Chap 24
Trong phòng yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có hai người là cô và Vương Hạc Đệ, không gian yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng hít thở lẫn nhau.
Ngu Thư Hân có cảm giác không được tự nhiên lắm, cô yên tĩnh nhắm mắt nghỉ ngơi trong hoàn cảnh yên tĩnh thế này, bên cạnh là Vương Hạc Đệ cũng an tĩnh như vậy.
Qua khoảng mười phút, Ngu Thư Hân nhẹ giọng nói: "Thầy Vương, tôi không sao, có thể đi làm kiểm tra được rồi."
Vương Hạc Đệ mở mắt ra, quay sang nhìn cô, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng không nhìn ra được tâm tư gì, nói: "Không còn khó chịu nữa sao?"
Ngu Thư Hân gật đầu nói: "Vâng, đã tốt rồi."
Vương Hạc Đệ nhìn sắc mặt của cô, đúng là tốt hơn lúc vừa choáng váng rất nhiều, mặt đã hồng hào trở lại, môi cũng không còn trắng bệch nữa.
Ánh mắt của Vương Hạc Đệ nhìn cô quá mức trực tiếp, Ngu Thư Hân biết anh đang quan tâm mình, nhưng không chịu được phải né tránh tầm mắt của anh, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Qua mấy giây sau, Vương Hạc Đệ đứng dậy, nhàn nhạt nói: "Được."
Ngu Thư Hân cũng đứng dậy, hai người đi ra tới cửa thì thấy y tá đang đứng chờ ở đó, y tá thấy bọn họ ra liền thở phào nhẹ nhõm.
Ngu Thư Hân nói: "Xin lỗi, đã gây thêm phiền phức cho mọi người rồi."
Y tá vội nói: "Không sao đâu, cô Ngu, chuyện này rất bình thường."
Ngu Thư Hân gật đầu không nói thêm gì nữa. Tiếp theo cần phải làm kiểm tra sàn lọc NT, đo chiều cao tử cung, chu vi vòng bụng và kiểm tra những phần khác của cơ thể, đây là những hạng mục bắt buộc phải làm trong lần đầu khám thai.
Y tá giải thích các hạng mục cần phải làm kiểm tra cho Ngu Thư Hân và Vương Hạc Đệ nghe, Ngu Thư Hân và Vương Hạc Đệ cùng đi ra, anh đứng phía bên tay phải của cô còn y tá thì đứng bên còn lại.
Y tá giải thích cặn kẽ, Ngu Thư Hân nghe hiểu thì gật đầu. Còn Vương Hạc Đệ đứng bên kia lại có vẻ mặt hờ hửng nhưng ánh mắt vô cùng nghiêm túc.
Y tá nói: "Sàn lọc NT còn gọi là kiểm tra độ mờ da gáy*, nó loại bỏ những gen dị dạng bất thường, chuẩn đoán ban đầu có thể đo dược số lượng nhiễm sắc thể hoặc tìm ra được các nguyên nhân khác khiến thai nhị bị dị dạng, để bác sĩ tiến hành chuẩn đoán."
(Độ mờ da gáy (Nuchal Translucency, viết tắt là NT) hay còn gọi là khoảng sáng sau gáy là sự kết tụ của chất dịch dưới da ở vùng gáy của thai nhi. Tất cả thai nhi ở tuổi thai từ 11 tuần đến 13 tuần 6 ngày đều có kết tụ chất dịch này ở vùng gáy, tuy nhiên ở các thai nhi bị hội chứng Down thì số lượng chất dịch này tăng lên đáng kể khiến chỉ số độ mờ da gáy dày lên. Vì vậy, việc đo độ mờ da gáy là một trong những cách để kiểm tra nhằm phát hiện sớm hội chứng Down.)
Ngu Thư Hân gật đầu, có hơi khẩn trương nói: "Chuyện thế này rất thường gặp sao?"
Y tá mỉm cười nói: "Cô Ngu không cần quá lo lắng, theo như tình huống bình thường, hai vợ chồng không bị dị tật gì, điều kiện tiên quyết là thân thể khỏe mạnh, thì thai nhi bị dị dạng có xác suất rất thấp."
Ngu Thư Hân thở phào nhẹ nhõm, nói: "Ừ."
Vương Hạc Đệ đứng bên cạnh vẫn không có biểu cảm gì, không biết anh đang suy nghĩ điều gì.
......
Vương Hạc Đệ đứng chờ ngoài phòng siêu âm không đi vào, anh ngồi xuống cái ghế gần cửa.
Ngu Thư Hân đi vào được 15 phút thì Vương Hạc Đệ chờ ở cửa đúng 15 phút. Y tá đã nói qua với anh về quá trình kiểm tra cũng như thời gian thực hiện, sắc mặt Vương Hạc Đệ vẫn không có sự thay đổi, anh nhàn nhạt ừ một tiếng.
20 phút sau, Ngu Thư Hân đi ra ngoài. Vương Hạc Đệ đang tựa vào ghế, mắt hơi rũ xuống.
Cửa phòng kiểm tra cách âm rất tốt, cả một tầng lầu không có tiếng động nào, bên tai anh chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng của mình.
Anh đột nhiên đứng lên, cùng lúc này, cửa phòng kiểm tra cũng được mở ra, Ngu Thư Hân đã mặc quần áo chỉnh tề đi ra, vẻ mặt thả lỏng.
Vương Hạc Đệ quan sát biểu cảm trên mặt cô, trong lòng đã biết rõ kết quả.
Ngu Thư Hân cong môi đi tới trước mặt anh, trong mắt đầy ý cười.
Vương Hạc Đệ đột nhiên muốn giơ tay lên xoa đầu cô, nhưng mà ý nghĩ này vừa mới xuất hiện vào giây thứ nhất đã bị anh khác chế lại.
Y tá còn chưa ra, cô ấy đang đợi hình ảnh siêu âm.
Ngu Thư Hân ngẩng đầu, thấp giọng cười nói: "Thầy Vương, đã kiểm tra xong rồi."
Biểu cảm của cô quá dễ bán đứng chính suy nghĩ của mình, Vương Hạc Đệ không biết làm sao cô có thể sinh tồn trong giới giải trí này nhiều năm như vậy nữa, còn cạnh tranh kịch kiệt với những nữ diễn viên khác để đi thẳng đến con đường nổi tiếng, trở thành một diễn viên ăn khách.
Đôi mắt lạnh như băng của Vương Hạc Đệ hơi thả lỏng, nói: "Ừ, kết quả thế nào?"
Trên mặt cô gái nở một nụ cười thật tươi, đôi mắt hoa đào xinh đẹp cong lên, giống như hai vầng trăng khuyết, bởi vì cười vui vẻ nên chóp mũi cũng hơi động đậy, nhưng sắc môi vẫn hơi nhạt, phối hợp với nụ cười trên khuôn mặt xinh đẹp của cô, lại hết sức thích hợp.
Ngu Thư Hân vui vẻ nói: "Kết quả rất tốt! Tiểu bảo bảo rất khỏe mạnh!"
Mặc dù lúc Ngu Thư Hân bước ra, từ biểu cảm trên mặt cô anh đã nhìn ra được kết quả kiểm tra, nhưng giờ phút này thấy được đối phương vui vẻ nói ra kết quả, trong lòng anh cũng xuất hiện một loại cảm xúc thoải mái và vui vẻ.
Nhưng Vương Hạc Đệ không biểu hiện ra ngoài, chẳng qua giọng nói của anh ôn hòa hơn mà thôi, anh nói: "Rất tốt."
Lời ít ý nhiều, một giọt nước cũng không lọt, rất phù hợp với con người của anh.
Ngu Thư Hân không để ý nhiều, cô thật sự rất vui vẻ. Theo như lúc phát hiện mình mang thai, quyết định sinh ra đứa bé này, tâm tình sắp được làm mẹ của cô cũng không quá mãnh liệt, chẳng qua chỉ muốn giữ lại đứa bé này, rất muốn nhìn thấy nó chào đời. Rồi theo thì gian từ từ phát triển, cô bắt đầu đi khám thai giống những người phụ nữ mang thai khác, nghe tim thai, làm sàn lọc các thứ...
Cảm nhận việc sắp làm mẹ trong lòng cô chợt mạnh hơn một ít, cô nghe được tiếng tim con mình đập, loại trừ hết những thứ dị dạng cho đứa bé, kiểm tra nhiều hạng mục khác, còn có vài kết quả cô chưa biết. Vốn chuyện mang thai sinh con không chỉ đơn giản là chỉ cần sinh con ra rồi nuôi dưỡng nó lớn lên là được... Mà vào khoảnh khắc khi phát hiện nó tồn tại trên cõi đời này, trên người liền gánh vác trách nhiệm làm cha làm mẹ.
Khỏe manh, bình an... trong lòng Ngu Thư Hân bây giờ chỉ có bốn chữ này, cô thậm chí còn nguyện ý vì đứa bé mà buông bỏ tất cả, chỉ cần nó khỏe mạnh không có bệnh gì là được.
Bất kể tương lai có khó khăn gì, cô có đau đớn ra sao thì cô cũng không quan tâm.
Trở thành mẹ vốn có cảm nhận như vậy.
Ngu Thư Hân cười, không nói ra ý nghĩ trong lòng của mình. Vương Hạc Đệ rất tốt, cho dù sau khi sinh con, hai người họ hủy bỏ hiệp ước, Vương Hạc Đệ vĩnh viễn cũng là bố ruột của đứa bé, nó sẽ kiêu ngạo vì có một người bố như vậy.
...
Ngu Thư Hân và Vương Hạc Đệ chưa nói được hai câu thì y tá đã đi ra, cô ấy cầm kết quả kiểm tra trong tay.
Quay lại phòng làm việc của bác sĩ Lâm, tất cả kết quả kiểm tra đã được mang tới, bác sĩ Lâm đang xem từng kết quả một. thấy Ngu Thư Hân và Vương Hạc Đệ trở lại, liền ôn hòa nói: "Chỉ còn hai hạng mục cần kiểm tra, kiểm tra những chỗ bất thường trên thân thể của cô Ngu và đo vòng bụng cùng với chiều cao tử cung."
Ngu Thư Hân gật đầu, cô đã biết.
Đi vào phòng kiểm tra, cửa phòng mở ra phân nửa, Vương Hạc Đệ vẫn chờ cô ở bên ngoài như cũ.
Giọng bác sĩ Lâm ôn hòa nói: "Cô Ngu, thả lỏng một chút."
Hai tay Ngu Thư Hân nắm ga trải giường bên dưới, nhẹ thở ra một hơi, ừ một tiếng.
Bác sĩ Lâm kiểm tra các loại u bướu, xương chậu, hai tay nhẹ nhàng sờ bụng Ngu Thư Hân, kiểm tra không thấy có vật u gồ lên bất thường.
Toàn bộ quá trình hô hấp của Ngu Thư Hân rất khẩn trương, cô nhìn chằm chằm mặt của bác sĩ Lâm, rất sợ bà ấy lộ ra biểu cảm nghiêm túc. Cũng may, mấy phút sau, bác sĩ Lâm mỉm cười nói: "Tốt lắm, không có gì khác thường."
Ngu Thư Hân lập tức thở ra một hơi. Tiếp theo là đo chiều cao tử cung và vòng bụng, bác sĩ Lâm lấy thước mềm ra, đo lường cho cô, bên cạnh đó còn ôn tồn giải thích rõ: "Dựa vào hai số liệu này có thể đoán được thai kỳ, và tình trạng phát triển của thai nhi, cùng với cân nặng của nó."
Ngu Thư Hân gật đầu, cảm thấy rất thần kỳ.
Bác sĩ Lâm cúi đầu chuyên nghiệp đo lường, đọc ra mấy con số, y tá bên cạnh nhanh chóng ghi chép lại.
Một lát sau, bác sĩ Lâm đứng dậy, dẹp thước đi, nói: "Số liệu nằm trong phạm vi bình thường."
Ngu Thư Hân đứng dậy, mang giày vào, bước nhanh ra bên ngoài.
Vương Hạc Đệ nghe được tiếng bước chân nên đứng lên, vừa quay người đã thấy được Ngu Thư Hân.
Trên mặt Ngu Thư Hân lộ ra ý cười, nói: "Kết quả kiểm tra cũng rất bình thường!"
Vương Hạc Đệ bỏ một tay vào túi, chạm rãi ừ một tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro