Chapter 17: 'Detention with Malfoy.'

' Cấm túc với Malfoy.'

'Chuyện gì đã xảy ra ở chỗ cái tủ thuốc đó vậy?'

Ron hỏi, cau mày khi Hermione ngồi giữa cậu và Harry.
Harry ngồi bên phải cô, mắt nhìn thẳng vào cô và hai tay khoanh vào lòng. Ron ở bên trái cô và cười toe toét khi nghĩ Hermione đến vẻ mặt của Hermione lúc cô biết mình bị cấm túc. Nụ cười của cậu trở thành cái cau mày lần nữa khi Hermione phát ra âm thanh bị bóp nghẹt bởi bàn tay của cô. Họ liếc nhau.

'Mình ... mình không biết nữa. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh và lẽ ra mình đã nên giải thích với giáo sư Slughorn rằng mình chỉ đang lấy nguyên liệu khi Malfoy quyết định ... làm vỡ một cái lọ, vì một lý do kỳ quặc nào đó. Mình không thể thốt lên bất kì câu biện mình nào cả! '

Hermione lắc đầu với cuốn sách trong lòng đã mở từ khi lớp học cuối cùng của họ kết thúc.

' Chị Hermione không biện minh sao? Wow, đó có lẽ là lần đầu tiên.'

Ginny nói đùa, cố ép mình vào giữa Hermione và Harry. Khuôn mặt của Harry rạo rực vì chiếc ghế sofa chỉ dành cho ba người và giờ bị ép bên cạnh Ginny có nghĩa là không gian trở nên chật hẹp hơn một chút.

'En nghe nói chị bị cấm túc vì Malfoy.'

'Em đã nghe ... làm thế nào em nghe thấy điều đó? Em đã nghe điều đó từ ai? '

Hermione hỏi, những lời của cô ấy lộn xộn và vấp vào nhau.

'Chà, tin tức lan truyền như ngọn lửa hoang dã ấy vì không phải ngày nào người thông minh nhất ở Hogwarts cũng bị cấm túc. Ngoài ra, chin chỉ nên giải thích với giáo sư Slughorn rằng đó không phải là lỗi của chị , em chắc chắn thầt ấy sẽ tin chị mà.'

 Hermione thở dài, cảm ơn Ron khi cậu đưa khăn giấy cho cô ,một vài giọt nước mắt đã thoát ra khỏi đôi mắt nâu từ khi nào mà cô không biết. Cô đứng dậy và lau mặt hết sức có thể, nhìn chằm chằm vào ngọn lửa để tránh những ánh mắt tình cờ ném về phía cô. Mọi thứ thực sự đã xảy ra quá nhanh như thể cô đã bấm vào nút chuyển nhanh của cuộc sống. Draco làm rơi cái lọ, Hermione la hét, giáo sư Slughorn tìm kiếm một lời giải thích từ cll khi Hermione không hề có một chút tự vệ nào.

'Mình phải đi ngay bây giờ. Đừng đợi mình. '

Hermione nói, nghĩ rằng cô sẽ ghé qua nhà vệ sinh để chỉnh chu lại chỉ để tránh xa ánh nhìn của mọi người.
Có lẽ là Draco Malfoy khiến cô không nói nên lời nào vào lúc đó .

'Đừng sợ hãi. Giáo sư Slughorn quý chị mà! '

Ginny nói, nở nụ cười trấn an.

'Chỉ cần nói cho thầy ấy biết thằng chồn hôi đó đã làm gì và mọi thứ sẽ được sắp xếp ổn thôi.'

Ron thêm vào một cách bình luận như một lời bình luận vứt đi, ngả người vào ghế sofa khi cô đứng dậy. Hermione đảo mắt một chút khi nhận xét nhưng không nói gì.

Harry chỉ gật đầu, nhìn cô cẩn thận. Cô không thể nói được cái gì đằng sau vẻ ngoài đó nên cô chỉ cảm ơn họ và quay lại, sẵn sàng rời khỏi phòng sinh hoạt chung phía sau và đi đến nơi cấm túc , buổi cấm túc đầu tiên trong năm học . Hermione đã vào phòng tắm trước và chải lại mái tóc xù và lau mặt để nó trông như thể cô chưa từng rơi một giọt nước mắt nào. Một vài cô gái Slytherin đang ở trong phòng tắm, ré lên về thứ gì đó khiến họ dừng lại ngay khi cửa phòng tắm mở ra và Hermione xuất hiện, sau đó họ bắt đầu thì thầm và cười khúc khích. Khi Hermione hài lòng với vẻ ngoài của mình, cô rời khỏi phòng tắm, đôi mắt của các cô gái dõi theo cô. Bây giờ, nó thực sự là thời gian để đi đến buổi cấm túc.

Cô tự hỏi nó sẽ như thế nào, nếu cô có thể thuyết phục được giáo sư Slughorn rằng đó thực sự không phải là lỗi của cô ... nhưng cô tò mò về lý do Draco cảm thấy cần phải khiến cô gặp rắc rối. Không phải hắn muốn cô tránh xa hắn sao? Tuy nhiên, hanes cũng khiến cô gặp rắc rối khi hắn biết hoàn toàn rõ ràng rằng họ sẽ ở cùng một lớp cấm túc, hít thở cùng một không khí và có thể nhìn nhau. Câu hỏi, cằn nhằn cô, là: tại sao? Draco có muốn nói với cô ấy điều gì không? Có phải hắn chỉ muốn cô gặp rắc rối? Cô không có bất cứ manh mối gì.'

'Hermione Granger: cô gái không chịu gian lận trong một kỳ thi; cô gái luôn đưa ra câu trả lời cho tất câu hỏi bài tập về nhà trước hạn; cô gái giơ tay lên không trung trước khi câu hỏi được hỏi; cô gái không thể kiềm chế bản thân nếu không biết câu trả lời; cô gái phải đúng và hãy đối mặt với nó ... cô gái luôn luôn là một người biết mọi thứ. Cô gái đó, Hermione Granger, đã bị cấm túc. Ồ, sự dí dỏm đó cũng có thể làm cho cả những người lạnh lùng nhất cười ồ lên đấy. '

Hermione nhắm mắt lại khó chịu khi cô nghe thấy giọng nói quen thuộc ngay sau lưng cô như thể hắn ta là một con ma. Tại sao hắn ta phải chọc cô tức giận đến thế? Cô không chậm lại hay quay lại nhìn hắn. Không cho hắn ta biết sự hiện diện của hắn ta, Hermione đã đến lớp học của giáo sư Slughorn nhưng trước khi cô có thể mở cửa, Draco bước tới trước mặt cô. Cô thở dài và đảo mắt, rời mắt khỏi  khi cô khoanh tay trước ngực, gõ một ngón tay không kiên nhẫn vào cánh tay hắn.

'Câụ sẽ bị trễ giờ cấm túc đó.'

Hermione nói, khó chịu khi Draco đã không nói bất cứ điều gì đầu tiên nhưng hắn chỉ táo bạo để ngăn cô lại. Hắn ta chỉ nhìn chằm chằm vào cô với nụ cười khó chịu trên khuôn mặt ... dù sao cũng là một nụ cười đẹp trai, lạnh lùng và hấp dẫn.

'Đó là giờ cấm túc của chúng ta mà.'

Nụ cười của hắn mở rộng khi hắn đẩy lưng ra khỏi cửa trong một động tác nhanh nhẹn và đứng trước Hermione. Kéo thẳng cà vạt bằng tay phải và ho một chút, hắn nhìn xuống cô. Hermione nghĩ thầm rằng mình sẽ cao hơn bao nhiêu. Không có khác với cậu bé không ngừng gây phiền phức trong năm đầu tiên ... được rồi, có thể hơi giống hắn ta nhưng là một phiên bản mới, đẹp trai.
Hermione, càng ngày càng khó chịu hơn bởi lần thứ hai, nhìn Draco liếc xuống hành lang như thể hắn ta hoang tưởng rằng ai đó sẽ chạy đến chỗ mình. Cô cau mày và nhìn xuống hành lang để xem những cô gái Slytherin mà cô đã thấy trong phòng tắm vừa mới bước xuống cầu thang, liếc nhìn Hermione và Draco trước khi họ đi. Hermione nhìn lại phía tên Slytherin kiêu ngạo kia nhưng hắn ta đã quay lưng lại với cô và đang mở cửa, đi vào phòng. Hermione làm theo.

' Tiết cuối của buổi sáng , trò Granger, và bây giờ là muộn buổi cấm túc. Tôi không mong đợi điều này từ trò chút nào. '

Giáo sư Slughorn nói, liếc nhìn Draco như muốn nói rằng thầy ta có thể đã mong đợi nói gì đó từ một Malfoy. Draco không nói gì cả. Giáo sư Slughorn nhìn lại Hermione, người đang có những vệt đỏ hiện lên một cách rõ rệt trên khuôn mặt.

'Em rất xin lỗi.'

Hermione thì thầm, giọng cô phát ra trong tiếng thì thầm rất nhỏ mà thầy Slughorn có lẽ không nghe thấy.
Draco và Hermione bước vào lớp học trống rỗng và cô nhận thấy đồng hồ kêu tích tắc đến gần tám giờ rưỡi. Cô ngồi xuống bàn trước giáo sư Slughorn và Draco định ngồi cạnh cô nhưng Hermione ngước lên và lườm hắn. Không để ý đến ánh mắt lạnh lùng đó, hắn nhếch mép, vẻ mặt nghiêm túc mà hắn có trước đó dễ dàng trượt đi, và ngồi xuống cạnh cô.

'Không không. Không có bài chép phạt nào hôm nay cả. '

Giáo sư Slughorn nói. Họ tò mò nhìn lên, tự hỏi thầy Slughorn có ý nghĩ gì cho việc cấm túc họ họ. Thầy bước tới tủ cung cấp và mở cửa. Chiếc tủ chứa đầy các thành phần thông thường cần thiết cho thuốc độc nhưng ở giữa tủ là một cái bàn có hai miếng vải trên đó. Họ bước vào tủ và giáo sư Slughorn giải thích.

'Trước hết, hãy dọn dẹp mớ hỗn độn đó trên sàn nhà' (thầy ta chỉ vào cái lọ mà Draco đã đập sáng nay vẫn nằm đó vỡ tan) 'và có những cái lọ rỗng trên kệ trên cùng cần phải được làm sạch. Điều đó sẽ là hình phạt tâm thời cho cả hai trong khi tôi làm một số đánh dấu. '

'Tôi thà bị chép phạt còn hơn.'

Draco lẩm bẩm, nhặt mảnh vải trong sự ghê tởm giữa hai ngón tay. Mũi hắn khẽ vò và Hermione giấu một nụ cười sau tay cô. Nụ cười vẫn hiện rõ với Draco và hắn quay lại, khẽ mỉm cười khi họ không thể nhìn thấy mặt hắn. Làm Hermione cười luôn khiến bụng hắn khựng lại một chút, mặc dù hắn sẽ không bao giờ thừa nhận điều đó với cô.

'Sử dụng những từ ngữ kinh khủng như ...' Máu bùn.' '

Giáo sư Slughorn run rẩy thấy rõ, không biết về những nụ cười kín đáo giữa họ.

'Sẽ mang đến cho trò thứ gì đó không chỉ là chép phạt đâu, trò Malfoy. Tôi muốn công việc đó được thực hiện bằng tay tất nhiên rồi. '

'Đúng vậy, thưa giáo sư.'

Hermione lẩm bẩm, cúi xuống nhặt mảnh vỡ thủy tinh. Draco đảo mắt, tay hắn ngứa ngáy vì có cây đũa phép nhưng muốn dùng thì chỉ thể đợi cho đến khi thầy Slughorn rời đi.

' Dịch qua bên kia .'

Draco đảo mắt khi giáo sư Slughorn bước đi và đóng cánh cửa tủ phía sau họ. Hermione đứng dậy và nheo mắt nhìn cánh cửa đóng kín nhưng Draco đi ngang qua cô và vẫy đũa phép của mình lên đóng đổ vỡ trên sàn nhà. Những mảnh thủy tinh vỡ vụn bay lên không trung và rơi vào thùng với âm thanh leng keng nhỏ. Hắn quay sang Hermione, đũa phép ở bên cạnh.

' Cô không thể là phù thủy thông minh nhất ở trường nếu không tất cả chúng ta sẽ phải chịu số phận'.

'Chúng ta phải làm điều này bằng tay, Malfoy.'

Hermione cau mày, khoanh tay trước ngực. Cô nhìn xuống sàn nhà sạch sẽ và trong một giây, cô tranh luận liệu có nên lật thùng rác để lộ mảnh vỡ thủy tinh cho đến khi chúng ở trên sàn một lần nữa, chỉ để nói lên quan điểm của mình ... nhưng Draco đưa cho cô một cái nhìn có vẻ xúc phạm đủ. Hermione giận dữ.

' Đừng cho tôi cái nhìn đó nữa.'

'Nghe này, tôi đã làm điều này vì một lý do và lý do đó, tôi đảm bảo với cô, không phải làm việc như này!'

Draco nói, khó chịu với cô. Ánh mắt của Hermione mạnh hơn nhưng cô vẫn im lặng.. Draco thở dài, chống người lên bàn và nhắm mắt lại trong giây lát.

'Tôi thà không ở đây nữa, Malfoy. Tôi có một cuốn sách trong ký túc xá đang đợi tôi vì vậy nếu cậu không phiền ... chỉ cần nói những gì cậu muốn nói và để tôi đi! '

Hermione nói khi Draco chỉ ngồi trên bàn, vung vẩy đôi chân dài một chút. Draco chỉ đơn giản là nhìn lên, đôi mắt vẫn nhắm nghiền, và thở dài.

'Tôi đã phải nói chuyện với cô mà không có vẻ gì quá đáng nghi ngờ'.

Draco nói và mở mắt ra. Ánh mắt xám xịt nhìn vào Hermione khiến cô bình tĩnh hơn một chút nhưng hắn quay mặt đi và vẫy đũa phép vào hai tấm vải. Hermione cau mày và đôi mắt cô dõi theo tấm vải khi chúng bay vút lên những chiếc lọ rỗng trên cùng và bắt đầu lau sạch chúng.
Draco nhìn khuôn mặt cô một lúc, nghiến răng để chống lại sự thôi thúc muốn trút bỏ cảm xúc của hắn dành cho cô, đặc biệt là khi cô cau mày vì hắn không thể nhận ra sự nhăn nheo trong lông mày và mắt cô, cách nó tỏa sáng sáng hơn một chút ngay bây giờ. Thật khó, rất khó, để theo dõi cô mỗi ngày và giả vờ như tình cảm của hắn dành cho cô không tồn tại. Đó là sự thật, hắn đã yêu một Muggles-born . Và Muggles-born đó không ai khác ngoài Hermione Granger!

'Hoàn hảo.'

Draco thì thầm, nhìn khuôn mặt cô khi đôi mắt cô lướt từ một trong những chiếc lọ sang những cái khác. Đôi mắt cô nhìn thẳng vào hắn và cô trở nên phòng thủ, sự tỏa sáng trong đôi mắt cô mờ đi đôi chút nhưng chúng vẫn sáng với Draco.

'Xin lỗi, có gì hoàn hảo đâu?'

Hermione hỏi nhưng trước khi Draco có thể trả lời, hoặc thậm chí nghĩ ra một lời nói dối phù hợp để nói với cô, cô thở dài và giơ tay.

'Tôi biết chuyện này là sao, được chứ? Đừng mãi lẩn trốn như thế nữa, Draco, tôi biết cậu không muốn tôi tìm kiếm người đã chụp ảnh chúng ta. Tôi xin lỗi nhưng tôi sẽ không lắng nghe cậu. Điều này có liên quan nhiều đến tôi cũng như liên quan đến cậu. '

Hermione cắn môi khi Draco nhếch mép cười như thường lệ, đứng dậy. Hắn ta phủi phủi bộ đồ của mình ra bằng mu bàn tay, giữ thẳng cà vạt bằng tay phải trước khi bước tới chỗ Hermione. Cái nhếch mép của hắn ta dường như gắn liền với khuôn mặt hắn, đôi sáng lên màu xám khi hắn ta dừng lại trước mặt Hermione.

'Cô biết đấy, trong cuộc đời tôi đã phạm nhiều sai lầm. Một số trong đó  tôi có thể dành nhiều ngày để nói và những người khác là những sai lầm nhỏ và ngu ngốc. Ví dụ, cô gái mà tôi đã đi cùng Yule Ball cùng năm thứ tư của chúng ta: sai lầm lớn.'

Draco thở dài như thể ký ức ám ảnh hắn mỗi ngày. Hermione nhướn mày, tự hỏi hắn đang nói về cái gì. Rồi Draco ngước lên, lấy đũa phép từ trong túi của mình và cứ từ từ, hắn ta giơ đũa phép lên quấn một lọn tóc của Hermione xung quanh nó.

'Em sẽ không hỏi tôi tại sao đó là một sai lầm đâu nhỉ?'

'Tại sao?'

Hermione hỏi, bực tức nhưng cô tò mò muốn biết hắn đang nói gì. Draco mỉm cười và Hermione cảm thấy cây đũa phép của hắn kéo dài theo cổ cô, chỉ để lại hơi ấm và một vệt vàng sớm phai mờ. Cô đã cố gắng hết sức để bỏ qua nó.

'Có nhiều cô gái nóng bỏng hơn đêm đó ở Hogwarts nhưng tôi đã đi với một người từ Beauxbatons nhưng rồi cũng không có kết quả. Tôi đã không nhận được bất kỳ thứ gì nào đêm đó. '

Draco thản nhiên nói và Hermione nhìn hắn,trong mắt cô thể hiện rõ sự  chán ghét.

'Nếu đó là tất cả những gì cậu quan tâm ... Nếu đó là tất cả những gì bạn sẽ nói thì ... Tôi ... tôi không muốn biết!'

Hermione nói, đẩy đũa phép của Draco ra khỏi cổ cô khi hắn cố gắng trượt nó xuống thêm một chút nữa. Hắn thở dài, cười nhếch mép, và nắm lấy tay cô bằng tay trái khi hắn cất đũa phép. Hermione nhìn hai bàn tay đang giữ nhau và rồi nhìn hắn. Cô lắc đầu.

'Câụ đang làm lại việc đó à. Hành động mà Draco Malfoy hùng mạnh hy vọng sẽ có được một phần của tôi nhưng cậu sẽ lại kiếm cớ để tránh xa tôi một lần nữa. '

'Ah, Granger, đưa ra lời bào chữa à nhưng điều đó không có nghĩa là tôi muốn tránh xa cô. Tôi đã phạm sai lầm với bữa tiệc Yule Ball đó bằng cách đi với một cô gái mà tôi không có tình cảm và vẫn không có hành động gì. Một số sai lầm là nhỏ, như lỗi đó, nhưng lỗi tôi mắc phải bây giờ chính là tội lỗi lớn và ảnh hưởng lớn nhất trong cuộc đời tôi .'

Draco nói, thả ánh mắt để nắm lấy tay cô nhưng Hermione chắc chắn sẽ giữ một chút khoảng cách giữa chúng. Bây giờ, cô quên mất sự gần gũi và thậm chí thực tế là dường như Draco không thực sự muốn tránh xa cô và có lẽ hắn có tình cảm với cô ... cô chưa nghĩ đến điều đó.

'Draco ...'

Hermione thì thầm, trái tim cô chìm xuống khi đôi mắt Draco nhắm lại trong giây lát rồi lại mở ra. Hắn nhếch mép cười với cô nhưng Hermione có thể thấy sự nghiêm túc mà Draco không muốn cô nhìn thấy.

'Tiếp tục gọi tôi bằng tên của tôi và tôi chắc chắn mọi người sẽ bắt đầu tin rằng chúng ta không phải là kẻ thù không đội trời chung .'

Hắn nói đùa nửa vời.
Hermione lắc đầu, quay lại khi cô cảm thấy mắt mình rưng rưng. Chắc chắn, Draco có thể đùa giỡn và vượt qua tình huống này với một nụ cười nhếch mép nhưng hắn ta nghiêm túc và Hermione có thể thấy rõ điều đó. Draco Malfoy sợ làm điều sai trái nhưng hắn ta phải làm điều sai trái đó để cứu bản thân và gia đình. Hermione nhìn chằm chằm vào những chiếc lọ trước mặt cô như thể có lỗi khiến cô suýt khóc.

'Này, Granger, tôi không có ý-'

Draco nói nhưng Hermione quay lại và cau mày với hắn.

'Hãy để em giúp anh! Hãy để thầy Dumbledore giúp anh! Cụ ấy sẽ giữ cho anh an toàn, Draco, anh biết điều đó mà! '

Hermione nài nỉ hắn ta nhưng Draco không ngừng lắc đầu như một đứa trẻ mới biết đi, lông mày hắn nhíu lại một chút vì đó không phải là vấn đề của tất cả những điều này.

'Dừng lại đi. Em quá khăng khăng khó chịu nhưng em biết rất rõ rằng không ai có thể giúp tôi! '

Draco lắc đầu lần nữa và một chút tức giận bùng lên trên khuôn mặt hắn ta.

'Toàn bộ mục đích của việc này không phải là để giúp tôi mà là để cố gắng thuyết phục tôi tránh xa tất cả bao gồm cả em ! Em có thể bị tổn thương nghiêm trọng nếu ai đó biết rằng em có liên quan đến tôi theo bất kỳ cách nào! Em không thể đi tìm người đã chụp ảnh chúng ta. Em không thể gặp tôi, được chứ? '

'Thật buồn cười vì em là bạn thân với chàng trai sống sót và anh biết mục đích duy nhất là giết Harry! Đã quá muộn đối với em, Malfoy. Ngoài ra, anh không thể ra lệnh cho em ngay cả khi anh nghĩ rằng nó sẽ giữ cho anh an toàn. Anh không an toàn! Anh đang gặp nguy hiểm khủng khiếp! '

Hermione nhấn mạnh sự thật bằng cách cho hắn khuôn mặt nghiêm túc nhất mà cô có thể tập trung hơn và trước khi Draco có thể mở miệng, cô buột miệng.

' Em biết ai đã chụp ảnh chúng ta.'

'Làm sao em biết?'

Draco hỏi, nheo mắt nhìn cô sau một thoáng dừng lại. Hermione chuyển sang một cách khó chịu, giơ hai tay lên trước mặt trong tư thế đầu hàng.

'Em vừa làm. En đã tìm ra nó với một vài nét đặc biệt trong bức thư và ... Em đã biết.'

Hermione thở dài, và có chút do dự, cô ấy nhìn hắn ta.

'Và anh sẽ lại nói với em rằng em không liên quan đến anh sau khi anh nói với em anh không muốn tránh xa em hả? '

'Chỉ là đôi khi hành vi quái đản, khó chịu, đáng ghét của em ...'

Draco thở dài, tìm kiếm đôi mắt của Hermione cho từ mà hắn ta muốn sử dụng.

' Đang ... hấp dẫn tôi. Tôi không biết tại sao. Chúa hãy giúp tôi.'

Hermione mỉm cười một chút về điều đó. Draco không bao giờ có thể bước ra đối diện và nói rằng hắn ta thích cô ấy , không có chuyện hắn ta phải làm những trò đùa mà là ranh giới xúc phạm về cô ấy. Tuy nhiên, theo một cách kỳ lạ, Hermione cảm thấy hãnh diện khi được một người như Draco thích. Cô chưa bao giờ nghĩ điều đó sẽ xảy ra trong một triệu năm nữa nhưng cô cũng không bao giờ nghĩ rằng Draco và bản thân cô sẽ nói về các điều này trong năm nay. Mọi thứ đã thay đổi. Draco thở dài, cảm thấy sự tức giận của hắn mờ đi đôi chút với nụ cười của cô nhưng hắn cố gắng không thể hiện cảm xúc của mình trên khuôn mặt. Tại sao? Tại sao hắn lại cố tránh xa cô khi hắn thậm chí không thể rời mắt khỏi cô? Hắn không biết. Tất nhiên, Draco chưa bao giờ biết yêu trước Hermione nên kinh nghiệm không phải là thế mạnh của hắn ta ở đây.

'Đó là Pansy.'

Hermione nói sau một lúc. Lông mày của Draco nhướn lên và Hermione gật đầu, thở dài.

'Pansy đã chụp ảnh, tin em đi, em biết mà.'

'Em có chắc không?'

Hắn hỏi, cau mày ngay bây giờ. Một bàn tay đưa lên tóc hắn, dừng lại trong giây lát như thể ý nghĩ làm rối mái tóc được tạo kiểu hoàn hảo của hắn không phải là một hành động phù hợp vào lúc đó, và rồi hắn buông tay.

'Tích cực đấy. Ngoài ra, em phải nói với anh, Draco Malfoy, em đang đối đầu với cô ấy dù anh có thích hay không. Sự khác biệt giữa anh và em, một Gryffindor và một Slytherin, là em, dũng cảm, có thể để những suy nghĩ và cảm xúc của mình được thể hiện ngay cả khi điều đó có nghĩa là một cuộc tranh cãi có thể bắt đầu. Trong khi anh, là một Slytherin, hèn nhát tránh xa những cuộc tranh cãi liên quan đến bất cứ điều gì. Merlin, anh thậm chí không thể nói với một cô gái mà anh thích cô ấy mà không che giấu đằng sau những lời lăng mạ ngớ ngẩn của anh và những trò đùa nửa vời. '

Hermione nói, thay vào đó rời khỏi hắn ta và tiến về phía bàn. Cô dừng lại và quay lại đối mặt với Draco một lần nữa chỉ để được gặp lưng hắn, đôi vai trông cứng ngắc và ủ rũ của hắn. Hermione hít một hơi thật sâu.

'Cần điều gì để có được một câu' Anh thích em 'đơn giản từ anh cơ chứ?'

Một sự im lặng theo sau nơi không khí dường như đang chờ đợi trong trạng thái lo lắng, tiếng ồn duy nhất phá vỡ sự im lặng nơi tiếng ồn làm sạch mềm mại của vải và lọ. Hermione quyết tâm không trở thành người đầu tiên phá vỡ sự im lặng nên cô chờ đợi, khá sốt ruột, cho đến khi Draco quay lại đối mặt với cô. Sự khó chịu, thiếu kiên nhẫn và một cái gì đó trông như bất lực hiện rõ trên khuôn mặt hắn.

'Tôi ... thích ... Em ... anh thích em, Granger.'

Draco nói, chậm rãi và suy nghĩ như thể những từ đó có quá trình suy nghĩ nhiều hơn bất cứ điều gì khác. Hắn giơ tay và nhún vai.

'Hạnh phúc chưa? Anh không biết tại sao nó quan trọng đến vậy. '

'Điều đó quan trọng bởi vì ... ồ, thật tốt khi biết rằng chàng trai khó tin nhất trong trường đã phát triển-'

Hermione nói nhưng bị gián đoạn bởi Draco, người trông như thể đang đau đớn.

'Đừng nói nữa.'

Draco rên rỉ, bước lại gần cô. Hắn dừng lại khi ở ngay trước mặt cô và Hermione nâng cằm cô lên một chút để nhìn hắn. Một vệt phấn hồng trải dài trên má cô khi cô nhận thấy ánh mắt hắn rơi xuống môi cô. Draco nhếch mép.

'Thật vui khi biết anh có khả năng khiến em đỏ mặt.'

Không suy nghĩ, Hermione nghiêng người về phía trước và để đôi môi họ chạm vào nhau trong một giây. Một giây nhỏ nhưng cảm giác như mọi cảm xúc và suy nghĩ xuất hiện trong nụ hôn duy nhất đó. Đôi má ửng hồng, Hermione cảm thấy hơi nóng lan khắp cổ cô khi cô mở mắt và nhìn Draco. Draco nhắm mắt lại và hắn kéo Hermione lại gần hắn, hôn cô lần nữa nhưng lần này lâu hơn. Lưng Hermione khẽ đập vào cái bàn phía sau họ và cô cảm thấy một tiếng tích tắc khi tay Draco len lỏi quanh eo cô trong khi hai tay cô nép vào tóc hắn, làm chúng rối tung lên. Sau một nụ hôn mãn nguyện, Draco lùi lại.

'Đó là ...'

Draco không chắc hắn muốn nói gì. Đó là một sai lầm? Điều đó thật tuyệt phải không? Điều đó thật tuyệt vời nhưng dường như anh không thể kiểm soát được tình cảm của mình dành cho em, điều đó có nghĩa là ... ừ, xin lỗi, anh phải rời đi ngay bây giờ và hy vọng chúng ta sẽ không bao giờ cô đơn trong tủ nữa.

Nhưng Hermione lắc đầu, giơ tay.

'Đừng rời đi vì anh sợ những gì sẽ xảy ra nếu ai đó phát hiện ra, hoặc nếu anh hoặc em bị tổn thương. Draco ... Em ... em nhớ anh. '

Hermione nói thật, thở dài khi nhìn thấy khuôn mặt hắn. Giống như hắn gần như cảm thấy ... tội lỗi khi hôn Hermione và cô biết khuôn mặt đó, đó là cách hắn đã làm khi hắn rời xa cô lần trước.
Draco thở dài, lại giơ tay lên như muốn đầu hàng trước mong muốn của cô. Hắn biết rằng thật sai lầm khi dẫn cô đi khi hắn sẽ rời Hogwarts để đến với thứ nghệ thuật bóng tối sớm nhưng ... Hắn yêu cô. Tình yêu dường như nặng hơn những suy nghĩ của lý trí đôi khi là vậy.

"Nó đã xong."

Draco nói, cuối cùng. Hermione trông có vẻ bối rối và hắn ta chỉ vào những chiếc lọ trên kệ trên cùng.

'Tất cả đều sạch sẽ để chúng ta có thể rời đi bây giờ, anh đoán vậy.'

Draco đi đến cửa tủ và mở nó ra lớp học. Hắn đứng cạnh cửa và ra hiệu cho Hermione đi trước. Hermione, cảm thấy khá khó chịu khi hắn không trả lời một cách thích hợp, thở dài và đi về phía cửa. Khi cô bước ra ngoài, Draco gạt tay cô và mỉm cười trước khi đóng cánh cửa tủ.

'Các trò đã hoàn thành rồi hả?'

Giáo sư Slughorn hỏi, nhìn lên. Tất cả những gì thầy thấy là Hermione và Draco đứng phía sau cô một chút, hắn cao hơn để có thể nhìn thấy giáo sư Slughorn, Hermione đang nở một nụ cười trên khuôn mặt cô. Giáo sư Slughorn không thể thấy rằng Draco đang theo dấu đũa phép của mình xuống lưng Hermione, để lại một dấu vết ấm áp có vẻ hơi nhột đối với Hermione. Giáo sư Slughorn nhìn xuống giấy tờ của mình.

'Tốt, đừng để tôi gặp trò trong giờ câm túc lần nào nữa nhé. Trò sẽ bị đuổi học đấy.'

Hermione cảm ơn thầy và cả hai bước ra khỏi lớp, đóng cửa lại sau lưng họ. Draco quay sang Hermione, nhét đũa phép vào túi. Hermione mỉm cười với hắn một cách có ý thức và có chút ngại ngùng khi cô nghĩ về nụ hôn đó. Draco thở dài và kéo cô lại gần, hôn nhẹ lên má cô.

'Hẹn gặp lại vào ngày mai, được chứ Granger?'

Hắn hỏi, đã lùi lại vài bước nhưng đôi mắt xám của hắn vẫn dán chặt vào cô. Tay Hermione đưa lên má cô, nơi hắn vừa hôn cô và cô gật đầu. Draco nhếch mép.

'Dĩ nhiên rồi. Và anh không bao giờ được bỏ lỡ các lớp học đấy. '

Và với điều đó, Draco bỏ đi trong khi Hermione nhìn chằm chằm phía sau hắn ta. Trông như thể hắn đang đi đến phòng sinh hoạt chung nhưng không. Draco đi thẳng đến nơi chiếc tủ biến mất và hắn dành phần lớn đêm ở đó, chỉ nhìn chằm chằm vào nó. Những lựa chọn hắn đưa ra là hoàn toàn và hoàn toàn sai lầm. Đặc biệt là Hermione vì cuối cùng cô sẽ bị tổn thương ... cô sẽ ghét hắn .Draco, người đang chơi với cây đũa phép của mình khi nhìn chằm chằm vào chiếc tủ, nghĩ về tất cả các phép thuật hủy diệt mà hắn ta có thể nói để làm cho chiếc tủ bùng cháy hoặc vỡ thành tro. Hắn ta đã suy nghĩ về ý tưởng, một điều có thể giúp hắn ta thoát khỏi việc làm tổn thương Hermione mặc dù nó sẽ giết chết hắn . Vào đầu giờ sáng, Draco rời khỏi phòng để trở lại giường.

Hermione đã đúng. Draco Malfoy là một kẻ hèn nhát.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro