Chapter 5
Cho đến cuối cùng, cậu vẫn phải dùng thuốc ngủ.
Cậu mơ tiếp giấc mộng cũ, gặp lại Izuku với tâm trạng vui vẻ và một chút phấn khởi. Katsuki không hiểu từ bao giờ gặp Izuku trong một giấc mơ đã khiến cho cậu hạnh phúc như vậy. Anh ta mang màu khác hẳn những người khác, anh mang sắc xanh lá, yên bình mát dịu. Cậu thích cảm giác tươi mát như thế.
Cùng là một nụ cười, cậu thích cách cười của Izuku.
Cùng là một ánh mắt, Katsuki thích đôi mắt của anh.
Cậu cũng không biết nữa, cậu chẳng hiểu nổi bản thân mình.
Mà chắc kệ đi ha, dù sao nó cũng chẳng quan trọng.
Cậu đi dạo từ nhà anh qua bờ suối nọ. Nguồn nước đến từ một khe núi cao, róc rách chảy xuống, mang theo những chú cá rô phi nhỏ bơi lội tung tăng trong dòng nước. Izuku chạy vội về nhà hí hửng mang theo cần câu và xô cá ra. Anh đào giun rồi móc vào lưỡi câu, sau đó thả dây xuống nước.
Katsuki trầm ngâm đứng nhìn một lúc rồi khẽ cười:
"Con suối nhỏ như vậy, thà nhảy xuống bắt còn hơn."
"Ừ, cứ đợi xem có câu được không đã."
Katsuki ngồi bệt xuống đất, tựa vào cây cổ thụ. Cậu biết câu không phải cách hiệu quả nhất để bắt cá ở suối, bởi hơn 10 phút rồi xô của Izuku vẫn trống không.
Izuku nản lòng, nhượng bộ:
"Vậy để tôi xuống bắt."
Nói rồi anh kéo ống quần lên quá đầu gối, lội nước thò tay xuống bắt cá. Katsuki cũng mau mắn làm theo.
"Có muốn thi xem ai bắt được nhiều hơn không?"
"Được thôi."
Hai người làm việc tập trung mà nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã được nửa xô.
Katsuki bất cẩn rồi trượt chân. Izuku thả con cá vừa bắt được xuống nước rồi vội vàng chạy ra chìa tay kéo cậu lên.
Nụ cười trừ trên miệng cậu bất chợt trở nên sượng trân vô cùng. Cậu muốn gạt bàn tay đó ra, cậu có thể tự mình đứng dậy, cậu không sao cả. Đừng coi cậu như một đứa vô dụng như thế...
Nhưng Izuku đã nhanh chóng cầm cổ tay cậu mà kéo thẳng dậy, còn lo lắng hỏi thăm. Cậu còn chưa kịp phản ứng lại, anh ta đã ở thế chủ động. Cậu chẳng thể nói gì, cậu biết nói gì chứ? Đây là lòng tốt mà..?
Katsuki chẳng hề nói lời cảm ơn hay trả lời bất kỳ câu hỏi nào của anh. Có lẽ anh thấy cậu vẫn ổn liền chạy lại vớt con cá hồi nãy mình đánh rơi. Những tảng đá dưới nước được phủ đầy rêu, bởi vậy nó rất trơn. Đi lại đã rất dễ ngã, nói gì đến chạy?
Izuku trượt chân, nước bắn tung toé khắp nơi, văng cả vào mặt cậu. Lần này thì cậu bật cười, anh cũng cười vang. Katsuki đỡ anh dậy, rồi Izuku bảo:
"Vậy là hoà rồi nhé, chẳng ai hơn kém ai cái gì cả."
Cậu chợt ngộ ra.
Khoảnh khắc cậu im lặng sau khi bị ngã, anh ấy đã nhận thấy rồi.
。
。
。
Cậu đang nằm cùng Izuku trên ngọn đồi, giữa những bông hoa bồ công anh, dưới những cánh hoa xuôi theo chiều gió về một ngôi nhà mới. Trời quang mây tạnh, cậu liếc nhìn đồng hồ, nó vẫn đứng im ở 11 giờ 42 phút, thời điểm cậu chìm vào giấc ngủ.
Trong giấc mơ, cậu không một lầm cảm thấy đói. Ăn thì vẫn biết là ngon, nhưng không thể cảm nhận được vị rõ ràng. Cậu không biết sao nữa, nhưng món cá nướng hôm nay ngon tuyệt.
Hai người thư thả nói chuyện. Thực ra mới quen nhau không lâu, thậm chí gần như còn chẳng biết chút gì về nhau, nhưng lại nói chuyện như hai người anh em chí cốt vậy. Katsuki vốn không phải kiểu người dễ gây thiện cảm với người khác, cũng chẳng hướng ngoại hay thích trò chuyện. Tính cách cậu còn có chút nóng nảy, lại có phần cao ngạo khiến cậu rất khó để kết bạn. Nhưng có lẽ sự thân thiện của Izuku đã khiến hay người gần nhau hơn. Và lần đầu tiên, Katsuki chịu mở lòng với người khác.
Có lẽ sự tinh tế của anh lúc đó thực sự gây ấn tượng mạnh đối với cậu.
Katsuki lắng tai nghe tiếng radio. Từng nốt nhạc chạm vào trái tim cậu, gợi lại ký ức trong trí óc cậu.
Một bản nhạc quá mức quen thuộc, âm thanh khiến cậu bỗng nhớ ra:
"Anh đã hỏi mẹ về bản nhạc này chưa?"
Izuku đang nằm tận hưởng những làn gió mát lành này bên cạnh cậu, anh ta trả lời:
"À tôi có nói với bà ấy. Mẹ tôi chỉ nhớ ấy là của một nhà soạn nhạc người Áo có ảnh hưởng nhất trong thề loại nhạc cổ điển châu Âu, bản nhạc mà chồng bà ấy rất thích."
Katsuki im lặng một chút, cậu cố gắng tìm lại ký ức về nó. Có lẽ cậu biết ông ấy, huyền thoại Wolfgang Mozart, người tạo ra những tác phẩm được coi là đỉnh cao trong các thể loại nhạc như piano, nhạc thính phòng, nhạc giao hưởng, nhạc tôn giáo và opera. Một thiên tài vĩ đại.
Bản nhạc vẫn tiếp tục chạy. Cậu cảm thấy trái tim mình đập dồn dập theo chính giai điệu của bài hát. Cậu cảm nhận được nó, cảm giác khi bản thân sắp nhớ ra được cái tên mình cần. Cái tên mà cậu đã muốn nhớ ra suốt thời gian qua....
Bản nhạc tên gì ấy nhỉ?
[10:50 Chủ nhật, 14/11/2021]
Dương Mộc
P/s: Có ai đoán ra bản nhạc nào của Mozart không nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro