĩ có lẽ em sẽ trởlại nên giữ vững tinh thần tiếp tục ôn tập đọc sách, nhưng lớp 12 bị trì hoãnquá lâu, sau đó vẫn là không thi tốt. Căn nhà bà ngoại thuê đã hết hạn, số tiềntôi kiếm được từ việc làm thêm đều dùng để chữa bệnh cho bà ngoại, tôi khôngcòn tiền để trả tiền thuê nhà, vì vậy bị đuổi ra khỏi nhà."
Cảm xúc của cô dần dần dao động, nhưng dao độngrất nhỏ.
"Khi đó, tôi không có một xu dính túi. Banngày đi tìm việc làm, buổi tối tùy tiện tìm chỗ ngủ. Lúc đầu sống ở công viên,nhưng nhanh chóng phát hiện có kẻ lang thang trong công viên, ánh mắt nhìn tôikhông đúng lắm, sau đó tôi không dám đến đó nữa. Lúc đó trước khi ngủ, tôi đềuước một nguyện vọng, hi vọng sau khi thức dậy liền có thể gặp được em, đây chỉlà một cơn ác mộng, chỉ cần ngủ một giấc thôi là được, nhưng sáng nào mở mắt racũng chỉ có chính mình."
"Tôi dành dụm được một ít tiền trong tay,mua vé xe rời khỏi Lâm Thành, đến một thành phố xa hơn về phía nam. Tôi nghenói có nhiều người làm việc ở đó, cũng có nhiều cơ hội hơn. Tôi đến một nhà máyvà bắt đầu làm việc ở đó. Công việc rất máy móc, không cần dùng đến khối óc,người làm ở trong đó ngốc lâu rồi cảm giác đều sẽ chết lặng. Nhưng tôi khôngthể không chịu đựng, tôi phải kiếm tiền, có tiền mới có thể có tương lai, mặcdù tôi không biết tương lai sẽ như thế nào."
"Sau đó, tôi gặp Tỉnh Đào, cậu ấy nói rằngtôi vẽ đẹp, khuyên tôi nghiên cứu kiến thức chuyên môn về lĩnh vực này, sau này có thểdựa vào nghề này ăn cơm. Ban ngày tôi đi làm, tối về vẽ tranh, đọc sách, dầndần tôi có thể kiếm tiền từ việc vẽ tranh, sau đó đi tới bây giờ."
Đa Hân nhếch khóe môi nở nụ cười.
Tử Du không cười nổi.
Đa Hân nghiêng đầu hỏi nàng: "Sao em khôngcười?"
Tử Du lặng lẽ nhìn cô chằm chằm, sự tuyệt vọngvà tình cảm trong mắt của nàng gần như bao trùm Đa Hân.
Đa Hân im lặng, độ cong khóe môi trở nên cayđắng.
Tử Du khẽ nhúc nhích ngón tay cái, vuốt ve mubàn tay của cô, im lặng trấn an.
Đa Hân chậm rãi rút tay về, đứng lên, vẻ mặt lậptức trở nên lạnh lùng, bất cận nhân tình.*
(* Bất cận nhân tình: không để ý đến quan hệtình cảm.)
Lúc này, Tử Du mới nở nụ cười.
Đa Hân giễu cợt nói: "Em luôn là như vậy,có thể dễ như trở bàn tay mà nhìn thấu tôi."
Đôi mắt của Tử Du lóe lên những giọt nước mắt,nói: "Bởi vì em yêu chị, chị cũng yêu em."
Do đó, việc ngụy trang của Đa Hân không có tácdụng trước mặt nàng. Đa Hân tự quấn mình từng tầng từng tầng một, bên ngoài lànhững vết sẹo tưởng như đã lành nhưng thực chất lại được bọc trong một khốithịt thối rỉ máu. Hôm nay, Tử Du đã chịu đựng thương giặc tám trăm, tự chuốclấy một ngàn, cũng phải làm lộ ra vết thương của cô một lần nữa, nạo xương trịđộc cho cô.
Đa Hân thản nhiên nói: "Vậy em cũng nênbiết tôi hận em đến mức nào."
Tử Du nói: "Em biết."
Nhưng hiện tại, cô không hề tỏ ra một chút hận ýnào, đó là mâu thuẫn lớn nhất.
Đa Hân ngước mắt lên nhìn nàng chăm chú:"Em có biết không, sau khi thi đại học, tôi đã từng ngất xỉu ở căn nhàthuê, một ngày một đêm, không ai phát hiện. Là tôi tự mình tỉnh lại, đói bụngmà tỉnh, phát hiện mình phát sốt, sốt liên tục ba ngày không có tiền mua thuốc,nhưng sau đó lại đột ngột qua khỏi."
"Em có biết không, sau khi em rời đi, tôiđã gọi cho em bao nhiêu cuộc điện thoại, vẫn luôn không có ai trả lời, sau đóngừng máy, cuối cùng trở thành một dãy số không tồn tại."
Hốc mắt của Tử Du đỏ lên.
Đa Hân nói: "Em có biết không, khi tôi làmviệc trong nhà máy, có một công nhân bị cuốn nửa cánh tay vào máy, có thể nhìnthấy những ngón tay chênh lệch đẫm máu ở lối ra của máy, còn cử động. Lúc đó,tôi đứng cạnh người đó tại nơi làm việc, nhìn cột máu phun ra từ cánh tay côấy, sau đó là tiếng kêu thảm thiết tan nát cõi lòng. Tôi đã gặp ác mộng mộtthời gian dài đằng đẵng, mỗi ngày đi làm đều sợ hãi, sợ có một ngày vận rủi rơixuống đầu mình, tay của tôi cũng sẽ bị cuốn vào. Tôi rất sợ hãi, thật sự rấtsợ, càng sợ hãi càng nhớ em, nhưng còn em thì sao? Em đang ở đâu?"
Nước mắt của Tử Du tràn đầy trên mi, nàng há hốcmiệng, không nói nên lời.
Đa Hân dừng một chút, sau đó đột nhiên nhẹ nhàngnở nụ cười, rũ mắt xuống nói: "Em có biết không, tôi đã từng tự sát."
Vẻ mặt của Tử Du thay đổi kịch liệt, đột ngộtnhìn sang.
Đa Hân ngả người ra sau, lệ rơi đầy mặt nói:"Đó là năm đầu tiên đi làm, không phải sợ vất vả, chính là tôi không tìmđược lý do để sống. Tôi đã mua thuốc ngủ, nuốt một chai lớn, tâm tĩnh như nướcnằm vật ra giường chờ chết. Thật đáng tiếc, một chị hàng xóm nhìn qua cửa sổthấy tôi nằm gục không gọi dậy được nên tìm anh trai của chị ấy đến đập cửa,đưa tôi đến bệnh viện để rửa dạ dày."
Đa Hân nhún vai, nói: "Chết khôngthành."
Tử Du thống khổ che miệng lại, nước mắt lăn dài.
Đa Hân giơ tay gạt đi nước mắt, cúi đầu xuống,lại nhìn nàng rồi lẳng lặng nở nụ cười: "Nhưng có một câu tôi nói sai rồi,tôi không hận em, cũng... chưa từng hận em."
Cô còn nói: "Tử Du, chị yêu em..."
Nước mắt lại không tự chủ được rơi xuống, Đa Hânkhông lau nữa, nhẹ nhàng nói tiếp: "Chị không thể quên được em,nhưng..." Đa Hân nuốt xuống vị ngọt tanh bất chợt trào lên cổ họng, lấyngón tay chọc vào ngực mình, nước mắt rơi như mưa, "Quá đau, chị khôngmuốn thử một lần nữa."
Tử Du khóc đến thở không ra hơi.
Đa Hân bước tới, ngồi xổm người xuống, tầm mắtngang với nàng, lòng bàn tay ôn nhu lau đi nước mắt trên mặt nàng, cố gắng hếtsức kìm nén sự nghẹn ngào trong cổ họng: "Tử Du, chúng ta thật sự khôngthể quay lại."
Tử Du dần dần ngừng khóc.
Đa Hân kéo nàng đứng dậy, vừa định rời đi, Tử Dunắm tay cô, đôi mắt đỏ hoe khẩn cầu: "Có thể cùng em đi đến cửa nhà hàngkhông, sau đó chúng ta sẽ tách ra."
Đa Hân trầm mặc một hồi, sau đó nói nhỏ:"Được."
Hai người nhìn mặt nhau, sửa sang lại lần cuốirồi cùng nhau bước ra khỏi phòng.
Hai người đều biết đây là đoạn đường cuối cùngđồng hành cùng nhau, nên đều bước đi rất chậm. Gạch lát sàn hình như vừa mớilau qua, trên lầu không có thảm lót, có chút trơn trượt. Đa Hân vòng tay quanhbả vai Tử Du, nhẹ lời nhắc nhở: "Cẩn thận một chút."
Tử Du ngước mắt lên nhìn cô thật sâu rồi khẽ"ừm" một tiếng.
Nhân viên phục vụ từ cầu thang đi tới, hai taybưng tô canh nóng hổi, bước đi rất nhanh, khi đi ngang qua hai người thì trượtchân, nước canh nóng hổi đổ dồn về phía hai người.
Trong nháy mắt đó, Đa Hân không còn thời gian đểsuy nghĩ, cơ thể theo bản năng phản ứng nhanh hơn não, cô nghiêng người ôm chặtlấy Tử Du, chắn người kia kín mít, một tô canh nóng hổi tất cả đều đổ lên lưngcô.
Tử Du chỉ cảm thấy hoa cả mắt, còn chưa kịp phảnứng, không thể hiểu được đã bị Đa Hân ôm vào ngực, nghe thấy tiếng rên đau đớntrên đỉnh đầu.
Tiếp theo là tiếng leng keng rơi xuống đất, nhânviên phục vụ hốt hoảng xin lỗi: "Thật xin lỗi thật xin lỗi thật xinlỗi."
Đa Hân nới lỏng vòng tay, cau mày quét quanhngười Tử Du: "Có chỗ nào bị nóng không?"
Tử Du lắc đầu, sau đó nhận ra rằng cô bị nướccanh nóng thấm ướt vải áo, làn da bên trong chiếc áo sơ mi trắng của cô đỏbừng, nhìn thấy mà giật mình.
Đôi môi mỏng của Tử Du mím lại thành một đườngthẳng, lông mày sắc lạnh, trừng mắt nhìn nhân viên phục vụ đang không ngừng xinlỗi rồi lấy tay áo lau cho Đa Hân: "Anh sao lại ——"
Đa Hân ngăn nàng lại: "Được rồi, làm khóanh ta cũng vô dụng, đừng lãng phí thời gian. Chị trở về lấy ít thuốc bôi mộtchút, nhiều nhất là đau hai ngày."
Hai mắt của Tử Du đỏ hoe: "Em đưa chị đếnbệnh viện."
Đa Hân không nói chuyện, chỉ thầm nhắc nhở thỏathuận giữa hai người.
Tử Du tuân theo trong im lặng.
Hai người tách ra ở cửa nhà hàng, một trái mộtphải chia ra hai hướng, không nói lời từ biệt.
Trên mặt Đa Hân lộ rõ vẻ đau đớn, cô đưa tay lên ấn vào trái tim, đènén cơn đau mơ hồ bén nhọn ngay từ đầu. Cô đi từng bước từng bước cho đến khirẽ vào một góc khuất, vị ngọt tanh trong cổ họng lại trào ra, cô cố chịu đựngnhưng không kìm lại được, cúi đầu phun ra một ngụm máu đỏ tươi.
Đầu nặng chân nhẹ, ngay sau đó trời đất quaycuồng, tay của Đa Hân phí công mà nắm một cái trong không trung, cái gì cũngkhông bắt được, trước mắt tối sầm mất đi ý thức.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro