Chapter 2.2 : 'For you...... really'

Hermione nhìn hắn chằm chằm và rồi cô bắt đầu nhăn mặt. Draco dường như không thể kiểm soát bản thân. Hắn bật ra một tràng cười lớn mà Hermione đã nghe thấy trước đó. Đó là tiếng cười xấu xa, một nụ cười thường kèm theo một cái nhếch mép. Kiểu cười mà Draco hay phát ra khi hắn ta làm điều gì đó như bắt nạt một đứa học sinh năm đầu tiên hoặc nói xấu về Gryffindor. Về cơ bản, đây là một trò cười đậm chất Malfoy.

' Granger ! Em thực sự không giống những cô gái khác. 'Draco cười và rời xa cô. Hermione rất vui vì anh không còn thân thiết với cô nữa nhưng cô hơi tức giận khi anh tiếp tục cười như một điên .

'Ý cậu là những cô gái mà cậu có thể dễ dàng kết thân đó hả? Những cô gái liên tục gục ngã dưới chân cậu khi cậu ra lệnh cho họ chứ gì? ' Hermione cay đắng nói. Cô ấy nhúng bút lông của mình vào mực ,viết tiêu đề của bài luận và tên của cô ấy trên giấy da.

'Khá trung thực, Malfoy. Tôi vui vì tôi không giống họ. '
Cô hơi quay lưng lại với hắn và nghiêng người qua tấm giấy da. Hermione bắt đầu viết mặc dù cô cũng không biết mình đang viết cái gì. Cô có chút khó thở và trái tim cô dường như đập hàng trăm nhịp mỗi giây. Hermione cảm thấy một tràng cười trào lên trong cổ họng vì một lý do kỳ lạ nào đó nhưng cô đã nuốt nó xuống. Cô ấy thực sự sẽ bị đánh giá là kẻ điên nếu cô ấy vừa mới tức giận vài phút trước, vài phút sau lại cười hả hê.

  'Ít nhất thì tôi có thể nhận được một số phản ứng của em, Granger,' Draco vặn lại sau một khoảnh khắc anh viết tên của mình trên giấy da. Hermione quay lại với anh ta, sẵn sàng với một cuộc tranh luận khác nhưng Draco đã giơ tay.
'Hãy viết cho xong cái bài luận chết tiệt này nào, Granger. Chúng ta sẽ có thể thoát khỏi nhau nhanh hơn. '

Trong nửa giờ tiếp theo Draco và Hermione đã thảo luận về các khía cạnh khác nhau của cuộc săn phù thủy một cách đáng kinh ngạc. Hermione thậm chí còn ngạc nhiên khi nhận ra Draco biết nhiều hơn những gì hắn ta thể hiện. Hắn ta thực sự, đáng ngạc nhiên, thực sự thông minh. Draco thậm chí còn đưa ra các ý kiến ​​của riêng mình và Hermione phải nói rằng, cô đã rất ấn tượng. Mặc dù sau đó sự kinh ngạc của cô giảm nhẹ khi Draco đưa ra một nhận xét ranh mãnh về bài viết của cô, câu trả lời của cô và cấu trúc của bài luận. Hắn ta vẫn còn là một thằng khốn tự luyến và tự cao tự đại, Hermione tự trấn an mình,hắn chỉ là một thằng khờ thông minh, kiêu hãnh, tự cao tự đại.

'Đây là buổi học cuối cùng của chúng ta, phải không?' Draco hỏi , Hermione nhìn hắn có chút bối rối về những gì hắn đang nói. Draco đảo mắt và đưa ra nhận xét về việc cô có thể lờ mờ đến mức nào mà Hermione đã cố gắng phớt lờ.

' Bà ngày nữa là nghỉ lễ rồi đó. Có phải chúng ta nên tiếp tục những buổi học kèm nhàm chán này sau kì nghỉ lễ không? '

' Một cái cớ đáng thương và khoá học kèm giá sư này sẽ được tiếp tục, Malfoy.' Hermione đảo mắt trước những lời của anh ấy và sau đó nói thêm, khi cô ấy kết thúc bài luận của mình.

'Không còn nghi ngờ gì nữa, cậu sẽ về nhà ở thái ấp và đón Giáng sinh cùng gia đình đúng chứ ?

'Không phải em nên quan tâm đến Giáng sinh của gia đình mình mình thôi hả, Granger?' Draco hỏi, hắn ta nhúng bút lông vào mực rồi dừng lại trên giấy da khi nghĩ xem nên viết gì tiếp theo. Hermione nhìn anh và rồi cô biết mình phải nói gì ... cô hy vọng nó sẽ có hiệu quả.

'Không, bố mẹ tôi đang đi thăm họ hàng trên toàn thế giới. Tôi không nghĩ rằng tôi muốn dành Giáng sinh của mình để cố gắng bắt những chuyến bay cứ sau hai ngày. Tôi muốn thư giãn và đọc một cuốn sách. 'Hermione thở dài và quay sang Draco, người đang cau mày một chút với cô ấy.

' Cái gì? '

'Tôi cũng không về nhà vào dịp lễ. Bố mẹ tôi, họ ... họ có một số việc phải làm nên tôi phải ở lại đây .' Draco nhún vai. Hermione nhướn mày và đột nhiên hắn biết cô chuẩn bị đề nghị họ sẽ tiếp tục học trong những ngày nghỉ nên Draco lườm cô.

'Tôi không học vào những ngày nghỉ, Granger. Em hãy quên đi những bài học dạy kèm của chúng ta trong dịp Giáng sinh. '

'Chà ... thật là lãng phí thời gian khi cả hai chúng ta sẽ ở đây.' Hermione thở dài và nhún vai khi cô viết nguệch ngoạc một cái gì đó trong một kịch bản gần cuối bài luận của mình.

'Tốt, tôi sẽ gặp cậu xung quanh Lâu đài rồi. Hầu như không ai ở lại trong dịp Giáng sinh cả. '

Hermione hất chiếc túi lên vai với một tiếng thở dài mệt mỏi và có tiếng xoạch vừa vang lên. Draco nhìn về phía cô như thể sắp sửa có trò đùa về tiếng ồn đó nghe như tiếng cô vừa xì hơi. Nhưng ý định đó đã xé ra ở đầu lưỡi hắn vì những gì được hắn nhìn thấy còn vui hơn nhiều. Chiếc túi tuột khỏi vai Hermione và âm thanh xé rách phát ra từ các đường nối của nó khi chúng , chúng rách toạt làm cho tất cả những cuốn sách của cô rơi xuống sàn nhà.

'Đây là tất cả là lỗi của cậu đấy!' Hermione hét lên với những tiếng cười khúc khích sâu thẳm phát ra từ Draco. Cô lẩm bẩm

' Reparo 'và cái túi liền lại một lần nữa. Hermione nhét tất cả những cuốn sách của mình vào đó và sau đó ôm nó trong tay như thể nó là một đứa trẻ.

'Tôi không làm gì vào lúc đó, Granger! Đó là do em mà 'Draco cười khúc khích và lấy túi của mình. Họ cùng nhau đi về phía cửa thư viện và Hermione lẩm bẩm một cách trang trọng dưới hơi thở của cô. Draco dừng lại khi họ đến cửa và Hermione quay sang hắn. Hắn đi về phía trước cô một chút và một lần nữa Hermione có thể ngửi thấy hơi thở ... cùng một mùi hương bạc hà phát ra từ hắn. Draco thì thầm.
'Hãy ngủ vui vẻ với đóng sách giáo khoa khô cằn của em, Granger.'

Hắn mở cửa và nhếch mép nhìn cô. Hermione không nói gì khi tâm trí cô có chút bận tâm bởi mùi hương tỏa ra từ hắn... là mùi bạc hà. Draco bỏ lại cô trong thư viện lớn và tối một mình rồi  đóng đập cửa lại sau lưng hắn. Cô giật mình một chút vì tiếng ồn và rồi suy nghĩ của cô cũng bắt kịp cô và cô nhanh chóng mở cửa và nhìn xung quanh , sẵn sàng hét lên một cái gì đó dí dỏm. Nhưng Draco Malfoy không thấy đâu. Hermione thở dài và bắt đầu đi đến phòng sinh hoạt chung sẽ đầy những học sinh vô cùng nhộn nhịp. Khi cô bước đi, tâm trí cô trôi dạt đến sự việc hồi đầu năm nay.
~~~~~
Tay Hermione đưa vọt lên không trung, xém chút đã làm văng đi cái mắt kiến trên mặt Harry .Thầy Slughorn trông rất thích thú khi cô trả lời đúng ba câu hỏi trước đó, nhướng mày và vẫy tay gọi cô trả lời.

' Thưa giáo sư đó là người Amortentia. Đó là loại thuốc tình dược mạnh nhất trên thế giới. Em nhận ra điều đó bởi ánh sáng ngọc trai khác biệt và cả hơi nước bốc lên theo hình xoắn ốc đặc trưng! ' Hermione trả lời, cô nhớ đã tự học nó vào đầu mùa hè trước khi nhập học. Hermione đi về phía trước một chút, sau khi thầy Slughorn, người đang gật đầu với cô, trông khá hài lòng khi có một học sinh rất năng động và ham học hỏi. Cô rất thích ngửi mùi thuốc sâu khi được thầy Slughorn đồng ý được thử nghiệm và thấy theo lý thuyết đây là một loại thuốc rất rất thú vị vì thuốc sẽ tỏa ra mùi hương đặc biệt đối với riêng mỗi người ngửi nó. Cô cúi đầu sát cái vạc và ngửi. Cô đã luôn tự hỏi điều gì thu hút cô ở dạng mùi hương nào

'Nó có mùi hương khác nhau đối với mỗi người. Ví dụ , em ngửi thấy mùi cỏ mới cắt, giấy da mới và bạc hà ... '

Hermione nhỏ giọng và quay về chỗ khi cô tự hỏi ai có mùi kem đánh răng bạc hà. Cô không có một chút manh mối nào nhưng cô biết rằng lọ thuốc đang hoạt động rất tốt vì những nữ sinh khác có thể ngửi thấy mùi khác nhau. Hermione ngồi lại vị trí của mình trong đám đông học sinh và nghe thầy Slughorn tiếp tục giảng bài. Đôi mắt cô không bao giờ rời khỏi vị giáo sư đang chăm chú giảng bài kia, vì vậy cô không nhận thấy đôi mắt màu xám đang sáng lên trong sự thích thú tuyệt đối.
~~~~~

'Mật khẩu ... Mật khẩu? MẬT KHẨU?'
Chỉ khi Bà Béo trong bức chân dung mất kiên nhẫn hét lên, Hermione mới giật mình trở lại hiện tại. Cô vội vàng xin lỗi và nói ra mật khẩu. Bà Béo đảo mắt , có lẽ bà đã quá già cho công việc này rồi . Bà quăng mình qua một bên để Hermione đi vào phòng sinh hoạt chung. Cô ấy đã đúng - những học sinh vẫn còn bận rộn nhưng hầu hết trong số họ đang ngáp một cách thô lỗ và đứng dậy đi ngủ.

'Hermione!' Harry nắm lấy cánh tay cô khi cô gần như đi lên cầu thang đến ký túc xá của mình. Hermione để cậu kéo cô ra khỏi cầu thang và cách xa những học sinh khác một chút . Cậu nhìn cô chăm chú.
' Bồ tìm hiểu về Malfoy sao rồi?'
Hermione nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu xanh lá cây và muốn trút bầu tâm sự với người bạn thân nhất của mình. Cô muốn nói với cậu rằng cô thực sự mong được ' tình cờ' va vào Draco vào những ngày lễ và rằng cô thấy đôi mắt xám tro của hắn vô cùng hấp dẫn nhưng Hermione chỉ lắc đầu và nói rằng cô mệt mỏi. Harry để cô lên phòng nhưng cậu hơi nghi ngờ điều gì đó. Cậu quyết định gạt sự nghi ngờ đó sang một bên và quay lại hoàn thành bài tiểu luận Lịch sử ma thuật.

---

Sáng hôm sau Hermione đi đến nhà cú trước khi giờ ăn sáng bắt đầu. Cô đã phải gửi một lá thư cho cha mẹ mình và vì cô không có một con cú của riêng mình nên cô phải sử dụng con cú Hogwarts. Hermione mở cửa nhà cú và nhìn xung quanh.

Những con cú khác nhau đang bay về các hướng khác nhau. Có một cửa sổ mở ra đối diện với Hermione và cô ấy xoa hai tay lên xuống, cảm thấy sự ớn lạnh bao trùm cả bản thân mình. Hermione nhìn ra cửa sổ và nhận thấy điều gì đó, đó là tuyết. Trông nó thật đẹp. Cô cũng nhìn thấy Bác Hagrid xuống ở túp lều của bác ấy, bác đang cạo tuyết và cô nghĩ bác lẩm bẩm gì đó với chính mình dưới hơi thở vì Hermione chú ý thấy cách râu của bác ấy co giật.
Cô nhìn xuống bức thư trong tay và đọc nó. Bức thư nói rằng cô không thể về nhà vào dịp Giáng sinh vì cô có rất nhiều việc phải làm. Hermione đã nói dối Draco về việc bố mẹ cô đi du lịch để gặp họ hàng và cô hy vọng Draco sẽ ở lại Hogwarts trong kỳ nghỉ này - và thật may, với một nụ cười, cô có thể tiếp tục đến gần hắn hơn để cô có thể lấy một số thông tin từ hắn. Hermione cảm thấy một cảm giác sâu sắc đang ủ rủ trong dạ dày mình khi cô nhận ra rằng mình cũng đang nói dối cha mẹ mình.

Hermione thở ra , ôm lấy mình khi cô tự hỏi nên dùng con cú nào. Một con cú màu cam xinh đẹp vỗ cánh trên đôi tay của Hermione rồi bây ngang ngồi trên bệ cửa sổ. Cô vuốt ve cái đầu trắng của nó và ngưỡng mộ đôi cánh màu cam ấy cô nhẹ nhàng gắn bức thư cho con cú. Chẳng mấy chốc, nó đã bay lên trời theo hướng cha mẹ của Hermione.

Hermione không biết rằng hiện giờ Draco Malfoy ở một vài tầng bên dưới trong Dungeon, cũng đang viết một lá thư cho cha mẹ mình. Draco đọc lại bức thư một lần nữa, đảm bảo rằng bố mẹ hắn sẽ tin lời nói dối của hắn. Những gì hắn viết là:
~~~
Thưa Cha và Mẹ

Con phải hoàn thành công việc của mình trong Tủ Biến Mất vì nó chưa có chút tiến triển gì cả! Con không thể thất bại cha , mẹ và Ngài thất vọng được. Con sẽ không thể về nhà vào dịp Giáng sinh, con hy vọng cha mẹ hiểu. Hãy giữ an toàn và đừng lo lắng cho con. Con làm việc đó để chúng ta có thể được cứu khỏi mọi tổn hại khác do ngài gây ra .
Con yêu cha mẹ. Giáng sinh vui vẻ.

DM
~~~~

Vài phút sau Draco đang ngồi thảnh thơi ngắm nhìn con cú của mình vỗ cánh khi nó bay vút qua bầu trời. Hắn cũng nhận thấy một con cú màu cam bay ngang qua nhưng hắn quay lưng về phía cửa sổ, không để ý lắm. Một giọng nói trong đầu Draco vang lên về những lý do tại sao hắn ta ở lại Hogwarts. Một trong số đó là vì chiếc Tủ Biến Mất và nỗi sợ hãi với Voldemort nếu hắn ta không thành công trong việc đưa các Tử Thần Thực Tử vào trường. Lý do còn lại là những gì làm phiền hắn. Một giọng nói nhỏ trong đầu hắn - dường như được kết nối với trái tim hắn - đang hô vang tên của Hermione và đang cố thuyết phục Draco rằng cô là lý do khác khiến hắn ở lại Hogwarts.
Điều khiến Draco phiền muộn nhất là: sâu thẳm trong lòng hắn biết rằng giọng nói đó đúng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro