12. Sư huynh có một kế hoạch, ngươi nghe thử xem

Hôm nay là ngày Lam Vong Cơ xuống núi đi săn đêm như thường lệ, bởi vậy sau khi Nguỵ Vô Tiện thức dậy vào giờ mẹo, cũng không đi ra chỗ Hòn Vọng Phu đợi người, mà trực tiếp đi đến tiểu từ đường đốt ba nén hương thơm ngát, rồi ra hương án mài mực trải giấy, quỳ gối trước hương án để chép kinh.

Đây đều không phải là kinh Phật bình thường, không viết bằng tiếng Phạn lẫn tiếng Hán, mà do các loại phù chú rời rạc tạo thành. Đây là kinh điển pháp thuật mà hắn nhớ được từ đời trước, vừa để truy điệu người chết, vừa để khử tà an hồn – lúc ấy thể xác của Mạc Huyền Vũ có linh lực thấp kém lại không thể kết đan, Lam Vong Cơ và hắn hao hổn bao nhiêu trí não, mãi mới tìm ra được truyền thừa sức mạnh cổ đại này, có thể xem như là tìm ra một cách khác để kéo dài tuổi thọ. Vì vậy, việc sao chép và tra cứu lại bản gốc của các bản thảo kinh điển không đầy đủ này là công việc quen thuộc của Nguỵ Vô Tiện khi sống ẩn cư ở đời trước, lúc này thong thả ung dung hạ bút ngược lại không giống như lúc mười lăm mười sáu tuổi loi nhoi bị ép buộc chép phạt cuốn『Nhã chính tập』, quả thực trầm tĩnh đến mức có thể thành tiên.

Có lẽ bởi vì, hắn hoàn toàn có thể ở trong nơi rừng sâu núi cao này suốt mấy tháng mà không gây ra rắc rối gì, đã vậy cả ngày bị cấm ngôn cũng không tự mình cố cào rách miệng. Chỉ cần không mở miệng là có thể mang một bộ mặt thế ngoại cao nhân liền, điều này cũng khiến cho Lam Vong Cơ hoài nghi Nguỵ Vô Tiện liệu từng có một cuộc kỳ ngộ nào khác không – trình độ tới tận mức nào rồi, không cần phải tranh cãi. Đây cũng là sau khi Lam Vong Cơ vào mộng cảnh của lư hương lần nữa, phát hiện ra Nguỵ Vô Tiện đã thay đổi diện mạo, nên mới trực tiếp đưa ra kết luận về tương lai tất yếu mà Nguỵ Vô Tiện sẽ trải qua.

Một bàn tay xinh đẹp thon dài và cân đối bỗng nhiên lấy đi cây viết trong tay hắn.

Nguỵ Vô Tiện bật cười, có chút vui mừng xen lẫn ngạc nhiên nhìn người mới đến, mỉm cười nói: "Nhị ca ca tại sao sáng sớm nay không xuống núi vậy? Hôm qua không phải đã nói là sẽ không ghé qua sao, hay là hôm nay muốn diễn đoạn Thập bát tương tống?"

* Thập bát tương tống (18 dặm đưa tiễn) là một đoạn trong vở tuồng Lương Sơn Bá – Chúc Anh Đài

Lam Vong Cơ ôm eo Nguỵ Vô Tiện nhấc bổng hắn lên, nói: ".... Không được để hao tổn sức lực"

Trong lòng Nguỵ Vô Tiện biết là Lam Vong Cơ áy náy chuyện hôm trước, tự mình để cho hắn phải lê tấm thân yếu ớt hao gầy đuổi theo ra khỏi trúc xá, còn vì phá cấm ngôn mà bị thổ huyết. Nhưng hắn không định nhắc lại chuyện đó nữa, cho nên chỉ kéo cằm Lam Vong Cơ qua, rồi nhẹ nhàng hôn lên, xong mới nói: "Hàm Quang Quân nhất định là lo lắng ta ở một mình buồn chán sẽ dính vào rắc rối ha, được rồi, nói nhanh lên có chuyện gì cần phải dặn dò?"

Lam Vong Cơ nói: "Đối tượng săn đêm lần này phần lớn là yêu thú hung dữ, tốn nhiều thời gian, có thể không kịp trở về Cô Tô trong bốn ngày ... Nhưng huynh trưởng mấy ngày nay hình như đang chuẩn bị đón khách. Ta xem quy cách mua sắm, thì địa vị của khách ngang tầm Tam Tôn. Ngươi đã biết chuyện của Liễm Phương Tôn, cho nên cần cẩn thận nhiều hơn ... Đợi ta quay về". Y do dự một chút, rồi nói: "Chúng ta cùng nhau thông báo việc này cho huynh trưởng".

Lam Vong Cơ ý nói đến sự việc đuổi giết ở Cùng Kỳ Đạo – cũng là "sự tình" trước mắt duy nhất mà Nguỵ Vô Tiện nhắc đến có liên quan đến Kim Quang Dao. Nhưng chuyện dùng tà khúc giết Nhiếp Minh Quyết, âm thầm sát hại con ruột, hành hạ Kim Quang Thiện đến chết, thậm chí ép chết Tần Tố, hắn vẫn chưa kể cho Lam Vong Cơ. Một mặt vì những chuyện này chưa xảy ra, mặt khác Nguỵ Vô Tiện nhận thấy bản thân đã thay đổi quá nhiều nhân quả, do đó lần này Kim Quang Dao sẽ hành động thế nào vẫn chưa thể biết được.

....... Đại khái chỉ có thể xác định, do nhân quả trời định nói chung không thể đảo ngược, nên rất nhiều chuyện nên xảy ra thì sớm muộn cũng sẽ xảy ra, cũng cần phải xảy ra thì mới có thể duy trì được sự cân bằng tổng thể. Nguỵ Vô Tiện vì tránh được được cuộc bao vây tiễu trừ Loạn Tán Cương hai năm sau đó, đã phải trả một cái giá tương đương. Hắn không thể cứu lần lượt từng người còn lại, nếu không sẽ giống như năm đó, phải dùng sinh mạng của những người mình yêu quý để lấp vào. Cho nên lúc này hắn cũng sẽ không định ép đến mức Lam Hi Thần bất hoà với Kim Quang Dao.

Vì vậy hắn chỉ tự mình quan sát Kim Quang Dao, kết hợp với những gì gã thừa nhận lúc ở Miếu Quan Âm, chắt lọc lại để nói cho Lam Vong Cơ nghe: ".... Ta không biết Xích Phong Tôn và Trạch Vu Quân có nhìn thấy hay không. Nhưng thấy Lan Lăng Kim thị từ sau Xạ Nhật Chi Chinh thanh thế ngày càng mạnh, Kim Quang Thiện tỏ rõ ý đồ muốn thống lĩnh bách gia, sớm âm thầm trấn áp không ít tu sĩ. Như nói về sự việc của tỉ đệ Ôn thị, thủ đoạn tàn bạo không thua gì Kỳ Sơn Ôn thị ... Mà tất cả những việc nói ra khó nghe này, đều được Liễm Phương Tôn sắp xếp thoả đáng cho ông ta. Nhưng mà, không phải vì thủ đoạn của Kim Quang Dao khéo léo, mà do thế lực mạnh tiền nhiều, mới có thể tránh được những lời thoá mạ chê trách ... Nếu không có Di Lăng Lão Tổ ta đây làm vật cản, thì có lẽ gã mới chính là kẻ có danh tiếng xấu xa nhất Tu Chân giới, chỉ là mọi người đều chửi bới sau lưng chứ không nói công khai trước mặt".

Lúc ấy Nguỵ Vô Tiện mới vừa thổ huyết được ôm trở về giường trong trúc xá, ngồi dựa vào lòng Lam Vong Cơ, để cho đối phương dùng linh lực giúp hắn điều tức, nói tới đây lại im lặng một hồi. Lam Vong Cơ tưởng hắn vẫn khí huyết không thông, đưa tay xoa xoa lưng cho hắn, rồi lại lắc lắc Nguỵ Vô Tiện lần nữa ý bảo hắn nói tiếp, cũng không quan tâm là đã sắp vượt qua bốn canh giờ.

Nguỵ Vô Tiện nói tiếp: "Gã Kim Quang Dao này, từ nhỏ đã bị chế nhạo là con của kỹ nữ, là môn đồ của kẻ trộm, mặc dù ở Xạ Nhật Chi Chinh đạt được chiến công hiển hách, lại còn kết nghĩa huynh đệ với hai vị cao môn tiên thủ, nhưng địa vị ở Kim gia vẫn không bằng Kim Tử Hiên. Thậm chí còn phải trưng bộ mặt tươi cười giả tạo, để lấy lòng tên Kim Tử Huân ngu muội vốn hay coi thường gã ... Với tất cả những cố gắng đó, ngược lại Kim Quang Thiện cũng đã lợi dụng gã triệt để ... Nhưng ngay cả một chút ân sủng cũng không ban cho gã ... Như vậy cho dù là Tam Tôn cao quý, cũng không có chút oai phong nào. Ta nếu là Kim Quang Dao, cũng sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế để thoát khỏi tình trạng quẫn bách này ... Chỉ là ta không nhất thiết chọn cách giẫm lên xác những người đó, để đi đến vị trí làm chủ Kim gia. Nhưng Kim Quang Dao, hình như là định sẽ làm như vậy".

Sau đó Nguỵ Vô Tiện cười khẩy một tiếng, nói: "Trong đợt truy quét ở Cùng Kỳ Đạo, chắc ngươi cũng từng nghe nói, là Kim Tử Huân tung ra tin đồn nói ở đó có hung thi tàn sát tu sĩ, trong lòng nhất định biết là có thể dụ ta đến ... rõ ràng nói là đòi giải thích đối với độc chú thiên sang bách khổng lên người y, nhưng thật ra là có sự ngầm đồng ý của Kim Quang Thiện đi đoạt Âm hổ phù. Bọn họ đoán được ta chắc chắn sẽ không thừa nhận tội trạng này, rồi lấy cớ đó để động thủ. Đang lúc giao đấu, Kim Tử Hiên nghe tin lập tức tới, nhưng Kim Quang Dao vâng lời Kim Quang Thiện đến trợ giúp Kim Tử Huân giết người ... lại không thấy bóng dáng đâu. Thế nhưng điều buồn cười chính là, Kim Tử Hiên nói thực ra chính hắn ngăn Kim Quang Dao lại.".

Lam Vong Cơ thấy vẻ mặt Nguỵ Vô Tiện uất ức, chỉ biết ôm chặt lấy hắn, nhưng Nguỵ Vô Tiện lại giống như không có chuyện gì mà nói tiếp: "Mọi người đều biết ta với Kim Tử Hiên như nước với lửa, nói không tới hai câu sẽ ra tay không chút lưu tình. Hơn nữa tính tình của ta từ sau khi rời khỏi Giang gia lại càng tàn bạo quái đản ... nhưng Kim Quang Dao không chủ động ngăn cản Kim Tử Hiên đang muốn đến để thuyết phục và hoà giải, trái lại gã còn bị hắn ngăn lại. Để mặc cho tên ngốc sẵn lòng làm mọi thứ vì sư tỉ của ta bước thẳng vào miệng hổ, sẵn tiện tiêu diệt luôn cả Kim Tử Huân cứng đầu kia, thật sự là một chiêu mượn đao giết người quá hay".

Nguỵ Vô Tiện hít sâu một hơi, lại nói: "Mà ta khi ở Cùng Kỳ Đạo đã mất kiểm soát, khiến cho Ôn Ninh lỡ tay giết Kim Tử Hiên, sau đó xem như chính thức rơi vào chiếc bẫy mà Kim Quang Dao và Kim Quang Thiện đã sắp đặt – chính là đã giết chết con trưởng Kim gia, Kim Quang Thiện có đủ lý do để giết ta, lại càng có thể châm ngòi để Giang Trừng phản bội ta, cho dù ta có giao ra dư đảng của Ôn thị hay không ... Đại hội tuyên thệ ở Bất Dạ Thiên trước khi xuất quân đều là chuyện đương nhiên. Đáng tiếc các sự kiện sau đó trong trí nhớ của ta đều mơ hồ không rõ, càng không có dư thời gian để suy nghĩ về những chuyện khác lạ của Kim thị .... Đây là dấu hiệu tổn hại đầu tiên do quỷ đạo gây ra. Nghĩ đến lúc đó trong lòng rối loạn, không kịp thời áp chế được sự suy yếu về tu vi tâm tính, cho nên mới xảy ra sự kiện huyết tẩy Bất Dạ Thiên ... Từ đó, ta cũng không còn đường lui nữa".

Nghe vậy, Lam Vong Cơ thần sắc tái nhợt ôm chặt hắn. Nguỵ Vô Tiện ngược lại lộ ra vẻ mặt tươi cười nói với y: "May mắn người Lam gia các ngươi đã cho ta ở lại, cũng may mắn Lam Trạm ... lúc ấy ngươi mang ta đi". Biết y lúc đó, mặc dù có đủ can đảm lôi người ngọc nát đá tan thần trí phát cuồng để cùng nhau chôn chung, nhưng cuối cùng lại không đủ dũng khí để ở lại đối mặt với tất cả những tan hoang xơ xác và tương lai tuyệt vọng này.

Nguỵ Vô Tiện nói: "Cho nên ta đoán, lần này Kim Quang Dao chắc chắn vẫn muốn tới để đoạt Âm hổ phù, hơn nữa nhất định sẽ kiếm thời cơ giết ta ... Lam Trạm, ngươi cần phải bảo vệ ta cho tốt nha".

Lam Vong Cơ hứa chắc như đinh đóng cột: "Ừm"

Ai ngờ chân trước y vừa bước ra khỏi cửa để đi săn đêm, thì Tam Tôn lại hình như sắp tụ họp ở Cô Tô Lam thị. Bởi vậy Lam Vong Cơ liền lo lắng đến thăm Nguỵ Vô Tiện, nhắc hắn đề phòng cẩn thận. Mà Lam Vong Cơ cũng sẽ yêu cầu Lam Hi Thần tạm thời không cho Tam Tôn tiếp xúc với Nguỵ Vô Tiện.

Nhưng Nguỵ Vô Tiện lại an ủi y: "Lần này ta không lo lắng, thứ nhất Âm hổ phù hiện nay do Lam thị các ngươi bảo quản, bọn họ tìm ta vô dụng; thứ hai ta phải còn sống để còn thực hiện nghi thức tế phù, nếu không tất cả mọi người sẽ biết có kẻ muốn giết ta để đoạt bảo vật. Huống chi, nếu thực sự muốn tự bảo vệ mình, ta dùng truyền thừa sở vu cũng đủ để doạ bọn họ sợ rồi ... Chắc là sẽ vội vàng cho rằng năng lực quỷ đạo của ta vẫn còn. Dù sao, miễn là không phải dùng linh lực để đơn đấu ... Ha ha, thì ta đều nắm chắc phần thắng." Nghĩ đến đây, Nguỵ Vô Tiện lại thừ người ra rồi cười nói: "Nếu nói đơn đấu ... lúc này ngay cả Giang Trừng ta cũng đánh không lại".

Mà đúng lúc này, Giang tông chủ ở Vân Mộng xa xôi tự dưng hắt xì một tay, đứa nhỏ đang cầm đồ chơi trong tay hét lên một tiếng.

Kim Lăng hai tuổi bị doạ sợ, tức giận la oai oái nói: "Cửu cửu làm hư rồi! Diều đã bị hư! Cửu cửu là đồ ngốc! Lam tiền bối đã viết trên thư, rõ ràng nói là có thể bay rất cao rất xa!"

Giang Trừng nhịn rồi lại nhịn, nghiến răng nghiến lợi nói: ".... Câm miệng cho ta! Không thì đừng chơi nữa, thu dọn đồ đạc cút đến Cô Tô Vân Thâm Bất Tri Xứ, để xem ngươi có khóc lóc kêu cha gọi mẹ không ... hừ!"

Kim Lăng tiếp tục nằm chỏng vó để ăn vạ: "Ta không có cha mẹ! Chỉ có Lam tiền bối cho ta đồ chơi! Ta muốn đi! Ta muốn đi gặp hắn! Đi Cô Tô gặp hắn!"

Giang Trừng mất kiên nhẫn nói: "Ngươi không biết hắn, có cái gì hay đâu!"

Kim Lăng hùng dũng nói: "Hắn thích ta! Mỗi lần viết thư đều hỏi thăm ta! Không hỏi thăm ngươi!"

Giang Trừng quả thực tức đến sùi bọt mép.

Mà ở bên đây trước khi Lam Vong Cơ lên đường, Nguỵ Vô Tiện đưa cho y một cái la bàn bằng đồng thau được chế tạo tỉ mỉ, Lam Vong Cơ không chắc chắn lắm hỏi: "... Phong tà bàn".

Nguỵ Vô Tiện giải thích vì sao cái này rất khác với những phong tà bàn thường thấy ở các chợ bình thường, đắc ý nói: "Ờ, Di Lăng Lão Tổ đã nghiên cứu và chế tạo ra sản phẩm, phong tà bàn thế hệ thứ sáu được chế tác hoàn toàn thủ công. Độ tin cậy khi tìm kiếm dấu hiệu tà tuý rất là chính xác, quả là trợ thủ xuất sắc khi xuất môn săn đêm, ở nhà, đi du ngoạn, giết người cướp của, cùng với khả năng xua đuổi tà ma, mang tới bình an." (giống Sơn đông mãi võ ghê! Haha)

Lam Vong Cơ: "....."

Mặc dù không nói nên lời, nhưng Lam Vong Cơ không chút nghi ngờ đối với tính năng của pháp khí tinh xảo chỉ lớn hơn nửa lòng bàn tay một chút này, bèn cất ngay vào túi. Sau đó đưa pháo hiệu cầu cứu của riêng Cô Tô Lam thị, dặn Nguỵ Vô Tiện có chuyện quan trọng phải báo tin để y quay trở về.

Nguỵ Vô Tiện dở khóc dở cười thầm nghĩ: "Ở Vân Thâm Bất Tri Xứ châm ngòi nổ ư? Môn sinh Lam thị nghĩ ta là tên ngốc hay là bọn chúng đều ngốc hết cơ chứ". Nhưng để cho Lam Vong Cơ yên tâm, nên vẫn làm ra vẻ nghiêm túc nhận lấy.

Lúc Giang Trừng dẫn Kim Lăng đi đến câu linh trận ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, có mang theo ngọc bài thông hành do Lam Hi Thần đưa, sau khi đi theo y tìm người một vòng. Lam Hi Thần nói: "Lần ngày Giang tông chủ muốn gặp Nguỵ công tử ... vốn là không hợp quy củ, chỉ có thể mời ngươi để lại bội kiếm và tử điện ở Hàn Thất. Ngoài ra, vui lòng không sử dụng linh lực trong trận pháp, để không vô tình chạm vào câu linh trận khiến cho chú pháp bị dội ngược, tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cũng không tránh khỏi bị thương. Mà bởi vì đây là chuyến đi riêng tư, nên ta cũng không thông báo với ba tiên gia kia là ngươi đã đến Cô Tô, để kịp tham gia cuộc mật đàm của bốn đại tiên gia sau đó, mong Giang tông chủ tận dụng tốt một canh giờ này, sau khi hết giờ thì nhanh chóng trở về Nhã Thất. Vậy, ta phải về trước để tiếp đón Thanh Hà Nhiếp Thị và Lan Lăng Kim thị, không thể cùng đi được. Giang tông chủ chớ trách".

Giang Trừng thi lễ với Lam Hi Thần, cũng thúc giục Kim Lăng chào, nói: "Làm phiền Trạch Vu Quân".

Lam Hi Thần đáp lễ, rồi nhanh chóng mà điềm tĩnh bước đi. Giang Trừng thì nắm tay Kim Lăng bước vào trong trận, đi dọc theo con đường mòn nhỏ mang dấu vết như có như không của vài cây mộc lan, sau đó nhìn thấy một toà trúc xá tao nhã lịch sự nằm trong một mảnh rừng thưa. Y không khỏi đứng đánh giá một hồi, lúc này Kim Lăng lại không chịu đứng yên cứ ôm lấy đùi Giang Trừng. Giang Trừng ghét bỏ nói: "Giờ biết sợ rồi hả? Không dám nhìn à? Đã quá muộn rồi!"

Kim Lăng bám chặt lấy Giang Trừng, còn nấp sau lưng y chỉ lộ cái mặt ra hết nhìn đông tới nhìn tây, làm như sợ trong nhà có yêu ma quỷ quái gì đó sẽ bước ra, nhưng vẫn che giấu một sự hưng phấn mà nói: "Người đó có sống ở đây hay không? Đợi một chút sẽ nhìn thấy đúng không?"

Giang Trừng nhúc nhích cái chân, muốn nhẹ nhàng tách đứa nhỏ này ra, nhíu mày nói: "Sẽ. Mau buông tay ra đi cho đàng hoàng, hôm nay không có thời gian để ngươi lằng nhằng ở đây đâu".

Nhưng Kim Lăng đột nhiên không chịu yên nói: "Đừng! Có thể nào hắn không thích ta hay không?". Trên dưới Kim gia không có ai quan tâm đến nó, gia đinh tì nữ đều sợ nó ghét bỏ nó.

Giang Trừng lạnh lùng nói: "Hắn dám không thích ngươi". Vừa bước về phía trước với tư thế Kim Lăng vẫn đang ôm đùi hắn, vừa lấy tay đỡ Kim Lăng để nó khỏi bị ngã.

Kim Lăng khẩn trương đến sắp phát khóc, cả giận nói: "Hắn nhất định không thích ta! Những món đồ chơi hắn nói cữu cữu đều không chịu làm! Hắn sẽ không thích ta! Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ!"

Giang Trừng hung dữ gầm gừ: "Nếu hắn không thích ngươi, thì để cho chó cắn hắn!"

Có lẽ hai cậu cháu tranh cãi quá lớn tiếng, một bóng người cao gầy mặc hắc y đột nhiên xuất hiện trong căn phòng nhỏ bên cạnh trúc xá, đứng tựa vào cột cửa lười biếng nhìn bọn hắn chăm chú.

Giang Trừng nhất thời nghẹn lời, Kim Lăng phát hiện bầu không khí không ổn nên cũng yên tĩnh lại, khuôn mặt nhỏ nhắn hoảng sợ không nói một tiếng nào nhìn chăm chăm vào Nguỵ Vô Tiện vừa mới xuất hiện – Cái người cao gầy này có gương mặt tươi cười khiến người khác khó quên, không phải nói là hắn đang cười, mà cho dù trên mặt hắn có biểu tình gì, thì khoé mắt, đuôi mày, đôi môi của hắn, đều mang theo ý cười, tựa như trời sinh không có chuyện gì buồn lo, làm cho người ta khi nhìn thấy thì mọi buồn phiền không vui trong lòng đều nhanh chóng tan biến mất. Đây là lần đầu tiên Kim Lăng gặp một người như vậy, dường như giống với tiểu thúc thúc có khuôn mặt tươi cười chào đón người khác nhưng cũng không giống hoàn toàn – nụ cười trên mặt tiểu thúc thúc luôn rạng rỡ và có chút chói mắt, thân thiết đến mức có chút hơi cố sức, còn người này cười thật sự .... luôn làm cho người ta nhịn không được muốn dõi theo hắn, hỏi hắn xem cười cái gì, sau đó cười cùng với hắn.

Ánh mắt Giang Trừng đảo quanh thân thể Nguỵ Vô Tiện một cách tỉ mỉ, ngoại trừ hơi gầy một chút, thế nhưng khí sắc nhìn lại khá tốt. Nhưng hai cổ tay và hai cổ chân đều phải đeo xiềng xích khổn tiên, mảnh hơn nhưng dài hơn so với hôm xét xử ở Kim Lân Đài. Chắc là để thuận tiện cho hắn được tự do hoạt động trong phạm vi giới hạn trong thời gian bị giam cầm. Thật không hổ là Cô Tô Lam thị, giam giữ tội phạm nghiêm trọng của Tu chân giới vẫn có thể đối xử nhân đạo như thế.

Nguỵ Vô Tiện đợi cho hai cậu cháu ngắm nghía xong, sau đó ra hiệu nói với Giang Trừng: "Thật là khách quý nha. Đợi ta đi thắp hương, ngươi dẫn đứa nhỏ vào trong nhà trước. Ẵm nó đi, coi ngươi làm nó mệt kìa ... mới có hai tuổi mà, chậc chậc". Rồi mặc kệ Giang Trừng có thể đọc được hay hiểu được hay không, hắn cũng nhanh chóng quay về từ đường thu dọn kinh thư văn chương.

Kỳ thật dựa trên kinh nghiệm cùng kề vai chiến đấu và tu luyện chung bao nhiêu năm giữa hai người bọn họ, những hành động lẳng lặng như vậy là rất hay gặp, Giang Trừng quả thật cũng hiểu ý của Nguỵ Vô Tiện, nhưng lâu lắm rồi chưa thấy lại, nên có chơi chút sững sờ, ngay cả lúc ẵm Kim Lăng bước theo sau Nguỵ Vô Tiện đi vào từ đường, cũng không phát hiện y thế mà lại nghe theo lời của tên sư huynh vô sỉ này.

Nhưng y vừa nhìn thấy dường như gần nửa gian nhà được thiết kế lại để làm từ đường Giang gia, thì lại không biết nói gì, mà dùng ánh mắt phức tạp nhìn Nguỵ Vô Tiện quỳ lạy, sau khi dâng hương thì đi tới, quơ tay nói với Giang Trừng: "Ngươi có muốn đốt một nén không?"

Nguỵ Vô Tiện vốn tưởng Giang Trừng sẽ tức giận nói "Cút" hay gì đó, nên quay đầu bước đi. Không ngờ y chỉ là lắc lắc đầu, sắc mặt không tốt lắm, sau khi thả Kim Lăng xuống đất rồi đi theo Nguỵ Vô Tiện qua phía bên kia thôi.

Kim Lăng lúc đầu thực sự sợ hãi, nhưng làm như được Giang Trừng cổ cũ, lũn tũn chạy đến trước mặt Nguỵ Vô Tiện, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên lắp bắp nói: " .... Đại, đại, đại cữu".

Nguỵ Vô Tiện ngây người ra.

Giang Trừng như là có chút hài lòng nhìn thấy Nguỵ Vô Tiện vừa ngạc nhiên vừa vui mừng đến nỗi không biết phải biểu lộ thế nào, y lạnh lùng nói: "Muốn ôm thì ôm đi", rồi thản nhiên quay đầu đi ra ngoài.

Nguỵ Vô Tiện ôm Kim Lăng vào lòng, sau khi dẫn Giang Trừng vào trong trúc xá, hắn ngồi đối diện với y qua chiếc bàn để đàn, nhưng không nói chuyện với nhau; đầu tiên là để Kim Lăng ngồi trên đùi Nguỵ Vô Tiện chơi đùa một lúc lâu, trong tay nó là một đống những món đồ chơi hoặc pháp khí mà hắn lúc rảnh rỗi phát minh ra, sau đó Nguỵ Vô Tiện mới đem lư hương dẫn mộng ra, ôm Kim Lăng ra giường gỗ phía sau tấm bình phong để dỗ nó ngủ.

Giang Trừng đợi Nguỵ Vô Tiện trở về ngồi xuống, hai người nhất thời nhìn nhau không nói gì, mà Giang Trừng cũng không tìm được một chén trà nào để cầm uống che đi sự ngại ngùng. Việc này Nguỵ Vô Tiện cũng đành bó tay: hắn không thể mở miệng hỏi có cần chuẩn bị trà không, mà cũng không ai nói cho hắn biết Giang Trừng sẽ tới. Một bầu không khí trầm mặc kéo dài hồi lâu, trong lòng Giang Trừng biết là sự bất tiện sẽ tiếp tục tệ hơn, bèn nói: "Ngươi ... có gì muốn nói với ta không?"

Đời trước sau khi hắn hiến xá sống lại lần đầu gặp Giang Trừng, đối phương cũng hỏi hắn câu hỏi khó lường này. Nhưng Nguỵ Vô Tiện vẫn là trí nhớ mau quên như trước nên khoát tay nói: "Ta cũng không biết phải nói với ngươi cái gì. Có điều ta tò mò ngươi tới Vân Thâm Bất Tri Xứ để làm gì?"

Giang Trừng lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn, quyết định trước hết là nói về chính sự: "Có điều này muốn hỏi Di Lăng Lão Tổ ngươi ... Kim Quang Thiện khẩn cấp truyền thư kêu tứ đại tiên gia tụ họp ở Vân Thâm Bất Tri Xứ để mật đàm. Bởi vì phát hiện pháp bảo của Di Lăng Lão Tổ có điều bất thường... Vì thế dặn riêng ta phải mang theo Trần Tình đến tham dự, mà Lam gia cũng phải chuẩn bị sẵn Âm hổ phù, để cùng nhau kiểm tra".

Nguỵ Vô Tiện nhíu mày lại, tình thế này giống như là ép hắn phải huỷ phù trước thời hạn, hơn nữa còn cố ý chọn khoảng thời gian Lam Vong Cơ không có ở Cô Tô ... Nhưng ai biết được lúc nào Lam Vong Cơ xuống núi săn đêm? Vì thế nói với Giang Trừng: "Rốt cuộc là có gì khác thường?"

Giang Trừng chậm rãi ung dung nói: "Kim Quang Dao nói, kiếm tiên có cái tên khó nghe của ngươi đã tự động phong kiếm. Kim Quang Thiện sợ Trần Tình của ngươi hoặc là Âm hổ phù cũng thay đổi khác thường, cho nên quyết định nhân dịp mật đàm lần này, chỉ cần bốn tiên gia cùng đồng ý, thì chậm nhất là hai ngày sau, sẽ yêu cầu ngươi huỷ phù trước sự chứng kiến của bách gia."

Nguỵ Vô Tiện hơi im lặng trầm ngâm, thầm suy nghĩ: "Xem ra lúc này ... quan hệ thân thiết giữa Lam Hi Thần và Kim Quang Dao, đã đạt tới mức như lúc ở Miếu Quan Âm, chuyện gì cũng có thể nói ra ... Nếu không sẽ không đúng lúc như vậy, có thể chọn ngay khoảng thời gian Lam Vong Cơ xuống núi, hơn nữa còn ngay lúc này ép ta huỷ phù ... Chắc là sốt ruột muốn giết ta, bằng không nếu có Lam Trạm ở đây thì chắc là không ai có thể ra tay được ... Hừm? Cho nên với logic này, Kim Quang Dao đã biết chuyện giữa ta và Lam Vong Cơ sao ...? Xem ra Trạch Vu Quân bẩm sinh không biết cái gì gọi là tán gẫu ha?"

Quay đầu nhìn vẻ mặt Giang Trừng đang chờ hắn giải thích, Nguỵ Vô Tiện tiếp tục ra vẻ nghiêm túc nói: "Tuỳ Tiện có phong kiếm hay không ... Tự ngươi rút ra không phải là biết ngay sao? Nếu không phải chỉ có ta mới rút ra được, thì chứng tỏ Kim Quang Dao ăn nói lung tung cố tình gây sự. Hơn nữa ngươi cũng nói, Kim gia muốn nhân sự cố phát sinh lần này ép ta huỷ phù trước thời hạn.... Nghe ra thực sự có gian trá, rất giống chiêu giết người đoạt bảo vật nha."

Giang Trừng vẻ mặt cứng đơ nói: "Âm hổ phù của ngươi nói là khiến người ta e sợ, không bằng nói chính là khiến người ta thèm muốn thì đúng hơn ... Thứ này một ngày nào đó sẽ khiến ngươi chết không chỗ chôn. Ta đã nói với ngươi từ lâu, lời của ta đúng, mà ngươi không nghe! Lúc ấy còn dám đắc tội với mọi người! Ta thấy hôm nay ngươi đã quỳ ở từ đường thật thành tâm rồi ha? Nghĩ biết mình sai rồi chứ? Có hối hận không? Nhưng ngươi đã chuẩn bị chết như thế nào chưa? Chuẩn bị xuống dưới gặp cha nương và tỉ tỉ của ta với tư thế gì chưa?"

Nguỵ Vô Tiện thấy Giang Trừng càng nói càng nóng giận, suy nghĩ một chút, rồi bỗng nhiên buông bỏ niềm ân hận đã nghẹn ở cổ nhiều năm qua, thành khẩn nói: "Thực xin lỗi". Giang Trừng sững sờ, Nguỵ Vô Tiện lại đứng dậy vái sát đất, lúc ngẩng đầu lên nói: "Thực xin lỗi, lời ngươi nói là đúng, là ta tự nhận quả báo".

Giang Trừng trợn mắt há mồm, lại giống như tức quá không nói nên lời, sau một hồi lâu quát lên: "Nguỵ Vô Tiện này, tại sao ngươi lại hèn hạ như vậy! Đến tận khi không có kim đan, bị đánh cho tàn phế mới nhận ra mình sai ư? Hiện giờ mới biết thẳng thắn xin lỗi, nhưng ngươi sớm đã phản bội Vân Mộng Giang thị, bây giờ tu vi cũng bị phế thành ra thế này! Ngươi làm ra bộ dạng van xin không thể chịu nổi này cho ai xem? Ngươi còn mặt mũi kêu ta bảo vệ ngươi ư? Ta làm thế nào để bảo vệ ngươi!"

Nguỵ Vô Tiện nghe xong cũng không tức giận, có lẽ vì hắn thấy may mắn là Lam Vong Cơ không ở đây, cho nên Giang Trừng nói thế nào hắn cũng không cảm thấy gay gắt. Hắn tiếp tục nói: "Vừa rồi ta có nói ngươi phải bảo vệ ta hay không?"

Giang Trừng đứng bật dậy, giận không thể dằn được nói: "Ngươi muốn ta bỏ rơi ngươi như lần trước sao? Ngươi có dám lặp lại lần nữa không? Nguỵ Vô Tiện! Ngươi không phải cảm thấy bản thân khi đó phản bội là thật ra ta bỏ rơi ngươi đó chứ? Ngươi nghĩ rằng ta bỏ rơi ngươi nên ngươi không thiếu nợ Giang gia gì cả đúng không? Hả? Sao ngươi dám!"

Nguỵ Vô Tiện đột nhiên nắm lấy Giang Trừng, kéo y ngồi xuống, còn "Ô ô ô" hồi lâu, kêu y bình tĩnh một chút, lúc này mới mệt mỏi nói: "Ta không phải muốn một mình ngươi bảo vệ ta, chúng ta không phải là ....『Vân Mộng song kiệt』gì đó sao. Nè nè nè, đừng động thủ, cũng đừng trừng mắt với ta, ý của ta là, ta có một kế hoạch ... ngươi có muốn nghe thử một chút không?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro