Chương 3: Bọ cạp đỏ
Cũng vừa kịp lúc điện thoại vang lên, cô vứt cái thiếp lên bàn. Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói quen thuộc.
– Đã đến nơi sao không gọi cho bác?
– Cháu quên mất, có chuyện gì không bác?
– Cháu nhìn thấy cái danh thiếp bác bỏ vào vali chưa, đi đến địa chỉ đó sẽ có người đưa thứ cháu cần. Cẩn thận một chút.
Cuối cùng là vẫn muốn cô tự thân đi tìm hàng, thế mà cứ bảo đến nơi tự khắc có người đem đến.
Cô thay bộ độ màu đen, mặc bên ngoài áo khoát đen có mũ độ lớn, che đi một phần gương mặt. Lấy trong vali ra chiếc khăn che đen cẩn thận đeo vào, đến mấy chỗ như thế vẫn là không nên lộ mặt thì hơn.
Bắt xe đi đến địa chỉ trên danh thiếp, cô đứng trước một con hẻm. Đi vào sâu bên trong thì bị hai tên chặn lại.
– Đi đâu?
Cô đưa danh thiếp ra, hai tên đó nhìn nhau lúc lâu sau đó ra hiệu bảo cô theo sau. Chúng dẫn cô xuống một đường hầm dưới con hẻm. Đi thẳng lên trên một chút trước mặt là một cánh cửa lớn bằng sắt còn có hai tên to cao canh gác. Chúng nói với nhau gì đó, sau đó cũng để cô vào.
Bước vào căn phòng sang trọng, cô nhìn thấy một người phụ nữ trung niên chắc là trạc tuổi Hà Ân ngồi nhâm nhi ly rượu trên tay, bà ta mặc một bộ sườn xám đen khí chất, uy nghiêm khiến người nhìn có phần dè chừng.
Nhìn thấy cô, bà ta chỉ liếc mắt một cái uống hết ly rượu đỏ trên tay. Sau đó mới nói chuyện.
– Cô cần gì cô gái trẻ?
Cô che kín như vậy mà vẫn biết cô là nữ, xem ra người phụ nữ này không tầm thường. Cô lấy trong túi áo ra danh thiếp kia đặt lên bàn.
Bà ta vừa nhìn thấy tấm thiếp liền có chút ngạc nhiên, danh thiếp này chỉ có những người có máu mặt trong giới ngầm này mới có, hơn nữa tấm thiếp này cũng đã rất lâu. Số người có được danh thiếp này có thể đếm trên đầu ngón tay mà thôi.
– Là ai đưa nó cho cô.
– Bà không cần biết, người đó nói bà sẽ cho tôi thứ tôi cần.
– Hà Ân.
Bà ta lại biết bác của cô. Người này rốt cuộc là ai? Cô có chút nghi hoặc.
– Lão Hà Ân đó, lúc còn trẻ là một sát thủ có tiếng trong giới có ai trong giới này không biết đến cái tên Jack chứ... vậy mà lại biến mất ngần ấy năm. Tôi còn tưởng lão già đó chết ở xó nào rồi chứ. Lão đã giao cô cho tôi thì cô yên tâm tôi nhất định giúp cô hết lòng, đi theo tôi.
Bác Ân của cô còn có mật danh nữa sao, đúng là người đàn ông nguy hiểm. Cô biết chứ, năm xưa bác cô là một người đàn ông vô cùng điển trai. Ông sở hữu gương mặt hiền lành, có thể nói là có chút thuần khiết năm đó không biết bao nhiêu cô gái muốn dâng cả cuộc đời cho ông. Nhưng họ lại không ngờ, đằng sau gương mặt điển trai, hiền lành đó lại là một trong những kẻ giết người không ghê tay, số người chết dưới tay ông không ít. Đáng tiếc một sát thủ có máu mặt người người kinh sợ, lại vì một con bé như cô mà rửa tay gác kiếm, sống cuộc đời ẩn dật ông cũng không lấy vợ nửa cuộc đời xem như là vì cô mà bỏ lỡ rồi.
Chìm trong suy nghĩ hồi lâu, cô đã đứng trước căn phòng đầy ắp, súng đạn vũ khí. Nơi này quả nhiên như cô đoán, buôn bán vũ khí có quy mô đó.
– Cô có thể lấy bất cứ loại súng nào cô muốn.
Cô bước vào trong, sống lưng cảm thấy có chút lạnh cứ như có dòng nước đá chảy qua sống lưng vậy khiến cô không khỏi rùng mình. Những thứ này rốt cuộc đã giết bao nhiêu người rồi?
Cô lựa được vài cây súng có tầm ngắm gần và xa, lại nhìn thấy cây kiếm Nhật có chút bắt mắt đặt ở giữa sảnh.
Bà ta nhìn ánh mắt cô liền hiểu ý. Cây kiếm này là của Tom một trong những người đứng đầu tổ chức ngầm năm xưa, đáng tiếc lại chết thảm. Bà ta vốn rất trân trọng cây kiếm này, không chỉ bởi uy lực của nó mà còn vì nó là kỉ vật duy nhất còn lại của người đồng đội của bà.
– Cô thích nó?
– Có thể lấy không?
– Không thể, nó đã có chủ rồi.
Cô không nói gì, quan sát kỹ thanh kiếm phát hiện ở đuôi kiếm có một kí hiệu rất quen mắt. Là hình chữ thập, nó giống y hệt như sợi dây chuyền cô đeo. Cô vội vàng lấy mặt dây chuyền trên cô ra, so sánh lại lần nữa. Rất giống. Mà người đàn bà nhìn thấy sợi dây chuyền của cô liền nhìn cô hồi lâu. Xem ra chủ nhân của nó đến rồi. Thân phận của con bé này thì ra là như vậy, chẳng trách Jack lại để tâm đến nó như vậy.
Bà ta liền tiến tới, cầm lấy thanh kiếm đưa đến cho cô.
– Không phải nói nó có chủ rồi hay sao?
– Không thích nữa?
Cái gì mà không thích nữa, cô liền cầm lấy thanh kiếm. Có chút nặng, nhưng nó thật sự khiến cô để tâm đến. Lại cảm thấy thanh kiếm này quen thuộc.
– Cảm ơn, tôi đi trước.
– Mật danh của cô?
– Kanny. Còn bà?
– Kitta.
Nói rồi cô theo đường lúc nãy ra ngoài.
Có được thứ cô cần, tiếp theo đây là bắt đầu từ những kẻ tham gia tra án năm xưa. Cô tin chắc bọn họ nhất định biết được điều gì đó, lũ người không có lương tâm đó bọn họ đã cố che giấu mọi thứ trong ngần ấy năm
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro