Chương 31: Mưu vị 【 ba 】
Thanh Tâm Điện yên tĩnh, mùi trầm hương lượn lờ cũng không tịnh hóa được lửa giận của Thừa Tướng đại nhân.
Thường Vệ Quang sầm mặt sải bước vào trong điện, lúc nhìn thấy nữ nhân đang lạnh nhạt ngồi trên bồ đoàn thì trong mắt ông ta lộ ra vô hạn hận ý.
"Thường Tư Viện, đứa con gái bất hiếu này!" Ông ta gầm lên một tiếng, lửa giận trong lòng xông thẳng lên mặt.
Nữ nhân đang chuyên tâm lễ phật bình tĩnh đứng dậy, dáng vẻ thong thả, giống như không hề nhìn thấy lửa giận của ông ta.
"Chỉ trong vòng nửa tháng ngắn ngủi, phụ thân đại nhân lại đến thăm ta những hai lần, thật khiến con gái vô cùng cảm động."
Thường Vệ Quang căm hận nói: "Tiện nhân nhà ngươi, ta bảo ngươi cầu xin hoàng thượng giúp Tư An, ngươi không những không làm, còn gây đại họa, làm hại Thường gia ta mất đi binh quyền, Tư An bị biếm làm thứ dân! Ngươi.... ... Ngươi cố ý! Có đúng khống?"
Thường Tư Viện cười khẽ, ung dung nhìn phụ thân đại nhân của nàng ta: "Thì ra là do ta làm hại Thường gia đến nông nỗi này. Chắc công trình thủy lợi của sông Hoài xảy ra vấn đề là do ta ở sâu trong cung, quên mất chuyện ngày ngày nên thắp hương, bái Phật, mới khiến cơ sự ra như vậy.... ... Chỉ là, dù chuyện thất thế hôm nay của ông là do ai tạo thành, ta cũng cảm thấy rất vui vẻ."
"Ngươi...ngươi.... ..." Bất chợt Thường Vệ Quang nâng tay, cho nàng ta một cái tát, sau một tiếng "chát", trên khuôn mặt trắng nõn của Thường Tư Viện hiện lên năm dấu tay đỏ ửng: "Tiện nhân! Ngươi thân là người của Thường gia, thế nhưng làm ra loại chuyện đại nghịch bất đạo thế này!"
Một tát này xuống tay rất nặng, sức lực cực lớn, đôi môi Thường Tư Viện cũng bị hàm răng cào rách, để lại một vệt máu tươi.
Nàng ta chậm rãi ngẩng khuôn mặt bị đánh nghiêng lên nhìn Thường Vệ Quang, nở nụ cười trào phúng: "Thì ra trong mắt ông, ta cũng là người của Thường gia?"
Trong ánh mắt của nàng ta là biểu tình cực kỳ xa lạ, khiến Thường Vệ Quang ngẩn ra, bàn tay đang nâng lên không hạ xuống tiếp được.
"Lúc đầu khi nương mang theo ta ngàn dặm xa xôi tới tìm ông, ông có xem bà là người của Thường gia không? Nương ta chết rồi, để lại mình ta, khi đó ông có xem ta là người của Thường gia không? Con trai ông con gái ông khi dễ ta, xem ta không bằng một đứa nô tỳ, ngày ngày đều sống trong sỉ nhục, khi đó, ông có xem ta là người của Thường gia không? Ha ha ha, Thường Vệ Quang, ông có biết ta phải cảm ơn chuyện các người đưa ta vào cung tới mức nào không? Nếu không phải như thế, sao có ngày ta lật đổ được các người? Bốn năm rồi, ta rốt cuộc cũng đợi được ngày này, quả thật là ông trời có mắt! Ha ha ha ha.... ..."
Hận thù của nàng ta khiến khuôn mặt Thường Vệ Quang trở nên tái nhợt, không còn một chút huyết sắc.
"Ta thừa nhận ta quả thực có lỗi với nương con." Ông ta giống như đột nhiên già đi mười tuổi, trong mắt tràn đầy chán nản: "Nhưng ta là Thừa Tướng, ta có sự nghiệp của ta, cuộc đời của ta, sao có thể cưới một cô gái lầu xanh về nhà? Tư Viện, là cha có lỗi với mẹ con, có lỗi với con, xem như là cha van xin con, hoàng thượng chỉ nhất thời tức giận mới đày con đến đây, chỉ cần con cầu xin hắn, thành khẩn nhận sai, hắn chắc chắn sẽ nể tình phu thê nhiều năm.... ..."
Thường Tư Viện cười lạnh nhìn dáng vẻ hèn mọn của ông ta: "Ông không cần phải bày ra bộ dạng đáng thương đó đâu, ông càng ăn nói khép nép, ta chỉ càng cảm thấy hả giận. Từ lâu ta đã không xem mình là người của Thường gia nữa rồi, dù cho ta có phục sủng, cũng sẽ tìm cách khác khiến Thường gia thảm bại hơn, mời Thừa Tướng đại nhân về đi."
Thường Vệ Quang còn muốn nói gì đó, nhưng bị Thường Tư Viện gọi thủ vệ mời đi ra ngoài.
Dù cho nàng ta bị phạt tới nơi này tự hối lỗi một năm, nhưng vẫn là Thường Tiệp dư, là nữ nhân của hoàng thượng, không phải là người mà thần tử thất thế như ông ta có thể tùy ý đánh chửi.
"Thường Tư Viện, ngươi nhất định sẽ hối hận về chuyện hôm nay." Ông ta để lại một câu nói như vậy xong, liền căm hận xoay người rời đi.
Ở trong Thanh Tâm Điện, khóe miệng còn dính một vệt máu của nữ tử chợt nâng lên thành một nự cười xinh đẹp, thậm chí hai mắt vốn đang nhắm chặt cũng run rẩy theo, nhưng một lúc sau, đôi mi vốn đang khép bỗng tràn ra một giọt nước mắt trong suốt, rơi thẳng xuống nền đất.
"Lục Nhi, đến Nhạc Thanh điện mời Lục Lương đệ qua đây một chuyến, nói là thân thể ta khó chịu, muốn xin nàng ta một chút nước đường đỏ."
Trong Nhạc Thanh điện, Lục Khê ngẩng mắt nhìn tiểu cung nữ đang nghiêm trang đứng trước mặt, rồi quay đầu lại phân phó Vân Nhất: "Đi chuẩn bị một ít nước đường đỏ."
"Vâng!"
Ảnh Nguyệt cúi đầu nói nhỏ bên tai nàng: "Chủ tử, hôm nay Thường Tiệp dư đã thất thế, người cần gì phải quan tâm tới nàng ta? Lúc trước nàng ta hại người té bị thương, bây giờ người không "bỏ đá xuống giếng" là xem như tốt lắm rồi, cần gì phải đến thăm nàng ta?"
Lục Khê lơ đễnh nói: "Nàng ta bất nhân, nhưng ta không thể bất nghĩa, huống chi hậu cung này có vô số tai mắt, nếu ta không biết cách đối nhân xử thế, không có một chút độ lượng nào, ngày sau sao có thể tấn thăng đây?"
Ảnh Nguyệt đã không thể tin dùng nữa, nên nàng cũng không có ý định nói thật cho nàng ta biết.
Trên đường đến Thanh Tâm Điện, Lục Khê cố ý đi ngang qua Ngự Hoa Viên, không ngoài dự đoán, gặp phải An Uyển Nghi vừa được tấn thăng —— bởi vì Tề hoa điện của nàng ta ở gần đây, nghe nói mỗi ngày nàng ta đều đến ngự hoa viên đi dạo.
"Ơ, đây không phải là Lương đệ muội muội à? Sao hôm nay lại rảnh rỗi đến đây ngắm hoa thế?" Âm thanh tràn đầy châm chọc, An uyển nghi trước mặt và sau lưng quả thực là hoàn toàn khác nhau.
Lục Khê cũng không tức giận, nghiêm túc hành lễ: "Muội muội tham kiến Uyển Nghi tỷ tỷ, là Thường Tiệp dư của Thanh Tâm Điện mời muội muội qua đó ngồi một lát, muội muội thấy hôm nay thời tiết rất đẹp, nên mới chọn con đường này, thuận tiện có thể đi dạo luôn."
An uyển nghi cười như không cười hừ một tiếng: "Thì ra là quan hệ của Lương đệ muội muội và Thường Tiệp dư lại tốt như vậy? Lúc trước còn nghe nói muội muội bị Thường Tiệp dư đẩy ngã, hôm nay tay còn chưa khỏi hẳn, không ngờ ngược lại tình cảm tỷ muội của hai người lại thân thiết đến mức này."
"Uyển Nghi tỷ tỷ nói rất đúng, hoàng hậu nương nương luôn luôn dạy chúng ta phải biết rộng lượng, tỷ muội hòa thuận, muội muội nghĩ hôm đó Thường Tiệp cũng không cố ý, cho nên nghe nói nàng ấy thân thể khó chịu, dĩ nhiên là phải đến thăm rồi."
Lại nói thêm mấy câu, biểu tình của Lục Khê vẫn trầm ổn thỏa đáng, dù An uyển nghi có tâm muốn xoi mói cũng tìm không ra. Chẳng biết tại sao, An uyển nghi lại cảm thấy rất ghét Lục Khê, có lẽ bởi vì hai người đều cùng là giai nhân xinh đẹp, nhưng nữ nhân ngốc nghếch này lại tấn thăng nhanh hơn gấp nhiều lần so với nàng ta năm đó khiến nàng ta cảm thấy rất bất mãn.
Hơn nữa, trước hôm tấn thăng, lúc ở điện của hoàng hậu, khi nhắc đến Lục Khê thì Tiêu chiêu viện đã từng trào phúng nói một câu: "Tính tình của Lục mỹ nhân và An tần quả thực giống nhau, đều là người không tranh quyền thế nhỉ!" Nhưng ánh mắt giễu cợt kia rõ ràng là đang nhắm vào nàng ta, ý bảo dù Lục Khê không tranh cũng đạt được nhiều hơn nàng ta gấp mấy lần.
Tiêu chiêu viện tất nhiên đáng hận, nhưng phân vị nàng ta cao hơn An tần, còn Lục Khê thì khác, chỉ là một Lương Đệ nho nhỏ, dù có bị ức hiếp cũng chỉ biết im lặng.
Lục Khê thi lễ cáo từ, trong tay áo rơi xuống một chiếc khăn tay, An uyển nghi đang muốn mở miệng, rồi lại đột nhiên im lặng, sai cung nữ đi nhặt.
Trên chiếc khăn trắng mịn có một bài thơ xinh đẹp được thêu rất khéo, khiến người ta vừa nhìn qua đã cảm thấy vui vẻ, dưới góc bên phải chỉ viết một chữ: Uyên.
An uyển nghi biến sắc, nặng nề hừ một tiếng, không ngờ hoàng thượng lại cho phép nàng ta làm như vậy? Gọi thẳng tên của người, quả thực là hoang đường!
Nhưng chiếc khăn này.... ... nếu là muốn tặng cho hoàng thượng, thì chắc hẳn chưa kịp đưa.
Nhìn vật trong tay thanh lệ đáng yêu, khéo léo xinh đẹp, tràn đầy phong vị của Giang Nam. An uyển nghi đột nhiên nở nụ cười, cầm khăn tay đi về Tề hoa điện.
Lúc Lục Khê đến Thanh Tâm điện thì Thường Tư Viện đang cầm khăn che miệng, chân mày nhíu chặt, có vẻ rất mệt mỏi. Nhìn thấy Lục Khê tới, nàng ta cho Lục Nhi lui xuống, thấy vậy Lục Khê cũng bảo Vân Nhất lui xuống, khép cửa chính lại.
"Cô đến rồi à!"
Lục Khê liếc nhìn nửa bên mặt sưng đỏ của nàng ta: "Thừa Tướng đã đến đây?"
Nàng ta hờ hững gật đầu một cái, giống như người bị đánh không phải là mình, thấy nước đường đỏ Lục Khê đang cầm trong tay, nàng ta cười nhạt: "Cô mang đến thật à."
"Cô bảo thân thể khó chịu, muốn xin ta chút đường đỏ, tất nhiên ta không thể tay không mà đến. Nếu để truyền tới tai hoàng thượng, không phải sẽ mang tiếng là hẹp hòi sao?" Lục Khê mỉm cười nhìn nàng ta, cũng vờ như không nhìn thấy vết sưng đỏ ấy: "Hôm nay thời tiết không tệ, lúc tới đây ta có đi ngang qua ngự hoa viên, gặp phải An uyển nghi, nàng ta còn cảm thán tỷ muội chúng ta tình thâm."
Thường Tư Viện không khỏi âm thầm bội phục sự thông minh của nàng.
Nếu như Lục Khê âm thầm đến Thanh Tâm Điện, hoàng thượng biết nhất định sẽ sinh nghi, chẳng bằng thoải mái để cho mọi người nhìn thấy, động tĩnh lớn như thế sẽ chẳng khiến ai hoài nghi.
Tất cả mọi người sẽ xem như nàng đang tận tâm tận lực muốn làm một nữ nhân hiền lương rộng lượng, nhiều lắm chỉ khiến họ chê cười, chứ không khiến ai phải cảnh giác.
Lục Khê nói: "Cô tìm ta có chuyện gì không?"
Thường Tư Viện cười cười, không để ý đến hình tượng nữa, buông lỏng chiếc khăn trong tay ra, để lộ má trái sưng đỏ và khóe môi rỉ máu: "Hôm nay, ân tình của ta và Thường Vệ Quang đã xong, sau một tát này, ta và ông ta chỉ là kẻ thù. Lần này tìm cô, là muốn nói cho cô biết, trong vòng ba tháng ta sẽ phục sủng, nói trước để cô khỏi hiểu lầm."
Lục Khê cũng cười: "Thành ý của Thường Tiệp dư ta đã thấy, cũng hi vọng cô thuận chèo xuôi mái."
"Đa tạ." Thường Tư Viện buông chuỗi phật châu trong tay ra, liếc nhìn đại điện trống rỗng, thở dài: "Lần phục sủng này, lại là vì té xuống lần nữa, quả thực là bi kịch."
Lục Khê cúi mâu nói: "Kéo ngã Thường gia, không phải chỉ có một cách, nếu Tiệp dư đợi được, thì đừng hy sinh chính bản thân mình."
Thường Tư Viện mỉm cười nhìn nàng: "Không sao, cách này một công đôi việc, hơn nữa cũng là cách nhanh nhất. Ta sẽ sớm thoát khỏi nơi này, trong khoảng thời gian đó, cô nến cố sức lấy được sự sủng ái của hoàng thượng, nếu như có thể, thì phải cố gắng mang được Long thai.
Lục Khê có chút chần chờ, Thường Tư Viện đối xử với bản thân quá tàn nhẫn, quả thực là liều mạng với Thường Vệ Quang.
Biện pháp của nàng ta chính là sau khi phục sủng sẽ hại Lục Khê, nếu như có cơ hội, tốt nhất là dùng tội danh mưu hại long thai, như vậy, dù hoàng thượng còn có chút thương tiếc, hay hổ thẹn với nàng ta cũng sẽ không chút do dự mà chém đầu cả Thường gia.
"Cô không muốn sống nữa sao?"
"Sống? Từ nhỏ ta đã cảm thấy mình sống không bằng chết rồi, chỉ cần lúc sinh thời có thể thấy được cảnh tượng thảm bại của Thường gia thì chính là điều vui vẻ nhất trong cuộc đời ta, chết còn gì đáng sợ chứ?"
Nhìn gương mặt đã từng khiến mình hận thấu xương, Lục Khê thở dài.
Đều là người đáng thương, dù nàng muốn Thường gia diệt vong, nhưng cũng không hy vọng Thường Tư Viện chết.
"Cũng được, có cần gì thì cứ nói cho ta biết, trước tiên cô hãy thoát ra khỏi Thanh Tâm điện này đã rồi tính tiếp."
Chương 32: Công tâm 【 một 】
Cao Lộc nâng khay đứng ở trước bàn, trong khay là những chiếc thẻ bằng gỗ, phía trên có khắc tên của các vị phi tần, đợi hoàng thượng lựa chọn.
Nhớ tới việc đã mấy ngày không đến Nhạc Thanh điện, hơn nữa hôm nay lại hơi mệt mỏi, có chút nhớ nhung mùi Ngọc Lan thơm ngát ở đó, Minh Uyên liền quả quyết nhặt thẻ bài khắc ba chữ Lục Lương đệ: "Đến Nhạc Thanh điện."
Vân Nhất chưa bẩm báo chuyện Lục Khê đã từng gặp Quý Thanh An ở Ngự Hoa Viên, cho nên Minh Uyên chỉ nghe Cao Lộc nói ngày hôm trước Lục Khê lại đi Thanh Tâm Điện thăm Thường Tiệp dư.
Trong đầu không hiểu sao lại hiện ra bộ dạng giảo hoạt của Lục Khê hôm đó, nàng nói nàng muốn cho mọi người thấy rằng mình là một người rộng lượng, mặc dù trong lòng nàng vẫn cảm thấy tức giận, khóe miệng hắn cong lên, hơi kinh ngạc với tâm trạng của mình hiện giờ.
"Hoàng thượng có muốn nô tài cảnh báo Thường Tiệp dư không được kéo bè kết phái hòng phục sủng lần nữa không?"
Minh Uyên phất tay: "Không cần, dù Thường Tiệp dư có tâm, Lục Lương đệ cũng không phải là người rộng lượng đến mức ấy."
Nàng rõ ràng là một tiểu nữ nhân kiêm tiểu nhân, hơn nữa lại là một tiểu nhân đường đường chính chính.
Trời còn chưa tối, Minh Uyên đã đến Nhạc Thanh điện.
Ánh hoàng hôn lúc trời chiều hắt lên mái hiên trang nghiêm của đại điện, ráng chiều bao phủ thâm cung, hòa lẫn với tường đỏ ngói xám.
Hắn không ngồi liễn xa, mà thong thả bước đi trên con đường lát đá, không hiểu sao trong lòng đột nhiên cảm thấy hiu quạnh.
Sinh ra trong gia đình đế vương vốn không có tư cách để nói chuyện tình cảm.
Trước khi bước lên ngôi vị hoàng đế, cuộc sống của hắn luôn tràn ngập âm mưu, cứ tưởng rằng chỉ cần nắm chiếc ghế này trong tay là có thể thoát ly khỏi khổ ải. Nhưng có ai ngờ, sau khi thành Hoàng đế, mọi âm mưu mới chính thức bắt đầu.
Hắn đấu với Thái hậu, đấu với quyền thần, thậm chí không thể không đấu với thê thiếp mình ở hậu cung.
Có lẽ chỉ khi ở trước khung cảnh thiên nhiên rộng lớn, con người ta mới cảm thấy mình thật nhỏ bé, dưới ánh hoàng hôn rực rỡ, bầu trời cũng bị nhuộm thành một sắc thái hoa mỹ, làm cho hắn cảm thấy có chút mệt mỏi và ngập tràn cô đơn.
Cao Lộc đi theo phía sau, nhận thấy tâm tình của hắn khác thường, nhưng cũng không dám tùy tiện lên tiếng.
Cùng lúc, đột nhiên có một chiếc diều giấy bay tới từ Ngự Hoa Viên, giương cánh nhảy múa trong ánh chiều tà rực rỡ, tự do tự tại.
Minh Uyên nhìn con diều này, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên: "Cao Lộc, đi xem thử là ai đang thả diều."
Ngày xuân đã qua, bước vào thời gian đầu hè, quả thật là khó có mấy ai có nhã hứng thả diều vào lúc này.
Cao Lộc sải bước về phía Ngự Hoa Viên, chỉ chốc lát sau trở lại hồi báo: "Khởi bẩm hoàng thượng, là Lục Lương đệ đang thả diều."
Chẳng biết tại sao, trong lòng giống như đã dự đoán được, nụ cười trên môi Minh Uyên ngày càng sâu hơn: "Đến đó xem thử."
Tầm mắt lướt qua những bụi hoa thấp, bên bờ hồ, có một nữ nhân mặc y phục vàng nhạt, ngẩng cao đầu, mỉm cười nhìn cánh diều đang bay giữa không trung.
"Chủ tử, cẩn thận một chút, coi chừng té xuống hồ đấy!" Vân Nhất lo lắng nói: "Á, phía trước kìa, cẩn thận!"
"Không sao đâu, em đừng quá lo lắng, nhìn này, càng bay càng cao!" Lục Khê vô tư sải bước, chỉ chuyên chú nhìn cánh diều, nụ cười trên gương mặt còn rực rỡ hơn ngàn vạn đóa hoa trong ngự hoa viên.
"Chủ tử sao lại chọn lúc này thả diều vậy? Cũng đã đầu mùa hè rồi, chạy tới chạy lui rất nóng.... ..." Vân Nhất nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Nha đầu ngốc, thả diều là tùy thuộc vào tâm trạng, chứ không phải là phụ thuộc vào mùa! Em nghĩ xem, nếu mọi người cứ luôn tuân thủ theo quy củ, mãi không thay đổi, cả ngày buồn chán như vậy, thì cuộc sống còn gì thú vị nữa?" Lục Khê véo nhẹ lên mũi nàng ta, lại lần nữa ngẩng đầu lên nhìn cánh diều: "Cho dù là ở trong tường cao, chỉ cần tâm có thể bay, thì vĩnh viễn sẽ không bị trói buộc."
Âm thanh mềm mại dịu dàng truyền tới tai Minh Uyên khiến thần thái của hắn cũng trở nên nhu hòa.
Vào giờ phút này, trong mắt hắn Lục Khê chính là một chú chim xinh đẹp đang bay lượn, dù bị giam cầm trong lòng son, nhưng nàng vẫn lạc quan tự tại, xinh đẹp dịu dàng.
Cao Lộc nhạy cảm phát hiện tâm tình của hắn đang biến hóa, cúi đầu hỏi một câu: "Hoàng thượng, có muốn nô tài thông báo không?"
Minh Uyên lắc đầu nói: "Không cần, trẫm có chút mệt mỏi, ngắm nàng thả diều từ xa là được rồi."
Cứ như vậy chơi thêm một lát, Lục Khê phân phó nói: "Vân Nhất , ta hơi khát, giúp ta lấy ít nước đến đây."
"Vâng" Vân Nhất nhanh chóng chạy về phía chiếc bàn đá, trên bàn có một ấm nước, hiển nhiên là đã được chuẩn bị từ trước.
Lục Khê vẫn di động từng bước nhỏ, chạy theo cánh diều, không ngờ chiếc diều bị gió thổi lệch đi, nàng cũng liền lui theo về phía sau mấy bước, người cách hồ nước càng ngày càng gần nhưng nàng vẫn chưa phát hiện được.
"A ——"
Nàng kinh hoảng hét lên, người cũng lảo đảo ngã về phía hồ.
Nhưng nửa chừng thì được người ta ôm lấy, kéo nàng dậy. Minh Uyên cười như không cười nhìn nàng, trêu ghẹo: "Ái phi muốn hóa thân làm cá, làm bạn với cánh chim tự do trên trời sao?"
Mặt Lục Khê ửng hồng, vô tội chớp chớp mi: "Tần thiếp chỉ muốn biết, lúc nguy nan hoàng thượng có thể xuất hiện bên cạnh thiếp hay không thôi."
"Hả? Vậy kết quả thế nào?"
Nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nở nụ cười rực rỡ, ôm cổ của hắn nói nhỏ: "Kết quả tần thiếp đã đoán đúng, thì ra là hoàng thượng và tần thiếp *"thân vô thải phượng song phi dực, tâm hữu linh tê nhất điểm thông"!"
*Đại ý: Hai cánh chim cùng bay cao, thấu hiểu lẫn nhau.
Nụ cười của nàng sáng ngời nhẹ nhàng, mang theo vẻ thuần túy hiếm có trong cung, khiến Minh Uyên không tự chủ được nở nụ cười theo.
Cao Lộc không khỏi cảm thán, vận khí của Lục Lương đệ thật tốt, không ngờ trong lúc vô tình lại nịnh bợ được hoàng thượng.
Trên đường trở về Nhạc Thanh điện, Lục Khê vẫn cười rất xinh đẹp, lộ vẻ tâm tình cực tốt.
Độ cong nơi khóe miệng Minh Uyên không giảm, tâm tình cũng khá tốt.
"Trẫm nghe Vân Nhất nói ái phi không thích ra cửa, không ngờ hôm nay không chỉ ra cửa, mà còn như trẻ con chạy đi thả diều, quả thật là khiến trẫm mở rộng tầm mắt."
Lục Khê bất đắc dĩ chớp mi: "Tần thiếp đọc hết sách rồi, ở trong phòng không có việc gì làm rất chán, nên mới chạy ra ngoài chơi một lúc thôi."
"Hả? Trẫm nhớ chỗ của nàng có không ít sách mà, sao lại đọc xong nhanh vậy?"
Lục Khê ngượng ngùng cúi mâu nói: "Tần thiếp không thích xem thi từ ca phú như những nử tử khác, mà có hứng thú hơn với những chuyện lạ của người xưa, khiến hoàng thượng chê cười rồi....."
Khó trách những quyển sách thi thư ở chỗ nàng đều còn rất mới, hóa ra nàng chẳng động tới mà ngược lại những quyển như "tử bất ngữ", "Mộng Khê bút đàm" lại được xem nhiều.
Minh Uyên hiểu ý cười một tiếng, véo nhẹ mũi nàng: "Ái phi thật đúng là lười biếng, chẳng chịu chăm chỉ học tập gì cả."
Lục Khê xấu hổ nghiêng đầu đi không để ý đến hắn, nhưng trong khoảng khắc nghiêng đầu ấy bên môi nàng lại lộ ra nụ cười đầy thâm ý.
Trời tối, trong không khí mơ hồ truyền đến cảm giác nóng bức, Minh Uyên liền ngồi bên ngoài cánh rừng sau Nhạc Thanh điện với Lục Khê, hóng gió đêm, uống trà hoa do Lục Khê tự tay pha.
Nước trà trong suốt sóng sánh như thủy châu, theo động tác của người châm trà, từng giọt nước xoay vòng, không ngừng luân chuyển.
Minh Uyên mỉm cười liếc nhìn người đang chăm chú pha trà, đôi tay trắng noãn khéo léo, theo tư thế cúi người của nàng, cổ áo hơi mở ra, để lộ mảnh vải trong mềm mại.
Rõ ràng bộ dáng vô cùng chuyên tâm, nhưng lại mang đến cảm giác động lòng người khó ta, nàng không dùng dầu bôi tóc, cũng không tô son điểm phấn, nhưng trong gió lại đưa tới mùi thơm nhàn nhạt, là hương ngọc lan mà hắn vô cùng quen thuộc.
Hắn bỗng nhiên đưa tay nắm tay nàng, khiến Lục Khê khẽ run lên: "Hoàng thượng?"
Minh Uyên quả quyết nắm tay nàng, vén ống tay áo lên quan sát vết thương lúc trước, phát hiện trên làn da vẫn còn một vết đỏ nhạt màu. Hắn vừa vuốt ve vừa dịu dàng hỏi" "Còn đau phải không?"
Không có tiếng trả lời.
Hắn có chút nghi ngờ ngẩng đầu, lại thấy cô gái nhỏ đang dùng cặp mắt ửng hồng nhìn hắn, mừng rỡ và cảm động xen lẫn trong đôi con ngươi.
"Bé ngốc, nàng sao vậy?" Hắn vừa buồn cười vừa tức giận: "Người biết sẽ nói là trẫm quan tâm nàng, không biết còn tưởng rằng trẫm đang trách mắng nàng đấy."
"Tần thiếp chỉ là.... ... Chỉ là.... ..." Nàng ngập ngừng nói, âm thanh nho nhỏ nhu mì, còn có chút run rẩy, chậm chạp không thốt ra được nửa câu sau.
Thật ra thì nàng không nói, Minh Uyên cũng biết, tình cảm ái mộ mà cô gái nhỏ này dành cho mình khó có lời nào miêu tả được, nàng cố gắng không nói ra, còn nghĩ rằng bản thân mình che giấu rất tốt.
Dáng vẻ cúi mâu im lặng của nàng khiến người khác cảm thấy vô cùng yêu thích, nhất là lúc cúi thấp đầu để lộ ra vùng cổ trắng muốt, da thịt nhẵn nhụi bóng loáng, giống như một đứa bé mới sinh.
Minh Uyên thất thần đưa tay lên dùng đầu ngón tay cứng rắn của mình vuốt ve, khiến người trong ngực không ngừng run rẩy, hắn kéo đầu nhỏ của nàng lại gần mình, chậm rãi hôn lên cánh môi mềm.
Xưa nay hắn không thích hôn phi tần, bởi vì mùi son phấn nồng nặc và vẻ diễm lệ do trang điểm khiến hắn cực kỳ chán ghét. Nhưng bây giờ, môi Lục Khê không có chút son nào, mà hồng nộn tự nhiên rất đáng yêu, trên người của nàng chẳng có mùi nồng nặc của phấn trang điểm, chỉ có mùi hương Ngọc Lan nhàn nhạt, khiến hắn yêu thích không nỡ buông tay, muốn một hớp nuốt nàng vào bụng.
Bên cạnh cánh rừng xanh u, hắn chậm rãi đẩy người trong ngực dán lên cây trúc, vừa hôn nàng, vừa nhẹ nhàng cởi áo, sau đó theo đường cong đẹp đẽ trên cổ một đường hôn xuống.
Cảm giác vừa tê dại vừa hơi ngứa khiến Lục Khê không nhịn được cười ra tiếng, âm thanh êm tai càng thêm kích thích dây đàn đang căng trong lòng Minh Uyên, dư âm lượn lờ, cuồng nhiệt như thác lũ.
Hắn không bận tâm đến gì nữa, nhanh chóng cởi quần áo của nàng ra, chiếc yếm màu hồng không thể che hết vẻ mỹ lệ của nàng, ánh mắt hắn ngày càng trở nên thâm trầm, cuối cùng há mồm ngậm đóa hoa nhị nho nhỏ dưới lớp vải.
Tuy không trực tiếp, nhưng Lục Khê vẫn có thể cảm nhận được hơi thở nóng hổi của hắn, tình dục quen thuộc chậm rãi bị khơi dậy.
"Hoàng thượng, đừng.... ... Đừng ở chỗ này.... ..." Nàng tức giận hổn hển kháng nghị.
"Ái phi yên tâm, có Cao Lộc canh giữ ở bên ngoài, sẽ không có ai đến đâu." Hắn ung dung kéo chiếc yếm của nàng xuống, nhìn vẻ mỹ lệ của nàng hoàn toàn nở rộ ngay trước mắt mình, chiếc váy dưới thân vẫn rất hoàn chỉnh, đối lập với cảnh sắc phía trên.
Phía sau là một mảnh rừng trúc xanh tươi, trên da thịt trắng như tuyết là hai đóa hạnh nhụy phấn hồng, Minh Uyên cùng đùa giỡn với nàng một lúc, mới giải phóng bản thân, vừa trêu chọc nơi mềm mại đã ướt át, vừa chậm rãi tiến vào nàng.
Gió đêm thổi xuyên qua lá trúc phát ra những tiếng rào rạc, mỹ nhân yêu kiều hổn hển, cảnh xuân tươi đẹp.
Ở trong không gian vắng vẻ không có gì che giấu này, cảm giác xấu hổ lẫn hưng phấn hô ứng nhau, khiến hoan ái càng thêm cuồng nhiệt, hai người chẳng thể khống chế nổi bản thân mình nữa, cùng nhau trầm luân.
Chương 33: Công tâm 【 hai 】
Chỉ trong vòng nửa tháng, Minh Uyên đã qua đêm ở Nhạc Thanh điện ba lần, mức độ thường xuyên này khiến mọi người bắt đầu ý thức được trình độ sủng ái của Lục Khê đã không còn nằm trong phạm vi một Lương đệ được hưởng nữa.
Người đang phê duyệt tấu chương ngẩng đầu nhìn Cao Lộc sai cung nhân chuyển những bồn cảnh quý giá vào thư phòng, lạnh nhạt hỏi một câu: "Ở đâu đưa đến?"
Cao Lộc nói: "Bẩm hoàng thượng, đây là giống hoa mới ở Cẩm Đô, rất hiếm, mấy ngày trước vừa được cống nạp đến, hôm nay nô tài liền sai người chọn mấy bồn hoàng thượng thích tới đây."
Đi theo Minh Uyên đã nhiều năm, dĩ nhiên Cao Lộc biết hắn thích những loại hoa cỏ thanh lịch, không diễm lệ hoặc hương thơm quá nồng.
Tầm mắt lướt một vòng qua những chậu cây, cuối cùng dừng lại trên một bồn hoa lan trắng muốt: "Đây là giống cây gì?"
Cao Lộc nói: "Bẩm hoàng thượng, đây là Huệ Lan, nghe nói là *hoa tượng chăm bẵm nhiều năm mới nuôi ra được một gốc Huệ Lan trắng, được đặt tên là Thiên Tầng Tuyết."
*Hoa tượng: người trồng hoa.
Huệ Lan vốn đã là trân phẩm, huệ lan trắng lại càng là vật hiếm có.
Minh Uyên trầm ngâm: "Đưa bồn Thiên Tầng Tuyết này đến Nhạc Thanh điện."
Ánh mắt lướt sang chậu Mẫu Đơn bên cạnh, nhớ tới người giờ vẫn đang còn ở Thanh Tâm Điện đóng cửa suy ngẫm, Thường Tiệp dư, hắn chẳng nói gì mà tiếp tục cúi đầu xem tấu chương.
Lúc Cao Lộc dẫn người đưa hoa đến thì Lục Khê đang dạy Ảnh Nguyệt và Vân Nhất cắt hoa giấy.
Ánh nắng trời chiều lẳng lặng đậu trên người nàng, bạch y thanh lịch càng tôn lên vẻ đẹp dịu dàng, nhìn thế nào cũng giống như một tiểu cô nương văn nhã.
Nàng vê lấy một sợi chỉ đỏ, ngậm vào miệng cho ướt, sau đó chọn lấy một viên ngọc lưu ly vàng nhạt từ trong hộp gỗ, rồi cẩn thận xỏ tơ hồng xuyên qua lỗ châu: "Nhìn kỹ nhé, động tác phải nhanh gọn, lúc phối màu phải chú ý, vừa làm bước này phải vừa nghĩ tới bước kế tiếp, đặc biệt là vấn đề phối màu như thế nào cho hợp."
Lúc còn ở Lục phủ, nàng đã từng thấy các ma ma phụ trách khâu vá dùng một sợi tơ màu xâu chuỗi những viên ngọc làm thành trâm cài, vòng tai, dây chuyền,... bởi vì cảm thấy hứng thú, nàng cũng có học qua một thời gian. Hôm nay nhàn rỗi, nàng bảo Vân Nhất đến Thượng công cục lấy một ít hạt châu, làm thành những chuỗi ngọc giết thời gian cũng rất tốt.
Lúc trước Ảnh Nguyệt cũng đã từng thấy các ma ma ở Lục phủ làm những chuỗi hạt châu này, nên nàng ta chẳng cảm thấy mấy hứng thú, ngược với Vân Nhất rất vui vẻ, dù sao trong cung cũng không giống với bên ngoài, các cung nữ luôn có công việc chuyên môn của mình. Vân Nhất không phải là người của Thượng công cục, nên chẳng có cơ hội chạm qua loại công việc yêu cầu độ khéo léo và năng lực phối màu để tạo ra sản phẩm tinh xảo như thế này.
Thấy Lục Khê đã làm xong một đóa hoa mai nho nhỏ, Vân Nhất cũng rất nóng lòng chờ đợi tác phẩm của mình ra đời.
Cao Lộc mỉm cười đi vào Nhạc Thanh điện, hắng giọng hô: "Nô tài tham kiến Lục Lương đệ."
Lục Khê vội vàng đứng dậy, cười đón hắn: "Là Cao công công à, Tiểu Thuận, nhanh mang lên một ly trà cho Cao công công."
"Lương đệ khách khí rồi, nô tài chỉ là phụng mệnh hoàng thượng tới tặng hoa cho Lương đệ thôi, Tiểu Lâm Tử, mau đưa hoa cho Tiểu Thuận." Cao Lộc sai tiểu thái giám bên cạnh, sau đó hành lễ với Lục Khê: "Hoa này là do Cẩm Đô mới tiến cống, thuộc giống Huệ Lan, cũng là một bụi cây huệ lan trắng rất hiếm gặp. Lúc trước nô tài chọn nó đến Tê Ngô cung, sau đó hoàng thượng liền ra lệnh cho nô tài mang đến cho Lương Đệ."
Lục Khê nở nụ cười xinh đẹp, vẻ thỏa mãn và vui sướng đong đầy khóe mắt, nàng ra hiệu cho Vân Nhất, thấy vậy, Vân Nhất vội vàng trình lên một chiếc hà bao.
"Công công cực khổ rồi."
"Làm việc cho Lương Đệ và hoàng thượng sao dám nói tới hai chữ cực khổ này chứ? Lương Đệ quá khách sáo với nô tài rồi." Cao Lộc mỉm cười nhận lấy hà bao: "Bây giờ Lương Đệ là tâm can bảo bối của hoàng thượng, nô tài có thể làm việc cho Lương Đệ, đúng là phúc phận và vinh hạnh của nô tài."
Sau khi Cao Lộc rời đi, Lục Khê bảo Tiểu Thuận đặt hoa lan lên bàn, tinh tế thưởng thức nửa ngày, khóe miệng lộ ra một ý cười nhợt nhạt.
Vân Nhất cứ nghĩ là nàng đang vui vẻ, cũng liền cười theo: "Nhìn thế này ắt hẳn trong lòng hoàng thượng rất coi trọng chủ tử."
Lục Khê vừa đưa tay chạm vào một chiếc lá, vừa lơ đễnh nói: "Một chậu hoa mà thôi, sao em lại dám chắc hoàng thượng coi trọng ta? Sợ rằng trong hậu cung này, những nữ nhân đã được hoàng thượng thưởng qua đếm cũng chẳng xuể."
Vân Nhất lại nói: "Nhưng ít nhất hôm nay hoàng thượng cũng chỉ nghĩ tới chủ tử, điều này cũng rất đáng để vui mừng mà. Em thấy chậu hoa lan này tinh khiết hoàn mĩ, trắng như tuyết mịn như ngọc, gần giống như phong cách thanh nhã thoát tục của chủ tử vậy, ắt hẳn là hoàng thượng cũng nghĩ như thế, cho nên mới ban chậu hoa ngọc lan này cho người."
Ảnh Nguyệt không ngờ Vân Nhất và Lục Khê lại có thể thoải mái trò chuyện với nhau như thế, sắc mặt nàng ta trầm xuống: "Vân Nhất, lúc làm việc nên chuyên tâm vào, nếu làm hỏng, hoặc lãng phí vật liệu làm ra vật khó coi thì thật đáng hổ thẹn!"
Lục Khê lạnh nhạt nói: "Không sao đâu, những hạt châu này cũng chẳng mấy quý giá, làm để giết thời gi¬an mà thôi."
Sắc mặt Ảnh Nguyệt lập tức trở nên khó coi, nàng ta không dám cãi lại chỉ đành phải dời tầm mắt lên những hạt châu, không nói nữa.
Một lát sau, Thẩm Kha chợt tới Nhạc Thanh điện, bộ váy Mẫu Đơn Lưu Tô diễm lệ khiến dung nhan vốn chẳng mấy nổi bật của nàng ta trở nên đầy kiều mị.
Lục Khê hành lễ với nàng ta xong, cười nói: "Sao Kha tần tỷ tỷ lại có thời gi¬an rảnh đến Nhạc Thanh điện của ta vậy?"
Thẩm Kha ngạo mạn quan sát khắp điện, nhìn thấy bên trong bài trí hết sức đơn giản, không hoa mỹ mà thiên về hướng tự nhiên thanh nhã nhiều hơn, nàng ta lập tức bày ra bộ dạng đáng tiếc: "Ta đi dạo ngang qua đây, thuận đường nên ghé vào thăm muội muội một lát. Chậc chậc, cung điện này của muội muội quả thật là đơn giản mát mẻ, rất có cảm giác "nhà"."
Xem ra lại là đến để gây sự rồi.
Lục Khê giả vờ như không nghe ra sự giễu cợt trong lời nói của nàng ta, chỉ khẽ cười: "Nơi này của muội muội rất đơn sơ, tất nhiên không thể so được với Khiêm Tâm điện của tỷ tỷ rồi."
Khiêm Tâm điện được ban cho Thẩm kha, cũng không biết là hoàng thượng cố ý hay vô tình, quả thật là chuyện vô cùng nực cười.
Thẩm Kha dạo quanh một vòng, ánh mắt dừng trên bức Phật tượng vàng, đầu ngón tay vuốt nhẹ theo thân tượng: "Ối chà, ai dám nói đơn sơ chứ, thì ra là có cả tượng vàng cơ đấy."
Lục Khê đang muốn mở miệng, lại nghe nàng lại tiếp tục nói: "Chỉ là tượng phật này tuy là vàng đúc, nhưng lại có vẻ thô kệch, không giống như pho tượng trong điện của ta, được mang về từ Thanh tự, thợ điêu khắc và khuôn mẫu đều là hạng nhất. Ta nói muội muội này, dù sao ngươi cũng là Lương đệ, mặc dù không tôn quý bằng tỷ tỷ, nhưng có những chuyện cũng phải chú ý thân phận, đừng có keo kiệt như thế, để tránh phi tần khác coi thường ngươi."
Lục Khê khẽ mỉm cười, liếc nhìn Vân Nhất, Vân Nhất liền cung kính giải thích với Thẩm Kha: "Kha tần chủ tử có điều không biết, tượng phật này là do hoàng thượng ban cho chủ tử nhà ta, thân phận và địa vị của chủ tử nhà ta không bằng ngài, tất nhiên pho tượng này cũng không tinh xảo như của hoàng thượng ban cho Kha tần chủ tử rồi."
Một câu nói khiến Thẩm Kha đổ mồ hôi lạnh, nàng ta có ngu xuẩn hơn nữa cũng không thể không biết những lời mình vừa nói bất kính đến mức nào. Không ngờ pho Kim Phật này là do hoàng thượng ban cho!
Vốn định đến dương oai, đánh phủ đầu một chút, không ngờ ngược lại họa là từ miệng mà ra. Sắc mặt Thẩm Kha biến đổi, lại vừa vặn nhìn thấy những viên ngọc lưu ly trên bàn, liền bị chúng hấp dẫn.
Những viên ngọc trai này đều được tạo hình thành đóa hoa, có hoa mai, có hoa hồ điệp. Trong cung, những hạt ngọc lưu ly vốn không mấy trân quý, nên hầu như không được dùng để làm đồ trang sức, mà chỉ dùng để đính lên váy hoặc làm thành nút cài.
Nhưng những viên ngọc lưu ly trước mắt này lại được tạo hình phối màu rất xinh đẹp, đậm nhạt hấp dẫn, từ cánh hoa bên ngoài đến nhụy hoa bên trong đều được phối hợp rất khéo, giống như những đóa hoa vừa mới nở trong viện, trông rất sống động.
Thẩm Kha đang thầm suy đoán những thứ này được đưa tới từ đâu, lại bị Lục Khê nhìn ra đầu mối, cười nói: "Tỷ tỷ thích những cây trâm này ư?"
"Dáng vẻ rất mới lạ." Vịt chết còn cứng miệng, có nói thế nào nàng ta cũng không muốn nhận là mình thích.
Lục Khê mỉm cười nói: "Vân Nhất, đi lấy một chiếc hộp gỗ. Đây là do muội muội và các cung nữ làm trong lúc rãnh rỗi, nếu tỷ tỷ thích, vậy thì chọn một cái đi, chiếc trâm ngọc nhỏ này có thể được tỷ tỷ để mắt, muội muội quả thực rất vui mừng."
Thẩm Kha không ngờ Lục Khê lại luôn dùng sự dịu dàng để đáp lại dáng vẻ gây sự của nàng ta, liền nhận định là Lục Khê kính sợ mình, cũng vì vậy càng trở nên kiêu ngạo. Nàng ta bảo cung nữ cận thân lấy chiếc trâm hoa hồ điệp màu hồng bỏ vào chiếc hộp Vân Nhất mang tới, nàng ta nhẹ nhàng phất tóc mai, kiêu căng nói: "Vậy liền đa tạ muội muội, tỷ tỷ còn muốn đến chỗ Nguyệt Dương Phu nhân một lát, không quấy rầy muội muội nữa."
Ở trong cung, Nguyệt Dương Phu nhân rất được mọi người tôn kính, lại có một hoàng tử, địa vị ở hậu cung có thể nói là vô cùng vững chắc. Thẩm Kha nói như vậy, chính là đang muốn khoe rằng thân phận của mình cao quý, đến cả Nguyệt Dương Phu nhân cũng muốn nói chuyện phiếm với nàng ta.
Mắt thấy trên mặt Lục Khê quả nhiên lộ ra dáng vẻ yêu thích cùng ngưỡng mộ, Thẩm Kha đắc ý xoay người rời đi.
Thật ra, nàng ta muốn đến thăm Nguyệt Dương Phu nhân từ lâu, cũng đã bảo thái giám đi hỏi mấy lần, đến giờ mới nhận được sự đồng ý.
Nguyệt Dương Phu nhân luôn không tham dự vào việc đấu đá nơi hậu cung, không tranh quyền thế, lần này đồng ý với thỉnh cầu của nàng ta, đơn giản là do nể mặt ân sư của hoàng thượng, Thẩm Thái Phó mà thôi. Nhưng lại có người đến cả những đạo lý đơn giản thế này cũng không hiểu, bị cưng chiều đến vô pháp vô thiên, sớm muộn cũng sẽ gây ra đại họa.
Đây là việc sau này, tạm thời không nhắc tới.
Ảnh Nguyệt vốn đã chẳng ưa gì Thẩm Kha, cũng chỉ là ỷ vào phụ thân có chút ân tình với hoàng thượng mà thôi, ân tình thì có thể sử dụng được bao lâu chú? Bằng tính tình ngu ngốc kia của Thẩm Kha, sợ rằng chẳng mấy chốc nữa sẽ tiêu mòn hết chút ân tình hiếm hoi này.
"Chủ tử, từ lúc còn là tú nữ Kha tần này đã gây sự với người khắp nơi, thật sự là đáng hận, vì sao chủ tử phải nhân nhượng nàng ta thế chứ? Theo nô tỳ thấy, mặc dù vị phân của Kha tần cao hơn người một chút, nhưng hoàng thượng chỉ nể tình Thẩm Thái phó nên mới đối xử với nàng ta như thế thôi, việc gì chủ tử phải uất ức chính mình chứ?"
Lục Khê chỉ cười không nói: "Vân Nhất, em thấy thế nào?"
Vân Nhất nghĩ nghĩ: "Nô tỳ cho là, thay vì xung đột với Kha tần, không bằng cứ để cho nàng ta tiếp tục kiêu căng, một ngày nào đó nàng ta sẽ rơi xuống thảm hại, hơn nữa không phải ngã dưới tay chủ tử, thì chủ tử sẽ không bị người ta chỉ trích."
Lục Khê mỉm cười gật đầu một cái: "Ảnh Nguyệt, nhìn sự việc phải nhìn lâu dài, tránh vì tức giận nhất thời mà hành sự lỗ mãng."
Ảnh Nguyệt chẳng biết tại sao hôm nay Lục Khê luôn khen ngợi bao che cho Vân Nhất, đối xử như vậy mình, chỉ có thể cúi đầu đáp một tiếng, trong lòng rất không thoải mái.
Lục Khê âm thầm thở dài, nàng ta vẫn không hiểu được ngụ ý của mình.
Trên bàn, những chiếc trâm ngọc trai lẳng lặng nằm ở nơi đó, của Vân Nhất và Lục Khê làm đều rất rực rỡ, chỉ có Ảnh Nguyệt không biết là bởi vì không yên lòng hay vì nguyên nhân nào khác, mà mờ nhạt tối màu hơn.
Chương 34: Công tâm 【 ba 】
Một buổi sáng tinh mơ, Vân Nhất từ bên ngoài chạy vào, nói với Lục Khê lúc này còn đang trang điểm: "Chủ tử, nghe nói hoàng thượng ban tháp Lưu Ly bảo thạch do Tây Vực tiến cống cho An uyển nghi, bây giờ bọn cung nữ thái giám đều xúm lại ở Tề hoa điện, nghe cung nữ cận thân của An uyển nghi diễn tả lại dáng vẻ của Tháp Lưu Ly bảo thạch đấy."
Bàn tay đang gỡ trâm cài của Lục Khê hơi dừng lại, nghi ngờ hỏi: "Sao đột nhiên hoàng thượng lại chú ý tới An uyển nghi?"
"Nô tỳ nghe tiểu thái giám bên cạnh Cao công công nói, đêm qua lúc hoàng thượng đến chỗ An uyển nghi thì nàng ta dâng khối khăn lụa mình thêu lên cho hoàng thượng, còn nói vài lời gì đó nữa, chẳng biết sao hoàng thượng rất vui vẻ, sáng nay liền kêu Cao công công mang Tháp lưu ly bảo thạch đến tặng cho nàng ta. Nô tỳ đi ra ngoài vừa đúng lúc gặp tiểu thái giám bên cạnh Cao công công đang về phục mệnh, vì lúc trươc có chút gi¬ao tình, nên hắn mới kể cho em nghe."
Lục Khê chợt hiểu rõ, bên môi lộ ra một nụ cười nhạt: "Nàng ta đích thân thêu?"
"Đúng vậy, cũng bởi vì đích thân nàng ta thêu, cho nên mới cảm động được hoàng thượng, dùng một mảnh chân tình đổi lấy tháp Lưu Ly bảo thạch quý giá đấy."
Lúc Lục Khê chưa vào cung đã từng nghe nói Tây Vực là nơi bắt nguồn của Lưu Ly bảo thạch, còn nghe nói những người thợ giỏi có thể mài nó thành những hình dáng khác nhau, lúc mang thành phẩm đặt ở dưới ánh mặt trời sẽ phát ra tia sáng rất rực rỡ, có thể so sánh với cả mặt trời.
Nhưng loại bảo thạch này rất ít, nên cực kỳ quý giá, hơn nữa chỉ Tây Vực mới có, khi nào tiến cống cho triều đình thì trong cung mới có thể nhìn thấy loại vật này.
Nàng mỉm cười lấy chiếc trâm cài tóc trên đầu xuống, cầm cây trâm ngọc trai hoa mai vừa làm xong mấy ngày trước cài lên đầu, xuyên qua gương đồng hỏi Vân Nhất: "Nhìn được không?"
"Chủ tử vốn đãđẹp nên mang cái gì cũng đẹp, nhưng cây trâm hoa mai ngọc trai này quáđơn giản rồi, chủ tử vốn đãăn mặc đơn thuần, nô tỳ cho là nên đeo thêm vật trang sức diễm lệ thì mới không bị mờ nhạt."
Lục Khê lắc đầu: "Cây trâm cài bằng vàng này tất nhiên đẹp, nhưng không phải do tự mình làm, dù mang đi ra ngoài, người khác cũng sẽ nói là ta dựa vào y trang, mới lấy được cây trâm vàng. Còn chiếc trâm ngọc trai hoa mai này tuy đơn giản, nhưng là do ta đích thân làm, trừ dung nhan ra, thì tài nghệ cũng là một điều hết sức quan trọng."
Vân Nhất giật mình ngẩn ra, có chút không hiểu, lại vẫn cúi mâu nhu thuận đáp: "Chủ tử nói rất đúng."
Trang điểm xong, nàng dẫn theo Vân Nhất đến thỉnh an hoàng hậu, bây giờ nàng luôn mang theo Vân Nhất, dù vết thương trên mặt Ảnh Nguyệt đã tốt hơn, nhưng vẫn ở lại Nhạc Thanh điện như lúc đang dưỡng thương.
Lục Khê nói: "Thương thế trên mặt ngươi đãđỡ hơn rồi, nhưng đi ra ngoài khó tránh khỏi bị nhiễm gió, vẫn nên ở trong điện nghỉ dưỡng thêm cho tốt."
Ảnh Nguyệt im lặng không lên tiếng nhìn bóng lưng hai người đi xa, ánh mắt tối lại.
Nàng ta biết biết giữa nàng ta và Lục Khê bởi vì một Quý Thanh An nên mới nảy sinh hiềm khích, Lục Khê trách nàng ta có lòng với người ngoài, nhưng nàng ta lại cảm thấy Lục Khê thật sự có lỗi với Quý Thanh An.
Hai người vốn lưỡng tình tương duyệt chỉ vì một bên chợt thay lòng, mà bên kia phải chịu đựng vô vàn khổ sở, Ảnh Nguyệt thương tiếc Quý Thanh An bao nhiêu thì càng thêm oán hận Lục Khê bấy nhiêu.
Chủ tử không xứng với Quýđại nhân.
Đức Dương điện.
An uyển nghi bị lạnh nhạt một thời gi¬an dài, hôm nay bởi vìđược hoàng thượng ban cho tháp Lưu Ly bảo thạch mà cả người tràn ngập tự tin, ánh mắt nhìn chúng phi tần cũng cao ngạo hơn rất nhiều, nàng ta cảm thấy lúc này bản thân mình quả thật là"phong quan vô hạn".
Nhờ phúc của Lục Khê, mảnh khăn lụa vôý rơi lại kia lại đổi được bảo vật tốt nhất từ hoàng thượng.
Trên thực tế nàng ta cũng từng do dự không biết hoàng thượng có biết chiếc khăn này là do Lục Khê làm hay không, nên sáng nay lúc phục vụ hoàng thượng mặc quần áo thì liền cốýđánh rơi chiếc khăn này, lúc cúi người nhặt thì vừa hay bị hoàng thượng bắt gặp.
"Đây là cái gì?" Ánh mắt hắn mang theo vẻ thú vị nhìn chăm chú vào chiếc khăn nàng ta đang bận rộn nhặt lên, quan sát một lúc, hoàng thượng chợt nở nụ cười vui vẻ: "Thấp tang hữu, kỳ diệp hữu."
Chiếc khăn lụa nho nhỏ trắng noãn đáng yêu, dùng chỉ màu xanh nhạt thêu hai hàng chữđơn giản.
Hai câu này được trích trong một bài《 Kinh Thi 》, nói về tâm tình của một nữ nhân đang chờđợi người yêu, người đời đều nói nếu nữ tử này đang chờ người trong lòng, thì tình cảm trong tim của nàng ta không lời nào miêu tảđược.
Minh Uyên đã từng vô số lần nhìn thấy mẫu phi ngồi côđơn bên cửa sổ, thẫn thờ nhìn cảnh vật nơi xa, lúc đó hắn luôn chạy đến bên cạnh mẫu phi, buồn buồn hỏi vì sao mẫu phi không đểý tới hắn. Nhưng lúc nữ nhân xinh đẹp đó xoay đầu lại, trên mặt vĩnh viễn lộ ra vẻưu sầu mờ nhạt, hai mắt trong suốt như bị phủ một tầng sương, khiến hắn chẳng thể nhìn rõ thần thái của bà.
Bà vuốt đầu hắn, thì thào nói: "Có phải ở trong nhàđế vương, sẽ luôn phải sống trong sự chờđợi và tưởng niệm dài dằng dẵng thế này?"
Lúc đó hắn không biết khúc mắc trong lòng mẫu phi, chỉ biết là mẫu phi hắn bởi vìưu tư lâu ngày, nên sớm buông tay nhân thế. Bây giờ hắn đã hiểu khúc mắc trong lòng bà, nhưng lại chẳng thể an ủi được nữa.
Ánh mắt của Minh Uyên lặng yên dừng lại trên người nữ nhân trước mặt, trong thoáng chốc giống như xuyên thấu qua nàng ta nhìn thấy mẫu phi của mình, cũng làôm tâm tình nhớ nhung như vậy, ngày qua ngày chờđế vương khó có khi đến được một lần.
Cuối cùng trong lòng sinh ra một chút thương tiếc, dù hắn không có chút yêu thích nào với nữ nhân trước mắt, lại vẫn muốn bù đắp cho sự tưởng niệm của nàng ta.
Tháp Lưu Ly bảo thạch, dùng cái này đổi lấy lúm đồng tiền như hoa của nàng ta khiến Minh Uyên có chút buồn cười.
Không cho được tình yêu, thì cho một chút vui vẻ thế này cũng được.
Quả nhiên làđược sủng ái, người bình thường luôn luôn tới thật sớm để thỉnh an, hôm nay lại gần như là người đến cuối cùng.
Hoàng hậu mỉm cười ban ngồi cho chúng tần phi: "Sáng nay bổn cung nghe cung nữ bên cạnh nói, gần như mọi cung nhân trong hậu cung đều chạy tới Lâm Hoa điện của An uyển nghi xếp hàng muốn xem thử hình dáng của tháp Lưu Ly bảo thạch, thấy vậy, đến Bổn cung cũng phải hâm mộAn uyển nghiđấy."
Ninh phi cười nói: "Hoàng hậu nương nương nói đùa rồi, nô tì nhớ mấy năm trước lúc Tây Vực tiến cống, hoàng thượng đã từng ban cho nương nương một chiếc tháp Lưu Ly bảo thạch, đây chính là bảo vật nhất đẳng đấy. Nô tì vẫn luôn nhớđêm hôm đó, lúc nương nương sai người thắp sáng nó thì cảnh tượng ấy rực rỡđến mức nào."
Hoàng hậu hiển nhiên cũng rất hài lòng, vừa sai cung nữđến khố phòng lấy lá trà năm nay Gi¬ang Chiết tiến cống ra, vừa cười nói: "Hàng năm Tây Vực đều tiến cống lên, Bổn cung hi vọng sang năm sẽ thấy được món đồ trân quý hơn Lưu Ly bảo thạch, cũng hi vọng mọi người phục vụ tốt hoàng thượng, tận tâm tận lực với hoàng gia. Có thể sang năm cũng sẽ có người được nhưAn uyển nghi, lấy được trân phẩm ngự tứ."
Tiêu chiêu viện hiển nhiên cũng chúý tới việc này, nhìn hoàng hậu cười híp mắt nói: "Nô tì cũng cảm thấy vui vẻ thay cho Uyển Nghi muội muội, lấy được bảo bối như vậy quả thực là vinh dự lớn lao, chỉ là nô tì không ngờ Uyển Nghi muội muội còn am hiểu cả tú họa, có thể thêu được một chiếc khăn tay đặc biệt như vậy tặng cho hoàng thượng đấy."
Tin tức của chúng phi tần ở hậu cung luôn đặc biệt linh thông, loại chuyện như thế này sớm đã lưu truyền khắp nơi, những người ngồi ởđây có ai mà không biết.
An uyển nghi và Tiêu chiêu viện vốn đã bất hòa, nghe vậy liền lạnh nhạt nhìn lại nàng ta: "Chiêu viện tỷ tỷ vốn chẳng hay nói chuyện với muội muội, không biết cũng là chuyện đương nhiên thôi, nếu tỷ tỷ cũng muốn học tú họa, muội muội rất vui lòng chia xẻ với tỷ tỷ."
Vừa nói chuyện, nàng ta vừa đưa mắt liếc qua Lục Khêđang ở phía sau, đôi mắt người phía sau đong đầy lạnh nhạt, hầu như chẳng có biểu tình gì.
Hừ, cũng chỉ là một Lương đệ nho nhỏ mà thôi, chẳng lẽ dám tranh công với mình? Dù nàng ta có nói khăn tay kia là của nàng ta, thì có mấy ai tin được chứ? Nghe vậy người nào chẳng cho rằng nàng ta đang ghen tỵ với mình.
Chỉ cần không phải là kẻ vô cùng ngu xuẩn, thìắt hẳn Lục Khê sẽ không nói ra chuyện này để chuốc lấy phiền phức.
Đã lâu rồi mới có thểđấu khẩu lại Tiêu chiêu viện, An uyển nghi sảng khoái đi ra khỏi đại điện, cảm thấy đến cả những cảnh sắc vốn đã quen thuộc trong hoàng cung này cũng đột nhiên trở nên mới mẻ mỹ lệ.
Liễn xa của nàng ta đi chưa xa, thì phía sau cũng có một chiếc khác chậm rãi đi theo, nàng ta quay đầu lại nhìn, nheo mắt, phát hiện ra là Lục Khê.
"Đi chậm lại cho ta." Nàng ta ra lệnh cho tiểu thái giám, vì vậy tốc độ xe chậm lại.
Phi tần phẩm cấp thấp không được vượt trước phi tần phẩm cấp cao hơn, Lục Khê thấy thế, cũng chỉđành bảo người hầu giảm tốc độ, dùng vận tốc rùa bòđi theo sau An uyển nghi.
Chỉ một đoạn lộ trình ngắn ngủn lại mất gần nửa nén hương, An uyển nghi thoải mái liếc nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Lục Khê, cảm thấy tâm tình mình cực kỳ tốt.
Quả thật là phải cảm tạ nàng ta làm giá y giúp mình, nếu không sao mình có thể lấy được vinh sủng như hôm nay.
Lục Khê vẫn tâm bình khí hòa ngồi trên liễn xa, cúi mắt nhìn móng tay được chăm sóc tỉ mỉ của mình.
"Vân Nhất, em nói thử xem, móng tay này cứđể trắng như thế này thìđẹp hay sơn hoa văn lên đẹp hơn??"
Vân Nhất đáp: "Nô tỳ cho là nên thoa sơn đỏ thẩm lên, sắc thái diễm lệ tương đối được người ta yêu thích."
Lục Khê khẽ cười: "Nha đầu ngốc, sao không nghĩđến trong cung này có nhiều nương nương cũng sơn móng tay đỏ thẫm như vậy, hoàng thượng nhìn hoài cũng sẽ cảm thấy chói mắt.... ..."
Hơn nữa, sắc thái càng diễm lệ, thì lại càng chói mắt.
Vân Nhất cẩn thận liếc nhìn liễn xa của An uyển nghi trước mặt, hơi bực mình oán trách: "Chủ tử, An uyển nghi làm như vậy, rõ ràng là muốn khiến cho chủ tử khó chịu, đường này vốn bằng phẳng, lại cứ thích đi chậm như sên bò."
Lục Khê bật cười: "Nàng ta thích đi nhanh hay đi chậm, thì cứ mặc kệ nàng ta? Chúng ta vừa đi vừa ngắm phong cảnh không phải rất thú vị sao?"
Đối phương một lòng nhìn mình, mà mình lại nhàn nhã thưởng thức phong cảnh ven đường, để cho sự kiêu ngạo của nàng ta như viên đá nhỏ chìm xuống đáy biển, không đáp trả—— mới là biện pháp tốt nhất đểđối phó với kẻđịch.
Một lúc lâu sau, thấy đã thịuy đủ rồi, đoạn đường này cũng đã sắp bịAn uyển nghi mài nhẵn.
Liếc nhìn Lục Khê vẫn im lặng phía sau, sự khinh bỉ nơi đáy mắt nàng ta càng thêm rõ ràng. Chẳng những không cóđầu óc, còn không có can đảm, từ trước đến giờ chỉ biết chịu áp bức, chẳng biết phản kháng.
Hậu cung cần loại nữ nhân này, mới có thể nâng được địa vị của nàng ta lên.
Nghĩ đến sựân sủng hôm nay của hoàng thượng, trong lòng nàng ta càng thêm hả hê.
Khó khăn lắm mới thấy liễn xa của An uyển nghi biến mất khỏi tầm mắt, Lục Khê buồn cười phân phó Vân Nhất: "Theo ta đến Ngự Hoa Viên đi dạo một chút."
Vân Nhất cứ nghĩ trong lòng chủ tử nhà mình đang tức giận, muốn giải giải sầu: "Vâng"
Nhìn dáng vẻ khéo léo của Vân Nhất, Lục Khê cười cười: "Em đến Nhạc Thanh điện của ta bao lâu rồi?"
"Bẩm chủ tử, ước chừng một tháng."
"Có nghĩ đến việc ở lại phục vụ ta không?"
Vân Nhất giật mình ngẩng đầu lên, có chút luống cuống, lại có chút không hiểu: "Chủ tử, mặc dù nô tỳ do Cao công công phái tới, nhưng nô tỳđã sớm xem mình là người của Nhạc Thanh điện, chủ tửởđâu, nô tỳ sẽởđó, tuyệt đối sẽ không rời khỏi."
Lục Khê gật đầu: "Ta biết tâm ý của em, nếu không phải trung thành với ta, em đã nói chuyện ngày đó ta gặp Thượng Thưđại nhân cho Cao công công rồi. Em cứ an tâm đi, đừng khẩn trương."
Vân Nhất nhìn nàng, hiển nhiên vẫn hết sức lo lắng.
Lục Khê chỉ đành phải cười cười trấn an: "Được rồi, nhìn dáng vẻ của em kìa, giống như ta muốn ăn thịt em vậy. Ta chỉ muốn nói cho em biết, Ảnh Nguyệt chỉ sợ sẽ không ở lại Nhạc Thanh điện lâu nữa đâu, sau này cũng chỉ còn em ở cùng với ta, em có bằng lòng toàn tâm toàn ýđi theo ta, làm cung nữ cận thân của ta không?"
Vân Nhất không hỏi về Ảnh Nguyệt nửa chữ, chỉ vững vàng lên tiếng: "Nô tỳ nguyện ý."
Lục Khê rất hài lòng.
Chương 35: Công tâm 【 bốn】
Trước khi sống lại, lúc còn chưa gảđến Quý phủ, Lục Khê từng nghe thấy một thế bá có quan hệ rất tốt với cha nàng nhắc tới Quý Thanh An, nói là đã từng cùng Quý Thanh An đến Hoa Lầu nổi danh nhất Kinh Thành làm việc. Lúc ấy Lục Khê trùng hợp đi qua đại sảnh, nghe được cuộc đối thoại đó, trong lòng bỗng nhiên có chút tức giận.
Sau đó Quý Thanh An tới tìm nàng, nàng đều đóng cửa không gặp, khó khăn lắm hắn mới tìm được cơ hội lúc nàng hộ tống Lục mẫu đi Báo Quốc tự dâng hương gặp được nàng, cố sức giải thích rõ ràng, nàng mới hết giận.
Nhưng đã là tiểu thư khuê các phải biết xấu hổ, không thể nào thẳng thắn nói ra mình không tức giận nữa, cũng không thể thừa nhận mình vì chút chuyện cỏn con ấy mà ghen tuông, nên cuối cùng quay đầu đi tìm mẫu thân
Sau đó nữa, Lục Khê và mẫu thân ở lại Báo Quốc tự mấy ngày, Quý Thanh An cũng đến đó giữ cửa, toàn tâm toàn ý muốn giải thích rõ ràng, cầu xin nàng tha thứ.
Chỉ cần thức dậy, là hắn liền chạy tới đứng dưới cây ngôđồng, nơi hai gặp gỡ lần đầu ởđây, cuối cùng cũng đợi được Lục Khê.
Nghĩ như vậy, nàng chậm rãi dẫn theo Vân Nhất đi đến bên cạnh đình – nơi gặp phải Quý Thanh An đêm đó, vừa bước khỏi hành lang, quả thật liền thấy hắn đang đứng ở xa xa.
Quan phục màu xanh lục, trường sam nho nhã như vậy quả thật vô cùng thích hợp với hắn—— hẳn là vừa hạ triều liền tới đây, chứ không xuất cung về phủ thay y phục.
Nghe tiếng bước chân, Quý Thanh An liền xoay người lại, nhìn Lục Khê muốn mở miệng, nhưng thấy Vân Nhất còn đứng đó hắn chần chờ một hồi lâu, cuối cùng cung kính thi lễ: "Vi thần tham kiến Lục Lương đệ."
Ánh mặt trời tháng tư quá chói, khiến Lục Khê không nhịn được nhíu mắt lại, đôi con ngươi thấy hơi bỏng rát.
Nàng bình tĩnh gật đầu một cái: "Thượng ThưĐại Nhân vừa lâm triều xong à?"
Quý Thanh An gật đầu: "Vi thần thấy hoa trong Ngự Hoa Viên nở rất đẹp, nên muốn tới đây ngắm một lát."
"Hoa trong cung tất nhiên không giống với hoa bên ngoài, cho dùđã qua tháng tư, hoa ởđây vẫn rộn ràng như cũ." Nàng lạnh nhạt nói, liếc mắt nhìn đóa mẫu đơn bên cạnh, đưa tay vuốt nhẹ cánh hoa: "Cũng có rất nhiều người lưu luyến cảnh sắc trong cung này, lưu luyến đến không muốn về chỉ sợ cũng không phải có mình đại nhân."
Quý Thanh An giật mình, chậm rãi nói: "Nhiều loại hoa lưu luyến không khí trong cung, là bởi vìđất đai màu mỡ cùng hoa tượng có thể khiến nó mãi tươi đẹp; còn có người lưu luyến, cũng chỉ làđóa hoa kia thôi. Dù là nở rộ hay úa tàn, đóa hoa ấy ở trong lòng người lưu luyến, sẽ không vì thời tiết khác nhau mà trở nên thay đổi."
Hắn đang ám chỉ vị trí của đóa hoa kia trong lòng hắn sẽ mãi không vì ngoại cảnh tác động mà thay đổi ư?
Lục Khê lạnh nhạt nhìn hắn, nhưng mà trong nội tâm lại cắn chặt răng, cố gắng khống chế hận ý. Lúc trước nàng cũng bị bộ dạng si tình này của Quý Thanh An lừa gạt, sao hôm nay có thể dễ dàng mắc bẫy hắn lần nữa chứ?
Nàng vươn tay ra, chậm rãi mơn trớn vùng bụng bằng phẳng, chợt nhớ tới nơi đóđã từng dựng dục một tiểu sinh mệnh, nàng đã từng mỗi ngày tưởng tượng ra hình dạng của bé con, tưởng tượng ra cảnh mình từng bước dạy dỗ bé con trưởng thành.
Nàng chuẩn bị《 Tam Tự kinh 》, 《 Kinh Thi 》 cùng với Đường Thi, Tống Từ, suy nghĩ biết bao nhiêu thứ sẽ dạy cho bé con; nàng tự tay may áo đầu hổ, quần lót nhỏ, tưởng tượng cảnh bé con mặc chúng; thậm chí nàng còn tự tay khắc tên bé con lên chiếc Khóa Trường Mệnh, đó là tên nàng đã nghĩ ra từ lâu, đậm chất thơ, cũng làm nàng cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
Quý Lục Dao.
Quý trong Quý thanh bảo an, Lục trong Lục Khê, Dao trong ca dao.
Vậy màđến cuối cùng, là do hắn đích thân giết chết Dao nhi của bọn họ.
Lục Khê buông thõng tay, chiếc trâm ngọc trai tuột khỏi mái tóc, lăn xuống theo đường nhỏ.
"Vân Nhất." Nàng nhẹ nhàng kêu một tiếng, Vân Nhất liền tự giác chạy bước nhỏđi nhặt nó.
Lục Khê vội vàng ngẩng đầu nhìn Quý Thanh An, dùng loại ánh mắt bi thương yên lặng truyền đạt tâm tình lúc này, khẽ nói: "Giờ Hợi tối nay, ta sẽ trở lại."
Lúc Vân Nhất nhặt xong cây trâm quay trở lại, Lục Khêđã khôi phục bộ dạng bình tĩnh của ngày xưa, vừa xa cách vừa lạnh lùng gật đầu với Quý Thanh An, rồi xoay người rời đi.
Trong vườn hoa, chỉ còn lại một mình hắn thất thần nhìn theo bóng dáng nữ tửđi xa dần.
"Vân Nhất."
"Có nô tỳ."
"Lát nữa đi nói với Cao công công, hôm qua ta gặp ác mộng đến giờ tâm thần vẫn có chút không yên, tối nay muốn đến Thanh Tâm điện thắp hương.... ..."
"Vâng"
"Ban đêm đi đường, chỉ có em và Tiểu Thuận che chở ta cũng không an toàn, xin hắn lại phái vài người đến đây đi."
"Vâng"
Ban đêm, Cao Lộc bẩm báo chuyện này lên hoàng thượng, nói là Lục Lương đệở Nhạc Thanh điện vì gặp ác mộng nên tâm thần hoảng hốt, muốn đến Thanh Tâm Điện dâng hương.
Minh Uyên dừng một chút, chỉ lát sau liền nói: "Tối nay trẫm sẽđến chỗ Tiêu chiêu viện, không cần ngươi phục vụ, ngươi cầm cây Ngọc nhưý này tới tặng cho nàng, thuận tiện bảo thái y kêít thuốc an thần, rồi hộ tống nàng đến đó."
Cao Lộc đáp lời, lấy cây Ngọc NhưÝ xong, mới dẫn người đến Thái Y Viện.
Trên thực tế, Thái Y Viện ở hướng đông, Nhạc Thanh điện ở hướng tây, hắn thật chẳng hiểu nổi rốt cuộc là vìđiểm nào khiến cho hoàng thượng nghĩđây là"Thuận tiện". Ước chừng "thuận tiện" là mệnh lệnh này của người nhưng lại khổ thân kẻ làm nô tài như hắn.
Nhưng chủ tử của Nhạc Thanh điện này quả thật có chút bản lãnh, có thể khiến hoàng thượng tự mình phái hắn đến tháp tùng. Phải biết từ khi hắn hầu hạ hoàng thượng tới nay, trừđi vài chuyện cần thiết hắn phải đích thân làm ra, những sự vụ còn lại đều gi¬ao cho các tiểu thái giám khác.
Trời tối, Cao Lộc sai người cầm chuôi Ngọc NhưÝvà những dược liệu mà thái y kêđi đến Nhạc Thanh điện.
Lục Khê sai người nhận đồ vật xong, liền vội vàng đứng lên nói: "Cao hơn công công phải đích thân tháp tùng, khiến ta thật ái ngại."
"Lục Lương đệ nói gì vậy, hoàng thượng nghe nói thân thể Lương Đễ chủ tử khó chịu, liền phái lão nôđến Thái Y Viện lấy thuốc, lão nô cũng hi vọng Lương Đệ chủ tử có thể nghỉ ngơi tốt, khôi phục tinh thần."
Đoàn người nhắm hướng Thanh Tâm Điện đi đến.
Trời đã tối rồi, ắt hẳn đã sắp đến giờ Hợi.
Tiểu Thuận và mấy thái giám Cao Lộc mang tới cầm đèn lồng đi trước, Cao Lộc và Vân Nhất chia ra đi sát hai bên Lục Khê.
Bởi vì muốn đến bái Phật dâng hương, nên Lục Khê lựa chọn đi bộ, chứ không ngồi kiệu hay liễn xa.
Tuy đã là đầu hè, nhưng nhiệt độ ban đêm cũng không cao, lúc có gió thổi trên mặt vẫn có thể cảm nhận được chút lạnh lẽo.
Vân Nhất rũáo choàng đã sớm được chuẩn bị trong tay ra, phủ lên người Lục Khê: "Chủ tử, coi chừng bị lạnh."
Cao Lộc cũng dừng bước lại chờđợi, mỉm cười khen ngợi: "Đứa nhỏ Vân Nhất này luôn luôn thận trọng, hôm nay ở bên cạnh chăm sóc Lương đệ chủ tử, lão nô cũng yên tâm."
Lục Khê vừa sửa sang lại cổáo, vừa cười nói: "Nhờ có Cao công công phân cho ta cung nữ thông minh lanh lợi như thế, khiến ta tiết kiệm được không ít khí lực."
Áo choàng được mặc xong, mọi người tiếp tục lên đường.
Lúc đi qua Ngự Hoa Viên, Lục Khê lơđãng liếc nhìn chiếc đình không xa, một bóng đen thon gầy đứng ởđó, ẩn trong bóng đêm mờảo.
Một nhóm thị vệđi qua, thấy nhóm người Lục Khê liền lập tức hành lễ, hai bên đi lướt qua nhau.
Ai ngờ lúc này Tiểu Thuận đột nhiên bị vấp hòn đá, đèn lồng trong tay rớt xuống đất, theo đường mòn lăn đến bên cạnh đình, Cao Lộc trách cứ: "Làm gì mà không nhìn đường? Nhanh nhặt lên, đừng chậm trễ hành trình của chủ tử."
Ánh mắt mọi người cũng theo bóng dáng của Tiểu Thuận đi tới bên cạnh đình nghỉ mát, thấy ởđó có một bóng đen đang đứng, liền sửng sốt.
Lục Khê chần chờ một lát, quay đầu lại nhìn Cao Lộc một cái, nhỏ giọng nói: "Hình như có người."
Cao Lộc bình tĩnh quay người bảo đám thị vệ: "Khoan hãy đi, đến đó kiểm tra thử xem."
Hắn mỉm cười nói với Lục Khê: "Lương Đệ chủ tửđi trước đi, ta an bài mọi chuyện ởđây xong sẽđến đó ngay."
Lục Khê cũng gật đầu, dẫn theo đám người tiếp tục đi đến Thanh Tâm Điện.
Đi được một đoạn, nàng quay đầu lại liếc mắt nhìn, thấy những thị vệ kia theo sự sai bảo của Cao Lộc đi đến bên cạnh lương đình, cuối cùng là cảnh Cao Lộc với Quý Thanh An gặp nhau nói gìđó.
Khóe môi xẹt qua ý cười, nàng hời hợt xoay đầu lại, phân phó Tiểu Thuận: "Giơ đèn cao hơn, chúýđường, đừng để té nữa."
"Vâng."
Ngày kế, trong ngự thư phòng, Cao Lộc cúi đầu đứng ở bên bàn đọc sách, Minh Uyên vừa xem sách, vừa lơđãng hỏi: "Vậy hắn nói thế nào?"
"Bẩm hoàng thượng, Quýđại nhân nói là do lúc hạ triều trở về không cẩn thận để mất ngọc bội, nên phải quay lại cung tìm kiếm."
"Mất ngọc bội?" Minh Uyên cúi đầu nở nụ cười, nhớ lại ngày trước lúc hắn lén chuồn ra từ chỗ Thái hậu để thăm mẫu phi đang bị bệnh nặng thì cũng dùng cái cớ vụng về như vậy: "Vậy cuối cùng có tìm được không?"
"Quý đại nhân nói là không tìm được."
"Lúc ngươi nhìn thấy hắn, hắn đang làm gì?"
"Bẩm hoàng thượng, lúc lão nô thấy Quýđại nhân, Quýđại nhân không làm gì cả, hình như làđứng ởđó.......Đứng ởđó.... ..."
Minh Uyên ngước mắt nhìn Cao Lộc một cái: "Cứ nói đừng ngại."
"Dạ, lão nô cảm thấy, Quýđại nhân làđang đợi người."
Minh Uyên cúi đầu không nói gì, đưa tay giở từng trang sách, ánh mắt nhìn thẳng, giống nhưđang chuyên tâm xem sách. Thật lâu mới đáp: "Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi."
Cao Lộc thuận theo đáp một tiếng, thối lui ra khỏi đại điện.
Trong đại điện trống trải chỉ còn lại một người, hắn chậm rãi ngước mắt liếc nhìn ánh tịch dương bên ngoài cửa sổ, mặt mũi kiên nghị, không nhìn ra tâm tình gì.
Trong lòng hắn đang yên lặng suy nghĩ xem ở phụ cận Ngự Hoa Viên có cung điện của những tần phi nào, cuối cùng lại cúi đầu xuống, tiếp tục xem sách.
Lúc lật đến một bài thơ, ánh mắt hắn bình tĩnh.
Thanh thanh tử câm, du du ta tâm. Nhưng vì quân cố, trầm ngâm đến nay.
U u lộc minh, thực dã chi bình. Ta có khách quý, cổ sắt thổi khèn.
Quý Thanh An là khách quý, vậy Tào Tháo kia là ai đây?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro