91-95

Điều hướng bài viết

«

»

Đế hỏa 91-95

286939869_Natsume.Yuujinchou.full.804878_122_355lo

91. Hội nghị tranh phiếu (một)

Trong khi chờ cơm trưa, phu nhân Rachel lên lầu thay đổi quần áo. Váy dài đỏ thẫm đổi thành váy bồng hồng nhạt, mái tóc dài vấn lên được thả xuống, có vẻ vừa thoải mái lại nhẹ nhàng.

Kastalon II cho nàng ánh mắt tán thưởng.

Phu nhân Rachel mỉm cười, ngồi xuống bên tay phải lão.

Ciro ngồi bên tay trái Kastalon. Bên kia là Soso.

"Ta cho rằng đó là vị trí của mẫu thân ta." Ciro chậm rãi uống cà phê, lơ đãng nói.

Thân thể Kastalon II cứng đờ. Dù lão cực lực giữ bình tĩnh, nhưng ánh mắt lóe ra đã bán đứng phức tạp và rối rắm trong nội tâm lão.

Phu nhân Rachel đưa tay, nhẹ nhàng vén tóc ra sau tai, "Không biết khi nào hoàng hậu bệ hạ trở lại Fariel? Toàn bộ quý phu nhân đế đô đều rất nhớ ngài." Ánh mắt nàng ngây thơ vô tội, tràn ngập chờ mong sung sướng, số tuổi bốn mươi chỉ thể hiện một nửa trên mặt nàng, hoàn toàn không nhìn ra nàng đã có một đứa con mười bảy tuổi.

Tay Ciro cầm chén cà phê hơi siết lại, "Phu nhân cũng là một người trong số đó sao?"

Phu nhân Rachel vui vẻ: "Đương nhiên. Ngài ấy là tấm gương của ta, bất cứ lúc nào."

Cho nên học theo hết thảy của bà ấy? Bao gồm cả việc cùng chồng bà ấy lên giường sinh con?!

Ciro rũ mí mắt. Giáo dục từ nhỏ khiến hắn không thể gào thét với một phụ nữ, dù hành vi của người đàn bà này khiến hắn chán ghét cỡ nào, nhưng nếu có cơ hội, hắn không ngại tự tay cho ả một kiếm vào ngực.

Soso thấy ba người đều không nói gì, chủ động giảng hòa: "Hoàng hậu bệ hạ nhất định là một người rất vĩ đại."

Phu nhân Rachel mỉm cười: "Đúng vậy. Ta nghĩ có lẽ rất nhanh nguơi sẽ nhìn thấy ngài ấy." Nàng nhìn Ciro.

Khóe mắt Kastalon II co rút.

Soso nói: "Thật hy vọng ngài ấy cũng ở đây."

Tươi cười của phu nhân Rachel không suy suyển, "Ta cũng hy vọng như vậy."

"Được rồi." Kastalon II đưa tay ngăn cản đề tài tiếp tục, "Các ngươi chuẩn bị nói đến ăn no mới thôi sao?"

Phu nhân Rachel cười rộ, thanh âm dễ nghe như chuông bạc, "Bệ hạ, ngài thật sự là rất hài hước." Nàng nâng chén, cụng nhẹ với Kastalon II, chất lỏng đỏ thẫm nhộn nhạo.

Soso nghiêng lại gần Ciro, nhỏ giọng hỏi: "Câu nói vừa rồi buồn cười ở chỗ nào?"

Dù cậu đã tự giác nhỏ giọng, nhưng bàn ăn còn nhỏ hơn giọng của cậu. Cho nên lời cậu nói cứ thế mà rơi vào tai Kastalon II và phu nhân Rachel.

Khóe miệng Ciro cong lên, vừa lòng xoa đầu cậu: "Có lẽ ở mặt mũi."

Vẻ mặt Kastalon II thoáng chốc cũng mỹ lệ như chất lỏng trong chén rượu.

Soso thực mờ mịt, nhưng thức thời không tiếp tục hỏi.

Bồi bàn rất nhanh bưng lên món chính. Là cá nướng vàng óng ánh, trên mặt rót một tầng gia vị trắng sữa xen lẫn đỏ hồng, nhìn trông rất ngon miệng.

Lông mày Ciro nhíu lại.

Soso không thích ăn cá. Cho dù giáo dưỡng tốt đẹp khiến cậu giấu nhẹm việc này, nhưng Ciro nhớ rất rõ ràng, cậu cực kỳ không thích ăn cá.

"Có lựa chọn nào khác không?" Ciro hỏi.

Kastalon II cần dao nĩa, hơi bực mình nói: "Ta không nhớ ngươi dị ứng với cá. »

Soso cẩn thận kéo kéo tay áo Ciro.

Kastalon II tựa hồ đã nhận ra điều gì đó, hỏi Soso: "Ngươi không ăn cá à?"

Soso ngượng ngập: "Thỉnh thoảng có thể ăn một chút."

Kastalon II nói: "Kiêng ăn không phải đứa trẻ ngoan."

Soso cầm dao nĩa cắt một miếng thịt bò, nhìn Ciro nói: "Tôi sẽ học tập theo Ciro."

Tay cầm dĩa của Kastalon hơi dừng lại.

Đưa thịt bò vào miệng xong, Soso lại nói một câu, "Ngài nuôi dạy anh ấy rất khá."

Động tác nhấm nuốt của Kastalon II chậm hẳn.

Ciro đột nhiên thốt ra một câu, "Ta vẫn luôn lấy mẫu thân làm gương."

Động tác nhấm nuốt của Kastalon II hoàn toàn đình chỉ.

Phu nhân Rachel cười: "Bệ hạ và hoàng hậu đều là cha mẹ mẫu mực của đế quốc."

Kastalon II đột nhiên buông dao nĩa đứng lên: "Buổi chiều ta phải tiếp kiến đại thần tài vụ."

Phu nhân Rachel đứng lên theo, dịu dàng nói: "Ta đã chuẩn bị cho bệ hạ một bộ quần áo mới, có lẽ ngài có thể để đại thần tài vụ nhìn trước một cái."

Dù Kastalon II có nhiều bất mãn với biểu hiện của phu nhân Rachel hôm nay, nhưng vẫn nhịn xuống, gật gật đầu.

Phu nhân Rachel hành lễ với Ciro, "Thật có lỗi, ta xin phép vắng mặt một chút."

Kastalon II nhìn Ciro chằm chằm.

Soso đứng lên trước, sau đó Ciro mới chậm rãi đứng lên, hành lễ với lão.

Cánh mũi Kastalon II giật giật, tựa hồ đang biểu lộ bất mãn, rồi xoay người ra ngoài.

Phu nhân Rachel cười cười với bọn họ, không nhanh không chậm cất bước đuổi theo.

Chờ bọn họ đi rồi, Ciro cầm lấy khăn ăn lau miệng, sau đó kéo Soso: "Chúng ta đi thôi."

Soso kinh ngạc: "Không đợi phu nhân trở lại à?"

"Tin ta đi, ả không muốn trở về còn nhìn thấy chúng ta đâu." Ciro dừng giây lát, bắt đầu dụ dỗ, "Nghe nói cơm trưa đầu bếp chuẩn bị hôm nay có thịt dê nướng rưới nước cà đấy."

Soso vọt tới trước mặt Ciro, kéo hắn đi.

Ciro cười đi theo sau cậu. Nhược điểm nhỏ của Soso, khi có thịt trước mặt, tự chủ không đỡ nổi một kích.

Trở lại biệt thự, phát hiện trong phòng khách ngồi rất nhiều người.

Những người đó thấy Ciro trở về, tới tấp đứng lên hành lễ.

Ciro mỉm cười xua tay, nhìn Gallon.

Gallon nói bên tai hắn: "Các nghị viên nghe nói ngài dùng cơm cùng hoàng đế, đều rất lo lắng."

Ciro bất động thanh sắc cười cười, "Ta nghĩ các vị không ngại cho ta ba phút đồng hồ để ăn lại bữa trưa đâu nhỉ?"

Các nghị viên sáng tỏ cười rộ.

Gallon đưa các nghị viên vào thư phòng.

Sau khi hâm nóng lại thịt dê, đầu bếp bắt đầu bưng lên.

Ciro ăn cùng Soso vài miếng, rồi đến thư phòng.

Soso nhìn đĩa của Ciro chỉ khuyết đi một phần tư, nhìn về phía thư phòng lo lắng. Tuy Ciro chưa bao giờ nói chuyện đế quốc với cậu, cũng không nói đang đối mặt với khốn cảnh, nhưng cậu cảm giác được, lần này trở về Ciro càng vất vả hơn. Trước kia Ciro còn có thời gian phơi nắng uống trà, thậm chí đọc sách, ngủ một lát, còn gần đây ngay cả thời gian xuất hiện ở biệt thự cũng càng ngày càng ít.

Đầu bếp đi tới, nhỏ giọng hỏi: "Có cần mang điểm tâm lên không, thưa điện hạ?"

"Anh có biết Ciro thích ăn điểm tâm gì không?" Hỏi xong, cậu mới phát hiện mình biết quá ít về Ciro. Ciro giám sát mình uống sữa, biết mình không thích ăn cá mà thích ăn thịt, chuẩn bị cho mình hết thảy những gì mình muốn, thế mà hiểu biết của mình về anh ấy mãi vẫn chỉ dừng lại ở vẻ bề ngoài.

Đầu bếp đáp: "Trước khi Soso điện hạ tới, điện hạ hay ăn bánh vòng hạnh nhân nhất."

Tuy đã đoán được đáp án, nhưng Soso vẫn nhịn không được hỏi: "Sau khi tôi đến thì sao?"

"Pudding hoa quả, bánh ngọt hoa quả... điện hạ ăn giống ngài."

Soso nhìn anh ta, trong đầu như có cuộn sóng không ngừng bốc lên.

"Điện hạ?" Đầu bếp thấy cậu mãi không nhúc nhích nhìn mình, thấp thỏm hỏi.

"Thỉnh chuẩn bị hai phần bánh vòng hạnh nhân, cám ơn."

"Dạ." Đầu bếp như trút được gánh nặng rời đi.

Soso nhìn thịt dê trong bát Ciro còn chưa ăn hết, đột nhiên như ma xui quỷ khiến cắt một miếng bỏ vào bát mình, ăn từng ngụm từng ngụm nhỏ.

Không khí trong thư phòng rất nặng nề.

Tuy trước mặt Kastalon II Ciro nói năng rất tự tin, nhưng thế cục không lạc quan như trong tưởng tượng. Trong đó khó khăn lớn nhất nằm ở thái độ lập lờ của gia tộc Charlie và gia tộc Dana.

Vòng bỏ phiếu thứ nhất, bọn họ yên lặng ăn ý chia đều số phiếu để bày tỏ lập trường trung lập của mình, điều này rất bất lợi cho Ciro. Bởi vì bọn họ bỏ phiếu trung lập, số người ủng hộ Ciro tại nghị viện hiển nhiên ít hơn so với Kastalon II nhiều năm mưu đồ.

"Điện hạ." Một nghị viên già chậm rãi mở miệng, "Dù tôi không muốn quấy rầy sự thanh tịnh của hoàng hậu bệ hạ, nhưng hiện nay xem ra, vương bài lớn nhất của chúng ta chính là danh vọng của hoàng hậu bệ hạ với chốn thế gia, có lẽ điều này có thể thay đổi trạng thái đứng ngoài cuộc của gia tộc Charlie và gia tộc Dana."

Mười ngón tay Ciro giao nhau, mặt không đổi sắc.

Nghị viên già nói tiếp: "Đã đến lúc tiêu trừ ảnh hưởng của phu nhân Rachel tại đế đô. Gần đây không ít phu nhân của những quý tộc mới đều điên cuồng sùng bái bà ta, tuy đây chỉ là bộ phận nhỏ, quý tộc chân chính không bị bà ta mê hoặc, nhưng những quý tộc này ngày sau rất có thể sẽ bị đưa tới mọi nơi trong cả nước, giống như Hussel và Keane. Ai cũng không biết bọn họ khi nào sẽ nắm giữ mạch máu đế quốc!"

Một nghị viên khác lên tiếng: "Kỳ thật, ngoại trừ mời hoàng hậu bệ hạ trở về, còn có một cách khác."

Những người khác đều nhìn ông ta.

"Hôn nhân." Nghị viên kia nói: "Đây là phương thức kết minh nhanh nhất."

Có người tinh mắt chú ý thấy sắc mặt Ciro trầm xuống.

Nghị viên kia cũng nhận ra, rất nhanh ngậm miệng lại.

Không khí vốn nặng nề nhất thời như đóng băng, vừa lạnh lẽo, vừa cứng nhắc.

Cửa bị gõ nhẹ.

"Mời vào." Ciro chậm rãi mở miệng.

Cửa bị đẩy từ ngoài vào, Soso bưng điểm tâm cẩn thận đi tới. Nhìn thấy tất cả ánh mắt đều đang nhìn mình, trên mặt cậu nhất thời hồng lên, nhẹ giọng hỏi: "Thật xin lỗi, quấy rầy. Xin hỏi, có cần điểm tâm không ạ?"

Ngoại trừ Ciro những người khác đều nhìn hai suất điểm tâm duy nhất trên tay cậu mà câm nín.

92. Hội nghị tranh phiếu (hai)

Các nghị viên đưa mắt nhìn nhau.

Nghị viên già cảm thấy đây là thời cơ tốt để làm dịu không khí, đứng lên nói: "Tôi nghĩ vào sân dùng chút trà chiều là một chủ ý không tồi."

Ciro vẫy tay với Soso: "Trước đó, ta muốn giới thiệu một người với các ông."

Soso bưng điểm tâm đến bên người Ciro.

"Bạn đời tương lai của ta." Ciro đứng lên, ôm thắt lưng Soso, mỉm cười, "Soso Vingtras."

Soso Vingtras?

Cái tên quen thuộc khiến đông đảo nghị viên không ngừng bất an.

Nghị viên già kinh ngạc: "Ngài nói là, vương tử Soso của Julan?"

Soso buông điểm tâm, tao nhã hồi đáp: "Đúng vậy. Rất hân hạnh được biết các vị đang ngồi đây."

Nghị viên già cố nén run rẩy, trông mong nhìn Ciro: "Bạn đời tương lai ngài vừa nói là chỉ..."

Ciro đáp: "Hoàng thái tử phi."

Thư phòng nhất thời nổ tung.

Vẻ mặt mỗi người đều cực kì sinh động. Đem tất cả vẻ mặt tổng kết lại, có thể phân thành kinh ngạc và bài xích.

Nghị viên già trầm giọng: "Theo tôi được biết, vương tử Soso của Julan đang bị quốc vương Julan truy nã."

Ciro đáp: "Chắc ngài biết rõ nguyên nhân truy nã thực sự."

Chính biến trong hoàng thất Julan không phải bí mật với quý tộc trên Mộng đại lục.

"Đúng vậy. Nhưng mà," Nghị viên già hàm súc nói: "Tôi không cho rằng lúc này là thời cơ tốt để can thiệp vào nội chính của Julan."

Soso nghi hoặc: "Tại sao phải can thiệp vào nội chính của Julan?"

Nghị viên già đáp: "Mặc dù ngài không muốn như vậy, nhưng một khi ngài trở thành hoàng thái tử phi của quốc gia tôi, Kanding đế quốc không thể không tham gia vào nội chính Julan." Quốc vương Julan biến vương tử Soso thành tội phạm truy nã, trong khi Kanding đế quốc lại tôn sùng thành hoàng thái tử phi, đây rõ ràng là gây khó dễ cho quốc vương Julan. Tuy rằng nếu đổi thành thời điểm khác, ông rất sẵn lòng hung hăng đả kích cái đuôi cả ngày bám theo Shamanlier kia, nhưng hiện tại không phải lúc. Kẻ địch lúc này của họ là Kastalon II, thật sự không nên mở rộng chiến tuyến.

Kỳ thật Ciro đột nhiên đề cập tới hoàng thái tử phi cũng khiến Soso biết rằng chuyện quá đột ngột. Cậu rất biết ý mà hồi đáp: "Kỳ thật tôi cũng chưa đồng ý..."

"Chúng ta có thể trì hoãn chưa tuyên bố tin tức này." Ciro cắt ngang lời cậu.

Soso mờ mịt ngẩng đầu.

"Ta cho các ông biết chỉ để các ông chuẩn bị tâm lý."

Nghị viên già hiểu ra. Ciro ngụ ý rằng bọn họ đừng có nhắm vào hôn nhân của hắn nữa. Ông ta cúi người: "Được, tôi hiểu rồi."

Các nghị viên khác còn muốn nói gì đó, lại bị nghị viên già đưa mắt ngăn cản. "Nếu điện hạ không ngại, tôi muốn mang bọn họ đi dạo một lát."

Ciro đưa tay: "Xin cứ tự nhiên."

Nghị viên già và các nghị viên khác hành lễ, chậm rãi rời khỏi thư phòng.

Chờ bọn họ đi rồi, Soso mới hỏi Ciro: "Tại sao anh lại bảo em là hoàng thái tử phi?"

Trong lòng Ciro hơi thất vọng. Soso hỏi như vậy, hiển nhiên là chưa định đồng ý. Nhưng hắn rất nhanh tỉnh lại, chỉ cần người còn ở bên cạnh hắn, hắn tin tưởng một ngày nào đó chắc chắn sẽ có thể nắm giữ tâm cậu. "Họ hy vọng ta và gia tộc Charlie hoặc gia tộc Dana kết hôn."

Soso kinh ngạc: "Kết hôn."

"Đúng. Hiện nay ta cần gấp lợi thế để gia tăng phân lượng trên nghị viện."

"Anh định làm thế nào?"

"Không phải ta đã có hôn ước rồi sao?"

Soso ngẩn người, bỗng nhiên ý thức được hắn nói hôn ước là cùng với mình, vội bảo: "Nhưng mà, nhưng mà, chúng ta còn chưa phải..."

"Em muốn ta kết hôn?" Ciro thờ ơ hỏi.

Soso nghẹn lời. Trong lòng cậu tựa hồ muốn nói... không, không muốn. "Mỗi người đều có quyền tự do lựa chọn hôn nhân." Cậu đáp, "Em hy vọng anh được hạnh phúc."

Ciro nhịn không được cong khóe miệng, "Ồ. Ta sẽ cố gắng."

Soso chớp chớp đôi mắt, tựa hồ hiểu được gì đó, nhưng trong sáng tỏ dường như lại có một chút không xác định.

Ciro cầm lấy bánh vòng, "Em bảo đầu bếp làm à?"

Sự chú ý của Soso lập tức bị hắn dời đi: "Đúng vậy. Đầu bếp nói anh thích ăn."

Ciro cắn một cái: "Ăn rất ngon."

Soso đưa phần của mình cho hắn, "Em cho anh."

Ciro cầm một cái bánh, đưa tới bên miệng Soso.

Soso há mồm ngậm lấy, lại phát hiện ngón tay Ciro đang lưu luyến giữa răng môi cậu. Cậu vội vàng lui lại nửa bước: "Xin lỗi, không phải em cố ý cắn anh."

Ciro thu hồi ngón tay, đặt trên miệng mút một cái, "Không sao. Ta tự nguyện."

Soso nhìn hắn, mặt từ từ nóng lên.

Soso quay đầu nói với Gallon từ đầu đến cuối vẫn đứng như tượng bên cạnh: "Mời họ trở lại đi, thời gian trà chiều kết thúc rồi."

Soso ba chân bốn cẳng nhét một cái bánh vào miệng, bưng chén đĩa đi.

"Từ từ." Ciro giữ chặt cánh tay cậu.

Soso nghi hoặc quay đầu.

Ciro giơ tay nhẹ nhàng lau chút vụn bánh bên miệng cậu bé, "Được rồi."

"A, cám ơn." Soso nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, vội vàng rời đi.

Các nghị viên vừa lúc đi vào. Nhìn thấy cậu, nghị viên già đứng đầu và các nghị viên khác do dự mãi, cuối cùng vẫn hành lễ. Có điều trong lòng họ liên tục tự nhắc, lễ này không phải dành cho hoàng thái tử phi, mà là vương tử Julan.

Lần nữa trở lại thư phòng, không khí đã khác hẳn.

Trên người các nghị viên giống như mang theo ánh nắng và cỏ thơm trong viện, xua tan chút không vui lúc trước.

Nghị viên già nói: "Điện hạ.Trước khi ngài quay về, hoàng đế bệ hạ luôn âm thầm hành động, tranh thủ bốn mươi bốn phiếu còn lại. Dù lòng trung thành của chúng tôi với ngài tuyệt không thay đổi, nhưng cần lo lắng đến lập trường của gia tộc Charlie và gia tộc Dana. Chúng tôi vừa thảo luận lần nữa, mời hoàng hậu bệ hạ về đế đô là biện pháp tốt nhất hiện nay.

Ciro đáp: "Từ sau khi anh ta qua đời, tinh thần mẫu thân không được như trước. Ta không hy vọng người để lỡ việc tĩnh dưỡng vì chuyện của ta."

"Tôi rất hiểu lòng hiếu thảo của ngài, nhưng xin điện hạ hãy nghĩ đến tình mẫu tử của hoàng hậu. Vào lúc này, ngài ấy nhất định rất hy vọng có thể trở về trợ giúp ngài một tay."

Cửa xoạt một tiếng mở ra.

Olivia tiến vào như chốn không người: "Điểm ấy ta đồng ý với nghị viên Daniel."

Nghị viên Daniel mỉm cười chào hỏi bà.

Olivia giơ cao lá thư trong tay: "Trên thực tế, cô ấy đã khởi hành rồi."

Các nghị viên sôi nổi bàn luận, nét vui mừng hiện rõ trên mặt.

Olivia nói tiếp: "Nhưng không nên quá lạc quan. Đừng quên, Samantha và gia tộc Charlie quan hệ không tồi, nhưng gia tộc Dana thì..."

Các nghị viên đang vui mừng nhanh chóng yên tĩnh lại.

Nghị viên Daniel nói: "Gia tộc Charlie có tổng cộng mười ba nghị viên, gia tộc Dana có mười bảy người."

Một nghị viên khác tiếp lời: "Nói cách khác, nếu hoàng hậu về đế đô, ngược lại sẽ khiến chúng ta mất đi hai phiếu?" Trước đó gia tộc Charlie và Dana vẫn duy trì ăn ý trong yên lặng, đồng ý phản đối đều chằn chặn mười lăm phiếu. Nếu hoàng hậu Samantha về nước kéo Charlie lại gần đẩy Dana ra xa, có nghĩa là, bọn họ có được hoàn toàn mười ba phiếu của gia tộc Charlie, nhưng mất đi mười bảy phiếu của gia tộc Dana.

"Chúng ta nên làm gì đây?"

"Phiếu của gia tộc Dana cũng rất quan trọng."

"Hay là xin hoàng hậu bệ hạ đừng trở về vội?"

Tiếng các nghị viên khe khẽ thì thầm giống như tiếng ong mật vo ve.

Olivia nói: "Không cần quá bi quan. Nếu Samantha đã quyết định như vậy thì nhất định có lý do của mình."

Các nghị viên an tĩnh lại, sau đó trợn mắt nhìn Olivia.

Bọn họ phát hiện bà vừa nước đôi đề cập cả hai phương diện.

Nghị viên Daniel hỏi: "Khi nào hoàng hậu bệ hạ về đến nơi?"

Olivia đáp: "Trong vòng 3 ngày nữa. Cô ấy cần hai ngày để thu dọn hành lý."

Nghị viên Daniel ngẫm nghĩ, thăm dò hỏi: "Có nên báo tin này cho hoàng đế bệ hạ không?"

Olivia trả lời: "Tạm thời không cần. Tránh cho cái não heo của lão bị quấy loạn ngủ không được."

Đây không phải lần đầu tiên bọn họ nghe thấy bà so sánh hoàng đế đế quốc với heo, chắc chắn cũng không phải lần cuối cùng, cho nên họ đã học được cách... tê liệt.

Nghị viên Daniel nói: "Như vậy, tôi nghĩ việc duy nhất chúng ta có thể làm hiện nay chính là chờ đợi hoàng hậu bệ hạ giá lâm."

Các nghị viên nhận được đáp án, nhao nhao cáo từ Ciro.

Chờ tất cả nghị viên rời khỏi, Olivia hỏi Ciro đang chẳng có biểu tình gì cả: "Trông con có vẻ không vui."

"Con không cho rằng sức khỏe hiện tại của mẫu thân thích hợp trở lại đế đô."

"Ta đồng ý lý do, nhưng không đồng ý kết luận của con. Tin ta đi, cho dù cô ấy có miễn cưỡng lưu lại tĩnh dưỡng thì cũng không có hiệu quả. Không bằng để cô ấy giúp con xử lý xong chuyện này."

"Con có thể xử lý được."

"Nhờ Vincent hỗ trợ? Chuẩn bị phát động chính biến?" Olivia khoanh tay liếc hắn.

"Con cho rằng hai cách đó cũng không tồi."

"Sau đó khiến đế quốc rối loạn nhiều năm ư? Dù sao thế lực của Kastalon II cũng trải rộng cả đế quốc, trừ phi con có thể một lưới bắt hết bọn chúng, nếu không nhất định sẽ có người phất cờ báo thù ngày ngày đều suy tính làm thế nào để kéo con xuống khỏi ngôi vị hoàng đế."

Ciro ngẩng đầu: "Trông con giống một người dễ kích động sao?"

"Con cho rằng Kastalon ngu xuẩn lắm sao?"

"Chẳng lẽ không phải?"

Olivia ngẫm nghĩ: "Xin lỗi, ta so sánh lộn. Được rồi, trở lại chuyện chính, con mang Soso về, để trò ấy đi học lại, lý do là gì?"

Ciro bình tĩnh: "Em ấy sẽ trở thành quốc mẫu đế quốc."

"Đúng là tin tức chấn động lòng người." Olivia không ngạc nhiên như những người khác, chỉ nhún vai, "Ta nghĩ Samantha sẽ hứng thú lắm đó."

Ciro nhớ ra gì đó, nhìn bà nói: "Dì là ma pháp sư hỏa hệ."

"Đúng vậy." Olivia chỉ cần nhìn mặt cũng biết suy nghĩ của hắn, "Con muốn ta trở thành đạo sư cho Soso hả?"

"Em ấy đã gỡ bỏ phong ấn."

"Ta sẽ suy nghĩ." Olivia đáp, "Nếu trò ấy mạnh mẽ như trong lời đồn." Từ lúc còn nhỏ đã thiêu sạch hoàng cung... nghe có vẻ rất thú vị.

"Lời đồn luôn không đáng tin, ít nhất lời đồn về Soso..."

Olivia nhíu mày.

"Đánh giá em ấy quá thấp."

"..."

93. Hội nghị tranh phiếu (ba)

Soso ngồi dưới tán cây đọc sách.

Từ Fariel đến biên cảnh Sangtu, lại từ biên cảnh Sangtu chạy về Fariel, cậu đã lãng phí rất nhiều thời gian. Hơn phân nửa học kỳ đã trôi qua, thầy Danton đã giảng được hơn hai trăm trang. Cậu phải cố gắng tự học mới có thể đuổi kịp tiến độ.

"sasapurol-vid." Cậu niệm chú ngữ, chỉ ma pháp bổng về phía trước. Từng đốm lửa nhỏ phóng ra như tuyết rơi đầy trời.

Bốp bốp. Phía sau truyền đến tiếng vỗ tay.

Soso vội vàng thu hồi ma pháp quay đầu lại.

Ciro đang mỉm cười bước tới, "Rất đẹp."

"Nhưng không giống như em nghĩ." Cậu chỉ muốn tạo ra một đốm lửa thôi.

"Ma pháp là sáng tạo. Đây là ý tưởng từ trước đến giờ của học viện ma pháp St Paders."

Soso buồn rầu: "Nhưng em bây giờ ngay cả bắt chước cũng không làm được."

"Chứng tỏ em trời sinh đã là một người sáng tạo, một nhà phát minh."

Soso khép sách lại, cười cười với hắn, "Cám ơn anh đã an ủi."

Ciro thấy cậu đứng lên liền hỏi: "Em đi đâu vậy?"

"Tới trường." Soso đáp, "Đến giờ đi học rồi."

"Ta đã giúp em mời một đạo sư khác. Về sau em có thể đi theo dì Olivia học tập." Hắn nghiêng người, Olivia đang đứng cạnh cánh cửa thông vào sân, khoanh tay nhìn về phía này.

Soso trầm tư một lát: "Cảm tạ ý tốt của anh, nhưng em vẫn hy vọng có thể tiếp tục được thầy Danton chỉ dạy."

Ciro kinh ngạc, "Tại sao? Được dì Olivia dạy dỗ em có thể đi theo đạo sư giống như học sinh St Paders, không cần ngày ngày đến trường." Ở học viện ma pháp hoàng gia, Danton coi như một đạo sư không tồi, nhưng trên toàn Mộng đại lục thì chẳng có danh tiếng gì cả.

Soso đáp: "Bởi vì đây là phương thức dạy học của học viện ma pháp hoàng gia, em nên tuân thủ theo."

Olivia đi tới.

Soso áy náy nhìn bà, "Cảm tạ ngài đã ưu ái, nhưng con nghĩ tiếp tục đến trường vẫn rất tốt."

Olivia cười với Ciro: "Xem ra quốc mẫu tương lai của đế quốc không đồng ý."

Ciro nói: "Xin lỗi, đáng lẽ con nên nói trước với em ấy."

"Không, ta rất thích quyết định của trò ấy. Ta xuất sắc cũng không phải do có một đạo sư xuất sắc." Thời điểm bà nói những lời này không có chút bất mãn nào, "Có đôi khi, đạo sư quá xuất sắc ngược lại sẽ khiến học sinh đánh mất bản sắc của mình, học tập rập khuôn, đó không phải việc tốt."

"Dì quá khiêm tốn. Con tin là dì biết cách dạy dỗ tùy theo tiềm năng."

"Tuy không thể trở thành đạo sư, nhưng ta không ngại chỉ dẫn cho trò ấy." Bà nhìn Soso, "Trò có ngại không?"

Soso vội vàng lắc đầu: "Đó là vinh hạnh của con."

Olivia kết luận: "Xem ra sự tình đã được giải quyết."

Soso ôm sách: "Con phải đi học rồi, cảm tạ ngài đã thấu hiểu, hy vọng lần sau chúng ta sẽ có nhiều thời gian để nói chuyện hơn."

Olivia vuốt cằm: "Ta thích học sinh đi học đúng giờ."

Soso mỉm cười hành lễ, chạy vào biệt thự.

"Nghe nói sau khi trò ấy trở lại trường không được chào đón cho lắm." Olivia thấy hắn nhìn theo bóng dáng Soso, đột nhiên lên tiếng.

Ciro ngẩn ra, "Frank đâu?"

"Hình như trò ấy đang phiền não vì chuyện khác."

"Patrick?"

"Trò ấy là người phản ứng lạnh nhạt nhất."

Ciro sáng tỏ, "Con nghĩ con cũng nên đi học."

"Nhớ sử dụng phong hệ ma pháp, nếu không con sẽ đến muộn đó."

Buổi chiều là thời gian thực hành ma pháp ngoài trời.

Soso một mình đứng giữa quân đoàn ma thú và quân đoàn Tulip, nhìn hai bên không ngừng phái người ra diễn luyện. Không có ai mời cậu, có lẽ vì hình tượng không thể sử dụng ma pháp hỏa hệ của cậu đã để lại ấn tượng quá sâu, ngay cả Danton đạo sư cũng không kêu cậu ra.

Nhìn Patrick thành công thi triển ma pháp, Soso nhịn không được dịch về phía trước.

Nhưng Patrick dường như không nhìn thấy cậu, nhanh chóng đến bên người Frank.

Soso dừng bước. Cậu rất muốn đi qua, nhưng không biết có phải ảo giác hay không, mỗi lần cậu bước qua sẽ có người quân đoàn Tulip chạy đến đứng trước mặt cậu, giống như bức tường ngăn cách cậu và Frank, Patrick.

Người trong quân đoàn ma thú cũng không để ý đến, bọn họ thậm chí còn dùng ánh mắt khinh miệt để thưởng thức bộ dạng bị vứt bỏ lẻ loi một mình của cậu nhóc.

Khi Ciro đến, nhìn thấy chính là cảnh này.

Những học sinh đang rất hưng phấn vì thi triển ma pháp thành công liền nhanh chóng bình tĩnh lại, cung kính hành lễ với Ciro.

Ciro mỉm cười gật đầu, đi thẳng tới bên cạnh Soso, "Tại sao không đợi ta?"

Soso ngẩn ra, "Em không biết anh cũng muốn đi học."

Ciro đưa tay ôm vai cậu, dùng ánh mắt mờ ám nhìn vào bé con: "Có em ở đây, làm sao ta có thể không đến?"

"..."

Bao gồm cả Danton đạo sư, tất cả mọi người đều mắt chữ O mồm chữ A nhìn hai người bọn họ. Trong đầu mỗi người không ngừng hiện lên dấu chấm hỏi, một hàng chữ liên tục chạy qua: Tình huống gì đây? Tình huống gì đây? Rốt cục là tình huống gì đây?

Soso đỏ mặt.

"Đang học ma pháp gì?" Ciro hỏi.

Soso đáp: "Ma pháp buổi trưa em tập đó."

"Tại sao không thử?"

Soso nhìn về phía Danton đạo sư.

Danton đạo sư lập tức gật đầu.

Soso lấy ra ma pháp bổng, đi đến trước mặt Danton, nghiêm túc đọc chú ngữ: "sasapurol-vid..."

Lửa lóe ra từ ma pháp bổng giống như núi lửa phun trào.

Từng đám phóng lên không trung.

Những người khác trợn mắt nhìn cậu, như đang không thể tin được một người cách đây không lâu còn không thể cảm ứng hỏa nguyên tố nay đột nhiên lại có thể sử dụng ma pháp hỏa hệ, hơn nữa uy lực còn hơn xa bọn họ.

Danton cũng rất kinh ngạc, "Cảm giác và tinh thần lực của trò..." Quả thật còn mạnh hơn cả ông ta. Mặc dù chỉ là ma pháp bình thường, nhưng có thể cho thấy tinh thần lực và cảm giác của người thi pháp. Tinh thần lực và cảm giác càng mạnh càng có thể phóng ra nhiều đốm lửa. Giống như vừa rồi, ngay cả Frank thành tích nổi trội đứng đầu khóa thực tiễn cũng chỉ có thể phóng ra mười mấy đốm lửa.

Soso ít nhất có hơn vạn đốm.

Ciro vỗ tay: "Làm đẹp lắm."

Soso vô cùng vui vẻ trở về bên cạnh hắn, nỗi cô đơn vì bị bài xích hoàn toàn bị xua tan trong tiếng vỗ tay của Ciro.

Giờ thực tiễn chấm dứt, Frank chủ động bước tới.

"Điện hạ." Sắc mặt cậu ta không tốt lắm, bộ dạng nặng nề tâm sự, so với thong dong bình thản lúc trước giống như hai người khác biệt.

Ciro nói: "Đêm nay đầu bếp chuẩn bị tiệc hải sản, cùng tới đi."

Frank miễn cưỡng tươi cười, "Được."

Soso mím môi mếu máo.

"Còn có cả thịt gà cà ri nữa." Ciro bổ sung.

Mắt Soso lập tức sáng lên.

Ciro không nói gì lắc đầu. Không biết từ khi nào, chú ý cơm trưa và cơm tối hàng ngày đã thành bài tập phải làm hàng đầu của hắn.

Soso đi theo Ciro hai bước, nhịn không được quay đầu lại.

Bóng dáng Patrick đã lẫn vào những người khác, nhanh chóng biến mất.

"Đi thôi." Ciro thấp giọng.

"Vâng." Soso nắm lấy bàn tay hắn đưa ra, đi về hướng ngược lại.

Còn chưa đến lúc dùng cơm tối.

Ciro mời Frank và Soso cùng ngồi trong phòng khách uống cà phê.

Đây là cà phê hoa quả đầu bếp mới phát minh, nghe nói rất được khen ngợi. Nhưng Ciro và Frank đều nếm một ngụm liền bỏ xuống.

"Trong khi ta rời đi có xảy ra chuyện gì không?" Ciro hỏi.

Frank đáp: "Mỗi ngày ở đế đô đều xảy ra đủ loại chuyện."

"Ở gia tộc Charlie?"

Frank ngẫm nghĩ: "Freja khóc lóc kể lể có được tính không?"

Ciro nhíu mày mấy cái khó nhận thấy, hiển nhiên không quan tâm lắm đến lần diễm ngộ ngoài biên thành kia, "Cô ta nói những gì?"

"Không có gì. Chị ấy chưa đề cập tới điện hạ, chỉ bày tỏ bất mãn về Gregory." Đối tượng kết hôn của Freja là Gregory Dana, lên án Ciro chỉ tổ khiến những người trong gia tộc Charlie sinh ra hoài nghi về động cơ của nàng. Nhưng nàng không nhắc lời nào tới Ciro thì không phải gia tộc Charlie không biết chuyện gì xảy ra. Có điều suy nghĩ tới tình cảnh mờ ám hiện nay giữa nàng và Lawrence cùng khả năng trong tương lai, gia tộc Charlie đành mở một con mắt nhắm một con mắt.

Ciro hỏi tiếp: "Trừ chuyện đó ra?"

Frank ngừng giây lát: "Audis từ chối kết hôn."

Ciro kinh ngạc: "Ai?"

"Con gái bá tước Stanford."

"Ta chưa nghe nói đến chuyện này."

"Đúng vậy. Bởi vì chuyện này bị giấu kín." Frank đáp, "Audis thẳng thắn thú nhận mình thích một cậu con trai." Bởi vì hoàn cảnh vi diệu hiện nay của gia tộc Charlie và gia tộc Dana, bọn họ đều chặt chẽ chú ý tin tức của nhau. Bên nào có chút gió thổi cỏ lay bên kia liền biết ngay.

"A?" Xuất phát từ việc tỉnh táo theo dõi, Ciro không quá kinh hãi đối với tin tức này, "Hắn có nói ra người đó là ai không?"

"Chưa nói." Vẻ mặt của Frank thực cổ quái, "Nhưng tôi nghĩ đáp án rất nhanh sẽ được công bố."

"Ngươi biết?"

"Chỉ cần chú ý gần đây hắn thường xuyên ở cùng ai là dễ dàng biết được đáp án."

Audis gần đây gần gũi ai nhất?

Vấn đề này Ciro không cần hỏi cũng biết, "Ngươi nói đến Kenneth?"

"Tôi không nghĩ ra người nào khác."

"Gia tộc Dana không có hành động gì à?"

"Hiện nay trong gia tộc Dana còn giấu kín bí mật này, nhưng tôi nghĩ, với tính cách của Audis thì bí mật này sẽ không giữ được bao lâu."

Ngón tay Ciro nhẹ nhàng vuốt cằm, như đang suy nghĩ tin tức này có thể mang đến mối lợi và cơ hội gì cho hắn.

Địa vị tại đế đô của bá tước Stanford có thể nói là không quan trọng lắm. Audis là người thừa kế được kỳ vọng nhất của gia tộc Dana, không nên kết hôn với một gia tộc chẳng có tiếng tăm gì như vậy mới đúng. Trừ phi, đã đến lúc không thể không kết hôn.

Mắt hắn sáng lên.

Nếu bên phía hắn nghĩ đến dựa vào hôn nhân để tranh thủ sự ủng hộ và phiếu bầu của gia tộc Dana hoặc Charlie, Kastalon II và phu nhân Rachel cũng có thể nghĩ đến điều đó. Có lẽ gia tộc Dana muốn Audis tìm bạn đời nhanh như vậy bởi vì nghe thấy tiếng gió nào đó.

"Đây chưa chắc đã là tin xấu." Ciro nói.

Frank đáp: "Gia thế của Kenneth còn không bằng bá tước Stanford." Ít nhất bá tước Stanford còn có chút của cải.

"Nếu xét về gia thế, có thể xứng đôi cùng Audis, sợ rằng chỉ có thể chọn từ gia tộc Charlie hoặc gia tộc Telozzo."

"Chúng tôi đã từng thử rồi đó chứ."

Freja và Gregory.

Nhưng thất bại.

Ciro nheo mắt, "Ngươi rất thẳng thắn với ta."

"Đúng vậy."

Ciro nhìn cậu, yên lặng hỏi nguyên nhân.

"Bởi vì ngài là hoàng thái tử điện hạ, là hy vọng tương lai của đế quốc."

Đó là bày tỏ quy phục!

Hy vọng tương lai của đế quốc tức là cậu ta lựa chọn đế quốc tương lai, chứ không phải thần phục đế quốc hiện tại.

Được người thừa kế của một trong ba đại gia tộc quy phục, Ciro cũng không biểu hiện quá mừng rỡ, mà rất lãnh tĩnh xác nhận thêm lần nữa: "Đây là ý của ngươi?"

"Cũng là ý của toàn gia tộc Charlie." Frank do dự rồi nói: "Trên thực tế, hôm trước ông nội đã nhận được phong thư hoàng hậu Samantha tự tay viết."

Ciro giật mình.

"Ông nội nói, bất kỳ lúc nào, gia tộc Charlie đều là chiến hữu gắn bó khắng khít nhất của hoàng hậu Samantha."

Ciro đột nhiên hiểu ra tại sao trước kia gia tộc Charlie duy trì thái độ trung lập mờ ám. Bọn họ đang đợi, đợi hoàng hậu Samantha tỏ thái độ. Tỏ thái độ về chồng và con trai, cũng là tỏ thái độ giữa chiến đấu và thỏa hiệp.

Nói vậy phong thư tự tay viết kia đã cho gia tộc Charlie một đáp án vô cùng hợp ý, cho nên hôm nay Frank mới có thể thành thật như vậy.

Ciro hỏi: "Đây là nguyên nhân gần đây tâm trạng của ngươi không tốt?"

Frank ngẩn ra, nhớ tới trước đó Gallon từng phái người ám chỉ bảo cậu chú ý một chút về chuyện giữa Patrick và Soso, nhưng vì mấy ngày nay trong óc luôn nghĩ về Audis và Kenneth, cậu ta đã đem chuyện này vứt ra sau đầu. Nghe Ciro nói vậy, cậu ta biết ngay hắn đang dùng phương thức của mình để bảy tỏ bất mãn, vội vàng nói: "Không, tôi đang hoang mang về một chuyện khác."

Ciro vươn tay, thân mật nói: "Ngươi là bạn bè của ta, ta không ngại dành thời gian nghe ngươi tâm sự." Đối với phần lớn người dân đế quốc, được hoàng thái tử coi là bạn tuyệt đối là vinh sủng cao nhất, dù Frank biết rõ Ciro làm thế vì nhìn đến gia tộc Charlie sau lưng cậu, nhưng trong lòng cậu vẫn cảm thấy vui vẻ và vinh dự.

Cậu đứng lên, khiêm tốn nắm nhẹ tay Ciro, "Tôi sẽ dốc sức phụ tá điện hạ."

Ciro mỉm cười, thu tay lại, vỗ vỗ Soso ngồi bên cạnh đang hết sức chăm chú đọc sách: "Hình như ta ngửi thấy mùi thịt gà rồi."

Soso lập tức buông sách, cố gắng hít hít mùi vị trong không khí, "Thơm quá."

Ciro đứng lên, xoa đầu cậu cười: "Đừng để thịt gà cà ri phải đợi lâu."

94. Hội nghị tranh phiếu (bốn)

Tiễn bước Frank, Soso một mình vào trong viện luyện tập ma pháp. Từ sau khi cởi bỏ phong ấn, Soso càng thêm chịu khó học tập.

Ciro đứng trước cửa sổ, cúi đầu nhìn bóng dáng bị lửa chiếu đỏ rực trong sân, nói với Gallon: "Điều tra cho rõ, là kẻ nào cố tình cô lập Soso."

"Rõ."

"Còn nữa, ta cần biết tình hình gần đây của Audis và gia tộc Dana."

"Dạ."

Tiếng bước chân của Gallon vừa rời xa, những nét cứng rắn trên mặt Ciro men theo sóng mắt lưu động, chậm rãi nhu hòa xuống.

Từ lúc Ciro và Soso phô bày mối quan hệ không tầm thường ngày hôm qua, đãi ngộ Soso nhận được trong phòng học lập tức tăng lên vài bậc. Đương nhiên, còn do một nguyên nhân khác là Frank ra ra vào vào đều theo sát bên cạnh cậu.

Ngược lại Patrick trước đó vẫn luôn kề cận Soso thì biến thành người ngoài.

Frank thấy Soso ăn trưa không yên lòng, tò mò hỏi: "Xảy ra chuyện gì à?"

Soso quay đầu nhìn bóng dáng cách đó không xa, thấp giọng: "Trước kia, Patrick luôn ngồi cùng chúng ta."

Đối với cảm xúc của Patrick , Frank có chút thông cảm. Nhưng chuyện này không phải một câu an ủi có thể giải quyết được, hơn nữa cậu không biết Patrick chống lại Ciro thì có được chút phần thắng nào.

Hoàng thái tử tỏ vẻ bệnh tật vô năng thực ra chỉ để che giấu chân tướng.Tư liệu trong tay gia tộc Charlie đã miêu tả hoàng thái tử tuyệt đối là một cường giả, vô luận là tâm cơ, năng lực hay tính cách. Đó cũng là một trong những nguyên nhân khiến cho gia tộc Charlie không chút do dự lựa chọn đứng về phe hắn. Nếu không phải hoàng thái tử Ciro đã thể hiện được năng lực một vị minh quân nên có thì cho dù hắn có là đứa con duy nhất của hoàng hậu cũng không dễ dàng nhận được ủng hộ của bọn họ như vậy.

Frank an ủi Soso: "Cậu ấy cần chút thời gian."

Soso hỏi: "Bởi vì tớ đã lừa gạt sao?"

Frank không trả lời thẳng, "Tớ nghĩ một ngày nào đó, cậu ấy sẽ hiểu được khó xử của cậu."

"Có lẽ tớ nên thành tâm xin lỗi một lần."

Nếu xin lỗi có thể giải quyết vấn đề, trên đời sẽ không có nhiều si nam oán nữ vì yêu sinh hận đến vậy. Frank đột nhiên phát hiện mình thật cảm tính.

Từ cửa nhà ăn truyền đến tiếng xôn xao.

Trong học viện, loại xôn xao này chỉ dậy lên khi có sự xuất hiện của hai người.

Một là Ciro.

Soso ở trong này, cho nên hắn rất có thể sẽ xuất hiện.

Một người khác là Audis.

Khi hắn cảm thấy muốn đổi khẩu vị, đích xác sẽ xuất hiện trong nhà ăn.

Đáp án rất nhanh được công bố — bóng dáng cao ngạo, gầy yếu, đơn bạc giống như một cây ma pháp bổng, mỗi lần xuất hiện luôn có thể khiến cho mọi người đầu tiên là kinh ngạc hoan hô, sau đó là lập tức im lặng.

Audis trực tiếp tìm một cái bàn ngồi xuống.

Lúc này Frank mới chú ý tới Kenneth đi theo phía sau hắn.

Soso nói: "Giá có một ngày hỏa hệ ma pháp của tớ có thể lợi hại như thổ hệ ma pháp của anh ta thì tốt." Tư thế chiến đấu oai hùng của Audis trong trận chiến với học viện kỵ sĩ hoàng gia đã khắc sâu trong óc cậu, cậu cảm thấy, ngoại trừ đạo sư St Paders , Vincent, Olivia và Dilin, anh ta là ma pháp sư lợi hại nhất cậu từng gặp.

Frank thu hồi ánh mắt: "Không phải cậu đã cởi bỏ phong ấn rồi sao?" Thấy Soso nhìn về phía mình, cậu vội giải thích,"Thật có lỗi, tớ nghe tin rồi. Nếu cậu không muốn người khác biết tin này, tớ có thể giữ bí mật cho cậu."

"Cậu khách khí quá. Đó cũng không phải tin gì cần giữ bí mật . Tuy tớ giải khai phong ấn rồi, nhưng trình độ ma pháp của tớ cũng không tăng lên. Tớ hiện giờ chỉ có thể nói là... có thể học tập ma pháp hỏa hệ mà thôi."

"A. Như vậy a." Trong miệng Frank mang theo chút nuối tiếc. Cậu nghe các bậc bề trên từng kể khi còn bé cậu nhóc này đã từng thiêu hủy cả một tòa hoàng cung vì không thể khống chế sức mạnh , chứng tỏ cậu ấy có thiên phú ma pháp cực cao. Song phong ấn nhiều năm như vậy, thiên phú có cao tới đâu cũng bị tiêu diệt không còn một mảnh.

Kenneth bưng một đĩa đầy thức ăn đưa đến trước mặt Audis.

Không biết là cố ý hay vô tình, Audis đột nhiên quay đầu nhìn sang bên này.

Tay Frank cầm dao thoáng cứng đờ, vô thức muốn dời tầm mắt, nhưng rồi lập tức cảm thấy dời mắt đi thì giống như yếu thế, vì vậy giữ nguyên bất động.

Audis hình như không ngờ sẽ chạm mắt với cậu, lông mày nhẹ giật một cái.

"Audis." Kenneth đột nhiên mở miệng.

Frank thấy Audis quay đầu lại, mới âm thầm khẽ thở ra.

"Sắc mặt cậu trông không tốt lắm, không thoải mái chỗ nào à?" Soso hỏi.

Frank sửng sốt,"Không, không có."

"Ngủ không ngon sao?"

......

Điểm ấy cậu nhóc nói trúng rồi. Mấy ngày nay đúng là Frank ngủ không ngon. Nói thế nào nhỉ? Trong lòng luôn có cảm giác là lạ, giống như lúc trước khi Audis khiêu chiến với Hayden, bất hòa với cậu, khi nghe được tin Audis thích con trai và từ chối kết hôn với tiểu thư Stanford, trong lòng cậu đều có cảm giác khó tả này. Nhưng người kia là Kenneth......

Đáng tiếc trước mắt Frank không có gương, bằng không cậu nhất định có thể phát hiện ánh mắt nhìn về phía Kenneth của mình có bao nhiêu phức tạp.

Soso thấy được, nhưng cậu bé hiển nhiên không thể hiểu nổi sự phức tạp này."Nếu không thoải mái thì về nghỉ đi. Tớ sẽ xin phép giúp cậu. Thầy Danton dễ tính lắm." Nói xong, lại lo lắng đưa tay sờ trán Frank.

Frank vô thức nắm lấy tay cậu bé.

Audis đột nhiên đứng lên.

Nhất cử nhất động của hắn từ đầu tới giờ đều là tiêu điểm cho ánh mắt mọi người tập trung vào, bao gồm cả Frank và Soso đang nắm tay nhau.

Audis lạnh lùng quét mắt liếc họ một cái, xoay người đi ra ngoài.

Kenneth sau lưng hắn hô một tiếng, thấy hắn không ngừng bước, đành phải vội vàng bỏ lại đồ ăn đuổi theo.

"Xảy ra chuyện gì ?"

Quần chúng vây xem tỏ vẻ thực mờ mịt.

Soso chú ý tới một chuyện, "Sắc mặt Audis cũng không tốt."

Frank đáp: "Từ trước tới giờ hắn đều có sắc mặt đó."

"Cho nên cậu càng phải chú ý." Soso nghiêm túc, "Sức khỏe rất quan trọng."

Frank lúc này mới nhận ra mình còn đang cầm tay Soso, vội vàng buông tay, cười bảo: "Được."

Hai người cơm nước xong rời khỏi nhà ăn, Soso cầm hai quả táo.

Frank hỏi: "Đồ chưa ăn hết ở nhà ăn à?"

Soso đáp: "Tớ mang cho Ciro và Gallon ."

"..." Frank rất kinh ngạc. Nơi ở của hoàng thái tử thiếu hoa quả sao?

Soso nói: "Người phụ trách dinh dưỡng ở cung đình Julan từng bảo, táo có rất nhiều dinh dưỡng. Bọn họ nên bổ sung nhiều một chút, bằng không sắc mặt sẽ giống như Audis."

......

Hóa ra, hiện tại Audis đã trở thành kiểu mẫu của thiếu sức khỏe?

Frank cúi đầu đi đường.

Soso đột nhiên nhét một quả táo vào tay cậu.

Frank nghi hoặc nhìn cậu nhóc.

Soso nói: "Cầm quả táo này tới gặp anh ta sẽ rất thích hợp."

"Ai?" Frank thực mờ mịt.

"Không phải cậu đi gặp Audis à?"

Frank kêu lên như bị đạp trúng đuôi, "Ai bảo tớ muốn gặp Audis?"

"Nhưng mà," Soso chỉ vào con đường trước mặt, "Đây chẳng phải đường đến biệt thự của Audis sao?"

Frank giương mắt, thân thể cứng đờ.

Soso nghĩ nghĩ, bịn rịn đưa nốt quả táo còn lại trong tay, "Quả này cho cậu. Cậu cần nó hơn Ciro và Gallon."

"... Cám ơn." Ngoại trừ cám ơn, Frank không biết nói gì khác.

Soso tạm biệt Frank, một mình về biệt thự của Ciro, sau đó vào phòng bếp bắt đầu tìm kiếm.

Đầu bếp thấy cậu tìm đến vất vả, không nhịn được hỏi: "Có gì cần tôi giúp không, thưa điện hạ?"

"Tôi muốn tìm vài quả táo." Soso đáp.

Đầu bếp lôi một giỏ ra khỏi tủ, nhanh chóng rửa cho cậu.

Soso nói cảm ơn, cầm hai quả chạy đến thư phòng của Ciro.

Ciro đang đọc tư liệu, Gallon thấy cậu tiến vào, tự giác đi ra ngoài. Khi đi qua người Soso, trong lòng bàn tay y bị nhét vào một quả táo. Soso nghiêm túc nói: "Phải ăn nhiều táo mới có thể khỏe mạnh."

"Cám ơn điện hạ." Gallon lộ ra tươi cười hiếm có, sau đó rất biết quan tâm mà đóng cửa giúp bọn họ.

Soso đến bên người Ciro, đưa cho hắn quả táo còn lại trên tay.

Ciro tiếp nhận quả táo, nghi hoặc hỏi: "Tại sao?"

"Ăn nhiều táo mới không biến thành giống như Audis."

Ciro liếc mắt nhìn tư liệu kia, tựa hồ nghĩ tới điều gì, kéo Soso qua, hôn một cái vào môi cậu, cười nói: "Đúng vậy. Như vậy thật ngốc."

[Phong: xem anh kia. Tranh thủ ăn đậu hũ của người ta. Lại còn mắng đểu Audis chứ. Thích cp Audis v Frank trong truyện này ngay từ khúc đầu. Còn sis ^_^]

(Tĩnh: đương nhiên sis cũng thích cp này rồi, đủ tông luôn nha, mối tình đầu, thanh mai trúc mã, ngây thơ thuần khiết, nhẹ nhàng hài hước, ngược thì thôi rồi, sinh ly tử biệt.)

95. Hội nghị tranh phiếu [ năm ]

Giờ thực tiễn buổi chiều.

Từ sau khi cởi bỏ phong ấn, Soso chưa từng đến trễ hoặc trốn học.

Cậu đi vào bãi cỏ sớm mấy phút đồng hồ, phát hiện Frank đang cầm lấy hai quả táo ngẩn người.

"Audis không ăn à?" Soso hỏi.

Nghe thấy cái tên Audis, không ít người nhìn về phía bọn họ. Bao gồm cả Patrick, song khi Soso quay đầu lại, hắn rất nhanh rụt trở về.

Frank ngẩng đầu, nhẹ giọng: "Tớ không đi."

Soso ngồi xuống bên cạnh cậu. "Tại sao?"

"Bởi vì không có lý do." Frank nhún nhún vai, "Từ lâu rồi chúng tớ không còn là bạn bè."

Soso nhìn thấy cô đơn và buồn bã trong mắt Frank, nghi hoặc hỏi: "Nhưng cậu đâu có nghĩ vậy, không phải sao?"

"Hắn từng là bạn tốt nhất của tớ, sau đó dần dần bất hòa ." Rốt cục từ khi nào bắt đầu bất hòa? Cậu phát hiện mình không nhớ rõ. Chỉ sau khi Audis chạy tới khiêu chiến với Hayden, tình bạn lung lay sắp đổ của bọn họ mới hoàn toàn kết thúc.

"Tại sao?" Soso không thể hiểu được. Như cậu và Dilin, cho dù chia cách hai nơi thì tình cảm vẫn không thay đổi.

"Có lẽ do dần dần mất tiếng nói chung." Cậu giải thích rất khiên cưỡng. Cùng lựa chọn làm ma pháp sư, đáng nhẽ bọn họ phải có nhiều tiếng nói chung hơn mới đúng.

"Nếu cậu cảm thấy nuối tiếc, nên cố gắng bồi đắp lại tình bạn này." Soso nghĩ tới một ví dụ tương tự — mình cùng Ciro,"Có một số việc phải trải qua cố gắng mới có kết quả ."

"Nhưng chúng tớ đối địch lâu lắm rồi ." Kỳ thật rất lâu về trước cậu đã bắt đầu hối hận . Nếu như không có quân đoàn ma thú và quân đoàn Tulip, có lẽ giữa bọn họ sẽ không bung bét đến mức không thể sửa chữa như bây giờ.

Soso còn muốn nói gì đó, nhưng Danton đạo sư đã tới, đành phải nuốt lời muốn nói vào trong bụng.

Danton đạo sư giải thích qua về lý luận ma pháp buổi sáng đã dạy, sau đó để đám học sinh lên thử.

Giống như hôm qua, Soso vẫn là người mạnh nhất.

Nhưng hôm nay Danton không lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, chỉ cho cậu một ánh mắt tán dương, rồi chuyển thẳng sang người khác. Thật ra, sau khi buổi học hôm qua chấm dứt, ông ta đã đi tìm Olivia thảo luận về chuyện này. Olivia nói một câu đầy sâu xa ,"Một kỳ tích sẽ phá vỡ định luật học viện ma pháp St Paders luôn có những học sinh mạnh nhất."

Những lời này khiến ông ta suy nghĩ thật lâu, rốt cục hiểu được rõ ràng. Tuy ông ta không biết chuyện xảy ra như thế nào, nhưng sự thật sờ sờ trước mắt, Soso từ một người không thể cảm giác được hỏa nguyên tố nhanh chóng biến thành cường giả có hỏa nguyên tố thiên phú dị bẩm. Nếu bồi dưỡng cho tốt, rất có khả năng sẽ đả bại Dilin, trở thành đại ma pháp sư trẻ tuổi mạnh nhất Mộng Đại Lục.

Đây đúng là một tương lai làm người ta sôi trào nhiệt huyết.

Ông rất muốn hỏi Olivia tại sao không đích thân hướng dẫn cậu, nhưng lại sợ sau khi hỏi, Olivia sẽ biết thời biết thế mà đem Soso đi , để tránh điều đó xảy ra, ông ta đành giấu nghi vấn xuống đáy lòng.

Đạo sư nào cũng muốn gặp được một học sinh có thể trò giỏi hơn thầy, đây là nguyên nhân Audis được hưởng ưu đãi ở học viện ma pháp hoàng gia, ông ta cũng không phải ngoại lệ. Cho nên sau khi buổi thực tiễn chấm dứt, ông đặc biệt giữ Soso lại nói chuyện.

Soso lôi quyển sách Hydeine cho mượn ra, đem những vấn đề không hiểu nhất nhất hỏi một lượt.

Khi Danton nhìn thấy quyển sách, mắt sáng rực lên, nhưng sau khi nghe nói là Hydeine cho mượn, ánh sáng trong mắt lại ảm đạm xuống. Tuy Hydeine là ma pháp sư hỏa hệ cường đại nhất đại lục, nhưng dù hắn mạnh đến đâu cũng là người của học viện St Paders. Là đạo sư của học viện ma pháp hoàng gia, là... ờm, đạo sư của Soso, ông ta muốn dùng phương thức của chính mình để bồi dưỡng Soso, như vậy mới tính là thật sự đả bại học viện St Paders. Vì thế, hắn đặc biệt đưa Soso đến phòng thí nghiệm nơi mình thường nghiên cứu, cũng cho cậu đặc quyền tùy thời tùy chỗ đều có thể tới đây tham quan và xin chỉ giáo..

Soso biết phòng thí nghiệm là lãnh địa cá nhân của mỗi ma pháp sư, trước kia trừ phi cần thiết, Chaifuang không bao giờ cho phép học sinh tùy ý ra vào phòng thí nghiệm của mình, cho nên khi Danton đưa ra ưu đãi này, Soso hưng phấn đến đỏ cả mặt,"Cám ơn đạo sư."

Danton nhìn khuôn mặt Soso đỏ bừng, cũng bị cuốn hút bởi sự vui sướng của cậu, nói:"Có điều đây là ưu đãi dành cho một mình trò thôi, đừng nói cho những người khác biết."

"A? Tại sao?" Tươi cười của Soso thu lại.

"Bởi vì trước mắt bọn chúng còn chưa đạt tới tiêu chuẩn của ta." Đây cũng không phải trả lời có lệ. Các học sinh khác ngay cả ma pháp trong sách giáo khoa còn chưa học vững, vào phòng thí nghiệm chỉ tổ lãng phí thời gian. Còn Soso trong hai ngày ngắn ngủi đã biểu hiện được năng lực học tập và khống chế cường đại, khiếm khuyết hiện giờ nằm ở cách lý luận ma pháp, thứ mỗi ma pháp sư cần được trang bị nhất.

Soso kinh ngạc: "Con đạt tới sao?"

"Đương nhiên. Biểu hiện của trò gần đây vô cùng tốt, bằng không ta đã không cho trò tiến vào phòng thí nghiệm của ta. Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu, nhất định phải tiếp tục cố gắng." Danton cổ vũ.

"Rõ." Soso hô đầy khí phách.

"Đúng rồi, dạo này trò và hoàng thái tử rất gần gũi à?" Tuy học viện ma pháp hoàng gia chưa bao giờ can thiệp vào quan hệ giữa các học sinh, nhưng Soso đã trở thành học sinh ông ta tâm đắc nhất, cho nên tránh không được muốn quan tâm một chút.

Soso đáp: "Chúng con ở cùng nhau."

"... Á!" Danton chớp mắt, "Tại sao?"

Soso ngẩn người. Cậu chưa bao giờ nghĩ tới tại sao, thậm chí ngay cả bọn họ bắt đầu ở chung từ khi nào cũng có chút mơ hồ. Một lúc lâu sau, cậu nói: "Chúng con là bạn."

Danton phỏng đoán nguyên nhân,"Có phải trò không quen ở ký túc xá hai người ?"

"Không phải. Con cũng ngủ cùng Ciro mà."

"... Á!" Danton há hốc mồm. Ngủ cùng hoàng thái tử là cái tình huống gì ?

"Giường của Ciro rất lớn."

Ciro?

Danton cảm thấy hình như mình đã bỏ qua một chuyện rất quan trọng. Ví dụ như, thái độ của hoàng thái tử đối với Soso không giống người thường, và thái độ không giống người thường của Soso đối với hoàng thái tử. "Trò và hoàng thái tử đang...... yêu đương sao?" Ông hỏi thẳng.

Soso lại sửng sốt.

"Ý ta nói, quan hệ đó đó." Danton làm ra tư thế nắm tay.

Soso gãi gãi đầu,"Con cũng rất muốn biết." Chuẩn xác mà nói, trước mắt cậu đang bị vây trong trạng thái hỗn loạn. Ciro cầu hôn với cậu, cậu chia tay Dilin, ngàn dặm xa xôi chạy tới tìm Ciro, chính là để tìm kiếm đáp án này. Nhưng cho tới bây giờ, cậu còn chưa tìm được đáp án chính xác. Đúng là cậu không muốn rời khỏi Ciro, nhưng trở thành hoàng thái tử phi, gánh vác trách nhiệm bảo vệ đế quốc lại quá nặng nề xa xôi với cậu.

Danton nhìn thần sắc mâu thuẫn của cậu bé, hiểu được vài phần, "Đó cũng không phải con đường dễ dàng, trò sẽ gặp rất nhiều áp lực." Không đơn giản vì giới tính, còn có xuất thân,"Nếu trò trở thành một ma pháp sư xuất sắc, chắc sẽ có phân lượng nặng hơn."

"Bất kể có chấp nhận trở thành hoàng thái tử phi hay không, con đều sẽ cố gắng học tập ma pháp, không để cho ngài thất vọng ."

"Chấp nhận trở thành hoàng thái tử phi hay không?" Đã liên tiếp nhận phải đả kích, Danton mặt không đổi sắc hỏi,"Ý trò là, hoàng thái tử đã đưa ra lời cầu hôn ?"

Soso có chút thẹn thùng, song vẫn gật đầu.

"... A!" Danton cảm thấy áp lực trên vai càng lớn ,"Cho nên tình huống hiện tại là, trò còn đang suy xét?"

"Đúng vậy. Cùng học tập ma pháp với Dilin ở học viện ma pháp St Paders là tâm nguyện từ trước tới giờ của con, con không biết mình có nên từ bỏ tâm nguyện đó không."

"Cùng học tập ma pháp với Dilin ở học viện ma pháp St Paders..." Danton biến thành con vẹt, "Trò nói Dilin và học viện ma pháp St Paders là chỉ..."

Soso đột nhiên nhớ ra từ sau khi trở lại học viện ma pháp hoàng gia mình còn chưa giới thiệu lại thân phận. Ciro từng nói, cậu không cần mai danh ẩn tích nữa, nhưng chưa có cơ hội thích hợp để cậu sửa đúng tên mình.

"Thật ra, tên con không phải Mike. Con là Soso · Vingtras. Dilin là anh họ của con, con từng học ở học viện ma pháp St Paders." Soso cung kính hành lễ,"Thành thật xin lỗi đã giấu ngài lâu như vậy."

Soso · Vingtras, vương tử Julan.

Danton cảm thấy trải qua "kinh hỉ" liên tiếp thế này, về sau ông ta có nghe bất kể tin tức nào cũng không giật mình .

Thân phận thật của Soso rất nhanh được lan truyền trong học viện , rất nhiều học sinh giống như phát điên chạy tới vây xem Soso. Soso chịu không nổi sự quấy nhiễu này, mãi đến khi Ciro phái ra hơn nửa đội cận vệ tới bảo hộ cậu thì mới miễn cưỡng bình ổn được mọi chuyện.

Sau đó Ciro sai Frank điều tra ngọn nguồn lan truyền, kết quả hóa ra chính là Patrick.

Frank đi chất vấn Patrick, Patrick nói đầy hùng hồn,"Tớ chỉ không muốn có thêm người nào bị lừa gạt nữa."

"Cậu hẳn đã biết hoàn cảnh của Soso. Là bạn bè, chẳng lẽ cậu không thể thông cảm cho cậu ấy?"

Patrick biến sắc, hồi lâu mới nói: "Không thể. Bởi vì tớ và cậu ta không phải bạn bè nữa."

Frank phẫn nộ trừng mắt nhìn hắn, lửa giận trong ngực bao ngày nháy mắt bộc phát, "Được. Cậu đã quyết định như vậy, thế thì quân đoàn Tulip cũng không cần thiết phải tồn tại nữa!"

......

Không bao lâu sau cuộc nói chuyện của hai người, Frank đích thân tuyên bố giải tán quân đoàn Tulip giữa giờ ăn trưa.

Toàn thể học viện náo động.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: