Chương 4

Tôn Hòa chậm rãi quay lại, lại lần nữa đi xuống khu vực rừng phía đường dưới.

Nhưng lúc này đây anh không có trực tiếp tới gần Tô Hành, mà lựa chọn đánh quái rừng trước.

Anh vừa không muốn bại lộ vị trí của chính mình, lại không muốn lúc giao tranh bị Tô Hành áp chế.

Cô gái trước mắt ở trong mắt anh giờ trở nên sâu không lường được, làm anh có chút nhìn không thấu, không dám manh động.

Chu Lệnh Hành cũng dần dần nhìn ra sự đặc biệt của cô.

Tô Hành vẫn luôn vẫn duy trì tiết tấu nhàn nhã ở đường giữa mà farm lính, chỉ là từ lúc bắt đầu mỗi đợt lính cô bị hụt mất gần một nửa, đến bây giờ đã có thể chỉ hụt một hai con lính.

Farm lính là kiến thức cơ bản của trò chơi, thời điểm vừa mới bắt đầu có thể nhìn ra Tô Hành hoàn toàn là người mới, nên sẽ không farm lính, không cắm mắt, cũng không hiểu khống chế đợt lính.

Nhưng tại đây chỉ trong mười phút ngắn ngủi, cô đã lĩnh hội được một vài bước tiến thần tốc.

Tròng mắt màu hổ phách của Chu Lệnh Hành hơi lóe, anh xem loại tình huống này gọi là —— thiên phú.

Thiên phú là một loại vô cùng huyền diệu nhưng cũng khó giải thích được, hơn nữa trong trò chơi này chỉ bao gồm tốc độ tay, tính toán lượng sát thương, đi vị cùng với ý thức.

Bởi vì tạm thời còn chưa nhìn thấy hai người đi đường giao tranh, đi vị cô cũng chưa biết, nhưng bản thân Zyra này chính là tướng yêu cầu tốc độ tay, tốc độ thao tác của cô rất khả quan, từ tiến bộ farm lính có thể nhìn ra khả năng tính toán lượng sát thương ưu tú của cô; xác suất thành công tránh né Rengar gank cho thấy ý thức cũng tương đương không tồi.

Nghĩ vậy, Chu Lệnh Hành thầm thở dài trong lòng.

Một người mới mỗi ngày chỉ lui tới trong tiệm cafe internet mà có thể có thiên phú như vậy, vậy mà đi rừng trong đội nỗ lực trả giá vô số lần thi đấu vẫn không thể theo kịp tiết tấu của bọn họ.

Đôi khi nhân sinh chính là không công bằng như vậy, mặc dù oán giận vận mệnh nhưng cũng không thể thay đổi được chuyện gì.

Tôn Hoà thấy Tô Hành vẫn luôn chỉ ở đường giữa farm lính hạ trụ, anh đánh xong quái ở rừng của
mình liền đi xâm lấn rừng bên kia của cô, tính toán thấy đã đủ tiền mua Quỷ Thư, Tôn Hoà đánh xong bùa đỏ bên Tô Hành liền ấn xuống biến về nhà.

Gần như là đồng thời, Tô Hành cũng ấn xuống biến trở về nhà.

Chu Lệnh Hành vẫn luôn chú ý cô, thấy một màn như vậy, giữa mày cau lại, trực giác cho rằng đây không phải ngẫu nhiên.

Nhưng nếu không phải ngẫu nhiên, vậy dường như không thể giải thích được.

Chỉ thấy cô về nhà mua một cái Cốc Quỷ, lại thẳng tắp mà hướng đường giữa chạy ra.

Trụ một đường giữa đối diện đã bị huỷ, Tô Hành cũng không hề tiếp tục tiến thêm, trước khống chế lính phòng ngự trước trụ của mình.

Tôn Hoà ở trong bệ đá cổ nhà mình mua xong trang bị lắc lư một lát liền thấy hình ảnh cô đang farm lính ở đường giữa, anh không hề chần chừ, vừa mở Quỷ Thư vừa chạy ra ngoài, lúc chạy ra khỏi thềm nhà chính, liền tiến vào trạng thái tàng hình chạy đến chỗ Tô Hàng, tốc độ di chuyển kinh người.

Đúng lúc này, Tô Hành xoay người tiến vào rừng, bộ dáng chuẩn bị đi đánh bùa xanh.

Trạng thái chiêu cuối của Rengar có thể nhìn thấy tướng ở gần anh nhất trong khoảng cách 2000, khi Tô Hành thay đổi hướng đi, khoảng cách hai người đã không đến 2000, Tôn Hoà đuổi theo dễ như trở bàn tay.

Nếu mục đích thật sự của Tô Hành là ăn bùa xanh, vậy không nghi ngờ gì chắc chắn là cô sẽ phải nằm xuống nộp mạng.

Nhưng cô lại chỉ vội vàng đi qua bụi cỏ cạnh bùa xanh, ngược lại chạy tiếp đến bụi cỏ cạnh trụ hai đường trên, cũng tại đường giao cắm xuống một hạt giống.

Cách lúc trạng thái tàng hình của Rengar kết thúc chỉ còn hai giây, Tôn Hoà nắm thật chặt con chuột, không chút do dự tới gần Tô Hành.

Tôn Hòa cho rằng, đây chắc chắn chính là kết thúc rồi, bây giờ anh đã có thể trực tiếp bắt cô.

Dù sao chỉ cần có thể bắt được cô, chính là anh đã thắng.

Vài giây sau, Tôn Hòa quả nhiên xuất hiện ở chỗ giao lộ Tô Hành gieo hạt giống. ( khu vực Zyra gieo hạt giống sẽ có tầm nhìn )

Biết chính mình đã bại lộ vị trí, nhưng anh không dừng lại, anh chạy thẳng đến bụi cỏ bên cạnh trụ hai liền quăng E ( Cú ném Bola) , muốn khống chế Tô Hành đang định di chuyển.

Nhưng không chờ anh kịp nhảy vào bụi cỏ, từ chỗ trụ hai không có tầm nhìn bay tới hai dây leo trói chân anh.

Tôn Hoà có chút kinh ngạc, sau 1.5 giây được tự do anh vội vàng hướng trụ hai truy đuổi, nhưng cũng chỉ thấy bóng dáng cô gần nhà chính.

Tôn Hòa đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, lại lẳng lặng ấn xuống trở về nhà, thời điểm chờ đợi ngẩng đầu nhìn về phía Tô Hành đối diện.

Con mắt cô xưa nay luôn luôn lười biếng, lúc này thần sắc lại dị thường nghiêm túc, hai tròng mắt sáng ngời.

Anh tựa hồ thấy được trên người cô quang mang lập loè.

Tôn Hòa lại thử gank Tô Hành hai lần, toàn chấm dứt bằng thất bại.

Hắn nhìn Tô Hành vẻ mặt hứng thú dạt dào, cảm giác bị thất bại đánh úp thật sâu.

Cuối cùng, tự giễu bất đắc dĩ mà nhún vai: " Tôi nhận thua, gank như thế nào cũng không bắt được em."

Cô chơi chưa đã thèm mà ngẩng đầu, tựa hồ có chút bất mãn Tôn Hòa kém cỏi.

Tôn Hòa nhìn Tô Hành biểu tình dở khóc dở cười: "Có thể nói cho tôi nguyên nhân không? Tôi có thể cho em phí cố vấn."

Vẻ mặt cô vừa mới sinh động một chút lại quay về lạnh nhạt, hướng về anh lắc đầu : "Không cần phí cố vấn."

Không chờ Tôn Hòa tiếp tục, Chu Lệnh Hành bên cạnh liền mở miệng nói: " Thời điểm lần đầu Tôn Hoà từ chỗ rồng trong rừng vòng ra đường giữa gank, cô đã biết rồi?"

Tô Hành ngẩng đầu liếc mắt nhìn chàng trai hỏi chuyện , gật đầu: "Tôi nhìn thấy anh ta ở đường trên lên đến cấp 6 liền trở về nhà, tính toán thời gian, chắc là lúc ấy sẽ qua bắt tôi."

Chu Lệnh Hành nói thầm một câu quả nhiên, lại hỏi: " Tính như thế nào?"

Ngón tay dài mảnh khảnh của cô cầm con chuột, thong thả ung dung mà rời khỏi trò chơi, thanh âm bình tĩnh nghe không ra chút gợn sóng nào.

"Anh ta là tuyển thủ chuyên nghiệp, có 80% khả năng sẽ ở đường anh ta thường hay xuất hiện đến gank tôi, tôi vẫn luôn ở đường giữa, cho nên khả năng anh ta từ đường giữa lại đây chỉ có 10%, đường dưới 70%."

Đầu Tô Hành quá tập trung tính toán trò chơi, hiện tại hơi có chút mệt mỏi, đợi đến lúc trên màn hình bắt đầu tính mvp, mới lại mở miệng.

"Đường từ căn cứ xa nhất của đường dưới lại đây có khoảng cách 18700, mới bắt đầu tốc độ của Rengar là 320, lúc ấy anh ta mua giày di chuyển thêm tốc độ 45, hơn nữa sau khi mở chiêu cuối gia tăng 40% Tốc độ di chuyển, không sai biệt lắm có thể duy trì tốc độ 510 trong 12 giây vậy là đi được 6120 khoảng cách, khoảng cách còn lại đại khái yêu cầu 34 giây, tính thời gian anh ta đi rừng nữa, thời gian tới đường giữa trong khoảng từ 31 giây đến 46 giây."

Vừa dứt lời, quản lý liền gõ cửa đưa bình nước khoáng lại đây.

Tô Hành tiếp nhận nhấp nước miếng: "Tôi dựa theo thời gian ngắn nhất sau khi anh ta trở về nhà tính toán, trong 10 giây né tránh anh ta rồi trở về nhà không phải vấn đề lớn."

Tôn Hòa nghe đến đó trợn mắt há hốc mồm, người này... Là đem trò chơi làm như đề tính toán rồi chơi?

Vừa đồng thời cảm thấy khó tin lại vừa cảm thấy dị thường kính nể, trong khoảng thời gian ngắn farm lính mà có thể đồng thời tính toán ra nhiều số liệu như vậy, còn có thể từ trong đó chọn ra phương án tốt nhất.

Trách không được cô nói không cần phí cố vấn, rốt cuộc thì loại phương pháp này không phải ai cũng có năng lực để dùng, thậm chí trước đây, Tôn Hoà cũng chưa bao giờ suy xét đến vấn đề thời gian.

Chu Lệnh Hành cũng có chút chấn động, thật lâu nói không nên lời.

Tôn Hoà đột nhiên nghĩ đến lần gank thứ hai của mình, không kịp chờ nổi mà mở miệng hỏi cô: " Vậy lần thứ hai thì sao? Cho dù em tính toán tốt thời gian, cũng không thể trong vài giây ở tầm nhìn của tôi chạy trốn xa đến tôi cũng không nhìn thấy em chứ."

Có thể là bởi vì thanh âm quá mức chắc chắn của Tôn Hoà, cô lại có chút muốn cười.

Chu Lệnh Hành liếc Tôn Hoà một cái: " Cô ấy biến mất trong tầm nhìn của anh rồi lại xuất hiện trong bụi cỏ, sau đó lại chạy tiếp một khoảng cách."

Tôn Hoà tự cảm thấy nghi hoặc nên hỏi tiếp: " Chính là em làm sao biết khi nào tôi sẽ qua đó? Tôi vẫn luôn ở trong rừng, mà em lại cũng không hề có tầm nhìn trong đó."

Tô Hành cho rằng chàng trai bên người sẽ tiếp tục giúp mình giải thích, nên lại cầm lấy bình nước nhấp từng miếng nhỏ chậm rì rì.

Sau một lúc lâu trầm mặc, cô ngước mắt nhìn hai chàng trai đang đồng thời nhìn cô chằm chằm, mới ý thức được bọn họ đang đợi cô trả lời.

" Vẫn là thời gian. Sau lần đầu tiên anh bắt tôi thất bại thì bị tôi bắt kịp, nếu trực tiếp đối diện giao tranh với tôi mà không có ít nhất 70% thắng cuộc, anh chắc là sẽ không ra tay. Thời gian thăng cấp cùng với tích cóp tiền để mua trang bị lớn đầu tiên đại khái sẽ nhanh hơn tôi năm sáu phút, trang bị lớn đầu tiên của tôi so với anh còn thiếu 400 vàng, tính toán cùng với thời gian anh gank cũng không sai biệt lắm. Khoảng cách anh đuổi lại chỗ tôi cùng với thời gian trong trạng thái tàng hình đều là cố định, cùng với phương pháp tính toán như trên tính ra."

Tôn Hoà lần này rất nhanh phản ứng lại, kinh sợ mà nói: " Em tính toán tốt toàn bộ thời gian, rồi ngay lúc thời gian chiêu cuối của tôi kết thúc liền nháy mắt xuất hiện ở trong phạm vi tầm nhìn của tôi? Nhưng em biết rõ tôi sẽ đuổi theo, vì cái gì còn muốn ở bụi cỏ cạnh trụ hai trở về nhà?"

Tô Hành bình tĩnh mà gật đầu: "Tôi cũng nghĩ tới hoặc đến phía sau trụ hai biến trở về nhà hoặc là trực tiếp chạy về căn cứ,"

Chu Lệnh Hành nghe vậy ngẩng đầu, thanh âm thanh nhuận bình đạm của cô lại nhàn nhạt vang lên.

" Nhưng tôi lại cảm thấy sát thương của anh đủ để anh băng trụ giết tôi, nếu trực tiếp chạy về nhà chính, anh từ trong rừng đuổi theo tốc độ di chuyển lại nhanh hơn tôi rất nhiều, khó đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện. Vẫn là đem anh dẫn tới đường chính khống chế rồi lại chạy an toàn hơn, như vậy mặc dù anh từ đó đuổi theo muốn giết tôi cũng phải vượt qua ít nhất sát thương của hai trụ, lúc đó đại
khái tôi có thể phản gank."

Tôn Hòa nghe xong vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ khiếp sợ, chậm chạp không phục hồi lại tinh thần.

Như vậy bố cục toàn diện tinh tế cùng với năng lực tính toán thời gian, khoảng cách, thương tổn tinh chuẩn...

Nếu... Nếu năng lực này có thể vận dụng ở trong lúc thi đấu, sẽ xuất hiện đến cái dạng tác dụng gì?!

Điều chân chính làm người ta khó có thể tin chính là, cô gái trước mắt cứ nhẹ nhàng bâng quơ như vậy mà nói ra phương pháp trước nay không nghĩ tới có thể vận dụng trong trò chơi, phương pháp có thể thủ thắng!

Vận mệnh có đôi khi thật sự kỳ diệu, hiện tại trong đầu Tôn Hoà chỉ xuất hiện đúng một câu, anh muốn cô gái thần kỳ này gia nhập cùng bọn họ, cho dù cô chỉ là một người mới, thậm chí ngay cả thao tác cũng chưa có.

Anh cũng xác thực làm như vậy, lời mời buột miệng thốt ra với Tô Hành, thậm chí cũng không chờ những người khác đồng ý.

" Em muốn làm tuyển thủ chuyên nghiệp không?"

Không khí đột nhiên trầm mặc, Chu Lệnh Hành có chút kinh ngạc nhìn về phía Tôn Hoà, lại chỉ thấy chàng trai khi thua trận thi đấu quan trọng mặt cũng không đổi sắc giờ trong mắt lại có một mảnh kích động khó có thể kìm nén.

Đúng vậy, tuy rằng bình thường bọn họ luôn có thể lấy tâm tình bình thản đối mặt với thắng thua, nhưng khát vọng chiến thắng tiềm tàng trong lòng sớm đã khó nhịn.

Hiện tại trước mắt là một cái kỳ ngộ hoàn toàn mới, tuy có nguy hiểm, nhưng đối với tuyển thủ " Tuổi già" như Tôn Hoà mà nói, còn có thể có mấy năm thời gian để phung phí?

Có thể thắng là tốt nhất, nếu không thể thắng cũng sẽ không đối với mấy năm chính mình phấn đấu mà hối hận.

Mấy năm nay đạt được thắng lợi cùng thất bại, vinh quang cùng khuất nhục, ca ngợi cùng chửi rủa.

Mấy năm nay cũng đã trải qua đủ thuận cảnh cùng nghịch cảnh, kiên trì cùng không cam lòng, dao động cùng suy sụp.

Thời gian của mỗi thứ đều đã quá lâu, mà bọn họ, cũng quá cần một chiến thắng hoàn mỹ làm cho mọi người có thể tiếp tục đi tiếp.

Trong đầu một loạt ý tưởng lướt qua thật nhanh, chờ khi Tôn Hoà một lần nữa nhìn về phía Chu Lệnh Hành, ánh mắt tràn đầy khẳng định.

Người mang hoài bão, sợ gì gió mưa.

Tác giả có lời muốn nói: Ta biết ta rất chậm... Nhưng thật sự...

Ta cũng thực tuyệt vọng...

Editor : Ta cũng thực tuyệt vọng....

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro