Phiên ngoại 5


"Chào các quý vị khán giả, hiện tại đi trên thảm đỏ chính là đoàn phim , đạo diễn Hứa Gia, biên kịch thầy Cát, nam chính Vương Hạc Đệ, nữ chính Ngu Thư Hân...."

Trong tiếng nhạc náo nhiệt vui vẻ, Ngu Thư Hân khoác tay Vương Hạc Đệ đi lên thảm đỏ.

Kết quả không biết người nào đi trước làm rơi cái kẹp tóc, Ngu Thư Hân không chú ý tới, hôm nay cô đi giày cao gót, không cẩn thận giẫm lên nó.

"Chờ một chút." Vương Hạc Đệ giữ cô lại.

"Sao vậy?" Ngu Thư Hân khó hiểu quay đầu.

Bọn họ đang đi cùng đoàn phim, nếu một người dừng lại thì sẽ ảnh hưởng tới tốc độ của cả đoàn.

Vương Hạc Đệ trực tiếp ngồi xổm xuống, nắm lấy chân Ngu Thư Hân, gỡ cái kẹp tóc xuống.

Trên thảm độ có độ chú ý rất cao, chỉ một lúc, tất cả các máy ảnh đều nhìn về bên này chụp lia lịa không ngừng.

Mấy người khác trong đoàn phim phát hiện không ổn, quay lại hỏi: "Làm sao vậy?"

"Không có gì." Ngu Thư Hân chống tay lên vai Vương Hạc Đệ, cảm thấy hơi ngại.

Vương Hạc Đệ ngồi xuống, nở nụ cười.

Trên người không mang theo giấy tờ, anh chỉ có thể lấy khăn giấy ra, lấy cái kẹp tóc kẹp chặt trong tay.

"Chúng ta đi trước thôi." Hứa Gia thấy cảnh này thì liền quay đầu đi: "Đi trên thảm đỏ mà còn cẩu thả như vậy là đủ rồi."

Thầy Cát cũng lập tức quay lại, đi về phía trước.

"Để vào găng tay của em đi." Ngu Thư Hân đeo một đôi găng tay, cô vội vàng kéo ra, để Vương Hạc Đệ coi nó như thùng rác.

Vương Hạc Đệ cũng không khách khí, anh cứ cầm nó mãi thì cũng không tiện.

"Đi nhanh nào." Ngu Thư Hân sửa sang lại găng tay rồi kéo Vương Hạc Đệ chạy lên trước.

Vương Hạc Đệ hơi buồn cười hỏi: "Gấp cái gì?"

"Nhóm của đạo diễn Hứa đi rồi." Ngu Thư Hân thấp giọng: "Lát nữa truyền thông sẽ nói là chúng ta đang cọ thảm đỏ."

"Em biết ý nghĩa của thảm đỏ là gì không?" Vương Hạc Đệ dở khóc dở cười: "Ngày hôm nay không ai nói gì đâu, hơn nữa, chúng ta chỉ dừng lại vài giây rồi đi."

"Dù sao cũng phải nhanh lên." Thật ra Ngu Thư Hân chưa từng tham gia những hoạt động như thế này, vậy nên số lần được đi thảm đỏ cũng không nhiều lắm.

Cô không thích làm mấy kiểu pose dáng chờ chụp ảmh, cảm giác đó quá ngây thơ, vậy nên mỗi lần đi thảm đỏ đều sẽ đi nhanh.

Hôm nay trở thành tiêu điểm, cô không muốn ngốc nghếch thêm nữa.

Vương Hạc Đệ cũng không cần mấy phút trên thảm đỏ để được chú ý, vì thế anh đương nhiên sẽ phối hợp với Ngu Thư Hân. Hai người giữa đường đi trì hoãn một hồi, kết quả đi xong thảm đỏ chưa đến một phút, khiến người quay phim rất tức giận.

"Thầy Vương, Ngu Thư Hân, tới đây." MC chờ bọn họ đến chỗ mình, sau đó nhanh chóng hỏi: "Vừa rồi đi trên thảm đỏ hai người gặp chuyện gì vậy? Khán giả đều đang rất tò mò."

Quá trình đi thảm đỏ đều được phát sóng trực tiếp, nhưng sẽ không quay quá gần, vậy nên người xem sẽ không thấy được rõ ràng.

"Hân Hân giẫm phải một chiếc kẹp tóc, tôi lo cô ấy sẽ bị ngã nên mới gỡ xuống." Vương Hạc Đệ nói thẳng.

"Òa! Thầy Vương cẩn thận quá...." MC khen Vương Hạc Đệ một phen, sau đó lại di dời sự chú ý: "Hôm nay hai vị mặc đồ đôi sao?"

"Không phải đồ đôi, chỉ là màu sắc giống nhau thôi." Vương Hạc Đệ giải thích: "Bộ âu phục này là Ngu Thư Hân tặng tôi lúc chúng tôi chưa ở bên nhau, tôi vẫn luôn tìm trường hợp quan trọng để mặc, hôm nay vừa hay thích hợp."

"Thầy Vương thật là...." MC bày ra biểu tình như ăn phải chanh: "Lễ phục của Hân Hân cũng thật đẹp, có ý nghĩa gì không?"

Ngu Thư Hân liếc mắt nhìn Vương Hạc Đệ một cái, nói: "Không đặc biệt lắm, đây là bộ lễ phục thầy Vương chọn cho tôi khi tôi lần đầu tiên tham gia buổi tiệc tối. Lúc đầu khi tôi mặc bộ này, anh ấy cảm thấy không hợp. Nhưng mà dẫu sao cũng là đồ anh ấy mua, tôi vẫn giữ nó trong nhà. Hôm nay.... Ừm, liền mặc."

(Giải thích vì sao thầy Vương và Thư Hân Thư Hân lại mặc đồ đôi nhé. Bộ vest của thầy Vương màu đỏ, là bộ Ngu Thư Hân đến tiệm đặt may tặng quà sinh nhật cho anh, khi đó tình cờ gặp Hạ Uẩn Dung lần đầu tiên. Còn bộ của Hân Hân cũng màu đỏ, là bộ cô định mặc trong lần đi dự tiệc sinh nhật của Bách Mặc, nhưng sau đó bị chê không thành thục nên mới mặc bộ màu trắng.)

"Tại sao khi ấy không thích hợp, bây giờ lại thích hợp?" MC nghi hoặc hỏi.

Trên mặt Ngu Thư Hân có lớp phấn nên không nhìn ra biến hóa nào, chỉ là hai lỗ tai nhanh chóng đỏ ửng, Vương Hạc Đệ đành phải giải vây cho cô: "Là khí chất, bây giờ.... đã trưởng thành hơn một chút."

MC không biết nghĩ đến cái gì mà ho nhẹ một tiếng: "Đều rất đẹp, hơn nữa còn là màu đỏ, là màu rất thích hợp cho ngày hôm nay. Mọi người đều biết đã phá kỷ lục phòng bán vé trong nước, điểm đánh giá bây giờ rất cao. Hai người có hi vọng gì ở liên hoan phim lần nay không? Có từng suy nghĩ hay chờ mong gì không?"

"Ai động vào bữa sáng của tôi" vừa cho ra mắt, độ nổi tiếng và doanh thu phòng vé đạp đổ lẫn nhau, hiện tại Vương Hạc Đệ và Ngu Thư Hân vô cùng hot, so với lần công khai yêu đương lần trước lại càng hot hơn. Lần này hai người còn được đề cử giải nam nữ chính xuất sắc nhất nhờ bộ phim này, mọi người đều đang rất tò mò, không biết bọn họ có thể đoạt giải thưởng hay không.

Thật ra Vương Hạc Đệ có thể đoạt giải hay không, mọi người đều đã lường trước được. Bất kể là lý lịch, diễn xuất hay mức độ nổi tiếng, nếu anh không lấy được ảnh đế thì.... Bọn họ thề sẽ đâm đầu xuống đất.

Nhưng Ngu Thư Hân không giống vậy, diễn xuất của cô không ai dám nói tốt. Vì trong bộ phim mày, cô còn chưa diễn tới nơi, điều đó người xem trên cơ bản đều có thể nhận ra. Chỉ là, bối cảnh của cô rất lớn.

Nếu quả thật giành được giải thì sẽ nhận được không ít chỉ trích.

"Hân Hân nói trước đi." MC trực tiếp đưa mic cho cô.

Ngu Thư Hân mỉm cười: "Tôi chưa từng nghĩ đến nó. Tôi hi vọng thầy Vương có thể lấy được cúp ảnh đế, tôi tin anh ấy có thể."

MC lập tức hỏi: "Còn cô thì sao?"

Ngu Thư Hân biết bộ phim này sẽ hot, thành công bây giờ cũng không ngoài dự liệu của cô, cô cũng biết mình sẽ không đoạt được giải nên tâm tình rất ổn định.

"Tôi không kỳ vọng chút nào, được làm nữ chính, diễn xuất của tôi có thể làm mọi người tán thành cũng làm tôi thấy ngạc nhiên lắm rồi." Ngu Thư Hân hào phóng trả lời.

Nữ chính trong truyện được một siêu sao thủ vai, cuối cùng cũng không thể lấy được cúp ảnh hậu, từ trước đến nay Ngu Thư Hân chưa vào giờ vọng tưởng về nó. Có lẽ vì thế nên bây giờ cô chỉ có cảm giác như đã hoàn thành nhiệm vụ.

"Hân Hân đúng là khiêm tốn, thật ra người xem đánh giá cô rất tốt, có hi vọng lấy được giải thưởng. Có người cho rằng diễn xuất của cô còn tốt hơn cả thầy Vương, như vậy thầy Vương nghĩ thế nào?" MC lại ném vấn đề nan giải cho Vương Hạc Đệ.

"Khi Hân Hân quay bộ phim này, trong một lần nhập diễn đã gọi tôi là thầy Tần." Vương Hạc Đệ đáp: "Bất kể kết quả như thế nào, người khác thấy sao, Ngu Thư Hân vẫn mãi là nữ chính xuất sắc nhất trong lòng tôi."

Sau đó có thêm những nghệ sĩ khác đến, tiết mục phỏng vấn trên thảm đỏ không quá lâu, MC đành phải thả bọn họ đi.

Hai người đi vào trong hậu trường, sau đó lập tức bị bao vây.

Ngu Thư Hân ứng phó đáp vài câu rồi nói muốn đi vệ sinh, Vương Hạc Đệ bảo Trình Song Song đi với cô.

"Hot search của hai người lên thứ nhất rồi kìa." Trình Song Song hưng phấn chia sẻ với cô: "Thầy Vương thật là, lần này ân ái đến mức làm người ta tâm phục khẩu phục...."

Ngu Thư Hân không thể không nói: "Anh ấy không phải khoe ân ái, chủ yếu là cái kẹp tóc đó rơi xuống, đi trên thảm đỏ rất dễ bị ngã, em...."

"Chị biết, anh ấy không phải khoe ân ái, là hai người vốn dĩ đã ân ái như vậy rồi." Trình Song Song đánh khẽ cô, hài hước nói.

Ngu Thư Hân: "..... Thôi được, chị thấy sao thì cứ coi là vậy đi."

Sau khi nổi tiếng, bất kể là hành động gì cũng bị người ta nhòm ngó 360 độ. Vốn ban đầu Ngu Thư Hân không quan tâm đến mấy lời trên mạng, khi ấy còn chưa thích ứng, bây giờ đã điều chỉnh tốt được rồi.

"Thật ra đa số mọi người vẫn thích nhìn hai người như vậy." Trình Song Song sợ cô nghĩ nhiều nên bèn nói: "Em không biết đâu, có rất nhiều người vì hai người mà tin tưởng vào tình yêu."

"Loại lời này mà chị cũng tin.... Ai ui." Ngu Thư Hân chỉ lo nói chuyện với Trình Song Song mà thiếu chút nữa đã va phải người khác.

Đối diện là một người đàn ông trung niên, người này cúi đầu nói: "Thật xin lỗi."

"Không sao..." Ngu Thư Hân tự nhiên im bặt, nhìn thấy trên cổ người đàn ông có ba nốt ruồi, vừa hay nối thành một đường thẳng.

Hai năm trước, Ngu Thư Hân từng chạm mặt một đại ca béo trên đường cao tốc, anh ta đưa cho cô một tờ giấy. Chính nhờ có tờ giấy đó mà Vương Hạc Đệ và cô mới biết đến sự tồn tại của hệ thống.

Sau đó đại ca béo đã nói mới Ngu Thư Hân, thật ra người đưa tờ giấy cho cô chính là hành khách trên xe của anh ta.

Mấy năm nay hệ thống đã mất biến mất, ba và mẹ mãi không quay về, Ngu Thư Hân và Vương Hạc Đệ vẫn không ngừng tìm kiếm. Manh mối duy nhất chính là vị hành khách thần bí kia, cô mãi không tìm thấy người đó.

"Tương mạo khổ thông, cao một mét tám, đặc điểm.... Trên cổ có ba nốt ruồi xếp thành đường thẳng....." Tiếng đại ca béo miêu tả vang vọng bên tai.

Ngu Thư Hân túm chặt lất người đàn ông trung niên: "Khoan đã."

"Làm gì vậy?" Người đàn ông này xoay người muốn chạy đi.

Ngu Thư Hân không buông tay: "Nếu ông đi, tôi sẽ hét lên phi lễ."

Người đàn ông trung niên: ".... Minh tinh các cô đều không thích nói lý như vậy sao?"

"Đúng vậy." May mắn là Ngu Thư Hân đã tìm được ông, đương nhiên sẽ không có chuyện buông tha: "Chỉ làm phiền ông hai phút thôi, đúng hai phút."

Ở đây có nhiều người, lôi lôi kéo kéo thật khó coi.

Người đàn ông trung niên không thể không gật đầu: "Được, vậy cô buông tay ra trước đi."

Ngu Thư Hân không buông tay mà nói với Trình Song Song: "Song tỷ, chị canh chừng giúp em, đừng để ai tới đây."

Cô kéo người đàn ông đến một nơi yên tĩnh.

"Ngu tiểu thư, cô có biết cô như vậy là rất quá đáng không?" Người đàn ông phủi thẳng quần áo trên người.

"Thật xin lỗi." Ngu Thư Hân nói, "Thời gian rất gấp, tôi không quản được nhiều thứ như vậy. Ông cũng đừng vội, chúng ta nói ngắn gọn thôi. Hai năm trước, ông đã để lại cho tôi một tờ giấy ghi địa chỉ nhà của Tiêu Hàm Sương. Đừng nói là không biết, nếu tôi đã hỏi thì phải có căn cứ."

Người đàn ông gật đầu, ánh mắt lóe sáng: "Là tôi."

"Ông là ai? Tại sao lại muốn đưa tớ giấy đó cho tôi?" Tim Ngu Thư Hân đạp nhanh hơn, lập tức truy hỏi.

Người đàn ông trung niên trầm mặc hồi lâu, phía xa có tiếng gọi kêu khách quý vào bàn, Ngu Thư Hân không khỏi có chút sốt ruột: "Cái này phải nghĩ lâu như vậy sao?"

"Tôi tên Ngô Phong." Người đàn ông trung niên nói: "Tờ giấy đó, là người khác bảo tôi gửi cho Vương lão sư."

"Lại là người khác?" Ngu Thư Hân cau mày hỏ: "Là ai?"

Ngô Phong hơi ngập ngừng: "Hạ Vân Trinh."

Ngu Thư Hân: !!!

"Ông gặp ông ấy ở đâu?" Ngu Thư Hân vui mừng đến nỗi hô hấp cơ hồ ngừng lại, "Sao lại quen biết ông ấy?"

Ngô Phong thở dài: "Tôi biết cô muốn hỏi gì, nhưng tôi thật sự không biết...."

Hóa ra, Ngô Phong từng là thư ký của Hạ Vân Trinh.

20 năm trước, sau khi Ngu Di và Hạ Vân Trinh mất tích, trong lúc nhất thời Hạ Uẩn Dung không tiếp quản được công ty, Ngô Phong liền từ chức. Dù quan hệ giữa ông và Hạ Vân Trinh có tốt đến đâu thì cũng phải lo cho cuộc sống của mình.

Ngô Phong vẫn làm việc liên quan đến giới giải trí, vậy nên biết Vương Hạc Đệ.

Hai năm trước, Ngô Phong gặp Hạ Vân Trinh trên đường lớn.

Ông vô cùng bất ngờ, nhưng Hạ Vân Trinh nói ông ấy phải đi tìm Ngu Di, nhờ ông đưa một tờ giấy cho Vương Hạc Đệ, nói phải bảo vệ tờ giấy an toàn, sau đó liền vội vàng rời đi.

Ngô Phong hoàn toàn không biết gì, ông cũng không muốn gây phiền phức nên chọn một phương thức đưa tin kỳ quái.

Khi thấy Hạ Uẩn Dung nhận lại Ngu Thư Hân, Ngô Phong tưởng rằng Hạ Vân Trinh đã nên trở về, kết quả vẫn không thấy tin tức, ông quá bất ngờ nên luôn tránh né Ngu Thư Hân.

Ngô Phong đưa tờ giấy Hạ Vân Trinh ghi địa chỉ để lại cho Ngu Thư Hân nhìn.

Đó quả thực là bút tích của Hạ Vân Trinh.

Ông cho rằng Ngu Thư Hân sẽ cảm thấy mất mát không vui, nào ngờ đâu cô lại rất vui vẻ: "Cảm ơn chú Ngô."

Ngu Thư Hân vẫn luôn tin tưởng ba mẹ mình có thể xuyên không trở lại, nhưng người mãi chẳng thấy đâu nên có hơi bất an.

Bây giờ nhờ có Ngô Phong, cô xác định ba đã xuyên trở lại, vậy nên cô tin bọn họ sẽ quay về, sao có thể không vui cho được?

"Hân Hân." Vương Hạc Đệ nghe tin vội vàng chạy tới, "Đã xảy ra chuyện gì?"

"Chuyện tốt." Ngu Thư Hân ôm chặt lấy anh, hai mắt đỏ ửng.

Khi hai người đi về đại sảnh thì lễ trao giải đã bắt đầu.

Mà đối với bọn họ giờ này, có thể lấy được giải thưởng hay không không quan trọng.

Có được tin tức tốt nên có lấy được giải thưởng hay không cũng không còn hứng thú nữa.

Đợi đến khi Ngu Thư Hân bình tâm trở lại thì đã đến phần cuối của đoạn quan trọng nhất.

Đầu tiên là tuyên bố nam diễn viên chính xuất sắc nhất, không nghi ngờ gì chính là Vương Hạc Đệ.

Vương Hạc Đệ đã lấy quá nhiều giải thưởng nên cực kỳ bình tĩnh, anh liếc nhìn Ngu Thư Hân một cái rồi mới đi lên sân khấu.

Có một vài hình ảnh nữ diễn viên được quay lên màn hình lớn, tất cả đều cười vui tươi, duy chỉ có Ngu Thư Hân là nhìn Vương Hạc Đệ ngây ngô cười.

Có tin tức của ba mẹ, Vương Hạc Đệ giành được cúp ảnh đế, cô cảm thấy thật mãn nguyện.

"Và nữ diễn viên chính xuất sắc nhất chính là.... Ngu Thư Hân!" Theo tiếng công bố của khách mời, trên màn hình lớn chỉ còn lại hình Ngu Thư Hân.

Phản ứng đầu tiên của cô chính là, tại sao lại như vậy?

Cô không nên đoạt giải nha, có phải nhầm lẫn ở đâu rồi không?

Vì vậy nên, Ngu Thư Hân ngồi yên không nhúc nhích.

"Mau lên nhận giải đi kìa." Tô Phán ở phía sau đẩy cô.

Lúc này cô mới bừng tỉnh, vội vàng bước lên sân khấu, đi đến gần chỗ Vương Hạc Đệ.

"Thầy Vương, em không nghe nhầm chứ?" Ngu Thư Hân ngây ngốc hỏi.

Ai ngờ đâu bên cạnh có thiết bị thu âm, lời của cô bị toàn thể mọi người nghe thấy.

Toàn hội trường cười vang.

Ngu Thư Hân: "....."

"Tôi không nghĩ mình có thể giành được giải thưởng. Vậy nên vẫn chưa chuẩn bị cảm xúc." Ngu Thư Hân tiếp nhận cup từ trong tay khách quý, có chút hoang mang: "Cảm ơn tất cả mọi người. Cảm ơn những nhân viên trong đoàn phim, cảm ơn người hâm mộ, và đặc biệt là cảm ơn thầy Vương, đều là nhờ anh dạy kỹ thuật diễn cho em...."

Cô thực sự không chuẩn bị gì, cảm xúc vẫn đặt trên người ba mẹ nên trong lúc nhất thời không nói gì nữa.

"Chỉ cảm ơn là xong hả?" Khách quý trao giải chính là Bành Dật, vừa trêu ghẹo vừa giải vây cho Ngu Thư Hân, nói: "Không tạo không khí vui vẻ một chút sao?"

Ý của Bành Dật chính là muốn hai người ở trên sân khấu ôm nhau hoặc thân mật một chút.

Kết quả Ngu Thư Hân lại nhìn sang phía Vương Hạc Đệ bên kia, nói: "Thầy Vương, em cảm thấy hôm nay là ngày tốt, nếu không.... Chúng ta đi lãnh chứng đi?"

Lần này toàn bộ hội trường đều sôi trào.

Ngay cả Vương Hạc Đệ ở bên cạnh cũng không ngờ tới.

Thấy phản ứng của tất cả mọi người, bấy giờ Ngu Thư Hân mới ý thức được mình có điểm thất thố, đỏ bừng mặt.

Vương Hạc Đệ cười nói: "Sao không chờ thêm vài phút nữa?"

Ngu Thư Hân: "Hả?"

MC nối tiếp câu chuyện: "Hôm nay đúng là có bất ngờ muốn tặng cho hai vị."

Ý của Vương Hạc Đệ chính là cô không cần phải ép hôn như vậy, vì có thể anh sẽ ra tay giải vây cho cô.

Nhưng ý của MC rõ ràng không phải ý này.

Vương Hạc Đệ và Ngu Thư Hân đều ngẩn người.

"Bây giờ, chúng tôi xin phép mời ban tổ chức...." MC rất hài lòng khi chứng kiến dáng vẻ khiếp sợ và chờ mong của mọi người: "Hạ Vân Trinh tiên sinh và Ngu Di phu nhân."

Ngu Thư Hân chao đảo, thiếu chút nữa đã té ngã, may mà có Vương Hạc Đệ vội vàng đỡ cô.

"Thầy Vương, có phải anh đã biết từ trước không?" Ngu Thư Hân gấp gáp hỏi.

Vương Hạc Đệ lắc đầu, anh thật sự không biết, anh cũng vui mừng đến mức hai tay run nhè nhẹ.

Không biết màn hạ từ lúc nào, hai người đứng phía sau màn hiện ra.

Người đàn ông cao lớn nho nhã, giống Hạ Uẩn Dung năm sáu phần; người phụ nữ xinh đẹp giỏi giang, khí chất lạc lỗi.

Người ở hội trường không có nhiều người biết Hạ Vân Trinh và Ngu Di, mãi đến khi nghe Hạ Uẩn Dung ở phía dưới hét lên "anh trai, chị dâu" thì mới hiểu.

Đa số mọi người đều nghĩ, người nhà Hạ gia chia lìa 18 năm, bây giờ đã đoàn tụ, thật là làm người ta thổn thức.

Đối với Ngu Thư Hân mà nói, cô chỉ xa bọn họ có hai năm, những nỗi nhớ mong không thể nào so với Hạ Uẩn Dung 18 năm được.

Cô không nhịn được rơi nước mắt.

"Hân Hân." Hạ Vân Trinh và Ngu Di đi tới, một nhà ba người ôm chầm lấy nhau.

MC muốn nói vài câu nhưng thấy Ngu Thư Hân khóc thật sự thương tâm, lại không đành lòng.

"Thật xin lỗi, làm chậm trễ thời gian của mọi người rồi." Hạ Vân Trinh vẫn còn có chút lý trí, nhưng giọng nói cũng hơi run rẩy: "Hôm nay chúng tôi vừa mới trở về, muốn tạo bất ngờ cho Hân Hân nên đi thẳng tới đây, không ngờ lại đánh giá cao năng lực tự chủ của mình, thật xin lỗi."

Dưới tình huống này, đương nhiên sẽ không có ai nhẫn tâm trách bọn họ.

Đoàn người vội vàng xuống sân khấu, trực tiếp lên xe rời đi.

Ngu Thư Hân nằm trong lòng Ngu Di không muốn buông, chỉ có chia lìa rồi mới biết thời gian ở bên nhau quý giá đến nhường nào.

Hạ Vân Trinh và Hạ Uẩn Dung đối mặt không nói gì, cả hai đều đỏ mắt.

"Xin lỗi." Hạ Vân Trình nói xin lỗi với Hạ Uẩn Dung: "Mấy năm nay khổ cho chú rồi."

"Không khổ." Hạ Uẩn Dung thành thục cơ trí lúc này lại chẳng khác gì đứa trẻ: "Chỉ cần hai người trở về thì tuyệt đối không khổ. Em vẫn luôn mong hai người có thể quay về, bây giờ hai người về thật, em lại có cảm giác không chân thật...."

Ngu Thư Hân thoáng bình tĩnh hơn, nắm chặt tay Ngu Di, hỏi: "Tại sao bây giờ ba mẹ mới trở về? Ba, lúc trước ba về thật sao?"

Hạ Vân Trinh đúng là đã trở lại.

Thật ra Ngu Thư Hân quá khác biệt với nguyên chủ, Hạ Vân Trinh và Ngu Di nhanh chóng phát hiện ra điều này. Họ đã trải qua một lần xuyên qua nên mau chóng nghĩ đến việc người xuyên qua. Sau khi nguyên chủ xuyên đến, nhập vào người Ngu Thư Hân đã rất bối rối, sau vài câu đã nói ra hết sự thật.

Ngu Di và Hạ Vân Trinh lo lắng cho Ngu Thư Hân nên thử rất nhiều biện pháp để xuyên qua một lần nữa.

Có một lần Hạ Vẫn Trinh tìm được một ngôi chùa, sau đó thực sự xuyên qua.

Ông vừa mới trở về hệ thống đã nhận ra, chủ động đi tìm Hạ Vân Trinh để nói sự thật với ông.

Nó nói mỗi người chỉ có một cánh cửa để xuyên qua, vốn sau khi Hạ Vân Trinh về sẽ không trở lại được. Nhưng ông lo lắng cho Ngu Di, vậy nên bắt hệ thống mở một lỗ hổng để quay lại một lần nữa.

Vì thời gian khẩn cấp nên Hạ Vân Trinh không kịp đi tìm Ngu Thư Hân, phải đi nhờ Ngô Phong giúp để cô có thể phá được khúc mắc chuyện Tiêu Hàm Sương.

Sau khi trở lại một thế giới khác, Hạ Vân Trinh nói hết với Ngu Di những gì đã trải qua. Dù đây chỉ là một thế giới trong sách nhưng người thân của họ đều ở đó, vì thế bọn họ vẫn quyết định quay lại.

Hạ Vân Trinh và Ngu Di không có khả năng mang theo tài sản đi cùng, những thứ đó đều để lại cho nguyên chủ. Sợ nguyên chủ sợ hãi nên bọn họ quyết định ở lại một thời gian để dạy cô ấy thích ứng với cuộc sống nhà giàu.

Chính vì như vậy nên bọn họ mới xuyên về chậm mất hai năm.

"Xin lỗi con, bảo bối." Ngu Di nói xin lỗi với cô: "Ba mẹ cũng rất nhớ con, chỉ là...."

Ngu Thư Hân chặn lời bà: "Không sao cả, mẹ đừng nói xin lỗi, con vẫn nhớ những lời ba mẹ dạy, sống một mình rất tốt."

"Con nói con sống một mình rất tốt ư?" Hạ Vân Trinh nhìn Vương Hạc Đệ: "Hạc Đệ à, cảm ơn cháu trong khoảng thời gian này đã chăm sóc cho Hân Hân."

Ông rất cảm kích Vương Hạc Đệ, nhưng ông biết con gái mình bây giờ không còn là đứa trẻ nữa, đã trở thành vị hôn thê của người khác.... Hạ Vân Trinh là người cha già nên vô cùng hụt hẫng, vì vậy có chút xa cách với Vương Hạc Đệ.

Đáng tiếc, Ngu Di không giống ông, bà điển hình là người mẹ vợ thích con rể, càng nhìn càng thấy thích: "Đúng vậy, lần đầu tiên xuyên qua chúng ta đều sợ hãi, vì vậy nên luôn coi Ngu Thư Hân như bông hoa bảo vệ trong nhà, chưa từng để nó chịu khổ. Sau khi biết nó xuyên đến một gia đình có hoàn cảnh như vậy, dì thiếu chút nữa đã phát điên. Hôm nay gặp lại, thấy nó càng trở nên kiêu quý hơn. Tất cả đều là công lao của Vương Hạc Đệ cháu, điều này chúng ta đều hiểu."

"Àiii, kể ra cũng thật may mắn." Ngu Di liếc nhìn qua Ngu Thư Hân rồi lại nói với Vương Hạc Đệ: "Sau này không có chuyện gì cũng phải cho nó chịu khổ một chút, nếu không nhỡ đâu...."

"Không có nếu không. Ba mẹ yên tâm, chỉ cần có con ở đây, con vẫn luôn chăm sóc cho cô ấy. Hơn nữa Hân Hân cũng rất dũng cảm, cô ấy rất cứng cỏi, không sợ bất cứ điều gì." Vương Hạc Đệ cười nói: "Hơn nữa, đây đều là do công lao của ba mẹ nuôi dưỡng Hân Hân. Thậm chí khi đối diện với thân phận của mình, Hân Hân vẫn rất kiên định, đây là nghị lực của cô ấy."

Hạ Uẩn Dung lau mắt, gật đầu: "Không sai, anh chị đúng là nuôi dưỡng Hân Hân quá tốt."

Chỉ có Hạ Vân Trinh là nhíu mày: "Sao chưa gì đã gọi ba mẹ rồi?"

Ngu Di khẽ đánh ông: "Con gái của mình cầu hôn mà ông cũng không nghe thấy sao? Dù sao cũng có mẹ vợ là tôi đồng ý rồi, ông không đồng ý cho nó gọi cũng không sao, sau này để Hạc Đệ gọi ông là chú."

Hạ Vân Trinh: "..... Như vậy không được."

Vương Hạc Đệ đặc biệt phối hợp, lập tức nói: "Ba yên tâm, con chỉ gọi một mình ba là ba."

Hạ Vân Trinh: "... Hừ."

Tất cả mọi người đều nở nụ cười, tiếng cười tràn ngập hạnh phúc.

HẾT.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro