24


Thật sự cũng không hiểu chuyện gì đã xảy ra nữa, một buổi sáng chấn động khi cả đội kinh ngạc thấy Kim Hyukkyu bước ra từ căn phòng của Điền Dã. Phải, là căn phòng mà mọi người còn chưa bao giờ nhìn thấy mở rộng cửa thì giờ đây người AD lại bước ra từ căn phòng đó luôn.

Cũng từ đó quan hệ của 2 người đường dưới cứ vậy mà thuận lý thành chương, trước đây đã thân giờ còn thân hơn, hơn nữa chuyện Hyukkyu bước ra từ phòng của Điền Dã cũng bắt đầu thường xuyên đến độ không ai còn thấy đó là điều bất thường nữa, chỉ đến khi Heosu về phòng và nhận thấy giường bên cạnh mình trống trơn mới nhận ra mình mất bạn cùng phòng từ lúc nào rồi.

Nói về người trong cuộc thì Điền Dã cũng chẳng biết nữa, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra luôn, tối hôm đó hai người cứ như vậy ôm nhau, gục vào vai nhau rồi nằm sõng xoài khóc cười đủ trò rồi lăn ra ngủ từ lúc nào không biết. Sau hôm đó, chỉ cần em không để ý là Kim Hyukkyu sẽ xuất hiện ở trong phòng em từ lúc nào không biết, thậm chí bắt đầu vác theo đồ cá nhân gần như là chuyển sang phòng em ngủ ké luôn rồi, mặc dù phòng em là phòng 2 người, nhưng 1 giường đã bị em để kín đồ linh tinh lên, nên nếu muốn nằm thì phải dọn ra. Hyukkyu sẽ lăn sang bên giường em rồi lười biếng nói không muốn dọn, Điền Dã sẽ thở dài một tiếng rồi cũng nằm lăn vào lòng anh trên giường ngủ...cũng ấm phết. Sau đó Kim Hyukkyu mới kể tối hôm đó anh định đi ngủ thì nghe thấy tiếng rơi đồ đạc từ phòng em, sợ em lại ngất nên mới dùng hết sức tông cửa phòng em, và kết quả là ừ cái khoá cửa hỏng rồi, đó là lý do Kim Hyukkyu cứ liên tục xuất hiện trong phòng em.

Có lẽ vì cũng chẳng có gì để giấu với Kim Hyukkyu nữa nên giờ đây em bất giác thấy thảnh thơi, anh sẽ luôn ở bên cạnh em, cẩn thận lấy những thuốc em cần trước, nhắc em giờ uống thuốc, thậm chí giúp em đi lấy những lá thuốc đông y để xông hơi.

Cũng nhờ ở cùng Điền Dã, giờ đây anh mới biết là trước khi bước ra khỏi phòng em phải mở cửa sổ 30 phút để xịt khử mùi khắp phòng lẫn người em tránh mùi thuốc nồng nặc làm những người đồng đội để ý, anh mới biết mùi thuốc đêm đó từ người Lee Yechan là của em, anh mới biết nhiều lúc bàn tay em run đến mức không thể cầm nổi thìa để ăn cơm, nên những bữa ăn với anh em mới ăn ít hoặc từ chối đi, anh mới biết em đã uống nhiều thuốc thế nào để có thể hành xử bình thường trước mặt mọi người.

Trước đây bác sĩ từng khuyên em giải nghệ sớm, không chỉ vì căn bệnh ở bàn tay em, mà còn vì tâm lý ảnh hưởng nhiều tới bệnh tình, là những gì mà Điền Dã đã chẳng tin suốt bao năm, khuyên cái gì mà đi về quê, nghỉ dưỡng, tắm nắng, vận động nhiều hơn cho tâm hồn thanh thản, thậm chí kêu em thuê người chăm sóc hoặc vào viện dưỡng lão, nghe như lịch trình nghỉ hưu của ông già 60 vậy. Theo suy nghĩ của em, bàn tay em có tệ hơn từng ngày thì cũng chả liên quan gì đến việc em nghĩ quẩn mỗi ngày, suy nghĩ có thể ảnh hưởng thế nào được sức khoẻ chứ? Miễn là vẫn còn ăn uống đầy đủ ba bữa, vận động đủ là được.

Cho đến khi mỗi buổi sáng dậy thấy bữa sáng được đưa tận miệng, những viên thuốc được xếp gọn gàng, được anh hàng ngày bóp vai đấm lưng cho, được mang đồ ăn tận giường, em mới thấy có người chăm thoải mái thế nào, những ngày không phải lo đứng lo ngồi vì bàn tay bị run của mình sẽ bị vạch trần, về tình yêu bị giấu kín của mình bị phơi bày, về mỗi ngày nhớ anh, yêu anh, giờ đây lại bình yên đến chính em nhiều lúc còn tưởng là giấc mơ. Không biết nói như này Yechan có đấm em không, nhưng lần đầu tiên sau mấy năm trở lại đây cơn đau từ cổ tay đã gần như không còn thường xuyên tái phát nữa rồi, những cơn đau thường nhật dường như biến mất, khiến nhiều lúc em quên cả mất mình từng mắc bệnh luôn, nếu không có hình ảnh những viên thuốc lăn lóc đúng giờ được Kim Hyukkyu đặt trên bàn.

Điền Dã phải nhiều lần quay ra hỏi Kim Hyukkyu, liệu anh có cho thêm thuốc gì, hay đổi cách xông hơi cho em không làm anh lo lắng tưởng mình cho em nhầm thuốc làm cơn đau tái phát, nhưng cuối cùng rõ ràng Kim Hyukkyu vẫn chỉ đơn giản làm theo những đơn thuốc bao năm em vẫn uống.

Có anh bên cạnh lần này bước đến sân khấu lớn thật khác biệt, Điền Dã như quay lại năm đó, cùng anh chiến đấu, tưởng rằng tâm sẽ rối loạn như mấy ngày trước, nhưng giờ đây lại bình tĩnh đến lạ, tiếng khán giả, tiếng sân khấu, tiếng caster, tiếng những người điều hành, staff, tiếng những người đồng đội, tiếng huấn luyện viên, và tiếng của anh tất cả như đọng lại trong tâm em.

Kim Hyukkyu đứng đằng sau vừa nghe huấn luyện viên nói, vừa bóp tay cho em, Điền Dã im lặng tận hưởng sự chăm sóc từ AD của mình, trên tay vẫn cầm quyển sổ cẩn thận ghi chép lại. Nhìn thấy được sự tĩnh lặng của Support, Deft lại cẩn thận thì thầm vào tai em.

"Không sao đâu, đừng lo lắng, hít vào thở ra nào, chúng ta sẽ làm được mà."

Nghe thấy anh nói vậy Điền Dã cũng cười lại mấy cái rồi ghé vào tai anh nói.

"Anh mới là người hơi lo lắng quá đó, chúng ta sẽ làm được."

.

.

Dưới ánh đèn sân khấu, Kim Hyukkyu quay ra Điền Dã đằng sau, cầm vào 2 tay em.

"Anh đi trước nhé....lần này đừng chạy nhé"

Em mỉm cười gật đầu.

Tiếng caster giới thiệu vang lên.

"Và đến từ đường dưới DEFT!"

Kim Hyukkyu bước ra trước tiếng vỗ tay nồng nhiệt của khán giả, anh bình tĩnh đập tay với khán giả khi bước lên khán đài bên cạnh những người đồng đội khác. Ánh sáng chiếu thẳng về phía anh Kim Hyukkyu đứng trước tiếng reo hò, tiếng vỗ tay, như thể là nhân vật chính của 1 tác phẩm huyền thoại.

Em hít một hơi thật sâu, nắm thật chặt bàn tay rồi bước lên theo tiếng gọi của caster.

"Cuối cùng hãy cùng chào đón Support MEIKO!"

Lần này ánh sáng sân khấu chiếu vào người em, lần này khi em bước ra, Kim Hyukkyu mỉm cười nhìn em, lần này người đứng cạnh anh trong ánh đèn sân khấu rực sáng là Điền Dã.

Chúc mừng năm mới, xin tặng một lời chúc an khang thịnh vượng tới tất cả người đọc, lì xì cho mọi người 1 chap truyện mới. Và mong có thể end truyện sớm TT ra chap nhanh hơn, không deer mọi người chờ.

Năm mới chúc tất cả mọi người đều khoẻ mạnh hạnh phúc!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro