5. Vì sao mánh khoé cũ lại không có tác dụng

Bởi vì sợ cử động mạnh làm đau Nguỵ Vô Tiện, nên Lam Vong Cơ đi hơi chậm một chút. Mặc dù có thể đi nhanh như gió, nhưng y vẫn mất gần nửa canh giờ để đi đến câu linh trận phía sau núi. Lúc bước vào trận, Lam Vong Cơ rõ ràng cảm giác được cả người trở nên nặng hơn, khổn tiên trên người Nguỵ Vô Tiện cũng nặng hơn. Chú văn khắc trên đỉnh và những dòng chữ tâm linh trên trận pháp được khảm dày đặc cùng một chỗ, mang ý nghĩa một khi Nguỵ Vô Tiện bước vào trong trận, sẽ không thể ra khỏi trong phạm vi năm dặm.

Tới khi Nguỵ Vô Tiện đang rất buồn ngủ được cẩn thận đặt nằm trên giường, hắn mới mệt mỏi mở mắt ra. Hắn nhìn xung quanh, quả thật là một căn nhà bằng trúc cực kỳ thanh tĩnh, thậm chí còn đẹp hơn căn nhà tranh mà những tu sĩ Ôn gia xây dựng cho hắn trên Loạn Tán Cương. Thật không hổ là Cô Tô Lam thị, một thế gia danh môn giàu có, ngay cả nơi ở của những người liên quan cũng cao hơn người khác một bậc.

Điều làm cho Nguỵ Vô Tiện khá vui mừng chính là, bên ngoài cửa sổ đang hé mở phía trên chiếc giường, ngoại trừ ánh trăng dịu dàng chiếu vào, còn phảng phất mùi hoa mộc lan, tràn ngập hương thơm thoang thoảng trong màn đêm. Nghĩ đến cây mộc lan cao cao bên ngoài Tàng Thư Các, Nguỵ Vô Tiện nhịn không được muốn nhìn ra bên ngoài, liền ngồi dậy.

Lam Vong Cơ đè hắn lại, bắt Nguỵ Vô Tiện nằm trên giường, tiếp theo cởi áo của hắn. Nguỵ Vô Tiện mang thân hình bị thương tàn tạ hoảng sợ nhìn sang, giơ tay lên cản lại, cầu xin Hàm Quang Quân giơ cao đánh khẽ tha cho hắn một mạng. Lam Vong Cơ lãnh đạm nói: "Xức thuốc, ngươi bị nứt mấy cái xương, đừng nhúc nhích."

Nguỵ Vô Tiện an tâm nằm yên trở lại, nhưng không đủ kiên nhẫn để nằm sấp bất động hoàn toàn, chịu đựng cơn đau quay đầu lại, bỡn cợt quan sát Lam Vong Cơ đang nghiêm túc xức thuốc cho hắn. Thật ra Nguỵ Vô Tiện không muốn nói gì cả, chỉ thuần tuý thưởng thức mỹ nhân dưới trăng quy phạm nhã chính này, nhưng cảm giác đôi môi thả lỏng, Lam Vong Cơ tất nhiên đã giải cấm ngôn cho hắn.

Nguỵ Vô Tiện nói: "Hàm Quang Quân, quần áo của ta không phải tuỳ tiện để cho người ta cởi. Cởi xong rồi ngươi phải chịu trách nhiệm nha".

Tay của Lam Vong Cơ ngừng lại một chút, rồi lại tiếp tục làm, ngón tay mềm nhẹ, cố gắng không làm đau Nguỵ Vô Tiện, đồng thời nói: "Đừng lộn xộn".

Nguỵ Vô Tiện vừa nghe liền cảm thấy rất vui vẻ, tuy nói là bất kể dáng vẻ Lam Vong Cơ thế nào, hắn cũng đều thích. Nhưng với dáng vẻ trước mắt này, vẫn là tiểu Lam Trạm quá mức đứng đắn nghiêm túc lại non trẻ e thẹn, khiến Nguỵ Vô Tiện không khỏi động lòng thương yêu, càng muốn đùa bỡn y nhiều hơn, nảy ý xấu trêu chọc một phen.

Hắn nói như thật: "Ta không lộn xộn nha, ai nhìn thân thể ta thì ta sẽ lấy người đó làm vợ. Lam Trạm, người từ lúc trong động Đồ Lục Huyền Vũ đã nhìn ta, nhất định phải gả cho ta".

Đầu ngón tay của Lam Vong Cơ đang quanh quẩn trên lưng hắn nóng rực lên, nghĩ đến chuyện hắn trêu chọc mà xấu hổ, nhưng lại không biết đối đáp với những lời lẽ xằng bậy của hắn thế nào, cho nên im lặng không nói gì. Trên lưng lau sạch rồi, Lam Vong Cơ nắn xương lại cho hắn một chút, rồi đưa tay cởi đai lưng của hắn, sắp sửa nhìn thấy dấu ấn kia bên dưới lớp áo trắng tinh.

Trái tim Nguỵ Vô Tiện muốn nổ tung, vội vàng chụp lấy tay Lam Vong Cơ, cố tình gãi gãi vào lòng bàn tay y. Quả nhiên Lam Vong Cơ hoảng hốt rụt tay lại. Nguỵ Vô Tiện cười hì hì nói: "Xin lỗi nha Hàm Quang Quân, ta quên mất ngươi không thích tiếp xúc với người khác. Nhưng ngươi cũng đừng quá nôn nóng, ta đang bị trọng thương, hôm nào động phòng rồi nói sau."

Mặc dù rất tinh tế, nhưng Nguỵ Vô Tiện biết rằng Lam Vong Cơ nhất định sẽ vì lời này của hắn mà giận tái mặt. Chỉ thấy y không nói lời nào, nhanh như chớp đưa tay kéo toạc đai lưng cùng hạ y của hắn, lộ ra dấu ấn hình mặt trời gớm ghiếc ở bên trong. Một phần da thịt non mềm bị cháy đen lột ra, một phần đầm đìa máu tươi, khiến Lam Vong Cơ nhìn thấy mà biến sắc, dường như xuất hiện một lớp băng giá trên khuôn mặt tuấn mỹ. Y khẽ run rẩy một chút, đôi môi nhợt nhạt màu hồng đào khẽ nhúc nhích, nói: "Vết thương này, ta ...."

Nguỵ Vô Tiện vội vàng chặn lời, lúng túng ngập ngừng rặn ra một câu: "Hàm Quang Quân, ngươi choáng rồi hả? Ta đau quá, phải nhanh chóng xức thuốc".

Lam Vong Cơ bưng thau nước tới, rửa sạch vết thương cho Nguỵ Vô Tiện rồi tiếp tục bôi thuốc. Trong lúc làm thì chậm rãi trầm giọng nói: "Mới vừa rồi môn sinh chuyển lời, huynh trưởng kêu ta ngày mai giúp sửa chữa Cổ Thất, và tự mình lĩnh phạt. Vi phạm lệnh cấm không thể đi nhanh ... và uống rượu".

Nguỵ Vô Tiện trầm mặc. Tinh tế và thông minh như Lam Vong Cơ, nhìn qua là biết dấu ấn hình mặt trời trên thắt lưng hắn vì sao mà có. Cũng không biết cái người khắc kỷ đến mức gần như hà khắc như Lam Vong Cơ này sẽ tự trừng phạt mình như thế nào, chắc chắn không thể chỉ chép phạt là xong. Nguỵ Vô Tiện vẫn đang suy nghĩ về việc này, nghĩ nên nói câu gì hài hước để chọc cho mỹ nhân bớt căng thẳng, thì đột nhiên Lam Vong Cơ chụp lấy tay hắn.

Lực tay của Lam Vong Cơ mạnh kinh người, về mọi khía cạnh. Vì vậy Nguỵ Vô Tiện đột ngột cảm thấy một luồng sức mạnh như muốn vặn gãy xương cổ tay của hắn, rồi đối phương bất thình lình buông tay ra. Nguỵ Vô Tiện theo ánh mắt có thể nói là cực kỳ giận dữ của Lam Vong Cơ nhìn qua, thấy cổ tay áo vừa rồi mình tự nới lỏng, thòi ra một đoạn mạt ngạch vân văn màu trắng.

Đó là mạt ngạch của Lam Vong Cơ, mà Nguỵ Vô Tiện vẫn luôn cột ở cổ tay từ sau khi tỉnh dậy ở Bất Dạ Thiên.

Nguỵ Vô Tiện không muốn làm Lam Vong Cơ xấu hổ, liền cười nói: "Hàm Quang Quân làm gì mà khẩn trương như thế, đây là ngươi cho ta hôm đó ở trong sơn động nha. Huống chi không phải ngươi có nhiều sợi mạt ngạch hay sao, cho ta một sợi đi. Ngươi đưa cho ta, ta cũng không dám làm dơ đâu."

Lam Vong Cơ nói: "Tháo ra"

Nguỵ Vô Tiện tưởng mình nghe lầm: "Cái gì?"

Lam Vong Cơ lạnh lùng nhìn hắn, nghiêm mặt nói: "Tháo ra!"

Nguỵ Vô Tiện không thể tin được nhìn lại, cũng không ngại nói dối đầy trời mà trừng mắt to miệng nói: "Ta không tháo, chính ngươi đã đưa sao lại hối hận." Dù sao lúc đó Lam Vong Cơ cũng đã bị hắn đánh cho hôn mê, nên có đánh chết Nguỵ Vô Tiện cũng sẽ không thừa nhận là thật ra tự hắn lấy đi mạt ngạch.

Nhưng phản ứng của Lam Vong Cơ tại sao lại không giống như hắn dự đoán? Nhìn thấy người mình thầm mến đã lâu đáp lại tình cảm của mình, đáng lẽ phải vui mừng, đằng này lại muốn cãi nhau to rồi còn ra tay đánh là sao. Tuy rằng lần này cũng như lần trước, không biết Lam Vong Cơ đã nói với hắn cái gì lúc ở trong sơn động, nhưng dựa theo tính cách hướng nội của Lam Vong Cơ thì chắc chắn coi như là thổ lộ cõi lòng rồi! Hay là thật sự không có nói? Nhẽ nào lại thế!

Giống như việc đốt tiền giấy, cho dù Lam Vong Cơ không bao giờ thừa nhận, Nguỵ Vô Tiện vẫn dám chắc chắn là Lam Vong Cơ nhất định có đốt cho hắn!

Nguỵ Vô Tiện quyết định là mình nên thẳng thắn một chút, nghiêm túc nói: "Hàm Quang Quân, ta biết ngươi lúc nãy muốn hỏi cái gì. Hai ta vừa rồi ở Tĩnh Thất làm chuyện gì, ngươi có thể đoán ra được. Ta nói với ngươi, Lam Trạm, nếu ngươi chưa đưa cho ta cái này, thì ta sẽ chịu đựng ... hay sao? Nguỵ Vô Tiện ta gan to bằng trời nha"

Lam Vong Cơ đột nhiên nói: ".... Ngươi muốn ta thế nào?"

Còn có thể thế nào? Đương nhiên là từ nay về sau thoải mái phóng khoáng yêu thương tôn trọng lẫn nhau, không biết xấu hổ mà làm mỗi ngày á! Nguỵ Vô Tiện kềm nén không gào lên như vậy. Lam Vong Cơ tiếp tục nói, giọng nói rõ ràng run rẩy: "Như thế nào thì ta ... cũng không nên tổn thương ngươi, làm nhục ngươi".

Ta còn cầu ngươi ... làm ta á! Nguỵ Vô Tiện tức đến nỗi suýt chút nữa thất khiếu chảy máu.

Được rồi, Lam Vong Cơ này ... quá ngây thơ. Nếu như hắn bày tỏ giống như lúc ở Miếu Quan Âm, thì y sẽ chịu không nổi.

Nguỵ Vô Tiện xem xét lại, là hắn đã hồ đồ rồi. Đối với một người nghiêm túc như thế mà tình cảm lại còn vụng về như vậy, trong cùng một ngày có nhiều niềm vui to lớn đương không ập đến lên người, thì ngàn vạn lần sẽ không dám tin tưởng một cách dễ dàng.

Năm đó Lam Vong Cơ ở Miếu Quan Âm, nhiệt tình đáp lại như vậy, là bởi vì đã đau khổ chờ đợi quá lâu, trải qua quá nhiều thất vọng tới cuối cùng là tuyệt vọng, mới có thể không dám bỏ lỡ một giây phút nào sau khi mất mà lại có được, một bước không rời khỏi người Nguỵ Vô Tiện, cho dù bị hắn cười đến chậm trễ cả đoạn đường.

Nhưng đó là Lam Vong Cơ đã được tôi luyện thành thép.

Nguỵ Vô Tiện tuyệt đối không nỡ để cho tiểu Lam Trạm bị như vậy một lần nữa. Vì thế nói: "Tạm thời không nghĩ nữa, sẽ nói sau. Lam Trạm, ngươi nhìn ta, ta hỏi ngươi chuyện này".

Lam Vong Cơ chăm chú nhìn hắn, nhưng tâm tình kích động rõ ràng vẫn chưa bình tĩnh lại, dư âm vẫn còn đọng lại trong đôi mắt nhạt màu.

Nguỵ Vô Tiện nói: "Có phải là ngươi cảm thấy, tình cảnh của ta hiện giờ, là bởi vì ngươi đã không đem ta che giấu thật kỹ, mới thành ra như vậy đúng không?"

Lam Vong Cơ không trả lời, nhưng đồng tử rõ ràng rung động.

Nguỵ Vô Tiện lại nói: "Ngươi cảm thấy ta chịu giới tiên, bị cấm ngôn, bị cầm tù trong câu linh trận ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, đều là vì ta đã chịu ảnh hưởng nặng nề do những thay đổi quá lớn, cho nên tinh thần mới hoảng loạn bị ép buộc chấp nhận kết quả xét xử đúng không?" Không đợi Lam Vong Cơ phản ứng, hắn hít sâu một hơi, nói: "Ngươi sai rồi, là ta tự nguyện. Lúc trước ngươi kêu ta cùng ngươi quay về Cô Tô, ta muốn quay về, cho nên hiện giờ ta quay về".

Lam Vong Cơ mở to hai mắt.

"Đây không phải là quyết định bồng bột, ta đã suy nghĩ qua rồi. Lúc trước ta từng điều khiển trăm quỷ dựa vào sức mạnh bá đạo của tinh thần, tàn sát kẻ thù và đối thủ. Cho dù biết rõ quỷ đạo tổn hại thân thể, tổn hại tâm tính, cũng chưa từng sợ bản thân sẽ không khống chế được, nhưng không biết là chính mình đã bị trời phạt. Ta nghe người ta nói, đó gọi là chưa biết khổ, thì chưa tin Phật". Nguỵ Vô Tiện nói đến đây thì ngừng lại, như là có chút đăm chiêu. Lát sau, hắn nheo mắt cười với Lam Vong Cơ, lệ khí trên mặt mày đã tan hết, nhất thời làm cho ý cười trong đôi mắt đen láy kia ngưng đọng lại thật là sâu sắc: ".... Nhưng hiện giờ ta biết khổ rồi, cho nên muốn cầu một kết quả tốt đẹp".

Lam Vong Cơ không nói nên lời, những ngón tay buông thõng bên người run lên, không biết có muốn vuốt ve khuôn mặt đang tươi cười rạng rỡ kia không.

Nguỵ Vô Tiện nói: "Như bây giờ là tốt rồi, Lam Trạm. Ta thiệt tình muốn ở tại Vân Thâm Bất Tri Xứ, ta không uỷ khuất, cũng không có không cam tâm tình nguyện".

Từ lâu hắn đã biết có rất nhiều việc trên thế gian này cho dù đến tận cùng cũng không thay đổi được, tỉ như Giang gia bị giết, tỉ như mất kim đan. Mà những sự việc đau khổ này, cho dù là quyết chiến đến cùng hay chiến đấu mãnh liệt vẫn không thể lật ngược được tình thế. Có đôi khi, sự phản kháng lại thường đưa tới kết quả tàn nhẫn hơn. Giống như, Nguỵ Vô Tiện ở đại hội thệ sư, vì nỗi oan ức của mình tại Cùng Kỳ Đạo mà tranh cãi, tự vệ, kết quả mệt mỏi đến nỗi Giang Yếm Ly chết thảm, chính hắn không khống chế được và gục ngã; rồi Lam Vong Cơ trước hang động hoang dã tại Di Lăng, vì Nguỵ Vô Tiện mà đả thương người Lam gia, sau đó chỉ có thể cúi đầu chịu giới tiên và ba năm bế quan ... Sau khi xuất quan thì đối mặt với việc Nguỵ Vô Tiện đã tan thành tro bụi.

Bọn họ đều từng phản kháng, bị tổn thương, rồi sau đó tuyệt vọng.

Nhưng luôn luôn có cách để làm cho tình hình không tồi tệ hơn. Chính là, vững vàng bước qua rào cản đó, bảo vệ những tổn thương này, ngoài ra cho dù như thế nào, cũng phải trân trọng người ở trước mắt.

Cho nên Nguỵ Vô Tiện bây giờ, chỉ muốn yêu thương y thật nhiều. Vì vậy Nguỵ Vô Tiện nói với Lam Vong Cơ: "Trước kia Giang Trừng nói ta có bệnh anh hùng, hắn thật sự không hề nói sai. Ta làm việc này, mục đích ban đầu là mong muốn không thẹn với lương tâm ... nhưng chắc chắn cũng không khiến cho bản thân ta, hoặc ai đó thương yêu ta, phải thấy ấm ức."

Nguỵ Vô Tiện cảm thấy rằng mình đã nói tới như vậy, thì Lam Vong Cơ chắc chắn không thể nào hiểu sai ý nữa. Chỉ thấy vành tai trắng nõn của y từ từ hơi ửng lên màu hồng của hoa tường vi, với cái nhìn chăm chú không ngừng của Nguỵ Vô Tiện, cuối cùng vành tai đó trở nên đỏ tươi mềm mại.

Lam Vong Cơ nói một cách khó khăn: "Ngươi ... không cần lo lắng".

Nguỵ Vô Tiện nói: "Làm sao không cần lo lắng, người quý hiếm của ta làm sao mà có thể không quan tâm lo lắng cho được?"

Lúc này bên ngoài vang lên tiếng chuông trầm đục, âm vang đơn giản và kéo dài, nhưng tiếng chuông thứ hai chưa kịp vang lên thì Lam Vong Cơ đã nhanh chóng đứng dậy, không đầu không đuôi nói: "Giờ hợi rồi, nghỉ ngơi".

Nguỵ Vô Tiện nhướng mày, được rồi lần này buông tha cho ngươi trước, dù sao cũng còn nhiều thời gian. Ngoài miệng vẫn trêu đùa: "Chuông còn chưa đánh xong, Hàm Quang Quân làm sao biết là giờ hợi chứ?"

Lam Vong Cơ chịu đựng nghe cho xong hồi chuông, không nhìn Nguỵ Vô Tiện cái nào, chỉ nói: " .... Giờ hợi"

Nguỵ Vô Tiện liền ngồi dậy, nói: "Nhân lúc ta còn đứng lên được, tiễn Hàm Quang Quân một đoạn đường".

Lam Vong Cơ ngăn cản nói: "Ban đêm sương nhiều, lạnh". Xoay người rời đi.

Nguỵ Vô Tiện không nhúc nhích nữa, dù bận vẫn ung dung nói: "Lam Trạm, ngươi còn chưa cấm ngôn ta nè".

Lam Vong Cơ dừng lại, làm như có chút không tình nguyện xoay người lại, mới vừa bấm tay định niệm chú, đã bị Nguỵ Vô Tiện kéo cổ y xuống hôn lên.

Lát sau, Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy Lam Vong Cơ tuy rằng bước đi bình ổn, nhưng hiển nhiên là dáng vẻ chạy trốn trối chết, trong lòng mãn nguyện nằm sấp xuống ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro