Chương 10
Chắc mọi người cũng thắc mắc tại sao mấy chương gần đây không thấy Doraemon xuất hiện đúng không? Vì người ta đã đi nâng cấp rồi. Nhưng ai ngờ được trong quá trình ấy tiểu Dora nhà ta đã gặp được người bạn đời định mệnh của mình chứ. (ad: Chương này sẽ dành riêng cho tiểu Dora nhà ta nhé mọi người)
-------Quay lại khoảng thời gian trước khi tiểu Dora nhà ta đi sửa nào-------
Doraemon: Nobita ới! Cậu lên đây tớ có chuyện muốn nói.
Nobita: Chờ tớ xíu đi.
15 phút sau.
Nobita: Cậu có chuyện gì sao?
Doraemon: Tớ sẽ phải đi bảo hành và nâng cấp vào ngày mai nên hôm nay tớ phải xuất phát để kịp giờ vì chỗ đó hơi xa...
Nobita: Cậu sẽ đi sao? Bao lâu? – giọng cậu dường như có pha trong đó một chút buồn và một chút tiếc nuối.
Cũng phải thôi 8 năm xa cách chú mèo máy người mà cậu coi như em trai mình bây giờ mới gặp lại chưa được bao lâu mà lại phải xa nhau tiếp như này có chút nhớ đi. Nghĩ lại thì người ở lại động viên cậu nhiều nhất trong đám bạn kể cả anh thì chỉ có mỗi cậu mà thôi.
Doraemon: Đừng lo, Nobita. Mình sửa xong sẽ về mà. Không lâu đâu, vậy nên, cậu không cần lo cho tớ. Hãy giải quyết chuyện của cậu đi.
Nobita có chút muốn khóc nói: Ừm. Mình biết rồi. Hẹn gặp lại cậu, tớ sẽ thông báo cho bố mẹ...
Doraemon: Được rồi, tớ đi đây. Tạm biệt cậu nhé!
Nobita: Tạm biệt.... Doraemon.
Một lúc sau.
Cậu xuống nhà và nói với ba mẹ về chuyện vừa rồi. Họ cũng rất tiếc vì chẳng thể nói lời tạm biệt với nó.
(ad:Bắt đầu từ đây tớ sẽ dùng ngôi cậu cho Doraemon còn hắn sẽ là của người đó nhé)
Từ lúc nó đi đến nay cũng được một năm rồi. Một năm ấy trôi qua cũng thật bình thường nhưng lại thiếu đi cậu – mặt trời nhỏ trong mắt mọi người, bởi cậu là người dễ giận nhưng cũng dễ tha thứ, dễ nhớ nhưng cũng dễ quên, dễ khóc nhưng cũng dễ cười...
Một con người tốt bụng đến thế vậy mà bây giờ vẫn chưa quay về. Họ nhớ cậu rồi.
Mẹ cậu khóc, ba cậu buồn, anh trai cậu che đi nỗi buồn đó bằng nụ cười và khuôn mặt lạnh băng, bạn bè cậu cũng chẳng ai nhắc đến cậu nữa vì họ sợ. Họ sợ khi nhắc đến cậu họ sẽ không kìm được cảm xúc của mình.
Họ ngày nào cũng cậu mong cậu an toàn, mong cậu có thể quay lại nhưng giờ đây, có lẽ... họ, sẽ mất hi vọng, mất đi sự mạnh mẽ ấy và ôm nhau khóc thật to để vơi đi phần nào nỗi mất mát ấy.
Nào ngờ đâu lúc họ tuyệt vọng nhất và định buông bỏ mọi thứ thì cậu trở về. Trở về nhà với mọi người, với một hình dạng khác và...với một người bạn đời?!!
Xì tốp! What? Một người bạn đời? Vâng, bạn không nghe nhầm đâu. Phải Doraemon có bạn đời và đó là một chàng trai rất tốt cũng rất đẹp trai a.
Chuyện này thì lại phải quay lại cái thời điểm cậu đặt chân đến nhà máy ở tương lai kia cơ.
Cái hôm cậu đến nhà máy để sửa lại và nâng cấp thì cậu gặp được hắn, một tiến sĩ rất tài giỏi và nổi tiếng ở đó (Doraemon: ơ? Tui mới đi có mấy năm hoi mà, sao thay đổi nhiều quá dị...T_T).
Hắn tên Satoru, nay may mới có 22 nồi bánh chưng thôi nhưng mà rất là tài giỏi nha. Còn trẻ như vậy mà đã là tiến sĩ No.1 của cả cái nhà máy quy mô lớn luôn đó.
Thành tích xuất sắc thì khỏi phải nói rồi, những con robot hay phát minh của hắn chế tạo ra đều rất ưu tú và rất tốt, hiểu quả hoạt động rất cao.
Lần này đi sửa cậu đã may mắn được hắn sửa chữa vì mỗi tiến sĩ sẽ làm vài con robot nhưng hắn thì không như vậy.
Hắn chỉ cần sửa lại Doraemon thôi vì cậu là 1 con robot bị lỗi nên rất khó sửa và nâng câp..v.v...
Hắn bao năm qua chưa từng yêu ai hay rung động đối với ai nhưng lần đầu tiên nhìn thấy cậu...hắn mới nhận ra rằng hắn đã lỡ yêu cậu mất rồi.
Mỗi một robot sau khi được sửa chữa và nâng cấp sẽ được mang một hình dạng khác, chính là hình dạng của con người a.
Lúc cậu làm robot nhìn đã rất khả ái rồi, bây giờ lại biến thành người như vậy là muốn đi giết người sao?
Cậu rất dễ thương nha, rất xinh trai.
Cậu biến thành như vậy thì phải đi hỏi bản thân tên Satoru hắn rồi. Hơi mất thời gian cho việc thiết kế nhưng mà không sao hắn đã làm xong rồi. Công việc tiến hành sửa chữa nâng cấp các thứ chỉ mất một tuần mà thôi.
Nhưng mà vì lí do gì mà cậu lại ở tương lai tận một năm mới trở về?
Cậu ở lại cũng là vì một tên lưu manh nào đó đi. Sau khi hai người yêu nhau thì hắn nói cậu ở lại đâu với hắn, chờ hắn làm xong việc sẽ về với cậu rồi sẵn tiện ra mắt gia đình của cậu luôn, và tất nhiên là cậu đồng ý rồi. Chờ đợi là hạnh phúc a.
Lần đầu tiên hắn gặp cậu là ở khu vườn sinh thái của nhà máy (trước khi sửa chữa) lúc đó cậu đang bị bắt nạt bởi mấy con robot khác, bọn nó chính là mấy người đã bắt nạt cậu từ lúc cậu bị chuột cắn mất tai cho đến bây giờ.
Trong bọn đó có cô gái mà cậu từng thích, từng xem cô ấy là bạn, là chị... nhưng cô ta lại chỉ xem cậu là một món đồ chơi, một thú vui lúc cô chán. Cô coi cậu là một trò hề, trước mặt cậu cô nói cô rất thích chơi với cậu, rất quý cậu, đến khi ở với người khác cô lại nói xấu cậu, sỉ nhuc cậu nhưng cậu vẫn chơi với cô vì lúc đó cô chính là người bạn duy nhất của cậu.
Bây giờ gặp lại nhau cô nhìn cậu bằng cái ánh mắt khinh bỉ, nói chuyện với cậu lại luôn mỉa mai cậu...
Cậu buồn, cậu đau, cậu tổn thương nhưng cậu chẳng nói cho một ai bởi lẽ cậu chẳng có ai là bạn ngoài em gái cậu, cậu không muốn em mình lo lắng hay gặp rắc rối nên cậu cũng không nói cho Doraemi biết gì. Em nó có hỏi thì cậu chỉ cười cười rồi lảng sang chuyện khác.
------khu vườn sinh thái-----
Mèo máy A: Hey! Con mèo xanh kia.
Doraemon: A...Cậu...
Con mèo máy B: Ồ, xem ra là vẫn nhớ tụi này nhỉ?
Mèo máy C: Hahaha. Tao không nghĩ là mày còn có mặt mũi để quay về đây đấy? Đồ méo máy không có tai...
Doraemon: Thì...thì sao chứ? Tôi không có tai thì liên quan gì đến mấy người...
Mèo máy A: Mày dám cãi lại bon tao? Lúc trước rất ngoan ngoãn mà bay giờ lại cả gan như vậy à?
Doraemon: Tôi...
Mimi (do ad không nhớ tên nên lấy đại, mọi người đừng nhầm lẫn với bé mèo trắng mimi trong phim nhé): Đây chẳng phải là Doraemon sao?
Doraemon: *Là cậu ấy!* - suy nghĩ trong vui vẻ cậu định mở miệng đáp lại thì nghe cô ta nói.
Mimi: Cậu vẫn như ngày nào. Vô dụng thậy đấy, yếu đuối nữa. Haizzz
Nghe những gì phát ra từ miệng cô ta, cậu như sét đánh giữa trời quang mà sốc không nói được một lời để phản bác.
Sau đó cậu không nhịn được nữa, cậu cảm thấy ấm ức: Tại sao chứ? Cậu xem cô là bạn của mình. Có gì cũng chia sẻ với cô, cô buồn thì cậu an ủi, cô suy sụp thì cậu động viên nhưng đổi lại là cái gì? Sự phản bội!
Người ta nói bị người mình quý phản bội rất đau. Nhưng nỗi đau bị người mình tin tưởng, yêu thương nhất lại còn là người mà mình thích phản bội thì nỗi đau đó lại càng đau, đau gấp bội những gì bạn nghĩ.
Cuối cùng cậu không nhịn được nữa mà lên tiếng.
Doraemon: Mimi, cậu... có từng xem tớ là bạn?
Mimi: Cậu nói gì vậy? Tớ luôn xem cậu là bạn mà...
Nghe vậy trong lòng cậu lại lóe len được một tia hi vọng nhỏ nhoi nhưng cô ta lại vô tình cướp nó đi khỏi cậu.
Mimi: Cậu nghĩ tôi sẽ nói như vậy sao? Ngu ngốc!
Doraemon: Nhưng chẳng phải cậu đã từng nói cậu không chê tớ sao? Cậu nói cậu không ngại khi kết bạn với tớ...
Mimi: Thật nực cười! Tôi chỉ nói vậy mà cậu cũng tin? Xem ra cậu ngốc tới mức không nhận ra đâu là thật đâu là giả nữa rồi.
Tim cậu chính thức tan vỡ từ giây phút đó. Thật đau, thật buồn nhưng cậu sao không thể khóc? Khó chịu thật đấy.
Cậu cố nén tất cả uất ức, kìm lại dòng nước mắt chực trào ra của mình, cố gắng nói trọn vẹn một cậu trong nghẹn ngào.
Doraemon: Cậu... không xem tớ là bạn cũng được... nhưng mà tớ, cảm ơn cậu vì thời gian qua đã chịu chơi với tớ và cũng xin lỗi vì... đã làm mất thời gian của cậu...
Mimi:....
Doraemon: Cảm ơn vì cậu đã ở bên tớ từng ấy thời gian...
Mimi: Nói xong chưa?
Doraemon: Ừ... Tạm biệt cậu...* Người con gái mà tớ đã từng yêu*
Nói rồi cậu xoay người rời đi, nước mắt rơi lã chã trên khuôn mặt đáng yêu ấy, từng giọt, từng giọt nhìn đau lòng biết bao.
Cậu lau vội dòng nước mắt, cậu không cho phép mình yếu đuối trước mặt người khác rồi chạy đi nhưng cậu không biết tất cả những gì xảy ra lúc nãy đã có một người nào đó thu hết vào tầm mắt trong thầm lặng.
Ngay ngày hôm đó hắn đã chạy đến phòng chủ tịch xin ông cho hắn sửa cậu và chỉ cậu mà thôi. Ừ thì ổng cũng đồng ý mà hỏi lí do thì hắn lại nhất quyết không nói.
Thì cũng phải chiều chứ biết sao giờ, hắn mà nghỉ thì nhà máy của ông phá sản mất.
Mọi chuyện vẫn diễn ra như vậy, khi cậu sửa chữa xong thì mới chỉ hết có 3 tuần thôi, cơ mà vì có một người nào đó nói cho mình một cơ hội để theo đuổi cậu.
Cậu cũng biết bản thân đã rung động trước hắn rồi nhưng mà cậu vẫn cho hắn cơ hội một phần vì cậu cũng rung động hắn, một phần cũng vì xác định lại tình cảm của mình nữa.
Vậy nên khi cậu ở tương lai đã rất vui vẻ và cậu nghĩ cũng đến lúc cậu nên nói cho hắn biết tình cảm của mình rồi.
Cậu đã chuận bị tất cả, cũng đã sẵn sàng, cậu ở nhà nấu hêm vài món rồi đợi hắn về. Nhưng mà giữa chừng định làm món tráng miệng thì hết nguyên liệu mất nên cậu ra ngoài đi mua.
Trên đường về cậu gặp Mimi, cô ta lôi cậu vào một cái ngõ nhỏ rồi nói chuyện.
Mimi: Có phải cậu thích tiến sĩ Satoru?
Doraemon: A....Cậu...làm sao mà...
Mimi: Cậu! Tránh xa anh ấy ra. Anh ấy là của tôi!!
sorry mọi người, tại ad mấy bữa nay thi giữa học kì nên không up chương mới được nên hôm nay đăng để chuộc lỗi với mọi người đây.
và chương này ad viết dành tặng cho linhdan88 nhé!
chúc đan đọc vui vẻ nha >3 iu đan nhìu nhìu lém á.
from your bestfriend
tieu_thien_than
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro