Chapter 9: ' Saving him....'

'Cứu lấy trò ấy....'

Bầu không khí trong ký túc xá khép kín và căng thẳng đó là điều mà Hermione ước cô không bao giờ cảm thấy nó chừng nào cô còn sống. Toàn bộ khái niệm Draco đứng đó với dấu ấn đen tối và ý nghĩa đằng sau nó khiến cô muốn bị bệnh. Cô làm được việc gì nữa, cả người cứng đờ, không di chuyển, nói hoặc kéo mắt lên để cô nhìn Draco.
Hermione bây giờ vô cùng xanh xao,  trông như bị bệnh. Hàng triệu suy nghĩ dường như đang bắn phá loạn xạ trong đầu khi cô đứng yên hoàn toàn, rãi mắt dọc theo cánh tay thuộc về chàng trai mà cô yêu. Trong khi đó Draco không biết phải làm hoặc nói bất cứ điều gì. Bất cứ điều gì hắn ta làm sẽ đều khiến vấn đề trở nên tồi tệ hơn nhiều,hắn không nghĩ nó có thể trở nên tốt hơn.

Hermione vẫn giữ ánh mắt nhìn chằm chằm vào vết đen tối đã được khắc vĩnh viễn lên cánh tay Draco, với một bàn tay che miệng đầy kinh ngạc. Điều này có ý nghĩa rất lớn đối với mối quan hệ của họ - bất kể mối quan hệ nào họ có - và cho những lần họ đã dành cho nhau. Mọi thứ giữa họ lúc đó dường như tiêu biến vì Hermione nhưng Draco không dễ dàng từ bỏ cô, khuôn mặt hắn hiện rõ điều đó. Bên ngoài , gió dường như thổi mạnh hơn vào cửa sổ , yên tĩnh đến đọ có thể nghe thấy tiếng hồ đen vì hồ nằm gần phòng sinh hoạt chung của Slytherin. Hồ giúp các sinh viên ngủ trong ký túc xá Slytherin, ru họ như một bài hát ru nhẹ nhàng. Bây giờ nó thật đáng ghét và Draco ước gió và hồ sẽ chết oát đi cho rồi. Đã vài phút trôi qua với khoảng lặng chết người đó, cô gái với đôi mắt nâu cảm thấy như một nửa cuộc đời đang trôi qua ngay trước mắt cô. Draco, nhận ra rằng Hermione hoặc chính mình phải nói nếu không họ sẽ đứng đây vào lúc trời sáng. Cắn môi hoặc ho nhẹ nhưng rồi hắn không định làm điều đó. Thay vào đó hắn chọn nói chuyện với Hermione.

'Granger.' Draco thì thầm, bước một bước về phía Hermione nãy giờ như bị đóng băng trong trạng thái sốc . Hắn muốn cầu xin cô hiểu, cầu xin bằng đôi mắt và cả tâm hồn , nhưng hắn không thể nói gì khác. Giờ đây, trong đầu hắn chỉ chỉ muốn người con gái hắn yêu ngước lên nhìn hắn nhưng cô không. Đôi mắt nâu ngọt ngào giờ chỉ còn đau đớn đọng lại .

'Đừng...'

Hermione lắc đầu, bước ra xa khỏi hắn

Cô không thể tin , không thể tiếp tục. Không thể khẳng định sự thật rằng Draco ... Draco là tử thần thực tử . Mọi ký ức như ùa về với cô , những trận chiến với Harry, người đã cố gắng thuyết phục cô rằng Draco không phải là người tốt, sau đó là cụ Dumbledore yêu cầu cô theo dõi Draco để xem hắn ta định làm gì ... tất cả họ đều biết hắn ta là một tử thần thực tử ! Tất cả bọn họ đều biết! Hermione tự oán trách bản thân , cô mù thật rồi, cô thật quá ngây thơ khi nghĩ rằng sự xấu xa trong linh hồn Draco không thể nào vượt xa đến thế. Cô thực sự tin Draco nhưng sự thật ngu ngốc cô đã sai và bây giờ ... nó làm tổn thương cô để nhận ra rằng họ có lẽ sẽ không nên nói chuyện như những gì họ đã làm trong các ngày lễ vừa qua. Mọi thứ đã bị hết thật rồi!

'Mọi phù thủy xấu xa đều có xuất thân từ nhà Slytherin. Ron đã nói với Harry về điều đó trong năm đầu tiên khi vừa đến Hogwarts, tôi chỉ là tình cờ nghe họ nói về nó sau đó.'

Hermione giải thích nhưng có vẻ như cô ấy đang nói với chính mình.

'Lúc đó tôi nghĩ ... tôi nghĩ rằng câu nói đó chỉ là do Ron phiến diện kì thị nhà Slytherin. Làm thế nào mà bồ ấy biết rằng mọi người ở Slytherin sẽ trở thành xấu xa cơ chứ? Nhưng bây giờ tôi đã hiểu ... tôi hiểu rằng đôi khi phải có sự phân chia rõ ràng trong xã hội vì những lý do như thế này! Mọi người dường như không... '

'Điều này không có nghĩa gì cả.'

Draco cố gắng cầu khẩn cô. Biểu cảm trên khuôn mặt của hắn ấy thực sự là một biểu tượng mà chưa ai từng thấy trên Malfoy trước đây, đặc biệt hơn là khi đối với một Muggles- born . Draco đang cầu xin với đôi mắt màu xám để Hermione hiểu nội tâm hắn hơn là những gì cô nhìn thấy bên ngoài. Draco bước một bước về phía cô nhưng Hermione lùi lại một bước, lắc đầu xuống đất và siết chặt hàm.

'Tôi sẽ không làm tổn thương em.'

'Tôi không thể tin rằng mình sắp qua đêm ở đây ... với anh' .

Hermione thì thầm, chán ghét bản thân vì suy nghĩ đơn thuần lúc nãy.
Điều đó làm Draco tổn thương sâu thẳm, hy vọng giữ cho bề ngoài của mình mạnh mẽ nhưng vô ích, hắn thể hiện điều đó trong biểu hiện của chính mình. Trái tim hắn dường như tan vỡ thành hai mảnh khi nhìn thấy ý nghĩ đó làm cô chán ghét đến mức nào. Chắc chắn, hắn chỉ mời cô để có thể đọc trộm bức thư mà cô đã nhận được nhưng đó không phải là lý do duy nhất. Thêm vào đó, hắn ta thậm chí không đọc bức thư vì hắn không muốn xâm phạm quyền riêng tư của cô. Draco thích Hermione, điều đó không đặc biệt rõ ràng với cô nhưng giờ thì như vậy. Sự tổn thương hiện rõ trên khuôn mặt hắn nhưng Hermione vẫn không nhìn điều đó.

'Tôi phải đi.'

Hermione nói, lắc đầu.
Draco nhìn gần hơn , nhận ra rằng những giọt nước mắt đang dâng tràn trong đôi mắt hắn yêu. Hermione đi ngang qua căn phòng một cách nhanh nhẹn , cầm nhanh tất cả quần áo , cô không nghĩ mình có thể đứng trong phòng này lâu hơn được nữa. Trong lúc đó, Draco nhận ra rằng hắn không thể để cô rời đi, điều đó có nghĩa là cô sẽ không bao giờ nói chuyện với hắn nữa. Hắn sẽ không có cơ hội nói chuyện với cô khi mọi người trở về sau kì nghỉ đông. Hắn vội đuổi theo cô ngay khi cô tới cửa và nắm lấy cánh tay cô. Ngạc nhiên và ... một chút sợ hãi, Draco nhận ra, Hermione quay về phía hắn, nhìn vào vết đen trên cánh tay nhợt nhạt. Draco hất tay áo xuống, giấu dấu.

'Tại sao em lại sợ cơ chứ?' Draco hỏi thì thầm khi tay Hermione run rẩy quanh tay nắm cửa. Hắn thở dài.

'Nếu tôi muốn làm em đau, tôi có nhiều cơ hội trong thư viện và nhà bếp. Chỉ - '

'Để tôi đi.' Hermione lẩm bẩm dưới hơi thở của mình. Cô cố tỏ ra tự tin nhưng điều đó không có tác dụng vì Draco có thể xác định được cách cô thốt lên nghe có vẻ kỳ quặc, như thể cô muốn khóc.

'Tôi không thể.'

Draco lẩm bẩm và rồi hắn nhận ra Hermione đã lo lắng đến mức nào. Hắn nói thêm, rất may.

'Nhưng tôi sẽ không làm tổn thương em . Chỉ cần tin tôi một lần này thôi. '

'Tôi không muốn ở đây nữa!' Hermione hét lên, mất kiên nhẫn. Cô gạt tay Draco ra và nước mắt tuôn rơi.

'Tôi chỉ muốn đến ký túc xá của riêng mình!'

'Granger, tôi đang cố gắng hết sức có thể! Em không cần phải biết bất cứ điều gì về việc tôi là tử thần thực tử! '

Draco hét lên và hắn để Hermione đẩy tay hắn ra. Draco trừng mắt nhìn cô giận dữ, cơn giận của hắn không thể nguôi ngoai.

' Cứ nghe tôi nói này!'

'Gì? Anh vừa nói gì vậy?'

Hermione lẩm bẩm, giơ tay lên. Cuối cùng cô cũng ngước lên nhìn hắn, nước mắt không ngừng lăn dài trên má , cô nhanh chóng gạt những giọt nước mắt tỏ ra mạnh mẽ. Hermione tiến về phía Draco, trông có vẻ đe dọa.

'Tôi không được biết à? Kế hoạch của anh là gì, Malfoy? Để làm cho tôi yêu anh, đưa tôi lên giường của anh, và sau đó những gì? Có phải anh chỉ hy vọng rằng những gì giữa chúng ta sẽ thoát quá và anh sẽ không bao giờ phải giải thích cho tôi về điều đó hả?   Có phải đó là những gì anh đang nghĩ không?! '

'Em có thực sự muốn biết về tôi là tử thần thực tử không, Granger?'

Draco vặn lại, nhăn mặt khi Hermione vừa mới mắng những lời và những câu hỏi đâm vào trái tim tổn thương của hắn. Draco nhìn thẳng về phía cô, đôi mắt nâu giờ đã trở nên rắn rỏi cũng đang hướng về phía hanes.

'Nếu em biết về tôi như vậy, em sẽ không bao giờ muốn nói chuyện với tôi. Đó có phải là những gì em muốn không, để quên đi những kỷ niệm chúng ta đã tạo ra trong kỳ nghỉ vừa qua?! '

'Tôi có thể giúp anh vượt qua điều này. Tôi muốn giúp anh nhưng tôi không thể ... Tôi không thể làm điều này nữa! '.

Hermione hét lên, một giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt, cô lườm hắn.

' Tôi ghét anh vì đã để tôi yêu anh khi anh biết chúng ta không có cơ hội!'

'Em không ghét tôi.' .

Draco lẩm bẩm lặng lẽ, lắc đầu với một biểu hiện rõ ràng. Hermione khoanh tay trước ngực và họ nhìn nhau. Draco thở dài.

' Đừng nói thế nữa.'

'Đừng nói chuyện với tôi. Đừng nhìn tôi. Đừng nghĩ về tôi nữa! ' .

Hermione rên rỉ và một phần Draco tự hỏi liệu cô có bắt đầu nhổ tóc ra trong thất vọng không. Hermione phớt lờ Draco khi hắn nói rằng có lẽ hắn không thể không nghĩ về cô.

'Tôi sẽ rời đi.'

'Không, em không thể'.

Draco lẩm bẩm, nắm lấy cánh tay cô và xoay cô lại ngay khi cô chuẩn bị mở cửa. Hermione rút tay lại nhưng nó giờ đang vị Draco nắm chặt mặc dù hắn cố gắng không làm cô đau. Hermione cố gắng đẩy Draco bằng bàn tay tự đó còn lại của mình khi tiếng sấm vang rền lên bên ngoài nhưng Draco không di chuyển.

'CHỈ CẦN TÔI ĐI !'

Hermione hét lên, giọng cô dường như vuốt vào tai Draco nhưng hắn kéo cô lại gần để họ mặt đối mặt. Bờ môi mềm mại của Draco được đặt lên khi hắn nhìn sâu vào mắt cô vì điều  hy vọng không phải là lần cuối cùng. Hermione đã khóc nức nở và cũng lớn tiếng.

'Làm ơn ... hãy để tôi yên, Malfoy!'

Draco đưa mắt ngắm cô một lát. Mặc dù biểu hiện của hắn là trung lập, nhưng bên trong hắn đang hét lên không bao giờ để cô rời khỏi phòng. Cô sẽ không bao giờ quay lại với hắn nữa, Draco biết Hermione quá rõ về điều đó. Hắn thở dài và nới lỏng sự kìm kẹp một chút nhưng ngập ngừng. Hermione nhìn hắn, vùng vẫy với tất cả sức mạnh của cô.

'Em sẽ không nói cho ai biết về tôi chứ?'

Draco hỏi và mặc dù điều đó làm tan vỡ trái tim hắn,hắn tiếc nuối buông tay cô ra.

'Anh là một tử thần thực sự, anh biết điều đó đúng không? Có phải đó là tất cả những gì anh quan tâm rằng mọi người phát hiện ra anh là một tử thần thực tử? ' Hermione nheo mắt nhìn hắn, với một tay trên tay nắm cửa.

' Tôi ghét anh, Malfoy!'

Draco nhắm mắt lại khi cánh cửa đóng sầm lại sau lưng cô gái hắn yêu. Hắnvùi mặt vào tay mình trong một động tác mệt mỏi. Mọi thứ dường như sắp kết thúc quá đột ngột, họ hầu như không ở bên nhau và bây giờ ... Hermione đã rời đi. Chỉ cần như vậy. Hắn đảo mắt khắp căn phòng trong một lần quét nhanh, trong phòng im lặng và tiếng gió bên ngoài đã dịu đi .
Draco hét lên đau khổ vang vọng qua tường trước khi đá chân vào tủ quần áo. Có những tiếng nổ và tai nạn khác nhau khi mọi thứ rơi xuống sàn, tràn ra khắp nơi giống như cảm giác muốn thoát khỏi bản thân mình của hắn. Cơn thịnh nộ là thủ phạm và dường như cũng đang kiểm soát hắn ta. Draco đấm vào tủ, hét lên thề rằng mẹ hắn sẽ không bao giờ cho phép hắn. Những cú đấm trở nên tàn bạo và nhanh chóng hơn.Draco vẫn chưa giải phóng tất cả sự tức giận của mình.

---

* Hồi tưởng *

Hermione đi xuống các bước trong chuyển động nhẹ nhàng nhất mà cô có thể làm được. Dây thần kinh của cô đã kiểm soát cô nhưng cô biết, từ vẻ ngoài đáng sợ, rằng cô trông ổn. Mái tóc của cô ấy đã mất hàng giờ để hoàn thiện và bây giờ cô ấy đã buộc nó ở phía sau đầu sơ sài , để lại một lọn tóc rơi xuống một bên vai. Cô diện một chiếc dài màu tím lộ ra cái cổ ngọt ngà trắng muốt và một nửa vai của cô ấy. Đôi giày cao gót cô mang không thoải mái chút nào nhưng phải chịu đau đớn vì sắc đẹp, mẹ cô đã dạy cô điều đó.

Hermione vẫy tay lo lắng khi Harry quay lại nhìn cô, quai hàm cậu ta hé mở. Cậu ta trông rất bảnh bao trong chiếc áo choàng mặc quần áo trông nửa bộ đồ và nửa áo choàng. Harry vẫy tay lại và nở một nụ cười mà cô biết mình sẽ không thấy trên mặt Ron. Cậu ta có lẽ vẫn còn quá tự hào khi thậm chí khen Hermione về vẻ ngoài của cô. Hermione đi ngang qua đám Slytherin đang đứng hẹn hò và nhìn mọi người đi qua.Mắt cô vô tình bắt gặp chàng trai tóc vàng điển trai dường như đang nhìn cô như thế cô đến từ một hành tinh khác. Cánh tay của hắn ta đang bị chiếm giữ bởi một cô gái tóc vàng xinh đẹp đến từ trường Beauxbatons , người đang nói điều gì đó với bạn bè đang đứng gần đó, cô ấy trông đủ hạnh phúc. Hermione thậm chí còn nghĩ rằng mình thật may mắn khi có một người đẹp trai như Draco hẹn hò nhưng cô biết rằng Draco có thể sẽ rời bỏ cô sau một giờ khi hắn dần chán việc nhảy với cô. Hắn ta mặc áo choàng giống như Harry với mái tóc dài hơn một chút so với trước đây. Đôi mắt hắn là thứ khiến các cô gái trở nên yếu đuối và rừng động, Hermione giả định nhưng không suy nghĩ gì thêm.

Hermione để Krum nắm lấy tay cô và sau một hồi nhanh chóng và một lời khen ngợi, họ đã được giáo sư McGonagall đưa lên sàn nhảy. Hermione lờ đi ánh mắt phủ nhận và sốc hoàn toàn trên khuôn mặt Ron, cô sẽ vui vẻ với Krum tối nay và cậu ta sẽ không hủy hoại nó vì cô! Điệu nhảy nhanh chóng trôi qua đối với Hermione và điều duy nhất cô có thể nhớ là tay Krum trên eo, xoay cô và cười như thể anh chưa bao giờ nhìn thấy một điệu nhảy trước đó.

' Mù hả?, Granger!'

Draco hét lên khi họ va vào hắn ta trên sàn nhảy. Tóc của cô gái tóc vàng buông xõa và Hermione ngạc nhiên khi thấy họ vẫn đang nhảy.

'Xin lỗi, lỗi của tôi.'

Krum lẩm bẩm, và vai Draco được vỗ về một cách đánh giá cao đôi mắt của Draco mở to khi Krum chạm vào vai hắn và rồi hắn quay sang lườm Hermione trước khi quay lại hẹn hò và họ lại bắt đầu nhảy.

'Wow.'

Hermione lẩm bẩm khi họ đi đến nơi Harry và Ron đang ngồi. Krum chỉ mỉm cười và hôn tay cô một lần nữa rồi rời đi để lấy đồ uống. Hermione ngây ngất và hít một hơi thật sâu khi đứng trước mặt bạn bè.

' Mấy bồ có cảm thấy rằng Krum rất tuyệt không?'

~~~~~

Hermione, nằm trên giường và nhìn lên trần nhà, rên rỉ trong bóng tối. Đã một tiếng kể từ khi cô để Draco một mình trong ký túc xá của hắn. Thật tình cờ, cũng là một tiếng mà cô không ngừng khóc , nước mắt cứ chảy liên tục. Hermione xoay người lại và vùi mặt vào gối khi cô nghĩ về dạ hội Yule Ball trong năm thứ tư của họ. Hồi tưởng đó là những sự kiện thực tế đã xảy ra. Draco chỉ lườm cô khi họ va phải hắn nhưng Hermione không nghĩ về điều đó. Cô nhớ ánh mắt hắn trao cho cô khi hắn nhìn thấy cô lộng lẫy thế nào trong bộ váy hôm đó. Mọi người dường như đang mang đến cho cô vẻ ngoài đáng sợ nhưng Draco thì khác, mạnh mẽ và thân mật hơn.
Hermione quay lưng lại và cuộn tròn trong như một quả bóng khi gió bên ngoại tự đập vào cửa sổ kính. Cô ngủ thiếp đi khi đồng hồ điểm gần bốn giờ sáng nhưng Draco thì không ngủ được, hắn thậm chí không thử. Draco đi thẳng đến phòng yêu cầu và bắt đầu làm việc . Sự tức giận đã thúc đẩy hắn ta tốt hơn caffeine nhưng hắn ta đã leo lên giường vào khoảng sáu giờ sáng.

* POV của Hermione *

Ở trong phòng sinh hoạt chung là một Hermione chán nản. Cô muốn đến thư viện và đọc những cuốn sách cô thích nhưng nếu cô va vào Draco ở đó thì sao? Cô thậm chí không thể đứng nhìn hắn, không chỉ thế. Thư viện sẽ là nơi hắn mong cô sẽ đến và, không còn nghi ngờ gì nữa, hắn muốn giải thích mọi thứ với cô.

'Thật thảm hại. Hoàn toàn và hoàn toàn thảm hại. '

Hermione lẩm bẩm với chính mình khi cô khoanh tay trước ngực.
Tất nhiên là thảm hại. Cô phải đối mặt với hắn thêm nửa năm nữa, cô không thể tiếp tục tránh mặt hắn. Đó cũng là ngày cuối cùng của ngày lễ. Hermione cho rằng họ sẽ không gặp nhau nhiều khi những người khác quay lại Hogwarts nhưng cô sẽ phải học chung một vài lớp học với hắn ta.
Hermione nhìn xuống và thấy Crookshanks trượt vào giữa đôi chân hơi mở của mình. Nó mếu máo và chạy dọc theo chân cô. Hermione cúi xuống, ngồi trên mặt đất của căn phòng chung trong khi ngọn lửa bùng lên và tuyết từ bên ngoài rơi xuống dần dần. Cô khẽ đưa tay vuốt ve bộ lông của Crookshanks mơn trớn rất đẹp. Đột nhiên, một con chim bay vào cửa sổ mở và dừng lại trước mặt Hermione.Con chim được bao phủ trong lông dài màu đỏ thẫm. Nó có một cái đuôi vàng, mỏ và móng vuốt. Fawkes, phượng hoàng của cụ Dumbledore, Hermione đoán chừng khi đôi mắt đen của nó nhìn chằm chằm vào cô. Nó để lại một lá thư trên đùi cô rồi bay lânx vào trời tuyết. Hermione nhặt lá thư một cách thận trọng khi Crookshanks ngồi vào lòng cô. Cô mở nó ra và chữ viết đẹp của cụ Dumbledore xuất hiện với cô.

~~~~~
Trò Granger,

Tôi hy vọng đây là một thời gian thuận tiện để gửi này. Tôi chắc chắn, giống như nhiều người khác, trò sẽ thích dành ngày cuối cùng của ngày lễ để làm điều gì đó mà trò yêu thích. Mặc dù, tôi phải nói rằng tôi cần một chút thời gian của trò. Nếu trò đồng ý gặp tôi tại văn phòng của tôi ngay bây giờ, điều đó thật dễ chịu.
Cảm ơn và chân thành nhất gửi đến trò.

Albus Dumbledore

~~~~~~~

Bức thư được theo sau là một mật khẩu đến văn phòng của cụ Dumbledore. Hermione rên rỉ, cô thực sự không có gì tốt hơn để làm nhưng cô chắc chắn rằng cô biết cụ Dumbledore sẽ nói gì với cô. Tất nhiên, cụ sẽ muốn nói về Draco. Hermione kéo mình đứng dậy và Crookshanks ngã lăn ra. Cô rời khỏi phòng sinh hoạt với một tiếng thở dài.

Vài phút sau, Hermione đã đến bên ngoài văn phòng của cụ Dumbledore và giơ nắm đấm lên để gõ cánh cửa khổng lồ và đáng sợ. Cô dừng lại, thu thập suy nghĩ của mình và cố gắng trông tự tin trước khi gõ cửa. Hai tiếng gõ mạnh và nhanh.

'Vào đi.'

giọng của cụ Dumbledore vang lên. Hermione bước vào phòng và nhìn cụ Dumbledore đang ngồi sau bàn làm việc. Cụ ngẩng đầu lên và Hermione đã bị sốc khi nhận ra rằng ... Cụ đã trông già đến mức nào, hơn bình thường.

'Ah, trò Granger, tôi rất vui khi gặp trò. Xin mời ngồi.'

Hermione ngồi xuống ghế đối diện bàn của mình. Đôi mắt cô nhìn xuống bàn tay cụ trông tối hơn rất nhiều so với lần trước cô nhìn thấy nó. Cụ Dumbledore đã khảo sát cô qua ánh mắt. Cụ không hỏi cô tại sao mắt cô đỏ hoe và tại sao cô trông buồn bã đến thế.

'Giáo sư Dumbledore, thưa ngài,' Hermione lẩm bẩm và nhìn xuống đùi cô. Cô ngập ngừng trước khi nói.

'Em không thể dạy kèm Malfoy nữa.'

Có một sự im lặng mà Hermione cho rằng cụ Dumbledore đang dành thời gian để suy nghĩ về cách trả lời cô. Thay vào đó, cụ Dumbledore đang nhìn cô, muốn biết liệu cô có biết gì về Draco Malfoy đã khiến cô sợ hãi khi rời xa hắn không. Cụ Dumbledore gật đầu một lần rồi nói.

'Có lý do nào khiến trò không nghĩ rằng nên dạy kèm cho trò Malfoy không? Trò có thông tin gì về trò ấy có thể giúp tôi không, trò Granger? '

Cụ Dumbledore hỏi.

'Em...em .'

Hermione lắp bắp và đó là câu trả lời đủ cho cụ Dumbledore. Cô biết điều gì đó nhưng không muốn nói ra. Hermione ngước nhìn cụ và nhún vai. Cô nói dối với hiệu trưởng của mình, biết làm thế nào điều này có thể ảnh hưởng đến mọi người trong trường nhưng cô không thể tự mình nói ra sự thật.

'Em không biết gì về cậu ta cả.'

Cụ Dumbledore biết cô đang nói dối nhưng cụ lại mừng vì điều đó. Có lẽ Hermione đã cảm thấy có một cái gì đó cho cậu bé? Điều đó có thể hữu ích, cụ Dumbledore nghĩ. Với suy nghĩ đó, cụ nhìn cô với vẻ mặt dịu dàng.

'Trò phải tiếp tục dạy kèm cho trò ấy cho đến khi trò biết điều gì đó về trò ấy.'

Cụ Dumbledore nói và Hermione đã cho cụ ta một cái nhìn xúc phạm.

' Đó là cách duy nhất .'

'Em không muốn làm điều này!'

Hermione nói và đứng dậy. Cô khoanh tay trước ngực và nhìn chằm chằm vào cụ Dumbledore.

'Em tôn trọng mọi quyết định của thầy, Giáo sư. Thầy nói để tin tưởng thầy Snape, em đã thuyết phục Harry rằng thầy đã đúng. Đây là một quyết định mà em nghĩ thầy đã sai rồi! Em không muốn ở bất cứ đâu gần Malfoy. Làm ơn, đừng bắt em phải theo dõi cậu ấy. '

'Trò Granger. '

Cụ Dumbledore đứng dậy.

' Trò phải làm điều này. Tôi cầu xin lý do để trò có thể tin tưởng tôi với điều này. '

' Cậu ta ... cậu ta ... cậu ta biết emđang theo dõi cậu ta. Cậu ta đã nghi ngờ em rồi. '

Hermione thừa nhận.

' Em không thể làm điều này nữa. Xin lỗi, thưa giáo sư, cậu ấy đoán đó là lý do tại sao em dạy kèm cho cậu ấy. '

Cụ Dumbledore thở dài, áo choàng màu xám của cụ lã lướt khi cụ tiến đến chỗ Fawkes. Fawkes nhìn sâu vào mắt cụ Dumbledore như thể họ đang giao tiếp với nhau. Hermione nhìn, cảm thấy vô dụng và thật ích kỷ. Cô ấy sẽ khiến mọi người gặp nguy hiểm chỉ vì cô ấy không thể theo dõi Draco? Điều đó dường như không công bằng với tất cả mọi người.

'Em xin lỗi, Giáo sư.'

Hermione nói, hơi buồn vì cụ Dumbledore đã quay lưng lại với cô.

'Không. Tôi đã đòi hỏi trò quá nhiều và tôi nghĩ trò xứng đáng được biết sự thật. '

Cụ Dumbledore nói, quay lại với cô và khảo sát cô qua cặp kính của mình. Cụ quyết định hỏi cô vì cụ Dumbledore không muốn Hermione quay sang Draco và quay lưng lại với Harry khi cậu cần cô.

'Nhưng trước tiên, trò phải cho tôi biết những gì trì biết về trò ấy.'

'Em đã nói với thầy-'

Hermione bắt đầu nhưng cụ Dumbledore lắc đầu. Hermione nhướn mày nhìn cụ và khoanh tay trước ngực.

'Trò Granger, tôi có thể phát hiện ra những kẻ nói dối rất dễ dàng. Nói cho tôi biết những gì trò biết. '

Cụ Dumbledore mỉm cười và đợi vài phút nhưng Hermione vẫn ngậm miệng. Cô không thể tự nói với cụ Dumbledore rằng Draco là một tử thần thực tử. Hóa ra, cô không phải làm thế. Cụ Dumbledore thở dài.

'Tôi biết trò Malfoy là một tử thần thực tử, trò Granger. Tôi biết điều đó và tôi đã hy vọng trò sẽ tin tưởng tôi đủ để nói với tôi điều đó. '

'Nhưng thưa giáo sư, sao thầy biết ...'

Hermione tò mò hỏi.

'Và nếu thầy biết ... thì tại sao em phải theo dõi cậu ta nữa chứ? Em chắc chắn thầy sẽ là một điệp viên giỏi hơn em. Thêm vào đó, cậu ấy sẽ không nói gì với em. '

'Tôi biết, trò Granger, tôi biết nhiều hơn trò. Trò Malfoy cần sự giúp đỡ nếu không trò ấy sẽ phải chịu mọi sự căng thẳng. Tôi không thể nghĩ ra ai tốt hơn để giúp trò ta ngoài trò.  '

Cụ Dumbledore nói, gật đầu như thể cụ đang cố gắng để Hermione hiểu.

'Hãy để em nói thẳng điều này. Thưa giáo sư, thầy đã nói dối em về việc không biết gì về Malfoy và thầy đặt em dưới sự căng thẳng của việc tìm hiểu xem cậu ta định làm gì ư? '

Hermione hỏi trong khi cụ Dumbledore chỉ nhìn cô chằm chằm.

'Mục đích của việc này là gì cơ chứ?'

'Trò ấy sẽ nhờ trò giúp đỡ và trò có thể cứu một cuộc sống vô tội khỏi những nguy hiểm của tội ác.'

Cụ Dumbledore nói

' Trof ấy sẽ dần dần bị trầm cảm. Tôi có thể thấy những dấu hiệu trầm cảm từ trò ấy. '

'Em có thể làm gì cơ chứ? Làm thế nào tôi có thể giúp cậu ta?'

Hermione hỏi bằng giọng lặng lẽ và bất lực.
Cụ Dumbledore tháo kính ra và lau chúng bằng áo choàng của mình. Cụ đặt chúng trở lại trên khuôn mặt và dừng lại, nhìn vào bàn của mình như thể câu trả lời được viết bằng mực đỏ. Cụ nhìn lên Hermione và cô có thể thấy sự quan tâm và đau đớn vô cùng trên khuôn mặt cụ. Sự tôn trọng của cô dành cho cụ Dumbledore chưa bao giờ cao như lúc này. Cụ thực sự quan tâm đến tất cả các học sinh của mình ngay cả những người đã lựa chọn sai. Cụ Dumbledore nhìn Hermione và nói.

'Tất cả những gì trò có thể làm là...'

Cụ Dumbledore nói và Hermione hít một hơi thật sâu để nhận lấy.

'Hãy ở bên trò ấy' .

Hermione gật đầu, hiểu ý. Cô phải cho Draco thấy tình yêu mà hắn rất xứng đáng nhận được. Cô có thể cứu hắn ta khỏi cái ác và sẽ làm hết sức mình.

( Ôi tim tôi 😢😢😢
Theo mấy bồ thì mình nên chia 1 chương ra hay nhiều phần cho nhanh hay viết cùng một phần luôn , tại mình không muốn mấy bồ vướng quảng cáo
Truyện đã đi được gần nữa đoạn đường rồi 😚😚 fighting  )

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro