CHƯƠNG 10 - CHIẾN TRƯỜNG ĐẦU TIÊN

“Có những trận chiến không phải để chiến thắng, mà để cả thế giới biết rằng ta dám đánh.”

SOOTLINE – PHÒNG TÁC CHIẾN NGẦM – NGÀY 14

Red đứng trước sa bàn điện tử, tay chạm vào bản đồ 3D mô phỏng: Trạm Nexus 7 – trụ sở sao lưu sinh học vùng Bắc. Đây là nơi lưu trữ hàng ngàn tệp gen và ký ức nhân tạo – nền móng để Nexus nhân bản hàng loạt "đứa trẻ công cụ" như Red, Lucy, Julian.

Chỉ huy Sootline:
- “Chúng ta không đánh để phá.
Mà để cho chúng biết — đứa chúng từng tạo ra đã học cách nói KHÔNG.”

Red gật đầu, anh không giết ai trong trại này. Nhưng hôm nay, lần đầu tiên, anh sẽ tấn công.
Không vì sống sót — mà là vì lựa chọn.

• KẾ HOẠCH TẬP KÍCH•

Lucy: đột nhập bằng đường cấp khí sinh học, vô hiệu hóa hệ thống phòng độc.

Julian: xâm nhập từ mạng ngầm, truyền mã giả đánh lừa AI nội bộ.

Red: dẫn đội đột kích chính – 5 thành viên từ Sootline, tất cả từng là "sản phẩm lỗi" bị truy nã.

Giờ G: 03:00 sáng

Họ áp sát trạm, với mặt nạ khí độc và trên tay là dao găm. Không một tiếng thở mạnh. Red bước đầu tiên qua lớp cửa kỹ thuật. Ánh mắt anh không còn là ánh mắt của người chạy trốn.

Mà là ánh mắt của người biết: nếu mình không đánh, mình sẽ bị xóa – như chưa từng tồn tại.

• ĐỘT NHẬP – LẦN ĐẦU RA TAY •

Một lính canh phát hiện ra Red, anh nhìn thẳng vào hắn. Không run, không hét. Bàn tay anh siết cổ tay hắn, xoay, đập ngược vào vách. Không máu chỉ là bất tỉnh đi.

- “Tôi không giết, nhưng đừng bắt tôi phải nhắc lại điều đó lần hai.”

Lucy vô hiệu hóa camera, Julian cấy mã giả. Sàn dữ liệu trống. Họ đến được phòng lõi trung tâm — nơi chứa toàn bộ bản sao ký ức bị xóa. Red nhìn từng tệp dữ liệu. Có tên “Z.011”, “R.078”, “E.005”. Không ai nhớ họ là ai. Chỉ có anh – vì chính anh từng là một phần của họ.

Julian: “Đốt đi?
Hay sao lưu?”

Red đặt tay lên ổ dữ liệu. Mắt anh không còn lạnh như trước.

- “Sao lưu bởi vì chúng ta không có quyền xóa những gì còn sót lại của họ.”

CUỘC RÚT LUI – BỊ PHẢN KÍCH

Khi nhóm chuẩn bị rút, hệ thống báo động vang lên. Một đơn vị tác chiến Nexus cấp độ X đã đến – dẫn đầu là trưởng đặc nhiệm Kray, kẻ chưa từng thua trong suốt 40 nhiệm vụ đàn áp. Hắn nhìn Red qua camera nội bộ:

- “Cậu nghĩ mình đánh là chiến thắng à? Cậu là ký ức lạc loài.
Và tôi là bộ nhớ chính – đến để gỡ bỏ những tệp sai.”

Red quay sang Julian:

- “Em về trước đi hãy đưa dữ liệu này đến nơi an toàn. Anh sẽ ở đây, sẽ giữ hắn lại.”



Julian lắc đầu, mắt rưng:

> “Anh hứa rồi. Không bỏ lại.
Không hy sinh nữa...”

Julian lắc đầu, mắt rưng:

- “Anh hứa rồi mà, không được bỏ em lại. Không hy sinh nữa mà...”

Red siết vai cậu, giọng nói trầm ấm cất tiếng:

- “Anh không chết, mà anh chỉ đang giữ quyền được chọn.”

Red khóa cửa sau lưng, quay lưng lại cánh cửa và là lần đầu tiên trong đời, anh tấn công trước.

---- SỰ THẬT SỐNG SÓT

Julian thoát ra được và dữ liệu đã được sao lưu. Lucy thì hộ tống nhóm trở về Sootline.

Red... vẫn chưa quay lại.

Nhưng tại cổng căn cứ, có một vết máu nhỏ và một tờ giấy gấp:

“Chừng nào còn một người nhớ tên tôi,
thì tôi chưa chết.
— Red”

HẾT CHƯƠNG


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro