24.

"Cảm ơn ngươi lúc nãy đã giải vây cho ta. Giới thiệu một chút, ta là Đái Mộc Bạch, mười hai tuổi."

Ninh Thần Vũ yên vị trong quán xá sang trọng, uống một ngụm nước giải khát, lười biếng dựa lưng vào ghế gỗ. Hắn hơi nâng mắt nhìn qua thiếu niên mình vừa quen, không khỏi bĩu môi. Đều là mười hai tuổi, nhưng Đái Mộc Bạch đã cao hơn Ninh Thần Vũ gần hai cái đầu, bả vai rộng lớn, trong tuy tướng mạo anh tuấn nhưng vẫn còn mang theo vài phần non nớt, tóc dài màu vàng tán loạn thả xuôi sau lưng, dài gần tới eo.

Hai người tuy rằng tướng mạo không giống nhau, nhưng lại đồng thời có cặp mắt dị biệt. Nếu như nói Ninh Thần Vũ dị sắc song đồng thì Đái Mộc Bạch lại sở hữu tà dị song nhãn. Hai con mắt của hắn cư nhiên đều là con ngươi kép, đồng tử bên trong là màu lam thâm, ánh mắt rất lạnh, đó là một loại băng lãnh phát ra từ sâu trong nội tâm.

Chưa tính đến những chuyện ngoài lề khác, chỉ cần một đôi mắt và khí chất đó, Ninh Thần Vũ đủ tự tin kết luận Đái Mộc Bạch xuất thân không tầm thường.

"Không cần quá để ý, chỉ là chắn đường quá nên ta chướng mắt thôi." Huơ huơ tay tỏ ý không sao, Ninh Thần Vũ cũng thản nhiên đáp lại: "Giống như ngươi, ta mười hai. Còn về tên... ta họ Mộng, tên Tùy Phong."

Mộng là họ của Mộng Nhã Nam.

Tùy Phong, nghĩa là cơn gió tự do, không bị giới hạn bởi bất cứ điều gì.

Cái tên này thế mà đã theo Ninh Thần Vũ suốt hai năm kể từ ngày rời khỏi Thất Bảo Lưu Ly Tông rồi.

"Ta có một thắc mắc."

"Cứ nói."

"Viên tinh thạch lúc nãy của ngươi...?"

Đái Mộc Bạch không cần nói hết câu, người thông minh cũng hiểu. Đương nhiên, Ninh Thần Vũ cũng không có giấu diếm gì, còn rất ngạo mạn quăng viên tinh thạch kia cho Đái Mộc Bạch xem, thuận tiện giới thiệu:

"Băng Tinh Hồn Thạch, tinh thạch siêu thuần kết tinh từ băng vạn năng ở Cực Bắc Chi Địa."

Ninh Thần Vũ chỉ nói đúng một câu, sau đó lại thuận thế nhắm mắt nghỉ ngơi không nói nữa. Người khác có thể không hiểu, nhưng thân là hoàng thất Tinh La, Đái Mộc Bạch sao có thể không hiểu được cơ chứ?

Băng Tinh Hồn Thạch.

Phải chờ hơn trăm vạn năm mới có một viên lớn hơn ngón út trẻ sơ sinh một tí, muốn lấy cũng phải vượt qua được Băng Tinh Động được các hồn thú Cực Bắc bảo hộ. Hoàng thất Tinh La từng huy động một đội lớn gồm hai cường giả Phong Hào Đấu La, bốn Hồn Đấu La và mười Hồn Thánh chỉ để tìm về một viên Băng Tinh Hồn Thạch mà thôi. Kết cục, Băng Tinh Hồn Thạch không thấy đâu, nhưng tổ đội chỉ còn một Phong Hào Đấu La quay về, mà lại còn trong trạng thái nửa sống nửa chết.

Hai tỷ kim hồn tệ, nói không ngoa, con số trong giả tưởng này thật ra lại rẻ hơn so với những gì Đái Mộc Bạch tưởng tượng.

Trên thực tế, đúng là Ninh Thần Vũ mua nó với giá hai tỷ. Đương nhiên không phải có tiền là mua được, mà hắn còn phải dùng đến thân phận của Lưu Tinh Thương Hội lẫn lệnh bài Thất Bảo Lưu Ly Tông mới có thể lấy được với cái giá chết tiệt ấy.

Vì sao lại gọi là cái giá chết tiệt? Đơn giản là vì hiện tại nó vô dụng.

Tinh thạch cao cấp như vậy cần một người thợ tu vi ít nhất là Hồn Đấu La mới có thể miễn cưỡng mà tinh luyện được nó để chế tạo thành vật phẩm cao cấp. Nhưng mà ở cái đại lục này, mấy ai đến cấp độ Hồn Đấu La lại chịu đi làm thợ rèn cơ chứ? Đá không thể tinh luyện được, vậy thì ngoài trưng cho đẹp ra thì cũng chẳng có tác dụng gì.

Thật ra, về phương diện thợ rèn, có thì vẫn có, nhưng cái vị duy nhất đó đã sủi từ lâu rồi.

Đường Hạo.

Mộng Nhã Nam từng kể về gã đó như một thợ rèn huyền thoại đã giúp nàng tinh luyện một viên Băng Tinh Hồn Thạch, làm nên Băng Tinh Nhẫn. Băng Tinh Nhẫn, cũng là hồn đạo khí trữ vật duy nhất trên đại lục có không gian lưu trữ vô hạn với vài công năng dị biệt mà không có hồn đạo khí nào làm được như thế. Và hiện tại nó cũng là hồn đạo khí duy nhất mà Ninh Thần Vũ mang trên người.

"Thật là mở mang tầm mắt."

Qua một lúc tiêu hóa được hết thông tin, Đái Mộc Bạch rốt cuộc cũng cảm thán. Hắn bật cười thành tiếng, cẩn thận trả lại viên đá cho Ninh Thần Vũ, hỏi:

"Tiểu huynh đệ, gặp nhau dù sao cũng là duyên. Ngươi giúp ta, hiện tại ta không có gì trả ngươi, vậy nên sau này, nếu cần gì giúp đỡ cứ đến tìm ta. Đái Mộc Bạch ta không nói hai lời."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro