88. Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn
Đi ra khỏi thực đường, Nam Cung Kha Nguyệt trực tiếp hướng tới sâm lâm, nàng luôn luôn thích thực vật nhất là trong những khu rừng tĩnh mịch.
Khu rừng u ám yên lặng, Nam Cung Kha Nguyệt đi tiếp một đoạn liền gặp Đường Tam trở về, hai người chỉ là tại trong khu rừng lẳng lặng mà đi.
-" Tam ca, Đại sư và Nhị Long sư phụ hóa giải mâu thuẫn tình cảm rồi chứ." Không khí yên lặng vì giọng nói Kha Nguyệt vang lên mà bị phá vỡ, Đường Tam thoáng ngạc nhiên hỏi lại.
-" Làm sao muội biết bọn họ có mâu thuẫn tình cảm?"
Nam Cung Kha Nguyệt thở dài, không nhìn Đường Tam mà trả lời: "Chính là trực giác của phụ nữ hơn nữa ánh mắt hai người họ nhìn nhau tràn ngập yêu thương chỉ là cả hai đều chất chứa nét rối rắm, không đành lòng mà thôi."
Không khí chung quanh đột nhiên có chút lạnh lẽo, hai người cơ linh nhạy bén, đột nhiên rùng mình một cái, không khỏi nhíu mày kì quái. Hai người lưng đối lưng, ánh mắt phòng bị quan sát xung quanh. Mà ngay lúc này, Đường Tam đột nhiên đứng lại. Ngay tại hơn ba thước trước mặt hắn không biết khi nào đã xuất hiện một người toàn thân màu xanh biếc.
Một đôi mắt băng lãnh màu xanh biếc. Ánh mắt như độc xà đột nhiên xuất hiện trước mặt Đường Tam. Đây rõ rang là người mà buổi sang đã gặp: Vị phong hào đấu la Độc Cô Bác.
Nam Cung Kha Nguyệt theo bản năng phóng xuất võ hồn của chính mình. Nhưng thân thể Độc Cô Bác trước đó một khắc đã đến trước mặt. Nam Cung Kha Nguyệt chỉ kịp thấy Đường Tam ngã xuống sau đó đầu óc mê muội mất ý thức.
------------------------------------------------------------------------------------------------------
Đầu choáng váng, Nam Cung Kha Nguyệt từ hôn mê trở nên tình táo lại, phát hiện chung quanh một mảnh tối như mực, bên tai vang lên hai thanh âm.
Bỗng một đạo lục hỏa bùng lên khiến nàng vô thức cau mày, nhờ lục hỏa chiếu rọi Nam Cung Kha Nguyệt lúc này mới thấy mình đang ở trong một động quật có phương viên gần ngàn thước. Độc cô bác vẫn mặc trang phục như lúc sáng đang đứng ở trước mặt mình khoảng hơn mười thước mà cách hắn không xa là Đường Tam đang nằm dưới đất. Hiển nhiên hai thanh âm vừa rồi nàng nghe chính là bọn họ.
Ánh mắt độc cô bác toát ra quang mang lạnh băng như độc xà." Ngươi muốn ta lập tức giết ngươi sao? Giết ngươi đối với ta dễ như giết một con kiến. Những ta không vội giết ngươi. Hồn cốt nhân diện ma chu, có điểm thú vị. Ta sẽ bức tất cả chất độc trong hồn cốt của ngươi ra, rồi mới từ từ giết ngươi."
Trong mắt Đường Tam toát ra vẻ không cam lòng một cách mãnh liệt nói:" Nếu cho chúng ta thời gian, cho dù không cần vũ hồn, chúng ta vẫn có thể giết chết ngươi. Cái loại độc công rác rưởi này, căn bản đúng là vô dụng, đến cứt chó cũng không bằng. Chẳng những ngay cả chính mình người không ra người, quỷ không ra quỷ, lại còn di họa cả đến hậu duệ. Rác rưởi thì vẫn chỉ là rác rưởi."
"Ngươi nói cái gì?" Tâm tính Độc Cô Bác đột nhiên trở nên vô cùng kích động, Cánh tay vươn ra, vừa tóm cổ Đường Tam vừa kéo hắn đến trước mặt mình. Nam Cung Kha Nguyệt đại não cấp tốc vẫn chuyển, đối diện với phong hào đấu la nàng cùng Đường Tam không có khả năng đánh thắng chỉ có thể đợi thời cơ trốn đi nhưng với tình hình hiện tại sợ rằng Độc Cô Bác sẽ ra tay với bọn họ.
-"Ngươi thả Tam ca ra!" Nam Cung Kha Nguyệt lúc này cũng không thể giả ngất được nữa, bạch kiếm xuất hiện trong tay đánh tới Độc Cô Bác.
Độc Cô Bác hừ một cái, hắn vung tay lập tức uy áp của phong hào đấu la đánh bật Nam Cung Kha Nguyệt vào tường, trên miệng nàng chảy xuống một đạo tơ máu.
Vào lúc này, Đường Tam bên cạnh thậm chí ngay cả phản kháng cũng không có, chỉ lạnh lùng nhìn Độc Cô Bác, hít thở mặc dù khó khăn, nhưng hắn vẫn miễn cưỡng nói:" Ngươi cho rằng giết chúng ta rồi chính mình sẽ có kết cục tốt đẹp hay sao? Triệu chứng trên người ngươi càng ngày càng nặng. Mặc dù ta bây giờ còn không rõ ngươi chế trụ kịch độc này phát tác như thế nào, nhưng ngươi chắc chắn là có ăn cái thiên tài địa bảo gì đó. Nhưng nó cũng không có khả năng giúp ngươi cả đời. Không tới vài năm nữa, cho dù ngươi không bị chết, cũng không thể ngăn độc tố cắn trả, hành hạ đến thống khổ. Ngươi chết so với ta càng thảm hại hơn."
Quang mang trong mắt độc cô bác lóe ra âm tình bất định, lời Đường Tam nói chính hẳn là đụng đến nỗi đau lớn nhất của hắn. Với thực lực cường đại như hiện nay, hắn vẫn khó có thể chịu đựng được sự hành hạ này. Mỗi lần hành hạ đều làm hắn thống khổ như muốn chết đi sống lại. Căn bản là không thể diễn tả bằng lời được.
"Ngươi thật sự có thể giải độc trên người ta?" Độc Cô Bác rốt cục cũng xuống nước, nhịn không được hỏi.
Nam Cung Kha Nguyệt lạnh mặt tranh thủ cho Đường Tam cơ hội thở dốc: " Chúng ta có thể giải, nhưng cũng sẽ không giải cho ngươi. Chỉ biết rằng ngươi sẽ thảm hại hơn chúng ta rất nhiều. Đáng tiếc, cháu gái như hoa như ngọc của ngươi, có lẽ sẽ không chống đỡ được trong thời gian dài như ngươi đâu. Thống khổ ngày càng gia tăng, nàng có lẽ không có được cái nghị lực như ngươi, sao có thể chống đỡ nổi. Độc của nàng phát tác so với ngươi càng kịch liệt hơn. Bởi vì nàng đã bị độc tố này đầu độc từ khi còn trong bụng mẹ."
Vì sinh tồn, Nam Cung Kha Nguyệt bắt đầu thực hiện những cố gắng cuối cùng. Lúc trước, lần đầu tiên nhìn thấy Độc Cô Nhạn bởi vì theo nàng biết, trên thế giới này không có màu mắt nào giống như màu mắt của Độc Cô Nhạn. Hơn nữa nàng ta lại sử dụng Bích Lân Xà độc. Điều này giúp cho Kha Nguyệt có thể ít nhiều phán đoán ắt hẳn Tam ca của nàng cũng chú ý tới điểm này.
Buông tay, độc cô bác thả Đường Tam xuống, lạnh lùng nhìn hắn:" Ngươi dựa vào cái gì để ta tin tưởng rằng hai ngươi có thể giải được kịch độc trên người ta?"
Nam Cung Kha Nguyệt đơn giản là không hề đứng lên, cứ như vậy khoanh chân ngồi dưới đất," Sao phải chứng mình với ngươi ? Dù sao ngươi cũng muốn giết bọn ta. Con người ngươi như thế, sống trên đời cũng chỉ gây tai vạ ta nếu cứu ngươi, thì đúng là trợ Trụ vi ngược."
Giống như lời Kha Nguyệt đã nói, Độc Cô Bác không để ý sống chết của chính mình, nhưng không thể không để ý tương lai của cháu gái. Độc Cô Nhạn mới 20 tuổi, vẫn còn tương lai tươi đẹp ở phía trước. Càng huống chi, hắn đã từng chịu mùi vị phải chứng kiến thân thân lần lượt chết đi, hắn tuyệt không muốn nghĩ tràng cảnh như vậy lại một lần nữa tái hiện. Nam Cung Kha Nguyệt đây là đang cược một ván, cược rằng trọng lượng của Độc Cô Nhạn đứa cháu gái này có trọng lượng như thế nào trong lòng Độc Cô Bác. Kết quả nàng cược thắng rồi. Độc Cô Bác cả đời chơi đùa với độc, nhưng cũng chỉ có độc trên người mình là không thể tránh được và cũng không thể giải được. Hắn đã từng thử vô số lần, nhưng chỉ là càng phải chịu thống khổ hơn mà thôi.
Độc Cô Bác xiết chặt nắm đấm, trong mắt lóe hàn quang mở miệng nói: "Các ngươi có hai người ta có thể dùng một người uy hiếp người kia giải độc cho ta..."
Chưa kịp để Độc Cô Bác dứt lời Đường Tam lạnh giọng: " Ngươi quá coi thường chúng ta rồi, Sử Lai Khắc bát quái chúng ta là nhất thể dù là ai trong chúng ta đều sẽ liều chết chứ không để những người còn lại bị uy hiếp. Độc Cô Bác ngươi có thể thử uy hiếp một trong hai chúng ta nhưng kết cục chỉ là hai chúng ta cùng liều chết hoặc cùng tự xác thôi đến lúc đó độc của ngươi và cháu gái không còn ai có thể giải được nữa. Hơn nữa...."
Nam Cung Kha Nguyệt tiếp lời: " Hơn nữa hai người chúng ta một người giỏi dùng độc người kia lại giỏi dùng dược, thiếu bất kì ai trong cả hai thì độc trên người ngươi vô phương cứu chữa."
Độc Cô Bác sửng sốt một chút, hắn không thể nghĩ được hai thiếu niên chỉ mới mười mấy tuổi lại có thể nghĩ được như vậy nhưng nghĩ đến cháu gái của mình, hắn vẫn còn có thể mạnh mẽ áp chết tức giận.
-"Chỉ cần ngươi có thể chứng minh rằng ngươi có thể giải được độc của ta. Ta sẽ thề không giết hai người các ngươi. "
Cuối cùng thì hi vọng còn sống lại tới Đường Tam cùng Nam Cung Kha Nguyệt liếc nhìn nhau ngấm ngầm thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần là người, có mấy ai không sợ chết? Hai người họ cũng không ngoại lệ. Nhất lại là một cái chết vô nghĩa, bọn hắn càng không muốn.
Đường Tam đứng lên, thu hồi bát chu mâu sau lưng," Ngươi muốn chúng ta chứng minh như thế nào đây?"
Độc Cô Bác thu liễm hung quang trong mắt." Chứng minh các ngươi có năng lực dụng độc mạnh hơn ta. Ta sẽ tin tưởng."
Đường Tam xòe hai tay ra, bất đắc dĩ nói:" Ta vật gì cũng không có, như thế nào chứng minh khả năng dụng độc của ta so với ngươi mạnh hơn?"
Độc Cô Bác lạnh lùng nói:" Chỉ cần làm tốt là được. Nơi này chính là một cái động phủ khác của ta. Các loại dược vật khắp nơi đều có. Ngươi cần cái gì, chính mình tìm là được. Ta cho người một ngày thời gian, chính mình tự phối trí các loại giải dược. Một ngày sau, ta sẽ đối với ngươi hạ ba loại độc. Chỉ cần ngươi có thể phối trí giải dược và khi ta hạ độc vẫn đứng vững, thì chứng mình ngươi có tư cách giải độc cho ta. Nếu không, ngươi tự tìm chết đi."
Trong vòng một ngày, phối trí giải dược, nghe thì có vẻ là nhiều, nhưng trên thực tế, độc dược có ngàn vạn loại, mỗi một loại đều có đặc tính riêng. Độc Cô Bác lại là bậc độc đại sư. Đối diện hạ độc của độc đại sư, đổi lại càng không bình thường. Muốn một ngày phối trí giải dược, lại còn là chính Độc Cô Bác hạ độc, như vậy thật đúng là một khó khăn rất lớn.
Độc Cô Bác nghĩ hai đứa nhóc nhất định cùng mình mặc cả để tranh thủ thêm thời gian, thậm chí là trì hoãn thời gian. Nhưng mà câu trả lời của bọn chúng lại làm hắn có chút ngạc nhiên, thậm chí đối với sự sống lại có thêm vài phần tin tưởng.
Độc Cô Bác liếc nhìn hắn một cái rồi xoay người hướng bên ngoài huyệt động mà đi đến. "Đi theo ta."
Ra ngoài huyệt động Nam Cung Kha Nguyệt phát hiện đây là một mảnh rừng rậm rạp mà chỗ của bọn họ chính là trên một ngọn núi cao khoảng năm trăm thước. Lúc này đang là ban đêm, cảnh vật xung quanh khó có thể trông thấy.
Độc Cô Bác giống như đang đi trên đường bằng, hướng phía trên mà đi lên. Hắn tựa hồ đi rất chậm, nhưng mối bước lại đi lên trên được đến mười thước lại đều nhau một cách phi thường. Giai đoạn lên núi, cả người cứ thẳng đứng như vậy.
Đường Tam cùng Nam Cung Kha Nguyệt vội vàng đề tụ hồn lực đi theo sau lưng Độc Cô Bác. Kha Nguyệt đương nhiên không nghĩ đến việc trốn thoát đi vì trước mặt phong hào đấu la muốn đào thoát thật không có khả năng. Rất nhanh, hai người của Bát Quát dưới sự dẫn đường của Độc Cô Bác đã lên đến đính núi. Tới nơi này, hai người không khỏi hoảng sợ khi nhìn địa thế xung quanh. Trước mặt là một cái khe núi như chiếc nón úp ngước. Mà chỗ bọn họ đang đứng chính là bờ của cái khe núi đấy. Hơi nóng nồng đậm từ khe núi bốc lên hơi nóng thập phần ẩm ướt lại mang theo vài phần mùi vị của lưu huỳnh.
"Nơi này có ôn tuyền?" Đường Tam không nhịn được kinh ngạc nói.
Độc Cô Bác liếc mắt nhìn hắn," Tiểu tử ngươi thật ra là rất hiểu chuyện."
Đường Tam nói:" Ta chẳng nhẽ ngay cả mùi vị của ôn tuyền cũng không nhận ra hay sao? Dược vật của ngươi chẳng nhẽ là ở bên bờ dòng ôn tuyền này? Đây đúng là một địa phương rất tốt mà."
Nam Cung Kha Nguyệt bên cạnh cũng hiểu ý hắn, ôn tuyền vốn không thích hợp để có thể cung cấp chất dinh dưỡng cho thực vật, bởi vì trong đó ẩn chưa vật chất của các quặng mỏ nhiều lắm. Tuy nhiên có một số thực vật đặc thù thì lại không thế. Chúng nó lại phải là sống tại ôn tuyền và vật chất của quặng mỏ cùng với nhiệt lượng. Theo Nam Cung Kha Nguyệt biết có không ít loại thực vật kịch độc đều là như thế.
"Đi theo ta" Độc Cô Bác thi triển thân hình, trực tiếp từ bên bờ nhảy xuống một vùng đen như mực trước mặt. Bởi vì sương mù dày đặc cùng ban đêm là nguyên nhân, hơn nữa vách núi lại chót vót mà dốc ngược. Độc Cô Bác chỉ trong nháy mắt đã biến mất trong hơi nước.
Mắt thấy một màn này Nam Cung Kha Nguyệt và Đường Tam đưa mắt nhìn nhau: "Hắn cố ý làm khó chúng sao?" Dù như vậy hai vị quái vật của Sử Lai Khắc vẫn thản nhiên mỉm cười.
-"Độc Cô Bác, nếu ngươi cho rằng như vậy là có thể làm khó được quái vật Sử Lai Khắc vậy thì ngươi lầm rồi!"
Tử quang cùng tinh quang sau lưng chớp động, Bát Chu Mâu lại phóng thích ra Đường Tam không có giống như Độc Cô Bác nhảy vọt xuống mà bên cạnh tinh linh điệp của Nam Cung Kha Nguyệt cũng xuất hiện lao người theo Đường Tam. Có Bát Chu Mâu, tinh linh điệp cộng thêm hào quang tinh linh soi sáng hai người cứ thế dễ dàng lao xuống vách núi sâu thăm thẳm.
Bên này Độc Cô Bác đang chơi vơi ở giữa lưng chừng núi, trong lòng không khỏi có chút đắc ý." Hài tử, các ngươi không phải là rất hay sao, ta xem các ngươi như thế nào xuống được. Nếu trốn đi bất quá chỉ là hai tên tiểu bối hèn nhát mà thôi."
Đương nhiên, nếu hai người bọn họ thật sự nhảy xuống, Độc Cô Bác cũng sẽ không để cho bọn hắn bị thương. Bằng vào thực lực của hắn, tiếp được Đường Tam cùng Nam Cung Kha Nguyệt thật đúng là chuyện quá dễ dàng. Trông thấy sự tỉnh táo và thực lực bản thân của hai đứa nhóc Sử Lai Khắc này, Độc Cô Bác ngày càng hứng thú.
Đợi cả nửa ngày không thấy Đường Tam cùng Nam Cung Kha Nguyệt nhảy xuống, Độc Cô Bác không biết tại sao trong lòng lại cảm thấy có chút thất vọng. Trong lòng vừa định nghĩ hai tên này chỉ là một kẻ hèn nhát nhu nhược, thì chợt thấy hai đạo thân ảnh rất nhanh theo vách núi mà đến. Với hắn mà nói, tự nhiên nhận ra tình trạng của hai thân ảnh kia.
Đường Tam bằng vào ngoại phụ hồn cốt đi nhanh xuống núi như đi trên mặt đất, tám ngọn bát chu mâu quả thực sắc bén, hơn nữa còn mang theo đặc tính của chân nhện, có thể đi lại dễ dàng trên tuyệt đại đa số địa hình như đi trên mặt đất. Loại địa hình sơn bích này có lẽ có khả năng làm khó được kẻ khác, nhưng lại không ngăn được bát chu mâu. Nam Cung Kha Nguyệt lại bằng vào khả năng phi hành của võ hồn lao theo Đường Tam, ánh sáng của quang nguyên tố chiếu sáng giúp hai người bọn họ mở đường vô cùng dễ dàng mà lao xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro