Đêm cuối ở lại với chúng ta
PHẦN 1: TRƯỚC CƠN MƯA
Buổi chiều Sân Vận Động Mỹ Đình, bầu trời sậm lại từ sớm.
Ánh đèn sân khấu rọi khắp những dãy ghế xếp chồng lên nhau như sóng, phủ lên màu áo mưa của fan những vệt sáng lấp lánh. Mọi người ngồi chờ trong im lặng, tiếng nói chuyện rì rào nhẹ như gió. Họ biết hôm nay là đặc biệt. Không chỉ là đêm diễn cuối cùng trong tour – mà là concert cuối cùng của Day6.
Sau hôm nay, sẽ không còn Day6 đứng cùng một sân khấu nữa.
Không còn đội hình ấy, không còn cái tên ấy vang lên theo hiệu lệnh mở màn.
Phía sau hậu trường, Hùng ngồi trên ghế gấp, mắt nhìn trân trân vào màn hình camera nhỏ xíu đặt ở góc bàn trang điểm. Ngoài sân khấu đã mưa. Ban đầu chỉ là những giọt lấm tấm, nhưng rồi gió nổi lên, từng đợt cuốn theo cơn mưa xối xuống bạt che.
"Không ai rời khỏi chỗ," nhân viên kỹ thuật nói nhỏ, nhìn chằm chằm vào màn hình. "Dù mưa, họ vẫn ngồi lại."
Hùng không nói gì. Cậu đưa tay lên bóp nhẹ cơ vai trái – nơi mỏi nhừ sau chuỗi buổi tập luyện dài ngày. Áo diễn treo ở góc, vẫn còn chưa thay. Cả người cậu đẫm mồ hôi dù chưa bước ra sân khấu.
Đăng bước vào từ cửa phụ, tóc hơi ẩm, áo đen ôm người, micro kẹp dưới tay. Hai người nhìn nhau. Không ai nói.
Không cần nói.
Bởi nếu một trong hai mở miệng trước, có khi sẽ khóc.
**
Ngày còn bé, Hùng từng nghĩ sân khấu là nơi xa nhất. Nơi chỉ những người tài giỏi và đặc biệt mới có thể đứng. Nhưng cậu đâu ngờ, mình sẽ không chỉ đứng trên đó – mà còn sống trên đó, yêu trên đó, và rồi... chia tay trên đó.
Chia tay ánh đèn, khán giả, cả cái tên "Day6" đã gắn trên ngực áo suốt gần mười năm.
Cậu nhìn Đăng – người đã đi cùng mình từ sân tập đầu tiên, từ bản demo đầu tiên, từ khi cả nhóm còn chưa có fandom chính thức, chưa ai biết tới. Đăng luôn ở đó. Dù lạnh lùng, ít nói, nhưng chưa từng bỏ rơi ai phía sau.
Ngay cả khi bản thân muốn buông, cậu ấy vẫn gồng gánh tất cả.
**
"Chuẩn bị. Năm phút nữa vào vị trí," giọng trợ lý vang lên.
Hùng đứng dậy, với lấy áo khoác diễn màu trắng, lau sơ mồ hôi. Đăng đứng cạnh, cũng lặng lẽ điều chỉnh dây tai nghe. Họ không nói gì.
Chỉ đến khi đi ngang nhau để ra sân khấu, Hùng chạm nhẹ vai Đăng. Một cái chạm đủ để nhắc rằng – chúng ta cùng nhau bắt đầu, và sẽ cùng nhau kết thúc.
---
PHẦN 2: TRÊN SÂN KHẤU DƯỚI CƠN MƯA
Những giọt mưa ngày càng nặng hạt, nhưng không ai để ý đến chúng nữa. Mọi ánh mắt đã tập trung hết vào sân khấu, nơi các thành viên Day6 chuẩn bị bước ra, và tiếng nhạc đầu tiên vang lên từ chiếc loa công suất lớn, cuốn theo đám đông cuồng nhiệt.
Ánh đèn sáng choang, như những vệt sáng chói lọi xé tan bóng tối và cơn mưa. Đó là khoảnh khắc mà ai cũng chờ đợi – và cả Hùng, Đăng cũng vậy.
Bài hát đầu tiên – "Hút".
Hùng đứng ngay trung tâm sân khấu, ánh mắt nhìn về phía khán giả, đôi môi mấp máy lời ca. Cả nhóm nhảy đồng điệu theo những nhịp điệu giai điệu sôi động, từng bước, từng động tác đều chính xác như đã luyện tập. Mưa xối xả trên cơ thể, nhưng họ vẫn cười, vẫn dồn hết năng lượng để mang đến cho mọi người một buổi diễn tuyệt vời nhất.
Đăng đứng gần cạnh Hùng, giọng hát trầm ấm vang lên trong cơn mưa. Mắt cậu khẽ nhắm lại khi cất cao tiếng hát, như đang chìm đắm trong chính những lời ca mà cả nhóm đã truyền tải trong suốt những năm tháng qua. Lúc này, cả nhóm đã hòa vào nhau thành một thể thống nhất, như thể không có gì có thể chia cắt.
Mưa tạt vào mặt, vào mắt, nhưng chẳng ai quan tâm. Họ đang sống trong khoảnh khắc ấy – khoảnh khắc cuối cùng, khi mỗi giây trôi qua là một phần của ký ức không thể xóa nhòa.
**
Bài hát thứ hai – "Hào Quang". Mọi người bắt đầu nhảy theo nhịp điệu mạnh mẽ, như thể không có gì ngừng được họ lại. Khán giả đứng lên, vỗ tay, la hét, từng khuôn mặt ánh lên niềm vui, sự tiếc nuối, sự tự hào. Trong ánh đèn màu, những giọt nước mưa lấp lánh như những viên ngọc vỡ vụn, trôi qua những nụ cười, những cái vẫy tay từ các fan.
Hùng nhìn Đăng trong khoảnh khắc đó. Một cái nhìn đầy thấu hiểu, không nói lời nào, nhưng mỗi người đều hiểu rằng đây là khoảnh khắc kết thúc không lời.
Khi bài hát kết thúc, mọi người bước xuống cuối sân khấu, tay vẫy tạm biệt. Nhưng ánh mắt họ không rời đi. Cả nhóm đứng trên sân khấu, nhìn xuống biển người đang reo hò, họ cảm nhận được tình yêu từ tất cả những con người đang đứng dưới mưa, không rời đi.
Ánh đèn sân khấu từ từ tắt, chỉ còn lại ánh sáng vàng ấm áp rọi lên những khuôn mặt đã sũng mồ hôi, nước mưa. Cả nhóm không hề có kế hoạch dừng lại. Nhưng khi bóng đêm cuối cùng bao trùm, tất cả bọn họ cùng lặng lẽ cúi đầu, như thể không thể tin vào điều đang xảy ra.
**
Sau khi màn biểu diễn kết thúc, Hùng và Đăng đứng bên cạnh cánh gà, mưa vẫn tiếp tục rơi đều đặn, tạo thành những tiếng lộp bộp trên mái tôn.
Cả hai không nói gì ngay lập tức, chỉ nhìn nhau. Không cần lời nói.
Đăng là người đầu tiên cất tiếng.
"Chúng ta đã đi xa đến thế rồi, Hùng." Giọng Đăng trầm, nhưng lại không lạ lẫm chút nào. Đó là cách cậu nói khi tâm sự với ai đó về một thứ gì đó quan trọng.
Hùng nhìn cậu, khẽ nhếch môi. "Ừ, đã rất xa rồi. Cảm giác thế nào?"
Đăng ngập ngừng một chút rồi cười, cái cười hiếm hoi mà chỉ dành cho những lúc thật sự cảm thấy nhẹ nhõm. "Cũng không tệ. Nhưng sao thấy... hơi buồn."
Cả hai đứng im lặng, để âm thanh của mưa và tiếng thở dài của mình hòa vào không gian. Hùng nhẹ nhàng đặt tay lên vai Đăng, một cái chạm nhẹ. "Cảm ơn vì đã luôn ở đây."
Đăng ngước lên, ánh mắt hai người gặp nhau. "Không phải cảm ơn. Chúng ta là một đội mà."
Họ đứng đấy, im lặng, cảm nhận được sự hiện diện của nhau trong đêm cuối cùng này. Mưa không còn làm họ lạnh nữa, mà là điều gì đó ấm áp, như lời hứa sẽ luôn có nhau.
**
Những phút cuối cùng ấy, sau khi sân khấu đã hạ xuống, sau những tiếng vỗ tay, những cái ôm của fan, Hùng và Đăng đứng cùng nhau, đôi tay vô thức tìm được nhau.
"Chúng ta kết thúc rồi, Đăng. Nhưng chưa bao giờ là kết thúc thật sự." Hùng khẽ nói.
Đăng nhìn cậu, mỉm cười, rồi đưa tay lên, cụng tay Hùng một cái thật nhẹ.
"Ừ. Cảm ơn vì tất cả." Đăng nói rồi nở nụ cười thật tươi, nụ cười mà dù có phải chia tay, họ vẫn sẽ luôn nhớ.
---
PHẦN 3: CẢM XÚC LÚC KẾT THÚC
Sân khấu dần lặng xuống, và không khí trong hậu trường cũng trở nên yên tĩnh, như thể không có gì diễn ra. Đèn rọi sáng những bộ đồ diễn lấp lánh còn sót lại, những đôi giày vũ đạo đang lăn lóc trên mặt đất, và những chiếc khăn lau mồ hôi rơi lộn xộn khắp nơi.
Tất cả các thành viên đều tản đi, một vài người thì đi thay đồ, một vài người thì ngồi xuống nghỉ ngơi. Nhưng Hùng và Đăng vẫn đứng giữa hậu trường, không rời nhau.
Lúc này, tiếng mưa rơi bên ngoài không còn ồn ào như trước. Thay vào đó, chỉ còn tiếng thở nhẹ, thấm đẫm nỗi buồn mà cả hai người đều chưa kịp nhận ra.
"Chúng ta sẽ làm gì bây giờ?" Đăng hỏi, giọng cậu có chút yếu ớt.
Hùng quay lại nhìn cậu, nhẹ nhàng khẽ cười. "Chúng ta sẽ tiếp tục đi, đúng không?"
"Ừ... nhưng không phải cùng nhóm nữa." Đăng mỉm cười, nhưng mắt thì hơi buồn.
Hùng gật đầu, bước lại gần, đưa tay vỗ nhẹ lên vai Đăng. "Mỗi chúng ta sẽ có những con đường riêng, nhưng sẽ không quên được những gì đã làm cùng nhau."
"Nhớ không, Hùng?" Đăng hỏi, giọng cậu vẫn đều đều, nhưng có chút gì đó ẩn chứa. "Ngày đầu tiên chúng ta đứng trên sân khấu này, còn chưa đủ tự tin để nhìn vào mắt khán giả."
Hùng khẽ gật đầu, như thể đang lật lại một cuốn sách cũ trong tâm trí. "Nhớ chứ. Lúc đó, chúng ta chẳng biết sẽ đi đến đâu. Nhưng bây giờ, nhìn lại, thấy không? Mọi thứ đã vượt qua những gì chúng ta từng nghĩ."
Đăng không trả lời ngay, chỉ đứng yên lặng, cảm nhận hết từng lời Hùng nói. Một lúc lâu sau, cậu mới lên tiếng:
"Ngày hôm nay, khi chúng ta bước lên sân khấu, tôi đã nghĩ rằng... có lẽ đây là lần cuối cùng tôi đứng trên một sân khấu như vậy. Nhưng thực sự... tôi không muốn dừng lại."
Hùng nhìn Đăng, sự đồng cảm hiện rõ trong ánh mắt. "Không ai muốn dừng lại đâu, nhưng đôi khi... chúng ta phải thay đổi."
"Chúng ta đã thay đổi rồi, phải không?" Đăng hỏi, ánh mắt trở nên nghiêm túc. "Cái cách mà chúng ta nhìn nhận về âm nhạc, về tương lai. Dù hôm nay là lần cuối cùng, nhưng... tôi cảm thấy mọi thứ vẫn còn mãi trong chúng ta."
Hùng không trả lời, chỉ mỉm cười nhẹ, rồi khẽ siết tay Đăng. Cậu không cần nói thêm gì nữa, vì trong lúc này, tất cả đã được nói hết bằng ánh mắt, bằng cảm xúc lặng lẽ.
Một giây sau, Hùng đưa tay lên, vỗ nhẹ vào tay Đăng, ánh mắt vẫn không rời. "Điều tôi nhớ nhất... là khoảnh khắc chúng ta nhìn nhau lần đầu tiên trên sân khấu. Khi đó, tôi cảm thấy như không có gì là không thể."
Đăng khẽ gật đầu. "Tôi cũng vậy. Chúng ta đã mạnh mẽ hơn rất nhiều."
Họ đứng như thế, lặng lẽ cùng nhau nhìn ra ngoài cửa sổ. Cơn mưa vẫn chưa dừng lại, nhưng giờ đây, nó không còn làm họ bối rối nữa. Cảm giác ấy – sự thấu hiểu và tình bạn đã đủ lớn để xoa dịu nỗi buồn.
Đăng khẽ cười. "Tôi nghĩ mình sẽ nhớ nhất, khi chúng ta đứng trên sân khấu lần cuối cùng, nhưng lại nhìn thấy ánh mắt của mọi người, và biết rằng... chúng ta đã làm được."
Hùng quay lại, nhìn vào mắt Đăng, rồi cụng tay cậu một lần nữa. "Chúng ta đã làm được."
Cả hai mỉm cười.
"Đêm nay, chúng ta sẽ chỉ có một mình với nhau," Đăng nói, giọng cậu khẽ, nhưng mang theo sự chân thành. "Chỉ có chúng ta và những gì đã qua."
Hùng gật đầu, rồi quay lại nhìn sân khấu lần cuối. "Vậy thì... cảm ơn, Đăng. Cảm ơn vì đã cùng tôi đi đến cuối cùng."
Đăng nhìn cậu, rồi mỉm cười. "Cảm ơn vì tất cả."
---
PHẦN 4: KẾT THÚC VÀ CẢM XÚC CHIA TAY
Khi đêm đã khuya và những ngọn đèn sáng leo lét trong hậu trường, tiếng mưa bên ngoài vẫn không ngừng rơi. Bầu không khí trong lành và hơi lạnh của đêm mùa hè chỉ càng làm khoảnh khắc này trở nên ý nghĩa hơn bao giờ hết. Hùng và Đăng đứng đó, không cần phải nói thêm gì nữa. Mọi thứ đều đã quá rõ ràng.
Nhưng rồi, sự im lặng không kéo dài mãi mãi. Hùng ngước mắt lên, nhìn về phía Đăng. Đôi mắt cậu ấy có chút lo âu, như thể đang tìm kiếm sự an ủi trong những lời nói cuối cùng.
"Đăng... cậu đã bao giờ nghĩ về những điều tiếp theo chưa?" Hùng hỏi, giọng cậu dịu dàng nhưng có chút gì đó nặng nề.
Đăng hít một hơi thật sâu, ánh mắt cậu dừng lại trên mặt đất, nơi những vũng nước mưa vẫn phản chiếu hình ảnh của hai người họ. "Tôi nghĩ... chúng ta sẽ đi theo con đường của mình. Nhưng mỗi khi nhớ lại những khoảnh khắc trên sân khấu, tôi biết rằng... chúng ta sẽ không bao giờ quên nhau."
Hùng gật đầu. Đúng, một khi đã trải qua những giây phút ấy, những khoảnh khắc đỉnh cao và đầy cảm xúc ấy, dù thời gian có trôi qua, họ vẫn sẽ luôn nhớ về nhau. Mỗi một nốt nhạc, mỗi một ánh đèn, và tất cả những gì đã tạo nên Day6.
"Nhưng... cậu có nghĩ là chúng ta sẽ cùng nhau làm gì đó sau này không?" Hùng khẽ hỏi.
Đăng quay lại nhìn cậu, đôi mắt cậu sáng lên một chút. "Tôi không biết, nhưng... tôi tin chúng ta sẽ có cách." Đăng nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy sự quyết tâm.
Hùng cười. "Cảm ơn, Đăng. Cảm ơn vì đã luôn ở bên cạnh tôi, đã cùng tôi vượt qua mọi thứ."
"Chúng ta không cần cảm ơn nhau." Đăng trả lời, rồi nở một nụ cười ấm áp. "Chúng ta sẽ luôn nhớ về nhau, dù có ở đâu, làm gì."
Lời nói ấy như một lời hứa, và Hùng cảm nhận được sự thật trong những câu từ ấy. Cả hai đứng im một lúc, chỉ cảm nhận sự hiện diện của nhau trong im lặng. Đêm này, không còn gì là quan trọng nữa ngoài khoảnh khắc họ có thể dành cho nhau.
Cuối cùng, sau một khoảng lặng dài, Đăng phá vỡ không gian ấy bằng một câu nói khẽ:
"Đêm nay... tôi nghĩ, chúng ta xứng đáng có một cái kết đẹp. Một cái kết không phải là sự chia tay, mà là một khởi đầu mới."
Hùng quay lại, nhìn vào mắt Đăng. Cậu mỉm cười, rồi đáp lại bằng một cái nhìn đầy sự thấu hiểu. "Một khởi đầu mới. Đúng vậy."
Cả hai đứng lên, đi ra ngoài sân khấu. Dưới ánh đèn vàng ấm áp và những giọt mưa tí tách rơi, họ nhìn nhau lần cuối rồi vẫy tay chào tất cả những người đang đứng sau cánh gà. Một cái vẫy tay nhẹ nhàng, nhưng mang theo tất cả tình cảm mà họ đã dành cho nhóm, cho khán giả, và cho nhau.
Ngày hôm nay sẽ luôn là một phần ký ức không thể phai mờ trong lòng Hùng và Đăng. Một buổi tối đầy cảm xúc, sự chia tay, nhưng cũng là sự bắt đầu cho những con đường mới. Dù có ra sao, họ vẫn sẽ nhớ mãi về những ngày tháng ấy, về những khoảnh khắc đứng chung trên sân khấu, về những lời ca vang vọng trong đêm mưa.
Cuối cùng, Hùng đưa tay lên, vỗ nhẹ vào vai Đăng lần nữa, như một lời chúc phúc, một lời tạm biệt nhẹ nhàng. Và Đăng mỉm cười, ánh mắt cậu đầy hi vọng về tương lai.
"Chúng ta sẽ luôn nhớ nhau, phải không?" Đăng hỏi, giọng cậu thật nhẹ.
Hùng mỉm cười, và khẽ gật đầu. "Đúng vậy. Mãi mãi nhớ."
---
_Hết_
Kết thúc day6 rồi😭, rớt nước mắt một đống luôn rồi nè 😞😭
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro