Chap 31


Máy tính đặt trước mặt Ngu Thư Hân, cô mặc một bộ đồ phòng tia phóng xạ dành cho phụ nữ có thai, ngón tay gõ cạch cạch trên bàn phím, một lúc lại ấn con chuột một cái.

Vương Hạc Đệ: Bách khoa XX

Nghề nghiệp: Diễn viên

Sinh nhật: ngày 25 tháng 12 năm 19xx

Thông tin cá nhân: Cao 1m87, nặng 70kg, cung Ma Kết

Tác phẩm tiêu biểu:...

Con đường nghệ thuật:...

Ngu Thư Hân cau mày nhìn xuống phần dưới...

Những bộ phim đã từng tham gia:...

Những kịch bản đã đóng:...

Cuộc sống cá nhân:...

Đại diện cho các nhãn hàng:...

Ngu Thư Hân có hơi khổ não thở ra một hơi, tự lẩm bẩm một mình: "Không có gì cả..."

Mỗi một người nổi tiếng đều có một trang bách khoa toàn thư cho mình, ghi chép lại tất cả từ cân nặng chiều cao cho đến con đường nghệ thuật đã đi, dĩ nhiên, phần lớn tin tức này của người nổi tiếng đều do công ty viết hoặc do dàn nhân viên công tác viết, thật giả khó phân biệt được.

Những nội dung trong bách khoa toàn thư của Vương Hạc Đệ, Ngu Thư Hân và anh đều là người nổi tiếng, đều có fan hâm mộ, cũng đại khái biết được vài thông tin và đã từng đọc qua.

Ngu Thư Hân tắt trang web đi, gõ ba chữ Vương Hạc Đệ lên thanh tìm kiếm, chọn một tiêu đề rồi ấn vào, thông tin trong đó không phải là tác phẩm điện ảnh của Vương Hạc Đệ thì cũng là những lời bịa đặt của truyền thông về đời sống tình cảm của anh.

Ngu Thư Hân đưa tay lên xoa xoa huyệt thái dương, mở to mắt nhìn vào màn hình, sau đó tắt trang web đi, gõ lên thanh tìm kiếm Vương Hạc Đệ thích gì? một lần nữa.

Kết quả tìm kiếm bên dưới:

Vương Hạc Đệ thích nghe nhạc Phương Tình*

(Phương Tình là nữ ca sĩ Đài Loan 1946-1999).

Vương Hạc Đệ thích diễn xuất

Vương Hạc Đệ thích nhãn hiệu xx

Hôm nay tìm hiểu nhãn hiệu quần áo xx mà anh đã mặc...

Ngu Thư Hân vô lực đỡ trán, cảm giác mình đang gặp khó khăn. Bộ quần áo phòng tia phóng xạ dành cho phụ nữ có thai trên người hơi rộng rãi vướng víu, cô suy nghĩ một chút, hay là cởi ra nhỉ, thai nhi cũng đã bốn tháng rồi, bác sĩ đã nói tình huống này xem như đã ổn định, về phương diện tia phóng xạ này cũng không có ảnh hưởng quá lớn, là do Ngu Thư Hân tự nghi thần nghi quỷ rồi mua cái này mặc vào thôi.

Cởi ra bộ quần áo rườm rà kia, Ngu Thư Hân vươn vai một cái, rồi cầm máy tính đi vào phòng khách đặt nó lên bàn trà nhỏ, còn mình lại ngồi xuống tấm thảm dày.

Trên màn hình máy tính đang hiển thị tin tức: Vương Hạc Đệ xxx, Vương Hạc Đệ xx, Vương Hạc Đệ xxxx...

Ngu Thư Hân uống một hớp nước rồi tiếp tục tìm kiếm.

Vương Hạc Đệ có sở thích gì?

Theo như một người có liên quan đã đề cặp, bộ phim mới năm nay của Vương Hạc Đệ là...

Tác phẩm của Vương Hạc Đệ <<xxx>> đã được đề cử trong giải Kim Tượng với hạng mục nam diễn viên chính xuất sắc nhất...

Ngu Thư Hân nghiêm túc đọc, đọc những lời tán dương trên mạng về Vương Hạc Đệ một lượt, trong đầu nhớ lại những hình ảnh trong bộ phim đó, rồi âm thầm gật đầu một cái, danh xứng với thực.

Lại tìm kiếm vài từ: Cuộc sống cá nhân của Vương Hạc Đệ.

Kết quả tìm kiếm là: Cuộc sống riêng tư bí mật của Vương Hạc Đệ.. Gia thế của Vương Hạc Đệ được đưa ra ánh sáng.. hay là Vương Hạc Đệ lại nói chuyện yêu đương với cô...

Không hỗ là trang web tìm kiếm lớn nhất nước, Ngu Thư Hân khâm phục sâu sắc, cô thở dài một hơi rồi tiếp tục tìm kiếm.

Vương Hạc Đệ thích quà gì?

Ngu Thư Hân di chuyển con chuột, nhìn vào tên tiêu đề, kết quả sau khi xem những cái đó lại không có thu hoạch gì.

Ngoại trừ tác phẩm và diễn xuất của anh ra thì tin tức cá nhân của Vương Hạc Đệ lại rất ít.

Ngu Thư Hân khép máy tính lại, dựa người vào sofa, trong ngực ôm một cái gối, trong đầu nhanh chóng vận hành: Vương Hạc Đệ sẽ thích gì đây... Đàn ông thích món gì nhỉ?

Sau đó Ngu Thư Hân chọn lại mấy chữ quan trọng, tìm kiếm món quà mà đàn ông trẻ tuổi thích, kết quả tìm kiếm hiện ra vô cùng phong phú, cô kiên nhẫn đọc từng cái, trong đầu không ngừng ghi nhớ những cái tên đó, sau đó lại ghi vào phần mềm ghi chú trên điện thoại.

Tắt máy tính đi, Ngu Thư Hân quay lại lầu hai, cô có một căn phòng quần áo rất lớn, bên trong là quần áo cô mặc, giày, đồ trang sức và nhiều thứ khác nữa.

Trong cái tủ kính trong suốt, tầng trên cùng nhất là những cái đồng hồ nổi tiếng mà cô sưu tầm, Ngu Thư Hân lấy ra một cái, kiểu dáng của mỗi cái đều không giống nhau, Ngu Thư Hân quan sát kỹ từng cái một, rồi đeo vào tay nhìn thử. Cô không giống như những cô gái khác hay mua đồng hồ cho nữ, những cái cô mua thật ra nhìn không phân biệt được là dành cho nam hay nữ.

Ngu Thư Hân đứng trước tủ kính nhìn những cái đồng hồ mà cô đã mua một lúc lâu, sau đó lại bỏ cái đồng hồ đang cầm trong tay lên, đóng cửa kính lại.

Trong lúc đi ra khỏi phòng quần áo, điện thoại cô cầm trên tay đột nhiên vang lên, là bạn ở nước ngoài gọi đến, hai người nói chuyện hơn nửa tiếng mới kết thúc cuộc gọi. Trên vẻ mặt khẩn trương của Ngu Thư Hân lại có một tia mong đợi mà chính bản thân cô cũng không phát hiện ra.

..

Ngày 14 tháng 2, là ngày lễ tình nhân của phương Tây.

Ngu Thư Hân chọn một cái váy dài màu xanh đậm, cái váy có phần eo cao, che kín cái bụng hơi nhô lên của cô, đôi chân thon dài thẳng tắp, trên chân mang một đôi giày đế bằng cùng màu.

Ngu Thư Hân ngồi trước gương, tỉ mỉ trang điểm cho mình, lúc không có ai cô hay trang điểm nhạt.

Sau khi chọn xong màu sắc để trang điểm thì cầm cọ lên, bắt đầu tán phấn trên mặt, cô gái trong gương có làn da trắng nõn, khuôn mặt hơi nhạt màu dần dần biến thành một khuôn mặt tinh xảo, đôi môi đỏ mọng, một người đẹp tỏa ra tia sáng chói mắt.

Trên mặt trang điểm vẫn giống như thường ngày nhưng màu sắc thiên về màu đỏ. Hôm nay là lễ tình nhân, cô phải đi ăn với Vương Hạc Đệ, quá thân mật, trang điểm thế này vừa bám sát vào chủ đề của ngày lễ, lại xinh đẹp động lòng người, màu son cũng là màu đỏ tươi tắn.

Sau khi mang thai, trừ khi chụp ảnh cho tạp chí hay quay quảng cáo, còn lại Ngu Thư Hân hầu như không chọn màu son nổi bật thế này.

Cô nhìn vào gương hơi bậm môi lại, sau đó cười một cái.

...

Lúc Vương Hạc Đệ đến đón Ngu Thư Hân đúng lúc mặt trời vừa lặn xuống, nắng chiều còn đọng lại ở đường chân trời một vòng sáng.

Vương Hạc Đệ mặc một bộ âu phục màu đen, tựa người vào xe. Ánh nắng còn sót lại chiếu lên khuôn mặt của anh, tựa như đẩy lùi đi hơi thở lạnh lùng thay vào đó là sự ấm áp tràn lan.

Người đàn ông hơi rũ mi mắt, một tay bỏ vào túi quần, không biết đang nghĩ gì.

Cửa phát ra một âm thanh nhỏ, Vương Hạc Đệ ngẩng đầu lên nhìn.

Dưới trời chiều, một người phụ nữ xinh đẹp trẻ tuổi mặc một cái vày dày màu xanh đậm, khuyên tai đằng sau mái tóc dài khẽ lắc lư theo nhịp bước chân của cô, mái tóc đen dài vẫn mềm mại như bình thường, khéo léo rơi ở đầu vai, làn gió nhẹ thổi tới khiến chúng hơi lay động.

Làn da trắng nõn kết hợp với đôi môi đỏ mọng, trong mắt giống như một hồ nước trong, nơi khóe mắt có một màu đỏ nhạt, kết hợp với màu môi lại càng tăng thêm sự thu hút.

Chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay lóe lên ánh sáng chói mắt dưới ánh nắng mặt trời, con ngươi Vương Hạc Đệ hơi dừng lại mấy giây, ngón tay áp út của bàn tay trái hơi giật giật, trên đó đeo cùng một kiểu nhẫn với cái của cô.

Ngu Thư Hân đi tới trước mặt Vương Hạc Đệ, nhìn anh cười: "Thầy Vương, đã để anh đợi lâu rồi."

Vương Hạc Đệ nhìn cô, nói: "Là vinh hạnh của tôi."

Ngu Thư Hân hơi sửng sốt, ngay sau đó bật cười.

Hai người lên xe, Ngu Thư Hân cài dây an toàn vào, Vương Hạc Đệ khởi động xe. Hôm nay anh lại đổi một chiếc xe khác, bất kể là hãng xe hay biển số xe đều rất bình thường, Ngu Thư Hân đoán là vì hôm nay muốn cho chó săn chụp được nên mới đổi xe thế này.

Ẩn nắp dưới sự lạnh lùng của người đàn ông là sự tỉ mỉ từng chi tiết một, giống như một sợi tơ mỏng không thể nhìn thấy được, chỉ từ từ thấm vào tim Ngu Thư Hân, làm cho cô từng ngày từng ngày lại hiểu anh thêm một phần.

Trần Băng đã đặt bàn ở một nhà hàng cực kỳ nổi tiếng, chỉ dành cho hội viên tham gia, cho dù không phải hội viên nhưng Trần Băng vẫn nghĩ ra biện pháp để đặt được bàn.

Vị trí của nhà hàng không nằm trong trung tâm thành phố, bởi vì người trong thành phố quá đông đúc, nếu chọn một nhà hàng trong trung tâm thành phố lại không quá giống phong cách của hai người, sẽ khiến người khác nghi ngờ.

Cũng không cần lo lắng chó săn có ngụy trang trà trộn vào nhà hàng hay không, giới truyền thông đứng đầu về bản lĩnh cao cường, không chỗ nào không có phóng viên tìm kiếm chuyện bát quái, chó săn nấp trong bóng rối lại có mạng lưới quan hệ vô cùng khổng lồ.

Quả nhiên, khi xe lái vào con đường gần nhà hàng, Ngu Thư Hân đã nhìn thấy một chiếc xe hơi màu đen hiệu Honda chạy ở phía sau, năng lực ngụy trang rất mạnh, không hề bám sát theo bọn họ, cũng không tùy lúc lại vượt mặt hay hòa vào trong dòng xe cộ, nhưng đi qua mấy đoạn đèn xanh đèn đỏ, đến lúc hai người dừng xe trước cửa nhà hàng, chiếc xe Honda vẫn không nhanh không chậm dừng lại phía sau.

Vương Hạc Đệ hiển nhiên cũng chú ý tới, nhưng anh không nói gì.

Hai người xuống xe, cả hai người hoàn toàn không dùng kính mát và khẩu trang để che đậy. Vị trí của nhà hàng không tính là nổi bật, nhưng xung quanh nhà hàng này có không ít các chỗ ăn chơi xa hoa, đều là những nơi cho người giàu có ra vào, hai người xuất hiện ở đây cũng không tính là đột ngột.

Tuấn nam mỹ nữ đứng chung luôn vô cùng chói mắt, Ngu Thư Hân lại trang điểm xinh đẹp, váy dài màu xanh đậm, bàn tay đang nắm lấy cánh tay của Vương Hạc Đệ để lộ ra chiếc nhẫn kim cương lóe lên ánh sáng lấp lánh.

Dáng người của Vương Hạc Đệ rất cao, vóc người lại đẹp. Bộ âu phục trên người anh lại càng làm nổi bật thêm ngoại hình vai rộng eo hẹp, quần âu đen bao lấy đôi chân thon dài. Vẻ mặt người đàn ông lạnh lùng, nhưng lúc nhìn Ngu Thư Hân, trong ánh mắt lại chứa đựng không ít sự dịu dàng.

Trước cửa nhà hàng có bậc thang, Ngu Thư Hân mặc áo choàng dài, trên tay cầm túi. Vương Hạc Đệ thả chậm bước chân, nói: "Cẩn thận đường trơn."

Ngu Thư Hân gật đầu, cẩn thận bước đi.

Người nhân viên đứng ở cửa hiển nhiên biết bọn họ, nhưng trong nhà hàng này mỗi năm đều đón tiếp không biết bao nhiêu người nổi tiếng và người ở giới thượng lưu, bọn họ sớm đã được huấn luyện khi nhìn thấy nhân vật lớn thì sắc mặt vẫn không đổi.

Nhưng mà, cho dù là vậy, lúc này chứng kiến hai nhân vật nổi tiếng đã làm náo động trong giới giải trí, trong lòng của người nhân viên đó đã bắt đầu nổi lên từng trận gào thét điên cuồng...

Trời ạ, Ngu Thư Hân thật là xinh đẹp!

Cô ấy mang thai thật sao? Hoàn toàn không nhìn ra đó! Thật là đẹp mà!

Mang thai mà vóc người còn tốt như vậy, nữ thần quá xinh đẹp.

Thật đẹpppppppppp!

Vương Hạc Đệ cũng vô cùng đẹp trai nha, không được rồi, tôi khó thở quá...

Ngu Thư Hân và Vương Hạc Đệ đi đến gần, nhân viên đó khẽ khom người, nói: "Vương tiên sinh, Ngu tiểu thư."

Hai người gật đầu, nhân viên phục vụ dẫn bọn họ đi vào. Vì để thuận lợi cho bọn chó săn chụp hình, nên Trần Băng không đặt phòng riêng, mà lại đặt một vị trí bên cửa sổ ở tầng cao nhất, nơi này có thể ngắm nhìn cảnh đểm của thành phố và bầu trời đêm.

Bàn ăn ở tầng cao nhất rất đắt, lại cần phải hẹn trước rất lâu, nơi này đặt không nhiều bàn, những cái bàn ở đây cách nhau rất xa, đủ để bảo đảm sự riêng tư của thực khách.

Bên ngoài cửa sổ là cảnh đêm xinh đẹp say đắm của thành phố, mặt trăng lưỡi liềm treo trên nền trời, có những vì sao sáng tô điểm xung quanh. Ánh đèn bên trong nhà hàng tỏa ra ánh sáng ấp áp mộng ảo, âm thanh của đàn vi ô lông vang lên nhè nhẹ bên trong.

Tối nay có ít khách, không biết có phải do Trần Băng đã sắp xếp trước rồi không.

Nhân viên phục vụ dẫn hai người đi đến chỗ ngồi, lễ phép nói: "Vương tiên sinh, bây giờ đã mang đồ ăn lên được chưa?"

Vương Hạc Đệ gật đầu, nhân viên phục vụ lại nói: "Còn cần gọi thêm gì không ạ?"

Bữa ăn này đã được đặt trước, nhưng nhân viên phục vụ vẫn sẽ hỏi khẩu vị của khách hàng và cần bổ sung thêm món gì không.

Vương Hạc Đệ quay sang nhìn Ngu Thư Hân nói: "Có gì đặc biệt muốn ăn không?"

Tay phải Ngu Thư Hân đặt trên bàn, đôi mày xinh đẹp hơi nhướng lên, suy nghĩ một lúc rồi cười nói: "Cảm ơn, không cần."

Là nói với nhân viên phục vụ.

Nhân viên phục vụ dùng kinh nghiệm nhiều năm trong nghề duy trì vẻ bình tĩnh rồi rời đi, trong đầu lại không ngừng chạy qua một hàng chữ: Chiếc nhẫn kim cương thật là lớn! Giọng nói thật dịu dàng! Nụ cười thật là đẹp!

Phải lén lút chụp một tấm mới được! Vương Hạc Đệ và Ngu Thư Hân lại tới nhà hàng bọn họ dùng bữa! Đúng là một tin bát quái siêu lớn!

Nhân viên phục vụ rời đi, Ngu Thư Hân và Vương Hạc Đệ ngồi đối diện nhau. Ánh đèn ấm áp chiếu lên bàn của bọn họ, không gian xung quanh hơi tối lại, trong tầm mắt tựa như chỉ còn lại bóng hình của hai người.

Bầu không khí vừa mập mờ lại vừa ấm áp.

Ngu Thư Hân cầm ly rượu vang trên bàn lên nhấp một ngụm nhỏ để che giấu đi biểu cảm mất tự nhiên của cô.

Không hiểu sao Vương Hạc Đệ ngồi đối diện cũng không lên tiếng. Ngu Thư Hân đặt ly rượu xuống, trong lòng tìm kiếm đề tài mà hai người có thể trò chuyện.

Nhưng không chờ Ngu Thư Hân tìm được đề tài thích hợp, Vương Hạc Đệ đã không lạnh không nhạt mở miệng, trong hoàn cảnh như thế này, giọng nói của anh lại trầm thấp hơn thường ngày rất nhiều. Vương Hạc Đệ nói về chuyện đứa bé, Ngu Thư Hân lập tức trò chuyện với anh. Hai người đang trò chuyện về việc cho bảo bảo nghe nhạc cũng như đọc các loại sách thơ văn, Ngu Thư Hân nói với Vương Hạc Đệ rằng mỗi ngày cô đều nằm trên sofa cho bảo bảo nghe một đoạn piano, Vương Hạc Đệ lại hỏi tên của khúc nhạc đó, biểu cảm của Ngu Thư Hân hơi khựng lại, trên mặt hiện ra vẻ khổ não, nói: "Tôi không nhớ..."

Dưới ánh đèn mờ mờ, Vương Hạc Đệ hình như đã mỉm cười, nhưng chờ Ngu Thư Hân nhìn kỹ lại thì vẻ mặt của anh vẫn không có gì thay đổi.

Trong đầu Ngu Thư Hân đầy dấu hỏi, nhưng cũng không thắc mắc nữa. Cô lại nói với Vương Hạc Đệ rằng mình đã mua rất nhiều sách văn học nổi tiếng thế giới, còn có thơ Đường, thơ Tống vân vân, lần này không chờ Vương Hạc Đệ hỏi, cô đã lưu loát đọc ra một bài thơ, còn khen ngợi lời thơ rất hay.

Khuôn mặt xinh đẹp dưới ánh đèn của người phụ nữ lại tràn đầy sự quyến rũ, trong đôi con ngươi sáng ngời tỏa ra sự vui vẻ và thỏa mãn, đôi môi đỏ mọng hơi cong lên, giọng nói dịu dàng... Đôi mắt kia còn sáng hơn cả vì sao trên trời.

Ngu Thư Hân vẫn còn đang đọc thơ, giọng nhẹ nhàng đọc lên những vầng thơ mấy trăm năm trước do cổ nhân viết ra, ca ngợi núi sông, ca ngợi phẩm đức, hoài niệm về tình yêu... Từng câu thơ tươi đẹp được chính miệng cô đọc lên, hai người giờ đây tựa như không phải đang ở trong nhà hàng, mà giống như đang quay về mấy trăm năm trước ngồi trong một cái đình nhỏ trên núi, hai người ngồi đối diện nhau, ngắm nhìn thời gian chậm rãi mà yên tĩnh trôi đi.

Ngu Thư Hân đọc liên tiếp mấy bài thơ, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp nhìn anh.

Vương Hạc Đệ không biết mình đang có tâm tư gì nữa, tim đột nhiên giống như đập nhanh hơn một nhịp. Tầm mắt của họ chạm nhau, Vương Hạc Đệ chậm rãi nói: "Thơ hay."

Ngu Thư Hân mím môi cười: "Tôi đọc có hay không?"

Vương Hạc Đệ nhìn cô, đáp: "Đọc rất hay."

Vốn là cô hỏi, Vương Hạc Đệ đáp lời cũng không có gì lạ, nhưng Ngu Thư Hân lại cảm giác được, theo những lời nói đó của Vương Hạc Đệ, bầu không khí lại có sự thay đổi kỳ diệu.

Ngu Thư Hân cười hai tiếng, bàn tay theo bản năng duỗi ra định cầm ly rượu, nhưng đột nhiên cô nhớ mình còn đang mang thai, không thể uống quá nhiều rượu vang.

Nên bàn tay đang giơ ra giữa chừng lại không có chỗ để, có hơi xoắn xuýt nắm lấy bàn tay kia, đôi mắt đảo đảo nhìn bốn phía xung quanh, trên mặt lộ ra biểu cảm tò mò.

Vương Hạc Đệ thu hết hành động nhỏ và biểu cảm của cô vào mắt, trên mặt lộ ra một nụ cười thản nhiên.

Ở nơi bọn họ không thấy được, máy ảnh ở nơi xa phát ra những tiếng tách tách nho nhỏ, máy ảnh nhanh chóng được cất đi. Hai tên chó săn võ trang đầy đủ hoàn mỹ ngồi trong một góc bàn ăn khuất góc, toàn thân mặc đồ đen.

Một người cầm máy ảnh, một người khác phụ trách xem xét tình hình, không ngừng nhìn về bốn phía.

Chó săn cầm máy ảnh thấp giọng cười nói: "Ha ha! Đã chụp được!"

Hai người đó nhìn vào hình trong máy một cái nhanh như gió, hai người đều lộ ra nụ cười hiểu lòng, haha, hình này nếu mà đăng lên mạng, chậc chậc, tiền lương của bọn họ phải tăng lên gấp đôi đó!

Trong máy chụp ảnh là hình ảnh một đôi nam nữ trẻ tuổi đang trò chuyện say sưa, người phụ nữ mặc một cái váy dài màu xanh đậm, không nhìn ra được sự thay đổi của dáng người, còn người đàn ông mặc bộ âu phục vừa người, nhìn sơ qua không cần ước tính cũng biết được vóc dáng của anh vô cùng kinh người. Hai người đó cũng được xem như người đầy kinh nghiệm làm việc trong giới giải trí này, đã nhiều năm như vậy, không chỉ bọn họ, mà ngay cả những tờ báo, nhưng nhà truyền thông phái đi vô số phóng viên để chụp ảnh cuộc sống riêng của Vương Hạc Đệ nhưng không hiểu sao lại không chụp được, từ lúc nào Vương Hạc Đệ lại có vẻ mặt dịu dàng như vậy?

Phóng to hình ra, có thể thấy được ý cười thản nhiên trong mắt anh, còn Ngu Thư Hân ngồi đối diện không cần phải nói, luôn luôn mỉm cười, khí chất dịu dàng nhẹ nhàng, tính toán thời gian một chút thì hẳn giờ cô đang mang thai bốn tháng rồi, nhưng vóc người vẫn rất tốt.

Không thể tưởng tượng được là ống kính còn lưu lại hình ảnh chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út của hai người... thật là khiếp sợ! Khiếp sợ!

Kiểu dáng của chiếc nhẫn rất khác biệt, nhìn qua thì thấy cara không nhỏ, được đeo trên ngón tay trắng nõn của Ngu Thư Hân, mang đến một cái đẹp rất đặc biệt. Trên ngón áp út của Vương Hạc Đệ cũng đeo một chiếc nhẫn màu bạc giống vậy. Chó săn chỉnh ống kính gần hơn, nhắm vào tay của hai người họ, dừng một lúc mới chụp một tấm, trong đầu anh ta đa xuất hiện hình ảnh tiền giấy không ngừng rơi từ trên đầu xuống.

...

Ngu Thư Hân và Vương Hạc Đệ an tĩnh dùng bữa, lâu lâu lại mỉm cười trò chuyện đôi câu. Vương Hạc Đệ lấy đĩa thức ăn của Ngu Thư Hân đặt trước mặt mình, cúi đầu cắt thịt bò ra thành những miếng nhỏ tinh tế, sau đó trả lại cho cô.

Hình ảnh này mà được chụp khẳng định có tính giải trí rất cao, Ngu Thư Hân không nhịn được đỏ tai.

Cô cúi đầu ăn một miếng thịt bò, nói: "Cảm ơn."

Vương Hạc Đệ lấy cái khăn màu trắng lau tay, nói: "Không cần khách khí."

Ở trong góc, tên chó săn vỗ vỗ đồng nghiệp, hưng phấn nói: "Nhanh nhanh! Chụp được không?"

Người đồng nghiệp nhìn chằm chằm vào máy ảnh, ra dấu tay ok với anh ta.

Dưới tiêu cự xa của ống kính, mọi cử động của Ngu Thư Hân và Vương Hạc Đệ đều được thu lại một cách rõ ràng, ngay cả biểu cảm trên mặt hai người cũng có thể bị máy ảnh chụp lại được.

Ví như vừa rồi Vương Hạc Đệ cắt thịt bò bít tết cho Ngu Thư Hân, ánh mắt Ngu Thư Hân ở đối diện nhìn Vương Hạc Đệ tràn đầy tình yêu và dịu dàng.

Ôi mù mắt bọn họ rồi, trong lòng hai tên chó săn không hẹn mà cùng nghĩ đến một chuyện: Muốn yêu đương quá đi.

Hưng phấn thì hưng phấn nhưng vẫn không thể lơ là nhiệm vụ, hai người tiếp tục nhìn chằm chằm vào đôi "Vợ chồng" trẻ tuổi đang thưởng thức rượu ngon và mỹ vị ở cách đó không xa.

Ngu Thư Hân vẫn như bình thường ăn bảy phần no, cầm ly đế cao trong tay, nhưng không uống rượu vang trong ly, mà chỉ nhẹ nhàng đung đưa, trên khuôn mặt dịu dàng kia lại xuất hiện một tia lười biếng, màu son trên đôi môi kia không những không bị nhạt màu đi mà ngược lại còn được rượu vang làm cho chúng càng đỏ hơn.

Mắt khẽ chớp chớp, trong lúc trò chuyện ánh mắt thỉnh thoảng sẽ nhìn về phía Vương Hạc Đệ, đôi mắt vô thức chớp chớp, màu đỏ hồng nơi khóe mắt tựa như muốn rơi ra, rơi vào trong ly của anh, hòa làm một thể với ly rượu vang.

Hai người qua lại càng lâu, khi họ ở chung một chỗ cũng không còn lúng túng cẩn trọng như vừa mới bắt đầu nữa. Dưới ánh đèn vàng ấm áp, nụ cười của Ngu Thư Hân vừa ung dung lại thản nhiên, vẻ mặt của Vương Hạc Đệ cũng buông lỏng, tuy không thấy rõ nụ cười nhưng những người quen biết anh sẽ biết tâm tình lúc này của anh không tệ.

Tiếng đàn vi ô lông vẫn còn vang lên, đã đổi mấy bài nhạc rồi, bây giờ đã đổi thành một bài nhạc nhẹ mà chậm rãi, lẳng lặng như một dòng nước chảy quấn quanh không gian yên tĩnh trong nhà hàng.

Tai Ngu Thư Hân vừa nghe nhạc, trong lòng chưa từng có được sự vui vẻ như thế này, môi của cô vẫn cong lên như cũ. Hai người ăn xong, Ngu Thư Hân lại nhớ đến lời dặn dò trước đó của Trần Băng, ngón tay cứ sờ sờ cái hộp, trong lòng có hơi thấp thỏm.

Vương Hạc Đệ không phát hiện ra sự khác thường của cô, Ngu Thư Hân tự cổ vũ cho chính mình, hít một hơi thật sâu rồi lấy cái hộp ra đặt lên bàn ăn.

Sắc mặt Vương Hạc Đệ lộ ra vẻ kinh ngạc, hoàn toàn không che giấu biểu cảm trên mặt mình.

Ngu Thư Hân biết chắc chắn bọn chó săn đã nấp ở một góc nào đó chụp lén bọn họ, cô cố gắng để cho biểu cảm của mình tự nhiên một chút.

Ngu Thư Hân cười một tiếng, biểu cảm ngượng ngùng trên mặt là cố ý diễn hay là chân thực, Vương Hạc Đệ không nhìn ra được.

Ngu Thư Hân nhẹ đẩy cái hộp về phía trước, giọng nói hơi thấp, nói: "Đây là... quà lễ tình nhân."

Vương Hạc Đệ nhìn người phụ nữ ngồi đối diện đang cúi đầu, chỉ thấy lông mi thật dài của cô khẽ cử động, đôi môi đỏ mọng hơi mím lại, hình như đang lo lắng.

Vương Hạc Đệ thu hồi vẻ kinh ngạc lại, khôi phục lại sự bình tĩnh như lúc đầu.

"Cảm ơn." Anh nhẹ giọng nói.

Sau đó mở cái hộp ra, bên trong là một cái đồng hồ đeo tay, trên mặt đồng hồ là một bầu trời đầy sao, phát ra ánh sáng chói lóa, bầu trời màu xanh, chòm sao Thiên Lang và vầng trăng sáng thay nhau biến đổi, những viên kim cương được khảm nạm xung quanh mặt đồng hồ, vừa sáng chói vừa thần bí.

Hô hấp của Vương Hạc Đệ hơi ngừng lại, qua mấy giây rồi nhưng anh vẫn không lên tiếng.

Ngu Thư Hân thấp thỏm bất an nhìn anh, phát hiện ra người đàn ông đang nhìn chằm chằm vào đồng hồ không lên tiếng.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro