ngủ
␥ Tên gốc: 病眠
␥ Source: yongwoyishenghuanni shiniantianzhenwuxie339 via lofter
-
"Điền Dã đâu? Anh đi tới phòng của em ấy cũng không thấy." Minh Khải sáng sớm tìm Điền Dã, loay hoay hồi lâu vẫn không thấy người.
"Ra ngoài rồi à?"
"Không đúng, cả đêm qua em ấy không về à?" Chăn gối rất gọn gàng, giống như không có người ở đây đêm qua.
"A? Cậu ấy vẫn ở chỗ của anh Hyukkyu à? Vậy em sẽ gọi cho cậu ấy." Lý Nhuế Xán nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, dù sao thì hắn cũng là người đưa Điền Dã ra ngoài.
Khoảnh khắc cuộc gọi được kết nối, vẻ mặt của Lý Nhuế Xán đã thay đổi.
-
Lý Nhuế Xán, cậu thực sự là "nước đi sai lầm*" của tớ, Điền Dã vừa nghiến răng vừa nghĩ.
Sau khi lừa dối cậu không hề chớp mắt, kẻ chủ mưu đã nhanh chóng trốn thoát, để lại cậu và Kim Hyukkyu với đôi mắt mở to, bầu không khí xấu hổ đến mức lúng túng.
Nhìn bóng lưng người Masan không thương tiếc rời đi, Điền Dã không ngại rút tay ra cho hắn một ngón giữa to lớn. "Lý Nhuế Xán, cậu đợi tôi từ sông Hàn bơi về Thượng Hải đi."
"Đứng dậy." Điền Dã hít một hơi thật sâu để cố gắng bình tĩnh lại trái tim bồn chồn của mình. Hiện tại, cả phòng chỉ còn lại cậu và Kim Hyukkyu, rất yên tĩnh, chỉ còn lại hơi thở nhè nhẹ, cậu đẩy người phía trên mình ra, giả vờ mất kiên nhẫn.
Kim Hyukkyu không hề nhúc nhích, mặt chôn ở trong bụng Điền Dã, hai tay vòng qua eo cậu, đập vào mắt Điền Dã chính là một cái đầu đầy lông.
Điền Dã đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, đầu tiên là sờ trán, sau đó sờ lên mặt Kim Hyukkyu, nóng như một cái lò nhỏ.
"Kim Hyukkyu, anh bị sốt." Điền Dã giật mình, nhiệt độ dưới lòng bàn tay cậu cao bất thường, vài tia sáng yếu ớt chiếu vào phòng bao phủ làn da đỏ bừng của Kim Hyukkyu.
"Iko, don't go." Kim Hyukkyu đáp sai trọng tâm câu hỏi.
"Để em đi trước." Điền Dã vội vàng bỏ tay ra, đứng dậy tìm thuốc, nhưng sau đó lại bị ôm chặt hơn, tư thế thân mật hiện tại của họ khiến cậu không cách nào dùng sức thoát khỏi vòng vây.
"Không... đi... đi..." Những từ tiếng Trung rời rạc tuôn ra từ miệng anh, cảm thấy người trong tay mình cử động như sắp rời đi, nỗi hoảng sợ không thể giải thích được khiến Kim Hyukkyu vô thức siết chặt cánh tay, anh ôm lấy cậu, nhẹ giọng cầu xin.
Sức lực tuy rằng không mạnh nhưng Điền Dã cũng ngừng dùng sức. Sự tức giận dần biến thành màu đỏ nhạt trên khoé mắt. Cậu thừa nhận rằng tiếng Trung bập bẹ của Kim Hyukkyu đã trực tiếp đâm vào phần yếu ớt nhất trong tâm trí mình.
"Em không đi, không đi, em không trở về căn cứ." Điền Dã vừa lo vừa giận, nhưng cậu không nỡ làm gì. Nghĩ trong lòng rằng mình không nên so đo với một bệnh nhân, cậu vỗ nhẹ vào má anh, "Trước tiên anh cho em biết thuốc ở đâu được không?"
Người kia không trả lời, tựa như không nghe thấy rồi nghiêng đầu, có chút luyến tiếc xoa xoa bụng Điền Dã.
"Where? Medicine?" Cậu thực sự lo lắng. Với trình độ tiếng Trung của Kim Hyukkyu, làm sao anh có thể hiểu được một chuỗi tiếng Trung dài như vậy.
"Emm, there?" Kim Hyukkyu im lặng một lúc rồi mơ hồ chỉ về một hướng.
"Em đi lấy cho anh được không?" Điền Dã nhẹ giọng nói, những ngón tay thon dài vuốt ve mái tóc đen mềm mại, cậu vuốt nhẹ bộ lông lạc đà từng chút một để an ủi Kim Hyukkyu, thời gian như trôi ngược, cùng một người, nhưng tâm trạng lại hoàn toàn khác, "Stay here, sleep."
Điền Dã thận trọng di chuyển giữa giường và Kim Hyukkyu, sợ rằng hành động bất cẩn sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng Kim Hyukkyu và mọi nỗ lực trước đó sẽ trở nên lãng phí.
Sau khi dỗ Kim Hyukkyu lên giường, cậu đun nước, đắp khăn nóng cho anh rồi mới lục lọi tủ tìm thuốc. Liều lượng bằng tiếng Hàn trên vỏ hộp khiến Điền Dã bối rối. Tổ tông trên giường bệnh không chịu đến bệnh viện, cậu chỉ có thể nghiến răng vận dụng hết khả năng của mình: "Quên đi, liều một lần."
Đến khuya, cơn sốt cao của Kim Hyukkyu mới hạ xuống, trái tim treo cao của Điền Dã cuối cùng cũng nhẹ nhõm, cậu ngồi phịch xuống ghế sofa, cảm thấy toàn thân đau nhức, cơn buồn ngủ tích tụ bấy lâu đột nhiên ập đến.
Cậu không quan tâm đến việc nói lời tạm biệt, chỉ tắm rửa sạch sẽ rồi leo lên giường của Kim Hyukkyu, một làn sóng nhiệt bao bọc cậu trong khung cảnh mờ mịt.
-
Kim Hyukkyu đã có một giấc ngủ ngon, dưới tác dụng của thuốc hạ sốt, anh ngủ ngon lành cho đến tận bình minh mà không có bất kỳ giấc mơ nào, giây phút mở mắt ra, anh thậm chí còn không biết mình đang ở đâu.
Mãi cho đến khi cảm nhận được hơi thở ấm áp phả vào má, Kim Hyukkyu mới mơ hồ nhớ lại mọi chuyện tối qua, cái ôm với nhiệt độ cơ thể và mùi hương quen thuộc, những lời nói mơ hồ nhưng nhẹ nhàng, là Điền Dã mà anh và Lý Nhuế đã lừa đến. Sau khi chăm sóc anh, đứa trẻ nằm cuộn tròn bên cạnh, khuôn mặt tái nhợt hiện rõ sự kiệt sức không thể che giấu, chiếc má tròn trong ký ức của Kim Hyukkyu cũng dần biến thành những đường nét rắn chắc.
Kim Hyukkyu thở dài. Anh có động cơ ích kỷ, đã lâu không gặp nhau, anh đặc biệt nhớ cậu, tuy nhiên, bởi vì thời kỳ chiến tranh lạnh khó xử, đứa trẻ này luôn tránh mặt anh, vậy nên Kim Hyukkyu mới phải liên lạc với Lý Nhuế Xán để lừa cậu đến. Tuy nhiên, anh không ngờ cơn sốt cao lại ập đến đột ngột, ngược lại khiến đứa trẻ của mình phải mệt mỏi.
"Em có trách anh không?" Kim Hyukkyu từ từ đến gần đứa trẻ đang ngủ, cho đến khi trán họ chạm vào nhau, anh dịu dàng nói, "Anh nhớ em rất nhiều."
Điện thoại di động của Điền Dã ở đầu giường đột nhiên vang lên, trước khi nó chuẩn bị tắt, Kim Hyukkyu đã nhận cuộc gọi.
"Yechan, là anh đây."
"Anh Hyukkyu?"
"Iko vẫn đang ngủ vì hôm qua em ấy rất mệt. Chiều nay anh sẽ đưa em ấy về."
"Buổi chiều?" Lý Nhuế Xán sửng sốt, chuyện gì đã xảy ra? Hắn nhớ lúc rời đi hai người vẫn ổn. Hơn nữa, giọng nói của anh Hyukkyu nghe có vẻ hơi trầm và khàn, rất khác với giọng nói dịu dàng thường ngày.
"Ừm, chính là như vậy." Giọng nói nhẹ nhàng trong điện thoại không cho phép phản bác, Kim Hyukkyu liền cúp máy một cách nhanh chóng.
Bên ngoài trời đã sáng, những tấm rèm dày chặn lại ánh sáng gay gắt.
"Hmm... Deft?" Khuôn mặt của Điền Dã được ủ ấm bởi chiếc chăn mềm mại và chuyển sang màu hồng, giống như một quả đào hoặc dâu tây daifuku. Nhìn rất muốn nhéo. Mí mắt cậu gần như sụp xuống, nặng đến mức không thể nhướng lên, đầu óc choáng váng lẩm bẩm tên Kim Hyukkyu.
"Iko, anh đây." Anh nhẹ nhàng buông chiếc má mềm mại ra, vuốt lại phần tóc mái lòa xòa, Kim Hyukkyu âu yếm hôn nhẹ lên trán cậu, "Don't worry, sleep."
Ôm đứa trẻ vẫn còn mơ màng trong vòng tay, Kim Hyukkyu hài lòng nhắm mắt lại.
Sẽ không có ai làm phiền họ bây giờ.
"Deft trả lời điện thoại? Điền Dã thì sao?"
Tại căn cứ EDG, Lý Nhuế Xán vẫn đang ngơ ngác nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình, dường như hắn vẫn chưa tiếp nhận được hành vi dứt khoác vừa rồi của alpaca, người vẫn luôn ăn nói nhỏ nhẹ.
"Anh Hyukkyu nói, Điền Dã vẫn còn ngủ bên cạnh anh ấy, bởi vì tối hôm qua quá mệt mỏi."
"Quá mệt mỏi? Làm gì? Chơi game suốt đêm hay tập thể dục?" Triệu Lễ Kiệt ở một bên tò mò nhìn sang.
Nó không biết mình đã vô tình nói sai điều gì, một số người có mặt đột nhiên im lặng.
"A? Tại sao không ai nói gì?"
"Dù sao thì, anh Hyukkyu buổi chiều sẽ đưa cậu ấy trở lại." Lý Nhuế Xán là người đầu tiên thay đổi chủ đề.
"Đúng đúng, trẻ con không nên hỏi nhiều như vậy." Minh Khải vẻ mặt khó hiểu xua tay.
-
"Này, em về rồi." Điền Dã mở cửa ra, nhìn thấy Lý Nhuế Xán đang cười như hồ ly, giống như có đuôi cáo lắc lư xung quanh: "Tối qua cậu thế nào?"
"Lý Nhuế Xán, tớ còn chưa tính sổ với cậu đâu." Điền Dã hoàn toàn không để tâm lời trêu chọc của Lý Nhuế Xán, nhắc đến càng tức giận. Để chăm sóc Kim Hyukkyu dính người đang bị ốm, ban đêm cậu phải giữ một tư thế rất lâu, ngủ rất khó chịu, "Cậu có biết hôm qua tớ mệt mỏi thế nào không? Bây giờ lưng đau muốn chết."
"Nói thế này được không?"
"Sao tớ không thể nói được? Tớ không chỉ muốn nói thôi đâu, còn muốn nói thật to đấy."
"Cái này không thể nói được." Minh Khải vội vàng ngăn cản cậu.
"Anh nói cái gì không thể nói được?" Điền Dã dần ý thức được có gì đó không đúng, khi nhìn thấy hai người bộ dáng cùng giọng điệu kỳ quái, cậu đột nhiên có một loại dự cảm không tốt.
"Vất vả rồi." Phác Đáo Hiền mở cửa bước vào cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, nó chỉ nghe Minh Khải cùng đám người trong phòng nói tối hôm qua Điền Dã rất mệt mỏi, mặc dù điệu cười lúc nói có chút quái dị, nó vẫn quyết định gửi lời chia buồn tới hỗ trợ.
"Cảm ơn, anh đã vất vả rồi." Triệu Lễ Kiệt như vẹt lập lại lời ad, nhưng giọng điệu khàn khàn của nó vẫn không bằng đôi mắt và giọng điệu cún nhỏ ngây thơ của Phác Đáo Hiền.
"Triệu Lễ Kiệt, anh thật sự muốn tát này một cái."
-
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro