chap 11
Chap 11.
Sân bay Suvarnabhumi.
Enjoy đi vòng vòng cái sân bay quốc tế rộng lớn nhất đất Thái này để tìm bóng dáng June Nannirin, Namtan đỗ xe ở ngoài chờ cô. Lúc Tontawan thông báo việc June đã đến sân bay là một giờ trước...
Cô ấy đã có mặt ở đây từ một giờ trước….
Tức là khả năng rất cao June đã lên một chuyến bay và đang lơ lửng ở trên không rồi. Cụ thể cô ấy bay đến đâu Enjoy chưa biết, cô vẫn đang chờ sự truy cứu của Tontawan. Cảm giác như đang ngồi đống lửa, cô mong rằng June không bay đi đâu quá xa.
Điện thoại reo
- Chị nghe nè Tontawan.
“June đã lên một chuyến bay nội địa bay tới Pattani”
- Chuyến bay nội địa?
“Có lẽ giờ này cô ấy đã đáp xuống Pattani rồi vì khoảng cách khá gần, cô ấy không đi nước ngoài như chị lo sợ. Pattani là khu du lịch biển, có lẽ cô ấy chỉ đơn giản là đi biển chơi thôi”
- Tìm cho chị chuyến bay gần nhất để đi Pattani, chị đang ở sân bay đây rồi.
“Chuyến vừa rồi là chuyến cuối cùng trong ngày, sáng mai mới có chuyến tiếp theo, chị về nhà đi, sáng mai bay cũng được”
- Nếu đi ô tô thì mất bao lâu?
“Sẽ mất khoảng 4 đến 5 tiếng, ngồi ô tô lâu vậy đau nhức cơ thể lắm, chị nên chờ chuyến bay vào sáng mai”
- Không, chị sẽ đi bằng ô tô.
“Hả?”
- June đã nhìn thấy bức ảnh cưới ở trong nhà rồi.
“Cái gì?”
Enjoy bỏ ngang sự bàng hoàng của Tontawan, cô nhanh chóng ra ngoài sân bay tìm chiếc xe của Namtan, yêu cầu cô ấy chở cô đến Pattani.
- Gì cơ? Cả đi cả về là gần 10 tiếng, chị không thể đi được, chị có việc.
- Namtan Tipnaree, nếu em biết lái xe thì em không nhờ chị đâu, chị định để em vuột mất June lần nữa hả?
- Đó là việc nên làm chẳng phải sao?
Hai người để lại một khoảng lặng, Enjoy nhìn Namtan với ánh mắt như muốn đánh nhau, rồi cô thở phù một cái.
- Không, em rất yêu June Nannirin, em không thể rời xa cô ấy được.
Namtan lặng người nhìn cô gái đang ngồi ở ghế phụ.
Không khí trùng đi trông thấy.
- Chị đã từng nghe câu yêu của em rất nhiều, tất cả đều là do June bắt em phải nói.
- Lần này không ai bắt và em tự nói ra, em thật lòng yêu June Nannirin.
- Người như em mà cũng biết yêu là gì sao?
Enjoy trố mắt nhìn cô nhân viên thân thiết của mình.
- Em sẽ trừ lương chị nếu chị còn cái kiểu ăn nói như vậy, mau phóng xe đến Pattani đi.
- Nói chị nghe em yêu June Nannirin vì điều gì?
Enjoy lặng người, cô không biết trả lời câu hỏi này.
Rốt cuộc tại sao giờ cô lại yêu cô ấy đến vậy….
- Vì tiền chẳng phải sao?
- June Nannirin giờ không giàu như ngày xưa nữa, chị nghĩ em cần tiền của cô ấy hả, thậm chí hàng tháng em còn đang trả lương cho cô ấy rất cao.
- ………………..
- Thật là hay, cảm xúc của em giờ không có một ai tin hết, ông bà Varokorn, và giờ đến chị – Enjoy cất lên tông giọng uất ức, mắt như sắp khóc.
- …………….
- Chị không giúp em thì thôi, em tự tìm cách đến Pattani – Enjoy mạnh mẽ mở cửa để bước ra thì cửa đã bị khóa.
- Bình tĩnh đi, chị sẽ đưa em đến Pattani – Namtan nhẹ nhàng xoay người rồi chuẩn bị dồ ga, chẹp miệng một cái.
Chiếc xe của Namtan bắt đầu lăn bánh, sau vài tiếng lái xe không ngừng nghỉ cuối cùng cũng đến Pattani lúc 9h tối. Namtan đói mệt lả cả người, trên quãng đường đến đây cô muốn dừng xe một chút để ăn tối nhưng Enjoy không cho, cô ấy bắt cô phải lái cho đến khi tới nơi thì thôi, và bây giờ cô cần phải đi tìm chỗ ăn.
- Chị cứ đi ăn đi rồi thuê khách sạn nghỉ ngơi một đêm, sáng hôm sau tự lái xe về Bangkok nhé, em sẽ tự lo từ bây giờ - Enjoy nói xong chuẩn bị rời khỏi.
- Em không định ăn tối hả?
- Em sẽ ăn sau.
- Rồi giờ sao, em định cuốc bộ quanh đây để tìm June Nannirin chắc, điều đó rất khó, Pattani rất rộng.
- Mặc kệ em.
Namtan ngán ngẩm với sự bướng bỉnh của Enjoy, nhưng cô không thể nghĩ thêm được gì nữa, cô mau chóng đi tìm quán ăn để nạp năng lượng cho cơ thể đang rệu rạo này.
Enjoy vừa đi vừa quan sát xung quanh và nhắn tin cho June liên tục, cô biết rằng việc mình làm đang vô cùng vô lý, chỉ có những người ngu ngốc mới làm vậy.
Lần đầu tiên cô tỏ ra ngu ngốc đến thế. Bấy lâu nay cô chưa bao giờ phải hạ thấp lòng tự tôn của mình để đi tìm một ai đó, nhưng cô sẽ tìm June cho bằng được để nói sự thật cho cô ấy nghe.
Cô thật tồi, đáng lẽ cô phải nói với cô ấy trước đó. June hiện giờ chắc đang cảm thấy bị tổn thương, cảm xúc của cô ấy quan trọng hơn cả, việc cô đang đói hay đang mệt mỏi cơ thể cũng không thể so bì được.
“June, mình gặp nhau nói chuyện được không, đừng trốn khỏi em như vậy”
“Em đang ở Pattani, chị đang ở khách sạn nào?”
3 ngày trôi qua.
Enjoy vẫn không thể tìm ra June.
Cô vẫn kiên trì đi tìm cô ấy gần khu vực biển Pattani, Tontawan canh các chuyến bay từ Pattani cho cô và chưa có dấu hiệu June rời khỏi nơi này suốt mấy ngày qua. Cô ấy cụ thể đang ở đâu, ở khách sạn nào đó gần biển hay ở sâu trong đất liền thành phố Pattani?
Enjoy nghĩ rằng nếu cô là June, cô sẽ chọn nơi ở gần biển. Enjoy đã liên hệ với ông bà Varokorn hỏi về tình trạng của June, họ không hề có ý muốn tiết lộ cho cô nghe. Việc June rời khỏi cô vốn dĩ là điều họ muốn cơ mà.
Trên con đường chinh phục niềm tin của June, chẳng có ai giúp đỡ cô hết, cô một mình tự làm mọi thứ. Nếu có sự giúp đỡ thì chỉ có những người nhân viên của cô mà thôi, họ làm vì tiền chứ không phải vì tâm muốn vậy.
Có lẽ đây chính là hình phạt của cô hay sao…..
Quá khứ cô đã làm nhiều điều không đúng với June và bây giờ cô phải nhận hình phạt này?
Nhưng nếu cô không làm những điều đó, liệu cô và June có kết hôn được với nhau hay không?
Trong lúc đang đi trên bờ biển với tâm trạng tuyệt vọng, xuất hiện trước mặt là một bóng dáng quen thuộc. Enjoy tim trật một nhịp, đó chính là June Nannirin.
Quá đỗi vui mừng, cô đi thật nhanh đến bên cạnh cô ấy. Trời đã đổ tối, June đang thẫn thờ phóng ánh mắt nhìn ra biển.
- JUNE!
June nhìn sang cùng với vẻ mặt bàng hoàng, cô không ngờ Enjoy lại mò được đến đây.
Enjoy hít thở một cái trước khi nói tiếp. Bên trong cô như muốn bùng nổ, cô có thể nói lớn tiếng với June ngay lúc này nhưng trí tuệ của cô mách bảo là không nên như vậy. Cô bắt đầu bằng chất giọng nhẹ nhàng.
- Sao…..sao chị không đi làm?
June không nhìn Enjoy nữa, kiên định với bầu trời tối đầy sao trước mặt.
- Chị muốn nghỉ ngơi vài ngày.
- Muốn nghỉ thì phải xin phép trước, cứ thích nghỉ là nghỉ sao?
- Có vẻ như chị đã vi phạm quy định của công ty, em hãy đuổi việc chị đi.
- Cái gì? Đương nhiên là không rồi, em sẽ không bao giờ làm thế - Enjoy hơi lớn giọng.
- ……………..
- June, chắc chị đã biết về quá khứ của em.
- …………………
- Em đã kết hôn, vợ em tên là….
- Teeratee Buddeehong, em không cần phải trình bày nữa – June bực bội.
- June Nannirin, chị không thể nhận ra chính mình khi nhìn vào bức ảnh hay sao?
- Cái gì?
- Chị chính là cô gái ở trong bức ảnh cưới đó mà.
- Đừng lừa đảo ở đây, chỉ là người giống người, chị chưa bao giờ nhuộm màu tóc nổi như vậy.
- Chị đã bị tai nạn và mất trí nhớ, chị quên điều này rồi sao?
- ……………….
- Tên cũ của chị là Teeratee Buddeehong, June Nannirin là cái tên sau này chị dùng.
- ………………….. – June nhìn Enjoy với ánh mắt không thể tin được.
- Công ty JNR là tên viết tắt tên chị, chị là giám đốc cũ của công ty, căn biệt thự mà chúng ta đang ở, người chủ cũ cũng là chị. Sau khi chúng ta kết hôn 1 thời gian, chị đã đổi tên của mình và đổi tên công ty theo lời thầy tâm linh để có thêm may mắn trong kinh doanh
- …………………
- Trong quá khứ chị luôn nhuộm những màu tóc nổi bật, tím, đỏ, vàng, hồng, chị đều đã thử qua, chỉ có lần này là chị để lại tóc đen mà thôi. Tính cách của chị vốn thích thu hút đám đông ở bất cứ đâu, đó là lý do mà chị luôn có bề ngoài nổi bật như vậy.
- ……………………..
- Chúng ta không phải là người yêu của nhau, chúng ta đã kết hôn rồi, là vợ của nhau, nhẫn cưới em cất ở trong phòng. Căn phòng mà chị đã vô tình nhìn thấy chính là phòng ngủ cũ của chúng ta.
- …………………..
- Em xin lỗi vì đến giờ này mới nói cho chị biết, vì nếu cho chị biết sớm quá thì không tốt cho não của chị, bác sĩ nói vậy.
- Em nghĩ chị dễ dàng tin sao? – June nhếch lông mày.
Enjoy chết đứng, cô không tưởng nổi thái độ khinh khỉnh này của June. Trái tim như có vết rỉ máu, thật đau đớn khi bị chính người mình yêu không tin tưởng. Khóe mắt cô cay cay, một giọt nước đong đầy chuẩn bị rơi xuống.
- June…..
- …………………
- Chị có thể không tin em cũng được, nhưng quanh chúng ta có rất nhiều người biết chuyện này. Ba mẹ chị, đầu bếp Namtan, Piano người nhân viên của JNR mà chị biết gần đây, cô ấy trong quá khứ chính là trợ lý của chị, là người gần chị nhất trong công việc. Lingling nữa, người bạn thân của chị gần đây, cô ấy cũng là bạn thân của chị trong quá khứ. Chị cứ hỏi những người này, họ sẽ cho chị câu trả lời.
- ……………..
- Đừng nói những lời vô tâm với em, June, em không thể chịu được.
Enjoy tiến thêm một bước nắm lấy tay June nhưng bị từ chối, cô đau đớn bật khóc.
Teeratee Buddeehong của ngày xưa sẽ không bao giờ để cô khóc như vậy đâu. Chỉ cần cô lạnh một chút thôi là đã hỏi han xoa tay cho cô rồi, chỉ cần cô bị muỗi cắn một vết nhỏ trên bắp tay thôi là đã cuống quít lo lắng cho cô rồi.
Nhưng June Nannirin giờ thì không được như vậy, nhìn thấy nước mắt của cô, cô ấy đáp lại bằng một nét mặt vô cảm.
- Chị cần thời gian để nghĩ về điều này.
- ………………
- Em có biết rằng….khi chị đang sống ở Phrae và ông bà Varokorn đến gặp chị, giới thiệu là ba mẹ ruột của chị, chị cũng cần một quãng thời gian để chấp nhận điều đó.
- …………………..
- Và em cũng giống như họ thôi.
----
Khách sạn Akara.
Enjoy giương đôi mắt nhìn tấm lưng đang phập phồng nhẹ nhàng của June. Mấy ngày gần đây cô ấy sống ở khách sạn này và cô đã rất cố gắng để được ngủ cùng cô ấy.
Ban đầu June muốn cự tuyệt cô luôn, chẳng muốn nhìn mặt cô nữa cho đến khi chấp nhận được sự thật kia. Nhưng cô không đồng ý, cô không thể sống mỗi ngày trong chờ đợi như vậy được, cô phải ở bên cạnh cô ấy mỗi ngày. Sau một hồi năn nỉ gãy lưỡi thì June cũng đồng ý cho cô đi theo và mọi thứ kết thúc bằng việc cô ngủ ở đây.
Nhưng cách cô ấy hai cánh tay.
Khoảng cách này chỉ hơn một mét thôi mà sao cô cảm thấy như xa 10km vậy. June cũng không thèm quay sang nhìn cô một cái, cô ấy từ đầu tới cuối hướng lưng đối diện với cô. Dù tư thế ngủ của June vốn dĩ là nằm ngửa, nhưng giờ đây cô ấy nhất quyết nghiêng hẳn sang một bên để không nhìn cô nữa.
Cô không biết phải làm gì, phải làm sao để June tin cô.
Ngày xưa cô nói gì June cũng tin và tha thứ, bây giờ ngược lại, cô ấy vừa đa nghi vừa không dễ tha thứ cho mọi sự dối trá của cô. Enjoy bĩu môi, mặt trông tủi thân thấy rõ, cô di chuyển từng ngón tay của mình, đi gần đến chỗ June, một ngón trỏ chạm vào lưng của cô ấy.
Cô thấy June cựa quậy một chút, chắc hẳn cô ấy chưa ngủ đâu.
Cô mạnh dạn lấy ngón trỏ gõ vào lưng cô ấy một lần nữa.
- Joy, đi ngủ đi – giọng thều thào của June cất lên.
- Em không ngủ được.
- Vậy thì thuê phòng khác mà ngủ đi.
Enjoy trố mắt, mặt nhăn lại, tức muốn chết. Đáng lẽ khi biết cô không ngủ được thì phải ôm cô chứ, đằng này lại đuổi khéo cô đi….
Trừ 10 điểm tinh tế.
Và một đêm trôi qua thật khó khăn với Enjoy. Cô lúc tỉnh lúc ngủ, thiếp đi được một lúc thì bật tỉnh xem June đang như nào, rồi lại ngủ thiếp đi, rồi lại bật tỉnh.
Cô lần đầu tiên vật vã việc ngủ như vậy khi có June ở bên cạnh.
Những hôm không nằm cạnh June cô cũng không khó ngủ đến thế. June nói đúng, cô nên thuê phòng khác ngủ còn hơn. Bóng lưng của June như một viên thuốc độc, khiến trong lòng cô chết mòn chết mòn.
Trời tờ mờ sáng, Enjoy mở mắt ra lần thứ n trong giấc ngủ khó khăn này, cô thấy June không hề nhúc nhích.
- Không mỏi người hay sao mà chỉ ngủ một tư thế vậy?
Enjoy hỏi June nhưng cũng tự hỏi chính mình, cô cũng đã không hề đổi tư thế, cứ hướng về phía June vậy thôi. Sau một hồi lâu cảm thấy không thể ngủ lại được nữa, Enjoy lấy hết can đảm di chuyển gần hơn với June.
Cô nhẹ nhàng ôm cô ấy từ đằng sau.
Cảm giác thật thoái mái, như tảng đá nặng cố giữ bấy lâu nay đã được thả xuống.
- June….sao chị ngủ nhiều thế hả…
- …………………
- Đừng trốn khỏi em nữa nhé.
- ……………………..
- Mình ở đây chơi vài ngày rồi về nhà nhé, công việc ở công ty bị tồn đọng nhiều lắm.
- …………………
- Chị không nghe lời là em cắt lương chị.
- Nói lảm nhảm gì vậy Enjoy Thidarut? – June đã tỉnh dậy.
- Đúng là nói đến tiền cái là tỉnh liền – Enjoy mừng rỡ.
June quay đầu sang, hai người nhìn nhau một lúc lâu.
- Joy…..
- Dạ?
- Chúng ta không thể đối xử với một người mới quen như một người vợ được, chị thậm chí còn chẳng nhớ chị đã trải qua những gì với em, chị không thể làm vợ của em.
- Thì….chúng ta coi như bắt đầu lại từ đầu, dù sao chúng ta cũng đã khởi động bằng những buổi hẹn hò, rồi là người yêu của nhau, giờ thì đang ở với nhau rồi, dần dần chị sẽ quen được với hôn nhân thôi.
- Chúng ta gặp nhau như thế nào mà lại biết nhau và yêu nhau vậy? – June ngây ngô hỏi.
Enjoy cứng họng, cô không thể để June biết đến sự tồn tại của Force được….
- À thì…..bạn em là nhân viên của chị, làm việc ở JNR, trong một bữa tiệc do JNR tổ chức, bạn em rủ em đi cùng, em gặp chị ở bữa tiệc đó.
- Rồi sao nữa? Ai nhìn ai trước, ai thích ai trước?
- Là chị, chị nhìn em liên tục và em cảm nhận được điều đó. Trong bữa tiệc ấy chúng ta không có nói chuyện với nhau, chỉ lén lút nhìn vậy thôi.
- Rồi sao nữa?
- Sau bữa tiệc đó, chị nói với bạn em rằng muốn thiết lập một buổi hẹn ăn uống và mời em. Sau bữa tối ngày hôm đó, chúng ta trao đổi số điện thoại và bắt đầu nhắn tin, trò chuyện nhiều hơn.
- Chị lại là người chủ động vậy sao? Vậy thì ai là người cầu hôn?
- Là chị. Chị đã cầu hôn em ở một nơi rất đông người, trong quán bar lúc đó có cả bạn bè của chị. Chị sống rất hướng ngoại, cái gì giữa chúng ta chị đều muốn khoe cho cả thiên hạ thấy – Enjoy kể lại. Hôm nay cô lại nói dối June lần nữa, nhưng đa phần là cô kể chuyện thật.
June đã yêu cô như thế nào, cô ấy đều thể hiện cho người ngoài thấy. Màn cầu hôn của cô ấy được gần trăm người chứng kiến, đám cưới giữa cô và cô ấy cũng có tới 1000 người tham gia. Ngay cả khi ở trên giường, June cũng đã từng chụp trộm bóng lưng trần của cô và set thành màn hình nền điện thoại. Nếu cô ấy đi bất cứ đâu mà chẳng may có ai đó nhìn vào điện thoại cô ấy, coi như Enjoy đã bị lộ thân thể. Cô ấy cũng luôn miệng khen tấm lưng săn chắc vững chãi của cô, dù cô ít tập thể dục.
June từng nói rằng nhìn thấy bóng lưng của cô, cô ấy cảm thấy được an toàn, sau này cô ấy có gặp chuyện gì xấu, cô ấy mong cô sẽ là người bảo vệ cô ấy.
Enjoy lúc đó không hiểu ý nghĩa lời nói của June, cô cũng không biết mình phải làm gì để bảo vệ June. Bản thân cô ấy luôn toát ra cái thần thái mạnh mẽ. Người như June cho bất cứ ai nhìn vào cũng có cảm giác được che chở chứ không phải là muốn bảo vệ.
Và June đã nói đúng, cô ấy thực sự gặp phải chuyện xấu.
Cô không thể bảo vệ June đúng lúc vì cô không có mặt ở đó, cô chỉ còn cách để yên cho cô ấy sống một cuộc sống mới, không xuất hiện làm phiền cô ấy.
Nhưng lần này khác, sau một thời gian cô đã trưởng thành hơn, cô sẽ bảo vệ cô ấy bằng mọi khả năng cô có.
- Có vẻ như trong quá khứ chị đã rất yêu em – June tiếp nhận câu chuyện một cách mượt mà, thả giọng nhẹ nói.
- Bây giờ thì sao, chị có yêu em không?
- Chị có yêu em.
- Yêu nhiều không?
- Không nhiều đến mức muốn kết hôn với em.
Enjoy phụng phịu, tay nhéo bắp tay June một cái.
- Aish…đau chị.
- Ngày xưa chỉ sau 3 tháng yêu nhau chị đã ngỏ lời kết hôn với em rồi đó.
- Nhanh vậy sao?
- Đúng vậy.
- Thế sau bao lâu thì ngủ với nhau?
- Chúng ta đã làm chuyện đó lần đầu tiên ở trong xe ô tô của chị.
- Hả?
- Chị có một chiếc ô tô Mini Cooper và luôn lái xe đi mọi nơi chứ không phải cần tài xế riêng như em. Chiếc xe đó hiện đã bán và cho vào quỹ công ty sau khi chị bị tai nạn.
- ………………….
- Trong buổi hẹn hò đầu tiên, chị đã yêu cầu làm chuyện đó với em ở trong ô tô, lúc ấy em ngỏ ý đến khách sạn, nhưng chị đã không thể kiên nhẫn được.
- Vậy sao? – June bật cười.
Enjoy nhìn June nhếch môi ẩn ý. Đến bây giờ June vẫn chưa thể biết rằng, cái đêm ở trong xe ô tô đó vốn dĩ là kế hoạch của cô. Lúc cô có kế hoạch này cô cũng không hiểu bản thân mình lấy bản lĩnh đâu ra mà tự tin kế hoạch sẽ thành công, cô thậm chí còn chưa bao giờ làm chuyện đó với một người phụ nữ.
Vậy mà cuối cùng cô cũng làm được.
Cô nghĩ rằng cô sẽ không thể dừng lại việc nói dối June được.
End chap 11.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro