Chương 7: Ngày em xếp hàng mua trà sữa, anh đứng sau từ lúc nào
Chương 7: Ngày em xếp hàng mua trà sữa, anh đứng sau từ lúc nào
Bối cảnh:Chiều thứ Năm. Sau tiết Sinh học phân tử dài như đời F0 không có Wi-Fi, cộng thêm bài quiz đột xuất khiến cả lớp gục như enzyme hết hạn.
Nhỏ Quyên vẫn như thường lệ, chọn cách phục hồi năng lượng quen thuộc: trà sữa + trân châu trắng + 50% đường + 100% hy vọng.
...
Quyên đeo tai nghe, đứng xếp hàng trước tiệm trà sữa quen gần trường, gõ nhẹ chân theo nhạc. Miệng nhỏ thì càu nhàu:
"Cái ông Nghiêm đúng là sinh vật không cần glucose. Làm quiz xong mà mặt vẫn tỉnh như buffer pH 7.0..."
Tâm trạng nhỏ tụt như nhiệt độ trong lab khi bị cúp điện.
Một bóng dáng quen quen phía sau
Tới lượt mình, Quyên quay lại định hỏi người phía sau có lấy chung combo không.
Và rồi... giật mình nhẹ.
"Ủa...?!"
Trịnh Duy Nghiêm đang đứng ngay sau, tay đút túi quần, ánh mắt vẫn dõi theo menu như không có gì đặc biệt.
Không nói.
Không rằng.
Cũng không biểu lộ gì cả.
Chỉ... đứng đó. Bình thản như thể đã quen với việc đứng sau lưng nhỏ.
"Ủa anh đi đâu đây?" – Quyên hỏi, miệng vẫn còn mùi cá viên chiên.
"Đi mua trà sữa." – Nghiêm trả lời tỉnh rụi.
"Thiệt không á?"
"Thiệt! Anh hay uống lúc stress. Hôm nay làm quiz xong, chắc stress dữ."
Nhỏ Quyên đứng hình nhẹ.
Một phần ngạc nhiên. Một phần vì nay anh Nghiêm biết nói đùa rồi.
Thì ra... anh để ý nhiều hơn mình tưởng, Quyên thầm nghĩ.
Nhỏ Quyên chưa bao giờ kể với anh chuyện mình hay uống trà sữa sau những buổi học "nhức não".
Cũng không hề rủ rê hay check-in.
Nhưng bằng cách nào đó... anh biết.
Không cần hỏi. Không làm màu.
Chỉ là xuất hiện và đúng lúc.
Giống như chất xúc tác sinh học: vô hình, nhưng không thể thiếu trong phản ứng.
"Anh... có gắn chip theo dõi em hả?" – Quyên bật mode "cà khịa"
"Không. Nhưng em có lịch trình y như thực nghiệm tái lặp. Đoán được."
"Anh mà làm bên ngành Y, chắc thành bác sĩ đọc sóng não luôn á!"
Nghiêm cười, nhẹ thôi. Nhưng đủ khiến tim Quyên rớt một nhịp, như pipet bị hụt tay.
Hai đứa đứng đợi trà sữa chung.
Anh đưa tay cầm ly giúp khi nhân viên gọi tên.
Giọng vẫn trầm, như giáo trình nhưng... có đường:
"Nè, đừng vừa đi vừa hút. Trân châu dễ mắc cổ."
"Dạ anh Bộ Y Tế. Em sẽ nhai từng hạt với lòng biết ơn và ý thức an toàn thực phẩm ạ!"
Quyên vừa nói, vừa liếc trộm anh, miệng thì lẩm nhẩm:
"Nếu tim đo pH được thì chắc giờ lệch về phía kiềm luôn rồi... vì ngọt chịu không nổi."
...
(Nhật kí của Phan Thị Quyên – người đáng iu nhứt thế giới)
"Hôm nay tôi phát hiện:
Không cần nói lời ngọt ngào.
Chỉ cần đứng sau lưng tôi đúng lúc tôi cần... đường.
Cũng đủ khiến tim tôi... tan như đá viên trong ly matcha late sữa vậy!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro