Chapter 3: 'Amortentia never lies.'

'Tình Dược không bao giờ nói dối'
'Không, cảm ơn bồ, Harry. Nhưng mình sẽ không bao giờ dành kỳ nghỉ của mình chỉ để lắng nghe Ron tiếp tục nói về Lavender tuyệt vời của bồ ấy. Mình thấy dị ứng với chuyện đó.'Hermione nói chắc chắn. Cô khoanh tay báo hiệu họ sẽ kết thúc cuộc thảo luận về việc cô sẽ đón Giáng sinh tại nhà Weasley. Harry gật đầu vì cậu biết rõ rằng Hermione rất bướng bỉnh dù cậu có thuyết phục như thế nào đi nữa rồi họ cùng nhau bước xuống cầu thang.

'Dù sao mình cũng thích ở một mình hơn, bồ biết mình mà. Mình sẽ cuộn tròn trên chiếc ghế bành cùng với các quyển sách yêu thích và sẽ không có ai ở trong phòng chung làm phiền mình. Mình hứa, mình sẽ ổn thôi và chúng ta sẽ cùng đến Hogsmeade khi bồ trở lại. '

' Được rồi, vậy mình sẽ gửi quà Giáng sinh cho bồ bằng cú.' Harry nói một cách thận trọng khi họ đi đến cuối cầu thang. Họ đứng cạnh nhau và nhìn các học sinh đang từ từ rời Hogwarts  trong kỳ nghỉ của họ. Hermione cảm thấy có chút khó chịu và mong muốn mình được tham gia cùng họ. Nhưng cô ấy sẽ trải qua Giáng sinh một mình ... mặc dù cô ấy đã có Draco. May mắn nhỉ, Hermione mỉa mai và quay sang Harry.

' Mình sẽ gặp lại bồ sau khi bồ quay lại.

'Chắc chắn rồi'  Harry cho phép cô ôm mình vì cậu muốn bạn mình cảm thấy tốt hơn cũng như tất cả những cái ôm của Hermione trước đó làm cậu luôn cảm thấy được an ủi.

Hermione nhìn cậu rời khỏi lâu đài và  bắt gặp Ron ,Ron đang đợi cậu ấy. Lavender luôn luôn ở gần kế bên cậu - cô ấy luôn như vậy - giống như một chú cún nhỏ luôn đi theo chủ, Hermione nghĩ và nếu đó là bất kỳ ngày nào khác, cô sẽ cảm thấy khủng khiếp khi nghĩ về điều đó nhưng hôm nay cô không quan tâm mấy. Cô nhìn người học sinh cuối cùng rời đi, người gần như chạy nước rút để anh không lỡ tàu cuối. Trước hành lang rộng lớn và trống rỗng Hermione cảm thấy như trái tim cô cũng đang lên tàu cùng mọi người đến London, cô bắt đầu đi ​​lên cầu thang về phòng. Ở tại Hogwarts vào dịp Giáng sinh để giành thời gian ở cùng Draco Malfoy - bất cứ ai cũng có thể nghĩ cô ấy đang nói đùa.

' TRÁNH RA ĐỂ TAO ĐI!' Một giọng nói trầm trầm gầm lên mất kiên nhẫn và rồi Hermione bị khuỷu tay của ai đó đẩy sang một bên từ phía sau. Cô ấy gần như bị té xuống cầu thang nếu không có lan can hai bên Hermione vì vậy cô bám lấy nó như một cái phao cứu sinh và nhìn thấy mái tóc màu bạch kim quen thuộc đang nhanh chóng xa dần cô. Trước sự thôi thúc và tò mò của bản thân, cô quyết định đứng thẳng dậy và chạy theo sau hắn, nhận thấy sự tái nhợt xuất hiện trên khuôn mặt hắn. Cô liền nắm lấy cánh tay hắn sau khi cô bắt kịp và xoay hắn lại, cố tình phớt lờ ánh mắt chết người của hắn.

'Granger ...' Draco cảnh báo , có lẽ chưa bao giờ trông hắn ta có vẻ nguy hiểm và giống một kẻ xác nhân đến vậy, đôi mắt của hắn ta mình cô lạnh lùng như có thể phóng ra hàng ngàn lời nguyền vào Hermione .

Đôi mắt của Hermione bị hút vào tay hắn ta, bàn tay hắn đang rỉ máu liên tục đến nỗi nó gần như được làm giả mặc dù cô biết đó không phải là giả. Draco sẽ không nổi giận và nhăn mặt như thế nếu đó là giả. Áo sơ mi của hắn được bao phủ bởi những đốm máu lớn màu đỏ thẫm và ngay cả tóc cũng có máu vét lên như thể hắn vừa đưa bàn tay dính máu của minh luồn  qua tóc mà không suy nghĩ gì. Cũng có thứ trông giống như ... những mảnh thủy tinh đang nằm vương vãi trên mái tóc vàng bạch kim ấy.

'Chỉ cần cút đi và quên đi là mày đã nhìn thấy tao hôm nay,' Malfoy thì thầm với chất giọng trầm và sâu thẳm mà Hermione chắc chắn đó là loại giọng nói đã làm cả ngàn cô gái sẳn sàng đổ gục xuống dưới chân anh.  

'Malfoy, cậu đã làm gì ...' Hermione thì thầm, một bàn tay đưa lên miệng và cô cảm thấy sự quen thuộc như bị bệnh. Cô thường có cảm giác đó khi nhìn thấy Ron và Lavender ở cùng nhau. Nó làm cô mất bình tĩnh. Máu trong người làm cô cảm thấy nhộn nhạo như muốn nôn. Draco nhăn mặt và nghiến chặt răng vẻ đau đớn khi nhìn xuống bàn tay đầy máu của mình đã lộ ra khỏi áo chùng.

'Mày đã nhìn chằm chằm xong chưa, Granger, hay tao sẽ cho mày nhìn thêm nữa để tao có thể chảy máu đến chết! 'Draco hét lên và Hermione không thể làm gì khác hơn là việc há hốc mồm kinh ngạc.

Draco lầm bầm dưới hơi thở mệt mỏi của mình sau đó quay gót, định đi lên cầu thang nhưng Hermione đột nhiên nắm lấy cánh tay hắn. Hắn xoay người lại , đôi mắt họ dường như bắt gặp một sự tò mò bất chợt bùng cháy trong cả hai. Draco tự hỏi tại sao cô thậm chí còn ngăn hắn lại và làm thế nào cô dám chạm vào nơi dấu hiệu Hắc Ám bị ấn sâu trên da hắn. Nó như  bùng cháy trong chốc lát khi cô chạm vào nhưng hắn có thể chịu đựng được và cố gắng hết sức để không nao núng giật tay ra .

Hermione đột nhiên kéo Draco ra sau lưng cô và bước nhanh xuống hành lang, phớt lờ đi những bức tranh đang thở hổn hển khi thấy bàn tay đầy máu mà Draco đang ôm sát bụng, nhuộm màu lên chiếc áo trắng hoàn hảo của hắn. Cô kéo hắn ta vào một phòng học trống, nơi ghế và bàn được xếp ngay ngắn sát vào tường và vẫy đũa phép. Đèn bật sáng và một chiếc ghế bay ra và dừng lại trước mặt Draco. Hermione ấn Draco ngồi xuống và nắm lấy bàn tay đầy máu của hắn trong tay cô, phớt lờ cơn nhộn nhịp trong bao tử.

'Granger, đừng chạm vào tao' Draco nói khi cô bắt đầu tháo khuy cổ tay áo của hắn và xắn nó lên.

' Tao nói KHÔNG!'
Hắn ta đột nhiên đứng bật dậy, phớt lờ cơn đau in ỏi trong tay mình, và đạp chiếc ghế sang một bên. Hermione đứng dậy một cách uyển chuyển và nhìn lưng hắn tò mò với những suy nghĩ ù ù trong đầu. Draco không thể để cô ấy mở khuy áo sơ mi của hắn ta - rồi cô ấy sẽ nhận thấy dấu hiệu Hắc Ám . Rồi sau đó cô sẽ nói với bạn bè của mình không nghi ngờ gì và kế hoạch của Draco sẽ thất bại. Chúa tể bóng tối sẽ giết sạch gia đình hắn ta ... không, cô không thể biết.

'Hãy để tôi giúp cậu, Malfoy. Cậu có thực sự muốn giải thích với Bà Pomfrey lý do tại sao bàn tay của cậu trông giống như nó đã được kéo qua một trang trại xương rồng? Tôi biết cậu đang giữ một cái gì đó bí mật 'Hermione lẩm bẩm, cố gắng nhìn mặt hắn. Draco quay lại và im lặng phán xét cô trong khi Hermione thở dài nôn nóng, đặt tay lên cái hông thon gọn của mình .

' Cậu có muốn tôi giúp đỡ hay không? Hãy đến đây và làm chuyện ấy cho xong đi. '

'Mày nên cẩn thận hơn một chút khi nói ' chuyện ấy'. Nó có rất nhiều nghĩa đó 'Draco tuyên bố, như muốn thay đổi bầu không khí lúc nãy nhưng có vẻ như Hermione không nghĩ chuyện đó buồn cười. Đôi mắt cô không có gì ngoài sự ghê tởm khi cô kéo tay anh lại gần cô.

' Đừng chạm vào bất cứ thứ gì ngoài tay tao, Granger.'

' Cậu quá đòi hỏi đấy , Malfoy,' Hermione nhận thấy nhưng cô ấy đã rút đũa phép và bắt đầu lục lọi trí não của mình để tìm các câu thần chú khác nhau.

Cô nhớ đã đọc ở đâu đó về những vết cắt và phép thuật để điều trị và ... để ngăn chặn dòng máu. Cô bắt đầu với câu thần chú đó và mỉm cười một chút khi nó hoạt động hiệu quả. Máu vừa chảy ra bàn tay nhợt nhạt lúc nãy giờ đã trở lại vết cắt. Vài phút tiếp theo là những giây phút tràn ngập một sự im lặng, chỉ bị phá vỡ khi Hermione lẩm bẩm những câu thần chú khác nhau hoặc sự cau có thỉnh thoảng từ Draco. Cô cắn môi tập trung và Draco thấy mình ước mình không làm thế. Đôi mắt anh đảo quanh khuôn mặt cô , dõi theo từng lọn tóc nâu óng nằm quanh cổ cô và sự tập trung to lớn trong mắt cô.

"Coi chừng, Granger! Cô đang cố để làm cho tôi đau hơn đó à?" Draco la lên khi  cậu cảm nhận có gì đó sắc như dao xuyên qua da thịt, và một trong những vết thương lại mở miệng, máu tiếp tục chảy ra.

'Lấy làm tiếc!' Hermione ré lên và trở lại làm việc của mình. Cô dừng dòng máu một lần nữa và dành vài phút tiếp theo tập trung hoàn toàn các bước cuối cùng. Sau khi xong việc, cô nhìn ngắm lại thành quả của mình lần nữa rồi nhìn lên Draco để thấy rằng hắn ta đang nhìn cô chứ không phải là bàn tay của mình. Hermione cố gắng không đỏ mặt vì thật ngu ngốc khi ...cô bị cảm động bởi một cái liếc mắt đơn giản nhưng rồi cô cảm thấy khuôn mặt mình dần dần đỏ ửng lên. Cô đứng dậy và hỏi.
' Giờ thì tốt hơn chưa?'

Draco sau đó nhìn xuống bàn tay của mình, ngày lúc đó Hermione cảm thấy vui mừng khi có đôi mắt màu xám sống động đã ngừng nhìn chằm chằm  cô trong vài giây. Hắn ta nắm tay lại và duỗi nó ra, kiểm tra nó thật rõ ràng  để hắn ta có thể tìm ra một lỗi nào đó trong công việc mà Hermione đã làm. Và rồi hắn ta không tìm thấy vì nó đã quá hoàn hảo.
'Wow, Granger. Có lẽ mày chưa đến nỗi hết hy vọng . '

"Rất sẵn lòng, Malfoy", Hermione trả lời, vì cô bé biết Draco sẽ không bao giờ mở miệng nói cảm ơn. Có lẽ đó là câu gần gần nghĩa nhất với hai từ cảm ơn mà cô bé có thể nghe được từ miệng cậu ta.
"Vậy bây giờ cậu đã sẵn sàng kể tôi nghe lý do cậu làm thế nào mà bàn tay mình như vậy không?"

"Không phải việc của mày, Granger", Draco nói rõ ràng, thầm ước Hermione sẽ không nhìn cậu như một kẻ vừa mới giết người. Cậu cảm thấy một mong muốn được giải thích, biện minh cho chính mình nhưng cậu lại chẳng tìm được từ ngữ nào thích hợp cả. Tất cả những gì cậu có thể nghĩ và nói ra đó là: "Càng biết ít chuyện thì càng tốt cho cô. Thậm chí khi nãy cô không cần phải giúp tôi."
"Tại sao cậu không đơn giản là chấp nhận sự giúp đỡ của tôi hả Malfoy?" Hermione tức giận và bước nhanh đến trước mặt Draco. Cô bé túm ngực áo sơ mi của cậu, Draco nhướn mày, nhưng Hermione chỉ lầm bầm gì đó và quơ đũa phép phía trên những vết máu khô. Thật chậm, chúng bắt đầu nhạt dần rồi hoàn toàn biến mất, trả lại màu áo trắng. Hermione trừng mắt với Draco và đẩy nhẹ cậu một cái.

"Cậu sẽ chả bao giờ thay đổi, Malfoy. Cậu sẽ luôn mắc kẹt như lúc này, cô độc, nếu cậu không học cách chấp nhận sự giúp đỡ từ những người thật sự muốn giúp cậu. Đạp gãy mũi Harry và bắt nạt những đứa nhóc năm nhất có lẽ sẽ khiến cậu cảm thấy mình hơn hẳn họ nhưng cậu không hề. Cậu vẫn là một cậu trai xấu tính luôn giận dữ và sợ hãi và... Thật sự, tôi cảm thấy rất đáng tiếc cho cậu."Hermione nhét đũa phép vào túi, nhìn sâu vào đôi mắt màu xám tro đang chẳng có một tia cảm xúc nào - như thể hắn ta đang, chậm rãi nhưng rõ ràng, biến thành một con quái vật vô cảm. Và rồi cô rời đi, bước thật nhanh và lặng lẽ xa khỏi hắn. Cô đóng cửa lại sau lưng và chẳng chờ đợi xem liệu hắn có ý định đuổi theo cô hay không. Vì cô biết chắc chắn là hắn ta sẽ không làm như vậy. Hermione bước dọc theo hành lang, để ý thấy những vệt máu trên sàn nhà chắc hẳn là do Draco làm vương lại khi cậu ta đi qua đây. Với một cái phẩy đũa phép, cô xoá sạch chúng. Từ tít dưới lầu, Hermione đã không thể nghe thấy âm thanh ầm ầm rất lớn khi Draco quăng cái ghế vào tường trong cơn giận dữ.
~~~~~
'Harry! Bồ không thể nói những điều như vậy! ' Hermione cố gắng giữ giọng nói nhỏ vì cô không thực sự muốn bị Filch bắt sau giờ giới nghiêm.
'Hermione! Mình biết cậu ta đã tấn công Katie Bell! Mình thấy cậu ta trong quán Ba cây chổi ... Mình thấy cậu ta đi vào phòng tắm ... 'Harry bỏ đi, biết Hermione không tin lời anh ta nói.

'Ngay cả khi Malfoy đã đi vào phòng tắm, Harry, bồ có thực sự sẽ đổ lỗi cho  cậu ấy à? Điều gì sẽ xảy ra nếu cậu ta chỉ có một ... người vô tội?! Mình từ chối tin rằng Malfoy đã đi quá xa! ' Hermione rít dưới hơi thở của mình. Cô bắt đầu xoa hai tay lên cánh tay trong nỗ lực yếu ớt để cảm thấy ấm áp.

'Tất cả những gì mình muốn nói là bồ cần cẩn thận khi' dạy kèm 'câụ ấy. Cậu ta nguy hiểm, Hermione, 'Harry rít lại với cô.
' Mình ... Mình nghe thấy cậu ta nói chuyện với giáo sư Snape. '
'Có phải cậu ta đã tuyên bố rằng cậu ta là một tử thần thực tử đúng vậy không, Harry? Cậu ấy có thú nhận với những gì cậu ấy đã làm với Katie không? ' Hermione hỏi, chán ngấy với những suy đoán của Harry mà không có bằng chứng.

'Câụ ta đang nói với giáo sư Snape về một lời thề không thể phá vỡ, Hermione, và mình chắc rằng cậu ta là một tử thần-'
'Harry! Dừng nó lại được rồi! Điều này đã đi đủ xa! Draco Malfoy có thể tự cao tự đại và kiêu ngạo nhưng cậu ta không xấu xa như vậy. Bồ hiểu rõ từ sai mà. Mình không muốn nghe bất kỳ suy đoán nào khác mà của bồ nữa! ' Hermione nhổ nước bọt và lườm cậu. Cô thực sự đã chịu đủ rồi và Harry cứ thế nhìn cô rời đi.
~~~~~~

Hermione chợt thoát ra khỏi suy nghĩ của mình bằng cách đóng sầm cuốn sách lại và ấn tay vào nó. Cô cảm thấy bồn chồn bất chợt và bồn chồn với chiếc nhẫn trên ngón tay. Ký ức đó lại chiếm lấy cô khi cô đang đọc , tâm trí cô không thể tập trung vào cuốn sách.
Đó là một ngày sau khi cụ Dumbledore đã nhờ Hermione làm 'gia sư' Draco. Ron đã rời đi, cứ lẩm bẩm điều gì đó về việc gặp một người mà Hermione không nghi ngờ gì nữa là Lavender. Harry đã ngăn cô rời đi và nói thật những sự việc mà cậu ấy  biết về Draco.
'Harry ...' Hermione thì thầm với chính mình trong thư viện lớn. Cô vùi mặt vào tay mình, sự bồn chồn mà cô cảm thấy giờ đã biến mất.

Có lẽ Harry đã đúng và Draco là một tử thần thực tử ... Hermione lắc đầu, cậu không thể. Draco có rất nhiều thứ xấu xa và nếu Hermione liệt kê từng điều cô nghĩ về Draco, cô có thể đã viết cả một cuốn sách dày, nhưng hắn không phải là một tử thần thực tử! Hắn ta không xấu xa!
Nếu hắn ta không xấu xa như vậy, tại sao hắn ta lại nao núng khi cô muốn mở khuy tay áo sơ mi của hắn ta?

Hermione nhìn xuống tay cô và duỗi chúng ra trước mặt cô. Draco không  thể là một tử thần thực tử ... phải không? Hermione nghe thấy tiếng cửa thư viện mở ra từ đâu đó. Cô tự hỏi đó là ai và nghe thấy một giọng nói lẩm bẩm một câu thần chú. Hermione thở dài và nghiêng người về phía trước, quan sát lối vào giữa các tủ sách. Rồi cô thấy hắn đang tiến về phía cô. Là Draco Malfoy.

"Tôi đã đấm vào gương" hắn nói như thể tiếp tục cuộc trò chuyện của họ trước đó. Hermione mở cuốn sách của mình và hy vọng hắn ta sẽ nhận được gợi ý mà rời đi nhưng tất nhiên là Draco Malfoy, hắn ta đã không rời đi.
' Đó là lý do tay tôi chảy máu. Tôi ... ừm ... tôi có chút tức giận. '

'Một chút?' Hermione chế giễu và sau đó quay lại 'đọc' cuốn sách của mình và 'phớt lờ' Draco.

'Sự tức giận của tôi là thứ mà ... ừm, cô chưa bao giờ thấy cơn giận thực sự của tôi, Granger,' Draco tuyên bố và anh ngồi xuống cạnh cô.
'Và en sẽ không bao giờ muốn , tin tôi đi.'
'Tại sao cậu lại tức giận?' Hermione hỏi, cô đóng cuốn sách của mình lại và mọi sự giả vờ làm ngơ hắn đều biến mất. Draco, đây là lần đầu tiên, đã không xúc phạm cô và có lẽ đây là cơ hội để cô tìm ra điều gì đó để nói với cụ Dumbledore.

'Nếu tôi nói với em điều đó, tôi sẽ phải giết em.' Draco nói một cách bình tĩnh đến nỗi Hermione không thể cười mặc dù cô biết hắn nói đùa. Họ nhìn chằm chằm vào nhau một lúc và Hermione nghĩ rằng cô thấy một tia sáng ... không. Một tia sáng không có gì kể từ khi Draco đảo mắt với một nụ cười nhếch mép.

'Em không cần phải biết lý do.'

'Malfoy,' Hermione chạm nhẹ vào tay hắn và hắn liếc nhìn cô. Cô để một ngón tay lên vết thương màu hồng vừa lành lại của hắn.

'Em đang tán tỉnh tôi hay cố gắng làm cái gì đó à?' Draco hỏi, điều tiếp theo Hermione nhận thức được là hai tay cô đã bị siết chặt trong tay Draco còn khuôn mặt hắn ta thì ở ngay trước mặt cô. Draco nhếch mép lần nữa và Hermione cố gắng không rên rỉ khi cô nhìn vào mắt hắn. Hắn chầm chậm thở ra để cô có thể ngửi thấy mùi hơi thở giống như bạc hà. Draco cười khúc khích.
' Mùi bạc hà có nhắc em về bất cứ điều gì không, Granger? Có lẽ một lọ thuốc ... nó được gọi là ... Tình dược hả? '
'Đó không phải là ...' Hermione thì thầm nhỏ tiếng dần khi Draco lại thở ra.

'Tôi nghĩ em đủ thông minh, Granger,' Draco nghiêng đầu hắn một chút rồi đứng dậy, để tay cô rơi vào lòng cô. Hắn bước đi một chút nhưng quay lại khi đến tủ sách thứ hai.

' Báo cho tôi biết nếu em tìm ra nó là gì nhé Granger?'
Hắn rời đi nhanh chóng giữa các kệ sách còn Hermione thì không dám thở cho đến khi cô nghe thấy tiếng cửa được mở và sau đó đóng lại ở sâu trong thư viện. Cô nín thở và nhắm mắt lại. Tình dược đã đúng ... Mùi bạc hà rõ ràng là hơi thở của Draco vâỵ còn mùi giấy da mới? Điều đó có liên quan gì đến việc dạy kèm Draco không vì họ đã sử dụng giấy da trong các bài học của họ. Hermione rên rỉ trong tuyệt vọng. Hermione bị Draco thu hút và cô không thể phủ nhận.
'Con gián nhỏ đó!' Hermione thì thầm với chính mình.
Tình dược không bao giờ nói dối.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro