✦ Chương 5: GIAO KÈO ✦
Trời đã tối, một màn đêm đen bao phủ cả ngọn đồi, ở đây hoang vu, cây cối um tùm, chỉ nghe được tiếng chim hú và tiếng lá xào xạc, trời càng về tối thì càng lạnh, tạo cảm giác rợn người cho những ai đi ngang qua đây.
"Tôi đói quá, khát nước nữa, mấy anh giữ tôi 2 tiếng mấy rồi đó, Nhật Thiên không tới đâu, để tôi về đi." - Khuê Tú mệt mỏi, tỏ thái độ chán chường.
"Anh Dương, hay mình cho nhỏ về đi, em thấy kèo này thằng Thiên nó không tới đâu." - Thằng Cò, một đàn em của Quang Dương lên tiếng.
"Mày đi mua đồ ăn với nước uống cho nó, xong rồi tụi bây về hết đi, một mình tao ở lại được rồi. Tao không tin thằng đó thật sự dám bỏ mặc nhỏ này." - Quang Dương ngồi trên bệ cửa sổ, tay cầm điếu thuốc, đếm chừng trong 3 tiếng anh ta đã hút gần nửa bao.
Nói rồi đám đàn em kéo nhau về hết, thằng Cò sau khi mua đồ ăn cho Khuê Tú với Quang Dương xong cũng ra về. Anh ta ngồi xuống, gỡ hộp cơm ra đưa cho cô.
"Anh không mở trói, tay đâu mà ăn?" - Cô bực dọc. Bị trói gần 3 tiếng đồng hồ, người cũng sắp rã ra rồi.
Quang Dương đi vòng ra sau, nhẹ nhàng gỡ trói cho cô, vừa gỡ vừa nói:
"Chắc đau lắm, anh xin lỗi nha."
"Gì đây!? Tự nhiên tốt bụng vậy?" - Khuê Tú giật mình, quay phắt lại, nhìn anh ta đầy thăm dò.
"Lúc nãy đông người, anh không tỏ ra cứng rắn tụi nó đâu có nể." - Quang Dương đưa đồ ăn cho cô, chủ động mở sẵn chai nước - "Đừng hiểu lầm, anh biết em là con chú Tùng, bạn của ba anh. Với lại nhìn em có nét giống một người thân của anh nên anh mới cư xử như này thôi."
"Giống ai vậy? Tôi gặp người đó được không? Để cảm ơn nữa chứ." - Khuê Tú nhấp một ngụm nước. Trời ơi cảm giác sung sướng như vừa từ cõi chết trở về vậy.
"Em muốn gặp mẹ anh tới vậy hả? Hay tí nữa anh dẫn em đi ra mắt luôn?"
Phụt!!!
Khuê Tú bất ngờ nên sặc, phun thẳng nước vào mặt Quang Dương. Lẽ nào cô thật sự trông giống người mẹ quá cố của anh ta sao?
"Xin lỗi, tôi không cố ý." - Khuê Tú lấy tay nhẹ nhàng lau đi vết nước trên mặt Dương.
"Không sao."
Quang Dương bất ngờ nắm lấy tay cô, tính nói gì đó, Khuê Tú còn chưa kịp định thần thì đột nhiên có người đạp cửa xông vào.
"Má nó, khốn nạn!" - Nhật Thiên hét lớn, anh chạy vào túm cổ Quang Dương - "Mày tính làm trò gì vậy thằng chó?"
Có lẽ Thiên hiểu lầm Dương tính giở trò đồi bại với cô, Khuê Tú tiến tới định can ngăn thì bị Trường Sơn giữ lại, bất lực cô hét lớn:
"Nè! Dương không có làm gì tao hết á, đừng làm bậy! Dừng lại! Thiên!"
Mặc kệ lời nói của cô, bọn họ vẫn lao vào đánh nhau, Sơn nhìn Tú lắc đầu:
"Em kệ tụi nó. Lâu rồi không gặp, tụi nó chào hỏi nhau xíu á mà."
Mẹ ơi, cái gì đang diễn ra vậy trời!?
Vật lộn một hồi, hai người đều lăn ra đất, Khuê Tú lập tức chạy đến chỗ Nhật Thiên, đỡ anh dậy rồi quát lớn:
"Bị khùng hả!? Tao đã nói anh Dương không có làm gì tao, điếc hay sao mà không nghe vậy? Mới tu tâm dưỡng tính được xíu, tính cho trường đuổi học tiếp ha gì?"
Bên kia Trường Sơn cũng tiến tới đỡ Quang Dương, ngán ngẩm nói:
"Dậy bạn ơi, nể tình là bạn cấp 3, tôi đỡ bạn dậy."
"Tao khinh! Ai bạn mày?" - Quang Dương vung tay xô mạnh, biểu hiện rõ ra sự ghét bỏ.
"Vậy nằm đó luôn đi!" - Nói rồi Trường Sơn đẩy ngược Quang Dương nằm xuống, bước ngang qua người rồi chạy tới chỗ Nhật Thiên - "Ôi bạn yêu, bạn ổn chứ? Bạn sống có đức nên được con gái người ta quan tâm từng chút, xong chuyện là chạy tới bên cạnh liền, không như ai đó, cũng mềm mình mà đâu được ai để ý. Đáng thương quá đi thôi!"
"Mày nói gì?" - Quang Dương bị chọc tức, định lao vào đánh Sơn, may có Khuê Tú kịp thời ngăn lại.
"Thôi đi! Lớn hết rồi, có gì bình tĩnh nói chuyện, đừng có hở tí là động tay động chân chứ." - Nói rồi cô đỡ Quang Dương ngồi dậy, phủi hết đất cát trên người anh ta - "Anh có sao không? Thấy còn sung quá trời chắc là không sao rồi hả?"
"Má! Tụi tao bằng tuổi nhau, mà mày kêu hai đứa nó bằng 'anh', kêu tao bằng 'mày', vậy là có phép tắc dữ chưa Tú?" - Nhật Thiên tỏ thái độ cáu kỉnh, đứng phắt dậy, tự phủi đi lớp bụi bẩn trên người - "Còn thằng Dương, tao nói mày biết bao nhiêu lần rồi, tao không có phản bội anh em. Đợt đó cả đám lao vào đánh nhau với băng bên kia, gần 20 thằng, không ai nhìn rõ ai, nhưng mà tao biết chắc tao không có ra tay với phe mình, mày tin hay không thì tùy."
"Bao nhiêu năm rồi mà mày vẫn không chịu nhận hả? Chính mắt thằng Cò nhìn thấy, chẳng lẽ nó đổ oan mày?" - Quang Dương tức giận, tỏ thái độ khinh bỉ ra mặt.
"Làm sao tao biết được? Lúc đó đều là anh em với nhau, mày tin nó không tin tao thì tao chịu."
"Chứ không phải mày cố tình trả thù vì nó cướp con bồ mày à?" - Quang Dương điệu bộ mỉa mai, lời nói đầy chua chát như kim đâm vào tim người đối diện là Nhật Thiên - "Tao còn nhớ thời điểm đó mày với con Hải My là một cặp trai tài gái sắc mà, đùng một cái nhà mày phá sản, rồi con My cũng bỏ mày cặp với thằng đó còn gì. Mày cay cú nên cố tình trả đũa đúng không?"
Nhật Thiên chau mày khi nghe đến cái tên Hải My, đó là người con gái anh nhắc tới khi đi ăn lần trước. Ánh mắt anh phút chốc hằn lên một nỗi xót xa, vừa buồn vừa giận, có lẽ một phần bị người yêu cắm sừng, một phần vì bị anh em phản bội, chắc phải cảm thấy đau đớn và hận trong lòng lắm. Đừng nói là đập gãy chân, có khi còn muốn tiễn hai đứa nó về nơi chín suối mới thôi.
"Cũng chỉ là một đứa con gái thôi." - Thiên nhìn Quang Dương với đôi mắt sắc lẹm, lời nói cũng theo đó tăng thêm phần cay nghiệt - "Những thứ rác rưởi, đụng vào bẩn tay, tao sẽ không làm chuyện vô nghĩa như vậy."
Khuê Tú giật mình trước lời nói của Thiên, phải căm phẫn cỡ nào anh mới có thể thốt ra những lời đay nghiến như thế?
Trường Sơn thấy tình hình ngày càng căng thẳng thì không thể không lên tiếng:
"Chuyện quá khứ rồi, người ta cũng bình phục chuyển tới nơi khác ở rồi, Thiên nó cũng bị đám anh em mày dày xéo cả năm nay, trường cũng đã đuổi học nó, mày còn muốn cái gì nữa? Mà thằng đó cũng có phải loại tốt đẹp gì đâu. Giật bồ anh em, mày bênh vực chi cái loại đó? Nó phản thằng Thiên được thì nó phản mày được."
"Ok, coi như tao nghi oan mày đi. Chuyện cũ có thể bỏ qua, nhưng chuyện mới phải tính." - Quang Dương gật gật đầu, thái độ khinh khỉnh gác một chân lên ghế - "Tiền mẹ mày nợ ba tao chừng nào trả?"
Nhật Thiên thở một hơi rõ dài, cúi xuống nhặt cặp sách của Khuê Tú đeo lên vai, bước tới trước mặt Quang Dương, giọng điệu nhẹ đi vài phần:
"Mày nói ổng, giờ mà có giết chết tao cũng không lòi ra một xu nào đâu. Thà ổng để tao yên, tao còn làm ra tiền để trả cho ổng. Chuyện này cũng đâu phải do tao gây ra. Đừng có ép tao quá."
Khuê Tú lặng lẽ nhìn Quang Dương, thấy anh ta không có vẻ gì là chịu ra mặt giúp đỡ cho Thiên, nghĩ mình nên làm gì đó nên cô mới thuận miệng hỏi:
"Mẹ Thiên nợ nhà anh bao nhiêu tiền?"
"Tú! Chuyện nhà tao!" - Thiên chỉ vào mặt cô, ý muốn cảnh cáo cô đừng lấn lướt, xen vào chuyện của anh. Có lẽ anh biết Khuê Tú định làm gì, với lòng tự trọng của một người đàn ông, làm sao anh có thể để một đứa con gái ra mặt giúp đỡ mình? Nhưng anh đã quên mất một điều, với tư cách một người bạn, Khuê Tú tuyệt nhiên sẽ không bỏ mặc anh tự bơi trong bể khổ.
"Tính luôn lãi là hơn 30 triệu, gần 1 cây vàng. Sao? Em tính làm mỹ nhân cứu anh hùng hả bé?" - Quang Dương vuốt vuốt tóc cô, miệng cười đầy châm chọc.
Nhật Thiên thấy vậy liền hất mạnh tay Dương ra khỏi đầu Tú, giọng nói bắt đầu trở nên đanh thép:
"Dẹp đi! Cái gì ra cái đó. Chuyện ai nấy lo, nợ ai nấy gánh. Lần này thôi, sau này tao cấm mày đụng tới nhỏ Tú, dù chỉ là một cọng tóc cũng không được."
Nói rồi Nhật Thiên kéo tay Khuê Tú rời khỏi, bước chân có phần gấp gáp nên cô đã ngã vào người anh, lần này anh không đẩy cô ra như mọi khi, chỉ đỡ cô dậy, bước chân dần chậm rãi hơn. Khuê Tú ngẩn người nhìn vào đôi bàn tay gân guốc hằn lên vài vết sẹo đang nắm chặt tay mình, bất giác mỉm cười, hơi ấm từ lòng bàn tay của cả hai đan vào nhau, xua tan đi cái giá lạnh của trời đêm Đà Lạt.
***
Về đến nhà, Khuê Tú đứng ngồi không yên, không biết làm cách nào mới có thể giúp đỡ Nhật Thiên. Hơn 30 triệu không phải là số tiền nhỏ, gom hết khoảng tiết kiệm của cô thì cũng gần được một nửa thôi, phần còn lại biết kiếm ở đâu ra?
Như thường lệ, bà Chi vào phòng đưa nước ép trái cây cho con gái, nhìn thấy mẹ Khuê Tú liền giả vờ nằm xuống, nhưng đúng là không có gì có thể qua mắt bà. Bà ngồi xuống cạnh cô, hỏi cô có điều gì trăn trở mà trông bộ dạng lại khó coi như vậy.
Khuê Tú từ nhỏ đến lớn đều không thể nói dối, liền kể hết mọi chuyện đã xảy xa. Cô lo sợ rằng mẹ sẽ cấm cô chơi với Nhật Thiên, ấy thế mà phản ứng của bà lại hoàn toàn trái ngược. Bà Chi xoa đầu con gái, mỉm cười hiền từ:
"Mẹ hiểu, những lúc này, là một người có hoàn cảnh tốt hơn, con không muốn bỏ mặc bạn. Việc con tìm cách giúp đỡ bạn là đúng, nhưng cũng đừng khờ đến mức quên luôn bản thân mình. Mẹ tin con sẽ có cách xử sự hợp lý, vừa tốt cho bạn, vừa tốt cho con. Nếu con muốn, mẹ cũng sẽ giúp con. Nhật Thiên là một đứa trẻ tốt, mẹ rất mừng vì từ ngày gặp Thiên, con đã biết nghĩ cho người khác và sống tình cảm hơn rất nhiều, còn học hành tiến bộ nữa."
Khuê Tú nghe xong liền không kiềm được nước mắt, vùi đầu vào ngực mẹ, bà luôn là một người phụ nữ tuyệt vời như thế, đồng hành cùng cô trong suốt chặng đường cô lớn lên, dạy cô thế nào là điều hay lẽ phải, kể cả khi cô mắc sai lầm, bà cũng sẽ cùng cô sửa sai.
Nghĩ đến Nhật Thiên không được may mắn như vậy, xung quanh cô có rất nhiều tình yêu thương từ gia đình, người thân và bạn bè. Nhưng anh thì gần như là hoàn toàn đơn độc, người dành nhiều tình cảm cho anh duy chỉ có một mình Khuê Tú thôi.
***
Ngày hôm sau.
Khuê Tú hẹn Quang Dương ra một quán cà phê trong nội ô thành phố, trên tay cầm sẵn bao thư hơn 30 triệu đồng, là bà Chi đã cho cô mượn.
Từ phía xa cô thấy anh ta bước đến, bộ dạng khác hẳn ngày thường, trông lịch sự và bảnh bao hơn, tóc tai chải chuốt gọn gàng làm lộ ra gương mặt điển trai sáng sủa.
"Tôi gửi anh. Tiền nợ của mẹ Thiên, anh đưa cho chú Lĩnh đi để chú không làm khó Thiên nữa." - Quang Dương vừa ngồi xuống, Khuê Tú lập tức đưa tiền đến trước mặt anh ta, nói thẳng vào vấn đề.
"Quao. Anh còn tưởng là em muốn hẹn hò riêng với anh chứ?" - Quang Dương lộ rõ sự thất vọng, đảo mắt đi chỗ khác, tay không ngừng mân mê chiếc đồng hồ Longines đắt tiền - "Không ngờ là em lại đi trả nợ cho nó. Tính ra thằng này cũng tốt số quá, gặp được em."
"Thiên không biết chuyện này. Tôi cũng không mong anh nói cho nó biết. Anh giúp tôi chuyển giấy nợ của Thiên qua cho tôi, tôi sẽ thay ba anh làm chủ nợ của nó. Mỗi tháng anh cứ thu tiền của Thiên như bình thường, rồi đưa lại cho tôi. Chỉ cần đừng làm khó nó nữa là được."
"Em nghĩ em là ai mà có quyền bảo anh làm cái này cái kia giúp em vậy bé?" - Quang Dương nhíu mày một cái, để tay xoa xoa lên trán suy nghĩ một hồi lâu rồi nói tiếp - "Anh có một điều kiện, em đồng ý thì anh mới giúp em."
"Anh nói đi, điều kiện gì?"
"Mỗi tháng phải dành ra một ngày hẹn hò với anh, cho tới khi Thiên trả hết nợ."
Khuê Tú ngẩn người, điều kiện gì mà kỳ lạ vậy? Nhưng rồi sau một lúc suy nghĩ cô cũng chấp nhận giao kèo. Không còn cách nào khác, dù gì cô cũng không phải thuộc dạng dễ ức hiếp, dựa vào mối quan hệ của hai bên gia đình, cô không tin gan anh ta to đến mức dám làm gì tổn hại đến cô.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro