Chương 6: Hôn một cái
Đa Hân thoát khỏi danh bạ Tử Du, khóa màn hình, đặt điện thoại sang một bên.
Tử Du được chuyển đến phòng đơn, có một chiếc giường cho người nhà bên cạnh, Đa Hân cởi giày, nằm xuống giường. Mấy ngày nay, cô không được nghỉ ngơi tốt nên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.
Khi tỉnh dậy, trong phòng đã tối om, không có mở đèn, đầu còn hơi choáng, vừa ấn một bên thái dương vừa chạm vào điện thoại, mở màn hình, đã 10 giờ tối.
Ngủ một giấc dài 6 tiếng, bắt đầu ngủ buổi chiều, là heo sao? Đa Hân cảm khái, khóe môi cong lên, soi đèn flash, bật đèn trong phòng.
Cạch.
Cả phòng sáng choang.
Tử Du trên giường bên cạnh trợn tròn mắt, long lanh nhìn cô cười. Đó là nụ cười đẹp nhất khi nhìn thấy người mình yêu.
Nụ cười Đa Hân ngay lập tức biến mất: "Em không ngủ à?"
Vì thần sắc cô đột nhiên lãnh đạm, Tử Du có chút không vui, trầm trầm nói: "Em ngủ rồi, lại tỉnh giấc, làm sao vậy?"
Hai ngày nay, đây không phải lần đầu tiên Đa Hân lạnh mặt với nàng, Tử Du không khỏi suy nghĩ, có phải nàng cùng Đa Hân cãi nhau không?
Đa Hân giả vờ vô tình nhìn vào chai dịch truyền trên đầu, có lẽ y tá đã đến thay chai mới. Sau đó cô đút một tay vào túi quần, thản nhiên nhìn ra cửa, vô cảm hỏi: "Em ăn tối chưa?"
Tử Du nói: "Chưa ăn."
Đa Hân quay lại nói, "Sao không gọi tôi?" Lời nói nhuốm đầy sự tức giận.
Tử Du nhìn cô không chớp mắt, nói: "Thấy chị đang ngủ, em không đành lòng gọi."
Đa Hân mím môi, hơi siết chặt ngón tay, không nói gì.
Tử Du mềm giọng, nhẹ nhàng gọi tên cô: "Đa Hân."
Cô đứng xa như vậy, cách mình hơn hai mét, để Tử Du cảm thấy thoáng chốc cô sẽ biến mất không nhìn thấy nữa, một cảm giác sợ hãi không thể giải thích bao trùm lấy nàng, đặc biệt là sau khi nàng gọi, Đa Hân vẫn bất động.
Khóe mắt Tử Du đỏ hoe, cô rụt rè hỏi: "Chúng ta cãi nhau à?" lại cầu xin cô, "Đừng phớt lờ em, chúng ta làm hòa nhé, được không?"
Đa Hân xoay người lại ngay lập tức, suýt chút nữa không cầm được nước mắt.
Hai người cãi nhau, ồn ào túi bụi, cãi vã đến mức chia tay, nhưng không có cơ hội để hòa giải.
Đa Hân quay lưng về phía nàng một lúc, nói một cách bình tĩnh: "Tôi đi mua đồ ăn cho em."
Tử Du nói: "Em không đói."
Bóng lưng của Đa Hân biến mất ở cửa.
Tử Du nhìn căn phòng trống rỗng, đôi mắt nàng từ từ ảm đạm xuống.
Đa Hân bên ngoài cửa, dựa vào vách tường, sau vài hơi thở nặng nhọc mới ổn định lại, sửa sang cổ áo, đi ra ngoài mua bữa tối. Lâm Thành là một thành phố lớn, buổi tối có rất nhiều cửa hàng mở cửa, cách đó không xa có một tiệm cháo, Đa Hân ăn một chén trong tiệm, gói ghém một chén rồi mang về bệnh viện.
Đa Hân xốc giường lên, lắp bàn ăn nhỏ trước mặt Tử Du, mở nắp chén cháo.
Mùi hương phảng phất lướt qua đầu mũi.
Tử Du nói: "Mùi thơm quá."
Nàng nhìn Đa Hân lại mỉm cười: "Chị ăn cùng em sao?"
"Tôi ăn rồi." Đa Hân lùi lại hai bước, nói: "Ăn đi nhân lúc còn nóng."
Tử Du di chuyển đầu, sau đó hơi nâng tay trái đang truyền dịch lên, nói yếu ớt: "Thật không tiện."
Đa Hân liếc nàng: "Không phải còn tay phải sao?"
Tử Du phồng má lên, nghe lời tự dùng muỗng múc cháo.
Nàng không có giả bộ đáng thương, quả thực rất bất tiện.
Bên giường lún xuống, Đa Hân trầm mặc chặn chiếc muỗng trong tay nàng, thuận tiện đưa tay bưng chén cháo, khóe miệng Tử Du vừa hơi cong lên đã bị vẻ mặt nghiêm nghị của Đa Hân chặn lại: "Không được cười."
Tử Du vẻ mặt căng thẳng.
Tử Du lớn hơn Đa Hân một tháng tuổi nhưng ngoại hình lại vô cùng trẻ trung, sau bao nhiêu năm vẫn không thay đổi nhiều. Khi để mặt mộc, nàng trông giống như năm 18 tuổi, tinh xảo đẹp mắt không ai sánh bằng.
Đa Hân sững sờ nhìn nàng.
Tử Du ăn cháo trên muỗng xong, vẫn chưa thấy muỗng thứ 2, Tử Du nhìn ánh mắt sững sờ của người kia, từ từ di chuyển cổ, di chuyển môi lên tay đang cầm muỗng, cúi đầu, bất ngờ hôn một cái lên ngón tay đang cầm muỗng của Đa Hân.
Chiếc muỗng rơi xuống chăn, phản ứng của Đa Hân kịch liệt ngoài sức tưởng tượng của nàng.
Tử Du nhếch khóe môi, vừa định đắc ý, liền nhận ra đối phương không phải xấu hổ, mà là tức giận, ngoài tức giận còn có rất nhiều cảm xúc mà nàng không phân biệt được.
Thậm chí còn khiến nàng cảm thấy một nỗi buồn đau thương khó tả.
Đa Hân lồng ngực dao động kịch liệt mấy lần, nhìn nàng chằm chằm, hai mắt đỏ bừng, tựa như muốn nổi giận, nhưng cuối cùng cũng kiềm chế được. Cô lặng lẽ cầm muỗng lên, đến phòng tắm rửa sạch, quay lại tiếp tục đút cháo cho nàng.
Ánh mắt cô lạnh lùng, Tử Du không dám làm loạn, cứ thế an phận ăn cháo.
Sau khi ăn cháo, Đa Hân thu dọn túi, Tử Du nắm lấy cổ tay cô, rơi vào khoảng không, ngượng ngùng nói: "Vừa rồi thật xin lỗi."
Đa Hân nhìn nàng, nhắc nhở bản thân đây là Tử Du mang ký ức tuổi 17, cô nhắm mắt lại, giảm giọng điệu một chút, nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng.
Tử Du hứa hẹn: "Lần sau nếu chị không cho phép, em nhất định sẽ không hôn chị."
Đa Hân tính tình tốt như vậy, lần này tức giận đến như vậy, hẳn là do nàng đã phạm phải sai lầm lớn. Tử Du tuy có tính khí đại tiểu thư, nhưng không có nghĩa là nàng vô cớ gây sự không phân biệt phải trái, nếu nàng làm sai, nàng đều sẽ nhận.
Đa Hân liếc nhìn nàng, vẫn ừm một tiếng như cũ, không nói một lời, ném túi nilon vào thùng rác, buộc chặt túi rác, thay túi mới, đứng dậy ra ngoài vứt rác.
Tử Du nằm trên giường suy nghĩ.
Rốt cuộc nàng đã làm gì sai?
Nhưng nàng không nghĩ ra bản thân sai lầm lớn đến mức nào lại khiến Đa Hân đối xử lạnh nhạt với mình, ngoại tình là điều hoàn toàn không thể xảy ra, hay là nàng không quan tâm đến thân thể của mình mà làm điều gì đó nguy hiểm.
Nàng lo lắng cho Đa Hân hơn cả bản thân. Trước kia khi đến nhà của Tử Du, Đa Hân muốn nấu ăn cho nàng. Cô sống với bà ngoại, học nấu rất nhiều món ăn ngon. Tử Du mười ngón không dính nước mùa xuân, nằng nặc đòi giúp, lần đầu tiên cầm dao làm bếp đã cắt vào tay, rít lên, những giọt máu rỉ ra từ vết thương.
"Cậu bị làm sao vậy?" Đa Hân nhanh chóng tắt lửa, không chút nghĩ ngợi khẩn trương ngậm vào ngón trỏ của nàng, đau lòng nói: "Chuyện này cứ để tớ làm là được rồi."
Nói xong cô đỏ mặt, mất tự nhiên mơ hồ bổ sung một câu: "Ý tớ là cậu chưa làm bao giờ, không thành thạo."
Tử Du cười tinh nghịch.
"Cái kia..." Đa Hân nhìn trái nhìn phải nói với nàng, "Tủ thuốc nhà cậu ở đâu?"
Tử Du lúc này mới thu lại biểu cảm, cười nói, "Trong phòng khách."
Tử Du không rút tay ra, Đa Hân cũng không buông ra, như vô tri vô giác, như ngầm hiểu ý nhau. Đa Hân dẫn nàng đi vào phòng khách, lòng bàn tay giao nhau xuất ra mồ hôi, mất mười phút mới tìm được tủ thuốc dưới sự chỉ dẫn của Tử Du "não cá vàng".
Đa Hân khử trùng ngón tay, bôi thuốc, dán băng dán, cuối cùng ấn nàng lên ghế sofa, xụ mặt, nghiêm nghị cảnh cáo nàng không được vào phòng bếp.
Sau đó, Tử Du cố gắng vào trong một lần, Đa Hân hung dữ đuổi ra. Thật ra, Đa Hân hung dữ lên không đáng sợ chút nào, giống như mèo con chưa mọc móng, giương nanh múa vuốt quơ quơ đệm thịt hồng mềm mại. Thật không biết thì chỉ khiến người khác nhìn thấy sinh lòng trìu mến, rồi muốn nhẹ nhàng ôm vào lòng.
Tử Du yêu Đa Hân nên mỗi lần Đa Hân dọa nàng, nàng đều giả vờ sợ hãi, ngoan ngoãn.
Khi đó, hai người thậm chí còn chưa ở bên nhau.
Tử Du nghĩ về điều đó, ngọt ngào như thể đánh đổ bình mật trong lòng, không khỏi nở nụ cười.
Nàng hơi nghiêng đầu, tay trái đang truyền dịch cũng không nhấc lên được, dù có nhấc lên cũng không thấy được vết thương nhỏ lúc trước, nó đã lành lại từ lâu rồi. Từ lúc tỉnh dậy đến giờ, lần đầu tiên Tử Du cảm thấy chứng mất trí nhớ của mình không tốt, 10 năm rưỡi, nàng và Đa Hân có thể tạo ra bao nhiêu kỷ niệm ngọt ngào, nàng mất trí nhớ ở mấy năm sau thì tốt biết bao, ký ức của nàng lại dừng tại thời điểm hai người mới bên nhau.
Nàng không có ký ức về nụ hôn chính thức của hai người, không có ký ức về lần đầu tiên và những lần cùng nhau xem phim, cũng không có ký ức về lần đầu tiên làm cái kia...
Không biết việc dạy kèm của mình có hiệu quả hay không, cuối cùng Đa Hân thi đậu vào trường Đại học nào, có thuyết phục được cô ra nước ngoài cùng mình hay không?
Đúng rồi, còn có, hai người có ra nước ngoài đăng ký kết hôn không?
Tử Du đưa tay phải lên nhìn kỹ dưới ánh đèn, không có nhẫn, chạm vào tay trái cũng không có, trong trí nhớ, trên tay Đa Hân cũng không có, vậy hẳn là còn chưa kết hôn. Chờ khi thương thế tốt lên, phải đi mua nhẫn, nàng âm thầm ghi nhớ.
Cô nhìn về phía cửa, tại sao Đa Hân đi vứt rác còn chưa quay lại?
Nàng đợi đến hơi buồn ngủ, mí mắt trên dưới đánh vào nhau.
"Chị đang làm gì vậy?" Y tá trực ban nhìn thấy bóng người lén lút bên ngoài phòng bệnh, nắm chặt tay trong túi, mạnh dạn bước tới.
Đa Hân quay đầu lại: "Suỵt."
Đa Hân chăm sóc mấy ngày nay, y tá nhận ra cô, thở phào nhẹ nhõm: "Chị không đi vào, đứng ngoài này lén lút như vậy làm gì?"
Đa Hân lấy tay quạt quạt: "Trời nóng quá, chị ra ngoài hít thở không khí."
Cô không muốn đối mặt với Tử Du còn tỉnh táo, mà muốn đợi đến khi người kia ngủ say rồi mới đi vào.
Y tá hất cằm về phía cửa phòng, nói: "Chị có đi vào cùng em không?"
Đa Hân lắc đầu.
Y tá bước tới đẩy cửa, Đa Hân né tránh, sợ người bên trong nhìn thấy cô. Y tá quay đầu nghi hoặc liếc cô một cái, không nói gì rồi đóng cửa lại.
Tử Du có tâm sự trong lòng, ngủ rất nông, y tá vừa đi vào nàng đã tỉnh lại, ánh mắt lập tức sáng lên: "Kim..." Thấy rõ người đi tới, nàng nuốt xuống lời phía sau, cười cười.
Y tá đo nhiệt độ cho cô, ân cần hỏi: "Còn chưa ngủ à?"
Tử Du trả lời: "Dạ, em không ngủ được. Chị gái y tá, chị biết Đa Hân đi đâu không? Chính là chị gái xinh đẹp luôn ở trong phòng bệnh của em."
Dù sao ở tuổi này, giọng nói nàng chững chạc, êm tai dễ chịu, nhẹ nhàng như chim hót, nhưng ngữ điệu lại cứ như đứa trẻ mười mấy tuổi, ngọt ngào như kẹo mạch nha. Y tá nhỏ hơn nghe nàng gọi "chị gái", tê dại trong lòng, nghĩ muốn xoa đầu nàng. May mắn trên đầu băng bó, không thể tùy tiện đụng vào.
Trong mắt y tá thoáng tiếc nuối, cười nói: "Chị ấy ở ngoài hít thở không khí, ngay trước cửa phòng."
Tử Du "Ồ" một tiếng, ngọt ngào nói: "Cảm ơn chị y tá."
Cửa phòng mở ra từ bên trong, Đa Hân nhìn sang. Y tá đẩy xe ra, Đa Hân gật đầu với đối phương, y tá đáp lại bằng nụ cười lịch sự.
Đa Hân ngơ ngác nhìn bóng lưng y tá hồi lâu, không biết đang nghĩ gì. Y tá đi xa, bên tai khẽ động khiến cô quay đầu lại.
Tử Du mặc quần áo bệnh nhân thân hình gầy gò đơn bạc, tay trái đặt ngang, tay phải cầm chai truyền dịch, đầu quấn băng gạc, cố hết sức dựa vào khung cửa. Khuôn mặt nàng tái nhợt dưới ánh đèn hành lang, ẩn sâu trong đôi mắt nàng là sự cô đơn và mong manh.
Tử Du mấp máy môi, ngập ngừng nói: "Em đã làm gì sai, chị có thể nói cho em biết được không? Đừng cố tình tránh mặt em như vậy."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro