Chương 1: Mưa Trên Mái Cổ
LƯU Ý : Truyện không có ngoài đời thực ,hoàn toàn là trí tưởng tượng !
“Có những đứa trẻ được sinh ra giữa vàng son và lễ nhạc, cũng có những kẻ vừa mở mắt đã bị quẳng vào bùn lạnh đất rã. Nhưng không ai biết, trong bùn cũng có mầm thiên mệnh…”
---
Thành Thiên Đô, mùa xuân năm Thiệu Minh thứ mười chín.
Mưa đã rơi suốt ba ngày không ngừng nghỉ.
Những hạt mưa mảnh như tơ lặng lẽ giăng phủ trên mái ngói âm dương, nhỏ giọt xuống từng bậc đá rêu phong quanh phủ Lý Chính Đại Nhân – người nắm giữ hình pháp triều đình.
Giữa khoảnh sân nhỏ lát gạch cổ, một cậu thiếu niên quỳ im lìm. Tấm áo nâu sẫm đã sũng nước, từng đường chỉ bung ra, để lộ những vết sẹo xám xịt chạy dài trên lưng như từng bị trói đánh. Gió lùa qua, cậu run lên, nhưng ánh mắt vẫn dán vào cánh cửa khép kín trước mặt.
Đó là Đức Duy – cái tên chẳng ai nhớ gốc gác, chẳng ai rõ thân thế. Người ta chỉ biết cậu là đứa trẻ lớn lên trong kho chứa củi sau phủ quan, vừa ăn thừa của người, vừa gánh hết tội của người. Mười lăm năm, chưa một lần được gọi là “con”.
---
Giọng thái giám từ trong vọng ra, sắc lạnh:
-Ngươi ở đâu mà dám bước vào tiền điện? Mất dạy đến thế là cùng!
Đức Duy - giọng run, nhưng ánh mắt cứng lại :
- Con chỉ nhặt lại chiếc trâm ngọc cho tiểu thư...
Thái giám quát:
-Cái miệng mày mà còn mở, ta chặt lưỡi. Đứa rẻ rách như mày mà dám chạm vào trâm của tiểu thư?! Ngẩng đầu lên!
Đức Duy ngẩng lên. Mái tóc dính bết che một bên má, nhưng không giấu được ánh nhìn đã chai lì với đòn roi, chỉ còn âm ỉ thứ lửa lạ lùng – thứ lửa sinh ra trong những kẻ bị dìm xuống tận đáy xã hội.
Ngọc Tiên từ trên bậc thềm bước xuống, áo lụa bay nhẹ theo gió. Nàng là con gái thứ của Phủ Hộ Bộ – xinh đẹp, quyền quý, nổi danh khắp Thiên Đô vì sự kiêu kỳ và sắc sảo.
Ngọc Tiên-giọng nhẹ nhưng đanh:
-Được rồi, tha cho nó. Dù sao cũng chỉ là một con chó giữ kho.
Nàng liếc Đức Duy, môi khẽ cong:
- Ta nói này Đức Duy, mày có biết vì sao mày sống được đến hôm nay không? Vì tụi tao thấy mày biết nghe lời. Nhưng nếu mày có dã tâm nhìn lên cao hơn bậc đá dưới chân mình… thì yên tâm, lưỡi dao của tao sẽ không để mày chết đau.”
Đức Duy-nhỏ giọng :
- Đức Duy không dám...
Ngọc Tiên cười nhạt:
- “Tốt. Lau giày cho tao.”
---
Mưa vẫn rơi. Nước từ mái hiên chảy xuống như dòng lệ chảy mãi không cạn.
Đức Duy quỳ xuống, bàn tay gầy guộc cọ khăn vào đôi giày thêu hoa lan. Cậu không khóc. Đôi mắt dán xuống nền đất. Nhưng không ai thấy – giữa hai đầu gối cậu quỳ, đất đã ướt đẫm máu. Máu từ đầu gối rách toạc vì quỳ suốt hai canh giờ giữa mưa gió.
---
“Chúng ta không được chọn nơi mình sinh ra, nhưng có thể chọn cách mình chết đi…”
“Nếu đã là chó, thì phải là chó biết cắn.”
---
Cùng lúc đó, tại Học Viện Ngự Thư – phía Bắc thành.
Trong thư phòng rộng lớn, tiếng cọ bút vang đều như sóng vỗ. Mùi mực tàu thơm nhè nhẹ, hoà cùng hương mai đầu xuân.
Một chàng trai ngồi bên án thư, tay áo rộng phác lên nét chữ rồng bay phượng múa.
Đó là Nguyễn Quang Anh – con trai trưởng của Đại học sĩ Nguyễn Trấn Kỳ, người đang được triều đình kỳ vọng trở thành Tể tướng đời sau. Quang Anh nổi danh khắp thiên hạ không chỉ vì văn tài hơn người, mà còn vì sự điềm đạm, chính trực và từ tâm. Nhưng trong đôi mắt trầm tĩnh kia, lại giấu một nỗi buồn khôn tả – như một ánh trăng bị phủ mây suốt đời.
Đăng Dương (bạn Quang Anh)- bước vào cười :
-Lại viết chi mà thần sắc như người đưa tang vậy, Quang Anh ?
Rhy-cười nhẹ :
-Ta viết cho một người chưa từng biết đến cái gọi là xuân xanh.
Dương-ngạc nhiên :
-Ý ngươi là ai? Lại thơ mộng nữa rồi?
Rhy-nhìn ra cửa sổ :
-Một cậu nhóc... quỳ dưới mưa trong phủ Lý Chính. Ta đi ngang, không dám dừng. Nhưng ánh mắt cậu… giống ánh mắt của người từng bị lãng quên cả đời.”
---
Cùng lúc đó, tại hậu viện, bốn người bạn thân của Đức Duy – Đặng Thành An, Huỳnh Hoàng Hùng hay còn gọi là Hùng Huỳnh , Trần Phong Hào, và Nguyễn Thanh Pháp hay người ta vẫn gọi cậu là Pháp Kiều – đang lặng lẽ nhìn qua tấm rèm.
Hào-giọng trầm :
-Ta không chịu được khi thấy Đức Duy như vậy.
An-nghiến răng :
-Nếu không vì Đức Duy giấu thân phận, ta đã đưa cậu ấy về phủ rồi. Mười năm quen biết, cậu vẫn cứng đầu không chịu rời nơi đây.
Pháp Kiều-lặng im, ánh mắt thoáng buồn :
-Duy nói: ‘Nếu muốn đứng trên cao, phải học cách leo từ chỗ thấp nhất’.
Hùng Huỳnh-nhìn trời:
-Một ngày nào đó, nếu ai dám làm Đức Duy rơi lệ… ta sẽ khiến họ phải khóc bằng máu.
---
Đêm xuống, mưa vẫn chưa dứt.
Đức Duy trở về phòng củi – nơi không ai ngó ngàng. Trên bàn cậu nhẹ nhàng đặt xuống hộp gỗ cũ mèm. Trong đó là một tờ giấy ố vàng, nét chữ xiêu vẹo:
“Nếu con còn sống, hãy nhớ: con không sinh ra để quỳ gối cả đời.”
Cậu siết chặt giấy, gục đầu bên ngọn đèn dầu leo lét.
Ngoài kia, gió gào như tiếng ai gọi vọng từ tầng trời xa thẳm…
Đức Duy lặng người, trong lòng là muôn vàn cảm xúc cuộn trào nhưng không thể bật thành tiếng. Cậu chưa từng biết cha mẹ mình là ai, chưa từng được gọi một tiếng “con” tử tế, chưa từng có nơi để trở về. Suốt mười lăm năm sống trong thân phận một kẻ vô danh, cậu hiểu rõ hơn ai hết – ở chốn quyền quý này, thân phận là định mệnh.
Nhưng dòng chữ kia – thứ để lại trong khăn lụa bọc nàng ngày xưa – vẫn cháy âm ỉ trong tâm trí cậu mỗi đêm:
"Con không sinh ra để quỳ gối cả đời."
Cap-lẩm bẩm :
-Nếu không phải để quỳ, thì con phải làm gì… giữa nơi người giẫm lên người để sống ?
Ánh đèn dầu chập chờn. Ngoài kia, tiếng vó ngựa vọng lên, gấp gáp.
Một tên lính canh đập cửa phòng củi, gằn giọng:
-ĐỨC DUY ! Quan Lý Chính truyền gọi. Có án tử xảy ra trong phủ, mày là người cuối cùng gặp Xuân Thể !
Đức Duy sững người. Xuân Thể – cung nữ thân nhất với cậu, người vừa thì thầm vào tai câuh hai đêm trước:
"Đức Duy, nếu ta chết, hãy tìm người tên Nguyễn Quang Anh. Chỉ hắn mới có thể soi sáng sự thật.”
---
Phủ Lý Chính – phòng tra xét.
Mùi máu tanh và mực tàu quyện vào nhau, nồng nặc. Một chiếc xác phủ vải nằm lạnh lẽo giữa gian phòng. Gương mặt Xuân Thể tái nhợt, cổ có vết bầm như bị bóp mạnh, tay còn nắm chặt một mảnh lụa rách.
Quan Lý Chính, một người đàn ông béo phục phịch, ánh mắt gian trá như chuột, ngồi sau án, tay gõ nhịp lên bàn gỗ lim.
Lý Chính-giọng trịch thượng :
-Đức Duy, ngươi là kẻ cuối cùng nhìn thấy nạn nhân. Khai mau, nếu không…
Cap-nhìn xác Xuân Thể, giọng khản đặc :
-Nàng… nàng nói có người trong phủ nắm giữ bí mật chết người. Nàng sợ. Nàng… run rẩy. Nàng bảo: ‘Có kẻ đội mũ ngọc, tay dính máu.’ ”
Tiếng sấm rền vang bên ngoài. Bên trong, một cung nữ già rụng rời:
— “Câu đó… chính là ám ngữ của án Đại Hộ Bộ năm trước… bị bịt kín rồi!”
Không khí phòng xét như đông lại. Lý Chính cau mày, nhưng rồi cười lạnh:
-Nói hoang đường. Cậu ta đang muốn vu oan quan lớn. Lôi nó xuống đánh cho ta !
Hai lính canh xông vào. Đức Duy không kêu. Cạu cắn răng chịu từng roi quất xuống như rút xương. Máu loang lổ nơi lưng áo, nhưng trong đầu chỉ còn một điều:
“Nguyễn Quang Anh… người đó… là ai ? ”
---
Ba ngày sau – chợ Tây Thành.
Quang Anh đứng trước một sạp sách cũ, tay lật từng cuốn thư tịch. Một ông lão mù, dáng vẻ rách rưới, ngồi bên đường lặng lẽ ca:
-Đêm đêm gió hú Cửu Trùng,
Kẻ gieo mệnh dữ đội mũ tía,
Đứa mang long cốt ngủ trong bùn,
Khi trăng rọi, phượng hoàng hồi tỉnh.
Quang Anh sững người. Lời ca ấy – không phải dân gian. Đó là bí ngữ từng được thầy cũ dạy về… “kẻ mang thiên mệnh thất lạc”.
Ông lão mù đưa tay, chỉ về phía Nam:
-Kẻ bị đánh hôm qua trong phủ kia… là hạt mầm của vương khí.
---
Tại phòng củi, Đức Duy sốt cao, mê man.
Thành An, Hùng Huỳnh, Sơn Hào, và Pháp Kiều xúm quanh cậu. Mỗi người mang đến một món: thang thuốc, khăn sạch, thậm chí là ngọc cốt trị thương.
Thành An-mím môi, rớm lệ :
-Ta không thể nhìn Đức Duy như vậy nữa. Cậu là gì của cái phủ này, mà phải chịu như thế ? ”
Hùng Huỳnh-rít qua kẽ răng :
-Nếu triều đình không xử, ta sẽ xử. Ai đánh ngươi, ta trả gấp mười lần.
Pháp Kiều-cúi đầu, mắt đỏ hoe :
-Ngươi từng cứu ta năm 7 tuổi khỏi bị thái giám hại… Nếu không có ngươi, ta đã chẳng có ngày hôm nay.
Hào -lặng thinh, đặt viên thuốc vào miệng Cap, thì thầm :
-Đức Duy, hãy sống. Dù chỉ vì bọn ta...”
---
Đêm ấy, lần đầu tiên Đức Duy nằm mơ.
Trong giấc mơ, cậu thấy một tòa thành cổ lở lói, ánh trăng chiếu lên gương mặt một phụ nữ mặc xiêm y đỏ rực, mắt đầy lệ, tay cầm bảo kiếm, nói:
“Con là mạch cuối của dòng máu Hoàng gia. Đừng quỳ. Đừng chết. Hãy đứng lên, và đòi lại ánh sáng của con.”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro