Chương 18: Nước mắm mà đòi sóng sánh cùng nước suối!

Bao nhiêu năm trong đời với cương vị là phu nhân chủ tịch tập đoàn lớn, mấy lời nịnh hót bà ta đã nghe quen tai, nghe đến nhàm chán rồi, nhưng được nịnh bằng những lời hoa văn, tinh tế mà không kém phần chân thật như vậy thì là lần đầu. Bà ta liếc bông hoa hồng trong tay Bạch Hắc, rồi nhìn cô.

Cô người hầu này người thì đen thui, từ trên xuống dưới đều nhếch nhác nhưng ăn nói còn hơn cả những tên nhà văn, nhà thơ. Phong thái cũng khác hẳn người hầu bình thường, dám nhìn thẳng mình không chút sợ sệt, từ tốn bình tĩnh đưa ra những lời bình luận, cho dù mình vừa làm cô ta xước hết mặt.

"Mồm mép cũng được lắm, vậy tại sao ngươi biết loài hoa này chính là biểu tượng của ta?"

Bạch Hắc nghe bà ta nói vậy lòng thầm cười, cá cắn câu rồi, cô liếc mắt, đưa tay chỉ xung quanh mình: "Phu nhân nhìn xem, đâu ai lại đi trồng mấy trăm mét một loài hoa mà mình căm ghét chứ, nếu không phải thích thì chắc chắn là rất thích loài hoa ấy, đến bộ váy hôm nay người mặc cũng là một màu trắng thuần khiết, nên khi vừa bước vào dinh thự này tôi đã cảm thấy nó chính là biểu tượng cho vẻ đẹp của phu nhân rồi."

Bà ta bây giờ mới để ý, chợt cúi xuống nhìn chiếc váy mình đang mặc, đúng là màu trắng, đôi mắt đen lại càng mở to thêm chăm chú nghe Bạch Hắc nói tiếp.

Trông nét mặt bà ta, Bạch Hắc cầm bông hồng trắng, lấy tay trần nhổ hết gai, cô nhẹ nhàng cài lên bộ váy của bà ta: "Người Trung gọi hoa hồng trắng là Tô Lịch, phu nhân biết tại sao không ạ?"

Bà ta vậy mà để yên cho Bạch Hắc cài lên váy mình, nhìn Bạch Hắc không trả lời.

Bạch Hắc cũng không đợi câu trả lời, từ tốn nói tiếp: "Vì "tô" đồng âm với "tố" mà "tố" chính là "trắng", "lịch" là thanh lịch, lịch sự , ghép cả hai lại với nhau người Trung muốn nói nói đến sự thuần khiết, thanh lịch, quý phái của hoa hồng trắng mà không loài nào có được" Cô ngẩng đầu nhìn bà ta cười "Phu nhân, hoa đẹp như người, người đẹp như hoa. Vậy tại sao lại nỡ giẫm nát nó chứ, cho dù người ra lệnh nhưng một khi nó đã là biểu tượng thì không thể bị chà đạp phũ phàng như vậy được?"

Vị phu nhân bị cô cuốn sâu vào màn độc thoại, mặt không những hết giận mà còn vui vẻ như thể chờ mong cô tiếp tục nói về mình, bà ta cười lớn: "Haha, nha đầu tuổi trẻ mà phân tích sâu sắc lắm, ngươi tên gì vậy?"

"Thưa phu nhân, tôi tên Bạch Hắc ạ."

Bà ta và cả vị thiếu gia phía sau nghe vậy thì bất giác bật cười thành tiếng. Nhị thiếu gia đứng một góc thờ ơ từ nãy đến giờ quan sát Bạch Hắc giải vây tình thế một cách khôn khéo thì cũng bắt đầu chú ý.

Bạch Hắc lòng thầm khóc, mẫu hậu sao người lại đặt con như vậy, thật là ngại muốn độn thổ. Cô gượng cười: "Thưa phu nhân, vậy người có thể cho phép tôi nhặt những bông hồng trắng này mang về không ạ?"

"Haha, ngươi biết trân trọng biểu tượng của ta như thế thì ta cho ngươi mang về đấy."

"Cảm ơn phu nhân, vậy tôi xin phép xuống dưới làm việc tiếp!"

"Được, đi làm việc đi."

Bạch Hắc cúi mình chào lễ phép, nhặt những bông hoa dưới đất, rồi từ tốn bước về hướng ngược lại với hai người họ, sống lưng cô thẳng tắp, dáng đi hiên ngang. Thần thái này, lại vô tình lọt vào mắt vị nhị thiếu gia đằng sau.

Khi chắc chắn mình đã đi được một đoạn cách vị phu nhân kia khá xa, sống lưng Bạch Hắc bắt đầu cong cong, tựa lưng vào tường cô thở một hơi dài, tròng mắt đảo loạn hết cả lên.

Ôi mẹ ơi! Cuối cùng cũng thoát chết, tình huống cẩu huyết gì vậy chứ! Cũng may mình là dân văn, chém không khí thành gió, chém gió thành bão, chém bão thành cuồng phong. Haha, đáng lẽ ra năm xưa mình nên học chuyên ngành diễn xuất. Cũng may bà ta dốt như củ cà rốt, tí kiến thức xã hội cũng không có. Cái gì mà "loài hoa đẹp nhất trong các loài hoa, thanh lịch, tinh tế, không tì vết" từ lúc sinh ra trên đời ngoài viết bùa, học pháp, hoa cỏ gì mình đâu có quan tâm. Lại còn cả cái tên "Tô Lịch" nữa, không biết sông Tô Lịch hay sao mà vui vẻ dữ vậy? Bà đúng là giống hệt con sông ý, tên thì mĩ miều diễm lệ, nhưng thực chất tâm can đen ngòm, hôi thối. Mở miệng ra thôi đã làm người ta khó chịu đến buồn nôn rồi. Bị mình chửi thẳng mặt như vậy mà vẫn cười được, bà ta đúng là ngu mà. Muahahahahaha...

Bạch Hắc cười hả hê một mình, như thể vừa trả thù được cho một ai đó.

Chỉ tiếc, vất vả lắm mới tìm được tròn mười bông vậy mà lại bị gãy nát hết rồi, còn lại có ba bông là tạm dùng được. Dù sao cũng là ngày giỗ vậy mà đến nén hương cũng chẳng ai đến thắp, vị đại phu nhân quá cố đúng là đáng thương!

Rõ ràng là nói vị phu nhân kia đáng thương mà trong đầu Bạch Hắc cứ hiện lên hình ảnh hắn ngồi trên chiếc xe lăn, lạnh lẽo, cô đơn, tuyệt vọng.

Một lúc sau, Bạch Hắc không biết tìm đâu ra một chiếc lọ để cắm ba bông hồng trắng, cô rón rén đi vào căn nhà của hắn, đặt nó trên chiếc bàn chính giữa căn phòng.

"Trắng Đen, làm gì thế?" Từ đằng sau một giọng trầm cất lên.

Bạch Hắc giật thót, tay chân loạng choạng lôi ra chiếc giỏ che bình hoa đi: "Haha cậu vừa đi đâu vậy ạ?"

"Dưới phòng thí nghiệm."

Nghe thấy tên phòng Bạch Hắc đảo liền câu chuyện sang một hướng khác: "Em mang cho cậu bánh và trà chiều này, nhiều..."

Còn chưa nói xong, chiếc xe lăn của hắn đã phi đến, hắn nhìn cô từ đầu đến chân, nheo mắt hỏi: "Trắng Đen mới theo đạo hồi sao? Tính khủng bố tôi?"

Nụ cười trên môi Bạch Hắc giật giật: "Gan em đâu có to như thế."

"Vậy sao chùm khăn kín khắp mặt thế kia?"

"À, gió lớn quá em sợ cảm cúm nên mặc nhiều đồ chút, thân thể em yếu lắm."

Hắn hoài nghi nhìn cô.

"Vậy cậu ăn đi nha, em xin phép lui trước."

Vừa nói xong Bạch Hắc đã ù té ra ngoài, chẳng đợi hắn trả lời.

Màn đêm buông xuống, gió ngoài trời càng ngày càng nổi to, bên trong căn nhà tối om, một bóng người ngồi ngoài ban công lặng lẽ nhìn vào màn hình điện thoại đang phát ra đoạn clip:

"Ta đã ra lệnh là tất cả người làm khi thấy hồng trắng thì phải giẫm nát hết mà, ngươi lại dám giấu đi à?"

"Bạch" tiếng giở đập vào người

...

Hắn bấm nút tắt nguồn, ánh sáng điện thoại tắt đi nhường chỗ cho ánh trăng mờ mờ lạnh lẽo. Sắc bạc của ánh trăng chiếu lên mái tóc trắng bay bồng bềnh trong gió của hắn làm nó như thể phát sáng, đôi mắt xanh nhìn chằm chằm vào những bông hồng trắng. Rõ ràng ban ngày nhìn hắn như một thiên thần giáng thế nhưng trong đêm tối hắn lại mang vẻ đẹp huyền bí, quỷ mị, mê hoặc chết người.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro