Chương 11


Nghe nhạc cho nó chill nào mọi người!

-----------ta là dải phân cách vô duyên nè-----------

Chương trước:

Doraemon: A....Cậu... làm sao mà...

Mimi: Cậu! Tránh xa anh ấy ra. Anh ấy là của tôi!!

Doraemon: Cậu...tại sao chứ?

Mimi: Vì cậu không xứng với anh ấy!

Doraemon: Tớ cũng như các cậu mà, tớ cũng có quyền được yêu, được bày tỏ tình cảm của mình...

Cậu còn chưa nói hết cô ta đã tiến đến tát mạnh vào mặt cậu, tiếng "chát" oan nghiệt vang lên giữa khung cảnh yên ắng trong cái con hẻm nhỏ ấy.

Mimi: Thật kinh tởm!

Doraemon cậu chưa bao giờ nghe ai đó chỉ trích mình nặng đến thế cả, cậu biết một con mèo máy bị lỗi như cậu ngay từ đầu còn chẳng có tư cách để yêu ai hay nói mình yêu ai mà.

Nhưng mà nó đau lắm, lúc cậu biết sự thật về cô cũng là lúc cậu thất vọng nhất, còn bây giờ thì sao? Mấy người muốn biết cảm giác của cậu bây giờ à? Là tuyệt vọng, là đau đớn, là tổn thương đó! Được chưa? Mấy người vừa lòng chưa?

Cậu đã biết mình có thân phận gì, biết điều mà lui rồi tại sao mấy người còn không tha cho cậu ấy?

Yêu một người nào đó thì có gì sai sao?

Cũng là một vật thể sống trên đời vậy mà tại sao cậu lại không có tư cách để yêu?

TẠI SAO CHỨ??!!!

Cậu cố xua đi những gì mình nghĩ trong đầu, cố nén những nước mắt sắp trào ra khỏi khóe mắt mà nói với ả ta.

Doraemon: Vậy cậu có từng nghĩ Satoru anh ấy có thích cậu không?

Mimi: Hahaha cậu bị ngốc sao? Anh ấy đương nhiên là thích tôi rồi. Một người con gái đẹp như tôi mà anh ấy không thích thì còn thích ai được nữa chứ?

Doraemon: C ậu nghĩ anh ấy thích cậu thật sao?

Mimi: Cậu là bị mù hay là do ngu ngốc vậy? Cậu không thấy anh ấy quan tâm tôi như thế nào hay sao? À tôi quên mất một kẻ như cậu thì có thấy cũng như không mà thôi.

Doraemon: Cô nói tôi ngu ngốc trong khi chính cô còn ngốc hơn cả tôi.

Mimi: Cậu!...

Doraemon: Tôi không còn là một chú mèo máy yêu đuối như trước nữa nên ngừng cái ý nghĩ có thể bắt nạt tôi của cô đi.

Mimi: Thì đã sao chứ? Anh ấy cũng không có thích cậu!

Doraemon: Haha...Đúng, cô nói đúng! Anh ấy không thích tôi, một chút cũng không...

Cô ta còn chưa đắc ý được bao lâu thì cậu lại nói tiếp khiến cô cứng họng.

Doraemon:...Anh ấy không thích tôi là bởi vì... anh. ấy. yêu. tôi.

Mimi: Ha! Cậu nghĩ tôi sẽ tin sao? Tin lời một thằng gay như cậu? Sẽ không bao giờ có chuyện đó đâu, nằm mơ đi.

Doraemon: Tin hay không tùy cô thôi. Giờ tôi cần phải về nhà để nấu bữa tối cho Satoru nữa. Anh ấy đang đợi tôi ở nhà.

Mimi: Cậu! Sao cậu dám...

Doraemon: Tạm biệt.

Mimi: Cậu cứ chờ đó cho tôi!!

Mặc kệ những lời nói sỉ nhục, phỉ báng nặng nề của cô ta cậu vẫn cất bước về phía trước mà không một lần ngoảnh đầu lại.

Về đến nhà, cậu vẫn như cũ chỉ là hơi buồn một chút thôi. Lát sau khi cậu đã lấy lại được bình tĩnh cậu lại tiếp tục bắt tay vào làm món tráng miệng tiếp.

7 giờ tối hắn về đến nhà vừa vào bếp thì thấy cậu đã chuẩn bị một bàn ăn rất thịnh soạn thầm nghĩ hôm nay là ngày gì. Là sinh nhật hắn sao? Không phải sinh nhật hắn đã qua lâu rồi à, hay là sinh nhật của cậu? Cũng không phải, sinh nhật cậu còn chưa tới nữa, còn 3 tháng nữa mà. Không lẽ... cậu định rời đi sao? Không được, hắn còn chưa kịp khiến cậu rung động, còn chưa ở bên cậu đủ mà...

Nghĩ đến đấy lòng hắn thắt lại, tim đau như có hàng ngàn vết dao cứa qua vậy, rỉ máu trong đau đớn.

Hắn đứng bất động ở đó cũng gần 15 phút rồi...

Doraemon: Saotoru! Mừng anh về nhà. Mau tắm đi, em đã pha sẵn nước nóng rồi nhanh lên còn xuống ăn cơm tối nhé.

Satoru: A...Ừ..ừm, anh biết rồi...

Nói xong hắn đi lên lầu, gần 30 phút sau hắn xuống nhà ăn tối với cậu, suốt cả buổi cậu không nói câu nào khiến hắn càng lo sợ hơn, sợ cậu sẽ bỏ hắn mà đi thật.

Cuối cùng hắn không chịu được nữa đành lên tiếng hỏi cậu.

Satoru: Doraemon, hôm nay... là ngày gì sao?

Doraemon: A... chuyện đó lát nữa anh ăn xong em sẽ nói, bây giờ anh ăn cơm trước đi.

Satoru: Ừ, được rồi... *Em ấy định rời đi thật sao, mình còn chưa kịp khiến em ấy rung động mà, mình còn chưa kịp nói là mình yêu em ấy rất nhiều, cả đời này mình chỉ có em ây mà thôi...*

Chìm đắm trong suy nghĩ phức tạp, hắn cứ ngồi vậy đến khi cậu nhắc hắn mới miễn cưỡng cầm đũa ăn cơm nhưng trong lòng vẫn không ngừng hiện lên một nỗi sợ hãi không tên.

Sau khi ăn xong, cậu bảo hắn lên phòng khách ngồi đợi, còn cậu thì dọn dẹp và rửa bát. Đáng lẽ cậu đã lên phòng khách từ 30 phút trước rồi nhưng cậu lại lên phòng ngủ của mình mày mò làm cái gì đó mãi 30 phút sau rồi mới chịu xuống phòng khách.

Cậu lên đó là để mặc cái bộ đồ mèo nhỏ mới mua a. Nhìn rất khả ái, moe quá trời luôn á mọi người.

Nói vậy thôi chứ cậu cũng ngại lắm chứ bộ. Ai đời lại đi ăn mặc như thế để tỏ tình cơ chứ?

Hoi, đã đâm lao rồi thì phải theo lao chứ biết làm sao bây giờ?

Đấu tranh tư tưởng một hồi lâu, cuối cùng cậu nghĩ hay là cứ mặc kệ nó mình đi xuống dưới kia đi, thành công hay không thì kệ, dù có chuyện gì xảy ra cũng mặc kệ nốt. Nghĩ là làm, cậu đi xuống phòng khách nơi mà hắn đang ngồi thẫn thờ ra đó mà suy nghĩ rằng cậu sẽ nói gì với hắn nữa, hắn thật sự rất sợ đó.

Mãi suy nghĩ nên hắn cũng không biết là cậu đã đứng trước mặt hắn tự bao giờ, bận trên người bộ đồ mèo với khuôn mặt khả ái đang đỏ dần lên đã làm tim hắn trật một nhịp.

Hắn nhìn đến ngây người, mém xíu nữa là chảy nước miếng luôn rồi, máu mũi cũng sắp phun trào nốt rồi còn gì.

Hắn càng nhìn cậu càng ngại nên mất thêm 5 phút nữa cậu mới dám mở miệng nói chuyện với hắn

Doraemon: Satoru... anh... anh có th...thích không?

Mặt cậu bây giờ đã rất đỏ rồi nha, nếu đem cái mặt của cậu đi so sánh với quả cà chua thì kiểu gì cũng là đỏ hơn a.

Satoru: Thích a...

Như nắm lấy được một tia hi vọng nhỏ nhoi chiếu sáng bằng cái ánh sáng mờ mịt trong bóng tối, cậu vui lên được một chút rồi lấy hết can đảm mà thổ lộ với hắn.

Doraemon: Ưm...em không biết là bây giờ có còn kịp nữa không...nhưng mà... em...em thích anh, em yêu anh! Rất nhiều, anh có muốn làm người yêu em không?

Cậu nhắm tịt mắt mà nói một hơi hết tất cả những gì cần nói, lúc sau không thấy hắn trả lời, cậu cảm thấy bất an nên mở mắt ra...ai ngờ đập vào mắt cậu lại là khuôn mặt vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ đến mức khóc ra của hắn.

Cậu hoảng hốt lấy tay lau đi nước mắt của hắn rồi ân cần hỏi han hắn coi có sao không...v.v

Thêm một lúc nữa hắn ngừng khóc và nhìn thẳng vào mắt cậu và thấy trong đôi mắt xinh đẹp, dịu dàng ấy chỉ có hắn, chỉ mỗi hắn mà thôi... Mừng rỡ mà hỏi lại cậu một lần nữa cho chắc chắn.

Satoru: E...em nói thật chứ?

Doraemon: Hì. Anh ngốc quá đi, em nói em yêu anh mà anh cũng nghĩ là giả sao? Không thì em mặc cái bộ đồ này làm gì...

Càng nói giọng cậu càng nhỏ đi, vì sao ư? Vì người ta ngại đó!

.

.

.

.

.

.

Doraemon: Sa...saotoru? Anh...anh sao vậy? Nói gì đi chứ?

Cậu nhìn hắn, trong ánh mắt ngập tràn sự lo lắng xen vào đó chút hoang mang cùng sợ hãi.

Bỗng nhiên hắn kéo cậu xuống, ấn đầu cậu xuống, đè cạu lại bằng một nụ hôn sâu đầy dục vọng.

Dứt ra nụ hôn nồng cháy vừa rồi, mở mắt ra thứ đầu tiên hắn nhìn thấy chính là khuôn mặt vì thiếu dưỡng khí mà đỏ lên của cậu, khuôn mặt ấy bây giờ đã nhuốm đầy dục vọng cộng thêm với cái bộ đồ mèo nhỏ mà cậu đang mặc trên người ngay lúc này thì "phựt!" sợi dây lí trí mỏng manh còn sót lại cuối cùng đã đứt luôn rồi.

Hắn hung hăng kéo cậu vào một trận ân ái tới 5 giờ sáng ngày hôm sau mới chịu dừng lại và đưa cậu đi rửa sạch sẽ, còn cậu vì kiệt sức nên đã ngất ở trong phòng tắm và được hắn bế lên giường đi ngủ.

Cậu ngủ một cái là đến chiều muộn, lúc thức dậy thì y như rằng là tra tấn, cực hình đối với cậu vậy. Eo thì đau, chân thì mỏi không còn chút sức lực nào đã thế trên người cậu còn chi chít toàn những dấu hôn đỏ chót, xanh xanh tím tím cũng có nha.

Cậu tức rồi nha, đã nói là kiềm chế lại đi mà vẫn không nghe bây giờ hắn hại cậu ra cái bộ dạng khó nói này chắc cậu nên suy nghĩ lại có hay không trở về quá khứ a.

Nghĩ vậy chứ lúc này cậu muốn rời giường ngay lập tức nhngw khổ nỗi vừa mới đặt chân xuống sàn thì "RẦM!" vang dội, cậu ngã xuống nền nhà, cậu ngơ ngác tới mức còn chẳng kịp load não nữa cơ.

Còn hắn ở dưới bếp đang nấu cháo cho cậu ăn vì thiết nghĩ hôm qua hắn làm cậu hơi quá tay nên giờ nấu món gì đó thanh đạm cho cậu ăn để tránh bị đau bụng thì nghe tiếng rầm không mấy thanh thúy phát ra từ lầu hai. Hắn ngay lập tức tắt bếp rồi vội vội vàn vàng mà chạy như điên lên phòng, vừa mới mở cửa ra thì hắn thấy cậu đang ngồi trên mặt sàn, khuôn mặt dễ thương có chút đỏ và trên đó còn có mấy giọt nước mắt nhìn thực sự rất kích thích làm hắn suýt chút nữa đã cứng thêm lần nữa sau buổi tối hôm qua, nhưng mà thôi thấy tình trạng bảo bối nhi nhà mình như thế nên hắn nhịn lại rồi chạy đến bên cậu đỡ cậu dậy, mặc quần áo cho cậu rồi bế cậu xuống nhà.

Satoru: Hôm qua em làm anh tưởng em sẽ nói tạm biệt với anh rồi về quá khứ đấy.

Doraemon: A! Anh nhắc em mới nhớ em đi cũng lâu rồi có lẽ là nên về nhà đi?

Satoru: Đừng mà vợ! Em đợi anh hoàn thành xong dự án cuối này rồi mình cùng về nhé?

Doraemon: Này! Ai là vợ anh chứ với lại em về một mình thì có sao đâu?

Satoru: Anh muốn về ra mắt gia đình em nữa mà, nên đợi anh nha?

Doraemon: Hmm... Cũng được thôi.

Satoru: Yeah! Vợ là nhất!

Doraemon: Câm miệng! Ăn cơm nhanh.

Satoru: Vâng, tuân lệnh bà xã.

Hai người cứ như vậy mà cùng nhau hạnh phúc trải qua khoảng thời gian nửa năm còn lại trước khi về lại quá khứ.

-----ta là dải phân cách vô duyên nè----

Hello mọi người, lại là ad đây. Dạo này mọi người chỉ đọc mà sao không vote với comment vậy, ad rất buồn đó.

Mọi người phải vote cho ad để ad có thêm cảm hứng để viết tiếp chứ.

Nhân tiện chương này tui viết dành tặng cho Tu Vi Hữu Lạc nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #happyending