DEVIL

␥ Tên gốc: DEVIL
␥ Source: describe--ru via lofter

-

Điền Dã sau khi xem xong "A Date with the Devil", trong lúc tâm huyết dâng trào đã đổi ID máy chủ Hàn Quốc của mình thành "devil".

Người đầu tiên phát hiện ra chuyện này là Cao Thiên Lượng, nó trêu ghẹo hỏi: "Điền ca ca đây là dự định xuyên qua phim Hàn à?"

Điền Dã cười nói: "Nhóc không cảm thấy cái tên này rất ngầu sao?"

Tuy nhiên, một ngày sau khi cậu đổi ID máy chủ Hàn Quốc, một chiếc phong bì đã xuất hiện trên đầu giường Điền Dã, bề ngoài phong bì phủ một màu đen với viền vàng tinh xảo, bên trong viết một dòng chữ ngắn gọn: "Vào đúng hai giờ chiều, ác quỷ của bạn sẽ xuất hiện."

Điền Dã không khỏi nhíu mày, có lẽ đây là một trò đùa ác ý, cậu đem phong bì cất kỹ, hỏi các đồng đội và người điều hành câu lạc bộ, mọi người đều nhao nhao lắc đầu tỏ vẻ không biết. Cùng lúc đó, Điền Dã cố gắng đem phong bì cho bọn họ xem, kết quả tất cả  đều biểu thị rằng họ không nhìn thấy cái gì trên tay cậu.

Giấu trong lòng nỗi mong đợi thầm kín, Điền Dã bắt đầu một ngày huấn luyện, gần đến hai giờ, cậu tự giác rời khỏi đó và tìm cho mình một cái cớ để trở về phòng.

Liệu ác quỷ có đến không, Điền Dã nửa ôm mong chờ nửa sợ hãi.

Thời gian trôi qua, trong nháy mắt đã đến hai giờ, trong phòng vẫn yên tĩnh như cũ, từng tia nắng xuyên qua rèm cửa tản mát trên giường.

Điền Dã nghĩ thầm, đây quả thực là một trò đùa ác ý, trong lòng dự định quay lại luyện tập, vừa mới quay người cậu đã phát hiện một "ác quỷ" mặc đồ đen đang lặng lẽ đứng sau lưng mình.

Điền Dã sợ hãi lùi lại, nhưng ác quỷ lại tiến lên một bước, chạm vào đầu cậu, nói bằng giọng điệu khàn khàn kỳ quái: "Meiko, nhìn thấy ta cậu sợ cái gì? Không phải ta đã báo trước sao? Hay cậu cho rằng ta sẽ không đến?"

Điền Dã né sang bên phải, tránh né động tác đùa cợt của sự hiện diện thần bí trước mặt, nhìn thẳng vào "ác quỷ" một thân đen bao phủ nói: "Ngươi thật sự là ác quỷ sao? Tại sao lại tới chỗ ta?"

Ác quỷ dường như khẽ mỉm cười, trong giọng điệu mang theo một cỗ cảm xúc kỳ quái: "Meiko không phải mong đợi ác quỷ đến sao? Cho nên ta mới tới."

Điền Dã cảm thấy có chút khó tin, nhưng đắm chìm trong thế giới trò chơi và thế giới 2D nhiều năm, cậu ngược lại rất thản nhiên chấp nhận bối cảnh ác quỷ đột ngột xuất hiện thế này. Taki và Mitsuha có thể xuyên qua thời không và hoán đổi thân xác để gặp nhau, dường như sự xuất hiện của một ác quỷ cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Cậu xoay người chuẩn bị trở lại phòng huấn luyện, trễ nải không ít thời gian luyện tập, cậu không dám lãng phí thêm thời gian đàm phán cùng ác quỷ.

Ác quỷ ngoan ngoãn đi theo cậu, dừng lại khi đi qua Điền Dã: "Bọn họ có thể nhìn thấy ngươi không?"

Ác quỷ vâng lời đáp: "Đương nhiên là không, đừng quên ta là ác quỷ của cậu."

Điền Dã thở phào nhẹ nhõm và sải bước trở lại phòng huấn luyện.

Dụ Văn Ba hỏi cậu đi làm gì, Điền Dã đẩy kính lên, lấy cớ gọi điện cho gia đình lấp liếm cho qua.

Trong lúc huấn luyện, Điền Dã không nhịn được quay đầu nhìn, phát hiện ác quỷ im ắng đứng ở phía sau cậu, không biết là đang nhìn cậu hay là màn hình trò chơi, trên khuôn mặt bao phủ trong sương đen thế mà lại lộ ra vẻ nghiêm túc.

Cậu thầm nghĩ: Quỷ cũng hiểu Liên Minh Huyền Thoại sao?

Sau bữa tối, đáng lẽ Điền Dã sẽ lại chơi rank như thường lệ, giọng nói lớn lối của Dụ Văn Ba trong lúc phát sóng trực tiếp vang vọng khắp phòng huấn luyện. Nhưng hôm nay Điền Dã tâm trạng bất an, có lẽ là bởi vì ác quỷ luôn ở bên cạnh cậu, cho nên cậu dứt khoác xin nghỉ ngơi một đêm, ngày mai sẽ chơi bù.

Ác quỷ đề nghị ra ngoài đi dạo, Điền Dã rất kinh ngạc, hình như đây là một ác quỷ rất thích đi dạo.

Thế là họ đi bộ đến một công viên gần đó, trời đã khuya, công viên cũng không đông đúc, có lẽ vì nằm trong khu công nghiệp, nơi đây không có người dân qua lại.

Trên đường đi, ác quỷ hỏi: "Điều ước của cậu là gì?"

Điền Dã nghĩ thầm, ác quỷ đến đây với kpi là thực hiện tâm nguyện cho mình sao? Thế là cậu bắt đầu trêu chọc: "Ngươi có thể trở thành người mà ta đang nghĩ tới không?"

"Tất nhiên." Ác quỷ nói với vẻ tự tin, "Bây giờ Meiko đang nghĩ đến ai?"

Điền Dã điên cuồng nhớ lại trong đầu dáng vẻ diễn viên trong bộ phim kia, vô cùng kiêu ngạo nói với ác quỷ: "Nếu ta trực tiếp nói cho ngươi biết thì còn gọi là suy nghĩ trong lòng gì nữa? Đã đến lúc kiểm tra ngươi!"

Điền Dã dừng dưới một chiếc đèn đường, nghiêm túc nhìn chằm chằm ác quỷ trong màn sương đen: "Tới đi!"

Ác quỷ trước mặt khẽ mỉm cười, sương mù đen dần dần tan đi, tuy nhiên thứ hiện ra không phải là khuôn mặt tuấn tú của nam diễn viên trong phim mà là một khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Điền Dã hít sâu một hơi, mấy lời muốn nói nhất thời kẹt lại trong ngực.

Dưới tia sáng vàng yếu ớt, người trước mặt trở nên đặc biệt dịu dàng, anh nhẹ nhàng chạm vào sợi tóc lơi trên trán Điền Dã: "Người mà iko đang nghĩ đến không phải là anh sao?"

Những lời này tựa hồ như một loại ma lực xé nát thời không, Điền Dã cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào người trước mặt: "Em hiển nhiên không phải nghĩ đến anh, là Song Kang, rõ ràng là nam chính của bộ phim kia. Làm sao lại biến thành anh, ác quỷ đang làm gì vậy chứ?"

"Ừm, anh nghĩ Điền Dã muốn gặp anh? Thế là anh liền đến."

Điền Dã nghe được lời này đột nhiên ngẩng đầu lên: "Em muốn gặp anh, anh liền đến?" Trong lời nói của cậu mang theo uỷ khuất cùng tức giận không thể giải thích được, "Thật vậy sao? Giống như anh cho đến hiện tại chưa từng đến?"

Người đối diện im lặng không đáp lời, chỉ dùng ánh mắt đau thương nhìn cậu.

Điền Dã ý thức được có điều gì đó không đúng, người trước mặt có lẽ chỉ là ảo ảnh không có thật, mang ra trút giận có vẻ hơi quá đáng, cậu hít sâu vài hơi để bình tĩnh lại cảm xúc.

Nhưng mà mỗi lần nghĩ rằng bản thân có thể mỉm cười nhìn lại quá khứ, người này lại từ hồi ức xông ra, lần này càng quá phận hơn, lần nữa xâm nhập vào cuộc sống cậu, cho dù là ảo giác, cậu vẫn ngẩng đầu nghiêm túc quan sát: "Kim Hyukkyu."

Người trước mặt luôn có thể phá vỡ vỏ bọc trưởng thành và điềm tĩnh của cậu trong một giây.

"Anh, Kim Hyukkyu, hoàn toàn không có thật." Giọng nói Điền Dã hơi run run, cậu đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt của Kim Hyukkyu trước mặt.

"Kim Hyukkyu" ngược lại rất ngoan ngoãn, buông lỏng mắt nhìn chăm chú cậu, trong khối không khí khô ráo và lạnh lẽo truyền đến âm giọng của Điền Dã: "Kim Hyukkyu, dạo này anh gầy quá? Ăn không ngon có phải không?"

Người trước mặt không biết là Kim Hyukkyu thật hay ảo tiến lên một bước, dùng sức ôm lấy cậu: "Iko, em cũng gầy đi."

Hai người ôm nhau rất lâu dưới ánh đèn đường, sau khi buông ra, Điền Dã vẫn đang nghĩ: Đúng là một cái ôm và sự ấm áp thực sự. Nhưng trên thực tế, cậu và Kim Hyukkyu chưa bao giờ ôm nhau thế này. Mặc dù họ từng có vô số lần ôm nhau nhưng về cơ bản đều là giữa tuyển thủ Deft và tuyển thủ Meiko. Còn giữa Điền Dã và Kim Hyukkyu chỉ có sự nương tựa ngầm và đầu ngón tay chạm nhẹ, chỉ còn tồn tại trong dòng chảy thời gian.

Cứ coi như một món quà Giáng sinh muộn, Điền Dã thản nhiên tiếp nhận tất thảy.

Cậu nắm tay Kim Hyukkyu và tìm một chiếc ghế dài trong công viên để ngồi xuống, Điền Dã không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào mặt hồ tĩnh lặng trước mặt. Rất nhiều lần như vậy, mỗi khi cậu cho rằng mình đã lừa mình thành công, Kim Hyukkyu sẽ lại xuất hiện để phá vỡ sự lãng quên cậu tự nhận định, và Điền Dã đã luôn tự dỗ dành bản thân bằng suy nghĩ sau này chỉ cần gặp nhau trong hẻm núi và trên đấu trường là đủ, những lần khác không còn cần thiết nữa.

Nhưng nào có phải như vậy, cậu luôn mong chờ ngày gặp lại. Điều cậu mong ngóng không chỉ là cuộc gặp gỡ của tuyển thủ Deft và tuyển thủ Meiko mà còn là cuộc hội ngộ của Điền Dã và Kim Hyukkyu. Giống như hình nền điện thoại cậu đã nhiều năm không đổi, nó đã trở thành một phần máu thịt của Điền Dã.

Kim Hyukkyu bên cạnh lên tiếng sau một hồi im lặng: "Gần đây iko khoẻ không? Em đã ăn uống nghiêm túc chưa?"

Điền Dã cười: "Em rất ngoan, ở đây đồ ăn ngon hơn EDG nhiều."

"Chỉ cần iko vui vẻ là được, năm nay vất vả rồi." Kim Hyukkyu kiên quyết nói từng chữ với vẻ tiếc nuối không thể giải thích được.

Điền Dã một năm nay chưa nghe câu này từ anh, có chút choáng váng, câu này có rất nhiều người đã nói với cậu, bao gồm người hâm mộ, bạn bè và cả người nhà. Nhưng từ miệng Kim Hyukkyu luôn có cảm giác khác lạ, một năm này của cậu không hề suôn sẻ, dường như cả hai đều đã phải vật lộn tiến về phía trước, áp lực từ trong ra ngoài đè nặng đến không thể thở nổi. Vài câu trò chuyện trong game đã trở thành giây phút thư giãn hiếm có.

"Kim Hyukkyu."

"Anh ở đây."

"Kim Hyukkyu."

"Anh ở đây."

"Kim Hyukkyu!"

"Anh luôn ở bên cạnh em, iko." Kim Hyukkyu nghiêng người ôm lấy Điền Dã, "Đừng lo, anh luôn ở đây."

Điền Dã oà khóc, vùi đầu vào cổ Kim Hyukkyu, hơi thở quen thuộc và nhiệt độ ấm áp khiến cậu nghẹn ngào: "Kim Hyukkyu, anh không được lừa em, tuyệt đối không được."

Hai người lặng lẽ rúc vào nhau trên chiếc ghế dài bên hồ hồi lâu, im lặng đồng hành là sự dịu dàng lớn nhất, không cần nói chuyện quá khứ, chỉ cần hiện tại là đủ.

Điền Dã thu hồi tâm tình, hai người nắm tay nhau trở về căn cứ, đồng đội nhìn đôi mắt sưng đỏ của cậu cũng không dám hỏi thêm, im lặng nhìn cậu trở về phòng.

Hai người vẫn ôm nhau, giống như người đang đắm chìm trong ảo mộng ngọt ngào, chạy đua với thời gian và không chịu buông bỏ dù chỉ một khoảnh khắc.

Trước khi chìm vào giấc ngủ, Điền Dã mơ màng nói: "Thật sự là anh sao? Kim Hyukkyu..."

Kim Hyukkyu không nói nhiều, vẫn như cũ dùng một cái ôm ấm áp đáp lại cậu.

"Chỉ cần là anh, thật... giả... quên đi."

Ngày hôm sau khi tỉnh dậy bên cạnh đã trống vắng như cũ, Điền Dã nằm ở trên giường kinh ngạc nghĩ: thật là một giấc mộng đẹp.

Đúng lúc này, đầu giường lại xuất hiện một phong bì, màu cam ấp áp, có chút giống bầu trời xế chiều lúc hoàng hôn, bên trong là một tờ giấy viết bằng tiếng Trung vặn vẹo.

"Iko thân yêu, đã lâu không gặp. Hãy tin rằng bất luận em ở nơi đâu, anh nhất định sẽ đến gặp em. Chúc em buổi sáng tốt lành, buổi chiều vui vẻ và chúc ngủ ngon."

Từng giọt lệ rơi xuống tờ giấy phát ra tiếng lộp độp, nét mực nhanh chóng lem nhem, giống như xác thực với cậu rằng khoảng khắc đêm qua không phải là mơ.

Nếu ta chưa thể gặp nhau, mong em ăn no ngủ kỹ, sống thật tốt, và tin tưởng anh nhất định sẽ đến gặp em. Đừng sợ tương lai không rõ ràng, anh hứa sẽ cố gắng lần nữa trở về bên cạnh em.

-

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro