Chương 2
Một năm trước.
Tôn Hòa đứng thẳng tắp trong một góc của tiệm cafe internet, dáng người thon dài phối tây trang khéo léo cùng với hoàn cảnh tiệm cafe internet chướng khí mù mịt hoàn toàn không phù hợp. Nhưng người không hợp hoàn cảnh ngoại trừ anh ta ra, còn có cô gái đang ngồi trước màn hình máy tính chơi trò chơi.
Cô gái hình như không hề chú ý tới phía sau có người đang quan sát, chỉ thấy một đôi bàn tay mềm mại như ngọc, đặt trên bàn phím lướt nhanh như múa, động tác thật là đẹp mắt.
Màn hình xanh chuyển động liên tục trước mắt, anh ta chỉ liếc mắt một cái liền có thể nhận ra đây là Liên Minh Huyền Thoại.
Độ nhận diện quần chúng của Liên Minh Huyền Thoại rất cao, trùng hợp Tôn Hoà lại chính là tuyển thủ chuyên nghiệp của trò chơi này.
Anh lướt xem qua loa, phát hiện là một cô gái trẻ tuổi thì liền cất bước chuẩn bị rời đi, nhưng bất thình lình bị thao tác của cô làm cho ngơ ngẩn, chậm chạp mãi không di chuyển.
Chờ khi anh phục hồi lại tinh thần, thì đã đứng sau lưng cô tận mười phút.
Tôn Hòa hồi tưởng lại thao tác trước đây không lâu của cô gái, lâm vào trầm tư.
Thực ra thao tác không tính là tốt, cái khó có được chính là ý thức của cô.
Mười phút trước, thời gian ADC đối diện sống lại còn có 5 giây, đồng đội đang nắm lấy cơ hội bắt lấy đường giữa và hỗ trợ đối thủ.
Cô khống chế tướng trong trò chơi ,vừa mới từ nhà chính ra liền chạy hướng đường giữa, chờ khi cô rất nhanh đuổi đến gần khu vực giao tranh thì lại đột nhiên quay vào rừng vòng một vòng.
Trong rừng không hề có tầm nhìn, còn đường giữa lại là đường bằng phẳng rộng rãi.
Cái quyết định đột nhiên này rõ ràng sẽ khiến cô mất đi cơ hội tham gia giao tranh, Tôn Hoà đã có thể nhìn thấy lời nói hùng hùng hổ hổ của đồng đội đã chết ở trên phần bình luận.
Quỷ dị chính là, thời gian bất quá vài giây, đường giữa vừa có lính thì chó xồm Rengar cũng kết thúc trạng thái tàng hình xuất hiện.
Điều này thành công trong nháy mắt làm đồng đội ngừng đánh chữ lên phần bình luận.
Tôn Hòa bất động hai giây, cho dù là anh, ở dưới tình huống không có tầm nhìn cũng rất khó biết trước hướng đi của Rengar.
Nếu như vừa rồi chuyển hướng đột ngột không phải một cái quyết định ngẫu nhiên, mà là cô ấy lớn mật đoán trước......
Vì để loại trừ khả năng chỉ là tình huống ngẫu nhiên, Tôn Hòa dừng bước chân lại quan sát cô mười phút.
Mỗi một lần, cô đều có thể ở khu vực không có tầm nhìn cảm giác được nguy hiểm mà tránh đi một cách hoàn mỹ.
Tướng Rengar đối diện rõ ràng đánh rất không tồi, chỉ số giết người toàn bản đồ là nhiều nhất, nhưng anh ta ngay cả một lần cũng chưa gank được cô.
Tôn Hòa nhéo cằm, tự hỏi có khả năng trăm phần trăm tránh được chó xồm.
Không thể nói không có khả năng, rốt cuộc cô ấy
trong ít nhất mười phút trở lại đây đã làm được.
Nhưng có thể làm đến loại trình độ này, thật là có chút không thể tưởng tượng được.
Lúc này Tôn Hòa đã không rảnh lo mục đích ban đầu đến cafe internet làm gì, anh nghĩ chờ cô gái này đánh xong liền hỏi một phen cô làm được như thế nào.
Đơn giản dời bước đi đến trước quầy chuẩn bị đăng kí một máy tính trước.
Chờ khi anh vội vàng trở về, cô gái đã đứng dậy, trên màn hình biểu hiện hai chữ thất bại cực to.
Cô đưa lưng về phía Tôn Hòa, đang nói chuyện cùng với một chàng trai trẻ tuổi không biết xuất hiện từ lúc nào.
Tôn Hòa làm bộ đi ngang qua vị trí trống không bên cạnh cô ngồi xuống, rốt cuộc có thể nghe rõ âm thanh cuộc trò chuyện của hai người .
Anh dùng dư quang nhìn hai người, chàng trai hướng cô cười cảm tạ: "Cảm ơn a Tô Hành, may mắn là em chơi, bằng không anh khẳng định sẽ bị báo cáo."
Cô gái lắc lắc đầu thật nhẹ, lúc này đây Tôn Hòa mới rốt cuộc có thể thấy rõ diện mạo cô.
Thực đẹp, là một loại xinh đẹp nghiêm nghị chính khí.
Trên mặt cô gái một mảnh lạnh lùng, một đôi mắt tĩnh lặng như biển sâu. Trên hàng mày có khí chất của một quyển kinh thư cổ mờ mờ ảo ảo, lại thêm đuôi mắt lệ làm cho khuôn mặt trở nên mềm mại hơn, một đầu tóc đen dài làm cho làn da cô trông có vẻ trắng hơn cả tuyết, kết hợp lại lại tăng thêm sự mạnh mẽ.
"Không có gì, vẫn làm cho anh thua, thật ngại quá."
Tiếng nói thanh lãnh của cô gái lọt vào tai, câu chữ rõ ràng.
Chàng trai thấy Tô Hành xin lỗi liên tục xua tay: "Không có việc gì, cũng tại anh làm khó người khác, em cũng chưa từng chơi qua lại bị anh cường ép kéo tới hỗ trợ, muốn trách cũng chỉ có thể trách điện thoại bạn gái anh, lỗi không thể tính lên đầu em được."
Tô Hành chần chờ một lát, vẫn là nhẹ nhàng mở miệng hỏi: "Trò chơi này, tên gọi là gì vậy?"
Cuối cùng còn bổ sung thêm một câu: "Cũng khá thú vị."
Chàng trai nghe qua, thần sắc chỉ một thoáng sinh động lên hẳn: "Thật sự? Nếu em thấy thú vị thì ngày thường có thể thử lên chơi , gọi là Liên Minh Huyền Thoại. Nói không chừng không đến một tháng... Không, không đến một tuần em khẳng định có thể hoàn toàn chơi tốt."
Cô lại hướng chàng trai lắc đầu: "Không nhất định, trò chơi này quá coi trọng phương diện phối hợp đồng đội."
Thanh niên tựa hồ còn muốn nói cái gì, lại bị cô giành trước một bước: "Anh chơi đi, em có điểm buồn ngủ," cô vươn ngón trỏ hướng về phía trước chỉ chỉ, "Đi ngủ."
Chàng trai đành phải thôi, một lần nữa ngồi trở lại trước máy tính, bắt đầu một ván đấu mới.
Tôn Hoà từ đoạn đối thoại của hai người đã có thể hiểu được phần lớn tình huống, nên vẫn luôn chìm trong cảm giác khiếp sợ khi biết đây là lần đầu tiên cô chơi LOL. Lúc này rốt cuộc thấy cô đi một mình, anh vội đuổi theo sau, duỗi tay muốn vỗ vai cô.
Nhưng chưa đợi anh đụng tới người, cô đã giống như cảm thấy được cái gì đó rồi xoay người lại, mặt không biểu tình mà nhìn anh chằm chằm, ánh mắt để lộ ra một tia nghi hoặc, dường như đang hỏi anh muốn làm gì.
Tôn Hòa đánh giá cô một lúc lâu, dường như vẫn đang cân nhắc tính chân thật của chuyện đây lần đầu tiên cô đánh LOL.
Cuối cùng anh thanh thanh giọng, mở miệng nói: "Chào em, tôi vừa nhìn em đánh trò chơi kia."
Cô có chút không kiên nhẫn, nhưng chung quy vẫn là dừng ở tại chỗ chờ anh tiếp tục mở miệng.
Tôn Hòa nhìn ánh mắt hơi hơi ngây người của cô, không khỏi cười khổ một tiếng, từ sau khi thành danh thời thiếu niên, hiếm khi có người bên cạnh nhìn anh như vậy. Cô gái trước mắt, tựa hồ thật sự chưa hề tiếp xúc qua trò chơi này.
Anh hơi điều chỉnh cảm xúc: "Có thể nói cho tôi biết vì sao mỗi lần em đều có thể chuẩn xác đoán trước được vị trí của Chó Xồm đối diện không?"
Cô gái vẫn như cũ không kiên nhẫn mà nhìn anh, chậm chạp không có phản ứng.
Tôn Hòa cũng cảm thấy chính mình có chút đường đột, muốn mở miệng xin lỗi, nhưng nhìn ánh mắt lạnh như băng của cô như thế nào cũng không mở miệng nổi.
Hai người giằng co không dưới mười giây, lúc Tôn Hòa cho rằng chính mình không đợi được đáp án, cô rốt cuộc mở miệng:
"Chó Xồm, là cái gì?"
Cái này liền làm cho Tôn Hòa ngốc lăng.
Cô tự hỏi một lát, lại hỏi anh: "Anh nói chính là Rengar đối diện?"
Tôn Hòa lúc này mới hiểu được, đúng rồi, trước mắt là người chưa từng chơi LOL, anh lại một lần ở trong lòng nhắc nhở chính mình.
Sau đó anh gật gật đầu: "Đúng vậy, tôi quan sát thật lâu, em mỗi một lần đều có thể tránh đi anh ta."
Cô đột nhiên kéo kéo khóe miệng, miễn cưỡng làm ra một cái biểu tình có thể xem là cười nhạo.
"Người nọ quá ngốc." Nói xong thế nhưng xua xua tay tính từ biệt, xoay người chuẩn bị rời đi.
Tô Hành cũng không thích có lệ với người khác, bất quá hiện tại cô thật sự quá buồn ngủ, trong đầu đã truyền đến từng cơn đau nhè nhẹ.
Tôn Hòa thấy thế thì làm thế nào lại để cô rời đi, lại lần nữa đuổi theo, chỉ là lần này mang theo tâm tư cẩn thận.
"Thực xin lỗi, vừa mới tôi có chút đường đột, nhưng tôi thật sự rất muốn biết em đã dùng phương pháp gì. Tôi là Tôn Hòa, là tuyển thủ chuyên nghiệp của trò chơi này, phương pháp của em có lẽ có thể giúp được toàn đoàn đội của chúng tôi, nếu em nguyện ý nói vậy thì tôi muốn mua lại phương pháp này."
Tô Hành ngây người hai giây, cô nghe ra lời nói Tôn Hoà rất thành khẩn, nhưng giờ phút này mí mắt cô đã bắt đầu đánh nhau.
Sau khi cân nhắc cô vội vàng lưu lại một câu "Ngày mai đến trước quầy nói tìm Tô Hành." Sau liền hướng lầu trên chạy đi.
Tôn Hòa đằng sau đối với tình huống trước mắt không hề phòng bị, thế nên không kịp làm ra hành động ngăn trở gì, trơ mắt nhìn cô rời đi.
Qua một lát sau, anh mới chậm rãi đi hướng trước quầy chuẩn bị thanh toán.
Tôn Hòa hôm nay tới cafe internet, là tới tìm đi rừng của đội Thẩm Tư Niên.
Thẩm Tư Niên bởi vì vấn đề kỹ thuật đã kéo chân GI không ít, ở trong đội không được ưa thích nên thường thường sẽ một mình chạy tới cafe internet bón hành rank thấp để thả lỏng. Vừa lúc hôm nay sau khi Thẩm Tư Niên rời đi huấn luyện viên tìm hắn có việc, vì thế thân là đội trưởng, Tôn Hòa bị phái tới tìm người.
Bên ngoài căn cứ tới tới lui lui có tổng cộng mấy cái tiệm cafe internet, anh chuẩn bị đi tìm từng cái một, không nghĩ tới mới đến chỗ đầu tiên liền đụng phải chuyện này, khiến cho anh phải dừng bước chân đầy khó khăn.
Đi đến trước quầy tiệm cafe internet, anh đưa qua chứng minh nhân dân đặt xuống thanh toán.
Nhớ tới những lời cuối cùng cô lưu lại, anh vừa quan sát động tác quản lý vừa giống như lơ đãng mà dò hỏi: "Tô Hành ở đây sao?"
Thiếu niên quản lý nghe được cái tên quen thuộc liền ngẩng đầu lên, đánh giá chàng trai trước mặt vài lần mới từ từ mở miệng: "Tìm cô ấy có chuyện gì sao?"
Tôn Hòa thu thu mắt, mặt không đổi sắc: "Cô ấy bảo tôi hôm nay lại đây tìm cô ấy."
Quản lý nửa tin nửa ngờ : "Anh đợi chút." Nói xong kêu một quản lý khác hỗ trợ nhìn một chút, liền đi về phương hướng cô biến mất.
Một lát sau chàng trai trở về hướng Tôn Hoà không bận tâm nói :" Cô ấy ngủ, ngày mai anh lại đến đi."
Tôn Hòa giương mắt nhìn ánh nắng mặt trời ngày hè chói chang bên ngoài, lại chuyển hướng sang thiếu niên, trong ánh mắt tràn đầy nghi hoặc.
Trên mặt quản lý lộ ra một tia biểu tình kinh dị, nhưng vẫn lễ phép mà nói: "Thời gian Tô Hành ngủ rất không ổn định, buổi chiều ngày mai anh đại khái ba giờ hãy đến, cô ấy có lẽ tỉnh."
Tôn Hòa có điểm bất đắc dĩ, muốn hỏi thăm thêm tình huống của cô, nhưng lại giơ tay nhìn nhìn đồng hồ, cuối cùng từ bỏ.
Nếu không đem Thẩm Tư Niên tìm về được, chỉ sợ huấn luyện viên sẽ xé anh ra.
Vì thế anh hướng quản lý gật gật đầu liền bước nhanh đi ra cafe internet, tiếp tục con đường tìm người.
Lúc rốt cuộc mang theo Thẩm Tư Niên trở lại căn cứ, sau khi thành công đem người giao cho huấn luyện viên, đã là thời gian cơm chiều.
Đẩy cửa ra liền thấy mọi người vây quanh bàn ăn chính giữa ăn lẩu.
Wave phản ứng đầu tiên quay lại, hướng anh chào hỏi: "YO~"
Tôn Hòa nhìn cậu gật đầu, lập tức đi đến máy tính của mình.
Lão Ngư thấy thế cũng thò đầu tới: "Tôn ca, tới cùng nhau ăn a!"
Tôn Hòa xua xua tay: "Các cậu ăn đi, anh còn có chút việc."
Sáu máy tính chỉnh tề mà sắp hàng ở trên bàn, trong đó trên một cái ghế còn có một chàng trai đang ngồi.
Tôn Hòa đi đến bên cạnh chàng trai ngồi xuống ấn khởi động máy, quay đầu hỏi anh: "Cậu như thế nào không đi ăn cơm."
Chàng trai còn trong trò chơi, nghe vậy mắt cũng không nâng lên dù chỉ một chút: "Nồi lẩu tự chế Lão Ngư mang từ nhà từ khi ăn tết, anh dám ăn?"
Tôn Hòa nhướng mày, lại quay sang bàn ăn nhìn. Lão Ngư tai thính, nghe được lời Chu Lệnh Hành nói liền giận vỗ bàn đứng lên: "Mọi người đều ăn rất ngon, như thế nào cậu không ăn được!"
Wave cười ha hả mà đem Lão Ngư ấn xuống: "Được rồi, được rồi, bớt một người tới đoạt thịt không tốt sao?"
Lão Ngư lúc này mới từ bỏ, bụ bẫm trên mặt theo động tác run lên run xuống, đáng yêu cực kỳ.
Vừa lúc Chu Lệnh Hành kết thúc một ván trò chơi, anh nhìn về phía Tôn Hòa: "Anh tìm người như nào mà tìm cả một buổi trưa?"
Tôn Hòa không trả lời vấn đề của cậu, chỉ là lẳng lặng đợi đến lúc giao diện trò chơi xuất hiện, mới hỏi lại: "Cậu cảm thấy dưới tình huống không có tầm nhìn, trăm phần trăm tránh đi chiêu cuối của Rengar xác suất có bao nhiêu lớn?"
Chu Lệnh Hành cười nhạo: "Nằm mơ."
Tôn Hòa nhanh chóng nhập tài khoản đăng nhập trò chơi, cười đến có thâm ý khác:
"Hôm nay có khả năng anh thật sự nằm mơ rồi."
Tác giả có lời muốn nói: Nội dung trò chơi như vậy hẳn là có thể xem hiểu đi?
Hay là giống như ngày hôm qua mỗi cái giải thích một chút như vậy, hay là vẫn cứ mặc kệ người chết sống chưa từng chơi qua trò chơi?
Là đạo đức chôn vùi hay là mất đi nhân tính?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro