6-10
Điều hướng bài viết
«
»
Đế hỏa 6-7-8
p1135057500
6. Con đường lưu vong ( sáu )
Xe ngựa dừng lại, truyền đến tiếng xầm xầm xì xì rất nhỏ.
Soso đứng tại chỗ, vươn đầu, mở to hai mắt ra sức đánh giá xe ngựa.
Là Hydeine sao? Nếu là Hydeine, vậy Dilin nhất định ở gần đúng không?
Cậu nghe thấy trái tim mình nhịn không được đập điên cuồng.
Đủ loại sự tình gặp phải ở Julan nhất tề hiện ra trong lòng. Khuôn mặt xinh đẹp mà dữ tợn của vương hậu Marina giống như cơn ác mộng không ngừng xoay quanh trong đầu, khiến cho cậu nóng lòng tìm một cái ôm ấm áp để thổ lộ tâm tình.
Nhưng mặc cho cậu nhìn xung quanh thế nào, cánh rừng bên kia vẫn giăng giăng một màu đen tối, đến cả tiếng vang cũng không có , bốn phía tĩnh mịch dọa người.
Hai tay Soso ôm thân cây, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Có nên qua nhìn thử không? Nội tâm cậu kịch liệt giãy dụa. Không muốn chỉ gặp thoáng qua Dilin, nhưng sợ hãi gặp rồi sẽ mang đến chuyện không vui.
Do dự mãi, cậu rốt cục ra quyết định. Cậu muốn đích thân nghiệm chứng, nếu để cơ hội này mất đi, nhất định sẽ hối hận. Nghĩ đến đây, cậu kiên định cất bước chân đầu tiên, sau đó. . . . . .
Dừng lại.
Trên cổ, mũi kiếm lạnh như băng khiến cho cậu cứng ngắc toàn thân, da đầu tê dại gần như không còn cảm giác.
Chủ nhân của cây kiếm giấu mình nơi bóng đêm ánh trăng không chiếu đến
"Muộn như vậy còn lang thang trong rừng rậm..." Giọng nói trong bóng đêm không ngờ nghe lại rất hay, mang theo một chút nhẹ nhàng cùng dí dỏm, Soso gần như có thể tưởng tượng được hai bên khóe miệng nhếch lên của đối phương."Lạc đường hở?"
Soso cảm thấy mũi kiếm chậm rãi di chuyển, thân thể lập tức nhảy dựng về sau, đề phòng hỏi: "Anh là ai?"
"Đó cũng là vấn đề ta muốn hỏi. Cậu là ai? Tại sao xuất hiện ở đây?"
"Tôi hỏi trước." Dù sợ hãi, Soso vẫn kiên trì .
"Có lý. Được rồi, trước xin tự giới thiệu, ta tên là Hayden."
Soso thất vọng. Nguyên lai là Hayden... Không phải Hydeine.
Một ngọn lửa sáng lên.
Một thanh niên tóc vàng anh tuấn trong tay cầm cây đuốc nhỏ, cười tủm tỉm nhìn cậu, "Đến phiên cậu trả lời vấn đề của ta ."
"Tôi tên là Mike." Soso nhỏ giọng.
Hayden nở nụ cười. Hắn cười rộ lên nom cực kì hấp dẫn, giống như trên thế giới này không có việc gì không giải quyết được, làm cho người ta cảm thấy vô cùng ấm áp cùng hy vọng."Một cái tên rất được hoan nghênh. Vậy, vì sao cậu ở đây?"
Soso đáp: "Tôi muốn đi quân doanh Shamanlier."
"Quân doanh Shamanlier?" Hayden nhướng mày, "Đến quân doanh Shamanlier từ phía quân doanh Kanding đế quốc á?"
Soso giải thích: "Đó là một chuyện ngoài ý muốn, tôi ngồi xe qua ... ."
"Được rồi, nếu không ngại, có thể cho ta biết cậu đến quân doanh Shamanlier làm gì không?"
Soso bắt đầu cảnh giác.
Hayden nói: "Nếu không phải yêu cầu nào quá trớn, ta có thể giúp cậu."
"Giúp tôi?" Soso nhìn về phía sau hắn.
Hayden tựa hồ biết cậu đang nghĩ gì, gật đầu: "Đúng vậy, ta có một chiếc xe ngựa, hơn nữa ngựa còn rất khỏe mạnh."
Soso do dự: "Tôi muốn gặp công tước Andre."
"Lý do?"
"Đây là việc riêng của tôi." Soso hoảng sợ phát hiện ra mình nói quá nhiều. Nhưng đứng trước tươi cười thân mật của Hayden, miệng cậu luôn không tự chủ được mà nói ra điều đối phương muốn biết.
"Nhưng hiện tại nó đã thành việc chung của chúng ta."
Soso khó hiểu nhìn hắn.
"Ngươi chưa từng nghe đến tên ta sao?" Vẻ mặt hắn nhìn qua có chút tổn thương.
"Rất nổi danh ư?"
"Hơi kém hơn công tước Bassekou một chút, bởi vì ta sinh ra muộn hơn." Hayden cười rất tự tin.
Soso lại không thấy phản cảm, "Anh cũng là quân nhân Shamanlier à ?"
"Ta là quân nhân, nhưng không phải người của Shamanlier, mà là của Kanding đế quốc." Hayden mỉm cười nhìn vẻ hồng hào trên mặt Soso biến mất, "Tên đầy đủ của ta là, Hayden Navister, đương nhiệm nguyên soái của Kanding đế quốc!"
"Tôi, tôi không phải người xấu." Soso cũng không biết tại sao mình lại nói ra câu này.
Hayden cười: "Thực trùng hợp, ta cũng không phải. Vậy đi thôi."
Soso rụt lui hai bước, "Đi đâu?"
"Uống một chén. Vì chúng ta đều không phải người xấu." Hayden cắm kiếm vào vỏ kiếm trên lưng, làm tư thế mời, "Đây là lời mời thịnh tình."
Soso lắc đầu: "Tôi không thể đi. Tôi muốn đi tìm công tước Andre."
"Dù ta rất muốn giúp cậu, nhưng yêu cầu này đối với nguyên soái của Kanding đế quốc thì có hơi quá mức." Hayden nói, "Nếu chuyện này để cho hoàng đế bệ hạ biết, có thể rất nhanh ta sẽ đeo tội phản quốc trên lưng."
Hai tròng mắt của Soso tràn đầy ưu thương,"Tội phản quốc thực đáng sợ "
Hayden vuốt cằm: "Đúng vậy. Vingtras vương tử điện hạ."
Soso trừng lớn mắt, "Anh, làm sao anh biết tôi là...Tôi là..."
"Đoán, cám ơn cậu đã chứng thực cho ta." Hayden nhìn sắc trời, "Vùng này có giặc cướp qua lại, dù là Kanding đế quốc hay là Shamanlier đều đã chết không ít lính gác, ta nghĩ chúng ta hẳn nên rời khỏi đây trước đã."
Hai chân Soso giống như cắm rễ dính chặt trên mặt đất, "Có phải anh muốn bắt tôi làm con tin không?"
"Tạm thời không cần." Hayden đáp, "Trên thực tế, quan hệ giữa ta và công tước Bassekou không xấu như tưởng tượng của cậu."
Soso nói: "Tạm thời không cần không có nghĩa là về sau cũng không cần."
Hayden nghiêm túc trả lời: "Ta chưa bao giờ hứa hẹn lời nào có khả năng sẽ mất đi hiệu lực."
"Bibalafier din-yaloo. . . . . ." Soso vừa đọc chú ngữ, vừa xoay người chạy.
Nhưng kiếm phong của Hayden nhanh hơn động tác của cậu ít nhất một trăm lần, gò đất còn chưa cao đến đầu gối đã bị hắn dẫm dưới chân.
Soso vừa mới xoay người một nửa, kiếm đã đặt trên cổ cậu lần nữa.
Hayden cười: "Ta rất thành khẩn mời ngài, vương tử điện hạ." Cây đuốc trong tay hắn chiếu sáng trên mặt Soso, trong con ngươi đen trắng rõ ràng hơi lóe lên ánh nước.
Hai tay Soso nắm lại, như thể đang dùng sức lực toàn thân để nói chuyện, "Nếu anh dùng tôi làm con tin, nhất định sẽ thất bại. Tôi tuyệt đối sẽ không liên lụy Dilin."
"Dilin?" Hayden đột nhiên thốt lên, nhướng mày với cái tên xa lạ mà quen thuộc vừa chen vào, "Là một quân nhân, nếu không phải bất đắc dĩ, ta tuyệt đối sẽ không dùng bất kỳ thủ đoạn đê hèn nào đe dọa bất cứ ai, dù cho là Dilin Bassekou hay Andre Bassekou."
Soso thoáng an tâm, "Vậy anh bắt tôi làm gì?"
"Là mời." Hayden cười rộ lên, lộ ra hai lúm đồng tiền sâu hoắm trên mặt, "Ta nói rồi, ta muốn mời cậu uống một chén."
Đội thị vệ đi theo Hayden có chút ngạc nhiên đối với việc nguyên soái nhà mình ra ngoài tản bộ một vòng rồi dẫn về một thiếu niên trắng trắng mềm mềm, nhưng bọn họ nhanh chóng giấu kín cảm xúc, cho đến khi Hayden và Soso cùng lên một cỗ xe ngựa.
Đôi phó đội thị vệ lén lút đi tới bên đội trưởng đội thị vệ, dùng thanh âm chỉ có hai người có thể nghe thấy hỏi: "Nguyên soái muốn thay đổi khẩu vị sao?"
Đội trưởng đội thị vệ nói: "Ở trong rừng sâu tìm được... món hoang dã chăng?"
"Tớ cứ tưởng nguyên soái chỉ thích con gái"
"Có lẽ vì ở trong rừng sâu rất khó tìm được món hoang dã giống cái"
"À! Nếu nguyên soái chịu nói sớm, biết đâu tớ có thể nghĩ cách cho ngài"
Hayden đột nhiên từ trong xe ló đầu ra, hướng về phía bóng lưng bọn họ cười: "Ta đột nhiên cảm thấy thịt gia cầm cũng không tệ"
Đội trưởng và đội phó đội thị vệ quay đầu, vẻ mặt mờ mịt.
Hayden nói: "Tỷ như mấy con chim thích hót luyên thuyên"
"..."
Đội trưởng đội thị vệ chuyển chủ đề: "Đúng rồi, cậu tra ra lai lịch bọn cướp kia chưa?"
Đội phó đội thị vệ tiếp lời: "A, đúng, bọn... bọn cướp. Nhưng hôm nay chúng còn chưa xuất hiện"
Đội trưởng đội thị vệ nói: "Có lẽ nghe được uy danh của nguyên soái nên trốn mất rồi"
Hayden cười híp mắt: "Khẳng định không phải bởi vì các cậu tiết lộ tin tức ta ra ngoài kiếm món hoang dã đấy chứ?"
Đội trưởng và đội phó đội thị vệ liếc nhau, rồi cùng cúi đầu trước hắn: "Chúng tôi biết sai rồi"
"Tốt lắm. Ta mặc kệ hai người các cậu dùng phương pháp nào, ta chỉ mong muốn ngày mai khi ta rời giường có thể thấy trên mặt các cậu hai vòng mắt đen sì". Hayden cuối cùng cũng lui đầu trở vào.
Đội trưởng, đội phó đội thị vệ: "..."
"Chạy đường dài?"
"Hay là cử tạ?"
"... Tớ có cách nhanh hơn."
"Cách gì?"
"Chúng ta mỗi người cho nhau một đấm, thế nào?"
"Tớ có hai mắt, sao lại chỉ cần một đấm?"
"Cậu đánh giá quá cao khoảng cách giữa hai mắt mình rồi"
"..."
7. Con đường lưu vong (bảy)
"Cho dù khoảng cách từ mé trái mắt trái đến mé phải mắt phải của tớ không được lớn, nhưng tớ vẫn rất khẳng định, trái phải chúng ta đều có địch nhân". Đội phó đội thị vệ nói, "Đương nhiên, nói ngắn gọn là, chúng ta bị bao vây rồi"
Đội trưởng đội thị vệ dùng tay ra hiệu điều khiển đội thị vệ bày trận hình, sau đó đáp: "Cám ơn mấy lời vô ích của cậu đã thu hút địch nhân, cho chúng ta thời gian chuẩn bị"
Đội phó đội thị vệ ngẩn người, "Tớ đã làm vậy à?"
Đội trưởng đội thị vệ gật đầu, "Đúng vậy, làm không tồi" (lại châm chọc mấy lời của cậu chính là cực kỳ vô ích :)))
Đội phó đội thị vệ nghĩ nghĩ, nói: "Được rồi, tớ tiếp nhận lời khen của cậu"
Hayden từ trong xe ló đầu ra, "Ta có hai yêu cầu"
"Thỉnh hạ lệnh không cần khách khí". Đội trưởng và đội phó đội thị vệ đồng thời xoay lại, thái độ cung kính.
"Thứ nhất, ta rất buồn ngủ, cho nên tốc chiến tốc thắng"
"Đó là tất nhiên!" Đội trưởng cùng đội phó đội thị vệ đều vững tin mười phần.
"Thứ hai", Hayden nói tiếp, "Nửa đêm canh ba chơi đùa cùng một đám đàn ông thực sự khuyết thiếu tình thú tới cực điểm, cho nên, lưu lại người sống vừa đủ. Ta tuyệt không làm sự tình tương tự lần thứ hai"
"Không vấn đề". Hai người đều vỗ ngực cam đoan.
"Cuối cùng", Hayden chỉ vào phía sau bọn họ, "Chúc các ngươi may mắn"
Đội trưởng cùng đội phó đội thị vệ xoay người, khí thế hừng hực rút kiếm ra.
Bọn cường đạo xông tới, người đông nghìn nghịt. Tiếng la hét cùng tiếng bước chân rầm rập khiến màn đêm cũng phải rùng mình.
Nhưng hai vị đội phó đội trưởng hiển nhiên chẳng để bọn chúng vào mắt.
Đội phó đội thị vệ nói: "Lần này tớ sẽ không thua cậu"
Đội trưởng đội thị vệ đáp: "Cậu nói câu này từ ba năm trước rồi"
"Ngày hôm này câu này sẽ thành lịch sử". Đội phó lao mạnh về phía trước. Cùng với hắn còn có sáu gã thị vệ. Đội trưởng không ra tay, nắm kiếm lẳng lặng đứng bên xe ngựa, canh gác bốn phía. Mỗi thị vệ bên người Hayden tối thiểu đều là kỵ sĩ cấp năm, đối phó với bọn giặc cướp không biết từ nơi nào nhảy ra thật giống như người lớn chơi đùa với trẻ con.
Soso nghe thấy tiếng động, ló ra từ cửa sổ bên kia. Nhìn thấy những bóng dáng trong đêm đen sâu thẳm, cậu giật mình hỏi: "Thật sự có cướp ư?"
Hayden bắt chéo hai chân, nhìn bóng lưng cậu mỉm cười: "Xem ra cậu chẳng mấy tin tưởng lời ta nói."
Soso đỏ mặt, quay đầu, tràn đầy áy náy nói: "Thật có lỗi. Bởi vì anh nhìn qua. . . . . . Có điểm, ờm..."
"Giảo hoạt?" Hayden đỡ lời.
Soso vội vàng lắc đầu: "Không, so với giảo hoạt tốt hơn nhiều."
Hayden chớp chớp mắt, "Như vậy, thông minh?"
Soso gật đầu: "Anh thật sự rất thông minh."
Hayden nói: "Cậu không phải người đầu tiên nói thế, nhưng ta vẫn cảm thấy rất vui. Có điều, lấy tư cách của một người từng có ý định lừa gạt cậu, ta có lời muốn nói "
Soso chớp mắt.
"Không nên quá tin tưởng người khác, cho dù hắn nhìn qua giống như thật lòng muốn hiến dâng hết thảy cho cậu." Trong mắt Hayden hiện lên mấy phần nghiêm túc.
Soso chậm rãi gục đầu, hai tay vân vê góc áo, nhỏ giọng: "Tôi hiểu ý anh."
Hayden nhếch một khóe miệng, "A?"
"Nhưng tôi nghĩ tôi không đủ thông minh, đại đa số thời điểm, tôi đều không có cách nào phân biệt rõ đối phương đang giả vờ hay thật sự đào tim đào phổi tốt với tôi ."
Hayden im lặng. Trên thực tế, thế giới này người có thể hoàn toàn phân biệt rõ ràng hai loại liệu có mấy ai? Hay có lẽ, có khi ngay cả bản thân những kẻ đó cũng không thể phân rõ hành vi của mình cũng nên.
Soso tiếp lời: "Cho nên, tôi thà tin tưởng hắn là thật lòng. Ít nhất như vậy tôi sẽ không thương tổn bất cứ người nào."
"Cho dù người khác thương tổn cậu sao?"
Soso nhún vai: "Cũng không có quá nhiều người như vậy. Tôi đâu có gì để bị..." Dường như nhớ tới điều gì đó, giọng nói của cậu dần nhỏ đi, dừng lại một chút, thình lình nói, "Tôi sẽ chăm sóc bản thân."
"Cậu khẳng định?" Hayden hoàn toàn không để tâm đến tiếng đánh nhau bên ngoài, cười tủm tỉm hỏi.
"Ưm. Ít nhất trước khi gặp được Dilin, tôi nhất định phải chăm sóc mình cho tốt." Soso hùng hồn.
Tươi cười của Hayden thu lại, hỏi: "Dilin? Cậu ta là người yêu của cậu?" Cho dù ở Mộng đại lục, đàn ông yêu đàn ông không phải chuyện hiếm lạ, đại đa số người sẽ không tỏ vẻ chê trách với chuyện này, nhưng hiển nhiên hắn không nằm trong hàng ngũ đại đa số người.
Soso mở to mắt: "Đương nhiên không phải. Dilin là anh họ của tôi, là người bạn tốt nhất của tôi."
Hayden lần nữa tươi cười, "Ta có nghe nói ."
Bên ngoài tiếng đánh nhau dần lắng xuống.
Đội phó đội thị vệ hớn hở chạy đến trước cửa sổ xe ngựa, cung kính nói: "Báo cáo nguyên soái, toàn bộ đã giải quyết xong"
"Người sống?"
"Đã lưu lại." Đội phó đội thị vệ nói rất quả quyết.
"Mấy người?"
"Hai người"
Trong xe truyền ra tiếng cười nhẹ của Hayden, "Tốt"
Đội phó đội thị vệ hận không thể mọc sau mông một cái đuôi ngoe nguẩy.
"Ta rất vui khi thấy đội phó đội thị vệ của ta tự tin như vậy. Ta tin ngươi nhất định có khả năng hỏi ra kẻ giật dây phía sau bọn họ chỉ từ miệng hai người sống, ngàn vạn lần đừng làm ta thất vọng đấy"
Vẻ mặt tươi cười của đội phó đội thị vệ lập tức xìu xuống.
Đội trưởng đội thị vệ đằng trước cười lớn.
Hayden nói: "Dinand, nếu Hansen cũng tự tin như thế, vậy chuyện này giao cho hai người các ngươi cùng lo liệu đi"
Tiếng cười của đội trưởng Hansen ngưng bặt.
Cái đuôi trong tưởng tượng của Dinand đương buông thõng nhoáng cái đã vểnh lên như cũ, vui sướng khi người khác gặp họa mà đấm nhẹ Hansen mặt vàng như đất, "Cảm tạ, người anh em"
"Tớ muốn nói cho cậu một tin xấu". Vẻ mặt của Hansen đã đủ nói rõ có bao nhiêu xấu.
Dinan hỏi: "Tin gì?"
"Theo như tớ quan sát, cái người còn sống bị cậu chém một đao trên đùi rất có thể không chống đỡ nổi trước khi quay trở về doanh trại"
Dinand ngẩn ra, lập tức nhảy vọt lên ngựa, hét lớn: "Lập tức trở về doanh trại"
Đàn ngựa phi kịch liệt, bánh xe ngựa lăn cực nhanh.
Đến lúc tới quân doanh, sắc mặt Soso đã trắng bệch.
Hayden nhịn không được vươn tay dìu cậu xuống xe, "Cậu không sao chứ?"
Soso đáp: "Tôi muốn ói."
Hayden thối lui hai bước, "Xin cứ tự nhiên."
"Nhưng ói không được." Soso ôm bụng, "Tôi đói bụng."
"Vậy thì trước khi chúng ta uống một chén, có thể ăn gì đó chút đã." Hayden cười dẫn đường ở phía trước.
Hayden là một người cực biết cách hưởng thụ. Cho dù đang ở quân doanh, nơi hắn ở cũng có đầy đủ điều kiện đúng chuẩn quý tộc.
Trên bàn cơm bằng gỗ hồ đào màu tối trải chiếc khăn trải bàn tơ lụa thuần trắng. Thức ăn đựng trong đồ bạc, các loại dao thìa dĩa đầy đủ. Người hầu chậm rãi rót rượu nho vào trong chén thủy tinh, ánh sáng màu đỏ tươi giống như đôi môi đỏ mọng của tuyệt thế mỹ nhân, mời gọi mọi người đến âu yếm nàng.
"Tôi không uống rượu." Soso nói.
"Đó là quy định của vương thất Julan sao?"
"Không, là tôi không muốn uống."
Hayden cười :"Được rồi, thịt bò rất nhanh sẽ chín."
Thịt bò quả nhiên được bưng lên rất nhanh, ba phần chín.Người hầu cắt tảng thịt bò, tơ máu hiện rõ đập vào mắt.
Soso nhíu mày.
"Không thích?" Khả năng quan sát lời nói sắc mặt của Hayden là hạng nhất.
"Tôi thích chín một chút."
"Chín mấy phần?"
Soso nghĩ nghĩ, "Chín toàn bộ đi." Cậu không biết gì về đồ ăn của Kanding đế quốc và Sangtu, để cam đoan chất lượng, tốt nhất là ăn chín toàn phần cho an toàn.
Hayden gật đầu với người hầu.
Người hầu lập tức bưng thịt bò xuống dưới.
"Ta có quen một người nữa cũng thích thịt bò chín toàn phần." Hayden bình thản cầm chén rượu.
"Thật sao?" Soso không cảm thấy hứng thú.
Hayden nói: "Có khi hai người các cậu quen biết nhau đấy. Cậu ta từng học ở học viện ma pháp St. Paders."
Nói đến học viện ma pháp St. Paders, Soso nhịn không được nhớ tới cuộc sống khoái hoạt cùng với Dillin, sắc mặt nhất thời ảm đạm.
"Cậu không muốn gặp cậu ta sao?" Hayden lần này hiểu lầm rồi.
"A?" Soso ngơ ngác.
Hayden cười sâu xa, "Xem ra cậu ta không được hoan nghênh lắm a."
Soso ngạc nhiên: "Anh nói ai cơ?"
Hayden đáp: "Đương nhiên hoàng thái tử điện hạ Kastalon anh minh thần võ, được dân chúng kính yêu của Kanding đế quốc."
Soso lật đi lật lại những lời này của hắn hai lần, mới kịp nhận ra hắn nói tới... Ciro.
8. Con đường lưu vong (tám)
"Anh quen Ciro?" Soso thấy Hayden lộ vẻ ngạc nhiên, mới kịp nhớ ra, "A, quên, anh là nguyên soái của Kanding đế quốc."
Hayden cười khổ: "Những lời này coi như là ca ngợi đúng không?"
Soso vội giải thích: " Ý của tôi là, anh nhìn thật gần gũi, không giống như trong tưởng tượng."
"Nguyên soái Kanding đế quốc trong tưởng tượng của cậu rất hung ác à?" Hayden hào hứng hỏi.
"Cũng không phải quá hung ác..." Soso có chút không biết làm sao.
Thân mình Hayden đột nhiên nghiêng về trước, "Có phải bị ảnh hưởng từ ấn tượng về Ciro không?"
Soso sửng sốt, "A?"
"Bởi vì hình tượng Ciro trong lòng cậu rất hung ác, cho nên cậu mới cảm thấy nguyên soái của Kanding đế quốc cũng thực hung ác đúng không?" Lời Hayden nghe thế nào cũng thấy giống như đang vui sướng khi người gặp họa.
"Không, Ciro không hung ác chút nào." Soso cãi lại, "Anh ấy tốt lắm, là người tốt."
Động tác uống rượu của Hayden khựng lại, hơi do dự, cuối cùng không đổ rượu vào miệng nữa, kinh ngạc hỏi: "Cậu ta là người tốt á?"
Soso gật mạnh đầu: "Anh ấy đã cứu tôi."
Ánh mắt Hayden tà tà liếc sang bên, ngón tay gõ nhẹ một cái trên chén thủy tinh, cười nói: "Ta nghĩ cậu ta nhất định sẽ cảm thấy vinh hạnh sâu sắc khi biết điều này."
"Nguyên soái, ngài có thư." Hansen lớn tiếng ngoài cửa.
Hayden buông chén rượu, "Vào đi."
Hai tay Hansen cầm một phong thư đi vào. Nếu con mắt hắn không tận lực vẹo về phía Soso thì điệu bộ giờ phút này của hắn đích thật là cung kính.
Soso nuốt miếng thịt, nhìn thấy ánh mắt lần thứ ba bay sang của hắn, hỏi: "Anh cũng đói bụng à?"
Hansen vội vàng thu mắt lại, vừa lúc chạm vào ánh mắt như cười như không của Hayden, "Hansen, ngươi muốn nhảy vào ôm ngực ta sao? Hiện giờ không phải lúc."
Hansen lúc này mới chú ý tới vị trí của mình, cả người gần như dán sát vào ghế dựa của Hayden, vội lui hai bước, hai tay dâng thư lên.
Nhìn thấy con dấu độc nhất vô nhị của Quang Minh thần hội trên phong thư, tươi cười của Hayden nhạt đi rất nhiều. Hắn mở phong thư, ánh mắt xẹt nhanh qua toàn bộ nội dung, sau đó cười nói: "Bọn họ hành động thật là nhanh a."
Soso và Hansen đều tò mò nhìn hắn.
Hayden nói: "Giáo hoàng đại nhân của Quang Minh thần hội trong vòng một giờ đã có tin tức giặc cướp tấn công, đồng thời viết thư yêu cầu đưa người sống đến thần điện phỏng vấn. Không phải hành động quá nhanh sao?"
Hansen bình luận: "Nhất định là bọn họ sợ mình bị khai ra."
Hayden tùy tiện đặt thư lên bàn, hỏi: "Hai người sống bị tra tấn thế nào?"
Hansen đáp: "Một tên mất máu quá nhiều tử ẹo trên đường, tên còn lại vẫn đang chống đỡ."
Hayden gật gật đầu: "Vì nể mặt giáo hoàng, ngươi đưa cái mồm đã đóng đến Quang Minh thần hội cho bọn họ chiêm ngưỡng kĩ càng một phen."
Hansen nghi hoặc: "Mồm đã đóng là cái gì?"
Hayden hỏi ngược lại: "Mồm còn nói được là cái gì?"
Hansen giật mình, nhận lệnh đi ra.
Hayden quay đầu thấy Soso dừng dao nĩa, vẻ mặt mệt mỏi buồn ngủ, cười nói: "Ăn no rồi hả? Ta đưa cậu đi khách phòng, có thể khá sơ sài nhưng ta cam đoan giường rất thoải mái."
Soso gật đầu, ngoan ngoãn đứng lên.
Hayden nhìn khuôn mặt trắng trắng tròn tròn của cậu, đột nhiên có thôi thúc muốn nhéo một phen. Hắn là con trai độc nhất trong nhà, không có anh chị em, lần đầu tiên sinh ra ý nghĩ có em trai thật không tệ.
"Nguyên soái." Lần này người tới là Dinand.
Hayden cho Soso một ánh mắt xin lỗi, sau đó bảo: "Vào đi."
Diana vẻ mặt ngưng trọng tiến vào, nhìn nhìn Soso, do dự không biết nên tiến lại nói nhỏ với nguyên soái hay tiếp tục đứng tại chỗ bẩm báo.
"Nói đi." Hayden phất tay.
"Công tước Bassekou đưa tới chiến thiếp."
Hayden nhíu mày, "Bây giờ?"
"Đúng vậy. Bọn họ nói nửa giờ sau tiến công."
Hayden quay đầu nhìn đồng hồ, hỏi Soso: "Dượng của cậu không thích ngủ ban đêm hở?"
Soso đáp: "Không, dượng là người sinh hoạt rất có quy luật."
"Vậy chắc có chuyện gì đó không hợp quy luật đã xảy ra." Hayden nói với Dinand, "Giúp ta chuẩn bị áo giáp, bộ màu đen ấy, ta không muốn mặc áo giáp bạc vào nửa đêm để làm bia ngắm cho mọi người đâu."
"Dạ!" Diana xoa tay đi ra.
Hayden đưa Soso vào khách phòng cách vách với phòng mình, chúc ngủ ngon xong, xoay người đi về phía một gian phòng khác đối diện khách phòng.
Gian phòng này rất nhỏ, ngay cả cửa cũng chỉ bằng một nửa phòng bình thường, nhìn qua hình như là một gian phòng tối. Nhưng sau khi Hayden mở cửa, cảnh tượng xa hoa bên trong lại có thể làm lóa mắt bất cứ kẻ nào.
"Ta nghĩ ta sai lầm rồi." Hayden lật tay đóng cửa lại, không đi vào trong mà dựa vào cửa.
"Khó có lúc nghe thấy đấy nhỉ." Người bên trong thản nhiên nói.
Hayden nói tiếp: "Ta đưa vị vương tử bị truy nã của Julan về đây."
"Soso Vingtras?"
"Đúng vậy." Hayden đáp, " Ta vừa thu được chiến thiếp của Andre Bassekou. Xét đến hiệp nghị chúng ta ký kết trước đó, chiến đấu bất thình lình lúc nửa đêm hiển nhiên là không bình thường."
Người bên trong hỏi: "Cậu cho rằng bởi vì Soso?"
Hayden nhún vai: "Ta không nghĩ ra lý do nào khác. Cho nên vì giấc ngủ của ta, ta đang nghĩ xem có nên đưa vị khách nhỏ đáng yêu trở về hay không đây."
Đối phương không trả lời, ngược lại hỏi: "Bọn cướp đâu?"
"Giết gần hết, để lại một người sống, thuận tiện tặng một tên đã chết cho Quang Minh thần hội."
"Quang Minh thần hội?" Người bên trong có chút đăm chiêu.
Hayden đột nhiên nói: "Ta có dự cảm không tốt."
"Hửm?"
"Ta cảm thấy tối nay sẽ không ngủ được."
"Dự cảm của cậu ứng nghiệm rồi." Người nọ nói, "Mặc chiến bào vào, đánh cho Shamanlier đến tè ra quần rồi trở về."
Hayden chế nhạo: "Vì Soso hử?"
"Vì thắng lợi của cuộc chiến. Ta nghĩ, đã đến lúc phá vỡ cân bằng, tìm một kết cục thích hợp."
Hayden trầm ngâm: "Có sớm quá không? Tuy rằng phá vỡ thế hòa hảo với Shamanlier là việc phải làm, nhưng nếu hành động quá nhanh, ngược lại sẽ cho hoàng đế bệ hạ cái cớ bồi dưỡng hoàng tử Howl."
"Tạm thời không có đâu. Đối tượng hiện giờ bọn họ ghét nhất là Quang Minh thần hội. Chỉ cần chúng ta cùng lập trường với bọn họ, bọn họ sẽ nhẫn nại thêm một thời gian nữa."
Hayden thẳng người: "Được rồi, ta sẽ tận lực đánh nhanh thắng nhanh, để trước khi mặt trời mọc còn có thể vùi đầu vào gối." Nói xong, hắn xoay người ra khỏi cửa, bỗng quay đầu bổ sung: "Quên nói một tin tức. Vừa nãy ở trên bàn cơm Soso nói với ta, Ciro là người tốt, một người tốt đã cứu mạng cậu nhóc." Không đợi người nọ có phản ứng, hắn liền lùi nhanh về, đóng cửa lại.
Đúng như lời Hayden giường rất thoải mái, nhưng Soso lăn qua lộn lại mãi không ngủ được.
Cậu thử đếm sao, đếm cừu, cuối cùng lấy thảm cùng gối đầu từ túi không gian ra, trải trên mặt đất ngủ, vẫn không thấy buồn ngủ.
Sau khi lăn qua lăn lại hai ba giờ, rốt cục cậu nhịn không được ngồi dậy, lẩm bẩm: "Chẳng lẽ là thịt bò chín quá?"
Ánh trăng chiếu vào cửa sổ, tĩnh tại an tường.
Cậu đứng lên, đẩy cửa sổ, kiễng mủi chân nhìn ra ngoài.
Trời đêm phẳng lặng, cỏ cây yên tĩnh. .
Xung quanh quân doanh đều là trạm gác, nhưng bọn họ cũng rất im lặng. Tựa như đang ngủ gật, lại tựa như đang nghe ngóng động tĩnh ban đêm.
Soso nằm úp sấp một lát, trong óc đột nhiên sinh ra một ý tưởng. Có lẽ, hiện tại là thời cơ tốt để bỏ trốn? Tuy Hayden đãi khách niềm nở lắm, rất thân mật, nhưng cũng không ngăn được mong muốn tìm Dilin của cậu.
Cậu biến ra một gò đất lót chân, sau đó thuận lợi bò lên cửa sổ.
Nơi này tổng cộng chỉ có một lầu, cho nên cậu có thể nhẹ nhàng nhảy từ trên cửa sổ xuống.
Tiếng động rơi xuống đất khiến cậu rụt vai, cảnh giác nhìn xung quanh, sau khi xác định không ai chú ý nơi này, mới rón ra rón rén men theo tường đến cổng quân doanh.
Bước chân của cậu thực nhẹ thực chậm, như một con rùa nhỏ lén lút im hơi lặng tiếng.
Mắt thấy dần đến cuối tường , tim cậu đột nhiên đập nhanh hơn. Còn đi tiếp, sẽ không có gì che chắn, không biết có bị phát hiện không.
"Ai?"
Phía trước có tiếng quát.
Hai chân Soso khựng lại, thân thể cứng ngắc như tôm chín.
Điều hướng bài viết
«
»
Đế hỏa 9-10
p1124045174
9. Con đường lưu vong (chín)
Keng.
Âm thanh đấu kiếm vang lên, theo sau là tiếng kêu thảm thiết.
Soso sửng sốt, tiếng chém giết dần dần lan tràn trong bóng đêm yên lặng.
Mấy đám lửa chợt lóe lên rồi biến mất.
Cậu đứng tại chỗ, do dự một lát, rốt cục kiềm chế không nổi mong muốn gặp Dilin, tiếp tục rón rén bước về phía trước.
Càng về phía trước, tiếng chém giết càng lớn.
Cậu dán vào góc tường, lặng lẽ ló đầu ra.
Cảnh giết chóc máu me đầm đìa khiến cho từ đáy lòng cậu trào lên cảm giác lạnh toát toàn thân.
Đây là chém giết thật sự, khác với cuộc tỷ thí lần trước cùng học viện Honorable St Sorvi tại Sonlisgar, cũng không giống như chiến đấu trong nội bộ dong binh đoàn Charlotte khi chạy trốn, đây là sống hay chết!
Soso lùi về sau, tim đập thình thịch.
Người tới là ai? Chẳng lẽ là giặc cướp Hayden nhắc đến? Hay là...
Cậu đột nhiên nhớ tới vừa rồi lúc ăn cơm, hình như Hayden nhận được chiến thiếp của Shamanlier, thời gian ước chiến tựa hồ chính là đêm nay.
Chẳng lẽ là binh lính Shamanlier?
Tim Soso đập càng lúc càng nhanh, gần như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Cậu lộ đầu ra lần nữa, ánh mắt nhìn chăm chú vào những thích khách mặc quần áo ban đêm màu đen, cố gắng tìm kiếm tin tức có thể chứng minh thân phận của bọn họ giữa khung cảnh đẫm máu.
"Mau vào tìm người!" Thích khách duy nhất mang khăn quàng màu xanh biếc đột nhiên vung cánh tay.
Các thích khách khác lập tức phóng vào trong. Bọn họ không có nhiều người, nhưng hiển nhiên thực lực hơn xa binh lính thủ vệ của Kanding đế quốc.
"Tìm, tìm, tìm, tìm chết ý!" Thẩm vấn hai ba giờ còn không có kết quả , Hansen tức giận lao tới, kiếm trong tay giống như điện vọt vào đám thích khách.
Sự gia nhập của hắn giảm bớt thật nhiều áp lực cho binh lính đế quốc. Bọn họ bắt đầu có thể tổ chức trận hình hữu hiệu. Áp lực của thích khách tăng lên gấp bội.
Thích khách đeo khăn xanh đột nhiên hô lớn: "Giao vương tử ra!"
Thân mình Soso theo bản năng đi về phía trước một chút, lấy tư thế quỳ xuống đất ngã vào bên cạnh chiến trường.
Nếu ở tình huống bình thường, trên chiến trường hỗn loạn cậu quỳ một gối thật sự không dễ bị nhìn thấy. Nhưng không may là thích khách quàng khăn xanh vốn đang mở to mắt nhìn bốn phía, vừa vặn động tác của cậu lọt vào mắt, liền hét lớn: "Là vương tử điện hạ sao?"
Soso kích động đứng lên, "Ta..."
Chữ "là"còn chưa nói ra, đã bị một cánh tay ấm áp thon dài bịt chặt miệng.
Lưng Soso phát lạnh.
"Bình tĩnh." Giọng nam cố ý đè thấp vang lên bên tai cậu.
Soso ngửi được hơi thở quen thuộc, không khỏi giật giật môi.
"Không được nói." Ba ngón tay che miệng siết chặt.
Soso đành ngoan ngoãn bất động.
Phía trước, thích khách quàng khăn xanh một bên chiến đấu với Hansen, một bên không ngừng dịch chuyển sang bên này.
"Ta là thuộc hạ của công tước!" Thích khách quàng khăn xanh lại hô to một câu.
Soso giơ tay lên bắt lấy cánh tay che miệng mình, tựa hồ muốn bỏ tay hắn xuống.
"Hắn lừa cậu." Chủ nhân đôi tay thản nhiên nói.
Thích khách quàng khăn xanh hét: "Shamanlier và Kanding đế quốc là kẻ thù truyền kiếp! Ngàn vạn lần đừng tin tưởng bọn họ..."
Chủ nhân đôi tay lại nói: "Hắn không phải người do Andre phái tới."
Thích khách quàng khăn xanh dường như lúc này mới chú ý tới người đứng sau Soso, tuy nhìn không rõ mặt, nhưng hắn có thể cảm nhận được cảm giác tồn tại mãnh liệt phát ra từ người nọ. Đồng tử thích khách đột nhiên co lại, ra tay không khỏi chậm nửa nhịp, Hansen nhân cơ hội gia tăng tốc độ tiến công, thích khách quàng khăn xanh vốn đang chiếm thế thượng phong bị bức lui vài bước. Nhưng thích khách bình tĩnh rất nhanh, chưa từ bỏ ý định mà hô lên với Soso: "Vương tử điện hạ, công tước rất nhớ người!"
Soso đột nhiên dùng lực, muốn bỏ cái tay kia ra.
Chủ nhân cánh tay nhíu mày, nhưng vẫn thuận thế buông lỏng, lạnh lùng hỏi: "Cậu thật sự muốn đi cùng hắn sao?"
"Không, tôi muốn hít thở không khí, vừa rồi bị bịt chặt đến mức khó thở." Soso quả nhiên đang thở hổn hển, mồm hít vào một ngụm lớn không khí.
Chủ nhân cánh tay thực bất ngờ, "Không phải cậu..."
"Đến chỗ ta!" Thích khách quàng khăn xanh rốt cục trở lại thế thượng phong, tranh thủ lúc rảnh rỗi phất tay với Soso.
Soso lắc đầu.
Thích khách quàng khăn xanh vội la lên: "Ta đúng là người công tước phái tới!"
"Ta không tin ngươi."
Thích khách quàng khăn xanh hận đến nỗi thiếu chút nữa móc tim biểu thị lòng trung, "Ta đúng là tới cứu ngài!"
"Cậu thật sự không đi cùng hắn?" Giọng nói của chủ nhân cánh tay mang theo mấy phần sung sướng không dễ nhận ra.
"Tôi không biết hắn." Soso đi về phía trước một bước, sau đó xoay người, "Nhưng tôi biết anh, Ciro, anh sẽ không lừa tôi."
Ciro đứng trong bóng tối, so với lần trước gặp mặt càng thêm gầy yếu, cũng càng hung hiểm, giống như bất cứ lúc nào cũng tản ra ngạo khí từ trên cao nhìn xuống. Hắn nhìn Soso, làm như thờ ơ với lòng tin của cậu, thản nhiên nói: "Đi theo ta."
Soso do dự nhìn về phía thích khách quàng khăn xanh.
Lúc này, càng ngày càng có nhiều binh lính Kanding đế quốc từ nơi khác chạy tới, nhóm thích khách hoàn toàn bị vây ở giữa, phải tận lực chiến đấu, thích khách quàng khăn xanh không còn có thể nhàn hạ mở miệng.
Ciro đột nhiên dừng bước, tuy không quay đầu lại, nhưng Soso cảm giác được hắn không vui.
"Đến đây." Cậu gục đầu xuống, chạy bước nhỏ đuổi kịp.
Ciro dẫn cậu trở về gian phòng tối chỉ nhỏ bằng một nửa phòng bình thường kia.
Soso co ro đứng cạnh cửa, nhìn hắn cởi áo khoác thẫm màu, thản nhiên ngồi trên chiếc ghế duy nhất trong phòng. Rõ ràng là cùng một người, nhưng cậu tìm không thấy cảm giác quen thuộc. Dường như người tên Ciro đã cứu cậu, cùng cậu trải qua hoạn nạn chỉ còn là bóng dáng trong trí nhớ. Người trước mắt này mặc dù có khuôn mặt tương tự, cao ngạo tương tự, nhưng không còn nét dịu dàng từng lơ đãng toát ra.
"Cậu có tính toán gì không?" Ciro nói thẳng.
Soso đáp: "Tôi muốn đi tìm Dilin."
Ciro nheo mắt.
Soso lui nửa bước, dựa người vào ván cửa, nhỏ giọng: "Tôi muốn quay về học viện St. Paders tiếp tục học tập."
"Ta sẽ đưa cậu đến học viện ma pháp hoàng gia thành Fariel để học tiếp." Đầu Ciro chưa kịp suy xét, miệng hắn đã tự động nói ra câu này.
Soso sửng sốt, "Học viện ma pháp hoàng gia?"
Ciro không có thời gian nghiên cứu tâm tình của mình, gật đầu: "Tuy kém hơn St. Paders, nhưng tốt hơn các học viện ma pháp khác nhiều lắm. Dù sao cậu cũng không thể sử dụng ma pháp, vậy học tập tri thức lý luận ma pháp đi, sau này tốt nghiệp muốn ở lại học viện ma pháp hoàng gia cũng được."
Soso ngơ ngác: "Sau khi tốt nghiệp ở lại học viện ma pháp hoàng gia?"
Ciro nói: "Về phần Dilin..."
Trạng thái tinh thần của Soso tức khắc khôi phục bình thường, một đôi mắt to nhìn hắn chờ đợi.
"Cậu có thể viết thư cho cậu ta, thuận tiện bảo cậu ta giúp cậu làm thủ tục chuyển trường." Ciro chậm rãi nói.
Soso đáp: "Nhưng tôi không nghĩ đến việc chuyển trường a." Cậu biết sau khi tốt nghiệp St Paders Dilin sẽ lưu lại làm trợ giảng, cho nên chỉ cần ở lại St. Paders, cậu có thể ở cạnh Dilin.
Ciro nói: "Cậu có thể suy nghĩ từ bây giờ."
"Tại sao?" Soso gấp đến độ toát mồ hôi.
"Bởi vì..." Ciro dừng giây lát, "Cậu là con tin."
Soso hồn bay phách lạc trở về khách phòng. Lời Ciro nói không ngừng chuyển động trong óc, khiến cho cậu còn chưa hồi hồn được
Rời St. Paders?
Gia nhập học viện ma pháp hoàng gia của Kanding đế quốc... làm con tin?
Cậu cảm thấy có gì đó không thích hợp, nhưng lại nghĩ không ra nguyên nhân. Có điều Ciro bằng lòng để cậu viết thư, điều này ít nhất đã cho cậu một hy vọng, có lẽ Dilin có thể giải quyết tình cảnh khốn cùng của cậu. Hiện giờ, Dilin chẳng những là hy vọng duy nhất, còn là chỗ dựa duy nhất của cậu. Trải qua nhiều chuyện như vậy, chỉ có nghĩ đến Dilin mới có thể khiến cho cậu bình tĩnh, một lần nữa tràn ngập khát khao và hy vọng với tương lai.
Trở lại bên người Dillin. . . . . .
Cậu đem thảm cùng gối đầu ra, trải trên mặt đất.
Bóng đêm ngoài cửa sổ dần dần tán đi, lộ ra ánh sáng mờ mờ.
Nhưng Soso lần này ngủ rất nhanh.
Đây là một giấc mộng đẹp —
Cậu vẫn ở học viện ma pháp St Paders, cùng một phòng với Dilin, cùng ngủ trên một cái giường. Bọn họ sẽ cùng nhau đến nhà ăn, sau đó cùng nhau quay về ký túc xá. Trong mộng còn có Raymond, Kevin... và Hydeine.
Thời điểm Soso tỉnh lại, bầu trời ngoài cửa sổ vẫn còn mờ tối, giống như cậu mới ngủ được mười phút. Cậu chậm rãi đứng dậy, dụi dụi mắt, sau đó thu dọn đồ đạc gọn ghẽ, bỏ vào túi không gian, vuốt phẳng nếp nhăn trên ga giường, rồi bước ra khỏi cửa.
Ngoài cửa rất ồn ào, không giống như mới rạng sáng.
Tên lính canh giữ ngoài cửa phòng thấy cậu đi ra bèn hành lễ: "Mời vương tử điện hạ dùng cơm."
Soso lắc đầu.
Tên lính mặt không đổi sắc: "Đây là mệnh lệnh của nguyên soái."
Soso bất đắc dĩ che miệng, nhỏ giọng: "Ta còn chưa đánh răng."
10. Con đường lưu vong ( mười )
Tên lính mang Soso đi đánh răng rửa mặt, soi qua gương, rốt cục hoàn thành nhiệm vụ, đưa cậu đến bên bàn ăn.
Hayden ngồi ở một đầu bàn ăn, trước mặt chỉ có một ly cà phê.
"Buổi sáng tốt lành." Soso lên tiếng, ngồi xuống vị trí đối diện với hắn.
Hayden cười: "Tối qua ngủ có ngon không?"
Soso đang định uống sữa, thấy hắn mở miệng hỏi, đành buông chén sữa xuống trả lời: "Tốt lắm. Sàn nhà chỗ các anh thực cứng rắn."
"Sàn nhà thực cứng rắn a..." Hayden dài giọng, "Xin hỏi, giường trong khách phòng có vấn đề gì sao?"
"Không có. Nhưng nó mềm mại quá, tôi ngủ không quen."
Hayden ngạc nhiên nhướng mày, "Tốt. Lát nữa ta sẽ nghĩ cách làm cho nó cứng lên."
"Cám ơn." Soso thấy đề tài kết thúc, một lần nữa cầm lấy chén.
"Đúng rồi." Hayden lại mở miệng.
Tay Soso cầm chén dừng giây lát, cuối cùng lại thả xuống tiếp, vẻ mặt nghi hoặc nhìn hắn.
Hayden cố nín cười, nghiêm túc nói: "Mời cậu ăn đi."
"A, vâng, cám ơn." Soso đợi nửa phút, xác định lần này thật sự có thể ăn, mới nhanh chóng cầm lấy sữa, ừng ực ừng ực uống hai ngụm.
Hayden cười tủm tỉm uống cà phê, nhìn cậu liếm liếm môi bắt đầu gặm Sandwich.
Dù tốc độ ăn của Soso nhìn qua không mau, nhưng mỗi lần nuốt vào tương đối nhiều, cho nên sandwich và sữa đều rất nhanh bị giải quyết.
Hayden ra hiệu cho bồi bàn rót đầy sữa, sau đó hai tay chống cằm hỏi: "Ta nghe nói, cậu muốn chuyển trường đến học viện ma pháp hoàng gia Fariel?"
Soso cả kinh, vội đáp: "Tôi không muốn chuyển trường."
Hayden gật gật đầu: "Đúng là nó kém hơn St. Paders."
Soso tưởng mình đã làm tổn thương lòng tự trọng của đối phương, bình thường học viện hoàng gia ở mỗi quốc gia đều là trường tốt nhất cả nước."Chỉ là tôi không muốn rời St. Paders, bởi vì. . . . . ."
Hayden tự nói tiếp: "Cậu không tưởng tượng được phong cách học tập ở cái học viện kia có bao nhiêu kém cỏi đâu."
"... A?" Soso sửng sốt.
Hayden tiếp lời: "Hơn nữa giáo viên đều là những người... rất kỳ quái."
Soso an ủi hắn, "Cá tính của ma đạo sư St. Paders cũng rất đặc biệt."
"Không, giáo viên học viện ma pháp hoàng gia không giống giáo viên học viện ma pháp St Paders, chênh lệch giống như người bình thường với người không bình thường ý."
Soso ngơ ngác nhìn, không biết hắn nói thật hay nói giỡn.
"Nhất là viện trưởng học viện ma pháp hoàng gia, là một phụ nữ, bà thực thất bại, nhưng nếu xem bà là đàn ông, bà là cực phẩm trong đám đàn ông."
Soso theo bản năng nuốt nước miếng một cái.
Hayden nghiêm túc nói: "Ta nói những lời này vì muốn cậu bảo trọng."
"Từ từ, " Soso lúng ta lúng túng mở miệng, "Tôi không nghĩ tới việc chuyển trường."
"Thật sự không nghĩ tới?"
Soso gật đầu thật mạnh.
Hayden cũng gật gật đầu.
Trong mắt Soso phát ra ánh sáng hy vọng.
"Cậu có thể nghĩ từ bây giờ." Hayden mỉm cười uống một ngụm cà phê.
Soso đáp: "Nhưng mà tôi muốn quay về học viện St. Paders, tôi muốn gặp Dilin."
Hayden buông cà phê, nghĩ nghĩ nói: "Theo ta được biết, Dilin đã ở bên Hydeine ." Trong mắt hắn tràn ngập ám chỉ với hai chữ "ở bên".
Soso không chút kinh ngạc, "Tôi biết."
"Cho nên bọn họ là viên mãn." Thời điểm Hayden nói những lời này có chút mất tự nhiên, tuy rằng nhìn qua không rõ ràng.
"Tôi chỉ muốn làm hàng xóm của bọn họ."
"Hiện giờ ta rất chờ mong trở thành hàng xóm của cậu."
"Tại sao?" Soso lập tức nhớ tới lời Ciro, "Muốn biến tôi thành con tin sao?"
Hayden cười: "Không, bởi vì thói quen sinh hoạt của cậu tốt lắm, ta có thể chắc chắn sẽ không phải ngửi mùi hôi miệng vào lúc sáng sớm."
Soso rối rắm nhìn chén sữa, bắt đầu lo lắng có nên thay đổi thói quen sinh hoạt không.
Lo lắng không bao lâu, Hayden liền nhắc nhở hôm nay phải khởi hành.
"Đi Kanding đế quốc?" Mặt Soso trắng bệch.
Hayden gật đầu.
Nếu đến Kanding đế quốc, hy vọng trở về St. Paders gặp Dilin càng thêm xa vời . Hai tay Soso nắm khăn trải bàn, bắt đầu liều mạng nghĩ cách.
Hayden hỏi: "Bao giờ cậu định viết thư?"
"Thư?" Soso ngơ ngác nhìn hắn.
"Không phải cậu định viết thư báo bình an cho Dilin sao?"
"Có thể chứ?" Soso vui vẻ, rồi lại cẩn thận nhìn hắn, "Có thể chứ?"
Hayden mỉm cười: "Ta nghĩ có người đã đồng ý với cậu."
Trong lòng Soso khẽ động, hỏi: "Tôi không được gặp Ciro ư?"
Hayden nhướng mày: "Hoàng thái tử Ciro đang ở ngoài thành Mise dưỡng bệnh, nơi đó cách Fariel không xa."
"A? Không phải, hôm qua rõ ràng tôi..."
Hayden cười: "Mơ thấy cậu ta?"
Soso mở to hai mắt trừng hắn, "Không phải nằm mơ. Hôm qua rõ ràng thích khách đến..."
"Đó là thật. Ngoại trừ kẻ cầm đầu, những kẻ khác đều đã chết." Hayden nhắc tới cái chết nhẹ nhàng chẳng khác gì đang hỏi thích thịt bò chín ba phần hay toàn phần.
Ngón tay cầm khăn trải bàn của Soso đột nhiên siết chặt, "Anh có biết bọn họ từ đâu đến không?"
Hayden nhìn cậu giống như biết tỏng cậu đang nghĩ gì , "Cậu muốn hỏi bọn họ có phải do Shamanlier phái tới đúng không?"
"Vậy có đúng không?" Tim Soso đập thình thịch. Tuy đã lựa chọn tin tưởng Ciro, nhưng sâu trong lòng vẫn cất giấu nghi vấn tận mỗi ngõ ngách. Bởi vì cậu cảm thấy người đã từng cứu mình, người duy nhất mình quen trong này đã trở nên xa lạ khó có thể thân cận. Thậm chí ánh mắt anh ta nhìn mình cũng cất giấu hờ hững và lạnh lùng.
"Không phải." Hayden đáp.
Soso ngẩng đầu nhìn hắn, như thể muốn tìm ra trong mắt hắn dấu hiệu nói dối.
Hayden nở nụ cười."Ở thời điểm không cần nói dối, cậu ta sẽ không nói dối."
Về tình hình tối hôm qua, hắn đã phân tích qua. Lúc đó, mục tiêu của thích khách không phải tới cứu Soso. Nếu là tới cứu người, đối phương sẽ không phái kỵ sĩ đến đánh rắn động cỏ, dưới tình huống ấy, một ma pháp sư có thể sử dụng phong hệ ma pháp sẽ hữu ích hơn cả mười kỵ sĩ. Hắn tin rằng, đối với Andre Bassekou có hẳn một đội quân ma pháp sư, phái ra mấy ma pháp sư không phải việc khó. Nếu không phải cứu người, mục đich của đối phương hẳn là thăm dò, một là thăm dò tung tích của Soso, tuy tin Soso bị mời vào quân doanh được giấu kín, nhưng người nào chú ý nhất định có thể lần theo tuyến đường của cậu nhóc tìm được dấu vết để lại. Hai là thăm dò thái độ hiện nay của Kanding đế quốc với Shamanlier Gặp được Soso hẳn là thu hoạch ngoài ý muốn của bọn hắn. Sau khi phân tích như vậy, có thể khẳng định đối phương tuyệt đối không phải người Shamanlier phái tới, về phần là Quang Minh thần hội hay là Julan, còn cần điều tra kỹ hơn.
Soso nhịn không được hỏi một câu, "Thật không?"
Hayden đáp: "Ta tưởng cậu tin tưởng cậu ta ."
Soso im lặng một lúc lâu mới nói: "Anh ấy không giống trước kia nữa ."
Hayden sửng sốt, lập tức cười: "Con người ai mà chẳng phải trưởng thành." Không nói thì không biết, Ciro hình như còn kém hắn vài tuổi, dù nhìn bề ngoài đoán không ra.
"Vậy khi nào chúng ta có thể viết thư?"
"Lúc nào cũng có thể"
Hayden nói được làm được, hắn nói lúc nào cũng có thể, liền lập tức đưa lên giấy viết thư và bút.
Soso cắn cán bút, nửa ngày không biết viết thế nào.
Kanding đế quốc và Shamanlier là địch quốc, cậu không thể để Dilin gặp nguy hiểm, nhưng lại thật sự rất muốn thấy anh. Một người ở một nơi xa lạ nhìn một đoàn người xa lạ đi tới đi lui cảm giác thật tệ .
Đại khái suy nghĩ nửa giờ, rốt cục cậu đặt bút —
Dilin thân mến:
Em đang ở trên con đường lữ hành dài dằng dặc. Không cần lo lắng cho em, em gặp được rất nhiều người tốt trên đường, bọn họ giúp đỡ em một cách vô tư, khiến cho em cảm nhận được niềm vui lớn nhất của việc lữ hành. Đích đến tiếp theo của em là thành Fariel, đúng vậy, anh không nhìn lầm đâu, chính là thủ đô Kanding đế quốc, là Ciro mời em đến. Anh ấy nhớ tình bạn cũ, cũng rất nhiệt tình, em cảm thấy cao hứng từ đáy lòng với lần trùng phùng này, cũng vạn phần chờ mong lần lữ hành này. Mặt khác, nguyên soái Hayden cũng là một người vô cùng tốt, trẻ tuổi anh tuấn lại thân thiết, em tin rằng nếu anh gặp anh ấy, nhất định cũng sẽ rất thích. Giấy bút em đang viết chính là anh ấy cho đó. Còn có, em muốn nhờ anh tra giúp về tung tích Fiona và Olof – đoàn viên dong binh đoàn Charlotte. Bọn họ và em lạc nhau trên đường, em muốn xác định bọn họ có được an toàn hay không.
Cuối cùng, thay em hỏi thăm đạo sư Hydeine, Raymond và Kevin nhé. Em rất nhớ anh, cũng rất nhớ bọn họ, hy vọng có thể sớm gặp mặt mọi người.
Soso mãi yêu quý anh.
Viết xong, cậu đọc cẩn thận từ đầu đến cuối năm sáu lần, xác định trong thư không có bất kì cảm xúc tiêu cực nào, mới lưu luyến không rời bỏ vào bì thư, giao cho tên lính canh giữ ở cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro