Chương 5

Cô cầm bình nước trong tay đặt xuống, trên mặt không hề lộ biểu cảm kinh ngạc, chỉ nhàn nhạt nhìn hai người đứng ở đó bất động, cũng không mở miệng nói chuyện.

Tôn Hòa khẩn trương mà nhìn cô, tuy nói mộng tưởng của đại đa số người chơi là trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp, đem chuyện mình thích làm trở thành công việc mà nói chính là chuyện có thể gặp không thể cầu, nhưng với người trước mắt dường như đối với mọi việc đều không hề thấy một chút hứng thú, Tôn Hoà một chút cũng không chắc chắn.

Không khí liên tục giằng co, Tôn Hòa thấy cô không hề chuẩn bị đáp lại, lại lần nữa mở miệng.

" Tuy nói thành tích của chiến đội chúng tôi tại giải đấu hiện tại chỉ có thể xem là trung bình, nhưng không gian phát triển trong tương lai còn rất lớn, hy vọng em không cần vội vã cự tuyệt, có thể tìm hiểu trước một chút, rồi hãy nghiêm túc suy xét."

Tô Hành là người có tiếng ăn mềm không ăn cứng, lúc này nghe ra thành ý trong lời nói của  Tôn Hòa, suy nghĩ một lát sau đó nói một câu " Tôi đánh trò chơi không giỏi"  liền tính cự tuyệt.

Tôn Hoà nghe được câu trả lời của cô, trực tiếp xem nhẹ cự tuyệt mơ hồ trong lời nói : " Ý thức cùng năng lực tính toán của em vô cùng ưu tú, trên thao tác nếu tăng thêm huấn luyện chắc chắn sẽ không có vấn đề gì, chúng tôi thật sự rất cần một người đồng đội như em."

Tô Hành không có cách nào, chỉ có thể lại lần nữa lựa chọn trầm mặc.

Cô đúng thật là cảm thấy hứng thú với trò chơi này, thời gian chơi một ván trò chơi cũng ở trong phạm vi cô có thể tiếp thu, nhưng trải qua hai ngày này đã có hiểu biết cơ bản về nó, trong lòng cô rất rõ ràng, thể chất của chính mình căn bản bất lực thừa nhận thời gian luyện tập dài như vậy. Tuy rằng đáng tiếc, nhưng cô không có cách nào đáp ứng yêu cầu của anh.

Nếu nhất thời mềm lòng đáp ứng anh, rồi đến lúc bởi vì nguyên nhân thân thể xảy ra tình huống, ngược lại mất nhiều hơn được.

Đáp ứng rồi lại không gánh vác được trách nhiệm, đây không phải thói quen của cô.

Tôn Hòa thấy cô lại lần nữa trầm mặc, đưa mắt nhìn qua chàng trai đứng bên cạnh.

Anh em, hỗ trợ a.

Ở trong lòng Chu Lệnh Hành trợn trắng mắt, lại đánh giá Tô Hành một lúc lâu.

Trong biểu tình lạnh nhạt của cô rõ ràng có ẩn hàm một tia khao khát, nhưng lại chậm chạp không chịu đáp ứng, rõ ràng là có tình huống mà bọn anh không biết.

Chu Lệnh Hành nghĩ nghĩ, quay mặt nhìn về phía cô: "Xin hỏi em vẫn còn đang đi học sao?"

Cô rũ mi mắt xuống, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

Chu Lệnh Hành lại hỏi: "Đã đi làm à?"

Ánh mắt Tô Hành hơi lóe, nhưng không trả lời.

Rất nhanh từ trong biểu tình của cô Chu Lệnh Hành đã biết được đáp án, lại lần nữa mở miệng.

"Lương một năm 80 vạn, bao ăn bao ở, cung cấp huấn luyện miễn phí, nếu em cảm thấy đãi ngộ có phương diện nào không đủ còn có thể yêu cầu thêm."

Trong khoảnh lặng ngắn ngủi khi cô nghe thấy vậy, biểu tình nguyên bản bình tĩnh bị đánh vỡ.

Cô chỉ là không nghĩ tới, hiện tại thu nhập của tuyển thủ chuyên nghiệp lại cao như vậy, nhưng tâm động là một chuyện, đáp ứng lại là một chuyện khác, giai đoạn hiện tại, cô cũng không thiếu tiền.

Tô Hành liếc mắt nhìn chàng trai vẫn luôn ở bên cạnh cô: "Xin lỗi, tôi không thể đáp ứng các anh được, tin tưởng các anh sẽ tìm được người so với tôi càng thích hợp hơn."

Dứt lời đóng lại máy tính, đứng dậy chuyển hướng Tôn Hòa: "Tôi đã trả lời vấn đề ngày hôm qua của anh, đi trước."

Mắt thấy cô chuẩn bị rời đi, Tôn Hoà liền trở nên nóng nảy, tiến lên muốn giữ cô lại, nhưng bị Tô Hành nghiêng người một cái tránh đi.

Ánh mắt Tôn Hòa hơi lóe, lần trước cũng là như thế này, cô gái này giống như có đôi mắt phía sau vậy.

Tô Hành nhìn về phía anh, lạnh lẽo trong mắt thế mà làm Tôn Hòa có chút sợ hãi, anh ngốc lăng trong khoảnh khắc, thầm nghĩ không ổn, vội vàng hướng cô giải thích: "Thực xin lỗi, tôi có điểm sốt ruột."

Cô không có phản ứng.

Chu Lệnh Hành mắt lạnh ở một bên nhìn, không hề nhúng tay.

Nên nói anh đã nói, kế tiếp làm như thế nào chính là chuyện của Tôn Hoà.

Bên này Tôn Hòa bướng bỉnh mà nhìn chằm chằm cô, kiên trì cùng nhiệt thành trong mắt đã hoàn toàn làm cô xúc động.

Sau một lúc lâu, Tô Hành thở dài, cuối cùng nhượng bộ.

"Tôi có bệnh."

Tôn Hòa sửng sốt, ngay cả Chu Lệnh Hành cũng có chút hoảng loạn.

Hai người đồng thời lấy ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía cô.

Tô Hành tiếp theo mở miệng: " Tôi không thể tập luyện trong thời gian dài, thậm chí có khả năng không thể đánh xong một ván trò chơi hoàn chỉnh."

Trong lời nói khi nói đến chuyện này, cô không hề cố ý muốn giấu giếm thêm.

"Vốn dĩ là số lượng giấc ngủ quá nhiều, không phân biệt trường hợp mà thường xuyên tự ngủ, không thể kháng cự mà đi vào giấc ngủ, cũng chính là chứng thích ngủ trong miệng mọi người."

Tôn Hòa có chút kinh sợ, anh thậm chí chưa bao giờ nghe nói qua bệnh như vậy.

Trái lại Chu Lệnh Hành, giờ phút này biểu tình cũng đã trấn định,  chỉ vì anh biết cái bệnh này, thậm chí đối cái bệnh này có trình độ hiểu biết nhất định.

Tô Hành nhìn thấy biểu tình ngạc nhiên của Chu Lệnh Hành rất nhanh bình tĩnh trở lại, thầm cảm thấy thú vị.

Lúc Tôn Hoà vẫn chưa lấy lại được tinh thần, Tô Hành đã xoay người ra khỏi ghế lô, để lại không gian cho hai người trầm mặc.

Trong ghế lô, Tôn Hòa hồi tưởng lại lời nói của cô, còn nghiêm túc suy xét khả năng cô gia nhập đội.

Chu Lệnh Hành đã không có ý tưởng muốn Tô Hành gia nhập nữa, hiện tại anh biết nguyên nhân cô chần chừ, cũng rất khâm phục cách làm của cô. Thế nhưng cảm tình cá nhân của anh đối với cô không đủ để chống đỡ ảnh hưởng mặt trái chuyện cô nhập đội, chứng bệnh của Tô Hành đối với thân phận tuyển thủ chuyên nghiệp quá mức khó giải quyết, cũng quá không ổn định.

Suy tư một lát, Chu Lệnh Hành vỗ vỗ vai Tôn Hòa: " Tình huống của cô ấy đúng thật là không thích hợp với chúng ta, đi thôi."

Tôn Hòa tuy có không cam lòng, nhưng cũng không thể không thừa nhận lời nói của Chu Lệnh Hành, trầm trọng gật gật đầu.

Thời điểm hai người đi ra khỏi ghế lô, cô đang ở trước quầy cùng quản lý nói cái gì đó.

Chu Lệnh Hành thấy cảm xúc của Tôn Hòa còn có chút trầm thấp, vì thế chủ động tiến lên: "Hôm nay cảm ơn cô, suy nghĩ của cô rất có ý tứ, làm chúng tôi được lợi rất nhiều."

Tôn Hòa cũng ở nơi xa hướng cô gật đầu đồng ý.

Mắt thấy hai người rốt cuộc đánh mất ý tưởng mời cô nhập đội, cô cũng nhẹ nhàng thở ra, lạnh nhạt nói, "Đi thong thả."

Nhìn bóng dáng hai người càng lúc càng xa, Tô Hành liếm liếm môi.

Kỳ thật hôm nay sau khi tỉnh lại cô có tìm hiểu đơn giản trò chơi, cũng có bước đầu hiểu biết với tuyển thủ chuyên nghiệp bọn họ.

Thời điểm bọn họ thi đấu trên sân khấu, trên người phảng phất như có ánh sáng.

Dưới đài khán giả hoan hô; trong lúc thi đấu các đội viên phối hợp ăn ý cùng thận trọng từng bước; có cái ôm lúc thắng lợi; thậm chí có nước mắt khi thất bại; không một người xem nào mà không cảm thấy nhiệt huyết phun trào.

Cô nghĩ, đôi tay nắm chặt dưới thân có chút ướt át, nhưng cũng rất nhanh nới lỏng tay.

Đáng tiếc, thế giới của bọn họ cách cô quá mức xa xôi.

Trên mặt Tô Hành hiện lên một thoáng ý cười tự giễu, cô thậm chí ngay cả công việc bình thường cũng không thể đảm nhiệm được.

Luôn sẽ có người cảm thán thế gian bất công, cho cô một bộ não rất thông minh.

Nhưng chưa bao giờ có người biết, thượng đế công bằng ở chỗ lại đóng một cánh cửa khác của cô.

Tô Hành lắc đầu, muốn đem suy nghĩ không cần thiết trong đầu mình ném ra ngoài.

Một lát sau, lại đi trở về ghế lô mở máy tính, không nhanh không chậm mở giao diện trò chơi đăng nhập tài khoản mình vừa mới đăng ký.

Cô nhìn chằm chằm nick name chính mình trên màn hình máy tính, như suy tư gì.

Cuối cùng nắm lấy con chuột, click mở trò chơi.

Có thứ gì, đã ở trong lòng lên men nở ra.
*

Thời điểm Chu Lệnh Hành cùng Tôn Hòa trở lại căn cứ, Wave cùng Lão Ngư quả nhiên đang phát sóng trực tiếp, Thẩm Tư Niên vẫn không thấy bóng người như cũ.

Wave nghe được động tĩnh, đang trên đường ở trò chơi phân thân ra nói: "Đã về rồi à, muốn mở họp thì chờ em đánh xong ván này đã."

Không đợi hắn nói xong, Lão Ngư máy tính cách vách liền lớn tiếng ồn ào kêu lên: "Mau mau mau, chiêu cuối thẻ bài."

Wave nghe vậy lập tức thao tác cho tướng lùi lại phía sau: "Mau cho tôi đèn lồng."

Bên này Thresh Lão Ngư còn chưa tới kịp vứt ra đèn lồng, Wave đã bị thẻ bài màu vàng đột nhiên xuất hiện giữ lại trong trụ, hai giây sau màn hình Wave liền biến thành màu xám.

Không đợi hắn oán giận, Lão Ngư liền run rẩy mà mở miệng: " Đèn lồng CD rồi, do anh đứng vị trí quá cao, cái nồi này em không đội."

Wave cứng rắn mạnh mẽ đem lời nói sắp nói ra nuốt đi xuống, hướng hỗ trợ nhà mình quăng cái ánh mắt xem thường.

Tôn Hòa chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn hai người một cái, cũng ngồi xuống mở máy tính.

Tuy nói ở trở về trên đường anh đã nghĩ thông suốt lợi và hại trong đó, cũng tán đồng ý tưởng Chu Lệnh Hành.

Nhưng vẫn là nhịn không được có chút bực bội,
vốn tưởng rằng tâm nguyện nhiều năm như vậy rốt cuộc cũng đến ngày có thể thực hiện, lại bị tình huống bất thình lình đánh đến trở tay cũng không kịp.

Thành ngữ cổ có câu, đôi khi, hy vọng càng lớn thất vọng liền càng nhiều.

Suy nghĩ trong đầu Tôn Hòa hỗn loạn, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là quyết định đi tìm huấn luyện viên thương lượng tình huống Tô Hành.

Chu Lệnh Hành thấy anh đột nhiên đứng dậy, cũng đoán được anh vẫn chưa hoàn toàn buông bỏ  ý niệm, ngay động tác đầu tiên liền kéo anh lại.

"Anh đã biết kết quả." Thanh âm Chu Lệnh Hành trầm tĩnh như cũ, làm người nghe không ra cảm xúc của anh.

Tôn Hòa lại không thể bình tĩnh giống như hắn, thanh âm lớn lên: "Em cũng biết chúng ta có bao nhiêu cần cô ấy!"

Chu Lệnh Hành vẫn là bình tĩnh mà nhìn Tôn Hòa, anh biết.

Nhưng anh cũng biết có bao nhiêu nguy hiểm to lớn, mà loại nguy hiểm này, hiện tại GI căn bản không có biện pháp có thể thừa nhận.

"Chúng ta còn có lựa chọn khác, tuyển thủ có ý thức tốt thao tác cũng tốt còn rất nhiều."

"Nhưng bọn họ đều không có năng lực như cô ấy! Em cũng nghe rồi đấy, cái loại tính toán tinh vi như thế đã không thể dùng ý thức tốt để giải thích được!" Tôn Hòa cảm xúc có chút mất khống chế nói.

Wave cùng Lão Ngư bên cạnh lúc này mới ý thức được sự tình không thích hợp, chạy nhanh đi tắt âm thanh phát sóng trực tiếp.

Nhưng hiển nhiên đã không còn kịp rồi.

Cảm xúc của người xem bát quái từ số lượng bình luận đang điên cuồng tăng lên có thể thấy rõ.

【 nói tôi không có nghe lầm mới vừa rồi là Tôn đội cùng LING đang cãi nhau?? 】

【 sao lại thế này? đường trên và đường giữa GI tuyên chiến quyết liệt??? 】

【 lượng tin tức quá lớn tôi không tiêu thụ kịp a, bất quá nói, đây là tiết mục chuẩn bị đổi đi rừng? 】

【 không sai. Nói đúng ra là nên đổi đi rừng, Thẩm Tư Niên vốn dĩ đã không theo kịp tiết tấu của bọn họ.】

【 phát sinh cái gì a? Vì cái gì thời gian tôi vừa WC cảm giác như đã bỏ lỡ một trăm triệu?? 】

Wave cùng Lão Ngư hai người xem đến mồ hôi lạnh đầm đìa, trực giác cảm thấy đã xảy ra chuyện lớn.

Đối thoại của bọn họ bị người xem nghe hiểu được chỉ là chuyện nhỏ, nhưng nếu bị huấn luyện viên biết được, chỉ sợ bốn người bọn họ đều sẽ phải chịu phạt.

Mà bên này hai đương sự " Cãi nhau" lớn nhất đối với chuyện này lại hồn nhiên không biết gì.

" Anh biết cô ấy gia nhập sẽ mang đến nguy hiểm, nhưng anh càng xem trọng hơn cơ hội mà cô ấy cho chúng ta, cậu không muốn thắng sao?"

Chu Lệnh Hành trầm mặc không nói.

Tôn Hòa theo đuổi không từ bỏ: "Đổi một đi rừng thao tác tốt ý thức tốt đúng thật là không phải việc gì khó, nhưng cái cô ấy cho chúng ta chính là cơ hội chỉ có gặp không thể cầu!"

Dứt lời Tôn Hoà ném cánh tay Chu Lệnh Hành ra, lập tức đi ra cửa đi tìm huấn luyện viên.

Chu Lệnh Hành nhìn bóng dáng Tôn Hoà rời đi, mắt sâu như biển.

Dù cho Tôn Hoà có đi tìm huấn luyện viên, cũng sẽ không có được đáp án mong muốn.

Anh quen biết Thẩm Giai Niên, mặc dù là anh trai của Thẩm Tư Niên nhưng cũng không hề bao che, thậm chí vài lần đề cập chuyện muốn đổi Thẩm Tư Niên.

Một người toàn tâm toàn ý vì chiến đội như vậy, tuyệt đối sẽ không cho phép Tôn Hoà tìm một người đi rừng tố chất thân thể không theo kịp đội.

Có một số việc, ngay từ đầu đã có kết quả định trước rồi.

Tác giả có lời muốn nói: Tuy rằng có chút khuếch đại nữ chủ năng lực, nhưng trò chơi bộ phận ta xác thật không có hạt bẻ,

Ta tra xét bản đồ khoảng cách cùng chó xồm tương quan di tốc tư liệu.

Thích ngủ chứng cái này bệnh cũng xác thật tồn tại, hơn nữa đến cái này bệnh người còn không ít, giống nhau đều là bởi vì tâm lý vấn đề.

Nhưng là vẫn là dung ta nói một câu... Khảo chứng đảng thỉnh buông tha.

Cấp bùn manh bút tâm.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro