as long as

miễn là anh còn ở đây
sẽ không ai có thể tổn thương đến em.

em chạy mãi trên cánh đồng vàng
đuổi theo những úa tàn tan hoang
tự đáy lòng em vẫn hoang hoải choáng váng
anh ơi. anh ơi. anh.

ngàn ngói đỏ,
hoa vàng
trúc xanh

đều bay biến vào một ngày không còn anh nữa.

em là kẻ giữ cán cân
bên trái là chần chừ âu yếm
bên phải là thờ ơ chối từ

|

em giành giật từng ánh mắt
của một người quay phắt đi,
không nhìn em lấy một lần.

đời cũng thật lạ,
ta chạy theo người sẽ không yêu ta
bỏ ngoài tai mọi lời yêu giấu kín
cho rằng đó có là gì đâu ?

không phải là người ấy nói,
thì không có gì đáng coi.

để rồi ta cứ chạy cứ chạy
chân toạc máu, mặt mày dính tro
nước mắt lưng tròng, sống mũi cay
họng khô ran gào tên người đã chết
chết cùng mối tình này của ta.

nếu người không yêu ta,
nếu người không yêu ta nữa
vậy siêu hình mà nói,
tất cả những gì thuộc về người
đã bị đóng băng trong kí ức của ta mãi mãi.

ta sẽ nhớ mãi,
mãi, mãi,

dù trăng tàn,
gió nát,
hoa đã chết.

cảm tình dành cho người đã mãi đóng băng,
tồn tại vĩnh hằng,
ngóng trông tàn lụi của ai.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #poetry