Chap 36
Ngu Thư Hân ngây ngô ở nhà họ Vương đến ngày mùng hai thì rời đi. Chung Cầm còn muốn giữ cô ở lại mấy ngày nữa, tốt nhất có thể ở đến mười lăm tháng giêng luôn cũng được, Ngu Thư Hân vô cùng động tâm nhưng vẫn khéo léo từ chối. Cô không thể quá tham lam được, sợ rằng mình sẽ càng lún càng sâu, dù sao quan hệ của cô và Vương Hạc Đệ cũng không phải là vợ chồng thật sự.
Vương Hạc Đệ dừng xe trước cửa, Chung Cầm nắm tay Ngu Thư Hân tỉ mỉ dặn dò, bảo cô bây giờ tháng cũng lớn rồi, nhất định phải chú ý đến thân thể, công việc tạm thời có thể gác qua một bên. Ngu Thư Hân ngoan ngoãn nghe bà nói, lâu lâu lại gật đầu đáp: "Con biết rồi thưa mẹ."
Cô quá nghe lời, làm cho Chung Cầm càng không bỏ được, nếu như Ngu Thư Hân không phải con dâu nhà họ Vương thì Chung Cầm ngược lại còn muốn nhận cô làm con gái nuôi. Bà thật lòng thích cô gái hiền lạnh đơn thuần thế này.
Sau khi nghe dặn dò xong, Ngu Thư Hân khoác áo khoác dài che bụng ngồi vào trong xe, Vương Hạc Đệ cho xe chạy đi, Ngu Thư Hân xoay ra ngoài cửa sổ vẫy vẫy tay với Chung Cầm và Vương Quốc Nguyên.
Chung Cầm chỉ biết thở dài nhìn xe biến mất.
...
Tâm tình Ngu Thư Hân rất tốt, trải qua ba ngày tết ở chung, cô cảm thấy quan hệ của mình và Vương Hạc Đệ lại gần hơn một chút.
Khi cô thấy Vương Hạc Đệ sẽ mỉm cười với anh, sau đó lại nhớ tới dáng vẻ anh đứng trong bếp.
Đường đi rất thông thuận, trên đường chỉ có vài chiếc xe qua lại. Ngu Thư Hân mở điện thoại lên vào weibo, cô tùy tiện lướt một vòng, thấy được nhiều lời bình luận về tiết mục ngắn trong Xuân Vãn, lúc này cô xem đã có thể hiểu, nên vừa cười vừa đọc cho Vương Hạc Đệ nghe.
Vương Hạc Đệ thuận miệng đáp mấy tiếng, mặc dù không cười vui vẻ như cô, lời nói cũng không nhiều, nhưng mỗi lần cô nói, đối phương sẽ tiếp nối một câu: Sau đó thì sao? Cho nên?
Loại cảm giác này khiến cô rất an tâm.
Đế nhà Ngu Thư Hân, Vương Hạc Đệ dừng xe rồi đưa cô đi đến trước cửa, nói: "Có phải sắp đến lần khám thai thứ hai rồi phải không?"
Ngu Thư Hân không thấy kinh ngạc, trong lòng cô cảm thấy đối phương bây giờ giống như một vị thần, không gì là không thể, mạnh mẽ dịu dàng.
Ngu Thư Hân cười nói: "Vâng, hẹn vào đầu tuần của tháng sau."
Vương Hạc Đệ gật đầu nói: "Tôi biết rồi."
Người đàn ông bước lên xe, Ngu Thư Hân vẫn đứng trước xe không đi. Vương Hạc Đệ đặt tay lên tay lái, trầm ngâm mấy giây mới hạ kính xe xuống, ngẩng đẩu đối mắt với người phụ nữ.
Ngu Thư Hân ngây ngẩn, vẫy vẫy tay nói: "Thầy Vương đi thong thả, trên đường phải cẩn thận."
Vương Hạc Đệ nói: "Cô vào nhà trước đi."
Ngu Thư Hân gật đầu, mở cửa ra đi vào, sau đó lại hơi thò đầu ra ngoài nói:"Tôi vào nhà rồi."
Vương Hạc Đệ bật cười, không nói thêm gì nữa, nâng kính xe lên rồi cho xe rời đi.
Thấy chiếc xe đã biến mất trong tầm mắt, Ngu Thư Hân mới đóng cửa lại đi vào nhà, trong lòng dâng lên từng trận ngọt ngào.
Ở lại nhà họ Vương ba ngày, Ngu Thư Hân bóp bóp mặt mình, hình như béo lên không ít. Quả thực cô ăn rất nhiều, không khống chế bữa ăn nữa, đã thích ứng với việc ăn no, cô cảm giác tinh thần của mình tốt hơn nhiều.
Lấy quần áo trong túi ra sắp xếp lại, sau đó đi vào phòng tắm, vừa mới bước vào thì điện thoại vang lên.
Là Trần Băng gọi đến.
Bắt máy, Ngu Thư Hân cười nói: "Năm mới vui vẻ Trần ca."
Giọng nói của Trần Băng cũng vô cùng vui vẻ, nói: "Năm mới vui vẻ, hai ngày nay sao rồi? Nguyên liệu nấu ăn và trái cây trong nhà còn đủ không?"
Ngu Thư Hân nhớ ra, trong tủ lạnh của cô còn chất đầy trái cây rau củ. Ngu Thư Hân ho nhẹ một tiếng, nói: "Đủ dùng Trần ca, anh không cần lo lắng."
Trần Băng cười một tiếng: "Đầu tuần anh sẽ quay lại. Khoảng thời gian này công ty nhận được rất nhiều kịch bản mới, anh sẽ chọn vài cái chất lượng, chờ sau khi quay về sẽ cho em xem."
Ngu Thư Hân nói: "Được."
Trần Băng nghe thấy có tiếng nhạc truyền ra từ đầu dây bên kia nên nhíu mày hỏi:"Em bật nhạc hả?"
Ngu Thư Hân sửng sốt một chút:"À... Đúng vậy."
Trần Băng yên lặng nghe mấy giây, kinh ngạc nói: "Hình như tâm trạng của em rất tốt?"
Ngu Thư Hân sợ hết hồn, suýt nữa đã cho là Trần Băng lắp camera theo dõi ở nhà cô ấy chứ.
"Không có gì," Ngu Thư Hân hỏi: "Còn anh thì sao Trần ca?"
Trần Băng cười một tiếng, nói: "Không có gì mới, ở một mình phải chú ý chút, anh cúp máy trước đây."
"Vâng." Ngu Thư Hân đáp lại rồi cũng cúp máy, sau đó thở phào một hơi.
Trần Băng... không phải lắp camera theo dõi ở nhà cô thật đó chứ? Sao chỉ qua mấy câu nói đã nghe ra được tâm tình cô tốt thế nhỉ?
Ngu Thư Hân vỗ nhẹ ngực mình một cái, nhỏ giọng lầm bầm: Đồ cáo già.
Trần Băng đang ở một thành phố khác cách đây khá xa hắt hơi một một cái, xoa xoa mũi.
...
Sau khi Trần Băng quay lại thành phố B, anh ta đã mang đến vài quyển kịch bản cho Ngu Thư Hân, có phim truyền hình cũng có phim điện ảnh, để Ngu Thư Hân ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày có thể xem sơ qua, xem xem có hứng thú với cái nào không. Sau khi công khai tình cảm với Vương Hạc Đệ được hai tháng, nhân khí của Ngu Thư Hân không giảm mà ngược lại còn tăng lên, khiến cho những nhà đầu tư phim truyền hình và điện ảnh bắt đầu có chủ ý muốn đầu tư, dần dần mang những kịch bản tốt gửi tới công ty Ngu Thư Hân. Dĩ nhiên đây được xem như là đầu tư mạo hiểm; sau khi sinh con, nếu như độ nóng của Ngu Thư Hân càng nổi hơn nữa thì khi bọn họ ký hợp đồng với cô lúc này sẽ trực tiếp thu lợi. Còn nếu sau khi sinh con, nhân khí của Ngu Thư Hân hạ xuống... vậy thì phần tiền đầu tư sẽ như nước đổ bể, dù sao tiền trả cho Ngu Thư Hân cũng không thấp.
Ngu Thư Hân ở nhà lật xem kịch bản, cũng không thấy cái nào khiến cô thực sự thích, nhưng vẫn kiên nhẫn đọc hết, có vài kịch bản nhìn sơ qua cảm thấy nó khá phổ biến, nhưng lúc đọc sâu hơn sẽ phát hiện nó rất hấp dẫn người xem.
...
Đầu tháng 3, thời gian khám thai lần hai đã đến. Vương Hạc Đệ tới đón cô, Ngu Thư Hân đã không còn kinh ngạc như lần đầu đi khám thai nữa rồi, điều này giống như một thói quen, mỗi giây phút quan trọng liên quan đến đứa bé thì anh sẽ luôn ở bên cạnh cô.
Từ sau khi quay về từ nhà họ Vương, Ngu Thư Hân và Vương Hạc Đệ chỉ liên lạc với nhau qua điện thoại, trên căn bản thì mỗi ngày Vương Hạc Đệ đều sẽ gọi đến một cuộc hỏi tình trạng của cô, xác nhận cô không có việc gì mới tắt máy.
Khoảng 10 ngày không gặp, Vương Hạc Đệ lại phát hiện Ngu Thư Hân có thay đổi rất lớn. Đứa bé đã 20 tuần, dù là quần hay áo đều rất rộng nhưng vẫn có thể thấy cái bụng nhô lên.
Ngu Thư Hân từ từ đi ra, Vương Hạc Đệ bước lên đỡ cô, Ngu Thư Hân cười nói:"Cảm ơn."
Lên xe, Vương Hạc Đệ lấy bữa sáng đã chuẩn bị xong đưa cho cô, một bên quay vô lăng một bên nói: "Ăn sáng chưa?"
Lần này khám thai không cần lấy máu, cũng không cần nhịn ăn. Nhưng bây giờ mỗi lần thức dậy vào buổi sáng Ngu Thư Hân sẽ có một lúc muốn nôn, hôm nay phải đi khám thai nên không chờ cô bình thường lại, buổi sáng chỉ ăn một ít cháo.
Ngu Thư Hân ôm hộp giữ nhiệt, nói: "Ăn... một chút rồi."
Cô vừa nói như vậy trong lòng Vương Hạc Đệ đã biết, nhưng lại không vạch trần cô, chỉ nói: "Bên trong có sữa nóng, nếu cảm thấy nhạt miệng có thể uống một ít."
Ngu Thư Hân vâng vâng hai tiếng, miễn cưỡng uống sữa bò, sau đó đặt xuống. Vương Hạc Đệ nhìn cô qua kính chiếu hậu, mày hơi cau lại nhưng không nói gì... phụ nữ có thai sẽ có lúc không muốn ăn, thế nhưng cũng không nên quá mức cưỡng ép, sẽ tạo thành áp lực trong lòng cho đối phương, như thế lại tăng thêm phản ứng không thoải mái.
Trong đầu Vương Hạc Đệ lúc này đang suy nghĩ xem món ăn nào có thể vừa khơi gợi sự thèm ăn lại có dinh dưỡng... Bốn mươi phút sau, xe dừng lại trước cửa bệnh viện.
Vì đã tới đây một lần cho nên lần này hai người đến cũng không tính là xa lạ. Y tá vẫn cười chào hỏi bọn họ, tâm tình hôm nay của Ngu Thư Hân so với lần đi khám thai đầu tiên có thay đổi rất nhiều.
Lần trước đi khám thai, cô và Vương Hạc Đệ ngoài mặt là vợ chồng, nhưng quan hệ của hai người vừa khẩn trương lại vừa xa lạ. Còn lần này, cảm giác khẩn trương đã mất đi không ít, sự ăn ý của hai người cũng tăng lên rất nhiều.
Hôm nay hạng mục kiểm tra không nhiều, chủ yếu là kiểm tra tình hình phát triển của thai nhi, nhìn xem có gì khác thường không. Y tá dẫn họ đến phòng làm việc của bác sĩ Lâm, trò chuyện ngắn gọn về tình hình thân thể gần đây của Ngu Thư Hân, sau đó bắt đầu làm kiểm tra.
Bác sĩ Lâm dẫn Ngu Thư Hân đến phòng siêu âm, Vương Hạc Đệ vẫn như lần trước ngồi bên ngoài chờ. Bác sĩ Lâm nhìn Ngu Thư Hân một chút rồi cười nói: "Vương tiên sinh, anh cũng có thể vào trong ngồi chờ, nhìn đứa bé một chút, xem nó đã thành hình, bàn tay và bàn chân nhỏ nhắn đã có thể động đậy."
Trên mặt Vương Hạc Đệ lộ ra vẻ ngơ ngác, Ngu Thư Hân cũng ngẩn ra, cô nằm trên giường đột nhiên trở nên khẩn trương hơn, nhưng không mở miệng ngăn lại.
Vương Hạc Đệ đưa mắt nhìn Ngu Thư Hân, con ngươi Ngu Thư Hân đảo qua đảo lại, né tránh tầm mắt của anh, ngón tay xoắn vào nhau nắm lấy ga giường.
Vương Hạc Đệ thấy được động tác nhỏ này của cô thì ôn hòa nói: "Làm phiền bác sĩ Lâm rồi."
Bác sĩ Lâm cười một tiếng, Vương Hạc Đệ cũng đi vào phòng siêu âm.
Tư thế Ngu Thư Hân đang nằm trên giương càng làm cho bụng cô lộ rõ hơn, vòng eo mảnh khảnh trên người cô đã hơi mất cân đối.
Nhưng vẫn đẹp như cũ.
Bất luận là trước khi mang thai hay là sau khi mang thai, cho dù là bụng Ngu Thư Hân có ngày một lớn lên thì trong mắt Vương Hạc Đệ cũng không có gì thay đổi.
Bụng nhô lên giống như một quả dưa hấu nhỏ, tầm mắt Vương Hạc Đệ dừng lại trên người cô một lúc lâu cũng không có cách nào rời đi.
Nhiệt độ trên mặt Ngu Thư Hân dần dần tăng lên, trong lòng xoắn xuýt không thôi: Ôi, thầy Vương đã thấy cái bụng xấu xí của mình rồi sao?? Có phải sẽ bị hủy hình tượng không?
Sau tết, Ngu Thư Hân nghe theo lời dặn dò của bác sĩ, mỗi ngày luôn vận động vừa phải, cho nên mặc dù cân nặng có tăng lên nhưng những bộ phận khác trên cơ thể vẫn duy trì dáng vẻ vốn có, không có béo lên.
Trong tâm trạng xoắn xuýt vẫn còn chút ngượng ngùng.
Ngu Thư Hân hít thở sâu một hơi, để cho tâm trạng của mình bình ổn lại.
Bác sĩ Lâm cười nói:"Chúng ta bắt đầu thôi."
Ngu Thư Hân gật đầu, Vương Hạc Đệ thì ngồi bên cạnh, không có phát hiện ra bàn tay mình đang nắm chặc lại thành một nấm đấm.
Bác sĩ Lâm vén áo Ngu Thư Hân lên, để lộ ra cái bụng tròn trịa nho nhỏ, Ngu Thư Hân muốn che mặt lại nhưng bác sĩ Lâm đang ở đây nên cô không thể làm vậy được.
Tầm mắt của người phụ nữ đang nhìn khắp nơi, đột nhiên lại chạm phải ánh mắt của Vương Hạc Đệ. Môi Vương Hạc Đệ cong lên, hình như cười một tiếng.
Ngu Thư Hân giả vờ bình tĩnh.
Da Ngu Thư Hân rất trắng, mỗi ngày trước khi đi ngủ cũng đều thoa kem dưỡng dành cho phụ nữ có thai, nhất là phần bụng, cô là người nổi tiếng, lại yêu cái đẹp, thường xuyên lo lắng mình bị rạn da, cho nên sớm đã để phòng, giết chết cái rạn da từ khi còn trong trứng nước.
Cũng không biết lúc này chưa tới thời điểm rạn da hay là do việc đề phòng của Ngu Thư Hân có hiểu quả. Lúc này cái bụng hơi nhô lên giống như một trái vải đã được lột vỏ, không thấy chút rạn hay nếp nhăn nào, trắng trẻo mềm mịn, còn có hơi hồng hào nữa.
Vương Hạc Đệ nhìn bụng của cô, sự háo hức trong lòng còn mãnh liệt hơn cả lần kham thai trước, cái loại cảm giác trách nhiệm sắp làm bố đó, khi nhìn thấy cái bụng nhô lên dưới áo của người phụ nữ, tất cả tâm tư mà anh cố gắng áp chế đều lau ra khỏi lòng ngực.
Vương Hạc Đệ có hơi thất thố, Ngu Thư Hân thấy biểu cảm đó của anh thì khóc không ra nước mắt, lặng lẽ nghĩ: Nhất định là quá xấu.
Bác sĩ Lâm bôi gel lên bụng cô, cái bụng trắng trắng hơi động đậy, thân thể Ngu Thư Hân cũng giật giật theo.
Vương Hạc Đệ theo bản năng muốn chăm sóc cô, đột nhiên giật mình phản ứng lại lúc này đang làm kiểm tra.
Sau khi bôi gel xong, bác sĩ Lâm cầm máy dò di chuyển trên bụng, rất nhanh trên màn hình đã lộ ra hình ảnh thai nhi.
Cổ họng Vương Hạc Đệ căng thẳng, bàn tay càng nắm chặc hơn nữa.
Ngu Thư Hân cũng nhìn chằm chằm vào màn hình, quên mất cái bụng to trắng nõn của mình xấu xí thế nào.
Hai bố mẹ trẻ tuổi này đều không lên tiếng, ánh mắt luôn nhìn chằm chằm vào hình ảnh đứa bé trên màn hình.
Bác sĩ Lâm bật cười, trên mặt Vương Hạc Đệ vẫn còn duy trì một tia lý trí, còn Ngu Thư Hân lại hoàn toàn ngây dại.
Bác sĩ Lâm ho nhẹ hai tiếng, từ từ di chuyển máy dò, giải thích: "Hai người nhìn đi, đã có thể thấy được ngũ quan của đứa bé, miệng, mũi này..."
Hình ảnh thai nhi trên màn hình cũng không được xem là quá rõ, mặc dù tay chân như con người nhưng nhìn vẫn giống như đứa bé ngoài hành tinh.
Nhưng mà Vương Hạc Đệ và Ngu Thư Hân lại không nghĩ vậy.
Trong lòng Vương Hạc Đệ chỉ có một câu nói: Đây là con của anh...
Trong lòng Ngu Thư Hân thì nước mắt đã chảy thành sông: Ôi ôi ôi, con của mẹ.
Thai nhị bị nước ối bao quanh, giống như đang ở trong đại dương mênh mông ấm áp, bàn tay đặt ở miệng mút mút, Ngu Thư Hân lẩm bẩm nói: "Thật là đáng yêu mà..."
Vương Hạc Đệ nhìn bảo bối nhà mình trong màn hình càng cảm thấy yêu mến sâu đậm hơn, đồng ý nói: "Rất đáng yêu."
Bác sĩ Lâm không nhịn được cười thành tiếng: Đại minh tinh trở thành bố mẹ cũng không khác những vợ chồng bình thường khác là bao ha ha.
Thai nhi nhỏ bé hơi động động, nhắm chặc hai mắt, cái chân nhỏ rãnh rỗi lại động động hai cái.
Ngu Thư Hân hưng phấn nói: "Nó cử động kìa, nó cử động kìa!"
Vương Hạc Đệ hơi nghiêng về phía trước, đối mắt với Ngu Thư Hân, trong mắt là một mảnh dịu dàng, nói: "Là một đứa bé hoạt bát."
Trên mặt Ngu Thư Hân ửng hồng, ánh mắt lấp lánh: "Đúng vậy!"
Bác sĩ Lâm kiểm tra các chỉ số của thai nhi, máy dò di chuyển khắp bụng Ngu Thư Hân, nhìn thai nhi ở mọi góc độ, lâu lâu Ngu Thư Hân lại phát ra tiếng hô nho nhỏ, sau đó quay sang nói cho Vương Hạc Đệ nghe cái nhìn của mình, hưng phấn so sánh, Vương Hạc Đệ nhìn trông trầm ổn hơn nhiều.
Nhưng cho dù nhìn anh tĩnh táo cỡ nào thì ánh mắt lúc này cũng tiết lộ được tâm tình của anh có bao nhiêu kích động.
Sau khi kiểm tra các chỉ số của thai nhi xong, bác sĩ Lâm nói: "Giác quan của thai nhi đã bắt đầu phát triển, có thể nghe được âm thanh từ bên ngoài rồi."
Ngu Thư Hân ngạc nhiên nói: "Thật vậy không?"
Bác sĩ Lâm cười nói: "Ừ, cho nên lúc ở nhà, bố mẹ có thể trò chuyện với đứa bé."
Ngu Thư Hân gật đầu, cô cảm thấy quá kỳ diệu.
Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ Lâm nhìn vào kết quả kiểm tra, cười nói: "Ngu tiểu thư, Vương tiên sinh, hai người có muốn biết giới tính của thai nhi không?"
Ngu Thư Hân và Vương Hạc Đệ đều sững sốt, bác sĩ Lâm là người phụ trách kiểm tra thân thể Ngu Thư Hân trong lúc mang thai, Ngu Thư Hân lại là khách hàng VIP của bệnh viện này, bệnh viện cũng không bảo mật giới tính của thai nhi, muốn báo hay không chỉ cần hỏi ý kiến của bố mẹ.
Dĩ nhiên, phần lớn bố mẹ đều muốn biết trước giới tính của thai nhi, chưa tính đến việc có những tính toán khác, chỉ tính việc biết được giới tính của đứa bé sẽ dễ dàng mua quần áo hơn.
Ngu Thư Hân trầm mặc hai giây nói: "Không cần."
Lúc cô mở miệng cũng có một giọng nói trong trẻo lạnh lùng đồng thời vang lên: "Không cần."
Ngu Thư Hân ngây ngẩn, cô và Vương Hạc Đệ nhìn nhau. Mấy giây sau cô lộ ra một nụ cười tươi.
Bác sĩ Lâm ngược lại không ngờ hai người từ chối nhanh như vậy, nhưng bệnh viện tôn trọng ý muốn của khách hàng, cho nên bác sĩ Lâm không nói ra giới tính của thai nhi.
Y tá dùng khăn giấy lau sạch gel trên bụng của Ngu Thư Hân, rồi sửa sang lại quần áo cho cô, sau khi xong hết mọi việc, Ngu Thư Hân ngồi dậy, sờ bụng mình một cái, trong lòng cực kỳ ấm áp.
Vương Hạc Đệ nhìn động tác này của cô, trong lòng cũng mềm mại hơn nhiều.
Bác sĩ Lâm đi lấy hình ảnh siêu âm, còn y tá thì đi ra ngoài.
Ngu Thư Hân chống tay trên giường, một tay sờ bụng, tò mò hỏi: "Thầy Vương, anh không muốn biết giới tính của đứa bé trước sao?"
Vương Hạc Đệ dời tầm mắt ra khỏi bụng của cô, giọng nói vẫn bình tĩnh như thường lệ, nói: "Đối với tôi chuyện đó không có gì khác biệt."
Trên mặt Ngu Thư Hân lộ ra vẻ không hiểu, nói: "Hả?"
Vương Hạc Đệ chậm rãi bổ sung: "Bất kể là đứa bé này là con trai hay con gái thì đều là con của tôi."
Ngu Thư Hân kinh ngạc mấy giây, ngay sau đó bật cười thành tiếng: "Tôi cũng vậy! Bất luận là nam hay nữ tôi cũng đều thương yêu nó."
Nụ cười của người phụ nữ quá rực rỡ, giống như ánh mặt trời tháng 4, mang theo làn gió nhẹ thoáng qua cuốn theo sự mềm mại.
Bàn tay Ngu Thư Hân khẽ xoa xoa cái bụng, dịu dàng nói: "Hơn nữa, không biết trước giới tính của đứa bé, sau này sẽ còn nhiều điều ngạc nhiên hơn!"
Vương Hạc Đệ ngược lại không nghĩ nhiều như cô, nhưng vẫn phối hợp nói: "Ừ, sẽ rất ngạc nhiên."
Ngu Thư Hân phát hiện ra mình thật sự rất thích cái dáng vẻ anh kiên nhẫn nghe cô nói, cho dù nội dung có nhạt nhẽo đến mấy thì Vương Hạc Đệ vẫn nghiêm túc đáp lời.
Ngu Thư Hân híp mắt, càng mong đợi đứa bé ra đời.
...
Bác sĩ Lâm đi lấy hình ảnh siêu âm xong thì đưa cho Ngu Thư Hân và Vương Hạc Đệ.
So với lần khám thai trước, lần này tình trạng thai nhi và Ngu Thư Hân đã khá hơn rất nhiều, dinh dưỡng cũng đã đủ.
Bác sĩ Lâm giải thích cặn kẽ các chỉ số kết quả, chu vi vòng đầu của thai nhi, các loại đo đạc khác, Ngu Thư Hân và Vương Hạc Đệ nghe rất nghiêm túc, nghe được bác sĩ Lâm nói đứa bé rất khỏe mạnh, hai người đồng loạt đều thở phào nhẹ nhõm.
Bác sĩ Lâm nói: "Tình huống của thai nhi đã ổn định, khoảng thời gian này cô Thư phải chú ý bổ sung các loại dinh dưỡng cần thiết, tối đi ngủ có thể sẽ xuất hiện tình trạng chuột rút, bây giờ đã bắt đầu xuất hiện tình trạng nôn nghén rồi phải không?"
Ngu Thư Hân nói tình trạng thân thể hiện giờ của mình cho bác sĩ Lâm nghe.
Ngu Thư Hân nhìn Vương Hạc Đệ một cái rồi nói: "Vâng, nhưng mà không mấy nghiêm trọng. Sáng sớm thức dậy sẽ buồn nôn, ăn không ngon, nhưng qua khoảng nửa tiếng hoặc một tiếng thì tốt hơn nhiều."
Bác sĩ Lâm cúi đầu ghi chép nói: "Nếu thật sự không thèm ăn cũng không nên cưỡng ép mình, nhưng cũng không được không ăn gì, trong dạ dày không có thức ăn, lúc nôn sẽ khó chịu hơn nhiều."
Bà ấy suy nghĩ hai giây rồi tiếp tục nói: "Bình thường cũng nên đặt các loại quả hay bánh ở trong phòng, chỉ cần thấy thèm ăn thì có thể ăn một tí. Cũng không cần ăn quá nhiều, dinh dưỡng làm chủ là được, để tránh tình trạng thai nhi phát triển quá lớn, sau này khi sinh nở sẽ khó khăn."
Mọi người chỉ biết khi mang thai phần lớn thời gian đều nghỉ ngơi nhiều và ăn nhiều. Thật ra thì không phải như vậy, phụ nữ có thai khi ăn uống nên biết cân bằng, thậm chí không cần ăn quá nhiều, chỉ cần cung cấp đầy đủ dinh dưỡng cho cơ thể trong lúc mang thai là được rồi. Còn tình huống đứa bé trong bụng Ngu Thư Hân lúc này lại rất tốt, cân nặng hoàn toàn phù hợp với chỉ số bình thường, hơn nữa lúc mang thai cũng cần phải vận động, như vậy đến khi Ngu Thư Hân sinh con sẽ không gặp nhiều khó khăn.
Ngu Thư Hân gật đầu: "Được, tôi đã biết rồi."
Bác sĩ Lâm lại nói: "Còn nữa, phải chú ý vệ sinh răng miệng. Bởi vì khi nôn thường dịch chua trong dạ dày sẽ bám lại trong miệng, phải thường xuyên đánh răng, giữ cho răng chắc khỏe."
Ngu Thư Hân tiếp tục gật đầu.
Bác sĩ Lâm: "Mấy ngày gần đây vẫn luôn vận động nhẹ chứ?"
Ngu Thư Hân nói: "Vâng, lúc thân thể không khó chịu sẽ đi bộ, hoặc tập một vài động tác yoga cho phụ nữ mang thai."
Đối với tình trạng của Ngu Thư Hân và thai nhi, bác sĩ Lâm rất hài lòng. Bất kỳ bác sĩ nào cũng luôn hy vọng bệnh nhân của mình có tình huống tốt.
Cuối cùng bác sĩ Lâm nói: "Khoảng thời gian này có thể cảm giác được thai động. Sau khi cô Thư về nhà nếu có thời gian rãnh thì mỗi ngày chia làm ba lần sáng trưa tối, cố định mỗi thời gian ghi chép lại số lần đứa bé đạp nhé."
Ngu Thư Hân kinh ngạc nói: "Có thể cảm nhận được thai động sao?"
Bác sĩ Lâm cười nói: "Được chứ."
Ngu Thư Hân vô cùng vui vẻ nói: "Vâng!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro