PHẦN I : BÓNG TỐI TẠO RA
Chương 1: Bắt đầu từ bóng tối.
"Thế giới không cần thêm một vị thần. Nó cần một cỗ máy đủ lạnh để xóa mọi ký ức về nhân loại."
"Và rồi… thứ đó mở mắt. Không khóc mà chỉ chờ lệnh đầu tiên."
Thế giới không kết thúc bằng bom nguyên tử.
Nó kết thúc bằng sự mất niềm tin vào con người.
Năm 2091, sau thập kỷ thứ ba của Thời kỳ Đứt Gãy, các quốc gia sụp đổ từng mảng, không phải vì chiến tranh… mà vì con người không còn tin rằng ai đó xứng đáng để được tin.
Và từ khoảng trống đó, những thứ như Deadlight ra đời.
---
Deadlight không phải là vũ khí.
Nó là một chương trình sinh học quân sự, được ngụy danh dưới cái tên:
- “Dự án phục hồi sự cân bằng nhân đạo hậu-hệ thống.”
Nói trắng ra:
>Tạo ra những con người không có lòng tin, không có tình cảm – để xử lý phần còn lại của thế giới vẫn còn vướng vào nhân đạo.
---
William Khai là kiến trúc sư của Deadlight.
Một người đàn ông từng là bác sĩ thần kinh. Từng mất một đứa con gái trong vụ khủng bố sinh học ở Berlin.
Hắn tin rằng:
- “Cảm xúc là lỗi lập trình lớn nhất của loài người.”
Và để sửa lỗi đó, hắn bắt đầu tạo ra một thế hệ "người không cảm xúc."
Đứa đầu tiên — thất bại.
Đứa thứ hai — mất kiểm soát.
Đến đứa thứ ba, hắn đặt tên:
- Red Seraph.
---
TRẠM THÍ NGHIỆM NGẦM Ở NORMANDY
Ẩn sâu dưới lòng đất, giữa vách đá trắng và biển chết, Deadlight được dựng lên như một trại mồ côi.
Nhưng không ai trong đó được sinh ra.
Tất cả là "vật thể sinh học nhân tạo," đánh số từ R.001 đến R.122.
Không có tên.
Không có ngày sinh.
Chỉ có mã lệnh.
---
Red Seraph – R.044 – là khác biệt.
Hắn không học nhanh nhất, cũng không giết nhanh nhất.
Nhưng có một khả năng khiến các nhà khoa học vừa sợ vừa mê mẩn:
-" Khả năng tái cấu trúc cảm xúc tạm thời để bắt chước… lòng trắc ẩn."
Red không có cảm xúc nhưng cậu có thể diễn cảm xúc như thật.
Khi được lệnh giết, cậu có thể khóc chỉ để khiến mục tiêu mất cảnh giác.
Không ai biết…
Một ngày, Red bắt đầu tự khóc mà không có lệnh.
---
LỖI PHÁT SINH
Năm Red mười tuổi sinh học, Normandy gặp rò rỉ hệ thống.
Một đứa trẻ bản sao – R.093 – vượt rào, tiếp cận Red và hỏi một câu:
- “Anh có mơ không?”
Câu hỏi vô nghĩa. Không được phép tồn tại trong môi trường vô cảm.
Và Red… không giết.
Red chỉ đứng yên.
Mắt không chớp.
Đêm đó, trong buồng giám sát, Red mơ lần đầu tiên.
Một căn phòng trắng.
Một con mèo chết nằm dưới chân.
Và một giọng nói trong đầu thì thầm:
- “Nếu mày sinh ra để giết… ai sinh ra để yêu mày?”
LỖI BẮT ĐẦU SỐNG
Red thức dậy, mồ hôi lạnh.
Không hệ thống nào báo động.
Chỉ có William Khai, đứng một mình trong phòng theo dõi, tay cầm bản ghi sóng não.
Mắt hắn sáng lên nhưng miệng lại thì thầm rất khẽ:
- “Tốt lắm. Bây giờ, để xem… một thứ học cách yêu thương có thể bị đập vỡ dễ dàng như thế nào.”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro