04,
Noctics đứng trước cửa sổ lớn, ánh sáng của thế giới bên ngoài như phản chiếu rõ rệt vào trong đôi mắt hắn. Mỗi một tin tức về sự nổi dậy của Humankind càng khiến hắn cảm thấy sự căng thẳng gia tăng. Họ không chỉ giải thoát các dị nhân mà Black Dawn đã săn đuổi mà còn tái lập trật tự tại những khu vực mà tổ chức đã nắm giữ từ lâu. Hắn không thể cho phép một tổ chức chống đối như vậy tồn tại trong Thế giới mới mà hắn vừa tạo nên.
"Một đám người ngông cuồng, chúng nghĩ chúng là ai kia chứ"
"Chúng ta đã đánh bại chính phủ, nhưng đám người Humankind vẫn như bóng ma. Bọn chúng ra tay mà không để lại một chút sơ hở nào. Tất cả các thông tin đều bị phong tỏa cẩn mật." Alex bên cạnh với chất giọng điềm tĩnh nhưng ẩn chứa sự căng thẳng. "Chúng ta cần sớm kết liễu những kẻ gây rối này"
Noctics lại liếc nhìn các màn hình, một phần của kế hoạch đã bắt đầu hình thành trong đầu hắn. "Humankind, bọn chúng là những kẻ biết cách sống trong bóng tối và đấu tranh có tổ chức. Đã đến lúc tiến đến kế hoạch Thanh Tẩy rồi.
Alex cau mày, sự lo lắng thoáng qua trong ánh mắt. "Kế hoạch Thanh Tẩy ... Ý ông là...?"
Noctics bước đến bàn điều khiển trong căn phòng tối, ánh mắt lạnh lẽo, ngắm nhìn hình ảnh Minjeong trên màn hình đang nằm bất động trong cỗ máy. Hắn khẽ nhếch môi, giọng nói vang lên, đầy kiêu ngạo và tham vọng:
"Con bé đó nghĩ rằng mình đặc biệt, rằng sức mạnh ấy là của nó ư?" Noctics cười khẩy, quay sang Alex, ánh mắt lóe lên tia quyết liệt. "Không ai ngoài ta xứng đáng sở hữu nguồn năng lượng tối thượng đó. Một kẻ yếu đuối như nó không xứng đáng trở thành Vũ khí Tối thượng."
Kế hoạch Thanh Tẩy được Noctics vạch ra tỉ mỉ từ những ngày đầu tiên khi phát hiện năng lượng dị năng của Minjeong. Thay vì để Minjeong nắm giữ sức mạnh không ai kiểm soát nổi, hắn quyết định hút cạn nguồn năng lượng của cô để nhập vào cơ thể mình. Với sự hỗ trợ của những thiết bị tối tân và nghi thức cổ xưa, Noctics sẽ từ từ lấy đi từng giọt sức mạnh từ Minjeong, khiến cô hoàn toàn kiệt quệ và chết đi. Khi kế hoạch hoàn tất, hắn sẽ không còn cần đến ai-không Minjeong, không dị nhân nào-mà tự mình trở thành biểu tượng sức mạnh tuyệt đối, thống trị thế giới theo cách không ai dám chống đối.
Hắn quay lưng, tay đặt lên màn hình, như thể đang chiếm lấy Minjeong qua lớp kính lạnh. "Đánh thức cô ta dậy đi, Alex. Ta sẽ lấy lại sức mạnh ấy cho chính mình-và rồi thế giới sẽ phải quỳ dưới chân ta."
/
Mặt trời buổi sớm nhẹ nhàng rọi xuống, vẽ lên những vệt sáng ấm áp trên từng ngọn cỏ, bông hoa. Mùi hương từ biển cả hòa quyện trong làn gió, mang theo sự mát lành, yên bình mà Minjeong đã lâu rồi không cảm nhận được.
Bên khu vườn nhỏ, Jimin đang lom khom chăm sóc luống rau cải xanh mướt. Trên người Jimin là chiếc áo sơ mi trắng giản dị, nắng phản chiếu lên mái tóc khiến từng sợi tóc óng ánh dịu dàng. Minjeong đứng từ xa, lặng ngắm người con gái mình yêu thương đang tỉ mỉ chăm sóc cho từng mầm cây như chính tình yêu cô dành cho Minjeong-kiên nhẫn, và đầy dịu dàng.
Không cưỡng lại được niềm vui đang trào dâng trong lồng ngực, Minjeong bước lại gần, vòng tay ôm lấy Jimin từ phía sau, áp má mình vào lưng Jimin. Mùi hương quen thuộc của Jimin, mùi của sự bình yên và thân thuộc, khiến Minjeong muốn ở lại trong giấc mơ mãi mãi. Cô cảm nhận được hơi thở đều đặn của Jimin, làn da ấm áp qua lớp áo mỏng.
Jimin khẽ giật mình nhưng rồi quay lại, nở nụ cười rạng rỡ như ánh nắng đầu ngày. Đôi mắt cô ánh lên sự hạnh phúc, long lanh và hiền dịu. "Bé iu dậy sớm thế này?" Jimin hỏi, giọng nhẹ nhàng.
Minjeong chỉ khẽ gật đầu, mắt không rời khỏi khuôn mặt của chị, đôi mắt mà cô đã yêu biết bao. "Em muốn ngắm chị lâu hơn một chút," cô nói, giọng thì thầm như sợ phá vỡ khoảnh khắc này.
Họ ngồi cạnh nhau trên bãi cỏ, giữa khu vườn nhỏ ngập tràn sắc xanh. Jimin vui vẻ kể về cây chuyện mở rộng khu vườn, đôi mắt cô sáng lên khi nói về việc trồng thêm những loại rau Minjeong thích, như rau cải xoăn, bí đỏ, và một ít rau thơm.
"Chị còn định trồng cả dưa hấu nữa, để khi mùa hè đến mình có thể tự tay hái xuống và ăn dưới bóng râm của hàng cây táo," Jimin vừa nói vừa chỉ tay về phía xa, nơi những cây táo non đang lớn lên từng ngày. Những bông hoa nhỏ đã bắt đầu hé nở, hứa hẹn một vụ mùa bội thu.
Minjeong cảm thấy trái tim mình như tràn ngập hạnh phúc khi đắm chìm vào những viễn cảnh mà Jimin vẽ ra, ở đó không có nỗi đau, không có chia cách, chỉ còn lại một mái nhà nhỏ ven biển, khu vườn mà họ cùng nhau chăm sóc, và tình yêu thuần khiết giữa họ.
Jimin cầm lấy tay Minjeong, xoa nhẹ trên mu bàn tay một cách đầy yêu thương rồi lại đặt một nụ hôn lên trán cô, rồi thủ thỉ: "Chị yêu Minjeong nhiều lắm"
Thời gian như dừng lại. Minjeong mỉm cười, siết lấy tay Jimin, Minjeong không muốn rời xa người con gái mà cô yêu thương nhất, không muốn thoát khỏi sự yên bình ngọt ngào mà họ đã cùng nhau tạo dựng.
Nhưng phút chốc chẳng ai ngờ tới, mặt đất dưới chân cô rung chuyển dữ dội, cơn chấn động xé toạc không gian bình yên, mọi thứ bắt đầu méo mó.
Minjeong giật mình, kinh hoàng nhìn quanh. Chớp mắt, cô thấy khu vườn xanh tươi giờ đây hóa thành tro tàn, từng ngọn rau, từng chiếc lá đều bị thiêu đốt thành than, hàng cây táo xa xa bốc cháy, cành lá đỏ rực trong ngọn lửa ngùn ngụt. Không khí nồng nặc mùi cháy khét, khói đen cuồn cuộn bay lên, phủ kín bầu trời.
"Jimin!" Minjeong gọi lớn, quay đầu tìm kiếm, nhưng không thấy bóng dáng chị ấy đâu, quanh đây chỉ còn lại tiếng gió rít lạnh lẽo. Bỏ mặc mọi thứ, cô vội vã chạy vào trong nhà, và hình ảnh ấy hiện ra, đâm thẳng vào tim cô, xé nát mọi hy vọng mong manh.
Jimin nằm bất động giữa sàn nhà, máu đỏ loang khắp thân người. Một thanh kiếm dài xuyên qua ngực cô, ánh kim loại lạnh lẽo và khô khốc, bên trên vấy đầy máu. Đôi mắt Jimin khép hờ, miệng hé mở, dòng máu đỏ tươi trào ra không ngừng. Minjeong lảo đảo, toàn thân như đông cứng. Cô lao đến đỡ lấy Jimin, đôi tay run rẩy không ngừng khi cố gắng ôm lấy cơ thể đang dần lạnh ngắt ấy.
"Jimin... không được ... Jimin ơi ..."
Cô nghẹn ngào, đôi tay run rẩy ôm lấy Jimin, kéo cô vào lòng như để níu giữ lấy chút hơi ấm còn sót lại. Gương mặt Jimin trắng bệch, làn da lạnh giá, đôi mắt khép chặt. Minjeong cúi đầu, đặt bàn tay lên vết thương đẫm máu, nhưng mọi cố gắng dường như vô vọng.
Những ký ức đau thương của cái đêm định mệnh đó ùa về như một cơn bão, xé nát tâm can Minjeong. Cô nhớ rõ từng khoảnh khắc mình bị trói buộc, bất lực nhìn người cô yêu bị hành hạ mà chẳng thế làm gì. Cảnh tượng ấy quay lại lần nữa, đâm sâu vào nỗi đau và dằn vặt chưa từng nguôi ngoai.
"Jimin..." Minjeong thổn thức, giọng cô lạc đi trong tiếng nức nở. "Chị mở mắt ra đi...Jimin mở mắt ra nhìn em đi mà..."
Cô ôm chặt lấy Jimin, nước mắt tuôn rơi như mưa. Nỗi giận dữ và đau khổ dâng trào, xoáy sâu trong lòng như ngọn lửa không thể dập tắt. Minjeong bật lên tiếng thét, tiếng thét tràn đầy phẫn nộ và bất lực. Cô chỉ muốn chấm dứt tất cả, muốn xóa tan đi cơn ác mộng đeo bám không lối thoát này.
Mặt đất dưới chân Minjeong một lần nữa rung chuyển dữ dội, như thể cả thế giới đang muốn sụp đổ. Trái tim cô thắt lại khi nhận ra rằng hình ảnh Jimin đã không còn nữa. Xung quanh, không gian trở nên méo mó.
Những âm thanh lạ lùng bắt đầu vang lên, như tiếng kim loại chói tai của vũ khí va chạm, tiếng cười ghê rợn của những kẻ tàn ác vang lên từng đợt đầy mỉa mai, tàn nhẫn. Đôi mắt Minjeong mở to, bàng hoàng, khi trước mặt cô hiện ra những hình ảnh đứt đoạn nhưng vô cùng sống động của Jimin trong đau đớn.
Mỗi tiếng kêu đầy thống khổ của chị ấy như đâm thẳng vào lòng Minjeong.
"Jimin!" Minjeong thét lên, nhưng tiếng gọi của cô bị nuốt chửng trong không gian vắng lặng. Cô giơ tay về phía Jimin, nhưng hình ảnh của cô ấy cứ mờ dần đi, rồi lại hiện ra ở một nơi khác.
Cô thấy thanh kiếm xuyên qua ngực Jimin lần nữa, không chỉ một lần mà lặp đi lặp lại, mỗi nhát đâm đều in hằn lên trái tim cô, giày vò cô trong cơn đau không dứt.
"Làm ơn...dừng lại đi...Xin các người...đừng làm đau chị ấy nữa" Minjeong hét lên, nhưng tiếng cô chỉ lạc vào khoảng không. Mỗi khi cô định tiến tới, hình ảnh lại biến mất, rồi hiện ra ở góc khác, tàn nhẫn hơn, ghê rợn hơn. Jimin cứ thế bị hành hạ trước mắt cô, không cách nào cứu giúp, không cách nào vươn tay chạm tới.
Minjeong quỳ xuống, tay ôm chặt lấy đầu, cố gắng dừng lại nhưng không thể. Những ký ức về những giờ phút đen tối đó lại ùa về, xoáy vào tâm trí cô không ngừng nghỉ. Cô gào lên đau đớn, đau đến mức không thể phân biệt giữa hiện thực và ảo ảnh. Và rồi, một cơn chấn động mạnh mẽ như một cú va chạm đột ngột khiến Minjeong bất chợt mở mắt ra.
Không còn tiếng thét, không còn hình ảnh Jimin đau đớn. Tất cả chỉ là bóng tối yên tĩnh, vắng lặng.
Mọi thứ đã biến mất. Cô chẳng còn trong giấc mộng của mình.
/
Cùng lúc đó, ở căn phòng nhỏ tại Humankind, ngón tay của Jimin, vốn đã bất động suốt bao ngày tháng, bất ngờ khẽ run lên.
Jimin cảm thấy mình như đang chìm vào một không gian mờ mịt, mọi thứ xung quanh cô đều mơ hồ, như thể cô đang bị cuốn vào một vũng xoáy không bao giờ có điểm dừng. Mệt mỏi, đau đớn, cơ thể cô như đã hoàn toàn kiệt sức. Nhưng ở đâu đó trong giấc mơ vừa rồi, một cảm giác thôi thúc cô mạnh mẽ vươn lên, nắm tay bàn tay em ấy đi.
Minjeong ơi...
Mọi thứ bỗng chìm vào bóng tối. Một giọt nước mắt bất chợt lăn dài trên má, ấm nóng nhưng lại đầy cay đắng.
Ning từ cửa bước đến với lọ thuốc trên tay, như cảm nhận được gì đó chuyển động từ phía chiếc giường Jimin đang nằm, cô vội vã tiến lại gần và gần như không thể tin vào mắt mình. Khuôn mặt rộ lên tia phấn khởi, vội vàng lao ra ngoài, gọi lớn: "Aeri! Irene! Cô ấy tỉnh lại rồi! Jimin tỉnh lại rồiiii!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro