Chương 7: Chiếc áo cổ lọ màu đen
i.
Izuku chạy.
Hắn chạy như thể đã biết rõ mình phải đuổi theo ai, như thể có thứ gì đó hắn cần phải bắt, như thể có thứ gì đó đã tuột khỏi tay hắn trước khi hắn kịp đến nơi. Hắn chạy như thể mặt đường dưới chân hắn đang sụp đổ, như thể bầu trời đang đổ sập vào chính nó, như thể ngay khi hắn dừng lại, thế giới này sẽ tự tan vỡ.
Bởi vì có thể, nó sẽ như vậy.
Bởi vì có thể Katsuki đã...
Không.
Không. Không. Không.
Hắn ép những suy nghĩ đó ra khỏi đầu. Cắn chặt vào chúng, nhét chúng sâu vào cái nơi trong lòng mình mà hắn giấu đi tất cả những thứ hắn không được phép cảm nhận, những thứ hắn không thể để mình nghĩ đến. Không còn thời gian. Hắn phải di chuyển. Phải đến đó.
Tim hắn đập nhanh quá, nó như muốn phá tan lồng ngực. Hơi thở hắn rít lên không đều đặn, mỗi lần hít vào như nghẹn lại ở cuống họng, mỗi lần thở ra rung lên với cái gì đó tuyệt vọng, cái gì đó hối hả. Hắn đổ mồ hôi qua cả áo, những sợi tóc bết vào trán, cái nóng của sự mệt mỏi ấn vào da, nhưng hắn không thể dừng lại.
Không phải bây giờ.
Không khi hắn đã thấy nó. Tòa chung cư hiện lên phía trước.
Đầu gối hắn suýt nữa khuỵu xuống khi nhìn thấy nó. Dạ dày hắn quặn lại, cái cảm giác ghê tởm, rơi tự do như có thứ gì đó đang leo lên cổ họng, bò lên từng đoạn xương sống. Đầu hắn ầm ĩ, một mớ hỗn độn của tĩnh lặng, giọng nói và những ký ức, tất cả chúng đều gào thét một điều giống nhau.
Cậu ấy đang gặp nguy hiểm. Mày đến muộn rồi.
Lúc nào mày cũng đến muộn hết.
Izuku nghiến chặt răng. Tập trung. Hắn phải tập trung.
Các tòa nhà xung quanh hắn nhòe đi, chỉ còn lại những vệt kính và kim loại. Quá sớm để nghĩ về chuyện này. Quá sớm để lý trí có thể hoạt động. Quá sớm để đầu hắn không tự xé nát chính mình vì một vấn đề mà hắn còn chưa có đủ manh mối.
Nhưng điều đó không thể ngừng lại những suy nghĩ.
Không thể ngừng lại cách mà tâm trí hắn đã tự cuộn vào trong, kéo hắn lại, lại, lại.
Lại về cuộc chiến.
Lại về chiến trường. Mùi thịt cháy và đất đen.
Bầu trời bị xé nát bởi lửa. Cảm giác máu trong miệng.
Tiếng thét của chính hắn.
Lại về khoảnh khắc đó.
Khoảnh khắc hắn quay lại.
Thế giới lại nghiêng đi, như mọi khi.
Con đường dưới chân hắn lung lay, nứt ra, mở rộng thành thứ gì đó tối tăm và vô tận, và trong một khoảnh khắc, hắn không còn ở đây nữa. Không còn chạy trên phố, không còn lướt qua người qua lại, không còn bỏ qua việc tay hắn đang run lên.
Hắn lại ở đó.
Lại một lần nữa.
Trên chiến trường đó. Trên chiếc quan tài biết bay đó.
Lồng ngực hắn cháy rát, tim như muốn vỡ ra, hắn đẩy cơ thể đến giới hạn vì hắn phải đến đó, hắn phải, hắn phải, và hắn quay lại. Hắn luôn quay lại. Hắn quay lại để nhìn. Để thấy. Và hắn quay, quay, quay.
Rồi, cơ thể cậu.
Katsuki. Kacchan. Cơ thể cậu ấy.
Máu chảy thành vũng trong đất.
Không thở, bất động, không nhúc nhích.
Izuku thở hổn hển.
Rồi, phùm, thế giới lập tức lấy lại sự rõ ràng. Con đường bê tông vững chãi dưới chân hắn.
Cuộc chiến đã kết thúc. Katsuki không có ở đó.
Nhưng điều đó không có nghĩa là cậu ấy an toàn.
Izuku loạng choạng, suýt vấp ngã vì chính đôi chân mình. Hắn hít một hơi thật sâu, tự buộc mình phải tỉnh táo lại. Chuyên gia tâm lý của hắn đã nói về điều này, về những khoảnh khắc thế này, về cách mà đôi khi tâm trí hắn kéo hắn trở lại những nơi mà hắn không muốn quay lại. Đó chỉ là một ký ức. Một ký ức xấu, một ký ức tồi tệ, nhưng chỉ là ký ức. Nó không thật.
Năm thứ mà mày có thể thấy. Đôi dép lệch của hắn. Những vết nứt trên mặt đường. Cánh cửa tòa nhà. Lớp sơn bong tróc trên tòa nhà bên cạnh. Đèn giao thông.
Bốn thứ mà mày có thể chạm vào. Áo hắn. Tay vịn bên cạnh. Vải quần của hắn. Chính mặt đường.
Ba thứ mà mày có thể nghe. Nhịp tim của hắn. Xe cộ. Tiếng gió rì rào qua lá cây.
Hai thứ mà mày có thể ngửi. Mùi mồ hôi của hắn. Vết mùi thoang thoảng của thứ gì đó đang cháy.
Một thứ mà mày có thể nếm. Đồng.
Nơi hắn đã cắn chặt môi đến mức rách nứt.
Hắn thở ra từ từ. Nuốt một hơi. Để cho thế giới dần ổn định lại.
Và khi hắn ngẩng lên, hắn đã đứng trước cửa nhà Katsuki.
Chỉ là một cánh cửa thôi.
Một cánh cửa bình thường, không có gì đặc biệt, vô cùng tầm thường.
Cùng một cánh cửa mà hắn đã đứng trước hàng tá lần trước, cùng cánh cửa mà hắn đã tựa vào khi chờ Katsuki cho vào, cùng cánh cửa mà hắn đã gõ với những ngón tay bầm tím và nụ cười ngại ngùng sau khi đến mà không được mời.
Nhưng lúc này, nó cảm thấy sai.
Nó cảm giác như có điều gì đó đang chờ hắn ở phía bên kia. Một điều gì đó khủng khiếp.
Ngón tay hắn siết chặt thành nắm đấm bên hông. Hơi thở hắn nghẹn lại. Dạ dày hắn quặn lại.
Nhưng hắn đã ở đây.
Hắn đã tới nơi.
Giờ chỉ cần gõ cửa, và mở nó ra.
Izuku gõ cửa.
Không có gì.
Ngón tay hắn gõ lên cửa một lần, hai lần, ba lần.
Không có gì.
Hắn nuốt một hơi, chuyển động trên mũi chân, lau lòng bàn tay đẫm mồ hôi lên quần.
Gõ thêm lần nữa, lần này mạnh hơn. Vẫn không có gì.
Không khí trong hành lang trở nên mỏng manh hơn. Hắn áp tai vào cửa, trán gần như chạm vào gỗ, căng thẳng lắng nghe bất kỳ âm thanh nào, bất kỳ sự chuyển động nào, tiếng bước chân, tiếng ghế kéo.
Nhưng chỉ có im lặng.
Im lặng chết chóc, ngột ngạt.
Hắn thở ra qua mũi, cố gắng giữ bình tĩnh, gõ cửa lần nữa, rồi thử tay nắm. Khoá rồi.
“Kacchan.” Giọng hắn vang lên vững vàng lúc đầu. Chắc chắn. “Mở cửa đi.”
Hắn đợi.
Im lặng.
Ngón tay hắn giật giật trên tay nắm cửa.
“Kacchan.” Lần này lớn hơn. “Nghiêm túc đấy. Tớ biết cậu ở trong đó.”
Càng im lặng.
Dạ dày hắn quặn lại. Hắn gõ thêm một lần nữa, mạnh hơn, tay đấm vào cửa.
“Được rồi, nghiêm túc đấy,” hắn thử nói, giọng hơi vỡ một chút, “Nghe này, tớ đang cố gắng là người lịch sự đây, nhưng lúc này không phải lúc đùa đâu, hiểu không? Vậy nên… mở cửa đi.”
Hắn áp lòng bàn tay lên cửa, các ngón tay duỗi ra như thể hắn có thể xuyên qua đó, như thể hắn có thể nắm lấy cậu, như thể hắn có thể buộc cậu mở cửa.
“Kacchan,” hắn nói, nhỏ hơn lúc trước, gần như van nài. “Làm ơn. Chỉ cần… chỉ cần nói với tớ là cậu ổn. Làm ơn!”
Hắn lắng nghe.
Hắn đợi.
Và vẫn không có gì.
Họng hắn thắt lại. Ngón tay nắm chặt cửa. Hơi thở bắt đầu không đều, hoảng loạn hơn, rối loạn hơn. Tim đập thình thịch đến mức hắn gần như không nghe thấy những lời tiếp theo tuôn ra khỏi miệng, gần như không nhận ra chúng vỡ vụn giữa răng, tuyệt vọng và ngu ngốc và sợ chết khiếp.
“Kacchan.”
Và lúc đó, nỗi sợ chuyển thành một thứ khác.
Một thứ nóng hơn.
Một thứ giận dữ hơn.
“Mở cửa đi, đồ khốn.”
Một thứ gì đó đang trào lên trong cổ họng hắn như mật đắng, cháy xé qua từng mạch máu, rực lửa trong cơ bắp, khiến da hắn cảm thấy như bị siết chặt, đầu hắn nóng bừng, tay hắn ngứa ngáy khó chịu.
Vì cậu không trả lời.
Vì cậu lại khiến hắn phải làm chuyện này một lần nữa.
Sau đó, không kịp nghĩ ngợi, hắn đập tay vào cửa.
Lại một lần nữa.
Và thêm lần nữa.
Và tiếp tục.
“Cậu chơi đùa với tớ à?! Cậu mẹ nó mở cửa đi!”
Một cánh cửa mở phía sau hắn. Có lẽ là hàng xóm. Hắn không quay lại. Không dừng lại.
Hắn lại đấm vào cửa. Lòng bàn tay hắn đau rát.
Bình tĩnh.
Hắn phải bình tĩnh lại. Hắn ép tay mình ngừng lại, lòng bàn tay đặt phẳng lên cửa, các ngón tay hơi co lại trước khi rút tay ra hoàn toàn. Bước lùi khỏi cửa. Nhìn chằm chằm vào đó. Cố gắng hít thở đều đặn, ép bản thân làm sạch tâm trí.
Rồi, một cách nhẹ nhàng, hắn thở ra, xoay vai lại.
Đạp cửa mở.
Khung cửa kêu lên một tiếng nứt. Chìa khóa bật ra.
Cánh cửa bật mở, đập mạnh vào tường, khiến bản lề rung lên.
Căn hộ trống không.
Không có Katsuki. Không có Kou. Không có ai cả.
Dạ dày hắn xoắn lại đau đớn, chân vẫn còn lơ lửng nửa tấc khỏi mặt đất nơi hắn vừa đá cửa, tay vẫn căng cứng, cả cơ thể siết chặt như dây đàn.
Không. Không thể thế này.
Katsuki phải ở đây. Cậu phải ở đây. Hắn di chuyển mà không nhận ra mình đang làm gì, bước vào trong, mắt đảo qua không gian, tìm kiếm một thứ gì đó, một dấu hiệu nào đó, một câu trả lời, một bằng chứng rằng hắn không phải đã hoàn toàn mất trí.
Phòng khách vẫn y nguyên như lần cuối hắn ở đây, cũng không lâu lắm, đúng không? Bàn cà phê vẫn bừa bộn với những lá thư chưa mở và một vài dụng cụ bảo dưỡng găng tay của Katsuki. Chiếc áo hoodie xấu xí, quá cỡ vẫn còn vắt trên lưng ghế, gấp lại một cách vội vàng, như thể Katsuki đã định vứt nó đi nhưng rồi, vào phút chót, không làm thế.
Nhưng có điều gì đó không đúng.
Có thứ gì đó thiếu thiếu.
Hắn đảo mắt nhìn lại khắp không gian, nhanh hơn lần trước. Quay người, rà soát sàn nhà, tường, quầy bếp-
Và rồi hắn nhận ra.
Không có gì. Không có gì ngoài những thứ của Katsuki.
Không có gì chứng tỏ có người khác đã sống ở đây.
Không có gì nói rằng Kou từng ở đây.
Hắn bước vào sâu hơn, cơ thể di chuyển theo bản năng, mắt tìm kiếm, lục lọi, vì điều này không hợp lý, vì Kou sống ở đây, vì hắn biết Kou sống ở đây, vì Katsuki đã nói rằng Kou sống ở đây.
Nhưng chẳng có gì.
Không có đôi giày nào khác bên cửa. Không có chiếc áo khoác tối màu vắt trên ghế sofa. Không có sách vở, không có giấy tờ, không có laptop, không có túi thể thao ở góc phòng, không có bàn chải đánh răng dự phòng cạnh bồn rửa, không có loại xịt khử mùi rẻ tiền trên kệ phòng tắm, không có những món đồ vớ vẩn trên kệ, không có chiếc cốc cà phê nào trong giá để cốc, không có gì cả.
Không có gì.
Không có gì.
Không có gì.
Hắn nhắm chặt mắt lại, hít một hơi thật sâu, giữ lại.
Rồi từ từ thở ra.
Làm lại lần nữa.
Và lại lần nữa.
Hắn có thể giải quyết chuyện này. Chỉ cần suy nghĩ thêm thôi.
Có thể Kou đã thu dọn đồ đạc. Có thể cậu ta đã chuyển đi rồi. Có thể đó là tất cả lý do.
Có thể hắn đang tự làm mình hoang mang vì một chuyện chẳng có gì to tát, có thể-
Có thể đó chính là điều Kou muốn hắn nghĩ.
Mắt hắn mở to.
Hắn di chuyển trước khi kịp dừng lại.
Qua phòng khách, qua bếp, xuống hành lang. Cơ thể hắn vận hành chỉ bằng adrenaline, một loại động lực bệnh hoạn không cho phép hắn suy nghĩ, không cho phép hắn dừng lại. Hắn đẩy cửa phòng của Katsuki mà không chút do dự, hơi thở không đều, nhịp tim như muốn bật ra khỏi cổ họng, đập mạnh vào phía sau mắt hắn.
Đây là nơi hắn sẽ tìm thấy thứ gì đó. Hắn phải tìm thấy.
Và bên trong, hắn dừng lại. Mọi thứ quá sạch sẽ.
Như thể ai đó đã vào và lau sạch tất cả những gì không thuộc về họ.
Như thể ai đó đang xóa dấu vết.
Izuku nuốt khan, hầu như không nhận ra hắn đang thở gấp khi bắt đầu lục tìm ngăn tủ đầu tiên.
Không có gì. Ngăn thứ hai. Không có gì. Cái tủ quần áo. Không có gì.
Bàn tay hắn bắt đầu run rẩy khi hắn kéo mạnh ngăn kéo ngẫu nhiên khác và nhìn thấy cái bao cao su chết tiệt.
Cái giống hệt, đúng cái hắn đã thấy cách đây một tháng.
Và đột nhiên, hắn lại ở đó lần nữa. Trong cùng một căn phòng, một tháng trước, đứng trước cái ngăn kéo này.
Một tiếng thét tức giận thoát ra khỏi miệng hắn khi hắn nắm lấy cái bao cao su và ném nó đi.
Ném nó mạnh đến mức nó bật ra khỏi cái bàn trang điểm và rơi xuống đất với một tiếng "bốp" tội nghiệp, và hắn chẳng quan tâm nó ngu ngốc thế nào, chẳng có ý nghĩa gì, chẳng sửa được gì, vì tất cả những gì xảy ra lúc này không có lý gì cả.
Nhịp tim hắn lớn đến mức gần như hắn không nghe thấy tiếng xào xạc của giấy.
Mắt Izuku lập tức nhìn xuống.
Biên lai.
Một đống biên lai, bị nhét lộn xộn vào ngăn kéo, bị nhăn nhưng mọi nơi đều có chúng.
Ngón tay hắn tự động chuyển động, nhặt chúng lên, vuốt thẳng chúng trên đùi.
Giấy mỏng, sờn ở các mép, nhưng mực vẫn còn đọc được.
Khách sạn. Khách sạn. Khách sạn.
Một khách sạn chết tiệt khác.
Rồi nhà hàng. Mang về. Một quán bar hắn không nhận ra. Một khách sạn nữa. Một khách sạn khác. Lại nữa. Lại nữa. Lại nữa.
Không dừng lại.
Bàn tay hắn run đến mức những biên lai suýt nữa rơi khỏi tay. Tầm nhìn của hắn mờ đi, dạ dày hắn quặn lại, não hắn đang gào thét bảo hắn dừng lại đi, đừng đọc nữa, đừng quan tâm nữa nhưng hắn không thể.
Đây không phải- Katsuki không phải -
Điều này không có nghĩa là-
Không. Không phải vậy?
Không, hắn không ngu ngốc. Hắn không ngu ngốc.
Điều này có nghĩa gì đó.
Hắn xé mở một ngăn kéo khác. Cố thử. Nó bị khóa.
Izuku không chút do dự. Bàn tay hắn đã chuyển động, đã nắm chặt các cạnh, đã kéo mạnh đến mức khung gỗ kêu cót két dưới sức ép, khóa kêu răng rắc, các con vít căng ra.
Rồi nó vỡ ra. Ngăn kéo trượt mở.
Được xếp hàng hoàn hảo. Giống hệt nhau.
Điện thoại.
Tắt hết. Sạch sẽ.
Mỗi cuộn băng đều được ghi nhãn.
Băng #1. Băng #2. Băng #3. Băng #4. Băng #5...
Izuku ngừng thở. Ngừng đếm.
Ngón tay hắn run lên, lơ lửng trên chúng, không chạm vào, từ chối chạm vào, vì nếu hắn chạm vào, mọi thứ sẽ trở thành sự thật.
Nếu hắn cầm một cuộn lên, thì có nghĩa là-
Có nghĩa là gì?
Não hắn lảo đảo, va đập, xoay vòng.
Và cái quái gì đây?
Cái quái này có ý nghĩa gì? Thêm băng? Băng sex?
Và tại cái quái gì Katsuki lại có nhiều hơn một cuộn?
Izuku ngồi xuống. Mép giường nhún xuống dưới trọng lượng của hắn, chiếc đệm hơi lún một chút, và tay hắn rũ xuống giữa hai đầu gối, ngón tay run rẩy, nắm chặt không khí. Hơi thở của hắn nhanh quá, hít vào nhưng không đủ không khí, ngực hắn căng chặt. Căn phòng xung quanh mờ đi ở các góc, như thể hắn đang ở dưới nước, như thể hắn đang quan sát chính mình từ một nơi nào đó ngoài cơ thể mình.
Hắn cần thở.
Hắn cần thở.
Hít vào bốn giây. Giữ bảy giây. Thở ra tám giây.
Lặp lại.
Lặp lại.
Tầm nhìn của hắn bắt đầu rõ ràng hơn. Cơn đau nhức trong đầu giảm đi một chút. Tay hắn vẫn còn run, nhưng không còn run rẩy dữ dội nữa, cảm giác có thể kiểm soát được. Hắn nắm chặt rồi buông tay ra, ép mình phải cảm nhận nó, cảm nhận bàn tay siết lại trong lòng bàn tay, cảm nhận vải áo áp vào da, cảm nhận chiếc đệm lún xuống dưới hắn, vững chắc, thật, ở đây.
Tim hắn vẫn đập nhanh quá, đầu vẫn đầy những suy nghĩ đau đớn, những suy nghĩ khiến hắn muốn cào vào da mình chỉ để có thứ gì đó để tập trung vào, nhưng ít nhất hắn không sắp ngất xỉu. Ít nhất hắn có thể di chuyển.
Và hắn cần phải di chuyển.
Hắn tự đẩy mình đứng dậy, chân vẫn loạng choạng nhưng vẫn có thể bước được. Hắn hít một hơi thở sâu cuối cùng, đứng thẳng lên, rồi xoay người và bước đi.
Ở cửa ra vào, hắn lấy chiếc chìa khóa thứ hai mà không hề nghĩ ngợi.
Katsuki lúc nào cũng để chìa khóa dự phòng.
Cậu luôn luôn có một kế hoạch dự phòng, một lưới an toàn, một phương án thay thế. Izuku đã biết điều đó về cậu từ khi còn bé, đã thấy rõ qua cách cậu buộc giày hai nút để chúng không bị tuột, qua cách cậu lúc nào cũng mang theo đồ dự phòng, qua cách cậu lên kế hoạch cho những tình huống không may dù luôn từ chối thừa nhận rằng cậu lo lắng về chúng.
Còn Izuku thì sao?
Izuku lúc nào cũng biết nơi cậu để chìa khóa dự phòng.
Hắn khóa cửa lại sau lưng.
Hắn sẽ dọn dẹp sau.
Bây giờ, hắn có một nơi cần đến.
__
ii.
Phòng thí nghiệm của Hatsume lúc nào cũng có mùi kim loại cháy và cà phê.
Hôm nay có thêm nhiều dây điện vương vãi trên sàn, kiểu như một mối nguy hiểm về an toàn, nhiều kệ sách đầy ắp các mảnh phụ tùng và bản vẽ. Và giữa tất cả đống đó, đang bò nửa người dưới một chiếc bàn làm việc bằng kim loại là Hatsume.
Chân cô nhô ra ngoài, đôi ủng trầy xước và phủ đầy bụi. Một chiếc tua vít cặp giữa răng, một vết mỡ loang lổ trên má, và cô đang vùi tay vào một đống hỗn độn dây điện, ống dẫn và thứ gì đó trông giống như một chiếc drone chiến đấu đã bị tháo rời.
Izuku gần như chưa kịp mở miệng thì cô đã rên lên một tiếng, di chuyển trọng lượng, kéo ra một chiếc xe đẩy bằng kim loại.
"Chắc là mình đã có nhiều cái này hơn," cô lẩm bẩm, lấy một thứ gì đó từ trong hộp và nhìn kỹ, xoay đi xoay lại trong tay rồi ném qua một bên và lấy cái khác. Mồ hôi đẫm trên trán cô, kính bảo vệ bị đẩy lên tóc, và cô vẫn mải miết tìm kiếm, không thèm liếc nhìn hắn, hoàn toàn bị cuốn vào vấn đề mà cô đang cố gắng giải quyết. "Lẽ ra mình đã đặt thêm mà. Tch. Phiền phức thật."
Izuku nhìn cô kéo một thứ trông như bó dây kim loại, có lớp vỏ cao su bên ngoài, gắn vào một cái đệm tròn nhỏ ở cuối. Hắn không biết nó có tác dụng gì, nhưng cô vẫn kéo nó, điều chỉnh, thử nó giữa các ngón tay rồi thở hắt ra vì bực bội và ném lại vào trong hộp.
Hắn nuốt một hơi thật khó. Tay hắn run lên bên cạnh. Hắn cần tập trung.
Hắn đến đây là có lý do.
Hatsume vẫn chưa nhìn hắn, vẫn mải mê, vẫn vùi đầu vào tìm kiếm món đồ cô thiếu.
"Midoriya, có chuyện gì với cậu vậy?"
Izuku chớp mắt.
Đúng rồi.
Chắc chắn hắn trông tệ hại.
Hắn cảm thấy tệ hại, vậy là hợp lý.
Hắn chưa tắm. Chưa ăn. Chưa ngủ gì cả.
Hắn hoàn toàn phớt lờ câu hỏi đó.
"Kacchan đâu rồi?" Giọng hắn thốt ra khàn khàn hơn dự đoán. Hắn hắng giọng. "Với cả Kou nữa. Họ chắc đã nói chuyện với cậu rồi đúng không? Cậu có biết họ đang ở đâu không? Có thể là ngay bây giờ ấy."
Hatsume cuối cùng cũng rút người ra khỏi dưới bàn, ngồi lùi lại trên gót chân, xoa trán bằng mu bàn tay, vết mỡ dính trên da. Cô ngẩng mắt lên nhìn hắn, liếc nhanh rồi nhíu mày.
"Chẳng lẽ cậu không gặp họ?"
Izuku chớp mắt.
Một lần. Hai lần.
Nhíu mày.
"Chuyện gì?"
"À, đúng rồi, tớ có gọi cho Bakugou lúc nãy," cô nói, xoa sau gáy. "Cậu biết đấy, về cái sự cố giấy tờ của Kou? Tớ nghĩ mình nên giải quyết cho ổn thỏa vì, thực tế, tớ không thể xử lý thực tập nếu tớ còn chẳng biết học sinh đó từ trường nào. Cái đó là quy trình cơ bản, cậu hiểu chứ? Dù sao đi nữa, tớ có hỏi Bakugou trường nào mà Kou học. Nghĩ là có thể họ chỉ quên ghi thôi, chuyện đó xảy ra suốt, cậu không tin được đâu, lượng hồ sơ rối loạn mà tớ phải xử lý ấy..."
Izuku đã lắc đầu. "Cái gì? Tại sao? Tại sao cậu lại làm vậy?!"
Hatsume nhìn hắn, hoàn toàn không hề lo lắng.
"Ừ, vì cậu bảo tớ làm vậy?"
Dạ dày hắn quặn lại. Không. Không phải vậy, cô ấy không thể...
Cái này không được phép xảy ra.
"Khoan đã, khoan đã, chờ một chút," hắn lắp bắp, bước về phía trước, "Cậu, cậu gọi cho cậu ấy á? Gọi cho họ á?!"
"Ừ, rõ ràng rồi." Hatsume thở ra một hơi, vuốt mấy lọn tóc rối khỏi mặt. "Và, trong lúc tớ đang gọi cho cậu ấy, tớ nghĩ là tớ nên cho cậu ấy biết cậu đang tìm cậu ấy đấy..."
Izuku không nghe thấy phần còn lại. Cả người hắn cứng lại, ngực như bị siết chặt, cảm giác như phổi không thể thở nổi. Cả căn phòng xoay vòng trong giây lát, mọi thứ quá sáng, quá sai.
Katsuki biết. Katsuki biết hắn đang tìm cậu ấy. Tìm họ.
Katsuki biết hắn đang hỏi câu hỏi.
Và thế là, cậu ấy trốn.
Katsuki đang giấu hắn.
Dạ dày Izuku thắt lại, cảm giác buồn nôn trào lên cổ họng, và trong một khoảnh khắc kinh hoàng, hắn nghĩ có thể hắn sẽ thực sự ói. Vì giờ không chỉ có Kou nữa, phải không?
Đây là Kacchan đang đưa ra lựa chọn.
Đây là cậu ấy biết Izuku đang tìm kiếm sự thật và đảm bảo rằng hắn sẽ chẳng bao giờ tìm thấy được.
"Ừ, cậu ổn chứ?"
Izuku không thể thốt lên lời.
Hắn cố gắng làm vậy. Cố nuốt cái cục nghẹn trong cổ họng, cố ép môi mình phải cử động, cố nói gì đó, nhưng chẳng có gì cả. Miệng hắn khô ran, lưỡi như nặng trịch và vô dụng.
"Trời, nếu có ai nên buồn ở đây thì phải là tớ chứ."
Izuku nhìn cô ấy.
"Kou thật sự siêu thông minh. Kiểu, thông minh quá mức luôn." Cô lắc đầu, với tay lấy cái gì đó trên bàn, lật qua lật lại trong tay khi nói tiếp. "Ý tớ là, tớ hiểu là tớ là một thiên tài và tất cả mọi thứ, nhưng ngay cả tớ cũng phải ấn tượng. Cậu nhóc lúc nào cũng nghĩ tới việc tích hợp công nghệ ở một mức độ anh hùng. Những lý thuyết của cậu ấy còn vượt xa những gì mà các sinh viên đại học có thể mơ tới."
Izuku thở ra một hơi dài qua mũi, những ngón tay run rẩy.
Hắn cần phải đi ngay.
Bây giờ.
Giọng nói của Hatsume vẫn tiếp tục, nhưng Izuku không còn nghe được gì nữa, cũng chẳng chắc cô ấy đang nói gì. Nhịp tim hắn đập quá lớn, đầu óc rối tung như một mớ hỗn độn, quá nhiều, quá nhanh, quá đái mẹ.
Hắn quay người lại, bước về phía cửa, động tác cứng ngắc, lắc lư, hầu như không thể kiểm soát nổi.
Hắn nghe thấy Hatsume thở dài phía sau.
"À, thôi cũng được. Đáng tiếc là họ đã rút khỏi kỳ thực tập rồi."
Izuku dừng lại.
"Cái gì?"
___
iii.
Izuku quay lại.
Bởi vì Katsuki không thể trốn mãi được.
Dù cậu có chạy trốn bao nhiêu, dù cậu có tạo khoảng cách bao xa, dù cậu có nghĩ mình giỏi đến mức nào trong việc xua đuổi Izuku khỏi cuộc sống của mình, thì cuối cùng cậu cũng phải quay lại đây thôi. Đây vẫn là căn hộ của cậu. Đây vẫn là không gian của cậu. Đồ đạc của cậu vẫn còn ở đây. Giường của cậu, quần áo của cậu, cả cái bột protein ngu ngốc trên bàn bếp, tất cả mọi thứ.
Và thế là Izuku vẫn ở lại.
Hắn không có kế hoạch gì, không biết mình sẽ nói gì khi Katsuki cuối cùng sẽ xuất hiện, thậm chí không biết liệu mình có được phép nói gì không. Tất cả những gì hắn biết là đôi chân đã đưa hắn trở lại đây theo bản năng.
Đống hỗn độn vẫn còn đó. Những ngăn kéo bị xé toạc, các hóa đơn vương vãi, miếng gỗ của cái bàn đầu giường bị nứt từ lúc cậu dùng tay không mở nó. Bàn cà phê vẫn đầy những thư chưa mở, sàn nhà vẫn ngập chứng cứ của sự tuyệt vọng trước đó.
Izuku bước qua đống hỗn độn, đi về phía ghế sofa và ngồi xuống.
Rồi nhìn chằm chằm.
Vào cái gì đó.
Vào mọi thứ.
Izuku thở ra một hơi dài, dùng tay xoa mặt. Hắn cần phải dọn dẹp. Căn nhà trông như hiện trường vụ án, mà không phải kiểu hay ho gì, chỉ là thảm hại. Nhưng nghĩ đến việc phải động đậy, phải đứng lên, phải kéo cơ thể mình dậy và bắt nó làm gì đó, khiến bụng hắn quặn thắt.
Hắn mệt mỏi đến mức không còn sức nữa.
Về thể chất. Về tinh thần.
Mỗi tế bào trong cơ thể hắn đều đang gào thét, yêu cầu hắn dừng lại, buông bỏ, ngừng suy nghĩ.
Nhưng làm sao hắn có thể làm được điều đó?
Hắn không có câu trả lời. Không có hướng đi.
Không biết Katsuki hiện đang ở đâu.
Không biết cậu ấy đang làm gì, hay Kou đang làm gì, hay tại sao tất cả chuyện này lại xảy ra ngay từ đầu.
Và Katsuki đã để chuyện này xảy ra.
Đó là phần mà Izuku không thể lý giải nổi.
Đó là phần đang làm vỡ vụn hắn.
Bởi vì dù mọi chuyện đã xảy ra, những cuộc cãi vã, những năm tháng đẩy qua đẩy lại, tất cả những cách mà họ đã làm tổn thương nhau, Izuku chưa bao giờ thực sự tin rằng Katsuki sẽ lựa chọn giấu giếm điều gì đó như thế này với hắn.
Thế mà.
Thế mà.
Izuku lại thở ra một hơi dài, chậm rãi.
Để cơ thể hắn chìm vào sofa, chiếc gối nuốt chửng hắn, các chi của hắn quá nặng để cử động.
Hắn cần phải suy nghĩ. Cần phải tắm. Có lẽ cần phải ăn gì đó, nhưng chỉ nghĩ đến thôi đã khiến hắn cảm thấy buồn nôn.
Và vào một lúc nào đó, không nhận ra, không có chủ ý gì-
Cơn mệt mỏi đã chiến thắng. Cơ thể hắn đứng yên.
Nhịp thở của hắn chậm lại.
Và hắn chìm vào giấc ngủ.
...Sau đó, tiếng cửa mở kéo Izuku mạnh mẽ ra khỏi giấc ngủ.
Không ồn ào. Không phải tiếng đập cửa hay vội vã. Chỉ là một âm thanh nhẹ nhàng.
Tiếng "click" nhẹ của ổ khóa khi nó trượt vào đúng vị trí.
Nhưng Izuku nghe thấy tất cả.
Cả cơ thể hắn giật bắn dậy, mọi dây thần kinh đều căng lên một lúc, adrenaline trào dâng trước khi hắn kịp nhận ra mình đang ở đâu. Các cơ bắp hắn cứng lại, hơi thở nghẹn lại trong cổ họng, đầu óc quay cuồng vì sự chuyển đổi đột ngột giữa cơn mệt mỏi và sự tỉnh táo tột độ. Hắn đẩy cơ thể lên bằng đôi tay không vững, chớp mắt nhanh, kéo ánh mắt về phía cửa.
Katsuki.
Izuku hầu như không nhớ cách thở.
Cậu đứng ở cửa, nửa khuất trong bóng tối. Cậu lại mặc đồ đen, chiếc áo len cổ lọ dài tay, tay áo xắn xuống tận cổ tay, chiếc quần cargo quen thuộc gọn gàng trong đôi ủng. Tư thế của cậu cứng nhắc, quá im lặng.
Izuku không nói gì.
Không dám.
Katsuki không nhìn hắn. Ít nhất là chưa. Cậu chỉ đứng đó, một tay vẫn cầm chìa khóa, tay kia đặt phẳng lên cửa như thể cần một thứ gì đó vững chắc để bám vào. Izuku nuốt một hơi thật khó, cố gắng giữ bình tĩnh, cố gắng ép những cảm xúc ngập tràn thành điều có thể kiểm soát được.
Hắn đã chờ đợi khoảnh khắc này. Hắn đã mong đợi nó.
Katsuki sẽ phải quay lại thôi. Và bây giờ cậu ấy đã quay lại.
Vậy sao Izuku lại cảm thấy như mình chưa sẵn sàng?
Rồi cuối cùng, Katsuki động đậy.
Không nhiều. Chỉ là một chuyển động nhỏ, đầu cậu hơi xoay lại, cằm nghiêng một chút để liếc nhìn Izuku qua vai.
Ánh mắt cậu chợt lóe lên, rồi dừng lại nơi hắn.
Izuku đứng sững lại.
Vì đôi mắt của Katsuki.
Viền đỏ. Mất tập trung.
Và tay cậu đang run.
Cả cơ thể Izuku cử động mà không kịp nghĩ.
Cơn mệt mỏi, sự tức giận, tất cả mọi thứ đều biến mất chỉ trong chớp mắt, như thể chúng chưa từng tồn tại.
Vì lúc này, ngay lúc này, chẳng còn gì cả.
Katsuki đang run.
Izuku khó khăn nuốt xuống bản năng muốn với tay ra, đôi tay hắn lơ lửng, những ngón tay giật giật như muốn nắm lấy, muốn giữ lại, muốn sửa mọi thứ, nhưng hắn ngần ngại. Dừng lại. Vì Katsuki lúc này giống như một con thú hoang bị thương, căng thẳng, kiệt sức, co mình lại như thể chỉ một cử động nhỏ cũng đủ khiến cậu chạy mất.
Vậy nên Izuku không chạm vào cậu.
Chưa phải lúc.
“Tớ biết,” Izuku nói, giọng nhỏ nhẹ. “Tớ biết cậu đang giấu cậu ta.”
Ánh mắt của Katsuki chợt chớp, một chuyển động nhanh, rồi cậu cúi mặt xuống đất. Miệng cậu mở ra rồi lại khép lại. Giống như cậu muốn nói gì đó, cần nói gì đó, nhưng không tìm ra lời.
Izuku không thể chịu đựng được nữa.
Hắn cần Katsuki ngồi xuống. Cần cậu nghỉ ngơi, cần cậu dừng lại, chỉ cần cậu ở đây, nơi Izuku có thể nhìn thấy cậu, nơi hắn có thể chắc chắn cậu sẽ không biến mất lần nữa. Vì vậy, hắn tiến về phía trước, nhẹ nhàng, cẩn thận, ngón tay chạm nhẹ vào cổ tay của Katsuki.
Và Katsuki để hắn làm vậy.
Không rút tay lại. Không giật mình. Không phản kháng.
Izuku nuốt khan quanh cục nghẹn trong cổ họng khi hắn vòng tay quanh làn da lạnh lẽo của Katsuki, ngón cái ấn vào những chiếc xương mỏng manh trên cổ tay cậu, cảm nhận được sự run rẩy, sự kiệt sức, nỗi tuyệt vọng yên lặng mà chỉ vừa đủ sức giữ lại. Hắn kéo cậu lại gần, dắt cậu về phía ghế sofa.
Và Katsuki theo hắn. Ngồi xuống mà không có lời phản đối. Izuku ngồi xuống cạnh cậu, tay vẫn giữ chặt lấy cổ tay Katsuki, các ngón tay nhẹ nhàng nhưng vững chắc, ngón cái xoay tròn chậm rãi, cẩn thận.
“Cậu an toàn rồi, Kacchan.”
Katsuki không phản ứng.
Không nhìn hắn. Không cử động.
Izuku siết chặt ngón tay quanh cổ tay cậu.
“Không ai có thể làm hại cậu nữa đâu.”
Izuku nuốt xuống, rồi hỏi.
“Kacchan,” hắn lên tiếng. “Kou là ai?”
Sự kiên nhẫn của hắn còn giữ được chỉ thêm một giây nữa.
“Tại sao cậu lại làm vậy?”
Vẫn không có gì. Hơi thở của Izuku ngắn lại, cái gì đó bên trong hắn như quặn lại, vỡ vụn, một cái gì đó giận dữ và sợ hãi và tuyệt vọng và mệt mỏi đến mức không chịu nổi.
“Nhìn này, tớ sẽ không… tớ sẽ không tức giận đâu, được chứ? Tớ chỉ là,” Hai tay hắn nắm chặt lại, khớp tay trắng bệch. “Tớ chỉ cần cậu nói chuyện với tớ.”
Katsuki mở miệng rồi lại đóng lại.
Kiên nhẫn của Izuku đứt phựt.
“Chỉ cần nói gì đó đi, Kacchan! Bất cứ điều gì! Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?!”
Giọng hắn lúc này đã lên cao, lớn hơn cả những gì hắn muốn.
Sự kiệt sức vỡ vụn thành thứ gì đó giống như cơn giận.
Katsuki giật mình.
Chỉ là một cái co nhẹ, một cử động tinh tế của những ngón tay cậu trên đầu gối, nhưng Izuku thấy được.
Và hắn vẫn không thể dừng lại.
“Cậu có hiểu những gì tớ đã trải qua không?! Tớ đã đi qua bảy cái trường đại học chết tiệt, chỉ để tìm một người không tồn tại! Tớ đã lục tung căn hộ của cậu!” Izuku vung tay qua mặt, kéo tóc mình, hít một hơi thật sâu, cố gắng, nhưng thất bại trong việc kiềm chế bản thân. “Tớ… tớ tìm thấy mấy cái điện thoại chết tiệt đó, nhưng cậu, cậu vẫn không-”
Sau đó, cuối cùng, hắn lại nhìn vào.
Và-
Ôi.
Đầu Katsuki cúi xuống, vai cậu co lại, cơ thể gập lại như thể cậu đang cố biến mất.
Tay cậu run rẩy khi đặt lên đầu gối. Cánh tay còn lại tựa vào mặt, xoa mạnh lên mắt, tay áo ướt khi cậu kéo qua da, hơi thở của cậu rời rạc, run rẩy.
Katsuki đang khóc.
Izuku hoảng hốt. Chỉ trong một giây, hắn đã cuốn vào cơn giận, giọng nói quá lớn, tay run rẩy vì sự nóng nảy. Nhưng ngay sau đó, hắn đã ở ngay đây, thu hẹp khoảng cách giữa hai người, tay vươn tới, ngực đau nhói khi hắn nhìn Katsuki xoa mặt như thể cậu có thể lau sạch dấu vết nước mắt đi.
“Kacchan,” hắn thì thầm, hoảng loạn, cảm giác tội lỗi tràn ngập. “Không, không, tớ-”
Tay hắn chuyển động, vươn tới, nắm lấy cổ tay Katsuki, kéo chúng ra khỏi mặt cậu với sức mạnh hơn cần thiết, tuyệt vọng muốn thấy cậu, muốn chắc chắn rằng cậu ổn.
Katsuki giật mình. Không nhiều lắm. Chỉ là một cú co nhẹ, một sự căng cơ không tự chủ.
Dạ dày Izuku thắt lại, và hắn lập tức buông lỏng tay, những ngón tay vẫn run rẩy, nhưng hắn không thả tay hoàn toàn. Thay vào đó, hắn để các ngón tay trượt lên, nhẹ nhàng di qua các đốt ngón của Katsuki, lướt qua cổ tay cậu, nhẹ nhàng và cẩn thận, như để nói rằng hắn sẽ không làm tổn thương cậu.
“Kacchan. Không, tớ xin lỗi.”
Tay kia của Izuku nâng lên, vô thức đặt lên mặt Katsuki, ngón cái nhẹ nhàng lướt qua má cậu, qua những vết nước mắt mà Katsuki đã cố gắng giấu đi.
“Không sao đâu,” hắn thì thầm. “Tớ không giận nữa, tớ thề. Chúng ta có thể nói chuyện, được không? Cậu không cần phải nói gì bây giờ đâu. Nhưng nếu… nếu Kou đang làm tổn thương cậu, nếu có gì đó không ổn, thì cậu phải nói cho tớ biết.”
Katsuki lắp bắp một tiếng nhỏ, “Tao… Chỉ-”
Sau đó cậu lại im lặng.
Izuku siết cổ tay cậu nhẹ nhàng.
“Vì nếu cậu nói cho tớ biết,” hắn tiếp tục, giọng nhẹ nhàng hơn, cẩn thận hơn, “Tớ sẽ biết phải làm gì. Và tớ muốn giúp cậu. Cậu không phải sợ đâu, được chứ?”
“Hm.”
Izuku mỉm cười, ngón cái vẫn tiếp tục di chuyển, những vòng tròn nhỏ, nhẹ nhàng trên làn da mỏng manh của cổ tay Katsuki.
“Tớ có thể cứu cậu, Kacchan.”
Khi đó, hơi thở của Katsuki dừng lại một chút.
“Cậu trông nhợt nhạt quá,” Izuku thì thầm, nghiêng đầu một chút, cố gắng bắt được ánh mắt của Katsuki, cố gắng nhìn cậu. “Cậu nên nghỉ đi. Chúng ta có thể nói chuyện sau, tớ sẽ không ép cậu đâu. Cậu có đói không? Tớ có thể gọi gì đó. Cậu không cần ăn đâu, nhưng… Cậu đang đau.”
Izuku nhìn xuống, nhìn vào tay mình đang nắm lấy tay Katsuki.
“Và điều đó cũng làm tớ đau.”
Trong một khoảnh khắc dài và đầy đau đớn, Katsuki không cử động.
Từ từ, cẩn thận, Katsuki ngẩng lên.
Qua hàng mi dài, vàng ươm còn đẫm nước mắt, ánh mắt của Katsuki khóa chặt vào Izuku, như thể đó là lần đầu tiên cậu thật sự nhìn thấy hắn kể từ khi bước qua cánh cửa ấy.
Izuku không thể ngừng nhìn cậu.
Bởi vì Katsuki trông buồn đến mức thảm hại. Và cậu ấy cũng trông đẹp đến mức đáng sợ nữa.
Thêm những giọt nước mắt lại trượt khỏi mắt Katsuki.
Izuku chỉ biết đứng nhìn, bất lực, mắc kẹt đâu đó giữa sự tan vỡ và một cảm giác tồi tệ hơn. Hắn không nghĩ gì, chỉ hành động, tay giơ lên theo phản xạ, vuốt nhẹ qua má Katsuki, các ngón tay ấm áp chạm vào làn da lạnh giá. Ngón cái của hắn lướt nhẹ, bắt lấy những giọt nước mắt trước khi chúng có thể rơi thêm.
Katsuki dụi vào lòng bàn tay hắn.
Nhẹ nhàng. Hầu như không thể cảm nhận. Một chút nghiêng đầu, một sự tiếp nhận dịu dàng của cái chạm, một sự đầu hàng mệt mỏi.
Katsuki nhắm mắt lại, thở ra thật chậm, thật dài, như thể cuối cùng cậu cũng chịu buông bỏ thứ gì đó.
Và rồi, cậu lại nhìn vào Izuku, ánh mắt khóa chặt vào hắn như thể đang ghi nhớ hắn.
Và đó chính là lúc.
Mọi lý trí, mọi sự kiềm chế, mọi lẽ thường đều bay ra cửa sổ.
Izuku di chuyển.
Hắn lao tới, hai cánh tay vòng qua cậu mà không hề do dự, không hề suy nghĩ, không có gì ngoài nhu cầu ngạt thở muốn ôm chặt lấy cậu. Một tay nâng nhẹ sau đầu cậu, ngón tay lùa vào tóc, tay kia ôm chặt lấy hông, kéo cậu gần lại.
Họ chưa từng ôm nhau như thế này.
Họ chưa bao giờ ôm nhau như thế này.
Izuku không thể không ôm cậu như vậy.
Không thể không kéo cậu lại gần hơn. Không thể không chôn mặt mình vào vai cậu, không thể không quấn chặt lấy cậu như thể hắn có thể bảo vệ cậu khỏi mọi thứ đã khiến cậu tan vỡ. Katsuki không ôm lại hắn.
Cậu không nâng tay lên, không cử động, không đẩy hắn ra nhưng cũng không kéo hắn vào.
Và như vậy cũng ổn.
Chỉ cần cảm nhận được cậu thôi. Chỉ cần ôm cậu như vậy, chỉ muốn lướt tay qua tóc cậu, cảm nhận hơi ấm từ làn da, để ngón tay đầy sẹo của hắn vẽ ra hình dáng của cậu, ấn vào lưng, vai cậu. Hắn hít vào thật sâu, run rẩy, hít thở mọi thứ. Mùi của Katsuki, một chút mùi đường cháy và khói, cảm giác cơ thể cậu thật dưới cơ thể hắn, cảm giác cậu hiện diện, ở đây, sống động.
Izuku ôm chặt hơn.
Chà xát mặt vào vai cậu.
Và thì thầm, “Không sao đâu, Kacchan. Tớ sẽ bảo vệ cậu. Tớ sẽ cứu cậu.”
Izuku siết chặt tay hơn, ngón tay ấn vào lưng Katsuki.
Hắn không biết đã bao lâu họ đứng như vậy.
Một vài giây. Một vài phút. Cũng chẳng quan trọng.
“Tớ sẽ sửa mọi thứ,” hắn thì thầm, ghé vào hõm vai Katsuki, “Kou sẽ không thoát được đâu.”
Và rồi, cuối cùng, cuối cùng, Izuku lùi lại.
Hắn đã chuẩn bị sẵn tinh thần chống đối.
Hắn nghĩ cậu sẽ đẩy hắn ra, sẽ khinh bỉ, sẽ quát vào mặt hắn vì cái sự làm quá này. Nhưng không.
Thay vào đó, Izuku hầu như không có một giây để nhận ra sự thay đổi trước khi bàn tay của Katsuki đặt lên mặt hắn, những ngón tay vòng quanh quai hàm hắn, lòng bàn tay ấn vào má hắn.
Izuku đứng yên.
Không cử động. Không thở. Không chớp mắt khi Katsuki nghiêng người về phía hắn, chậm rãi, gần như do dự, có gì đó không chắc chắn trong hơi thở của cậu, khi hơi thở đó lướt qua môi Izuku, cách cậu siết chặt tay lại một chút, như thể cậu đang xin một điều gì đó trước khi nhận lấy.
Và rồi.
Một làn nhiệt ấm. Mềm mại và thoáng qua.
Một nụ hôn.
Katsuki hôn hắn.
Nó nhẹ nhàng đến mức, khác xa với cậu, khác xa mọi điều mà Izuku từng nghĩ về Katsuki, đến nỗi lúc đầu hắn không thể nhận ra là thật. Chỉ là một chút chạm, chỉ là một hơi thở, nhưng nó phá hủy Izuku theo cách mà chưa có gì làm được.
Nó im lặng. Nó nhỏ bé.
Và rồi nó biến mất.
Katsuki lùi lại, hơi thở run rẩy, ánh mắt nhìn đi nơi khác, cơ thể cậu cứng đờ.
Ngón tay cậu run lên trên da Izuku, ngừng lại, rồi rơi xuống.
"...Xin lỗi."
Nhẹ nhàng. Khàn khàn.
Giống như cậu hối hận. Giống như cậu xấu hổ.
Izuku không nghĩ được gì.
Không có suy nghĩ. Không có do dự. Không có việc cân nhắc hậu quả.
Chỉ có Kacchan.
Izuku cử động.
Hắn lao về phía cậu.
Túm lấy cậu, kéo lại.
Đè môi cậu vào môi hắn, trong một nụ hôn không nhẹ nhàng, không do dự, không cẩn thận.
Mê mẩn. Lộn xộn. Thèm khát theo một cách mà Izuku chưa bao giờ biết là hắn có thể như thế.
Tay hắn luồn vào tóc Katsuki, ngón tay xoắn vào những sợi tóc mềm ở gáy cậu, kéo mạnh đủ để làm cậu cảm nhận được. Tay kia của hắn trượt xuống, quấn quanh eo Katsuki, siết chặt, kéo cậu lại gần.
Và Katsuki. Cậu để mặc hắn.
Nụ hôn đó đói khát. Lộn xộn. Kỳ lạ theo cách mà nó lẽ ra không nên xảy ra, nhưng Izuku không quan tâm. Hắn không thể quan tâm.
Vì Katsuki đang ấm áp trong vòng tay hắn, đang siết chặt hơn, đang hôn hắn như thể cậu đang chết đói, và Izuku cũng hôn lại cậu như thể hắn đã từ chối Katsuki quá lâu rồi. Hắn gần như không có thời gian để thở trước khi Katsuki kéo lại, mắt hoang dại, môi đỏ, rồi đẩy hắn vào ghế sô pha, leo lên đùi hắn, ngồi chễm chệ như thể đây là thứ cậu đã làm trước đó.
Izuku hít một hơi, tay vội vã chộp lấy một thứ gì đó, nhưng rồi ngón tay Katsuki đã trong tóc hắn, siết chặt, và miệng cậu lại áp vào hắn.
Và chết tiệt.
Chết tiệt.
Katsuki ma sát vào người hắn. Izuku rên rỉ vào nụ hôn, âm thanh thấp và khàn, ngón tay hắn bám chặt vào sườn cậu, ấn mạnh vào xương hông nhọn hoắt, vào vòng eo thon thả mà không nên mảnh mai như thế này vì cái thằng khốn đó.
Cân nặng mà Katsuki đã mất đi. Cái sự mệt mỏi, đôi tay run rẩy, cái mắt thâm đen từ mấy tháng trước.
Cách cậu đã giấu hết tất cả những điều này, đã giấu tất cả mọi thứ.
Cảm giác nhận ra điều đó đập vào hắn mạnh đến mức hắn phải rút miệng ra, chỉ đủ để thở, chỉ đủ để nhìn thấy, ngực hắn lên xuống nhanh chóng, không đều, khi hắn nhìn lên Katsuki. Katsuki đã tan vỡ. Môi cậu hơi mở, sưng lên vì nụ hôn, vì cái cắn, vì bất cứ thứ gì mà điều này đang biến thành. Con ngươi cậu mở to, ánh mắt mờ đi, như bị thôi miên.
Mắt cậu liếc xuống.
Về phía miệng Izuku.
Rồi, chậm rãi, Katsuki lại nghiêng người về phía hắn, ý định rõ ràng, môi cậu hơi hé mở, hơi thở ấm áp áp lên da Izuku.
Izuku giận dữ. Hắn nổi điên.
Và tất cả những gì hắn có thể nghĩ là, liệu Kou có hôn cậu như thế này không?
Izuku không nhận ra mình đã nói ra câu đó cho đến khi những lời đó đã trôi ra ngoài miệng.
"Liệu cậu ta có hôn cậu như thế này không?"
Katsuki cứng đờ. Izuku không dừng lại.
"Liệu cậu ta có ôm cậu như thế này không?"
Giọng hắn trầm xuống, cái gì đó giữa một yêu cầu và một lời cầu xin, và đáng lẽ nó phải khiến hắn cảm thấy xấu hổ, đáng lẽ phải khiến hắn nghi ngờ bản thân, nhưng Katsuki thì ngay ở đây. Ngay trên người hắn. Cậu ngồi trên đùi hắn, cơ thể cậu uốn cong dưới tay Izuku, đầu cậu ngả ra sau khi Izuku đẩy tới, áp sát vào cậu, ép cậu vào một thứ gì đó sâu thẳm, choáng ngợp và không thể nào chịu đựng nổi.
Katsuki không trả lời.
Không đẩy hắn ra.
Không nói không.
Cậu chỉ nhìn chăm chú vào hắn, ánh mắt lướt nhanh về phía miệng Izuku. Đó chính là thứ làm cái gì đó xoắn lại, cháy bỏng trong hắn, khiến ngón tay Izuku cử động trước khi hắn kịp dừng lại, trượt lên sau gáy Katsuki, luồn vào tóc cậu, siết chặt.
Hắn kéo mạnh.
Hắn ép đầu Katsuki ngửa ra sau, buộc cậu phải nhìn vào hắn.
"Cậu có để cậu ta làm thế này với cậu thường xuyên không, Kacchan?"
Katsuki chỉ nhìn hắn.
Ánh mắt cậu nhìn lên, cái gì đó thô ráp, tan vỡ và nổi điên.
Rồi, chỉ vừa đủ để nghe, "Mày nghĩ sao?"
Dạ dày Izuku như tụt xuống.
Bởi vì hắn không biết. Bởi vì hắn không thể chịu đựng nổi.
Cái suy nghĩ về việc Kou nhìn thấy cậu như thế này, về việc Kou chạm vào cậu như thế này.
Katsuki chấp nhận nó, Katsuki ngửa đầu ra sau và cứ thế nhận lấy.
Nó làm Izuku cảm thấy buồn nôn. Làm hắn cảm thấy run rẩy và không chắc chắn, như thể hắn đang mất đi cái gì đó, như thể cái gì đó đang bị cướp đi khỏi hắn ngay trước khi hắn nhận ra nó là của mình từ lúc đầu.
Nó làm hắn cảm thấy giận dữ.
Bởi vì Katsuki đã để nó xảy ra. Đã để hắn làm thế. Đã ngồi đó và chấp nhận những nụ hôn, đã thở hổn hển và run rẩy và nhận lấy chúng, choáng váng và bối rối và đã để Kou lấy đi nhiều hơn nữa và nhiều hơn nữa và Katsuki thậm chí còn để thằng khốn đó làm thế với cậu.
Izuku không thể chịu nổi.
Hắn siết chặt tay trong tóc Katsuki.
Bởi vì nếu Katsuki để ai đó làm thế với cậu, thì chắc chắn không phải là Kou.
Chỉ trong một giây, Katsuki vẫn đang ngồi trên hắn, nhìn chằm chằm vào hắn bằng đôi mắt không thể tin được đó, thách thức hắn, thách hắn làm gì đó, lấy gì đó, chiếm lấy thứ gì đó. Và ngay sau đó, Izuku đã ôm chặt lấy eo cậu, tay siết chặt, quá chặt, cơ thể hắn chuyển động theo bản năng, đẩy về phía trước, đẩy xuống, buộc Katsuki nằm ngửa ra sàn trước khi cậu kịp nhận ra hắn đang làm gì.
Katsuki dễ dàng ngã xuống.
Quá dễ dàng.
Lưng cậu chạm đất với một tiếng động nhẹ, hơi thở hụt lại, và Izuku đứng trên người cậu, bao vây lấy cậu, đầu gối đè xuống sàn, cả người hắn run rẩy với thứ cảm giác mà hắn chưa sẵn sàng gọi tên.
Chân của Katsuki quấn quanh eo hắn.
Izuku đông cứng lại.
Bởi vì khốn thật.
Đó là bản năng. Đó là tự nhiên.
Đùi Katsuki căng lên, kéo Izuku lại gần, lôi hắn vào như thể điều đó là bản năng thứ hai, như thể cậu đã làm chuyện này rồi, như thể cậu đã làm hàng trăm lần, như thể cậu biết mình đang làm gì, như thể cơ thể cậu đã biết cách phản ứng.
Và Izuku ghét nó. Ghét cách Katsuki nhìn hắn. Ghét vẻ dâm đãng của cậu, ghét cái cách cậu hoàn toàn tan rã và khao khát, đôi môi đỏ và hé mở, hơi thở không đều, cơ thể cậu đã bắt đầu thích nghi với cơ thể Izuku như thể nó thuộc về nơi đó.
Liệu cậu có luôn nhìn như thế này không?
Cậu có nhìn Kou như thế này không?
Dạ dày Izuku quặn lại, buồn nôn, tức giận và bối rối vô cùng, vì điều này thật không công bằng. Nó quá bất công.
Katsuki đang nhìn hắn bây giờ, không phải Kou, không phải ai khác. Là hắn.
Và có điều gì đó trong đôi mắt cậu. Điều gì đó mềm mại. Điều gì đó không nên có ở khoảnh khắc này, điều gì đó không nên tồn tại, thứ gì đó ấm áp, nguy hiểm, thực sự và đáng sợ.
Thứ gì đó giống như… tình cảm.
Izuku nhìn thấy nó. Và hắn ghét nó.
Bởi vì nếu nó là thật, nếu nó luôn là thật, vậy thì mấy cái trò quái quỷ mà bọn họ đã làm là cái gì?
Katsuki đã làm cái quái gì vậy? Hắn đã làm cái quái gì vậy?
Hắn đang cảm thấy cái quái gì vậy?
Bởi vì điều này, Katsuki ở bên dưới hắn, hai chân khóa chặt quanh hắn, hơi thở không đều, nhìn chằm chằm vào hắn như thể hắn quan trọng, cảm thấy đúng.
Hắn cảm thấy quá đúng.
Và chết tiệt, điều đó sai rồi phải không?
Đây không phải là cách hắn phải cảm thấy. Đây không phải là điều hắn lẽ ra phải mong muốn.
Izuku biết mình nên dừng lại. Biết hắn nên rời xa, nên đặt khoảng cách giữa họ, nên để chuyện này qua đi trước khi nó biến thành thứ mà hắn không thể lấy lại được.
Nhưng hắn đã không làm thế. Hắn đã di chuyển.
Ấn hông xuống, cọ sát vào Katsuki, ma sát giữa họ phát ra thậm chí xuyên qua nhiều lớp quần áo. Hơi thở của hắn nghẹn lại trong cổ họng trước sức nóng của nó, cách Katsuki căng thẳng bên dưới hắn, cách cơ thể cậu phản ứng tức thời, theo bản năng, hông giật lên để đón lấy hắn.
Izuku nuốt khan, miệng vừa ướt vừa khô, những ngón tay co giật trên sàn khi hắn chuẩn bị tinh thần, khi hắn làm điều đó một lần nữa, ấn về phía trước, đẩy hông, cảm nhận hơi ấm của Katsuki bên dưới mình, hình dạng của cậu, bằng chứng cho thấy cả hai người đều cứng rắn, rằng cả hai đều không muốn dừng lại.
Katsuki thở hổn hển, sắc bén và khó thở, đầu hơi ngửa ra sau, lồng ngực phập phồng trong chiếc quần nông, không đều nhau. Izuku quan sát, nhìn chằm chằm, ghi nhận mọi thứ, cách đôi mắt của Katsuki chớp chớp chỉ trong một giây, cách những ngón tay của cậu co lại trên sàn, cách toàn bộ cơ thể cậu phản ứng với từng chuyển động, từng lực đẩy chậm rãi, đều đặn.
Hắn không thể rời mắt.
Không thể ngăn mình xem.
Vì vậy, hắn đã không.
Ánh mắt hắn dán chặt vào khuôn mặt của Katsuki, đắm chìm trong từng cảm xúc thoáng qua, từng hơi thở run rẩy, từng âm thanh trầm lắng, nghẹn ngào. Hắn lau đi giọt nước mắt còn sót lại bằng ngón tay cái của mình, vuốt tóc Katsuki khỏi mắt cậu, ôm lấy khuôn mặt cậu trong hai tay, giữ cậu ở đó, bắt cậu ở lại.
Hắn nghiêng người lại gần hơn, hơi thở hòa quyện giữa họ, đôi môi lơ lửng ngoài tầm với.
Đè cậu xuống. Nhốt cậu vào trong.
Izuku hôn cậu lần nữa, chậm và sâu, và lần này, hắn vẫn mở mắt.
Hắn phải làm vậy.
Phải nhìn Katsuki như thế này, phải nhìn thấy từng thay đổi nhỏ trong biểu cảm của cậu, phải uống theo cách miệng cậu hé ra bên dưới Izuku, cách hơi thở của cậu dồn dập theo từng cú nhấp hông chậm rãi của Izuku. Hắn không thể không so sánh nó, không thể ngăn tâm trí mình nhớ lại đoạn video chết tiệt đó, với vẻ ngoài của Katsuki lúc đó, nằm bên dưới Kou, cơ thể mềm mại và hở hang, môi sưng tấy, má đỏ bừng.
Điều này đã khác.
Đây không phải là thứ vớ vẩn, mãn nhãn mà hắn phải chứng kiến qua màn hình. Điều này là thật. Đây là Katsuki dưới quyền của hắn. Đây là Izuku đang đè cậu xuống, giữ cậu đứng yên, nuốt chửng những tiếng thở hổn hển nhẹ nhàng thoát ra khỏi cổ họng cậu.
Và cậu trông ổn.
Trái tim của Izuku nhảy lên khi nhận ra điều đó.
Katsuki trông thật tuyệt khi như thế này.
Má cậu đỏ bừng, một luồng hơi nóng lan xuống cổ, đôi môi đỏ mọng, bầm tím, lồng ngực phập phồng trong những hơi thở gấp gáp, không đều. Những ngón tay cậu co giật trên sàn, như thể cậu muốn nắm lấy thứ gì đó nhưng không biết liệu mình có được phép hay không.
Izuku đã đưa ra quyết định cho cậu. Hắn nắm lấy cổ tay của Katsuki, buộc chúng đứng lên, buộc cậu phải giữ lấy mình.
Katsuki đã làm vậy.
Những ngón tay cuộn tròn trong lớp vải áo sơ mi của Izuku, nắm chặt, tuyệt vọng, neo mình vào người hắn như thể cậu cần thứ gì đó để bám vào.
Izuku rên rỉ trong miệng rồi di chuyển. Đặt tay lên eo Katsuki, giữ cậu ở đó, những ngón tay luồn sâu vào hông cậu khi hắn đẩy vào cậu, mạnh hơn, nhanh hơn, nghiền vào cậu, đuổi theo sự ma sát như thể bị ma ám. Và chết tiệt, nó thật kỳ lạ.
Nó lộn xộn, vụng về, tuyệt vọng theo cách mà cả hai đều không biết mình đang làm cái quái gì, theo cách quá nhiều, không đủ, theo cách khiến đầu óc Izuku quay cuồng vì cậu muốn. Hắn muốn.
Những ngón tay hắn co giật trên eo Katsuki, trượt xuống thấp hơn, trêu chọc gấu quần của cậu. Và hắn tự hỏi. Nếu hắn có thể... Nếu hắn có thể kéo chúng xuống, hãy làm cho xong.
Nhưng hắn không làm vậy.
Không vượt qua ranh giới đó.
Không cho phép mình.
Bởi vì chết tiệt, thế này đã là quá nhiều rồi. Đã quá choáng ngợp, quá khó hiểu, quá khi hắn đang làm cái quái gì vậy?
Hắn cảm thấy sợ. Cảm giác lạ lùng. Không phải vì cậu, không phải vì cảm giác cậu nằm dưới hắn, không phải vì đôi chân của cậu siết chặt quanh eo hắn, giữ hắn lại, như thể cậu sợ hắn sẽ dừng lại.
Không, hắn cảm thấy lạ vì chính bản thân mình.
Vì hắn muốn nhiều đến vậy. Vì hắn đang đuổi theo thứ gì đó mà chính hắn cũng không hiểu.
Hắn siết lấy.
Tay nắm chặt lấy áo của cậu, vải căng lên trên ngực cậu, ngón tay hắn cuộn chặt quanh cơ ngực như thể hắn cần một cái gì đó để bám víu. Và cậu, chết tiệt, cậu ngửa đầu ra sau vì cú chạm đó, thở dốc, thở dốc khốn kiếp, âm thanh đó trượt khỏi miệng cậu.
Máu hắn gầm thét.
Ngón tay hắn căng ra, trượt đi, tìm thấy điểm nhạy cảm của cậu qua lớp áo, xoay và siết chặt.
Cậu hít vào.
Hắn cúi xuống, cắn vào đó qua lớp vải, răng hắn cắm vào đủ sâu để cảm nhận nó, để làm cậu cảm nhận được nó.
Cậu cong người lên. Đôi chân siết chặt hơn quanh hắn, hơi thở gấp gáp và nặng nề, tay bỗng dưng vờn lấy tóc hắn, kéo hoặc đẩy, hắn không biết, không quan tâm, chẳng có chút suy nghĩ gì. Hắn liếm, nhai, cắn lần nữa, răng cạ vào, hút mạnh qua lớp vải, làm nó ướt, làm nó thành của hắn, hông hắn di chuyển một cách vô thức, cọ xát, đuổi theo, đuổi theo, đuổi theo.
Một tầm nhìn trắng xoá. Hắn cứng người lại.
Hắn rên lên, âm thanh trầm thấp và rã rời.
Rồi hắn nhận ra.
Hắn nhận ra sự ấm ướt dính dính lan ra trong quần lót của mình.
Hắn nhận ra cơ thể mình hoàn toàn đóng băng.
Hắn vừa mới ra trong quần như một thằng thiếu niên khốn nạn, tuyệt vọng, khổ sở.
Và là với bạn thân của hắn. Cậu, bạn thân ấy, nhìn hắn với ánh mắt mơ màng, môi sưng lên, đầu nghiêng nhẹ sang một bên như thể cậu không bị hủy hoại dưới hắn, như thể Izuku không vừa làm bản thân mình xấu hổ theo cách tệ hại nhất có thể.
Rồi cậu nhếch môi cười. Hừ mũi. Đưa tay lên, ngón tay vuốt qua tóc hắn, xóa đi những lọn tóc ướt trên trán hắn. Cái chạm đó chậm rãi, nhẹ nhàng, gần như có gì đó thương yêu trong đó, và trong một khoảnh khắc thoáng qua, Izuku nghĩ.
Chuyện này ổn thôi. Chuyện này không sao.
Rồi cậu lên tiếng.
"Sao mày lại dừng lại, Kou?"
Mọi thứ ngừng lại.
Izuku ngừng lại.
Tất cả. Biến mất.
Chỉ còn biến mất.
“Gì cơ?”
Izuku cứng người lại.
Giọng của hắn không còn là của hắn nữa.
Hắn lắc đầu, đầu óc hắn quay cuồng và trống rỗng cùng một lúc. Rồi, tay hắn, hắn nhận ra. Có gì đó sai sai với tay hắn. Hắn đưa chúng lên, nhìn chằm chằm vào chúng, lòng bàn tay hướng lên, các ngón tay duỗi rộng, chờ đợi bộ vết sẹo quen thuộc, những đường vết sần sùi của những vết thương cũ, dấu vết của mỗi trận chiến, mỗi thất bại.
Nhưng chẳng có gì cả.
Làn da mịn màng. Không có vết xước. Hoàn hảo.
Sai.
Katsuki nhíu mày, nghiêng đầu, sự bối rối lóe lên trên khuôn mặt cậu.
Katsuki lại lên tiếng, "Kou?"
Dạ dày Izuku như bị thả xuống vực.
Cả cơ thể hắn trở nên lạnh toát, một cảm giác ghê rợn, rợn người lan dọc sống lưng.
Không. Không, không, không.
Hắn hối hả lùi lại, tay chân rối tung, ngã nhào khi hắn cố gắng tránh đi, cố gắng thở.
Đôi mắt hắn nhìn loạn xạ, tìm kiếm, cần phải tìm thấy một thứ gì đó.
Màn hình ti vi.
Tối tăm. Phản chiếu.
Và nhìn lại hắn.
Không phải hắn. Không phải Izuku.
Kou.
Khuôn mặt đó. Đôi mắt đó. Cơ thể đó.
Izuku gào thét.
~
Hắn tỉnh dậy.
Thở hổn hển. Ngồi bật dậy nhanh đến nỗi mắt hắn hoa lên, tim đập thình thịch trong lồng ngực như thể muốn thoát ra ngoài. Cơ thể hắn ướt đẫm mồ hôi, hơi thở gấp gáp, đầu óc vẫn còn mắc kẹt đâu đó giữa giấc mơ và thực tại. Tay hắn run rẩy khi kéo chúng xuống mặt, xuống cánh tay, cảm nhận những vết sẹo quen thuộc của chính mình, minh chứng rằng hắn là hắn, rằng hắn là thật.
Cái đầu hắn cúi xuống, hơi thở vẫn đến quá nhanh, quá không đều.
Rồi hắn cảm nhận được.
Cái cảm giác khó chịu, ấm ướt dính dính giữa hai đùi hắn.
Izuku nhìn xuống.
Toàn thân hắn run lên, cảm giác kinh hoàng lan tỏa vào tận xương tủy như một thứ gì đó thối rữa.
___
iv.
Izuku ngồi với đầu cúi giữa hai đầu gối, tay bấu chặt vào tóc.
Chuyên gia tâm lý ngồi đối diện, chân bắt chéo, tay đặt nhẹ trên tay vịn của ghế. Chuyên nghiệp nhưng không lạnh lùng, lắng nghe một cách chăm chú. Izuku đã đến đây được vài năm rồi, Katsuki đã giới thiệu hắn đến đây, điều đó thật sự khá mỉa mai, nhưng cũng đủ lâu để có chút lòng tin giữa họ.
Và lúc này, Izuku cảm giác như mình sắp nổ tung.
Chuyên gia tâm lý thở ra, rồi lên tiếng, giọng đều đặn.
"Chúng ta hãy lùi lại một bước nhé." Một khoảng lặng. "Hôm nay cậu đến đây vì cảm thấy bực bội về mối quan hệ của bạn thân. Cậu nghĩ người yêu của cậu ấy đang làm tổn thương cậu ấy theo cách nào đó, hoặc điều khiển cậu ấy. Đó là một mối quan tâm nghiêm trọng, và tôi muốn chắc chắn rằng tôi hiểu rõ cái gì khiến cậu cảm thấy như vậy. Cậu có thể giải thích cho tôi không?"
Izuku ngẩng đầu lên đủ để nhìn xuống sàn, tay vẫn rối tung trong tóc, hơi thở nặng nề trong ngực.
Rồi hắn bùng nổ.
"Tôi chỉ... " Giọng hắn nghẹn lại nhưng hắn không quan tâm. "Cậu ấy bây giờ khác rồi. Cậu ấy ít gọi cho tôi hơn. Cậu ấy ít trả lời tin nhắn. Trước đây, cậu ấy luôn kể mọi thứ cho tôi trước, giờ thì tôi phải nghe người khác kể lại, nếu như tôi còn nghe được gì. Và cái thằng này-"
Tay hắn buông xuống, vung vẩy.
"Tôi không tin nó. Và tôi biết bạn thân tôi, hiểu không? Cậu ấy bình thường sẽ không chịu đựng được một nửa những thứ mà thằng này làm đâu!"
Ngực hắn phập phồng.
Tay hắn run rẩy.
"Nghe có vẻ đau đớn đấy," chuyên gia tâm lý nói, quan sát hắn thật cẩn thận. "Cậu cảm thấy như mình đang mất cậu ấy."
Izuku thở hắt ra, một cảm giác đắng nghét dâng lên ở khóe miệng.
"Ừ."
Hắn nhún vai như thể chẳng có gì quan trọng.
Như thể đó không phải là điều đã ăn mòn hắn suốt mấy tuần qua. Mấy tháng. Có thể là lâu hơn thế nữa.
Chuyên gia tâm lý hừ nhẹ, suy tư.
"Điều mất mát này... Cậu cảm thấy như cậu ấy bị lấy đi khỏi cậu, hay là cảm thấy như cậu ấy đang bỏ cậu lại phía sau?"
Izuku chớp mắt.
Cau mày.
Nhìn chằm chằm vào vết xước trên sàn, hình dáng của nó.
"Khác nhau chỗ nào?"
Chuyên gia tâm lý hơi nghiêng người về phía trước, khuỷu tay tựa trên tay vịn, "Ừ, một cái có nghĩa là cậu ấy bị kéo đi mà không muốn. Cái kia thì lại như cậu ấy đang tự chọn rời xa cậu."
"Không đời nào."
Chuyên gia tâm lý nhìn hắn rất lâu, ánh mắt kiên nhẫn, không thể đoán được.
"Chắc chắn không cố ý đâu," ông nói, giọng chậm rãi, cẩn thận, như thể ông đang đặt từng bước đá cho Izuku đi theo. "Nhưng con người luôn thay đổi theo thời gian. Mối quan hệ cũng vậy. Mối quan hệ của cậu với cậu ấy có thay đổi theo cách nào gần đây không?"
Izuku cảm thấy tâm trí mình quay lại, quay lại, quay lại sáng nay. Đến việc tỉnh dậy trong căn hộ của Katsuki, thở hổn hển và ướt đẫm, cơ thể vẫn còn đau đớn vì thứ gì đó tuyệt vọng, thứ mà hắn còn chẳng thể bắt đầu xử lý được. Đến ký ức về chính đôi tay hắn nắm chặt hông của Katsuki, môi áp vào cổ cậu ấy, hông đẩy xuống, đuổi theo.
Đến việc hắn đã xuất tinh trong cái quần soóc khốn nạn của mình như một thằng thiếu niên tuyệt vọng.
Đến việc hắn tỉnh dậy và gào lên.
Đến việc hắn đã chạy trốn.
Vì mơ thấy mình cọ xát vào người bạn thân nhất của mình, người bạn nam của mình, và thỏa mãn với điều đó chắc chắn là...
Hắn không muốn nghĩ đến chuyện đó.
Izuku thở dốc, cổ họng hắn đột nhiên khô khốc. Hắn quay đi, ánh mắt lướt nhanh qua cửa sổ, qua kệ sách ở góc phòng, qua đống giấy tờ mỏng trên bàn của chuyên gia, bất cứ đâu ngoài ánh nhìn chờ đợi hắn trả lời.
"Không," hắn nói. Quá nhanh. Hắn làm sạch họng, cố gắng cười yếu ớt. "Tôi... tôi không nghĩ vậy."
Chuyên gia tâm lý không nói gì.
Izuku nuốt nước miếng, ngón tay ấn mạnh vào đầu gối.
"Chúng tôi lúc nào cũng rất thân." Một nụ cười yếu ớt, một lời nói dối. "Cậu ấy... Cậu ấy là một trong những người quan trọng nhất trong cuộc đời tôi. Và tôi chỉ nghĩ là..."
Giọng hắn run rẩy.
" Nghĩ gì?"
"Tôi chỉ nghĩ mình là một trong những người quan trọng trong cuộc đời cậu ấy."
"...Và giờ cậu không chắc điều đó còn đúng nữa?"
Izuku không trả lời ngay lập tức.
Liệu hắn có nghĩ rằng điều đó không còn đúng nữa không?
Liệu hắn không còn quan trọng với Katsuki nữa?
Liệu có ai đó đã chiếm lấy vị trí đó không?
Cổ họng hắn nghẹn lại. Đầu hắn nhói đau.
Hắn không biết. Và không biết đau.
Vậy là hắn gật đầu. Không nói gì.
Chuyên gia tâm lý nhìn hắn một lúc, "Điều đó chắc chắn rất đau đớn. Cậu đã đóng một vai trò sâu sắc, ổn định trong cuộc đời cậu ấy suốt nhiều năm, và giờ thì cảm giác như có điều gì đó đang thay đổi ngoài tầm kiểm soát của cậu. Giống như có ai đó đang bước vào một không gian vốn là của cậu."
Izuku hít một hơi thật sâu. Đúng.
Đó chính là cảm giác của hắn.
Nó không chỉ là chuyện Katsuki dần rút lui, không chỉ là những tin nhắn không được trả lời, những cuộc gọi bị bỏ qua, khoảng cách. Mà là sự hiện diện của ai đó bây giờ. Cách Kou đã len lỏi vào mà Izuku không hề hay biết, cách Katsuki để cho cậu ta vào, để chuyện đó xảy ra, để mọi thứ thay đổi.
Để lại chỗ cho cậu ta.
Giờ đây, Izuku không biết mình còn đứng ở đâu nữa.
Hắn gật đầu, lần này chậm hơn.
Chuyên gia tâm lý cũng gật đầu lại, rồi viết gì đó xuống giấy.
Dạ dày Izuku xoắn lại. Ánh mắt hắn lướt qua cuốn sổ, theo dõi cây bút của chuyên gia tâm lý, đang viết gì đó trên trang giấy.
Izuku không nói gì sai.
Không có gì cần phải ghi lại. Hắn có nói gì sai đâu?
Ngón tay hắn cuộn lại, hàm răng nghiến chặt.
"Ông đang viết gì vậy?"
Chuyên gia tâm lý không dừng lại.
Không ngập ngừng.
Cũng không nhìn lên.
"Chỉ là ghi chú thôi."
Izuku hừ nhẹ, âm thanh ngắn và trống rỗng, gần như không phải là một tiếng cười. Môi hắn nhếch lên, một cảm giác đắng nghét dồn lên răng khi hắn lắc đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cuốn sổ của chuyên gia tâm lý.
"Tôi nghĩ không có lý do gì để ghi chú lại."
Chuyên gia tâm lý không trả lời câu đó. Cứ tiếp tục hoàn thành ghi chú, rồi đặt cây bút xuống.
"Chúng ta quay lại vấn đề chính." Giọng ông bình tĩnh, vững vàng, dẫn dắt cuộc trò chuyện quay lại, quay lại, quay lại. "Quay lại với vấn đề đang gặp phải."
Vấn đề.
"Vậy kể tôi nghe về sự tức giận của cậu."
Cái gì mà không thể kể được chứ? Cơn giận của hắn không phải là một thứ mơ hồ, không phải thứ mà hắn có thể đóng gói gọn gàng vào những cái hộp nhỏ, không phải thứ hắn có thể tóm gọn trong vài câu lâm sàng để vừa vặn với cuốn sổ của chuyên gia tâm lý. Cơn giận của hắn giống như một điều gì đó muốn la hét, muốn chiến đấu. Giống như muốn báo cảnh sát thằng khốn đó, kéo tên nó ra khỏi cái danh sách của chính phủ, đòi hỏi điều tra, đòi hỏi ai đó làm cái gì đó. Giống như muốn tìm ra nó, kéo nó ra khỏi cái chỗ mà cậu ta và Katsuki đang trốn, đánh bại nó, gửi nó thẳng vào Tartaros vì dù nó làm cái gì đi nữa, thì nó đều sai. Phải như vậy.
Nhưng hắn không thể.
Vì hắn còn chẳng biết họ đang ở đâu.
Không biết làm sao để tìm ra chúng.
Cũng chẳng có tên thật nào.
Vậy nên hắn chỉ nói, "Giống như tôi muốn lôi thằng đó ra khỏi cuộc sống của nó. Giống như tôi muốn lắc nó cho đến khi nó tỉnh ra và thấy chuyện gì đang xảy ra."
Izuku không nhìn chuyên gia tâm lý.
Hắn không muốn thấy biểu cảm của ông.
Không muốn biết liệu ông có đang ghi chép lại không.
"Vậy nếu cậu có thể làm thế?"
"...Cái gì?"
"Vậy nếu cậu có thể loại bỏ người này hoàn toàn khỏi bài toán, Midoriya? Điều gì sẽ xảy ra?"
Izuku do dự. Vì hắn chưa thực sự nghĩ tới điều này trước đây. Không phải thật sự. Không ngoài cái nhu cầu cơ bản là phải khiến Kou biến mất, lôi nó ra khỏi cuộc sống của Katsuki, xóa sạch mọi dấu vết của nó. Hắn muốn điều đó đến mức không bao giờ dừng lại để suy nghĩ về những gì sẽ xảy ra sau đó.
Tất cả những gì hắn biết là Katsuki sẽ an toàn.
Vậy nên hắn bám lấy điều đó.
Nắm lấy nó với cả hai tay như một sợi dây cứu sinh.
"Cậu ấy sẽ trở lại," hắn nói, "Cậu ấy sẽ là chính mình lại."
Im lặng.
Sau đó, chuyên gia tâm lý thở ra một hơi dài.
"Thật vậy sao?"
Izuku nhìn ông.
"Hay cậu ấy vẫn sẽ là người đã có thể đưa ra quyết định đó ngay từ đầu?"
Izuku không biết. Hắn không muốn biết. Vậy nên hắn im lặng. Và chuyên gia tâm lý nhìn hắn. Cái đầu hơi nghiêng sang, má tựa vào lòng bàn tay, ánh mắt ổn định, suy tư, như thể ông đang chờ đợi điều gì đó.
"Cậu có vẻ chắc chắn rằng người này đang làm hại bạn cậu."
"Đúng." Câu trả lời bật ra khỏi miệng Izuku, ngay lập tức, không chút dao động, hoàn toàn.
Chuyên gia tâm lý không ngạc nhiên trước sự bộc phát của hắn. Không phản ứng, không thay đổi, thậm chí không nháy mắt.
"Nếu... người đàn ông này không xuất hiện, nếu bạn cậu vẫn tiếp tục tạo khoảng cách theo một cách nào đó, thì nỗi đau có cảm thấy khác đi không?"
Cả cơ thể Izuku trở nên cứng đờ.
Hắn không có câu trả lời cho điều đó—Không.
Hắn có.
Và hắn không muốn nói ra cái câu đó.
Vậy nên hắn không nói gì cả.
Hắn chỉ ngồi đó, cảm thấy như đầu hắn đang nở ra, như nó sưng lên to hơn cơ thể hắn, như hắn đang trôi đi, nổi lơ lửng đâu đó bên ngoài chính mình. Như thể hắn đang quan sát cuộc trò chuyện này từ vài bước chân xa, nhìn cơ thể mình ngồi đây, căng thẳng và vô dụng, nhìn cây bút của chuyên gia tâm lý lại cọ vào cái cuốn sổ ngu ngốc đó một lần nữa, như thể hắn vừa thú nhận mình đã giết người.
Hắn siết chặt tay thành nắm đấm, cố gắng bám chặt vào thực tại, nhắc nhở bản thân rằng hắn có thể rời đi nếu muốn.
Nhưng chân hắn không nhúc nhích. Chân hắn không nghe lời.
Rồi, chuyên gia tâm lý lên tiếng.
"Tôi muốn hỏi cậu một câu."
Izuku thật sự không muốn nghe câu hỏi đó.
"Tôi cần cậu biết rằng câu hỏi này không mang sự phán xét gì cả. Chỉ là sự tò mò."
Izuku nuốt một cái khan, cảm giác cổ họng như bị cát xát vào.
Hắn không trả lời. Không gật đầu. Không thừa nhận hắn đã nghe thấy.
"Cậu đang giận vì cảm thấy bị thay thế," Chuyên gia tâm lý bắt đầu, "Cậu đã bao giờ nghĩ liệu cơn giận đó có đến từ một thứ gì đó hơn cả tình bạn không?"
Tai hắn nổ tung.
Làn da hắn cảm thấy quá chật, quá nóng, rùng mình với thứ gì đó mà hắn không thể đặt tên.
"Không," Izuku trả lời ngay lập tức, "Không phải như vậy đâu."
Giọng hắn nghẹn lại ở từ cuối cùng. Hắn cảm nhận được điều đó, cảm thấy cái nghẹn ở cổ họng, cảm giác hơi thở bị lạc, cách nó làm hắn nghe có vẻ không chắc chắn, và chết tiệt, đó không phải là những gì hắn muốn nói, đó không phải là cách hắn muốn mình phải nghe.
Tim Izuku đập mạnh, và hắn biết, hắn biết hắn phải tiếp tục nói, phải tiếp tục đi tiếp.
Vậy là hắn làm vậy.
Hắn lạc giọng, lời nói tuôn ra vội vàng, vấp vào nhau.
"Tôi... tôi... đã làm mấy chuyện, chắc vậy, mấy chuyện mà có thể được coi là... tôi đã..." Hắn nuốt một cái, lưỡi như bị tắc lại trong miệng, lời nói bị nghẹn lại, như thể chúng từ chối ra ngoài một cách sạch sẽ. "Tôi... tôi đã tìm hiểu mấy thứ."
Chuyên gia tâm lý nghiêng đầu một chút, đợi hắn tiếp tục. Izuku cảm thấy một thứ gì đó khủng khiếp cuộn chặt trong bụng mình, một thứ gì đó khó chịu và sai, thứ mà hắn muốn rửa sạch ra khỏi bản thân.
"Nhưng mà chuyện đó là bình thường," hắn vội nói, "Chỉ là... là một chức năng cơ thể bình thường thôi. Đó là tất cả. Tôi... tôi biết điều đó."
Vì hắn biết. Vì hắn đã tìm hiểu về nó.
Vì khi mọi thứ bắt đầu trở nên kỳ lạ, khi hắn bắt đầu nhận ra cách Katsuki nhìn lúc bước ra khỏi phòng tắm, khi hắn bắt đầu nhận thấy những điều hắn chưa bao giờ để ý trước đây, những thứ hắn không nên để ý, hắn đã lên Google tìm kiếm.
Như một thằng ngốc.
"Có bình thường không khi có những suy nghĩ kỳ lạ về bạn thân?"
"Có bình thường không khi đụng chạm bản thân khi xem video sex của bạn thân?"
"Có bình thường không khi có giấc mơ ướt át về bạn thân?"
Hắn đã lướt qua từng trang, tim đập thình thịch, hơi thở ngắn, mắt lướt qua những từ như cảm xúc bị kìm nén, phủ nhận, và sự hấp dẫn bị ức chế, tuyệt vọng tìm kiếm một thứ gì đó để nói với hắn rằng không sao cả, rằng nó không có ý nghĩa gì, chỉ là một chức năng sinh lý ngu ngốc, vô nghĩa, và chẳng có gì khác.
Hắn nuốt một cái khó khăn, ép bản thân quay lại với hiện tại, cố gắng ép xuống những gì đang dâng lên trong cổ họng. Chuyên gia tâm lý vẫn đang nhìn hắn, vẫn theo dõi hắn vấp lời, nghẹn lại trên chính lời mình. Và Izuku ghét điều đó. Ghét việc nó làm hắn cảm thấy gì đó. Ghét rằng hắn cảm thấy xấu hổ.
Như thể có một thứ gì đó trong hắn cần phải được sửa chữa.
Izuku ngồi đó, hơi thở nhanh dồn dập, tay nắm chặt thành nắm đấm đặt trên đùi, bụng cuộn lên với một thứ gì đó nặng nề và xấu, thứ mà hắn không muốn gọi tên. Chuyên gia tâm lý vẫn không động đậy, không rời mắt khỏi hắn, thậm chí không nháy mắt như một người bình thường trong suốt phút vừa qua, mà điều đó thật sự là vớ vẩn, vì Izuku cảm giác như mình sắp vỡ vụn và điều tối thiểu là chuyên gia tâm lý có thể làm là quay đi.
"Tôi nghe cậu," chuyên gia tâm lý cuối cùng cũng nói, "Và tôi tin cậu."
Vai Izuku trùng xuống.
Một luồng không khí thở ra khỏi phổi hắn, một cảm giác gần như là nhẹ nhõm len lỏi vào ngực, sự căng thẳng trong cơ thể dần được thả lỏng một chút. Cảm ơn Chúa. Có lẽ là như vậy, có lẽ cuộc trò chuyện này đã kết thúc, có lẽ họ có thể chuyển sang một thứ gì đó khác, nói về chuyện gì đó bình thường, thứ gì đó không làm cho đầu hắn cảm giác như đang tự hủy hoại mình.
"Nhưng trước khi cậu quá thư giãn," chuyên gia tâm lý tiếp tục, "Tôi muốn cậu suy nghĩ về một điều."
Izuku lại cứng người, cố gắng kiềm chế cơn thở dài.
"Lòng ghen tị không phải lúc nào cũng xuất phát từ tình yêu. Đôi khi, nó đến từ việc cảm thấy như mình đã mất đi thứ gì đó quan trọng. Và khi người ta sợ mất đi điều gì đó, họ đôi khi phản ứng theo những cách mà họ không hoàn toàn hiểu."
"Vậy ông nghĩ tôi đang phản ứng thái quá? Vì tôi đã nổi giận với thằng khốn đó?"
"Suốt bao lâu, cậu chỉ tập trung vào cậu ta như thể nó là vấn đề, nhưng nếu nó chỉ là triệu chứng của một thứ gì đó khác thì sao?"
Izuku nhíu mày, sự bối rối lướt qua mặt hắn. "Cái gì?"
Chuyên gia tâm lý hơi ngả người ra sau, nghiêng đầu như thể đang suy nghĩ điều gì đó, như thể đang cẩn thận ghép lại những gì sắp nói tiếp theo, "Có thể cậu không tức giận với cậu ta vì nó có mặt ở đó, mà là vì cậu bạn thân của cậu để cậu ta ở lại. Cậu ấy đã để thằng đó vào, đã chọn cậu ta, giữ cậu ta, tạo ra một khoảng trống cho cậu ta trong một không gian lẽ ra phải thuộc về cậu."
Izuku chặt môi lại. Vì ừ.
Vì không phải đó là thứ làm đau đớn nhất sao? Không chỉ vì Kou ở đó, không chỉ vì sự tồn tại của cậu ta, mà vì Katsuki đã để cậu ta vào. Đã chọn cậu ta, đã giữ cậu ta lại, đã tạo chỗ cho cậu ta trong một nơi mà lẽ ra phải là của Izuku.
Đã giữ khoảng cách. Đã bỏ đi.
Chuyên gia tâm lý không cho hắn thời gian để hồi phục. Chỉ lật qua vài trang trong cuốn sổ, nhìn qua một cách hờ hững rồi lại lên tiếng. "Cậu có nói là cậu đã… làm vài thứ. Sau đó cậu cảm thấy thế nào?"
Và ôi, chết tiệt.
Nhiệt độ từ cổ hắn dâng lên nhanh đến mức hắn tưởng như có thể bùng cháy ngay tại chỗ.
"Tôi… tôi không biết!" hắn ấp úng, "Lạ lắm! Ghê tởm! Bối rối!"
Khóe môi chuyên gia tâm lý cử động.
"Đừng ghi lại cái đó. Nó… nó chỉ không phải thứ tôi muốn-"
"Nhưng cậu có muốn không?"
Miệng Izuku mở ra, nhưng không có âm thanh nào phát ra.
"Hừm. Thôi, Midoriya, cậu không cần phải trả lời ngay. Nhưng tôi muốn cậu tự hỏi mình, nếu cận không được phép muốn nó, vậy tại sao đầu óc cậu lại dẫn cậu đến đó? Tại sao cậu lại ở đây, giận dữ đến vậy, tuyệt vọng muốn giữ nó ở gần?"
Izuku quay đi, "Tôi không biết."
"Tôi nghĩ cậu biết."
"Tôi không biết."
"Vậy thì tôi nghĩ cậu cần phải tìm ra."
Izuku do dự chỉ một chút. Chỉ một giây thôi.
Cánh cửa không khóa.
Izuku thở ra thật chậm, siết chặt tay quanh tay nắm, rồi đẩy cửa.
Cửa mở ra với một tiếng cọt kẹt nhẹ.
Và cậu ấy ở đó.
Katsuki.
Izuku hít một hơi, ép bản thân bước vào, ép bản thân di chuyển. Hắn mở miệng, định nói gì đó.
Katsuki quay lại.
Và trong một khoảnh khắc, Izuku nghĩ rằng hắn lại đang mơ.
Vì đây chính là hình ảnh của Katsuki.
Chính là những gì cậu ấy đã trông như trong giấc mơ, cái giấc mơ khiến hắn... ướt quần như một thằng thiếu niên.
Katsuki, mặc đồ đen. Áo len cổ lọ. Không một chút da thịt lộ ra. Quần cargo đen. Katsuki, mệt mỏi và im lặng, buồn bã. Katsuki, đứng đó, nhìn hắn như-
Không.
Izuku chớp mắt. Mắt bắt đầu lấy lại tiêu điểm.
Vì trong giấc mơ, Katsuki nhìn hắn bằng ánh mắt mềm mại, ấm áp, gần như là sự khao khát, thứ mà hắn chưa bao giờ dám tin là thật. Nhưng ở đây, bây giờ, trong thế giới thật, Katsuki nhìn hắn với đôi mắt lạnh lùng, trống rỗng.
Căn hộ đột nhiên cảm thấy nhỏ hơn, quá yên tĩnh, quá tĩnh lặng.
Izuku thật sự muốn hét lên, muốn đòi hỏi phải biết cậu đã đi đâu, muốn lắc cậu, muốn nắm lấy cái mặt ngốc nghếch, bướng bỉnh của cậu và giữ chặt giữa hai tay cho đến khi đôi mắt ấy lại mềm mại như xưa, nhìn hắn như trước, như lẽ ra phải vậy, như có thể làm được.
Nhưng hắn không làm vậy.
Vì Katsuki đang nhìn hắn như thể hắn là một vấn đề. Như thể hắn là sự phiền toái. Như thể cậu ấy đã dự đoán được khoảnh khắc này, đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho nó, đã quyết định mọi thứ sẽ đi thế nào trước khi Izuku đặt chân vào căn hộ.
"Tại sao mày lại ở đây, Izuku?"
“Cậu nói dối tớ.”
"Có lẽ phải nói với mày điều gì đó."
"Ừ, đúng rồi," Izuku nói, giọng cứng đờ. "Đó là lý do tớ đến đây."
"Thế thì sao, mày đột nhập vào căn hộ của tao à?"
“Cậu cũng sẽ làm thế thôi.”
Izuku không biết hắn đã kỳ vọng điều gì. Có thể là một lời xin lỗi, có thể là một chút hối tiếc, cái gì đó khiến cho tất cả mọi thứ bớt giống như một cơn ác mộng không thể chịu nổi. Nhưng cái khoảng cách này, cái sự lạnh lùng này, cái sự không quan tâm này, thật sự không thể chịu đựng được.
Izuku bước một bước lại gần hơn, Katsuki giật mình lùi lại.
Izuku thấy được. Ghi nhớ. Và tiếp tục bước tới.
"Cậu không có quyền làm vậy," Izuku nói, "Cậu không có quyền biến mất rồi hành xử như thể tớ là người vô lý vì đã đến tìm cậu."
"Tao đâu có bảo mày tìm tao."
Izuku nuốt nước bọt, trái tim đập mạnh.
“Không,” hắn nói, giọng nhỏ. “Cậu không bảo.”
Ngực hắn thắt lại.
Katsuki ngay trước mặt hắn. Ngay trước mắt. Nhưng lại cảm giác xa cách hơn bao giờ hết.
Hắn không có thời gian cho cái trò này. Không có kiên nhẫn với bất kỳ trò chơi nào mà Katsuki đang chơi, với bất kỳ lý do nào mà cậu sắp bịa ra, với bất kỳ lời nói dối nửa vời nào mà cậu sẽ dùng để chống lại hắn. Lần này không được.
Hắn quay người lại.
Katsuki không ngăn hắn.
Tốt.
Izuku biết chính xác phải đi đâu.
Phòng ngủ của Katsuki vẫn như lúc hắn rời đi. Cái mớ hỗn độn cậu ấy tạo ra trước đó vẫn còn đó, chứng cứ của sự tuyệt vọng mà cậu ấy đã vứt lại trên sàn. Ngăn kéo vẫn ở đúng chỗ hắn để lại.
Điện thoại. Các hóa đơn.
Tất cả đều còn nguyên.
Hắn nắm lấy nó, không hề do dự, các ngón tay quặp chặt quanh ngăn kéo rẻ tiền, kéo nguyên cái đống đó ra khỏi phòng. Khi hắn đi về hướng bếp, Katsuki vẫn ngồi im. Izuku đập mạnh ngăn kéo lên bàn bếp.
Katsuki chớp mắt. Nâng ánh mắt lên, kéo nó từ bàn qua quầy bếp, dừng lại trên đống hóa đơn và những chiếc điện thoại đã tắt ngóm. Cậu nhìn chúng trong một lúc lâu, đôi mắt tối tăm và không thể đoán, khuôn mặt lạnh lùng.
Izuku thở hổn hển. "Cái này là gì?"
Không có câu trả lời.
Katsuki chỉ ngồi đó. Nhìn nó. Rồi lại nhìn hắn.
Đôi tay hắn nắm chặt thành đấm. Hắn lao về phía trước trước khi kịp dừng lại, thu hẹp khoảng cách giữa họ trong hai bước, đẩy vào không gian của Katsuki, ép cậu ấy dựa vào bàn bếp, buộc cậu phải nhìn vào mắt hắn.
"Cậu ta đâu?"
Ngón tay Katsuki siết chặt lên mặt bàn.
"Cậu đã nói dối," Izuku ép, hơi thở nhanh dần, tay hắn run lên ở hai bên. "Cậu nói dối, Kacchan. Cậu đã nói cậu ta chỉ là một học sinh. Vậy sao lại có mấy cái hóa đơn khách sạn ở khắp các góc của Nhật Bản? Sao cậu lại có cả một ngăn kéo đầy điện thoại? Sao-”
Cổ họng hắn thắt lại, lời lẽ lắp bắp.
"Sao chúng lại được ghi nhãn thế này? Chúng… Chúng là… băng ghi hình sao?"
Cằm của Katsuki siết lại.
Hơi thở của cậu chậm rãi. Đều đặn.
Sau đó, cẩn thận, Katsuki nghiêng đầu, khóe miệng nhếch lên, lưỡi cậu liếm chậm lên rìa răng.
"Mày bảo tao biết đi, Izuku."
"Đừng làm vậy."
"Làm gì?"
"Đừng hành xử như đây là một trò đùa."
"Mày đã có lý thuyết của riêng mình rồi, đúng không?" Katsuki nói, "Vậy thì cứ nói đi. Nói đi."
Izuku cứng người lại.
Katsuki hừ một tiếng, "Nói đi, thằng ngốc.
Khi Izuku im lặng, nụ cười của Katsuki nở rộng, lộ ra tất cả răng.
"Mày nghĩ mấy cái băng ghi hình đó là gì? Mày nghĩ tao là cái gì?"
Katsuki hơi nghiêng người về phía trước, hơi nóng của cậu ta dồn vào không gian của Izuku.
"Vậy nếu mày nghĩ tao là một thằng đĩ," cậu nói, "Thì nói đi."
Izuku mở miệng.
Hắn cố gắng. Thật sự cố gắng. Cố gắng nói ra lời, cố gắng kìm lại, cố gắng vượt qua cái cảm giác nóng rực đang cuộn trào trong bụng. Nhưng Katsuki thì quá gần. Hơi thở cậu ấm áp, cơ thể toát ra thứ gì đó nguy hiểm, thứ gì đó đầy điện, thứ mà Izuku không biết phải đối phó thế nào.
Và tất cả những gì Izuku có thể nghĩ đến, tất cả những gì hắn có thể nghĩ đến là giấc mơ của mình.
Cách mà Katsuki đã nhìn hắn, cách cậu thở gấp vào miệng hắn, cách mà cậu tan chảy vào người hắn như thể đã thuộc về nơi đó từ lâu. Cách hắn đã chuyển động trong cậu, chậm rãi và đầy khát khao, như thể đó là thứ hắn muốn từ rất lâu, thứ hắn đã khao khát.
Dạ dày Izuku quặn lại dữ dội.
Hắn siết chặt nắm tay, cố gắng hít thở, cố gắng đẩy ký ức đó ra, cố gắng xé nó ra khỏi đầu trước khi nó có thể ngấm sâu hơn, trước khi nó có thể chui vào trong lòng hắn. Nhưng cái cảm giác nóng rực đó vẫn còn, in dấu trong mí mắt hắn, như một dấu ấn trên da, cảm giác của Katsuki vẫn còn vương vấn trên cơ thể hắn dù rằng nó chưa bao giờ xảy ra.
Izuku cảm thấy buồn nôn.
Cảm thấy bứt rứt.
Cảm thấy tức giận.
"Chỉ cần nói chuyện với tớ thôi!" Tay hắn vung lên, nắm lấy cổ áo Katsuki, kéo cậu lại gần hơn, như thể kéo cậu vào sẽ khiến mọi thứ trở nên có lý. Ngón tay hắn siết chặt vào vải áo len, xoắn lại, nắm chặt. "Tớ không nghĩ vậy đâu! Tớ không nhìn cậu theo cách đó. Kacchan, cậu là cậu!"
Tay Katsuki vung lên, giữ chặt cổ tay Izuku, nhưng cậu không hất hắn ra. Cậu có thể làm vậy. Izuku biết cậu có thể. Biết cậu đủ mạnh để đẩy hắn lùi lại, biết cậu có thể dễ dàng tự thoát khỏi hắn. Nhưng cậu không làm vậy.
Cậu chỉ đứng đó.
Rồi từ từ, cẩn thận, Katsuki lắc đầu.
"Đừng."
Izuku dừng lại. "Cái gì?"
"Đừng điều tra Kou nữa. Đừng hỏi về các biên lai. Đừng hỏi về mấy cái băng ghi hình."
Tay hắn lỏng ra một chút, ngón tay run rẩy trên vải áo của Katsuki.
"Tại sao cậu lại bảo vệ cậu ta?"
Katsuki thở ra qua mũi, "Mày không hiểu đâu-"
"Vậy thì làm cho tớ hiểu!" Hắn quát lại. "Tại sao cậu giấu cậu ta? Tại sao cậu lại gầy đi vậy? Cậu có chăm sóc bản thân không?"
"Tao không sao, Izuku."
Izuku chưa bao giờ ghét câu đó đến thế.
"Không phải vậy đâu!"
Lời nói bật ra từ cổ họng Izuku, tay vẫn xoắn chặt vải áo của Katsuki.
"Cậu không mặc đồ như vậy," Izuku gầm gừ, mắt hắn rơi xuống cổ áo cao của Katsuki, cái cách nó siết chặt lấy cổ, cách nó dính sát vào người cậu, che giấu thứ gì đó, giấu đi điều gì đó. "Cậu đang giấu cái gì trước mặt tớ?"
Katsuki nhíu mày.
Chậm rãi. Nhỏ nhẹ. Chỉ là một cái nhướn mày thoáng qua mặt cậu. Cậu cúi mắt xuống, nhìn theo ánh mắt Izuku, liếc nhìn vào bộ đồ của mình, như thể vừa nhận ra mình đang mặc gì, như thể quên mất đã mặc nó từ khi nào.
"Đó có phải là vết bầm không?" Giọng hắn vỡ vụn. "Có phải Kou đang làm cậu tổn thương không?"
"Cậu ta không làm vậy đâu."
"Vậy tại sao cậu lại giấu cậu ta?"
Katsuki nhìn hắn chằm chằm.
Im lặng.
Izuku có thể nghe thấy tiếng thở của chính mình, nín lại, níu lấy, cầu xin.
Rồi, Katsuki động đậy.
Tay cậu nâng lên.
Trong một giây kinh hoàng, Izuku tưởng cậu sẽ đẩy hắn ra, tưởng cậu sẽ hất hắn về phía sau, ném hắn đi, cắt đứt hắn như những lần trước. Nhưng không. Thay vào đó, Katsuki nâng tay lên, nắm lấy tay Izuku, kéo tay hắn ra khỏi cổ áo của mình, rồi hạ xuống, cho đến khi ngón tay của Izuku vòng quanh viền áo cao cổ đáng ghét đó.
Katsuki ngước lên.
Nhìn thẳng vào mắt Izuku.
"Không tin tao, Izuku?" Katsuki thì thầm, giọng cậu nhẹ như hơi thở. "Vậy thì tự tháo nó ra đi."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro