Chap 1: Quá Khứ



-Thế giới này dường như đang mờ nhạt đi, 

                                                                               tôi chỉ có thể thấy hình ảnh cậu rõ ràng...-

" 'Mình và cậu ấy thật sự rất giống nhau', ...

Tôi đã từng nghĩ vậy...

                   Nó đã từng như vậy"

 Chuông nhà thờ vang khắp không gian lạnh lẽo, với hai đứa trẻ, tiếng chuông luôn rất vui tai dù mọi thứ lúc đó có thế nào. Đó là tín hiệu của niềm vui, ... giờ của bạn bè...

 Luôn chỉ có hai đứa đi với nhau, chúng luôn hẹn gặp vào cuối tuần, khi cái âm thanh 'Ding, ding' bật ra khỏi chiếc chuông to lớn rồi bay lướt trên mọi mái nhà trong thị trấn. Chúng rượt bắt, chạy đuổi nhau trong cái khoảng khắc chuông nhà thờ vang vọng ấy... Thi xem ai sẽ là người đầu tiên tới được bìa khu rừng gần thị trấn.

      "Hộc, hộc..."

      "Chuuya..."

      "Gì?"-Cậu nhóc với mái tóc rối bời màu gấc nói trong nhịp thở gấp khó nhọc, cả mặt đỏ bừng, hai tay chống trên hai đầu gối nhỏ bé. Hôm nay cậu lại thua nữa rồi, giờ thậm chí còn mệt đến nỗi chẳng thể ngước mặt lên nhìn "đối thủ"...

Phải, "đối thủ" của cậu, tuy bằng tuổi nhau nhưng cậu trông nhỏ bé hơn "hắn" rất nhiều, dù biết là mình yếu thế nhưng cậu vẫn luôn thích được đối đầu cùng hắn, mọi khi cũng đều thua, chỉ là hôm nay không kịp nói câu "Hãy đợi đấy, lần sau tớ nhất định sẽ thắng được cậu Dazai!!" thì hắn đã...

                  ... Im lặng mà quàng cho cậu chiếc khăn choàng của mình.

"Hợp với cậu lắm đó!"- Nói rồi hắn quay bước vào rừng. Cậu vẫn đứng đó, không phải là vẫn còn mệt, chỉ là... bất ngờ, hạnh phúc, ấm áp,... khoảnh khắc hắn mỉm cười như vừa nãy, khiến thời gian trong tâm trí cậu bỗng nhiên dừng lại,...

Một, hai, ba...

Hắn lãnh một cú đấm từ phía gáy, kèm theo câu nói quen thuộc của cậu:"Đồ ĐẠI NGỐC Dazai...". Cậu chạy vụt lên trước hắn thật nhanh, dù vậy, hắn nghĩ: "Có lẽ mình vừa thấy cậu ấy đỏ mặt, nó giống như là cà chua giữa mùa đông vậy..." và nghĩ thêm rằng: "Đúng thật là một suy nghĩ trẻ con mà".

Ở bên cậu, hắn mới có thể thật sự được sống trong khoảng thời gian mà mọi người gọi là "tuổi thơ" của cuộc đời. Cùng nhau trò chuyện, cùng nhau chơi đùa,... như bao đứa trẻ con khác. Đáng tiếc rằng: Đây sẽ là kết thúc! Mùa đông cuối cùng hắn được là trẻ con, được làm bạn với cậu. Nó cũng là mùa đông đầu tiên của cậu và hắn, vì thế mà với "hắn", chẳng biết nên cảm thấy thế nào cho hợp nữa... Bởi lẽ "cảm nhận" là công việc chính của trái tim-thứ vốn chẳng hề tồn tại trong cuộc đời hắn. 

Hắn muốn hỏi cậu điều đó... rằng hắn nên cảm thấy thế nào? Mỗi khi ở bên cạnh cậu? Khi hắn chẳng thể chia sẻ mọi thứ với cậu như cậu đã làm với hắn? Khi hắn được dạy rằng chỉ có 'sức mạnh' và 'trí tuệ' mới có thể giúp ta 'sống sót', khi 'tình yêu' bị coi là thứ cản trở và vô nghĩa... Cuối cùng, khi sắp phải nói lời từ biệt, hắn vẫn không thể thật lòng với mình, với cậu...

Ngày nào cậu cũng bị đánh đập và đối xử tồi tệ, một kẻ không nhà, không người thân, không có bất cứ gì để nương tựa, cậu cần sức mạnh, và hắn là người duy nhất dạy cậu điều đó, vì chỉ mình hắn nhìn thấy trong cậu tiềm ẩn một sức mạnh còn tuyệt vời hơn cả chính hắn, một thiên tài... Chỉ hắn biết cậu mạnh đến mức nào? Và vì không muốn bị sức mạnh ấy đánh bại, hắn tiếp cận cậu...

Tất cả bắt đầu bằng sự suy tính, rồi lại trở thành định mệnh, hàn gắn cả hai... Mỗi ngày lại càng gắn bó, mỗi ngày lại càng thân thiết...

"Cứ như là chúng tôi không thể sống thiếu nhau..."

Cứ như người này là những mảnh ghép mà người kia luôn tìm kiếm...

Khi mùa xuân đến, tiếng chuông nhà thờ vang vọng khắp các ngõ đường, lần đầu tiên, cậu biết cảm giác đau đớn khi lạc mất người mình xem là quan trọng nhất...

Hắn đi không một lời từ biệt...

Chiếc khăn choàng đỏ hắn tặng cậu... đã không còn ấm nữa rồi...


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro