Chương 6
Thời điểm Tôn Hòa đến văn phòng, Thẩm Giai Niên đang ở trong tiếp điện thoại.
" Tôi đã biết, trước tiên cậu cứ đăng một cái tin thanh minh thừa nhận là chúng ta xác thực chuẩn bị đổi đi rừng, sau đó lại lộ ra một chút hành vi vi phạm quy định của Thẩm Tư Niên, chú ý từ ngữ."
Thẩm Giai Niên nhìn đầu sỏ gây hại xuất hiện không ngoài ý muốn, hướng Tôn Hòa gật đầu, bảo hắn trước chờ một lát đã.
Tôn Hòa cũng không ngồi xuống, anh nghe được nội dung cuộc điện thoại Thẩm Giai Niên gọi, nhưng anh đã không có sức lực tự hỏi chuyện đó, anh hiện tại chỉ nghĩ lập tức đề cập chuyện Tô Hành cho Thẩm Giai Niên.
Thật vất vả Thẩm Giai Niên mới gác điện thoại được, Tôn Hòa lập tức mở miệng.
"Em hai ngày này ở cafe internet tìm được một người, vô cùng thích hợp vị trí đi rừng..."
"Chính là người vừa rồi cậu cùng Chu Lệnh Hành thảo luận mà không màng Wave đang phát sóng trực tiếp?" Thẩm Giai Niên đánh gãy lời nói Tôn Hòa, đẩy mắt kính trên mũi lên.
Tôn Hoà thình lình bị đánh gãy lời nói đình trệ mất hai giây, nghe ra trong giọng nói Thẩm Giai Niên không vui : " Xin lỗi, em quên mất cậu ấy đang phát sóng trực tiếp. Nhưng là..."
" Thân là đội trưởng, trước kia cậu chưa bao giờ lỗ mãng như vậy, hy vọng cậu đưa ra giải thích có thể làm anh tin tưởng." Thẩm Giai Niên lại lần nữa cắt ngang Tôn Hoà, bật điếu thuốc, thong thả ung dung mà nói.
Tôn Hòa trải qua hai lần cắt ngang, tâm tình ngược lại lại bình tĩnh hẳn.
Anh kéo ghế dựa trước bàn làm việc ra, chậm rãi ngồi xuống: " Cô ấy gọi là Tô Hành, hôm qua lúc em đi tìm Thẩm Tư Niên ở cafe internet nhìn thấy cô ấy chơi LOL..."
Thấy Tôn Hoà đã bình tĩnh lại, đợi đến lúc anh nói xong Thẩm Giai Niên cũng chưa lại cắt ngang anh.
Tôn Hòa nói thật lâu, hầu như bao quát toàn bộ chi tiết về Tô Hành.
Thẩm Giai Niên nghe ra Tôn Hoà xác thật nghiêm túc, nhưng vẫn chậm chạp không đáp lại.
Mắt kính ngược sáng làm Tôn Hoà không thấy rõ cảm xúc trong mắt của anh.
Tôn Hòa có chút thấp thỏm, Tô Hành đúng thật là có vấn đề rất nghiêm trọng, nhưng tì vết không che được ánh ngọc.
Một phần anh cho rằng Tô Hành hoàn toàn có thể đảm nhiệm được.
Về phần còn lại anh trong lòng đã rõ ràng, chứng bệnh của cô thực chất là một nhân tố không chắc chắn đủ để làm Thẩm Giai Niên lùi bước.
Quả nhiên, vài phút sau Thẩm Giai Niên mở miệng: " Một người mới tình huống thân thể không ổn định, lại còn là nữ..."
Không chờ Thẩm Giai Niên nói xong, Tôn Hòa lập tức phản bác: " Cô ấy cũng chỉ là so với người bình thường giấc ngủ nhiều hơn một chút, nhưng thời gian một vài ván đấu đối với cô ấy mà nói vẫn là dư dả."
Thẩm Giai Niên dù bị cắt ngang nhưng vẫn không tức giận, thản nhiên như cũ nói: " Bình thường tuyển thủ chuyên nghiệp một ngày phải chơi trò chơi 10-16 tiếng đồng hồ mới có thể duy trì cảm giác tay, cô ấy có thể làm được sao?"
Tôn Hòa không có lời gì để nói, chứng bệnh của cô từ lúc bắt đầu đã định có không có khả năng huấn luyện trong thời gian dài.
Thẩm Giai Niên nhìn Tôn Hòa không nói lời nào, lại hỏi: " Nếu tôi nhường một bước, đồng ý cho cô ấy gia nhập, nhưng cuối cùng cô ấy chỉ có ý thức cùng năng lực tính toán, thao tác không theo kịp thì phải làm sao bây giờ?"
Tôn Hòa giãy giụa: "Trước tiên chúng ta có thể cho cô ấy tới thử xem, nếu thao tác cũng được thì lại cho cô gia nhập chính thức."
" Cậu có biết dẫn dắt một nữ tuyển thủ có thể gặp phải dư luận tranh cãi lớn như thế nào không?" Thẩm Giai Niên từng bước ép sát.
Anh biết, những lời này của Thẩm Giai Niên anh đều biết cả, nhưng cho dù biết thì vẫn khó nén khát cầu đối với cô ấy.
Chỉ có trầm mặc.
Thời điểm Tôn Hoà cho rằng kết quả đã định, Thẩm Giai Niên lại đột nhiên mở miệng : " tuần trước Thẩm Tư Niên đánh nhau cùng với chiến đội CEO cách vách, trong đội đã xử phạt cậu ta cấm thi đấu, tôi đã thông báo cho Tiểu Bản đội hai, nhưng đội hai tạm thời chưa tìm được đi rừng thay thế bổ sung. Nếu thi đấu thứ sáu lúc ấy, cậu nói thao tác của cô ấy có thể tiến bộ, có thể cho cô lên đấu thử xem, thắng thì sẽ cho cô nhập đội."
Thẩm Giai Niên nhìn chàng trai lộ vẻ mặt vui mừng trước mắt, cực kỳ bất đắc dĩ mà bồi thêm một câu :
"Lần này là tình huống đặc thù, hơn nữa cậu cùng Chu Lệnh Hành lúc phát sóng trực tiếp đã lộ tranh cãi, cho nên cơ hội này, nếu thao tác của cô ấy không thể thuyết phục mọi người trong đội, cũng không cần bàn lại nữa."
Tôn Hòa không có chút nào do dự liền đáp ứng lập tức, thời gian đến ngày yêu cầu dự thi tư cách còn cách một tuần, trong một tuần này anh sẽ cố gắng hết sức giúp cô tiến bộ thao tác.
Còn lại, cũng chỉ có thể xem Tô Hành.
Nhưng anh đối với cô tin tưởng mười phần, một ngày mỏi mệt cũng trở thành hư không.
Có lẽ tương lai của bọn họ, thật sự sẽ trở nên không giống nhau.
Chờ Tôn Hòa một thân thoải mái mà trở lại căn cứ, nghênh đón anh chính là động tác nhất trí của ba người trong đội hướng ánh mắt về phía anh.
Anh tâm tình không tồi, hướng lại mấy đầu người rồi mỉm cười.
Chu Lệnh Hành nhìn ý cười trên mặt Tôn Hòa, biểu tình có chút nghiền ngẫm.
"Huấn luyện viên đáp ứng cho cô ấy đấu thử xem, làm thay thế bổ sung, tham gia trận đấu thứ sáu tới." Tôn Hòa hướng Chu Lệnh Hành đối diện, chủ động nói ra kết quả.
Chu Lệnh Hành nhướng mày, có vẻ có chút ngoài ý muốn, cuối cùng cười nhẹ hai tiếng.
Cô gái kia, thật giống một tảng đá ném xuống mặt biển bình tĩnh không gợn sóng.
Cô làm thay đổi Tôn Hòa một mực trầm ổn, cũng đánh vỡ nguyên tắc Thẩm Giai Niên vẫn luôn kiên trì.
Hai người Wave cùng Lão Ngư Hoàn toàn không biết gì cả hứng thú bừng bừng mà nhìn Tôn Hòa, trong mắt đầy lòng hiếu học đều tràn ra ngoài.
Tôn Hòa dở khóc dở cười, đem tình huống nói đại khái cho hai người.
Wave nghe nói muốn đổi đi rừng còn có điểm vui vẻ, nhưng thời điểm vừa nghe đến đi rừng mới là nữ sắc mặt liền lập tức thâm trầm xuống.
Mặc dù là nữ, nhưng chỉ cần chơi trò chơi đến thật tốt thì cũng được, kết quả cô ta lại vẫn còn là người mới.
Là người mới còn chưa đủ, cô ta thậm chí còn bởi vì chứng thích ngủ mà không thể bảo trì thời gian luyện tập?
Muốn dùng cô ta làm cái gì???
"Anh nghĩ như thế nào? Đổi một tiểu muội tay mới có bệnh đến đi rừng?" Wave không thể nhịn được nữa, cũng cảm thấy không cần nhịn nữa.
Tôn Hòa đối với thái độ của Wave sớm đã có chuẩn bị tâm lý, nhẹ nhàng bâng quơ mà cười bỏ qua: "Tin tưởng anh, cậu sẽ đồng ý thôi."
Vừa nói vừa cầm áo khoác nghênh ngang mà đi.
Wave nghe xong không cho là đúng mà bĩu môi: " Em sẽ đồng ý một cái người mới ngay cả huấn luyện cơ bản cũng không thể bảo đảm tham gia? Hừ, xác suất còn không cao bằng đồng ý để cho Thẩm Tư Niên tiếp tục đi rừng."
Nói xong dừng một chút, lại quay đầu nhìn về phía Chu Lệnh Hành đang ở trong trò chơi: "Huấn luyện viên cùng Lệnh ca vậy mà đều đồng ý á?"
Chu Lệnh Hành vào tai này ra tai kia, chỉ làm như chính mình không nghe thấy.
Bọn họ đồng ý hay không căn bản không quan trọng.
Nhớ tới lúc Tôn Hòa hỏi anh rằng,
【 cậu không muốn thắng sao? 】
Nếu có thể thắng ai sẽ muốn thua, cái bệnh kia của cô như vậy, có thể thắng sao?
*
Sự thật chứng minh, Tô Hành có thể thắng.
Cô gái nhìn trên màn hình lần thứ tư xuất hiện hai chữ "Thắng lợi", chưa đã thèm.
Trong lúc vô tình liếc mắt nhìn thời gian, Tô Hành không khỏi líu lưỡi.
Trong lúc bất tri bất giác, cô đã ở trước máy tính chơi trò chơi 5 tiếng đồng hồ, nhưng thế nhưng một chút cũng không cảm thấy buồn ngủ.
Tô Hành hoạt động một chút cánh tay hơi có chút tê mỏi, lại nghĩ tới hai chàng trai ban ngày tới tìm mình kia.
Tuyển thủ chuyên nghiệp mỗi ngày huấn luyện mười mấy giờ, tay đều sẽ không đau sao?
Quả nhiên a, trên thế giới này không có việc gì là đơn giản.
Tô Hành đang suy nghĩ, cửa ghế lô đột nhiên bị người từ bên ngoài đẩy ra.
Ngước mắt nhìn thoáng qua, lại phát hiện là người vừa chợt loé lên trong đầu, Tô Hành bật cười.
Hoá ra câu " nhắc đến Tào Tháo Tào Tháo liền xuất hiện ", lại là sự thật.
Tôn Hoà chạy vội từ căn cứ tới, lúc này nhìn thấy ý cười trên mặt cô gái lại đột nhiên có chút thất thần.
Đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy cô cười tươi, đẹp đến kinh tâm động phách ( rung động tâm can).
Ý cười của Tô Hành dừng lại trong một cái chớp mắt, nhưng lại rất có hứng thú mà nhìn anh: " Như thế nào lại tới nữa?"
Tôn Hoà hoàn hồn, giải thích rõ ràng ý đồ đến tìm cô.
" Thứ sáu tới có một trận thi đấu, có muốn tới thử xem sao không?"
Cô gái bất chợt mím môi, sắc mặt trở nên có chút khó coi.
Rõ ràng đã cùng bọn họ nói xong hết mọi chuyện, như thế nào bây giờ lại tiếp tục nhắc tới chuyện này?
Chàng trai đột nhiên xuất hiện này lại không tính im lặng: " Bệnh của em tôi đã nói qua với huấn luyện viên, chỉ cần em có thể đánh xong thi đấu là được."
Tô Hành không dự đoán được anh ta đã được huấn luyện viên đồng ý, trong lúc nhất thời có chút không nói nên lời.
Tôn Hoà không ngừng cố gắng: " Lúc trước đi rừng của chúng tôi đánh nhau cùng người khác nên bị cấm thi đấu, huấn luyện viên liên hệ dự bị nhưng thứ sáu tới còn có một trận thi đấu khác, chúng tôi trong lúc nhất thời cũng không tìm được người."
Anh một bên vừa nói vừa đánh giá cô, thấy cô cũng không có ý tứ trực tiếp từ chối nên lại không ngừng cố gắng.
" Em cũng thích trò chơi này mà không phải sao? Tới thử xem đi, coi như là giúp chúng tôi một cái chuyện gấp, thua cũng không có việc gì cả."
Cô thoạt nhìn dường như đang cân nhắc, khẩu khí của Tôn Hoà càng thêm vội vàng: " Lúc tình huống tình trạng thân thể em cho phép, ở phương diện thao tác tôi sẽ tận lực hết khả năng mà giúp đỡ em."
Nội tâm của Tô Hành có chút bị xúc động.
Ánh mắt chàng trai trước mắt quá mức nóng bỏng, một mảnh tâm sự trong ánh mắt của anh cô cũng đều có thể xem hiểu.
Trong ghế lô rất tĩnh lặng, Tô Hành cảm thấy đây chính là lần trầm mặc dài nhất trong cuộc đời cô cùng với lần đầu tiên đưa ra quyết định bất chấp hậu quả.
Cô đã bị nhiệt huyết của chàng trai cảm động.
Từ nhỏ đến lớn cô đối với bất cứ sự tình gì hứng thú cũng đều rất ngắn ngủi.
Bởi vì khi đã hoàn toàn hiểu được đồ vật, chúng liền không còn một chút lực hấp dẫn nào đối với cô nữa.
Cô không có cách nào lý giải sự bướng bỉnh cùng nghiêm túc của người này,
Không cách nào giải thích nhiệt tình của anh từ đâu mà đến,
Càng không cách nào lý giải chính là, bọn họ luôn theo đuổi thắng lợi rốt cuộc có ý nghĩa gì.
Nhưng cô đột nhiên muốn đi tìm hiểu nguyên nhân ấy, muốn đi tìm hiểu thế giới của bọn họ.
Là cái gì làm cho bọn họ không quản ngày đêm mà luyện tập, mở họp, thi đấu;
Là cái gì làm cho bọn họ luôn kiên trì như vậy, luôn nhiệt thành như vậy;
Rốt cuộc là cái gì, chống đỡ bọn họ đi qua thời gian dài lâu mà không người nào giải thích được.
Nghĩ tới đây, lời cự tuyệt rốt cuộc nói không nên lời.
Thế giới bọn họ lấp lánh ánh sáng, mà hiện tại ánh sáng của thế giới mới này hướng cô phát ra lời mời.
Dụ hoặc vô cùng.
Làm cho cô dù biết khả năng chính mình sẽ khó lòng thừa nhận được, nhưng vẫn muốn đi xem thử.
Làm cô cho dù biết có lẽ sẽ là vực sâu, cũng vẫn hy vọng có thể sẽ là thiên đường may mắn.
Làm cô cho dù biết phía trước có muôn vàn gian nan, cũng muốn cùng bọn họ cùng nhau kề vai tác chiến.
Không đi xem, cô sẽ không thể nào cam tâm được.
Chỉ có thể ngày qua ngày ở cafe internet ngốc, cô như thế nào sẽ nguyện ý chứ.
Sau một lúc lâu, Tô Hành rốt cuộc tìm được thanh âm của chính mình.
"Thỉnh nhiều chỉ giáo." ( Xin giúp đỡ nhiều)
Tương lai sáng lạng, thỉnh nhiều chỉ giáo.
Sau này nhân sinh, thỉnh nhiều chỉ giáo.
Tác giả có lời muốn nói: Áng văn này ký hợp đồng xin rốt cuộc qua, chúc mừng một chút, hôm nay song càng.
Kinh hỉ không? Bất ngờ không?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro