Chapter 20: -' It is time'- part 2
Hành lang đã bị hủy hoại; phép thuật phóng ra vô định bay khắp trên đầu những học sinh và đập vào bức tường phía sau chúng, khiến bức tường vỡ vụn hoặc để lại những vết đen lớn; một số phép thuật thậm chí đánh trúng vào học sinh, làm họ tê liệt trong khi các giáo sư đang giận dữ , cố gắng để giữ chân những tử thần. Tiếng thét chém vào không trung, cắt vào tai những học sinh đang tập trung ghi nhớ mọi biện pháp phòng thủ và tấn công mà họ đã học được. Mọi người đều thắc mắc một điều tương tự nhau: cụ Dumbledore đã ở đâu, tại sao cụ ấy không giúp đỡ, làm thế nào điều tồi tệ này lại có thể xảy ra trong khi cụ ta điều hành trường học cơ chứ?
Ngay lúc đó, một Draco sợ hãi và xanh xao đang chĩa cây đũa phép run rẩy của mình vào Albus Dumbledore trên đỉnh tòa tháp lớn nhất ở Hogwarts. Harry đang đứng cứng nhắc, không thể di chuyển và nhìn chằm chằm vào hiện trường với một hỗn hợp bối rối và khó chịu vì không thể giúp đỡ được gì. Đôi mắt của Draco không ngừng di chuyển, hỏi ai khác đang ở cùng Dumbledore. Cơn gió thổi vào phòng, vuốt ve gáy Draco và khiến hắn chợt rùng mình.
Mặc khác, Hermione, cổ họng khô khốc vì nỗ lực để hét lên thật to mà cô chưa từng làm vậy trước đây. Cô không hề biết rằng Draco sắp sửa phạm phải sai lầm lớn nhất, thay đổi cuộc đời hắn, bắt đầu cuộc chiến trong cả cuộc đời.
'Ai đó cho tôi ra khỏi đây!'
Hermione hét lên, đập tay vào cánh cửa, cây đũa phép của cô bị bỏ rơi bên cạnh vì không có phép thuật nào mở được cánh cửa chết tiệt đó. Draco đủ thông minh để khóa nó từ bên ngoài và để cô ấy không thể mở nó, cô ấy biết rằng thật vô ích khi thậm chí thử mở cánh cửa bằng ma thuật.
'Draco! Làm ơn đi, cho em ra! Bất kỳ ai cũng được! Cho tôi ra!'
Tay cô đỏ ửng và đau nhức nhưng điều đó không ngăn cô đập cửa và đá nó, hét lên những từ không mạch lạc, và để nước mắt rơi ra. Mái tóc cô bồng bềnh trên vai, những sợi tóc dính vào mặt khi khuôn mặt đang cháy bùng vì nỗ lực. Cô dựa vào cánh cửa , vầng trán cao áp vào phần gỗ mát lạnh, khóc thét lên, và lẩm bẩm.
'Làm ơn ... ai đó ... giúp ... DRACO! Để tôi ra khỏi đây!'
'Đứng lại!'
Cô nghe thấy một giọng nói, khá trầm, gọi từ phía bên kia cánh cửa dường như rất xa nhưng cũng rất gần. Ngoan ngoãn, Hermione nhặt đũa phép và đứng lại, nghe thấy cậu bé hét lên một câu thần chú trên hành lang. Cánh cửa bay ra khỏi bản lề, khiến tóc của Hermione bị thu hẹp về phía sau. Chàng trai bước vào phòng, đôi mắt xanh của cậu ta tìm thấy cô ngay lập tức , Hermione không nhận ra cậu ta nhưng cô không quan tâm khi cô chạy ra ngoài như thể có ai đó ở đằng sau cô. Cậu bé cau mày.
'Này, cậu ổn chứ?!'
'Cách xa nó ra!'
Cô hét lại, đi xuống hành lang và tránh những trận đánh đang tràn ra xung quanh. Cô mất một giây để nhìn lại cậu bé mặc áo ngủ và quần pyjama của Hufflepuff để nói.
'Cảm ơn!'
Hermione điên cuồng chạy xuống hành lang, trên khuôn mặt cô có rất nhiều nỗi sợ hãi đối với Draco, vì cô biết hắn sẽ làm điều gì đó ngu ngốc, phi lý mà hắn sẽ hối hận suốt đời. Cảm giác như nhiệm vụ của Hermione là giúp hắn ta, cảm giác đột nhiên ùa về như vậy từ bài học dạy kèm đầu tiên mặc họ tham gia đã cãi nhau suốt và Hermione không có cơ hội để 'dạy' hắn ta bất cứ điều gì.Bài học thứ hai, nghiêm túc hơn. Họ đã nghiên cứu Lịch sử ma thuật, bài tiểu luận săn phù thủy, và cô nhớ là mình đến muộn và nhìn hắn tựa lưng vào ghế một cách sống động. Cô nhớ sự thúc đẩy trong tim cô để ngăn hắn ngã về phía sau, như thể đó là nhiệm vụ cá nhân của cô để đảm bảo hắn không bị tổn thương. Tại sao cô ấy có sự thúc đẩy đó chứ? Và giờ cô cũng cảm thấy như vậy khi cô đang thở dốc khi chạy mà không có đích đến cụ thể, chỉ mong tìm thấy Draco.
Và thuyền ... vâng, thuyền! Draco đã gấp một chiếc thuyền giấy để giết thời gian trong khi chờ Hermione đến buổi học dạy kèm. Bây giờ cô có thể tưởng tượng ra nó, con thuyền nhỏ đung đưa trong không trung như thể trên những con sóng nhỏ vô hình, tĩnh mạch của Draco hiện lên khi hắn vung đũa phép, đôi mắt hắn khi cô đề nghị cô giữ chiếc thuyền cho mình ...
'Argh!'
Hermione cau mày khi cảm giác nóng rát hiện lên bất chợt trên đùi phải . Nó đang phát ra từ túi quần, cô tò mò chú ý, tránh ra khỏi những cuộc chiến. Cô tìm thấy một khe hở nhỏ để trượt vào và để không ai có thể nhìn thấy , thở hổn hển vì sức nóng tỏa ra từ túi mình, cô rút ra một mảnh giấy, vò nó trong tay. Hermione thở dài run rẩy khi chân cô nguội dần.
Một tiếng hét chói tai vang lên từ dưới sảnh theo sau là một tiếng cười hả hê. Hermione cố gắng bình tĩnh và nghĩ về Draco, đầu tiên là hắn ta và sau đó là mọi thứ khác! Nhưng ... cô ấy đã quên mất một điều gì đó, một điều quan trọng, cô có thể nói bằng cảm giác gặm nhấm trong lòng; cô phải làm gì đó trước khi gặp Draco. Hermione lại thở dài, lần này cô hít thở thật sâu và thay thế chúng bằng không khí mới và trong lành, khiến đầu cô nhẹ hơn để có thể suy nghĩ rõ ràng. Cô mở tay ra, cảm nhận tờ giấy mình cầm - thứ mà cô đã lấy được, nóng hổi, từ trong túi cô - nhấc lên không trung.
'Draco ...?'
Hermione lẩm bẩm, nhận ra chiếc thuyền treo lơ lửng giữa không trung ngay trước mắt. Đó cũng chính là chiếc thuyền mà cô đã được Draco tặng nhưng cô đã không mang nó theo mình. Theo như trí nhớ của cô, cô chắc chắn rằng chiếc thuyền vẫn còn nằm gọn trong góc ngăn kéo của mình nhưng giờ nó đã ở đây. Tờ giấy đang tự mở ra, dòng chữ quen thuộc hiện lên mà cô nhận ra là của Draco.
Hermione nhanh chóng chộp lấy tờ giấy và quét mắt qua nó:
--------
Gửi Granger.
Tôi đoán tôi đã biết từ đầu rằng điều này sẽ xảy ra. Tôi đã xuất sắc trong nhiều điều, tin hay không, nhưng điều duy nhất tôi không nổi trội là nói với em hoặc bất cứ ai về cảm xúc của tôi. Thậm chí thật khó để viết điều này mà không đảo mắt ...
Lúc đầu, tôi phát ốm vì nghĩ rằng em sẽ phải dạy kèm cho tôi khi tôi biết rõ rằng tôi không cần bất kỳ loại gia sư nào. Tôi bị buộc phải đi, trái với ý muốn của tôi, vì tôi không muốn ở bất cứ nơi nào gần em, đó là cảm giác của tôi mỗi năm khi chúng ta ở Hogwarts. Tôi cũng biết rằng làm phiền em cho đến khi em bị tổn thương chỉ là một cách để ... cho em thấy rằng tôi bị em thu hút.
Tôi biết tôi đã yêu em khi em nhuộm tóc tôi thành màu cam sáng. Tôi đã không tức giận như tôi đã tưởng, tôi ngây ngất rằng tôi sẽ có một cơ hội khác để nói chuyện với em. Tôi nắm lấy cơ hội đó và đó là khi tôi biết rằng tôi đang đi theo một vòng xoáy đi xuống sẽ khiến em bị tổn thương nhưng tôi không thể ngăn mình lại. Thật ích kỷ phải không? Chắc là vậy rồi.
Đó là lý do tại sao tôi làm cho em chiếc thuyền này, nếu em đang đọc nó thì tôi biết em đã giữ nó và em đã nghĩ về tôi. Em thấy đấy, Granger, tôi đã yểm bùa để chiếc thuyền biến vào túi của em và trở nên ấm nóng vào chính ngày này, ngày tôi làm công việc của mình, nhưng chỉ khi em đủ quan tâm .
Tôi hy vọng tôi có thể gặp lại em. Tôi sẽ đưa em đến bất cứ nơi nào em muốn, ra khỏi đất nước này trên một chiếc thuyền thì sao nhỉ? Chỉ là ... đừng ghét tôi và để tôi giải thích sau cuộc chiến này, đó là điều sẽ xảy ra với sự hiểu biết tốt nhất của tôi, đã kết thúc ... nếu cả hai chúng ta vẫn còn sống. Tôi sẽ tìm thấy em, Granger, và tôi hy vọng em cho tôi một cơ hội để giải thích. Nếu em muốn tôi rời đi sau đó, tôi hứa tôi sẽ đi mà không nói lời nào nữa.
DM.
---
* POV của Draco *
'Tôi có đúng không khi cho rằng cậu, Fenrir, đang tấn công mà không có sự trợ giúp của trăng tròn ngay bây giờ à?'
Cụ Dumbledore hỏi, dựa người vào lan can để tự đứng vững. Rõ ràng cụ đang cố gắng dùng hết sức lực để nói chuyện . Fenrir Greyback,gã người sói, liếc nhìn những người khác đang ở đó: Bellatrix, Amycus và Alecto. Cụ Dumbledore tiếp tục, phớt lờ cú sốc trên khuôn mặt Draco.
'Và, vâng, tôi hơi sốc khi Draco ở đây mời tất cả bạn bè của mình vào trường , nơi bạn bè của trò ấy đều ở đây.'
'Tôi ... không biết lão già ấy lại quay về.'
Draco lẩm bẩm, đôi mắt xám mở to khi Fenrir đặt tay lên vai hắn ta và lẩm bẩm. Draco chống lại sự thôi thúc run rẩy mặc dù cảm giác như có gì đó vô nhân đạo đã chạm vào hắn.
'Tôi sẽ không muốn bỏ lỡ một chuyến đi đến Hogwarts đâu.'
Greyback đang nói, liếm môi.
Đôi mắt xám của Draco, vết đỏ quanh khóe mắt, bắt gặp đôi mắt nhợt nhạt, già nua của cụ Dumbledore. Trông cụ ấy thật yếu đuối và thảm hại đến nỗi, ngay cả Draco cũng phải thừa nhận, cụ Dumbledore chưa bao giờ trông như thế. Đôi mắt nheo lại khi họ nghe thấy một vụ ẩu đả phát ra từ dưới cầu thang và một giọng nói hét lên một câu thần chú vô nghĩa trước khi tiếng bước chân dồn dập đến nơi những tử thần thực tử, Harry và cụ Dumbledore đang ở đây.
'Làm đi, Draco.'
Bellatrix lẩm bẩm bên tai Draco, hơi thở mụ nhột và tóc mụ phả vào cổ hắn. Tay Draco lại run lên nhưng hắn ta không thực hiện bất kỳ động thái nào để giết Dumbledore, đặc biệt là sau khi nghe tiếng bước chân lên lầu. Hắn hy vọng với tất cả những gì mình có mà điều này không cần phải xảy ra, có lẽ đây là cơ hội để chạy trốn hơn là giết chết.
'Giáo sư!'
Trái tim Draco lộn ngược trong lồng ngực khi hắn mở to miệng nhìn cô gái vừa chạy nước rút lên cầu thang. Đôi mắt của Hermione hướng thẳng đến cụ Dumbledore, người đang gặp khó khăn khi đứng dậy và cô vội vàng giúp đỡ cụ ấy, vòng tay quanh eo cun ta và giữ cụ đứng thẳng.
'Granger.'
Draco khẽ thở nhưng dường như cô nghe thấy hắn. Cô gái tóc nâu chuyển ánh mắt từ khuôn mặt tái nhợt của cụ Dumbledore sang Draco, đôi mắt dịu lại khi cô nhìn thấy hắn ta và rồi nó bắt đầu bốc cháy. Hắn từ từ lắc đầu khi Dumbledore đứng vững và Hermione bật lên.
'Granger, đ-đừng ... ra khỏi đây đi!'
'Draco ... Draco, dừng lại. Anh đang làm gì đấy?!'
Hermione gần như rít lên, bước vài bước về phía trước, điều đó chỉ khiến Draco chĩa đũa phép vào cô. Cô dừng bước về phía trước và một bàn tay siết chặt trên miệng, không tin rằng Draco sẽ chĩa đũa phép vào cô.
'Anh sẽ làm em đau hả?'
'Máu bùn à?'
Greyback sụt sịt như thể lão ta có thể ngửi thấy rằng Hermione không hoàn toàn là một phù thủy. Lão bước lên vài bước và ai đó từ phía sau Draco vô hiệu hóa Hermione khi cô không chú ý. Cây đũa phép của cô bay trong không trung, Greyback gầm gừ và lấy một vài lọn tóc trong tay lão ta và hít một hơi lớn.
'Tránh xa tôi ra!'
Hermione nói một cách dũng cảm, cố gắng đẩy lão ra nhưng Greyback giữ chặt cánh tay cô và ghim nó ra sau lưng để cô hét lên.
'Con nhỏ trong ngon miệng đấy chứ. Rất độc đáo. '
Greyback lẩm bẩm, đôi môi hắn sượt qua cổ cô khi Hermione cố giữ khuôn mặt thẳng và tránh xa lão.
' Tránh xa cô ấy.'
Draco lẩm bẩm lặng lẽ để Greyback không thể nghe thấy. Đôi môi lão lướt lên cổ Hermione và cô thút thít thấy rõ, cơ thể cô run rẩy. Draco lườm hắn.
'Đừng chạm vào cô ấy!'
'Fenrir, không phải bây giờ. Chúng ta có một phù thủy cần phải giết. '
Bellatrix cười khẩy, khoe hàm răng xấu xí. Greyback từ từ lùi lại để đứng sau lưng Draco và lão nháy mắt với Hermione dưới ánh nhìn kinh tởm của Draco. Bellatrix đặt tay lên vai Draco.
'Giết hắn ta đi, Draco, và mày sẽ được thưởng.'
'Draco .. Draco, làm ơn. Chỉ cần lắng nghe em trước khi anh làm bất cứ điều gì! Bức thư ... chiếc thuyền! Em đã nhận được thư, Draco, và em quan tâm đến anh! Em ra khỏi căn phòng đó, em chạy và chạy, cố gắng tìm anh khi em thấy lá thư trong túi của mình. '
Hermione giơ nó cho hắn ta, lá thư đã biến trở lại thành một chiếc thuyền. Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt cô khi cô nhìn Draco đang nhăn nhó.
'Anh không cần phải làm điều này. Hãy để em giúp anh, hãy để cụ Dumbledore giúp anh và anh sẽ không phải tìm thấy em trong tương lai nữa bởi vì em sẽ ở bên anh nếu anh có những lựa chọn đúng đắn ngay bây giờ. '
'Trò không phải là kẻ giết người, Draco.'
Dumbledore khò khè, gật đầu với Hermione, người đang nhìn Hiệu trưởng của mình để đảm bảo.
'Em không thể giúp tôi. Hắn ta sẽ giết tôi và cả gia đình tôi! Tôi đã nói với em điều này. Không ai trong số em có thể giúp tôi! '
Draco hét lên, trước khi những kẻ tử thần thực tử khác có thể nói bất cứ điều gì. Draco nhìn Hermione, đôi mắt van nài trong khi khuôn mặt hắn ta giận dữ.
'Tôi đã bảo em chạy đi! Tôi phải giữ cho em an toàn! '
'Tại sao, Draco? Tại sao em phải an toàn? Tại sao anh có thể làm điều đó cho em mà không cho phép em giúp anh chứ? '
Hermione hỏi, lắc đầu, làm tóc bồng bềnh.
'Draco, em đã dạy kèm cho anh cả năm nay và anh hẳn đã học được điều gì đó từ em. Đây là bài học dạy kèm quan trọng nhất của chúng ta và nếu anh không học được gì khác trước đây, hãy học một cái gì đó ngay bây giờ: anh và em có thể ở bên nhau, anh có thể an toàn và hạnh phúc với em, nếu anh đặt cây đũa phép đó xuống! '
'Chúa tể bóng tối sẽ cau mày khi mối quan hệ giữa-'
Bellatrix bắt đầu, trừng mắt nhìn Draco.
'Em đã dạy tôi nhiều hơn những gì tôi đã học trong cả cuộc đời mình.'
Draco chỉ lẩm bẩm, quên đi mọi người khác trong phòng và chỉ nhìn Hermione.
'Em đã đọc bức thư nhưng chỉ thiếu một điều. Ba từ đó để tổng hợp tất cả tình cảm của tôi dành cho em ... nhưng tôi không thể nói những từ đó ... Em phải chấp nhận rằng em không thể giúp tôi và tiếp tục, Granger. '
'Đừng đùa nữa ...'
Hermione lẩm bẩm, thấy rõ trong thất bại khi cụ Dumbledore lắc đầu.
'Điều duy nhất có thể cứu cậu bé này là tình yêu nhưng cậu ấy đã đi quá xa để nhận ra điều đó. Tôi xin lỗi, trò Granger, vì trò đã bị cuốn vào tình huống này. Tôi nghĩ trò có thể giúp đỡ, '
Cụ Dumbledore nói.
' Tôi đã sai nhưng trò đã cố gắng một cách đáng ngưỡng mộ như vậy. '
'Giết hắn ngay bây giờ! Làm ngay đi, Draco! '
Bellatrix hét vào tai Draco, khiến hắn nhăn mặt.
Tay hắn run rẩy và gặp khó khăn trong việc giữ cây đũa phép . Mắt hắn không bao giờ rời khỏi Hermione, nhưng cây đũa phép của hắn chỉ vào cụ Dumbledore, người đang yếu dần đi.
'Tao sẽ làm nó!'
Greyback gầm gừ, di chuyển về phía trước nhưng Bellatrix rít lên
' KHÔNG! Draco phải là người đó! '
Greyback ngập ngừng nhưng lùi lại, nhìn Hermione và liếm môi.
'Tao muốn con nhỏ đó.'
'Không ai cả, và ý tôi là KHÔNG-MỘT-AI được chạm vào cô ấy!'
Draco gầm gừ, lần đầu tiên hắn không nói thầm hoặc có vẻ do dự nữa.
'Những cảm xúc mãnh liệt như vậy đối với một con bùn à.'
Amycus cúi đầu, lắc đầu.
'Tốt, đó không phải là thứ quý giá!'
'Chúng ta sắp hết thời gian rồi!'
Bellatrix hét lên, nheo mắt lại khi tay Draco run rẩy đến mức hắn ta chỉ có thể cầm thẳng đũa phép .
'Làm đi, Draco, hoặc đứng sang một bên và để-'
Đúng lúc đó, một hình bóng thoáng qua đã xuất hiện ở cổ cầu thang. Chiếc áo choàng đen như cuồn cuộn của thầy ta cuồn cuộn phía sau và đôi mắt thầy rơi xuống cảnh tượng mà không có biểu hiện nào thậm chí là giật mạnh trên khuôn mặt thầy. Severus Snape sải bước vào phòng, ngạc nhiên khi thấy Hermione không nằm trong kế hoạch. Mắt thầy rơi vào bóng dáng tuyệt vọng của Albus Dumbledore và rồi thầy nhanh chóng quay sang những tử thần.
'Chúng ta có một vấn đề, Snape.'
Amycus nói, vẫy tay với Draco.
'Cậu nhóc dường như không thể-'
'Severus ...'
Một giọng nói vang lên và vì Draco đã nhìn chằm chằm vào Hermione, cố gắng xin lỗi bằng ánh mắt tuyệt vọng, hắn ta không hề nghĩ rằng đó là cụ Dumbledore cho đến khi Hiệu trưởng lại nài nỉ. Mọi chuyện đã xảy ra, nỗi sợ hãi khi thấy Hermione được Greyback âu yếm, sự thất vọng trong mắt cô, không có gì đo lường được sự sốc và kinh hoàng mà hắn đã cảm thấy khi nghe Albus Dumbledore, lần đầu tiên và cuối cùng trong đời, cầu xin sự sống .
'Severus ... làm ơn ...'
Snape nhìn chằm chằm vào ông già trong một giây, lòng thù hận lóe lên trong từng nếp nhăn trên khuôn mặt. Thầy không ngần ngại trước khi nhấc đũa phép và kết thúc cuộc đời của cụ Dumbledore.
'Avada Kedavra!'
Trước khi ánh sáng xanh có thể bắt đầu mờ dần, những tiếng la hét phát ra từ miệng Hermione. Cô ôm bụng như thể sắp bị ốm và quỳ xuống bên cạnh cơ thể của Albus Dumbledore, nắm chặt áo choàng với sức mạnh mà cô có thể tập trung được. Nước mắt rơi xuống xác chết, nhưng cô không thể nhắm mắt hay ngừng la hét.
' KHÔNG! KHÔNG PHẢI LÀ TÔI! '
Cô nghe thấy tiếng hét của Draco, gần như xé toạc cổ họng trong quá trình đó nhưng điều đó hoàn toàn quá muộn đối với hắn và Hermione.
Nhiều cây đũa phép được chỉ vào Hermione, người vẫn còn đau buồn, và sau đó Draco sẽ biết chính xác có bao nhiêu cây đũa đang hướng về tình yêu của đời mình. Hắn sẽ sống trong từng khoảnh khắc trôi qua với một nỗi đau mới trong tim như thể một con dao khắc vào tim hắn, sống hết ký ức hết lần này đến lần khác, mất ngủ, uống cho đến khi hắn không thể nhớ tên mình. Có bốn cây đũa phép chỉa vào Hermione. Draco nghe thấy ba tiếng la.
' crucio! 'và một' Sectumsempra! 'chắc chắn đến từ cây đũa phép của Snape. Tất cả phép thuật tấn công vào cô cùng một lúc và trong một khoảnh khắc có một sự im lặng sâu sắc đến nỗi Draco nghĩ rằng cô có thể không cảm thấy gì cả nhưng hắn biết đó là một suy nghĩ điên rồ. Hắn mở miệng trong tiếng thét im lặng, tiếng ồn phát ra từ tai để thứ duy nhất vang vọng trong tâm trí hắn là cơ thể Hermione Granger đập xuống đất.
Máu tuôn ra từ cô , lan rộng khắp mặt đất và thấm xuống hai cầu thang trước mặt Draco. Vô tình, Draco ấn hai lòng bàn tay xuống dòng máu đỏ không khác với bất kỳ dòng máu nào khác, điều đó không phải, vì hắn đã gọi nó rất nhiều lần, đó là máu bùn. Hắn nhìn vào tay mình, vấy máu Hermione, rồi đến bên cô gái . Sốc đầy miệng hắn ở dạng nôn mửa khi hắn nhận thấy cô đã xanh xao đến mức nào. Đã tự mình cảm thấy 'Sectumsempra' .Hắn biết cảm giác đó như thế nào và sẽ nguy hiểm đến mức nào nếu không ai giúp cô sớm.
'Xin lỗi ...'
Draco nghe tiếng lầm bầm nhẹ nhàng và quan sát khi đôi mắt của Hermione rung động, đôi mắt nhìn chằm chằm vào linh hồn hắn lần cuối, trước khi khẽ khép lại như thể cô đã ngủ.
'Không ... không ... không.'
Draco lặp lại, bò trên máu, nhuộm chân quần và lại gần Hermione. Hắn nhấc một ngón tay và chạm vào cổ cô; Ôi lạnh quá ... Draco điên cuồng tìm kiếm, phát cuồng và bật khóc khi không thể tìm thấy mạch đập! Thậm chí không nhấp nháy!
'Tôi sẽ giết hết tất cả các người!'
Draco trở lại hiện tại và thấy Harry đã xuất hiện vì bị đóng băng và họ đã chiến đấu kể từ khi hắn ta tiến lại gần Hermione.
Mọi thứ đều cảm thấy khủng khiếp với Draco ngay lúc đó nhưng hắn không nhắm mắt. Hắn ta tìm kiếm từng chút một Hermione cho một cuộc sống chập chờn hoặc bất cứ điều gì để cho hắn suy nghĩ, điều mà hắn sẽ không bao giờ có được cho đến ngày chết đi. Hoàn toàn không có gì. Đôi mắt cô nhắm nghiền, làn da cô tái nhợt, máu vẫn chảy ra từ thân hình mảnh mai, lạnh ngắt ...
Một bàn tay tìm thấy cổ Draco và hắn ta bị kéo đi, máu chảy ra từ tay và bộ đồ. Hắn ta không biết ai đang kéo hắn ra khỏi Hermione nhưng hắn ta đã đi quá xa để dừng lại. Harry đang nằm trên mặt đất, bất tỉnh, nhưng cậu sẽ tỉnh dậy sau vài giây, đó là lý do khiến họ phải rời đi ngay bây giờ.
Và cứ như thế, một Draco đẫm máu bị kéo đi với cái nhìn cuối cùng về phía Hermione Granger đang nằm dài trên mặt đất ,máu đang tuôn dần ra khỏi cô và không tìm thấy mạch đập nữa.
Draco Malfoy đã có nhiều hối tiếc trong cuộc đời, nhưng hai điều hối tiếc lớn nhất của hắn là đã từng dính líu với Hermione Granger. Hắn không hối hận khi gặp cô và yêu cô, hắn hối hận vì thực tế rằng hắn có thể ngăn chặn tất cả những điều này xảy ra nếu hắn không quá ích kỷ.
Điều hối tiếc khác của hắn là hắn đã không nói với cô gái duy nhất mà hắn yêu ba từ đó: Anh yêu em.
The end.
( Mấy bồ đừng quá buồn 😢😢😢
Vì bộ này sẽ có phần 2 nữa và mình sẽ dịch phần đó sớm nhất có thể nên mấy bồ yên tâm. Giờ thì cảm ơn tất cả tình cảm của mấy bồ với fic dịch lần này của mình và hẹn gặp lại nha ❤️❤️❤️)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro