Chap 3


Ngọn nến trên chiếc bánh sinh nhật hơi lay động nhưng Ngu Thư Hân chẳng thèm chú ý, cô còn đang mải chìm đắm trong cảm xúc riêng của mình.

Vương Hạc Đệ cũng không vội thúc giục cô, hô hấp của anh nhẹ đi vài phần, Vương gắng làm giảm cảm giác tồn tại xuống, giống như trong phòng chỉ có một người.

Không gian được bao bọc kín mít, ngoài cửa sổ có gió thổi vào, thiếu chút nữa làm tắt ngọn nến.

Cảm giác lạnh lẽo lập tức giúp Ngu Thư Hân hồi thần, cô nhắm mắt lại, lẩm nhẩm điều ước: "Nếu điều ước này có thể thực hiện, tôi hi vọng đây chỉ là một giấc mơ, đợi sau khi ngủ một giấc tỉnh dậy mọi thứ sẽ trở lại như cũ."

Ước xong, cô đang muốn mở mắt thì bỗng nhiên cảm giác mấy lọn tóc bay bay trước chán đã hạ xuống.

Có lẽ đã có người chặn đi cơn gió ngoài cửa sổ.

Người đó chỉ có thể là Vương Hạc Đệ.

Ngu Thư Hân hơi do dự, lát sau vẫn là bổ sung thêm một đoạn nữa trong điều ước: "Còn nếu như đây là thật, tôi mong rằng Vương Hạc Đệ sẽ không chết."

Ngu Thư Hân mở mắt ra, thổi phù một hơi tắt nến.

"Sinh nhật vui vẻ." Vương Hạc Đệ đi bật đèn, thoạt nhìn như anh chưa phát hiện ra điều gì. "Cắt bánh cho tôi đi, để tôi được dính chút may mắn."

Ngu Thư Hân nghe theo lời anh cắt bánh kem, lại mở miệng hỏi: "Thầy Vương đang xem tôi là thần may mắn đấy à?"

"Em hỏi đúng người rồi." Vương Hạc Đệ một bên cầm lấy bánh kem, một bên nghiêm túc đùa cợt: "Tôi ấy à, nghề chính là thầy bói, nghề phụ mới là diễn viên."

Ngu Thư Hân run cả tay, không nhịn được bật cười ra tiếng, cảm xúc nặng nề vừa rồi cũng tiêu tan đi không ít.

"Vậy anh bói cho tôi một quẻ thử xem."

Cô vừa ăn bánh vừa dỏng tai lắng nghe.

Vương Hạc Đệ nói: "Trán của em rất đầy đặn, đây là chỉ sự thông minh có từ trong trứng; còn đôi môi hồng với hàm răng trắng kia, căn bản... em chính là người vừa thông minh vừa có tiền. Em nói xem có may mắn không?"

Dù biết rõ anh chỉ đang ba hoa bốc phét, nhưng Ngu Thư Hân vẫn rất vui vẻ.

"Nhưng ba mẹ tôi..."

"Đó chỉ là ba mẹ nuôi, không phải ba mẹ ruột của em." Vương Hạc Đệ đáp lại rất tự nhiên: "Không cần buồn bực, ba mẹ ruột của em rất yêu thương em, rồi sẽ có ngày em gặp được bọn họ."

Ngu Thư Hân lần này cũng coi như được an ủi, Vương Hạc Đệ đối với lời nói của cô không quá để tâm, vừa nghe đã biết cô không phải con ruột, đã thế còn gieo cho cô thêm hi vọng mờ mịt.

Cứ coi như cô may mắn tìm được ba mẹ thật đi chăng nữa thì cũng là ba mẹ ruột của nguyên chủ, không phải ba mẹ ruột của cô. Nếu không thể quay về thế giới thực, cô cùng ba mẹ vĩnh viễn không có cơ hội gặp lại nhau.

Sinh nhật năm mười tám tuổi này là sinh nhật đặc biệt nhất, cũng là sinh nhật đau khổ nhất.

Nhưng cô không thể cứ mãi đắm chìm trong cảm xúc này được, cần phải nỗ lực tiến về phía trước mới có hy vọng.

Nói không chừng, biết đâu mai sau có thể trở về thế giới thực... giống như cách cô xuyên tới đây vậy.

Hơn nữa, cô chẳng sợ không thể trở về, chẳng sợ kết cục bản thân lại chết thảm, chí ít hiện tại còn có Vương Hạc Đệ bên cạnh. Anh bây giờ còn chưa đối xử tệ với cô, cô không thể giận chó đánh mèo với anh được.

Ngu Thư Hân vẫn nhớ rõ cốt truyện, nguyên chủ chính là vì phản kháng không được với ba mẹ nuôi, lại hiểu lầm Vương Hạc Đệ có lòng dạ riêng mới mua mìmh, cho nên mới giận lây sang anh.

Sau khi bị ép cùng Vương Hạc Đệ về nhà, cô còn mắng anh là đồ biến thái, bọn buôn người, đủ các kiểu... nói chung là rất khó nghe.

Mà Vương Hạc Đệ nghe vậy cũng tức giận không kém, không nói một lời bỏ nhà ra đi.

Anh vừa ra khỏi nhà thì gặp phải tai nạn xe, tuy rằng không ảnh hưởng đến tính mạng nhưng trên trán để lại một vết sẹo lớn.

Là đại minh tinh, cho dù kỹ thuật diễn có tốt thế nào cũng phải dựa vào bộ mặt để kiếm cơm. Có một vết sẹo chẳng khác nào vứt đi bộ mặt, con đường diễn viên của Vương Hạc Đệ từ đây càng ngày càng eo hẹp, anh bước đầu tiến vào bóng tối, sau đó vĩnh viễn không thể quay đầu lại.

Buổi đính hôn đêm đó là điểm thứ nhất khiến số phận anh bị lệch đi, nếu Ngu Thư Hân đã xuyên tới đây, cô đương nhiên sẽ phải ngăn cản bi kịch.

"Hy vọng mọi thứ sẽ giống như lời thầy Vương nói." Hồi tưởng xong, Ngu Thư Hân tự mình bình tĩnh lại.

"Chúc mừng em." Anh nói.

Tận đáy lòng Ngu Thư Hân trở nên ấm áp, mặc kệ nói như thế nào Vương Hạc Đệ cũng rất tốt, cô cũng không quá thảm.

Ăn bánh kem xong, anh đi dọn dẹp phòng bếp, còn Ngu Thư Hân ngồi trên ghế sô pha.

"Bác sĩ Lâm nói, 24 tiếng đồng hồ đầu phải chườm đá." Không quá vài phút, Vương Hạc Đệ cầm túi chườm đá cùng khăn lông tiến tới đây. "Đừng sợ lạnh, đắp đi."

Anh vô cùng tự nhiên ngồi xổm xuống, lấy khăn lông bao quanh túi chườm đá, nhẹ nhàng đáng lên khu vực mắt cá chân của cô, còn hỏi: "Đau không?"

"Không đau, tôi... tôi tự làm được." Ngu Thư Hân có chút thụ sủng nhược kinh.

Gần như cô vừa dứt lời, cửa bên ngoài bị mở ra, một nam thanh niên tuấn tú bước vào.

Ngu Thư Hân nhận ra người này, anh ta chính là người đại diện của Vương Hạc Đệ, tên Viên Tắc. Việc đính hôn của nguyên chủ cũng là do Viên Tắc ra mặt nói chuyện với ba mẹ cô, trước đó Vương Hạc Đệ chưa bao giờ lộ mặt.

"Anh Hạc Đệ." Viên Tắc nhìn thấy Vương Hạc Đệ đang ngồi xổm trên đất chườm chân cho Ngu Thư Hân, trên mặt xuất hiện một vết nứt, vội vàng chạy tới: "Sao anh có thể làm chuyện này?"

Nói xong còn hung hăng lườm Ngu Thư Hân một cái.

Người này quá nhiều thủ đoạn, đến ba mẹ nguyên chủ còn bị anh ta chèn ép, ngay cả nguyên chủ chưa trải qua sự đời cũng rất sợ anh ta.

Nhưng anh ta lại không biết Ngu Thư Hân trước mặt mình bây giờ không còn là Ngu Thư Hân của trước kia nữa.

Cô cùng Vương Hạc Đệ chưa có động tĩnh gì, cũng không thèm nói chuyện, trái lại Viên Tắc vô cùng bất an, ngập ngừng một lát rồi ngồi xuống: "Anh Hạc Đệ, để em làm cho."

"Không cần." Vương Hạc Đệ vẫn như cũ chườm đá cho Ngu Thư Hân, thuận miệng hỏi: "Đưa tiền chưa?"

Viên Tắc sửng sốt, không nghĩ anh thế nhưng mà lại hỏi cái này ngay trước mặt Ngu Thư Hân. Rõ ràng lúc trước còn nói muốn giữ bí mật chuyện này.

Nhưng người ta đã hỏi, Viên Tắc chỉ còn cách không mấy tình nguyện đáp: "Đưa rồi."

"Đưa bao nhiêu?" Vương ảnh đế lại hỏi.

Viên Tắc liếc qua Ngu Thư Hân một cái, khoé môi giật giật trông rất khó xử: "Anh Hạc Đệ hay là chúng ta ra chỗ khác nói chuyện đi."

"Tôi hỏi cậu đưa bao nhiêu?" Vương Hạc Đệ kiên nhẫn lặp lại, dáng vẻ vẫn ôn hoà.

Nhưng chính dáng vẻ ấy của anh lại khiến Viên Tắc rùng mình, anh ta không nhịn được trừng mắt về phía Ngu Thư Hân, cắn răng khai báo: "Đương nhiên là 888 vạn."

"Không phải là 500 vạn sao?"

Ngu Thư Hân một chút cũng không cho Viên Tắc mặt mũi, trực tiếp vạch trần lời nói dối của anh ta.

Cô thật sự rất kinh ngạc, Vương Hạc Đệ vậy mà có thể bỏ ra 888 vạn mua một vị hôn thê? Rốt ruộc anh có ý đồ gì?

"Cô thì biết cái gì." Viên Tắc thẹn quá hoá giận nói: "Là tôi thoả thuận với ba mẹ cô, cô cái gì cũng không biết, bị họ lừa rồi."

Lấy tính cách của hai người họ so ra, cũng rất có thể nguyên chủ đã bị họ lừa, Ngu Thư Hân hiện tại không biết đâu là thật đâu là giả, chỉ đành câm miệng.

"Lạnh rồi." Vương Hạc Đệ dùng mu bàn tay dò xét độ ấm trên mắt cá chân cô, khẽ nói.

Lúc này Ngu Thư Hân mới ra có người nào đó nãy giờ vẫn chườm đá ở chân cho mình, vội vội vàng vàng: "Được rồi, không cần chườm nữa."

Anh "ừm" một tiếng, đem túi chườm đá cùng khăn lông vứt sang một bên, lấy khăn lau tay, sau đó hỏi Viên Tắc: "Hình như tôi đã nói qua với cậu, mặc kệ tìm đối tượng là ai, nhất định phải do bản thân cô ấy tự nguyện đồng ý. Vậy cậu nhìn xem, đây chính là tự nguyện đồng ý?"

Ban đầu Ngu Thư Hân vốn không hiểu tại sao Vương Hạc Đệ muốn mua vị hôn thê, nhưng sau khi mghe anh nói mấy câu, cô liền hiểu người đại diện này cũng không hẳn là người tốt.

"Tôi chính là không đồng ý!" Ngu Thư Hân nhân cơ hội nói: "Thời điểm hôm qua lúc tôi tự sát, anh ta cũng ở đó."

Đôi lông mày Vương Hạc Đệ hơi nhíu lại, doạ Viên Tắc toát hết mồ hôi.

"Em ngồi đây, tôi có việc riêng cần phải xử lí." Anh dịu dàng nói với Ngu Thư Hân, xong cũng không thèm nhìn thẳng vào mặt Viên Tắc. "Đi theo tôi."

Sau đó anh đi về hướng thư phòng, Viên Tắc vội càng đuổi theo, giữa chừng còn quay lại hung hăng lườm Ngu Thư Hân một cái.

"Đóng cửa lại." Sau khi bước vào thư phòng, vẻ mặt ôn hoà khi nãy đối với Ngu Thư Hân trong nháy mắt biến mất, khuôn mặt tuấn tua hơi trầm xuống, sâu trong đáy mắt loé lên tia sắc lạnh: "Nói đi."

"Anh Hạc Đệ." Viên Tắc Vương gắng trưng ra bộ mặt tươi cười, hết sức nhẹ nhàng: "Anh đừng nghe cô gái kia nói đùa, cái loại con gái xuất thân như vậy thấy tiền là sáng mắt, cố ý lừa gạt anh thôi."

"Ừm." Vương Hạc Đệ tuỳ tiện cầm lấy lọ thuốc đặt trên mặt bàn, hít vào, đầu ngón tay vân vê hoạ tiết trên lọ thuốc. "Vậy còn chuyện tự sát thì sao?"

Viên Tắc nhanh chóng đảo mắt, viện ra một cái cớ: "Cũng là vì tiền. Bởi vì ba mẹ cô ta không chịu đưa tiền cho cô ta, cô ta liền giả vờ như muốn tự sát, kỳ thật là không muốn chết, nói chung chỉ là diễn thôi. Nhìn tuổi tác còn nhỏ, không ngờ dã tâm lại lớn như vậy..."

Anh ta càng nói càng loạn, cuối cùng còn thêm vào:"Anh Hạc Đệ, anh cùng loại người ở tầng lớp thấp dưới đáy xã hội này căn bản không cùng một người, bọn họ nhìn thì yếu đuối vô tội nhưng thực chất lại là loài rắn độc tham lam không biết xấu hổ. Thân phận của anh đặc biệt, không cần cùng họ nói nhiều. Chuyện này cứ giao cho em xử lý, em đảm bảo rất nhanh mọi chuyện sẽ được giải quyết, làm cho bọn họ cút xa."

Vương Hạc Đệ một bên chờ anh ta nói xong mới hỏi: "Cậu nói thật chứ?"

"Đương nhiên là nói thật rồi! Em sao có thể lừa anh?" Viên Tắc thiếu chút nữa giơ ngón tay ra thề: "Tuyệt đối bảo đảm!"

"Tốt lắm." Vương Hạc Đệ lật bàn tay lên, không hề báo trước mà đem lọ thuốc ném thành những mảnh nhỏ.

Viên Tắc trừng lớn mắt, lòng đau đến mức rỉ máu. Lọ thuốc này vẫn là do anh ta lấy về, mấy chục vạn chứ đâu có ít ỏi, kẻ có tiền bây giờ thật sự không biết tiếc của mà.

"Như vậy, cậu làm hỏng việc còn muốn lựa gạt tôi, tính thế nào đây?" Vương Hạc Đệ xoa bàn tay nói.

Viên Tắc sửng sốt: "Cái gì?"

"Tôi bảo cậu tìm cho tôi một vị hôn thê giả để đính hôn, càng nghèo càng tốt, nhưng chí ít phải do cô gái ấy tự nguyện đồng ý, cũng không được gây ra rắc rối gì cho tôi." Anh liếc mắt nhìn Viên Tắc. "Nhưng hiện tại kết quả thế này, nói cậu làm hỏng việc có gì sai sao?"

"Xin lỗi, anh Hạc Đệ." Viên Tắc lập tức nói: "Em sẽ đi xử lý ngay bây giờ, nhất định..."

"Không cần." Lời còn chưa kịp nói hết đã bị Vương Hạc Đệ đánh gãy: "Từ giờ trở đi, cậu không còn là người đại diện của tôi nữa. Tự mình bòn rút 388 vạn, nếu sáng mai cậu trả hết toàn bộ tiền cho tôi, tôi sẽ không truy cứu chuyện này."

Vẻ mặt Viên Tắc xuất hiện vài vết nứt: "Anh Hạc Đệ, anh..."

"Đừng giải thích, cũng đừng nghĩ cách khống chế tôi." Anh nhẹ nhàng buông lời đe doạ: "Nếu không, tôi sẽ không bỏ qua việc cậu đi đánh bạc cùng việc ba mẹ cậu điên cuồng đi mua sắm bằng tiền của tôi đâu."

Viên Tắc nhìn người đàn ông trên mặt không có nửa điểm ôn hoà, gương mặt toả ra tà khí rét lạnh, trong lòng anh ta nhất lời lo sợ, mồ hôi chảy ròng ròng: "Anh, anh đã sớm biết... Là anh cố ý thử tôi?"

"Nói là thử cũng có thể, tôi chỉ nghĩ cậu có thể có khả năng nuốt tiền của tôi, nhưng không nghĩ cậu sẽ tìm đại một cô gái tới lừa gạt tôi. Tôi đã cho cậu cơ hội nói thẳng, nhưng chính là cậu bỏ lỡ mất." Vương Hạc Đệ quét những mảnh sứ bỏ vào thùng rác: "Đúng rồi, lọ thuốc này có giá 58 vạn, cậu bồi thường cho tôi."

Viên Tắc thiếu chút nữa phát điên: "Đây là do anh tự làm vỡ, liên quan quái gì tới tôi?"

"Là cậu khiến tâm trạng tôi không tốt cho nên tôi mới đập." Vương Hạc Đệ đặt tay trên chốt cửa, nhẹ nhàng mỉm cười: "Tổng cộng 466 vạn, thiếu một đồng... cậu có thể thử xem."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro