Chương 04.
Vương Mai trơ mắt nhìn họ rời đi, bà ta nắm lấy tay Hạ Vân An, hét lớn như điên, "Tôi nói rồi, không nên cho người khác đến, anh lại tham tiền, anh tham tiền, hiện tại làm sao đây?"
"Em nhỏ tiếng thôi, còn có người ở đây mà." Hạ Vân An cười nhạt với nhân viên công tác ở đây, sau đó túm Vương Mai trở về phòng.
Bọn họ hai mặt nhìn nhau, Vương Mai nhịn không được khóc, vừa khóc vừa thấp giọng nói: "Nếu như... nếu như để cho người ta biết... Hạ Tức là do chúng ta mua về, vậy nên làm cái gì đây chứ?"
Hạ Vân An và Vương Mai kết hôn nhiều năm đều không có con, ở chỗ bọn họ, chú trọng nuôi con dưỡng già. Trong nhà không có con nhỏ, bên ngoài lời ra tiếng vào, vì thế vợ chồng Vương Mai và Hạ Vân An liền nảy sinh ý định mua con.
Trong thôn bọn họ trước kia có một hộ gia đình, cho con trai ngốc trong nhà mình bỏ ra mấy vạn đồng mua một người vợ về. Hạ Vân An liền đến nhà người này hỏi thăm, lấy được số liên lạc của bọn buôn người.
Trẻ nhỏ tuổi tương đối đắt tiền, bọn họ không có nhiều tiền tiết kiệm lắm, lại bảo sẽ mua lớn tuổi hơn một chút, khoảng mười tuổi cũng được.
Lúc Hạ Tức đi tới nhà bọn họ, quần áo trên người vốn đã bị bọn buôn người thay ra, trên mặt trầy xước còn bôi một lớp tro, giống như một đứa trẻ xin ăn. Anh cứ khóc lóc nói muốn về nhà, muốn em trai. Vương Mai cầm thức ăn cho anh, nói sau này mình chính là mẹ của anh, bảo anh gọi mẹ. Hạ Tức không chịu, Hạ Vân An liền đánh anh một trận, nhốt anh vào nhà củi.
Bọn họ cảm thấy trẻ con không nghe lời chính là muốn bị ăn đánh, đánh một trận là ngoan ngay. Chờ Hạ Tức chịu gọi bọn họ là ba mẹ, bọn họ cũng sẽ đối xử tốt với Hạ Tức. Nhưng bọn họ lại không ngờ được, sáng sớm hôm sau khi bọn họ mở cửa nhìn Hạ Tức thì Hạ Tức đã ngất đi, cả người nóng rực, sốt cao đến bốn mươi độ.
Cơ sở y tế gần đó không tốt, phòng khám duy nhất ở bên ngoài núi, Hạ Vân An không thể vì đứa nhỏ này mạo hiểm đi ra ngoài chữa trị. Bọn họ cho Hạ Tức uống chút thuốc, lại đắp lên người Hạ Tức một lớp chăn thật dày, muốn để anh tự mình vượt qua.
Hạ Tức mạng lớn chịu đựng qua, nhưng đầu óc lại có vấn đề. Phản ứng của anh chậm hơn với người bình thường, một chuyện lặp đi lặp lại suy nghĩ rất lâu mới có thể hiểu được.
Hạ Vân An không nghĩ rằng mình bỏ ra nhiều tiền như vậy mua về một thằng ngốc, càng làm cho ông ta không ngờ tới chính là, bã xã Vương Mai của ông ta lại có con rồi.
Một năm sau, con của bọn họ được sinh ra, Hạ Tức trở thành gánh nặng cho gia đình.
Bọn Tiêu Hoành nghe được Phó Tri Bách xuống núi, nhíu mày. Tiêu Hoành có chút tức giận, "Phó Tri Bách này làm cái quái gì thế? Lại không nói một tiếng đã xuống núi?"
Lúc ấy nhân viên có mặt nói với Tiêu Hoành: "Thầy Tiêu, lúc đó hình như là con trai lớn của nhà mà Phó Tri Bách tá túc bị hôn mê, Phó Tri Bách ôm người chạy ra ngoài, đưa người đến bệnh viện rồi ạ."
Sắc mặt Tiêu Hoành hòa hoãn hơn, lại nghe bên cạnh có người nói: "Cậu ta bảo trợ lý làm không phải là được rồi sao, mắc gì tự mình đưa người đến bệnh viện chứ."
Nhân viên công tác nói thêm: "Lúc ấy anh Phó còn xảy ra tranh chấp với người nhà kia, hình như là mẹ của đứa con trai lớn đó nói không cần đi bệnh viện, anh Phó nằng nặc muốn đi, mặt anh Phó còn bị trầy xước."
"Hầy, coi như Phó Tri Bách cậu ta muốn làm người tốt đi, dù sao việc đó cũng sẽ không bao gồm hành trình lần này." Tiêu Hoành lắc đầu, cười gằn một tiếng.
Phó Tri Bách cõng Hạ Tức xuống núi, đường núi dốc đứng, mỗi một bước của hắn đều rất cẩn thận. Thân thể Hạ Tức không còn sức, Phó Tri Bách không thể không lấy tay gắt gao kìm lưng anh lại, chỉ cõng một đoạn đường, cánh tay đã vừa mỏi vừa tê.
Hắn thở hổn hển, đột nhiên cổ bị nhẹ nhàng ôm lấy, người trên lưng giật giật. Trong lòng Phó Tri Bách giật thót, từ từ ngừng lại, quay đầu nhìn, lông mi Hạ Tức khẽ run run, mở mắt mờ mịt nhìn hắn.
Phó Tri Bách cảm thấy trước mắt giống như có một đàn bướm bay qua, hắn rất sợ quấy nhiễu đến Hạ Tức, vì thế cố ý hạ thấp giọng, khẽ gọi: "Hạ Tức..."
Mặt Hạ Tức và hắn rất gần, anh mở mắt ra lại nhắm mắt lại, người cõng anh làm cho anh cảm thấy an tâm lại quen thuộc. Trí nhớ của anh như có một công tắc, cuộc sống bị đánh đập, bị nhục mạ buộc phải quên đi mới có thể sống dần dần hồi sinh. Anh ôm chặt Phó Tri Bách, đem cái xưng hô gọi một trăm lần một ngàn lần một vạn lần trong bóng tối kia nỉ non ra miệng.
Ngay bên tai Phó Tri Bách, anh lẩm bẩm: "Tiểu Bách, anh muốn về nhà."
"Anh... đang nói cái gì?" Phó Tri Bách sửng sốt, hắn nhìn chằm chằm mặt Hạ Tức, cả người cứng ngắc. Hắn thả Hạ Tức từ trên lưng xuống, nửa ngồi trên mặt đất, để anh tựa vào trong ngực mình.
Trên núi có những hàng trúc xào xạc, Phó Tri Bách ôm Hạ Tức, không dám tin nhìn anh. Môi hắn cũng run rẩy, ôm mặt Hạ Tức, đè nén sự chua xót bất thình lình trong cổ họng, hắn hỏi: "Anh vừa nói gì? Anh gọi tôi là gì?"
Trong ký ức còn sót lại về tuổi thơ tươi đẹp của Hạ Tức chỉ còn lại một cậu bé luôn đi theo phía sau anh, hay mít ướt. Đó là em trai của anh, em trai thực sự của anh.
Anh vươn tay, ngón tay suy dinh dưỡng mà trắng bệch thô ráp rơi vào đáy mắt Phó Tri Bách, ngón tay thô ráp nhẹ nhàng chạm vào gò má Phó Tri Bách, Hạ Tức ngơ ngác nhìn hắn, nói với hắn: "Tiểu Bách! Em đừng khóc..."
Phó Tri Bách một lần nữa đứng lên, hắn cứ vậy ôm ngang Hạ Tức, mỗi một bước đều đi rất cẩn thận, căng thẳng đi xuống chân núi.
Tài xế đã lái xe tới, Phó Tri Bách đặt Hạ Tức lên xe, cánh tay lập tức mất sức, ngay cả sức lực đóng cửa xe cũng không có. Tài xế đến đẩy cửa xe lại, Phó Tri Bách nhịn đau nhức cánh tay, ôm Hạ Tức vào lòng mình.
Xe chạy, lốp xe cán qua một tảng đá, xe hơi xóc nảy, Phó Tri Bách che chở Hạ Tức, nhịn không được nói: "Bác tài, bác lái xe cẩn thận một chút đi."
Đến bệnh viện, tài xế xuống trước, muốn tới giúp Phó Tri Bách. Phó Tri Bách khoát tay, hắn ôm eo Hạ Tức, ôm người từ trên xe xuống.
Bệnh viện này rất nhỏ, Phó Tri Bách ôm Hạ Túc xông vào khu cấp cứu, hô to "Có ai không? Mau tới đây!" Y tá nơi đây chắc là lần đầu tiên gặp phải loại tình huống này, lại nghe Phó Tri Bách thét lớn một tiếng, họ mới phản ứng lại.
Hạ Tức được đặt lên giường lăn, Phó Tri Bách một tay vịn bả vai anh, đẩy anh đi vào trong. Anh được đưa vào phòng khám, Phó Tri Bách đứng bên cạnh nhìn.
Hắn nhìn chăm chú vào mặt Hạ Tức không chớp mắt, cảm thấy càng nhìn càng thân quen, hắn có chút ủ rũ vì sao mình không nhận ra anh ngay từ lần đầu gặp anh chứ. Trong trí nhớ của hắn, anh trai là sự tồn tại không thể thay thế, đó giống như một mặt trời, vĩnh viễn tỏa sáng rực rỡ đi trước mặt hắn.
Hắn đôi khi mơ thấy anh trai mình, trong đó hắn cứ đuổi theo, cố gắng bắt lấy mặt trời, nhưng hắn không thể chạm tới được.
Y tá truyền dịch cho Hạ Tức, sau đó đẩy anh vào phòng bệnh. Nơi này không có phòng bệnh đơn, trong một phòng có sáu giường, Hạ Tức bị đẩy đến vị trí gần cửa sổ nhất, Phó Tri Bách từng bước theo sát.
"Tổng cộng có ba bình nước, truyền xong ấn chuông, tôi sẽ đổi thuốc." Y tá dặn dò, Phó Tri Bách đáp một tiếng. Y tá quay đầu lại nhìn thấy mặt hắn, hai mắt mở to, bất ngờ nhìn hắn, "Phó... Phó Tri Bách?"
Ngón trỏ Phó Tri Bách đặt bên miệng, "Suỵt" một tiếng, hạ thấp giọng nói: "Đừng để người ta nghe thấy."
Y tá là fans của hắn, khuôn mặt dưới lớp khẩu trang trong nháy mắt đỏ lên, ngơ ngác nhìn hắn, gật đầu hỏi: "Anh Tri Bách, sao anh lại... Sao anh lại ở đây?"
Phó Tri Bách chỉ chỉ bên ngoài, "Cùng thầy Tiêu Hoành tới đây làm hoạt động, ở lại đây vài ngày."
"Mà anh ơi, anh ta là ai?"
Phó Tri Bách dừng một chút, hắn nhìn Hạ Tức, ánh mắt dịu dàng, "Anh ấy sinh bệnh, tôi đưa anh ấy đến." Hắn nói xong đột nhiên nghĩ đến, giữ chặt cánh tay y tá, nhẹ giọng nói: "Hành trình này còn chưa công bố, thầy Tiêu Hoành sẽ công bố trên Weibo sau, cô phải giữ bí mật cho tôi nhé."
Y tá hô hấp cũng không thông, đỏ mặt cứng ngắc nói: "Được, em... em tuyệt đối giữ bí mật."
Sau khi y tá đi rồi, Phó Tri Bách kéo ghế ngồi bên giường, hắn vừa ngồi xuống, điện thoại của trợ lý đã gọi đến, hỏi hắn ở phòng nào.
Phó Tri Bách nhìn Hạ Tức một chút, đứng dậy đi ra khỏi phòng, vẫy tay với trợ lý đang tìm hắn ở cửa hành lang.
Trợ lý chạy tới trước mặt hắn, thở hồng hộc nói: "Anh Tri Bách, anh chạy nhanh quá vậy, em vừa quay đầu cái anh đã biến mất rồi."
Phó Tri Bách nói với cậu ta: "Cậu sai người lấy hành lý của tôi đến, thay tôi nói với Tiêu Hoành, tôi có việc đột xuất, hành trình kế tiếp không thể tham gia."
Trợ lý sửng sốt, "Anh, anh sao vậy? Đó chính là Tiêu Hoành đấy, anh đột nhiên bỏ ngang, anh Lý sẽ giết em."
"Không giết cậu đâu, anh ta muốn giết cậu, tôi sẽ nói chuyện với anh ta."
"Anh, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"
Phó Tri Bách hé môi, không tự chủ được lộ ra nụ cười, nụ cười xán lạn hơn bao giờ hết, hắn nói: "Tôi tìm được anh trai tôi rồi."
Phó Tri Bách có một người anh ruột, chuyện anh mười tuổi bị bọn buôn người bắt cóc, công chúng hầu như đều biết.
Trong một chương trình rất nổi tiếng, người dẫn chương trình hỏi hắn tại sao hắn muốn gia nhập làng giải trí?
Nhiều người sẽ trả lời, bởi vì họ thích diễn xuất hoặc tận hưởng cảm giác trên sân khấu, thực tế một số cũng chỉ làm để kiếm được nhiều tiền hơn. Nhưng nhà Phó Tri Bách không thiếu tiền, hắn cũng không thích diễn xuất, ca hát, hắn vẫn cảm thấy giới giải trí rất phiền phức, nhân tình thế thái rất mệt. Nhưng hắn lại bước chân vào, vì để cho mình nổi tiếng, hắn nhận diễn xuất, tham gia rất nhiều tiết mục, lại hời hợt với thù lao.
Rất nhiều người không hiểu hắn, trong cuộc phỏng vấn đó, hắn đã công khai đề cập đến vấn đề này.
Hắn nói, hắn có một anh trai ruột, đã bị bọn buôn người bắt cóc khi họ 10 tuổi. Hắn vẫn tin rằng anh trai hắn vẫn còn sống, hắn nhận nhiều quảng cáo và hoạt động, đóng phim truyền hình như vậy, chính là muốn anh trai nhìn thấy mình.
Hắn một mực nghĩ, khi mình đứng ở nơi sáng nhất cao nhất, có phải là có thể để cho anh trai thấy được hay không?
_
HẾT CHƯƠNG 04.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro