pandora

bốn bề ồn ã
náo nhiệt
ai mải miết chạy hoài
nước mắt lã chã

ai ôn tồn giảng giải
ai đớn đau trượt dài

thuở ấy
em nghĩ mãi

rằng

|

"người"

em đang viết đấy
bài thơ tình tang
ngọt ngào tha thiết nhất đời này

chỉ gói gọn trong một chữ ấy.

chỉ tên người,

đã đẹp đẽ hơn tất thảy mọi điều

.

nhưng người ơi.
người.

hình như,
mình chỉ dạy nhau mơ
chờ nhau trên cánh đồng thơ mộng
trông về một miên viễn chẳng bao giờ đến.

mình chỉ dạy nhau mơ.
chứ chẳng cho nhau thấy đắng cay ơ thờ.

vậy nên


/

hồ điệp vỗ cánh
thanh tao
thành bão

còn em với người
cười thật tươi với nhau
cùng chau mày, cùng lười biếng
hai mươi tư tiếng một ngày

em yêu người.

nhưng mà
mình đã chỉ yêu nhau
mà chẳng dạy nhau về đớn đau
để rồi, khi tường thành ngã xuống

mình ngỡ ngàng nhận ra,

ta đã tan nát cả.

người có hiểu không,

chúng ta là hai đứa trẻ
kẻ một đường ngăn mình với thế gian
trao nhau những mơn man
những vụng về thơ dại

để giờ bẽ bàng.

ta chẳng bao giờ biết
ngoài kia bão gào tuyệt vọng
gió siết thảm thiết

em đã nói,

rằng em tình nguyện.

tình nguyện nằm dưới đáy giếng
làm con ếch chỉ biết đến bầu trời
tình nguyện ngủ đến miên viễn
chỉ nghe mỗi tiếng người à ơi

em không lớn lên
mãi thiển cận
mân mê cái tên người

nhưng

nhưng

vì sao mặt trời nơi người tắt nắng ?

vì sao ánh trăng cũng lặng thinh ?

vì sao mà anh hai trao,
cớ gì đong đầy muộn phiền

có ai có thể nói cho em biết,

mình có sai chăng

khi ở bên nhau,
mình không thể lớn lên
mình sẽ đớn đau

vì một đứa trẻ chỉ sống trong lồng kính
sẽ không hiểu thế giới đáng sợ kinh tởm
em lo mình chẳng thể vượt qua

rồi có lẽ, sẽ trở thành kình lạc.

chết đi,
để xác mình trở thành một đoá hoa

dành cho thế gian
những dịu dàng cuối cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #poetry