Chapter 19: -' It is time.' part 1

'Đã đến lúc.'

Đã được một tuần kể từ khi Draco và Hermione nói chuyện, hôn nhau lần cuối trong thư viện. Cũng là một tuần kể từ khi Pansy gây ra nỗi đau cho Hermione cùng với việc cô đã cố gắng đốt cháy hình ảnh của Draco với bản thân mình để không có bằng chứng nào về việc họ từng ở bên nhau.
Hermione vẫn nhìn thấy Draco trong các tiết học ,hắn ta hành động như chính con người bình thường của mình, bao gồm đôi mắt tự cao trước bất cứ điều gì giáo sư đang dạy và đưa ra những bình luận kiêu ngạo dưới hơi thở của hắn. Những lúc cô cố gắng nói chuyện với hắn, hắn sẽ chỉ đơn giản nói với cô rằng hắn phải ở một nơi khác vì kỳ thi sắp đến và rõ ràng Draco có nhiệm vụ cần phải hoàn thành mà Hermione vẫn không biết nhưng cô vẫn cố gắng hắn có thời gian riêng tư. Cô xua tan sự vắng mặt của hắn bằng cách bù đắp nó trong các tiết học những khi cô mỉm cười với hắn và hắn nháy mắt lại với cô.
Mọi thứ đều ổn nhưng vài ngày qua, hắn đã ngừng nháy mắt và nói chuyện với cô dù chỉ vài phút sau giờ học. Giống như hắn đang phớt lờ cô. Lần cuối cùng cô nhìn thấy hắn là trong lớp học tiết cuối của họ vào thứ Sáu, đó là tiết độc dược. Hắn hầu như không nhìn cô nhưng suốt bài học,  cau mày như thể đang cố nghĩ ra điều gì đó rất khó khăn. Và sau đó là sự cố gắng tránh né cô hoàn toàn sau lớp học, điều đó làm Hermione cảm thấy như sẽ không bao giờ gặp được hắn vào tất cả các ngày cuối tuần. Bây giờ, Hermione đang ngồi trong phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor, đọc một cuốn sách của cô và suy nghĩ: điều mà cô đã sợ hãi ngay từ giây phút đầu tiên khi cô được yêu cầu 'gia sư' Draco. Ngọn lửa đang dần dần tỏa nhiệt , hơi ấm lan tỏa cả căn phòng, âm thanh lách tách của khúc gỗ an ủi cô khi cô chú tâm vào quyển sách và nghĩ về lần cuối cùng cô nhìn thấy Draco. Nụ hôn đó thật phi thường , cô yêu cách hắn ta thực hiện nó trong thư viện khi bất cứ ai cũng có thể bước vào, mặc dù hắn đã đúng vì đó là một đêm thứ Sáu và chẳng có ai muốn đến thư viện vào thời gian đó cả.

Harry và Ron đang trò chuyện cùng nhau, khá giận dữ, về việc giáo sư Snape phạt Harry trong trận đấu Quidditch cuối cùng của năm. Hermione đã điều chỉnh khi đề cập đến Quidditch và chỉ nghe những đoạn hội thoại của họ với đầy sự thù hận với thầy Snape. Cô ngước lên khi một cậu bé đến gặp Harry và đưa cho cậu ta một mảnh giấy trước khi chạy đi mất. Hermione ngồi bật dậy khi cậu mở nó ra.

'Đó là từ cụ Dumbledore! Cụ ấy muốn mình đến văn phòng của cụ nhanh nhất có thể! '

Harry nói, gần như nhảy ra khỏi chỗ ngồi trong sự phấn khích. Hermione đóng cuốn sách của mình lại và đứng dậy khi Ron cũng đứng dậy, cau mày một chút.

'Tuyệt nhỉ...'

Cậu lẩm bẩm, vỗ lưng Harry.

' Đi nào. Tốt hơn đừng để cụ ấy chờ đợi. '

'Mình sẽ gặp lại mấy bồ sau.'

Harry nói, gật đầu và nhét tờ ghi chú vào túi. Hermione cũng gật đầu, nở một nụ cười ủng hộ khi cô nhìn cậu bước đi, mặc dù cô cảm thấy có điều gì đó tồi tệ sẽ xảy ra rất sớm.
Trái tim cô đột nhiên nặng trĩu khi cô quay lưng lại với Ron, người đã quay lại nhìn cô. Hermione ngồi xuống ghế sofa một lần nữa và may mắn thay, Ron đã không ngồi cạnh cô. Cô nhìn cậu bước ra khỏi cô và đi về phía cái bàn nơi cậu vẫn phải hoàn thành bài tiểu luận lịch sử ma thuật.
Cô đã có một cảm giác thực sự tồi tệ về điều này và cô không thể rũ bỏ nó. Cụ Dumbledore tại sao lại muốn gặp Harry vào lúc này? Điều gì quan trọng đến nỗi không thể chờ đợi? Cô cảm thấy lo lắng, đột nhiên, vì Draco và phải gặp hắn ngay lập tức nhưng cô không biết tìm hắn ở đâu. Hermione nhìn quanh phòng mọi người trông rất im lặng, trò chuyện và cười. Tất cả đều trông rất hạnh phúc trong khi cô cảm thấy trái tim mình bị ép chặt trong lồng ngực. Hermione ngồi đó trong mười phút, những suy nghĩ chạy qua đầu cô cho đến khi cô nghe thấy Ron hỏi cô một câu hỏi

'Này, Hermione, người lùn nỗi loạn vào năm nào vậy?'

Ron hỏi từ nơi cậu ta ngồi, viết nốt phần cuối của bản viết tay khi cậu ta cầm bài luận chỉ gần nửa trang. Cậu dựa lưng vào ghế, đợi cô trả lời.

'Uh ... mình ... mình không biết ... mình phải ... "

Hermione lắc đầu, quay lại và đi lên ký túc xá của mình khi cô nói lời cuối  dành cho chính mình hơn là với Ron.

'Rời khỏi.'

Hermione chạy lên cầu thang đến ký túc xá của các chàng trai, cuốn sách của cô vẫn còn trên tay nhưng cô không nhận ra điều đó, mái tóc nâu xoăn mượt bay ra sau lưng cô. Ron nhìn theo khi cô đi lên ký túc xá thậm chí không phải của cô, cau mày một chút với biểu hiện kỳ lạ của cô lúc này. Hermione cuối cùng đã đến ký túc xá của Harry cùng với những người khác , vui mừng vì nó vắng tanh nhưng cô cũng biết mình sẽ không ở đó lâu.

'Draco ... Draco .... Draco ... làm ơn đi'

Hermione lẩm bẩm với chính mình, thậm chí không nhận ra cô đang lẩm bẩm thành tiếng.

Cô quỳ xuống trước rương đồ của Harry , cuốn sách cô đang cầm rớt trên mặt đất khi cô điên cuồng mở rương và cố gắng tìm bản đồ đạo tặc. Cô biết mình không nên lục lọi đồ cá nhân của Harry nhưng cô phải tìm Draco và làm thế nào khác cô để biết hắn ta ở đâu chứ?
Hermione cuối cùng đã tìm thấy bản đồ đạo tặc, sau khi chạm vào một vài món đồ của Harry mà cô hy vọng mình sẽ không bao giờ phải nghĩ về chúng nữa. Cô ấy cầm đũa phép từ trong túi của mình và chạm đầu nó vào tờ giấy trước khi nói

'Tôi xin trang trọng thề rằng tôi là một kẻ vô tích sự.'

Như cái cách mà cô đã thấy Harry làm rất nhiều lần và đã nói rất rõ rằng cậu ta có lẽ không nên sử dụng bản đồ để đi ra ngoài sau giờ giới nghiêm.Chữ viết xuất hiện, viết nguệch ngoạc trên tấm bản đồ như đống mạng nhện. Hermione mở ra tấm bản đồ khổng lồ, đôi mắt cô tìm kiếm khắp nơi cho cái chấm nhỏ và cái tên nhỏ đó sẽ cho cô biết Draco Malfoy đang ở đâu. Sau khi điên cuồng tìm kiếm, và thổi những sợi tóc lỏng lẻo khỏi mặt, cuối cùng cô cũng tìm thấy hắn. Hắn ta ở gần phòng sinh hoạt chung Slytherin , đang đi lên cầu thang.

Hermione cảm thấy trái tim mình nhấc lên một chút và cô nhanh chóng xóa bản đồ, đặt nó trở lại vào rương, đóng nó lại và đứng dậy. Để cuốn sách trên sàn, cô đứng dậy. Trái tim cô gần như thất bại khi cánh cửa mở ra vì cô không mong đợi ai sẽ ở đây, một chút tội lỗi đang lẫn quẫn trong tâm trí cô  vì đã quan tâm đến Draco nhiều hơn Harry. Chính Harry, người nhanh chóng bước vào phòng và phớt lờ cô, đi nhanh về phía rương của mình. Cậu ta lục lọi tìm bản đồ đạo tặc khi Ron cũng vào phòng.

'Harry, mọi thứ ổn chứ?'

Hermione hỏi, quan sát khi cậu thật kĩ khi cậu quay sang đối mặt với cả hai.

' Mình không có nhiều thời gian. Cụ Dumbledore đã tìm thấy một trường sinh linh giá và mình phải đi với cụ ấy ngay bây giờ nhưng bồ biết điều này có nghĩa gì không? Điều đó có nghĩa là cụ Dumbledore sẽ đi vắng nên nó như một cú sút vào bất cứ điều gì Malfoy đang cố gắng làm! Giáo sư Snape ở với cậu ta, chúng ta không thể tin bất cứ ai trong số họ! '

Harry nói, nhìn gần như đe dọa Hermione, người sắp sửa ngắt lời cậu. Cậu ta trông hơi đáng sợ vì nói quá nhanh cùng với đôi mắt mở to quan sát.

Harry đưa cho Hermione tấm bản đồ đạo tặc, thứ mà cô đã sử dụng chỉ vài phút trước đó, cậu bảo cô hãy tìm Draco và Snape để xem họ định làm gì. Tay Hermione run rẩy khi cô nhận lấy bản đồ trên tay, cái bản đồ mà cô không thể chờ đợi để đặt tay lên nhưng giờ cô chỉ muốn ném nó xuống Hồ Đen hoặc thả xuống vực sâu , làm gì đó để không ai có thể thấy nó nữa. Cô ấy đã không làm vậy. Cô đợi cho đến khi Harry đưa Ron cái lọ chứa phúc lạt dược nhờ cô bắt đầu gọi tất cả các thành viên của đội quân Dumbledore ngay khi có thể.

'Không! Bồ cầm nó đi!'

Ron đã cố gắng trả lại lọ thuốc cho Harry vì cậu ấy cho rằng Harry có thể sử dụng tất cả sự may mắn hiệu quả mà cậu ấy có thể có được.

'Không, hãy chia nó cho mọi người và đưa một ít cho Ginny nữa. Mình cần phải biết các bồ vẫn ổn. '

Harry nói ,cảm thấy lo lắng dâng lên một chút trong lòng Hermione khi thấy cậu quan tâm đến người khác nhiều hơn là bản thân mình nhưng cô cũng cảm thấy sợ cậu. Nó hiện rõ trên khuôn mặt cô khi Harry thở dài.

' Đừng nhìn mình như thế, Hermione ... Chúng ta sẽ gặp lại sau mà.'

Harry chạy ra khỏi phòng, để lại cả hai người bạn thân của mình đứng ở đó. Ron đưa cho cô ấy ít phúc lạt dược đầu tiên nhưng cô lắc đầu, từ chối lời đề nghị.

'Thôi nào, chúng ta có thể sử dụng một ít vào tối nay.'

Ron thuyết phục cô, đưa lại lọ cho cô.
Hermione lờ cậu đi và rời khỏi phòng mà không nói lời nào nữa. Cô không muốn sự may mắn đó vì cô biết Harry cần tất cả vào tối nay. Hermione đã đến ký túc xá của riêng mình và tìm kiếm những đồng tiền DA cũ mà cô từng liên lạc với các thành viên. Sau khi gửi tin nhắn cho tất cả để họ gặp nhau bên ngoài thư viện, cô rời khỏi ký túc xá và sau đó là phòng sinh hoạt chung.

---

* POV của Draco *

Đây chính là nó. Cuối cùng cũng đến lúc chiếc tủ được sử dụng. Draco đang đứng trong căn phòng tối tăm yêu cầu với chiếc tủ biến mất ngay trước mặt. Đôi mắt hắn đảo quanh từng chi tiết nhỏ của nó: bóng tối của gỗ sồi, độ cao của chiếc tủ, tay cầm bóng loáng để mở nó, tiếng kêu nhỏ nhẹ  khi cánh cửa thực sự mở ra. Hắn cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sóng lưng, khiến hắn rùng mình dưới bộ đồ đang mặc và đôi tay cầm đũa phép run lên. Lông mày hắn ta nhíu lại trong sự tập trung cao độ và niềm hy vọng pha lẫn sợ hãi rằng điều này sẽ thành công ... Hắn ta không thể thất bại vào giờ phút này. Đôi mắt màu xám của hắn tập trung vào đầu cây đũa phép khi đặt nó vào lớp gỗ sồi trên tủ.

'Harmionia Nectere Passus.'

Hắn hô vang ba lần với một giọng nói khắc hẳn với bình thường. Bên tai hắn, giọng nói ấy nghe thật xa lạ và lạnh lẽo.
Hắn thở dài, cảm thấy những sợi tóc sau gáy nhô lên khi hắn làm xong. Draco lùi lại một bước, đôi mắt to và sợ hãi dán chặt vào tủ đợi vài giây. Trong tâm trí , hắn đang hét lên, hy vọng , cầu xin cho nó hoạt động vì đây là lần duy nhất hắn có thể làm điều đó. Dumbledore đã biến mất. Đó là cơ hội của chúng ngày bây giờ.
Trái tim của Draco như dừng lại vài giây khi cái tay cầm trên tủ từ từ quay lại , cảm giác như thể nó cũng đang quay bên trong Draco. Trái tim hắn sau đó rơi xuống khi những người đội mũ trùm đầu xuất hiện từng người từng người một từ trong tủ , nhìn quanh phòng, cười toe toét khi họ nhận ra rằng cuối cùng họ đã ở Hogwarts. Hogwarts, nơi mà trẻ em được cho là an toàn, nơi Dumbledore sẽ không bao giờ để những tử thần thực tử xâm nhập vào được. Nhưng bây giờ, họ xuất hiện từ trong tủ và thành lập một nhóm xung quanh Draco, chúc mừng hắn ta và hỏi liệu hắn đã sẵn sàng cho nhiệm vụ tiếp theo của mình chưa. Draco đã cố gắng hết sức

'Chà, tốt, tốt.'

Giọng nói quá đỗi quen thuộc với hắn giờ đang phát ra từ phía sau những tử thần thực tử đó. Họ đột nhiên im lặng và quay sang đối mặt với Bellatrix Lestrange, người cuối cùng bước ra khỏi tủ. Mụ ta tiến về phía Draco, xoay tròn những lọn đen xung quanh cây đũa phép của mình.

'Draco làm tốt lắm. Chúa tể bóng tối sẽ thưởng cho mày vì điều này. '

Draco chỉ đơn giản gật đầu và hạ ánh mắt xuống khi người dì độc ác của mình quay sang những người khác. Mụ bắt đầu ra lệnh cho những tử thần đó. Gương mặt trắng bệch giờ có thêm những vết nhăn lo lắng trên trán khi nghe mụ ta ra lệnh cho một vài người trong số họ đi tìm các giáo sư, hạ gục càng nhiều càng tốt, bắt đầu tấn công vào các tòa tháp và ... hắn ta không thể chấp nhận nó. Vậy là quá đủ cho rồi nhưng hắn cũng không thể dừng lại ngay bây giờ. Hắn đã đi quá xa. Những tử thần thực tử còn lại nhận lệnh đi đến khu vực được chỉ định của họ và gây ra sự tàn phá. Bellatrix đã dành vài phút để nói với những người khác về kế hoạch là gì khi cụ Dumbledore trở lại và làm thế nào không ai trong bất kỳ trường hợp nào sẽ giết Dumbledore vì đó chính là nhiệm vụ của Draco, và chỉ có Draco được làm điều đó. Draco điều chỉnh một chút ngây lúc này, hắn không thể không tự hỏi Hermione đang ở đâu và hy vọng với mọi thứ hắn có là cô sẽ an toàn. Hắn hy vọng cô sẽ không bị cuốn vào giữa chuyện này. Hắn yêu cô đến nỗi tình yêu đó sẽ giết chết hắn nếu có chuyện gì xảy ra với cô hoặc ngay cả khi cô nhận ra hắn là người phải giết cụ Dumbledore. Hắn không thể chịu được vẻ đau thương trên khuôn mặt cô ...

'Draco, mày sẽ đi tụi tao đến tháp. Mày còn một nhiệm vụ nữa phải hoàn thành.'

Bellatrix nhắc nhở hắn bằng một tiếng cười làm nỗi sợ hãi chạy dọc bên trong.
Draco theo Bellatrix và một số tử thần khác ra khỏi phòng yêu cầu. Mụ ta hét lên sung sướng vọng từ hành lang xuống và thấy một lọn tóc đỏ, thuộc về Ginny Weasley, trước khi các phép thuật được bắn lên đầu họ. Bellatrix là người đầu tiên rút đũa phép ra và mụ hét lên để họ chia nhau ra và gặp lại tại Tháp thiên văn. Draco nhìn chằm chằm xung quanh trong một giây, sửng sốt khi nhìn thấy nhiều trận đánh nhau tràn ra khắp nơi , những tiếng la hét vang vọng từ hành lang và từ các tầng khác nhau. Các học sinh, hầu hết trong năm thứ bảy, đã vội vã giúp đỡ chiến đấu.  

' STUPIFY!'

Hắn nghe thấy câu thần chú nhắm thẳng vào mình tuy vậy hắn không lãng phí thời gian trong việc chặn nó như một tử thần thực tử ,người mà hắn không thể nào trở thành được để đáp trả kẻ đã tấn công mình, thay vào đó hắn chạy xuống hành lang .Draco không biết người đó có định nhắm bùa vào hắn không nhưng không dừng lại để nghĩ về điều đó vì hắn còn việc quan trọng hơn.

Draco chạy xuống hành lang, trước mắt hắn bây giờ là hình ảnh nhiều giáo sư đang chiến đấu với những tử thần thực tử trong bộ đồ ngủ với vẻ sợ hãi, sốc và bất ngờ trên khuôn mặt họ. Draco đang chạy về phía tháp Thiên văn, nhanh đến nỗi hắn không chú ý đến người đang hét tên mình phía sau, gần như xé toạc cổ họng chỉ để hắn nhận ra điều đó. Đột ngột, hắn cảm thấy một câu thần chú đập vào đầu và ở đầu gối làm hắn ngã xuống đất, một bên mặt đập xuống đất, đau đớn tột cùng.

'DRACO!'

Hắn lại nghe thấy tiếng hét.
Đôi mắt hắn mở to khi nhận ra nó và  rên rỉ gì đó trong cổ họng, cố gắng đứng dậy. Trước khi hắn ta có thể di chuyển một inch nào, người này đã nắm lấy lưng áo và quay mặt lại. Hắn để mắt đến cô gái hắn yêu, mái tóc rối bù của cô thậm chí còn hoang dại hơn bình thường và đôi mắt cô nheo lại. Draco đưa tay lên vết bầm ngay dưới mắt cô và nghiến răng. Hermione đặt hai chân lên hai bên hông, vẫn giữ tay phía trước áo sơ mi mặc cho mái tóc buông xuống.

'Ai đã làm em có vết bầm đó? Tôi sẽ giết họ.'

Draco lẩm bẩm, hai bàn tay lạnh ngắt hắn vẫn áp vào má cô nhưng cô nhăn mặt vì sự đụng chạm đó và lắc đầu để đưa tay hắn ra khỏi mặt cô.

'Đây là nó, phải không? Để những tử thần thực tử vào Hogwarts trong khi cụ Dumbledore đi vắng? Em đã cố gắng và cố gắng giúp anh nhưng ... '

Hermione lắc đầu, nước mắt đã đến bên bờ vực trào ra nhưng cô tức giận hơn là buồn bã. Cô gạt tay hắn ra và Draco thở dài thất bại. Hắn đã hy vọng hắn sẽ không gặp cô trong tất cả những điều này hoặc nhìn thấy cô ngay cả sau khi điều này xảy ra. Mọi thứ sẽ thay đổi ngay bây giờ.

'Để tôi đi.'

Hắn lẩm bẩm, liếc xuống hành lang nhìn những tử thần đang chiến đấu với giáo sư McGonagall. Hắn hy vọng  có thể đưa Hermione ra khỏi đây an toàn nhưng cô không để hắn đi. Draco thở dài và nhìn cô xin lỗi trước khi nắm lấy tay cô và lật người cô lại để lưng cô chạm sàn và Draco nằm trên người cô. Hắn nhìn xuống cô khi cô lườm hắn.

'Tôi rất xin lỗi vì điều này. Tôi cũng ghét nó và tôi ... nó sẽ kết thúc sớm thôi. Tôi cần em ra khỏi đây càng xa càng tốt! Chỉ cần giữ an toàn, được chứ? '

'Làm ơn ... đừng làm thế.'

Hermione nài nỉ hắn, cơn giận trào ra khỏi mặt cô trong khi cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt xám, tìm kiếm thứ gì đó mà cô có thể xoa dịu trái tim mình. Không có gì ở đó và trái tim cô rơi xuống thất vọng khi cô không thể tìm thấy ngay cả một sự tốt đẹp trong đôi mắt băng giá, xám xịt đó.

'Tôi xin lỗi, Granger.'

Hắn kết luận, nghiêng người hôn cô nhưng Hermione quay đầu đi khỏi hắn. Hắn nhìn cô chằm chằm trong giây lát rồi cuối cùng cũng đứng dậy,

'Tốt nhất là em nên rời đi. Tôi đã nói với em trước đây rằng tôi muốn em được an toàn khi điều này xảy ra. Tôi không muốn nhìn thấy em bị tổn thương. '

'Giống như anh đang quan tâm.'

Hermione lẩm bẩm, đứng dậy và sốt ruột hất tóc ra khỏi mặt. Cô lườm Draco và chọc một ngón tay vào bờ ngực cứng của hắn.

'Tất cả vẫn chưa mất, Malfoy. Em sẽ ngăn anh gây thêm bất kì sát thương nào nữa. '

'Em không thể, Granger.'

Hắn nhún vai và giơ đũa phép về phía cô.
Hermione trông có vẻ sợ hãi và mặc dù biểu cảm đó lóe lên trên khuôn mặt cô chỉ trong vài giây,trong quãng đời còn lại của Draco sẽ không bao giờ có thể quên rằng đó là do hắn. Cô thực sự nghĩ hắn sẽ làm tổn thương cô. Điều đó làm Draco đau nhưng hắn không ngừng suy nghĩ. Hắn ta vẫy đũa phép và Hermione bị thổi ngược vào tủ cung cấp, cửa đang mở. Cô không đau. Draco vẫy đũa phép một lần nữa và cánh cửa đóng sầm lại và khóa để cô không thể mở nó từ bên trong nhưng ai đó sẽ có thể để cô ra khỏi bên ngoài.

'Xin lỗi, Granger, nhưng em không thể bị thương.'

Hắn hét lên trước khi quay đầu đi lên tòa tháp Thiên văn.
---

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro